skip to main | skip to sidebar

Saturday, August 30, 2025

Trại Giam Miệt Thứ 


Tôi bị bắt tại huyện Tân Hiệp chiều ngày 20, giáp Tết. Lý do, mang theo hàng không giấy phép. Thế là tiêu tan hết vốn lẫn lời mà tôi chắt chiu, dành dụm gần cả năm nay. Nhớ đến mẹ và gia đình trong những ngày Tết sắp tới, tôi vừa buồn vừa tức đến bật khóc. Xui rủi, biết trách ai. Tiễn, anh phụ lơ, đã cẩn thận cất giấu hàng cho tôi, vã lại anh cũng quá quen biết với đám công an trạm kiểm soát. Không ngờ chuyến nầy bọn công an tỉnh xuống giải thể đám địa phương nên tôi bị “hốt ổ” chung cả đám. Đây không phải là lần đầu bị bắt, nhưng lại là lần đầu tiên tôi đi chuyến vốn lớn như vầy. 5 ký bột ngọt, 5 ký bột giặt, hơn chục ống thuốc cầm máu và trụ sinh hàng ngoại. Bột ngọt, bột giặt không nói gì, nhưng hai thứ sau hiếm như vàng mà giới “chạy hàng” chúng tôi gọi là “vàng nước”. Nên thay vì đưa về khu tạm giam huyện chờ lập biên bản, hồ sơ xét xử tôi nghe bọn công an thì thầm, bàn tán giải thẳng về khám lớn tỉnh Rạch Giá.

Gần một giờ khuya, chiếc xe công an bít bùng mới đến chở tôi cùng hai người phụ nữ khác bị bắt cùng trạm, rời huyện Tân Hiệp. Hầu như 90% bạn hàng các tuyến đường miền tây tôi gặp hoặc lấy mối, đều là đàn bà con gái. Điều chúng tôi lo ngại, là từ lúc bị bắt đến giờ, không ai còn thấy lại hàng hóa bị tịch thu của mình. Vả lại, cũng chưa thấy ai gọi tôi lên ký biên bản xác nhận mặt hàng như mấy lần trước. Lợi là chúng tôi có thể chạy chọt thêm để được thả vì chưa có chứng từ gì bị bắt hoặc tịch thu hàng lậu. Nhưng ngược lại, coi như tất cả hàng hóa, tài sản đó sẽ không bao giờ "châu về hiệp phố” với chủ nhân nữa.

Mắt phải tôi giật mấy lần, nam tả nữ hữu, linh tính báo điềm không tốt. Mà đằng nào thì cũng mất, miễn đừng tật mang, là còn cơ hội làm lại bàn khác. Thời nầy biết đâu mà mò, nhằm nhò gì, thua me thì gở bài cào. Đầu óc căng thẳng, thân thể rã rời nhưng tôi cố quan sát tình hình chung quanh. Hai người đàn bà kia thì đã ngủ gà ngủ gật, trong xe chỉ còn tôi và một tên công an ngồi hút thuốc, canh hờ ở cuối xe. Chắc hắn cũng không hồ hởi gì giờ nầy, gần Tết trời lạnh phải giải “không công” mấy mụ con buôn về tỉnh thì chán mớ đời. Chợt nhớ ra, tôi vẫn còn sợi dây chuyền mặt cẩm thạch 2 chỉ rưỡi nhét trong quần lót mà từ chiều lu bu chúng chưa lột tới. Mấy món nầy sẽ là “quà cáp” các anh để tôi được về nhà cho kịp đưa ông táo. Hy vọng là vậy để chút yên lòng... Đôi mắt tôi khô cứng nặng chì và, không còn đủ ý thức cưỡng bức chính mình được nữa, tôi gục đầu thiếp đi.

- Xuống..! Thức dậy, xuống xe!

Tôi bừng tỉnh. Tấm bạt xe mở tung, gió đêm lùa vào lạnh căng. Tôi bước xuống, định thần nhìn quanh. Hình như là cuối dãy nhà lồng chợ, chắc chắn không phải là khám lớn của tỉnh. Tôi hỏi nhỏ chị đồng hành:

- Đây là đâu vậy chị?

- Chợ Rạch Sỏi. Không biết tụi nó làm gì mình đây.

Nghe nói tôi cũng chột dạ. Đêm tối cuối năm, lạy trời đừng đúng theo những gì đang diễn ra trong đầu tôi. Hãm hiếp rồi giết liệng trôi sông, nào ai biết, lại hốt trọn đống hàng không chứng cớ. Thiệt là nhất cữ mà tam tứ tiện.

- Mấy chị theo tui.

Một thằng công an rọi đèn pin về phía trước, thằng khác phía sau hất mũi súng ra dấu. Chúng tôi yên lặng bước theo hướng vào trong chợ, lòng hoang mang. Đi một khoảng đường ngắn, vừa khỏi chợ là đến bến đò. Bây giờ chúng tôi chợt hiểu phần nào sự việc xảy ra. Thay vì đưa về khám lớn tỉnh, chúng tống thẳng chúng tôi về trại tù miệt thứ.

- Mấy anh đưa chúng tôi đi đâu đây?

- Tù, chớ đi đâu. Buôn hàng cấm tội như phản động, tù cải tạo cho biết.

Chúng trả lời mỉa mai. Dưới bến, chiếc đò máy và hai thằng công an khác đang đợi sẵn. Thế là hết, tam thập lục kế đến nước nầy chỉ còn "nhắm mắt đưa chân", tới đâu xâu tới đó. Chiếc đò máy rời bến, thằng công an áp tải đứng trên vẫy tay:

- Chúc mấy chị về thứ bảy ăn Tết vui vẻ.

--------
Mình mẩy con nhỏ nóng như lửa đốt. Từ hôm qua đến nay, Bé Năm ăn gì ói nấy. Tôi đưa nó lên trạm xá xin thuốc, thằng y tá nói nó làm bộ để trốn lao động, đuổi ra. Tội nghiệp con nhỏ, mặt mày xanh lét chỉ biết khóc. Nhìn Bé Năm nằm run rập cập, trán đẫm mồ hôi, tôi chịu không nổi. Đằng nào cũng phải chờ ra giêng, đút lót tụi nó giờ nầy cũng vô ích. Mấy thằng cán bộ lãnh đạo trại đã về hết gia đình ăn tết với vợ con, còn lại là đám canh tù ‘đầu trâu mặt ngựa’, tép riu. Hầu hết phạm nhân của trại tù cải tạo nầy là gia đình chủ tàu tổ chức vượt biên, lươn lận thụt két quỹ nhà nước, sử dụng giấy tờ đi đường hay công lệnh giả và vượt biên bị bắt. Buôn gian bán lận hàng quốc cấm như tôi là trường hợp đầu tiên, đặc biệt.

Bé Năm ở đây đã hơn 4 tháng, tội vượt biên, đến nay cũng chưa xét xử hay đá động gì tình trạng của nó. Còn như tôi nghe đâu một hai tháng là cùng, nếu biết cửa mà nhờ. Thì tái ông thất mã, bị bắt nhưng vào những ngày cận Tết nên cũng đở, lao động cầm chừng và chưa được đám quản giáo chăm sóc tận tình theo đúng lệ tù non. Chớ nghe đâu luật ‘tù non’ phải lao động tiên tiến ban ngày và học tập cách mạng cá nhân với quản giáo tới nửa đêm gà gáy.

Tôi kéo cái mền của mình đắp thêm cho nó. Thôi thì đành, tôi vừa bán chiếc nhẫn chỉ rưỡi ‘giá cán bộ’, định để xài nhín nhín phòng thân, chờ liên lạc gia đình. Tôi cắm đầu đi lên trạm xá để gặp thằng cán bộ y tế lần nữa. Sau khi ngả giá, lục lọi một hồi nó đưa tôi được chục viên aspirin và một chai thuốc ‘thần dược’ dân tộc xuyên tâm liên. Tính ra hơn nửa chỉ vàng. Mà thà vậy, chớ ở tù miệt nầy có vàng chưa chắc gì mua được thuốc.

Tôi rẽ vội xuống chái hậu cần ‘xin’ cán bộ Ánh, chị nuôi láng nữ, một chén nước cơm nóng và mấy miếng đường thẻ. Chị người ở Gò Quao, cha mẹ bị bom bừa chết sớm, làm giao liên cho cách mạng từ lúc 11, 12 tuổi. Đến năm 18, đảng gả chồng cho chị, du kích của huyện. Chưa được một năm, chị trở thành vợ liệt sĩ. Từ đó chị Ánh đi từ bếp lửa cách mạng nầy đến vùng tiếp vận lửa khói khác, người chị nuôi hậu cần bất khuất của vùng quê hương Rạch Giá. Hòa bình, không như bao nhiêu người khác, chị không có nơi nào để trở về mừng ngày đoàn tụ hay vinh quang công trạng của tổ chức. Chị Ánh tiếp tục cuộc đời còn lại của tuổi thanh xuân bên những bếp lửa cách mạng, chỉ khác không còn dưới tầm bom đạn mà dưới sự cắt chia từng khẩu phần của cơ quan. Cuối cùng với công trạng gia đình liệt sĩ, chị được tổ chức phân công về công tác hậu cần cho trại tù cải tạo ở thứ Bảy nầy.

Mới ngoài 30, tôi đã thấy trán chị hằn những vết nhăn khốn khổ và đôi mắt chợt lắm khi vô hồn với những ánh lửa chung quanh. Nên chừng như trong đám đảng viên, cán bộ quản giáo ở đây chỉ có chị là còn sót lại chút thương cảm tình người... Trở lại láng tôi vẫn thấy Bé Năm còn thiêm thiếp. Đỡ dậy uống hai viên aspirin, tôi giục nó uống chén nước cơm nóng quậy đường thẻ, lấy sức.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, trẻ thơ của Bé Năm thật tội nghiệp. Tôi chỉ lớn hơn nó hai tuổi mà trông tôi già dạn hơn nhiều. Da tôi ngâm đen, tóc tai lùng bùng cháy nắng, ngược lại Bé Năm da dẻ trắng xanh, tóc đen óng mượt mà từng lọn. Nhớ lại đêm mới giải xuống, mình không, Bé Năm chia với tôi góc mền cái gối. Ở đây cái gì cũng tự túc. Chưa biết gì nhau mà nó đã không ngần ngại nhường tôi tất cả những đồ dùng cần thiết hằng ngày, nhất là phụ nữ. Khác với tánh lanh chanh, lợi ít hại nhiều của tôi, tánh Bé Năm lặng lẽ, ít nói nên tôi cũng không biết nhiều về nó. Nhưng nhìn tay chân, mặt mũi và dáng dấp ‘liễu yếu đào tơ’ của Bé Năm, tôi đoán chắc nó con nhà khá giả hay ít ra cũng chưa đến nổi, “vào trong kim chỉ ra ngoài mánh mung” như tôi.

- Em mang ơn chị nhiều quá. Không có chị không biết ra sao...

- Ơn nghĩa gì.Chị em cùng cảnh ngộ mà.Thôi ráng ngủ chút đi, Dinh lén để dành chút cháo, dậy ăn.

- Cô Dinh à, vịt làm rồi nè.

Tiếng của Ánh, chị nuôi hậu cần, tôi ra dấu cho Bé Năm nằm nghỉ, rồi bước vội về phía chái nhà bếp. Sở dĩ tôi được thong thả ở láng chăm sóc Bé Năm là nhờ tài nghệ làm tiết canh của tôi, nhất là món tiết canh vịt. Món mà ngày xưa cha tôi đánh nổi tiếng cả đơn vị và truyền lại cho tôi. Vừa đến trại giam hai ngày thì ban quản giáo lên kế hoạch mở tiệc liên hoan cho ban lãnh đạo trại và mời cả bên huyện ủy. Bí thư trưởng ban quản giáo, đồng chí Ba Thái, dân miệt Hòn rất thích nhậu đế trắng với món tiết canh vịt mà mấy năm nay chưa ai làm hài lòng tên nầy.

Để lấy lòng đồng chí bí thư, ban quản giáo họp toàn trại để tìm "nhân tài" cho món tiết canh. Điều kiện thật khó lòng từ chối, miễn lao động cho tới hai tuần lễ sau tết. Nhưng nếu làm liều ‘đánh’ láo, hư dĩa tiết canh thì lao động gấp đôi và không được nhận đồ thăm nuôi một tháng. Vì vậy mà cả ba láng tù không một bàn tay nghĩa khí đưa lên! Tôi đứng lên tình nguyện, lãnh phần. Ngay hôm sau chúng giao tôi một con vịt xiêm làm thử. Dĩa tiết canh được đám quản giáo chiếu cố một cách tận tình, vét sạch đến không cần rửa. Đồng chí bí thư đích thân khen ngợi và ủy lạo tinh thần tôi, chuẩn bị cho bữa tiệc liên hoan với huyện ủy chiều 29 tết.

Buổi chiều cuối năm trời lạnh hiu hiu, lay lắt gió. Bên trong hội trường, tiếng cười nói ồn ào của đám cán bộ và quản giáo. Tất cả là hai con chó mực và sáu con vịt xiêm lớn nên mùi thức ăn thơm lừng cả mấy láng trại. Rãnh tay chờ dọn dẹp, Bé Năm rủ tôi ra phía sau nương láng bếp ngồi nghe hương vị tết. Con nhỏ bảo tôi nó mê ca sĩ Duy Khánh là vì bài "Xuân Nầy Con Không Về" và khe khẻ hát từng đoạn rời rạc, câu nhớ câu không.

Rồi tự nhiên Bé Năm yên lặng một hồi lâu, chợt quay qua hỏi tôi, quê chị Dinh ở đâu. Câu hỏi bất ngờ của nó làm tôi chưng hửng. Quê tôi ở đâu kìa? Trong khai sanh, tôi sinh ra ở một làng nhỏ thuộc huyện Chợ Lách, tỉnh Vĩnh Long. Sau đó, tôi nhớ ngờ ngợ mình ở con hẻm nhỏ đường Phan Đình Phùng, gần chợ Bàn Cờ. Nhưng, thời thơ ấu đậm đà trong tôi là những ngày tháng sống ở căn nhà mướn trong cái xóm chuyên làm kẹo mạch nha, đường phổi bên lộ Quang Trung, thị xã Quãng Ngải. Cha tôi lúc đó là sĩ quan truyền tin của sư đoàn 25 bộ binh, đóng ở Mộ Đức.

Tôi bắt đầu cắp sách đến lớp mẫu giáo ông giáo Thống được vài tháng thì vào trường nữ tiểu học, cạnh tiểu khu thị xã. Không hiểu sao cái xóm tôi ở không có con gái nên tôi chơi bạn toàn là con trai. Bắn đạn, tạt lon, hớt cá lia thia...đến tắm sông tôi đều rành rọt. Tôi biết lặn, lội sảy, lội chó cũng tại dòng sông tuổi thơ Trà Khúc. Được đâu vài năm, cha tôi lại theo đơn vị chuyển về miền nam, huyện Đức Hòa, Đức Huệ gì đó.

Rồi cũng chẳng bao lâu, ông sang tiểu đoàn khác về thị xã Vị Thanh, tỉnh Chương Thiện cho đến ngày giải phóng. Dòng kinh xáng Sà-No chảy lững lờ dọc thời con gái của tôi... Nên tôi không biết trả lời Bé Năm thế nào, quê tôi ở đâu. Nghe tôi kể một hơi, con nhỏ cũng chẳng hiểu đâu vào đâu, thôi không thắc mắc nữa. Còn Bé Năm, tôi hỏi, quê ở đâu? Từ hồi mẹ đẻ đến giờ Bé Năm chỉ ở Vàm Răng, chưa lần nào ra khỏi tỉnh, nó trả lời nhát gừng rồi không trả lời gì thêm. Quen tánh ít nói của nó, tôi cũng yên lặng nhìn bâng quơ buổi chiều cuối năm đang chìm dần phía sau những rừng tràm thăm thẳm tầm mắt. Chợt Bé Năm buông tiếng thở dài, từng đợt, như cố ngăn nhưng không kiềm chế được. Nỗi im lặng đồng lõa với nỗi lòng trĩu nặng chung quanh. 29 tết, đêm chìm nhanh, lạnh đen trong hương đất trời trừ tịch. Không biết giờ nầy bên ngoài ra sao, mẹ tôi chắc đang ngồi buồn cho đứa con gái sinh ra nhằm tuổi ngọ ‘nên suốt đời cất vó chạy rong’. Có bàn tay mềm lạnh, xiết nhè nhẹ mấy ngón tay tôi. Khuôn mặt Bé Năm chỉ còn là một khung soan nhàn nhạt. Thân hình nhỏ rung từng đợt, gục hẳn vào vòng tay tôi, mềm mại. Trên đôi vai khô gầy, tôi nghe thấm âm ấm giòng nước mắt nấc nghẹn của Bé Năm. Con ngựa đầu non chừng như cũng nức nở, ngỡ ngàng. Khóc đi nhỏ, cho nhẹ mọi nỗi lòng. Nước mắt nhỏ, nước mắt tôi, dù lẻ loi cũng sẽ chảy mặn biển đời.

- Chị Dinh, em có điều rất hệ trọng muốn nói với chị. Mà không, em muốn nhờ chị...

- Nói đi Bé Năm. Lúc nào Dinh cũng sẵn lòng mà.

Bé Năm nặng nề cố nuốt từng nỗi nghẹn ngào, khô khan. Thỉnh thoảng, những tràng cười nói vọng vào đêm tịch mịch, từ trong hội trường sáng rực đèn ‘măng-xông’, như giục giã giây phút còn lại. Bé Năm khẻ hắng giọng và lau mắt đôi lần. Giọng nó dứt khoát và tỉnh táo hơn:

- Em tên thật là Tiên, Võ Thị Tiên. Bé Năm là tên ở nhà... Một năm trước đây, người bạn nối khố với ba em ghé thăm, thấy em, liền đánh tiếng hỏi mối mai cho con trai của chú. Anh ấy tên Trọng, trung úy pháo binh, sau 4 năm cải tạo giờ còn đang quản thúc ở địa phương. Chú có cho em và gia đình bức hình chụp đã lâu của anh ấy. Trong hình ảnh còn trẻ và hiền lắm. Gia đình đồng ý ngay. Phần em, lòng cũng không phản đối gì.

Những ngày tháng hỗn loạn đó, làm thân con gái, chỉ mong có một nơi yên lấy bản thân... Thời gian sau, anh ấy bị chính quyền địa phương bắt đi lao động cải tạo trở lại. Gia đình quyết định tìm mối tổ chức đưa anh Trọng và em đi vượt biên. Bể ổ, cánh em bị bắt, cánh ảnh thoát được... Bắt giải về đây thì em bị thằng quản giáo cưỡng hiếp, chiếm mất đời con gái. Nghiệt ngã thay, em đã mất kinh và có dấu hiệu mang thai với thằng khốn nạn đó. Với anh Trọng, đời em đã chết. Em không còn xứng đáng với anh ấy nữa. Nhưng tấm lòng em, tình cảm em vẫn thuộc về ảnh. Em muốn nhờ chị thay em đáp lại mối nợ tình nầy.

Tôi chưng hửng, cố giương mắt nhìn khuôn mặt trẻ con của Tiên, tên thật của Bé Năm, mờ nhạt trong đêm tối. Tiên nhờ tôi, bằng cách nào? Tại sao? Tôi rùng mình liên tục, từng cơn lạnh chạy dọc theo cơ thể. Nhớ lại những ngày qua, Tiên ói mửa liên miên, nóng lạnh từng hồi không phải bệnh hoạn gì, mà là triệu chứng cấn thai. Tôi chưa biết phải nói gì, phản ứng thế nào cho đúng, thì Tiên tiếp tục giọng thật rõ ràng, chậm rãi:

- Chị có thể từ chối và quên đi những điều em chuẩn bị nói cho chị. Mới biết chị, nhưng thờI gian ngắn ngủi qua linh tính báo em chị là người tốt, có tình có chung. Gia đình anh Trọng vừa móc mối một chuyến đi nữa cho em, bây giờ là cho chị. Chị Dinh hiểu em nói gì, phải không chị? Trưa mai lúc 11 giờ, chị ra phía sau hội trường, có người đàn ông đợi ở đó. Câu tín hiệu, chị hỏi "anh là con chú Sáu Vĩnh ở chợ Vàm Răng", trả lời "dạ phải, em đây" và người đó sẽ giúp chị trốn trên chuyến đò cuối cùng về Rạch Sỏi lúc 4 giờ chiều.

Tới bến đò Rạch Sỏi, chị sẽ chuyển qua vỏ lãi đi về Vàm Răng và xuống ghe lớn đợi sẵn ngoài đó... Nếu mọi chuyện trót lọt, xin chị thay em để đi chung với anh ấy. Chỉ có vậy. Thời gian còn lại quá ngắn mong chị cho em biết quyết định ngay... Mà dù thế nào, em cũng cảm ơn chị trước.

Tai tôi vẫn chưa tin là sự thật. Cứ như giấc mơ, như trong tiểu thuyết mà tôi đọc đâu đó ngày xưa. Nhưng không, Tiên đang ngồi bên tôi bằng da bằng thịt và sương đã bắt đầu rơi thấm lạnh bờ vai.

- Sương xuống nhiều cảm chết, mình vô trong đi em...

- Chị Dinh nhận lời của Tiên?

- Chị nhận lời. Nhưng còn chuyện anh Trọng, chị...

- Chị nhận lời là được rồi. Mọi chuyện khác sẽ đến sau, chị đừng lo. Tiên cảm ơn chị và chúc chị nhiều may mắn.

Nói xong Tiên đứng dậy, đi thẳng về láng. Tôi nán ngồi lại một mình bên bờ mương, lòng mộng du, chơi vơi như đi giữa sợi chỉ định mệnh mong manh của cuộc đời. Bên kia hội trường, bữa tiệc rượu vẫn chưa tàn trong đêm cuối năm trừ tịch.

...Tôi đã làm đúng theo lời chỉ dẫn nhưng không giữ đúng lời hứa ân tình với Tiên. Gặp nhau ở Vàm Răng, tôi đã nói thật hết lòng và nghịch cảnh của mình với Trọng. Thà là nhìn Trọng đớn đau trong sự thật còn hơn lừa dối tấm chân tình tha thiết một đời của anh. Mọi việc không ‘ghê gớm’ như tôi tưởng. Chừng như trong cơn sóng dữ của đất nước, vết thương của mỗi cá nhân như những hạt mưa bụi nhỏ nhoi cuốn hút theo dòng đời thác đổ chung quanh. "Cảm ơn Dinh đã cho anh biết thế nào là ý nghĩa của tình yêu, tình người và lòng chân thành của tình bạn", Trọng đã nói với tôi khi hai đứa ngồi nhìn những vạt nắng chiều, chìm tắt dần trên mặt biển.

Xa xa là hòn Tre, nơi mà ngày mai là chuyến tàu định mệnh và tôi đáp khẻ, "lẽ ra Dinh mới là người nói cảm ơn anh và Tiên đã cho Dinh được ‘quá giang’ trong giòng duyên nghiệp nầy". Trọng chỉ cười buồn, nhìn xa xăm và không nói gì hơn. Đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng. Trọng không thể của tôi, và ngược lại, tôi không thể nào của Trọng được. Đành lòng tôi phải lỗi hẹn với Tiên. Rồi nhỏ sẽ tha lỗi cho tôi, nghe nhỏ... Trọng đã tiễn tôi ra khơi cùng chuyến hải hành nhưng anh thì ở lại. Thái độ lựa chọn của Trọng thật rõ ràng, vì Tiên, vì trái tim anh mãi mãi thuộc về dòng kinh nước mặn của Vàm Răng. Làm sao tôi quên được cái vẫy tay của anh trên chiếc ghe nhỏ, khuất mờ dần trong màn sương lần tiễn biệt.

- Tiên, nhỏ ơi, trong mọi nỗi tận cùng khổ đau hay tuyệt vọng, tình yêu vẫn luôn luôn có thật giữa đời nầy...

-------
Định cư tại Hoa Kỳ tôi đã cố gắng tìm mọi cách liên lạc với Trọng và Tiên. Nhưng rồi thời gian cứ lặng lẽ trôi qua mà tin họ vẫn mù tăm, vô vọng. Cuộc sống của xã hội mới cuốn hút tôi vào như cơn lốc nhỏ. Hình ảnh của Tiên, của Trọng cũng mờ dần theo năm tháng. Nhiều lúc tôi thẫn thờ chợt nghĩ ra rằng, có những cuộc đời, những khuôn mặt người chỉ một lần thoáng qua rồi sẽ mãi mãi không bao giờ gặp lại. Họ đi về đâu, cuộc sống ra sao, câu hỏi chừng như thật đơn giản mà câu trả lời bí ẩn, to lớn biết chừng nào. Thỉnh thoảng trong giấc mơ, tôi vẫn thấy khuôn mặt trắng xanh với nụ cười thật trẻ thơ của Tiên và bàn tay vẫy khuất mờ của Trọng...

Tôi trở lại Vàm Răng sau gần 20 năm xa cách. Tất cả cũng không có gì thay đổi nhiều. Lần mò hỏi thăm tôi mới biết gia đình Trọng Tiên không còn ở đây nữa. Nghe đâu họ đã dọn về hòn Tre (hay còn gọi là hòn Rùa) sinh sống. Tôi vội vã bao tàu máy đi ra hòn Tre... Và trước mặt tôi là người đàn ông tóc hoa râm, da sậm đen ngồi vá những mảnh lưới rách chung quanh. Qua ánh mắt, tôi biết đây là Trọng.

Người đàn ông nhìn tôi rồi bừng lên nỗi vui mừng: "

- Cô... Cô Dinh, phải hông?

- Anh Trọng. Em là Dinh đây anh!

Chỉ chừng ấy tôi nghẹn lời, không nói gì thêm được. Chính giữa căn nhà đơn sơ, bề bộn những tấm lưới dọc ngang là chiếc bàn thờ có hình người con gái trẻ nét mặt ngây thơ, quen thuộc. Tôi nhìn sững sờ rồi nhận ra ngay đó là Tiên, Võ Thị Tiên. Bao nhiêu xúc động kềm chế chợt vỡ òa, tôi gục đầu khóc nức nở.

Trọng chậm rãi kể lại tôi nghe tất cả câu chuyện sau khi tôi rời trại giam miệt Thứ và ra đi... Bào thai đã bắt đầu đội bụng, Tiên hỏi thăm mấy cô bạn tù lớn tuổi để tống cái thai oan nghiệt trong bụng. Một bà hậu cần đã chỉ và tìm giúp Tiên loại cây thuốc phá thai rất phổ biến trong dân gian. Đó là loại lá cây cau trời hay còn gọi là cây chó đẻ. Lá cây chó đẻ vò nát, ăn sống ba lần là có tác dụng tống thai ngay. Tiên đã làm theo và kết quả là trúng độc, chết cả mẹ lẫn con. Đám cai tù trại giam giấu kín chuyện có thai chỉ báo gia đình Tiên bệnh nặng qua đời. Sau đó Trọng cùng người em họ dọn ra hòn Tre sinh sống bằng nghề vá và đan lưới qua ngày. Tuy chưa cưới hỏi nhưng Trọng mang theo di ảnh và lập bàn thờ cho Tiên, như vợ mình.

Câu chuyện cứ tưởng chừng như một giấc mơ. Một giấc mơ có thật cho đời người trong xã hội đầy áp bức, bất công. Tôi không thể thay đổi được gì, chỉ nuốt từng giọt nhớ thương người bạn tù đã mất; cố gắng giúp Trọng xây lại ngôi nhà và một số vốn nhỏ để anh thay đổi phần nào cuộc sống.

Mỗi người một số phận, có khi buột chặt vào nhau, có khi lặng lẽ trôi bên nhau trên cùng mặt phẳng cuộc đời. Nhưng trong tận cùng kiếp nhân sinh khổ ải, tôi vẫn còn nhìn thấy tấm lòng, tình yêu có thật. Tấm lòng cao quý của Tiên dành cho tôi. Tình yêu ngời sáng của Trọng dành trọn vẹn cho Tiên. Hình ảnh tối tăm của trại giam miệt Thứ không giết chết được tình người, không giết chết tính nhân bản của chúng ta. Tình yêu của tôi dành cho Tiên, cho Trọng và cho quê hương vẫn luôn mãi mãi rạng ngời trong tim.

Niệm Từ

Trại Giam Miệt Thứ - Truyện / Ký - Việt Báo Foundation – A Nonprofit 501 (c)(3) Organization




Posted by Anges at 11:32 PM No comments:
Labels: Phiem
Hàng Thần lơ láo

Ngày 30/4/1975, dân Việt Nam Cộng Hòa mất nước. Một số người nhờ sáng suốt và may mắn bỏ chạy thoát ra đi. Một số lớn, hoặc vì rủi ro, hoặc vì ngây thơ, hoặc vì chậm chân phải ở lại. Làm thân chiến bại, hàng thần, hàng dân, để sống chung với những kẻ chiến thắng đang say men ngông cuồng tưởng họ là vĩ đại, là anh hùng.

Buồn và bi thảm. Có sống qua những ngày tháng đổi đời này, mới thấy thương những bậc cha anh. Họ đã trải qua những cuộc dâu bể trong đời, từ Pháp qua Nhật, từ Nhật qua Việt Minh, từ Việt Minh qua Pháp, rồi từ Pháp qua thời kỳ Ngô Đình Diệm, rồi từ Ngô Đình Diệm qua nhiều chính phủ khác. Nhưng chưa bao giờ người ta trải qua một thời kỳ vô cùng bi thảm như cuộc sống nô lệ tràn đầy tủi nhục của dân Miền Nam, do cộng sản Miền Bắc khắc nghiệt cai trị.

Sau đây, xin ghi lại vài nét tại nơi tôi làm việc sau ngày 30/4/1975 để những người may mắn thoát kịp tai họa trời sập đó, được biết về những sự kiện hài hước của những “hàng thần lơ láo” tại riêng Sài Gòn. Tình trạng của anh em ở các tỉnh còn bi thảm hơn nhiều.

Sáng 1/5/1975 đài phát thanh loan báo lệnh của Ủy ban Quân quản rằng: “Tất cả công chức, nhân viên phải đến trình diện tại nhiệm sở cũ.” Chúng tôi lục đục đến sở. Trong sở, có lính CS mang súng đứng canh tiền sảnh và đứng rải rác đó đây. Họ mang áo quần màu xanh phân ngựa, chân đi dép râu, đầu đội nón cối. Mặt mày xanh mét, bụng chì.Áo quần thì nhăn nhúm, lụng thụng. Chỉ có đôi mắt sâu, cái mõm vẩu, và khẩu súng đeo lòng thòng sau lưng làm cho dân miền Nam ngán.

Sau những giây phút đầu lấm lét nhìn nhau, một vài chị cười cầu tài đến hỏi chuyện các anh bộ đội. Mấy người khác xúm lại nghe chuyện. Những câu hỏi mà tôi được nghe đại khái như sau:

– Anh đã có vợ chưa?

– Ở miền Bắc có được yêu nhau không?

– Ở miền Bắc làm việc như thế nào, một ngày mấy tiếng?

– Ở miền Bắc có chợ không, có được mua bán không?

– Lương của anh bao nhiêu? Lương cao nhất bao nhiêu? Lương thấp nhất bao nhiêu?

– Ở miền Bắc có quán ăn không? Có quán cà phê không? Có xe hơi không? Nhà cửa có được mua bán trao đổi hay không?

– Đám cưới miền Bắc như thế nào?

– Các anh sẽ đối xử như thế nào với những người di cư 1954?

Chỉ hỏi những câu vớ vẩn. Được trả lời bằng những câu rất “ngon lành”. Nghĩa là miền Bắc cái gì cũng tốt, cái gì cũng đẹp, cái gì cũng nhiều, và văn minh tiến bộ hơn miền Nam. Một anh bạn trẻ miền Nam nói với giọng điệu tiếc thương cho thân phận:

– Miền Bắc tiến bộ như vậy, nhìn lại miền Nam của mình, thật là tủi hổ và nhục nhã. Biết bao giờ mà theo kịp văn minh của miền Bắc, đã tiến quá xa như vậy!

Có một câu hỏi, ai cũng muốn biết nhưng không dám hỏi, là:

– Các anh sẽ làm gì chúng tôi?

Điều đó, họ sẽ biết dần dần qua ngày tháng dài sau này, mà cán bộ cấp cao cộng sản chắc cũng chưa biết rõ được.

Lúc 9 giờ 30, một đám cán bộ cao cấp đến. Họ tập họp tất cả công nhân viên cũ lại trong sảnh đường.Tài xế và lao công được sắp xếp đứng trước. Tất cả thành phần khác đứng sau. Thủ trưởng tiếp quản cơ quan này là một cán bộ có dáng người thấp, mặt bủng. Ông ta đứng sau một chiếc bàn, hai bên có 5, 6 cán bộ đeo súng ngắn, tất cả đều mặc áo quần lính màu phân ngựa. Ông ta dõng dạc kêu gọi tài xế và lao công tố cáo tội ác của cấp chỉ huy. Bây giờ là giai đoạn công nhân làm chủ.Tài xế và công nhân im thin thít. Đám chỉ huy cũ thì trầm lặng, có vẻ lo âu. Có lẽ ai cũng nghĩ họ chưa phạm tội nào được gọi là ác. Tất cả mọi người đều im re.

Vị thủ trưởng thúc giục mãi đám tài xế và lao công hãy mạnh dạn tố cáo tội ác. Dân miền Nam có lẽ chưa quen hành động hèn hạ buộc tội cho người khác. Cho nên dù có ghét cấp chỉ huy thì trong giờ phút chưa hoàn hồn này, các ông, các bà cũng không nỡ hèn hạ tố cáo ai.

Thấy không ai mở miệng, vị thủ trưởng bắt đầu nói thao thao bất tuyệt. Nói miền Nam xấu xa, đồi trụy. Miền Nam tội lỗi ngập đầu, miền Bắc tốt đẹp, miền Bắc tài giỏi anh hùng, miền Bắc có tên lửa bắn hạ được B52 của đế quốc. Nói dông dài nhiều lắm, nhưng một câu nói mà giờ này tôi chưa quên và cũng chưa hiểu: “Sự nghiệp của chúng tôi là sự nghiệp cách mạng.”

Sau đó, ông ta cho mọi người về lại chỗ ngồi cũ. Ông ta nói rằng, tất cả đều được nhà nước sử dụng. “Bởi con người là vốn quý của xã hội”.

Những cấp chỉ huy lớn nhỏ cũ, vội vàng soạn bàn, soạn hộc tủ, để nhường chỗ cho đám cán bộ mới tiếp thu. Người có chức vụ cũ, ra ngồi tạm tại các bàn trống của nhân viên bên ngoài. Bây giờ họ là “một lũ hàng thần lơ láo”. Không biết “cách mạng” sẽ làm gì mình và số phận của mình ra sao? Có một điều biết chắc là sẽ khổ, khổ lắm!

Tất cả hồ sơ bị kiểm kê và được niêm phong cẩn thận. Lập danh sách và nộp cho cán bộ. Không biết tại sao mà cứ bắt lặp đi, lặp lại, những bản danh sách hồ sơ. Rồi các cấp chỉ huy cũ được gọi lên gặp thủ trưởng để trình bày các công tác hiện tại của sở. Trình bày cẩn thận và trịnh trọng vì sợ nếu trình bày không rõ thì họ sẵn sàng ghép mình vào nhiều thứ tội. Những câu hỏi của các cán bộ kỹ thuật nghe có vẻ hơi ngớ ngẩn. Nhiều người ngờ ngợ, không biết họ có gài bẫy gì không! Về sau mới nghiệm ra là vì họ quá dốt nên hỏi ngớ ngẩn.

Suốt một ngày đầu tiên, các cán bộ miền Bắc phải trả lời các câu hỏi tới tấp về đời sống ở miền Bắc. Hỏi đủ thứ. Họ tha hồ ca ngợi chế độ miền Bắc: “Đời sống thần tiên, cơm gạo rẻ, thịt bán ra ăn không hết, mỗi năm đi nghỉ hè Sầm Sơn, Chapa, và các nơi khác. Mỗi người có xe, có súng săn và xem cố vấn Liên Xô chẳng ra gì. Đời sống thoải mái dễ chịu, khoa học kỹ thuật tân tiến, có những chiếc cầu bêt ông cốt thép làm trong tuần lễ là xe qua được, cà phê và bia miền Bắc uống ngon chứ không dở như ở miền Nam...”

Họ nói nhiều quá, nên người nghe đâm ra nghi ngờ sự thực.

Ngày hôm sau, mỗi người được phát một xấp giấy gọi là viết “Sơ yếu lý lịch”. Được hướng dẫn để khai báo. Khai từ cha mẹ, ông bà nội ngoại, chú bác, anh em, bà con, bạn bè. Khai đủ thứ. Thấy “sơ yếu” mà đã tùm lum như vậy thì bình thường phải dài đến thế nào đây! Cầm tờ “Sơ yếu lý lịch” đã được điền kín, kèm căn cước bọc nhựa và giấy tờ cũ vào trình diện cán bộ, từng người một, để lấy lời khai. Ai cũng sợ. Bị hỏi đủ thứ chi tiết về đời tư. Lo lắng và cẩn thận khi trả lời. Xong lời khai, thì thở dài khoan khoái vì trút được gánh nặng.

Trong vòng một tháng đến sở đúng giờ, ra về đúng giờ. Tha hồ ngồi chơi. Chúng tôi đánh cờ tướng ồn ào, cãi nhau chí chóe. Bên Nha Kỹ Thuật thì chơi Domino. Các anh kiến trúc sư dạy cho 2 cô bé cán bộ chơi. Các cô chơi rất say mê.Mấy cô bé cán bộ bằng đầu, bằng đuôi, thắt bím lủng lẳng, mặc bộ đồ màu đất chết nhăn nhúm, lụng thụng. Trông tội nghiệp. Để đám cán bộ khỏi ngứa mắt, anh em trong sở lục tìm những bộ áo quần nào cũ xấu nhất đem ra mặc. Nhưng xấu nhất cũng đã là quá sang trọng đối với đám cán bộ. Tất cả các nhà thầu xây cất có khế ước với cơ quan cũ đều được triệu tập đến.

Cho thời hạn trong một ngày, phải kê khai hết tất cả tài sản. Có bao nhiêu tiền bạc, bao nhiêu cây sắt, bao nhiêu bao xi măng, bao nhiêu kềm, búa, đinh phải khai không thiếu thứ gì. Tên cán bộ Phạm Công Tấn mặt đầy sát khí hét lớn với nhà thầu Nguyễn Văn Hạnh: “Dù kho tàng của anh lớn đến đâu, anh cũng phải kê khai cho kịp ngày mai. Chúng tôi vượt Trường Sơn được thì các anh phải làm được!”

Khi các nhà thầu đã nộp bản kê khai xong, bọn cán bộ cách mạng buộc anh em nhân viên cũ phải đến tận kho bãi, để kiểm soát lại. Cán bộ Tấn bảo với một giám thị: “Đêm phải đến nhà xem nó bàn tính gì trong gia đình.” Anh em trong sở cười ngất, bảo nhau đêm nay lẻn đến nhà, chui xuống giường nghe, xem vợ chồng nhà thầu bàn tính chuyên gì...

Một tháng ròng, đến sở chẳng có việc chi làm cả. Nhưng cũng ít ai dám đi trễ về sớm, vì còn sợ. Chơi dông dài. Các sĩ quan thường nằm nhà lấm lét nhìn ra đường. Chẳng ai làm gì họ cả giữa trung tâm Sài Gòn. Trong lúc đó, tin tức từ các tỉnh đưa về làm cho anh em lo ngại. Tin người này bị xử bắn, người kia bị bắt đi, tài sản bị tịch thu. Tuy lo sợ, nhưng đa số để tự trấn an và tự lừa dối họ, thường nghe họ nói: “Cách mạng trước sau như một, những chuyện rắc rối kia, chắc ở dưới thi hành sai đường lối.”

Bên ngoài sở, tin tức nhiều gia đình uống thuốc độc tự tử, nhiều gia đình tự tử bằng súng, hay bằng cách đổ xăng đốt luôn nhà. Bộ đội cộng sản thì có vẻ ngơ ngác, cái gì cũng làm họ ngạc nhiên.Chuyện rửa mặt, rửa rau trong bồn tiêu, bồn tiểu là chuyện xảy ra bình thường. Có cán bộ vào phòng tắm, mở vòi nước nóng đổ xuống bị rát phỏng lưng, nổi giận rút súng bắn vòi sen chửi thề: “Mỹ, Ngụy độc ác thâm hiểm”, đã bỏ chạy mà còn gài bẫy giết hại nhân dân ta... Những chuyện đại loại như vậy được bà con kể khắp nơi.

Tháng đầu tiên, “Cách mạng” trả lương đồng hạng 14 ngàn đồng cho toàn thể nhân viên. Trả một đống cao toàn bạc cắc giấy. Giấy 20 xu, giấy 50 xu. Tài xế và lao công được trả lương cũ. Nhiều người bàng hoàng thử hỏi: “Rồi không biết gia đình sống làm sao đây?” Vì sau khi đổi tiền mới, 500 đồng VNCH đổi được 1 đồng mới miền Bắc. Lương tháng chỉ lãnh 28 đồng mới. Đổi tiền là một siêu mưu thần sầu của nhà nước, như cướp tài sản miền Nam, chia cho miền Bắc nghèo đói.

Khoảng đầu tháng 6 năm 1975, đài phát thanh kêu gọi tất cả viên chức Ngụy quyền, từ trưởng ty trở lên, phải “đi học tập cải tạo một tháng” để thông suốt đường lối chính sách của nhà nước cách mạng. Ai cũng mong đi học cho xong, để yên tâm làm lại một cuộc đời mới. Báo Nhân Dân, báo Sài Gòn Giải Phóng đăng đầy đủ chi tiết “đi học tập”.

Trong các chức vụ được liệt kê, không thấy có ghi chức chánh sự vụ. Một anh hỏi cán bộ, anh cán bộ nói: “Không ghi nhưng anh cứ đi đi. Tôi cũng mong được đi học như các anh mà không được”. Bởi thế cho nên nhiều anh chánh sự vụ các nơi “đi học tập cải tạo” đến năm bảy năm sau cũng chưa về, mà một số khác thì khỏi “đi cải tạo”, về sau vẫn còn làm việc. Sĩ quan cấp Tá “đi học tập 1 tháng”, sĩ quan cấp Úy “đi học tập 1 tuần”. Nhưng tất cả đều đã lầm to!

Ngày trình diện “đi học tập cải tạo” cho Ngụy quyền là 13, 14 và 15 tháng 6 năm 1975. Nơi tập trung là trường Gia Long và Trưng vương. Ngày đó, anh em chen nhau đi trình diện. Xếp hàng một, ôm khăn gói áo quần. Ra đi không một chút lo âu, và nghĩ rằng 1 tháng thì chẳng bao lâu. Rủ nhau cùng đi. Nhiều anh em cười đùa thích thú.

Ngày 13 nhiều người kiêng, ngày 14 đi trình diện đông đảo hơn. Đến ngày 15- ngày cuối cùng hết hạn- anh em đến trình diện đông quá, chen lấn, chúng nó hết chỗ chứa, phải đuổi về. Nhiều người toan leo hàng rào vào bên trong. Bởi không phải ham “đi cải tạo”, anh em biết rằng có về nhà cũng sẽ bị công an ruồng bố, xông vào nhà bắt đi. Công an phường toàn dân bất hảo cũ, thất học, lỗ mãng, và cuồng tín. Quả thật, nhiều người bị đuổi về, đêm đó bị công an vào nhà bắt đi và đem biệt giam ở Khám Chí Hòa. Nhiều người khác không biết bị giam ở đâu!

Tại trường Nữ Trung học Gia Long. Bàn ghế được dẹp lại. Anh em trải chiếu ra sàn phòng ngồi chuyện trò, nghỉ ngơi. Ngay chiều hôm đó, xe của nhà hàng Ngọc Lan Đình, là tiệm ăn Tàu nổi tiếng, mà nhiều người thường chọn làm tiệc đám cưới, họ đem cơm đến. Cơm tây, sang trọng, ngon lành, mỗi người một đĩa. Tắm thì thay phiên nhau. Tại đây, bạn bè cũ gặp nhau chuyện trò vui vầy, và gặp nhiều vị cao cấp trong chính quyền cũ: bộ trưởng, phó thủ tướng, tổng giám đốc, trưởng sở, trưởng ty.

Một vị Tổng Giám Đốc nguyên là thầy học cũ nói với một vị giám đốc rằng: “Anh ạ, có lẽ tụi mình sẽ được học đây. Ở đây học tiện, đi đâu cho xa.” Nhiều người lạc quan, cứ cho là sẽ học tập tại trường Gia Long trong 5 hay 7 ngày rồi được về. Hình như nhẹ dạ là cái tội chung của “dân Ngụy chúng ta”. Đa số tin là sẽ học ngay tại trường Gia Long này. Nhưng có vài anh khác không tin, vì trước khi đi trình diện, những người bà con từ rừng ra, cho thuốc bôi khi rắn cắn, cho thuốc trị sốt rét, và nhiều thứ thuốc lạ bằng bột chống vắt, muỗi, v....v....

2 ngày trôi qua trong trường Gia Long, anh em vẫn cười đùa, ngồi kể chuyện tiếu lâm, nói đủ thứ chuyện, chỉ có khó chịu là phải ngủ chật chội giữa sàn nhà. Nhiều tin loan ra là sẽ được trở về nhà trong vài hôm nữa, sẽ được học tập tại cơ quan.

Đêm 15/6/1975 tất cả mọi người được lệnh tập họp, xếp hàng theo toán, tổ, tập họp lúc 10 giờ đêm. Một số nhỏ được gọi riêng ra, người ta không biết tại sao. Những người được gọi riêng mặt tỏ vẻ lo lắng, sợ hãi, không biết chuyện gì rắc rối sẽ đến với họ. Những người này được lệnh ôm tất cả hành trang áo quần xếp riêng.

Có người bảo rằng: “Những người này có tội nặng với cách mạng, nên cho đi nơi khác, chịu chế độ khác”. Nhưng cuối cùng họ được cho về nhà tạm, vì quá đông không đủ xe chở đi. Họ ra về nhưng lòng đầy lo lắng, về lúc nửa đêm ôm áo quần hành trang, công an khu vực sẽ hỏi thăm kỹ càng, không chừng sẽ giam họ và đối xử với họ tàn tệ hơn. Quả thật, một số trở về bị bắt ngay trước cổng nhà đem đi nhốt ở khám Chí Hòa.

Một số khác thoát được nằm nhà. Nhưng lòng hồi hộp, lo lắng không nguôi. Bởi lẽ cho về mà không cho một mảnh giấy chứng nhận nào. Đám còn lại được gọi tên tuần tự lên xe đò,chật như nêm. Xe đậu thành hàng trước trường Trung học Gia Long trên đường Phan Thanh Giản. Ngồi trên xe chờ thật lâu, bâng khuâng nhìn ra đường có ánh đèn sáng trắng,lòng hoang mang không biết thân phận rồi về đâu. Có người đoán rằng sẽ đi lên rừng sâu, giữa mật khu cũ của Việt cộng. Có người đoán đem ra miền Bắc. Có người đoán đem đi chôn tập thể như năm Mậu Thân ở Huế.

Rồi xe lăn bánh lúc 2 giờ khuya. Thành phố đang yên ngủ. Đêm tháng 6, trời hơi mưa. Đoàn xe nối đuôi nhau chở những người đã một thời nắm các chức vụ then chốt tại miền Nam, đi về một nơi mà họ đang âu lo không biết số phận sẽ thế nào.Xe chạy thẳng về hướng xa lộ. Họ im lặng. Mỗi người một ý nghĩ.Lo âu trĩu nặng. Xe qua cầu Phan Thanh Giản. Nhiều người ngoái cổ nhìn lại thành phố Sài Gòn lần cuối cùng.

Không nói ra, nhưng nhiều người nghĩ rằng, không biết có lần trở lại Sài Gòn trong đời hay không. Xe chạy. Đêm đã khuya, nhưng chẳng ai buồn ngủ. Tâm trí đang căng thẳng. Rồi xe rẽ về hướng Long Khánh, Vũng Tàu. Lúc này không ai ước lượng được thời gian. Đoàn xe quành vào một con đường đất, xe nghiêng lắc, nhiều người va chạm mạnh vào nhau. Hai bên đường cỏ cao, rậm rạp. Một người kê miệng vào anh bạn mà thì thầm: “Đúng rồi, chúng đem đi chôn sống ông ạ... Thấy không?”

Xe dừng lại trong khu đất hoàn toàn tối tăm. Hình như có mấy dãy nhà liên tiếp nhau.Vừa mệt nhọc, vừa buồn ngủ, chúng tôi nắm tay nhau lần vào trong căn nhà. Đạp lên người đang nằm dưới sàn. Họ vùng dậy cự nự om sòm. Chúng tôi thả xách hành lý làm gối kê, nằm lăn ra sàn và thiếp đi cho đến sáng.

Buổi sáng thức dậy, ngơ ngác xôn xao. Mấy dãy nhà lợp tôn, không bàn ghế, không giường chiếu, cửa ngõ hư nát, xập xệ, không còn cánh cửa sổ nào. Một người định hướng và nhìn quanh. Nhiều người thì thầm: “Cô Nhi Viện Long Thành”. Họ nhìn nhau cười buồn. Anh em chạy đi kiếm nước đánh răng, kiếm mãi không có. Khát cháy cổ, mặt mày dơ dáy, miệng hôi. Một người khám phá ra cuối dãy nhà có một thùng nylông nước nóng.

Vục ca vào múc, nước đen nhờ nhờ như nước cống. Có tiếng thắc mắc: “Nước gì kỳ quá?” “Nước trà?” “Cà phê?” “Nước cống?”Một anh thử hớp, mặt nhăn lại, nheo mắt nói thì thầm: “Cà phê cách mạng”. Nhiều người quay mặt qua hướng khác để giấu nụ cười thích thú. Sau đó họ mới biết đó là trà nấu với nước phèn. Thùng nước được chiếu cố tức khắc. Sáng đó không có gì ăn. Buổi trưa cũng đến rất mau. Cũng chẳng có gì ăn cả. Ở khu hậu cần có mấy người đàn bà đi qua đi lại xoắn xít. Vài người khát quá đánh liều cầm ca đến nhà bếp xin nước lạnh uống.

Được vài ca nước, anh em xách ca chạy ùn ùn xuống. Mấy mụ đàn bà không cho. Đuổi xéo đi. La hét ỏm tỏi. Anh em khát cháy họng vì không quen nhịn đói, nhịn khát.Bởi vậy, đám đông đứng xa xa, tay cầm ca, mắt hau háu nhìn mấy thùng nước nhưng không dám đến gần.Một ông ngồi ở vỉa hè, nhận ra được mấy khuôn mặt quen,mấy ông thứ trưởng,tổng giám đốc, tay cầm ca nhựa giấu sau lưng, đầu nghiêng về phía mấy thùng nước, mắt hau háu. Bỗng nhiên nỗi buồn dâng tràn trong lòng như từng đợt sóng lớn.

Ngày đầu tiên được đưa đến “trại học tập cải tạo” Long Thành, anh em thuộc thành phần “Ngụy quyền” phải nhịn đói hơn 24 tiếng đồng hồ. Cơm chiều ngày hôm trước ăn lúc 5 giờ. Đến khoảng 8 hay 9 giờ đêm hôm sau, dãy nhà số 5 mới được phát cơm. Một giỏ cần xế cơm nhão như cháo được anh em mang về để bên hành lang. Do chưa tổ chức đàng hoàng, nên mạnh ai nấy xúc. Chen chúc hỗn loạn, mưa tạt ào ào, nhiều anh ướt như chuột lột, tay cầm cục cơm, vừa chạy vừa ăn ngon lành. Cơm chia không đủ, năm bảy chục anh chậm chân và không ưa chen lấn phải nhịn đói hôm đó.

Một anh bạn ngậm một cục kẹo cho đỡ đói. Rồi nằm dài theo lối Yoga để thân thể hoàn toàn nghỉ ngơi. Anh nói có nhiều đạo sĩ nằm theo lối này có thể nhịn đói được rất lâu. Bên cạnh đó, có ông nguyên là một vị cao cấp trong ngành Tư pháp, hỏi ông bạn nằm kề rằng tại sao người ta tổ chức dở thế, để cho nhiều người phải nhịn đói một cách vô lý. Bên ngoài mưa thét, gió gào. Cửa sổ không cánh, làm nước tạt lung tung.

Đám người thất thế bụng đói nằm sắp lớp trên nền nhà, nằm san sát nhau. Cay đắng trước cuộc biển dâu. Đa số im lặng, mắt thấm buồn, vầng trán ưu tư. Đám trẻ tuổi cũng đói quá, hết khôi hài đùa giỡn.

Bài học “lao động là vinh quang” đầu tiên là bài học không lời: Anh em được lệnh dỡ một căn nhà tôn, để lấy tôn, gỗ làm lại một căn nhà kho và nhà tắm, ở vị trí khác. Lệnh của cán bộ ban xuống cho trưởng dãy (trưởng dãy nhà cũng là “Ngụy cải tạo”). Không kềm, không búa, không xà beng, không một dụng cụ căn bản nào. Hỏi trưởng dãy, trưởng dãy cũng lắc đầu. Bàn tán mãi, anh em đi nhặt đá làm búa gõ cho tôn bung ra, gỡ được mấy cây đà gỗ dọc, dùng nó để đánh bung các mối nối khác. Chỉ một lúc sau căn nhà cũng biến mất, chỉ còn lại một đống gỗ, mấy đống tôn. Khó nhất là những mối nổi bằng bù lon.Anh em áp nhau bẻ, vặn hai cây gỗ cho đến bung bù lon.Phá thì dễ, làm lại mới khó. Gỗ, tôn được tha ABCD vị trí mới.

Anh em bàn cãi lung tung. Nhưng với hai bàn tay không, không kềm, không búa, không đinh, không cưa, làm sao mà dựng được nhà? Cuối cùng anh em phân chia phần việc. Một nhóm dùng tay bẻ tôn và xếp lại thành miếng mỏng, có mũi nhọn để đào lỗ chân móng chôn cột. Một số khác kiếm hai cây bù lon cột chéo lại thành hình chữ V để nạy và nhổ đinh. Nhóm khác dùng đá đập cho đinh thẳng lại. Mấy anh khác có sáng kiến bẻ tôn thành lá, dùng cây đinh đục một cạnh, thành răng cưa nhọn để cưa gỗ. Anh chán quá nên hết buồn, đâm ra tếu, chọc ghẹo nhau, đùa giỡn.

Rồi căn nhà mới cũng được dựng lên đàng hoàng. Khi làm xong, anh em tự khâm phục họ vô cùng.Tưởng đâu chuyện hoang đường, tay không, mà rồi cũng dỡ được căn nhà cũ, dựng được căn nhà mới ở một vị trí khác.

Hôm sau được lệnh khai đất để trồng trọt. Cũng với hai bàn tay không. Chẳng có cuốc xẻng gì cả. Nhiều anh bàn nhau dùng tay cào như mèo cào đất. Cỏ cao lút háng. Việc đầu tiên là nhổ cỏ. Nhổ đến nỗi những bàn tay bị cắt rướm máu. Nhổ xong, kẻ thì cầm cây gỗ nhọn, kẻ cầm cây đinh, kẻ cầm mảnh chai mà cào xới. Đất đồi sỏi đá cứng ngắt đào không lên, như làm chuyện khôi hài. Không hiệu quả. Cuối cùng lấy tôn lợp nhà, đập phẳng, bẻ cong làm lưỡi xuổng, tra cán gỗ bằng cách đóng đinh. Miếng đất hoang đuợc xới thành vồng và đất được đánh tơi ra. Cũng nhờ đó sau này anh em có thêm được vài ba miếng rau để ăn dặm thêm cho đỡ đói lòng.

Xã hội chủ nghĩa không để cho một cái gì lãng phí cả. Bởi vậy, làm hầm phân tự hoại là phá hoại tài sản của nhân dân. Phân người phải được dùng lại để bón cây. Những hầm phân lộ thiên, có hai cây gỗ nằm ngang bên trên, để ngồi mà thả thứ thừa hàng ngày xuống. Mỗi lần phân rớt xuống là ruồi xanh, ruồi đen bay lên tứ tán, tha hồ chúng đậu vào đầu, vào mông, vào mặt. Nếu có trận mưa thì còn khổ hơn, bên dưới nước lõng bõng, phân rớt xuống, làm nước văng lên lưng, lên đầu. Đi tiêu xong, cả giờ sau còn nghe mùi hôi hám trong quần áo, trên da thịt. Khi cả 3 ngàn “cải tạo viên” đã làm đầy các hầm tiêu bởi bổn phận hàng ngày đối với thân thể, thì đám cán bộ thấy các hầm phân đó là cả đống tài sản, quý lắm.

Một ngày trời rất đẹp, đám cải tạo được lệnh xuống xúc các chất cặn bã đó lên để bón rau. Lệnh ban ra. Anh em sởn da gà. Phân người đầy hầm ủ cả nhiều tháng được khơi lên, ai mà đủ can đảm vục tay xuống múc? Nhưng thân tù tội, thì phải làm. Anh em chia phần rất đều, mỗi người múc phân mấy chuyến, không ai thoát.Chỉ có anh trưởng ty Canh Nông Hậu Nghĩa cũ được bầu làm “chủ trì” và kiểm soát việc khai thác, nên thoát khỏi múc phân. Không hiểu sao phân xanh ngắt như “sương sa” và dẻo kẹo như hắc ín. Múc lên từng thùng, bỏ vào gánh khiêng đi.

Đem ủ để mấy ngày sau mới bới ra, đưa tay vọc hòa cùng đất đã được tơi vụn. Rồi trồng rau cải, rau muống. Phân người là một thứ quý báu của xã hội chủ nghĩa. Không biết, cộng sản nó muốn làm nhục anh em hay nó cho rằng đi hốt phân là quang vinh thực sự? Khi nhìn những bậc trưởng thượng quyền cao chức trọng ngày trước, tay vục vào trong hồ phân xanh rờn, mặt nhăn nhó, và khi gánh thùng phân mùi xú uế tỏa ra, đàn ruồi bay theo, thì bọn người chiến thắng có cảm thấy hả dạ hay không? Còn “anh em Ngụy” thì cam chịu, cắn răng chịu, không cần phải tủi thân hay uất hận.Nước đã mất, phận tù đày,đâu còn quản ngại.Bài học bốc phân này còn âm hưởng mãi trong thời gian còn lại. Anh em bảo nhau: “Bốc c... còn được thì làm việc gì mà chẳng được.”

Trong trại cải tạo, cán bộ dạy rằng, nhờ Đảng cộng sản lãnh đạo tài tình, nên toàn dân mới được ấm no hạnh phúc. Anh em tù nhân miễn cưỡng gật gù khen phải. Trong trại cải tạo,tất cả tù nhân cảm thấy đói triền miên. Cái đói nó ám ảnh ngày đêm. Thèm một cục đường, thèm kinh khủng. Một anh nguyên làm giám đốc ở Bộ Tài Chánh, trong một sáng chủ nhật đẹp trời, nói với các bạn bè: “Ước mơ sao bỗng nhiên trên trời rớt xuống cho mỗi đứa một chén chè, ăn xong, 5 phút sau trời sập đè chết cả lũ cũng mãn nguyện.”

Nói xong anh và bạn bè cùng hít hà hít hà. Nhiều anh tổ chức buổi “tiệc hàm thụ”. Bạn bè nằm quanh, nhắm mắt lại, nghe một anh kể các thức ăn, nào là mùi hành tiêu thơm ngát, mỡ béo ngậy, ngậm vào miệng ngon lịm. Kể từ món ăn này qua món khác. Anh em nằm tưởng tượng như đang ăn uống thực sự. Khi tỉnh giấc “Nam Kha” thì cũng xem mình như đã thực sự dự tiệc. Buổi sáng ngủ dậy, nhiều anh khoe là đêm qua được đi ăn tiệc, ngon quá, nhờ một giấc mộng mà có thể vui được cả ngày.

Một anh có cục đường tán, mỗi ngày đem ra gặm một chút rồi đem cất đi. Thỏi đường tán lớn bằng ba ngón tay mà ăn cả tuần chưa hết. Một lần, ngày lễ 2 tháng 9 của cộng sản, chúng hạ con heo cho anh em ăn mừng. Nghe mà khiếp! Buổi sáng tiếng heo kêu sau khu hậu cần, anh em mừng vui. Buổi trưa có thịt heo ăn. Mỗi anh tìm được một cọng nhỏ bằng cây tăm diêm quẹt, nấu lẫn trong canh bí ngô. Có anh bảo rằng, đừng nuốt, ngậm mà nghe mùi vị. Một người khác đề nghị kiếm sợi chỉ cột vào miếng thịt, nuốt vào rồi kéo ra, cứ nuốt, kéo, nuốt, kéo... mãi đến khi nào ớn thì thôi, xem như đã ăn một bữa thịt heo đã đời. Bên dãy nhà gần cổng, nhiều anh bắt cóc bỏ trong hồ, nuôi cho lớn để ăn.

Trên khoảng đất cỏ mọc um tùm phía bên hông, ngày ngày thấy vị dược sĩ già- một thời là đại phú Sài Gòn- đi tìm cây cỏ. Cây gì ăn được, ông hái về luộc ăn cho đỡ đói. Nhìn vị dược sĩ già, dáng tiều tụy, mặc xà lỏn bẩn ngầu, lụng thụng, áo lá rách lốm đốm ngả màu đất, trông như một vị tiên bị đọa xuống trần gian đang đi tìm thuốc trường sinh.

Một vị tỉ phú khác, một thời xa xưa từng là “Nhứt phẩm triều đình”, xin được một miếng cơm cháy, ăn ngon lành với đôi mắt sáng rực của một người được hưởng một hạnh phúc lớn. Một anh giám đốc, thấy một đám cơm đổ bên hè nhà bếp, vội vã hốt vào ca, đem rửa và gạn cho sạch đất. Chạy vào hớn hở khoe với bạn bè: “Này, ngon chưa? Được một phần tư chén chứ ít sao. Hi hi... Hi hi..

.” Một anh cho bạn mấy muỗng nước rau muống luộc, anh ưu ái bảo: “Uống đi. Bổ lắm. Uống cho có sức. Hồi này moa thấy toa gầy ốm lắm đó”. Một lần, mấy ông bác sĩ nguyên là giám đốc các bệnh viện cũ, rủ nhau đi chơi quanh hố rác, thấy đuôi củ cải và đuôi cà rốt, bèn nhặt về rửa, gọt, làm dưa chua ngâm trong mấy chai lọ nho nhỏ. Mấy tên cán bộ biết được, đem ra bêu rếu, chửi rủa om sòm, nghe đâu có anh phải làm tờ kiếm thảo. Chuyện ấm no thì viết chẳng bao giờ hết. Thê thảm lắm!

Những khi trải qua nhiều nỗi đắng cay, người ta muốn ghi lại để nhớ, để con cháu ngày sau đọc lấy làm kinh nghiệm. Trong tù, nhiều người bí mật viết nhật ký. Những kẻ khôn ngoan, thì biết rằng không điên gì làm công việc nguy hiểm đó. Tuy nhiên có nhiều người quyết viết. Cộng sản nó cũng biết. Lâu lâu chúng đi lục sách vở, khám hành lý, đọc từng câu, từng chữ mà tù nhân đã ghi lại. Một ông già, thân hình ốm yếu, hom hem. Đêm nào vào mùng cũng âm thầm khóc rấm rứt. Bạn tù đêm đêm nghe tiếng khóc nho nhỏ và tiếng khịt mũi. Có người đêm khuya dậy đi tiểu, thấy ông ngồi khóc bên vỉa hè.

Thấy có bóng người, ông sợ hãi quay về nơi nằm ngủ. Một lần cộng sản xét toàn dãy nhà, bắt được một cuốn tập ghi chi chít bài học của ông già, trong đó có câu “Đêm qua nằm mơ thấy ông bà về dẫn mình ra khỏi nơi tối tăm này, khi giật mình dậy, sờ lên mặt thấy lệ ướt đẫm má..

.” Cán bộ quản giáo bắt ông làm tờ kiểm thảo cả tuần, làm đi làm lại mãi. Ông già càng sợ khiếp. Trong lần lục xét này một cuốn nhật ký bị khám phá, cán bộ họp toàn thể tù nhân lại, chúng ngồi làm chủ tọa. Buộc anh lén viết nhật ký đó, phải đọc lớn lên từng trang, để toàn thể cải tạo viên phê bình, đánh giá từng điểm một. Tất nhiên nhật ký chỉ viết sự thực, và viết cảm nghĩ trung thực nhất. Trước 200 tù, cuốn nhật ký được đọc lên, tác giả cuốn nhật ký run rẩy, mặt xám như chì, mới đọc được một phần ba trang thì anh bật ngửa ra bất tỉnh nhân sự. Anh em vừa thương, vừa cảm, vừa sợ.

Ai cũng mong cho ngày chóng tắt, đêm mau sáng để được về. Đã 3 tuần trong trại. Mau thật. Còn 1 tuần nữa mới chẵn 1 tháng. 1 tuần nữa sao lâu quá! 7 ngày thật quá dài đối với tâm trạng chung của anh em. 7 ngày nữa, anh em đoán, chắc sẽ được học rút cho xong chương trình mà về với gia đình. 3 tuần đã qua chẳng thấy học hành gì, chỉ thấy đi lao động, đào đất, giăng hàng rào kẽm gai, đắp đường, cuốc đất, v...v... Anh em đoán rằng, cách mạng sẽ cho về sớm trước 1 tuần, còn bài học thì phát đem về nhà mà đọc bởi ai cũng có trình độ học vấn cao. Ngày qua ngày. Đúng đêm 13 tháng 7 là đã đúng 1 tháng.

Nhiều anh tin tưởng “Cách mạng trước sau như một”. Chắc chắn đêm nay xe đến chở về. Đêm đó, hầu như cả 3 ngàn người trong trại cải tạo đều không ngủ, cố thức để lắng tai nghe tiếng xe, tiếng nổ máy của đoàn xe đến chở anh em về với vợ, với con, về nơi căn nhà êm ấm, có giường nệm, có nước tắm, có cơm ăn, có tự do, có giấc ngủ thoải mái. Gần như toàn thể anh em đã thức, thức đến 12 giờ, 1 giờ, 2 giờ khuya, có người thức đến sáng.

Buổi sáng thấy mặt mũi anh em bơ phờ. Người ta bảo nhau rằng, chắc cách mạng chưa thuê được xe, thế nào chiều nay xe cũng đến. Đa số anh em đều cố tin như vậy. Rồi đêm 14 tháng 7 anh em cũng thức trắng để chờ. Nhiều người quả quyết rằng cách mạng trước sau như một, hôm nay thế nào cũng sẽ được tha về. Rồi đêm 15 tháng 7, một đêm im lặng, không một tiếng xe. Buổi sáng thức dậy, thấy mặt mũi anh em càng bơ phờ hơn. Nhiều người vẫn còn tin tưởng rằng, chắc còn một lý do nào đó bất khả kháng nào đó.

Có tin mới loan ra rằng, tuần sau anh em mới được về. Nhiều anh em cho rằng chờ thêm 1 tuần nữa thì lâu quá. Có anh buồn như muốn khóc. Một số anh em khác ra xem thiên văn, thấy các vì sao dang chếch ánh sáng về hướng tây (hướng Sài Gòn). Thế nào cũng được về nội trong 3 hôm mà thôi. Anh em lại phấn khởi và tin tưởng vô cùng. Nhóm thiên văn này ngày nào cũng đưa ra 1 tin đầy hứa hẹn. Đẩy ngày về lùi xa dần, xa dần. Nhưng tuyệt vọng quá, anh em cố tin tưởng, chỉ nhóm thiên văn là những tay kỳ tài biết được vận chuyển kỳ diệu của trời đất vạn vật.

Đêm đêm tiếng tắc kè vọng lại lúc 9 giờ, khi tắt điện. Tiếng kêu khàn khàn vọng rất rõ trên đồi cao: “Tắc kè. Ực ực ực. Tắc kè, tắc kè...” Anh em diễn âm là “Sắp về, ứ ừ ừ, sắp về...” Tiếng tắc kè làm anh em tràn đầy hy vọng. Sau lâu quá không thấy được về, anh em diễn âm lại là “Đếch về, ừ ừ, đếch về, đếch về...” Rồi ngày tháng trôi qua, những tin đồn cứ mãi tung ra là thứ Bảy tới sẽ đuợc về.

Dù đã mất niềm tin, nhưng nhiều anh cũng cố tự đánh lừa mình, đưa ra nhiều lý do rất chính đáng, nhiều lập luận rất vững chắc, để kết luận rằng sẽ được về trong tuần tới. Một lần, có anh nói với đám bạn bè cùng tổ cải tạo rằng, anh đã chuẩn bị cho gia đình trong 6 tháng. Anh ước chừng 6 tháng thì may ra mới được về.

Bạn cùng tổ nổi giận, mắng chửi anh như tát nước. Họ gằn giọng rằng: “Anh không tin tưởng vào chính sách đứng đắn của cách mạng sao? Cách mạng trước sau như một. Quá lắm thì ở đây chừng tháng rưỡi là cùng.” Anh bạn sợ quá, phải gượng cười giả lả, mà xin lỗi bạn bè, rằng anh chỉ nói đùa chơi mà thôi, xin anh em đừng sợ.

Sau đó, một tin mới khác loan ra, làm nhiều anh em rầu thúi ruột. Tin cho biết rằng, có một gã cán bộ, trong lúc vui miệng, tiết lộ với một chị bên nhà giam nữ rằng, có lẽ 1 tháng nữa mới được về. Nhiều chị ôm mặt khóc vùi: “Trời ơi, thế là chẵn 2 tháng học tập cải tạo ư? Sao lâu quá vậy? Làm sao chịu nổi! Các con tôi ở nhà ai lo?”

Các anh bên trại nam nghe tin đó cũng đã thất vọng não nề. Để trấn an, có anh bảo rằng đừng nghe lời của đàn bà, họ hay nói ẩu. Làm gì mà học tập đến 2 tháng! Phải chăng chúng ta mất nước một phần lớn là vì làm chính trị mà quá ngây thơ, trong khi kẻ thù của chúng ta gian manh lật lọng, quỷ khốc thần sầu.

Dù tù tội, đói khát, cực nhọc nhưng một số lớn các anh lúc nào cũng tếu, trêu chọc nhau cho khuây khỏa tháng ngày, đặt vè ngâm nga:

“Khi đi vợ mới mang bầu
Về nhà con đã bạc đầu như cha.”

Hoặc:

“Bao giờ cọc sắt nở hoa
Bà Đen hết đá thì ta mới về.”

Tràm Cà Mau








Posted by Anges at 9:20 PM No comments:
Labels: Tràm Cà Mau
 Trang Cộng Đồng

TÔN THẤT SƠN LUẬN VỀ NOBEL HÒA BÌNH

Cụ vẹt già Tôn Thất Sơn tị nạn bên Na Uy nên tự cho mình hiểu rõ chuyện Nobel hơn ai hết vì Nobel bình thường là giải của Na Uy trong khi cụ TTS tị nạn ở Na Uy, gửi email cho ta bà thế giới để bình loạn về giải Nobel Hòa Bình cho TT Trump. Ông Alfred Nobel là dân Thụy Điển, nhưng giải Nobel Hòa Bình lại được quyết định bởi một ủy ban đặc biệt do quốc hội Na Uy bổ nhiệm. [Cụ vẹt già TTS gửi email này cho ba vạn người, nhưng né sợ, không dám gửi cho VL!]

Trước đây, giải Nobel Hòa Bình hết sức được trọng vọng, nhưng trong thời gian vài chục năm sau này, đã biến thái thành một thứ giải của phe cấp tiến khoác áo thụng vái tặng nhau. Những người có tư tưởng bảo thủ, miễn thắc mắc vì sẽ không bao giờ nhận được. TT Trump có thành công chấm dứt được chiến tranh Ukraine cũng sẽ bị tố là đầu hàng Putin hay chịu thua Zelensky, không ai rảnh ghi công trao giải gì cho Trump.

Trong lịch sử cận đại, có 4 chính trị gia Mỹ được giải Nobel Hòa Bình:

Henry Kissinger, năm 1973 cùng với Lê Đức Thọ vì đã thành công điều đình việc dâng tặng cả miền Nam VN cho CSBV.

Jimmy Carter, năm 2002, sau khi mất job TT năm 1980, vì công lao đổi nghề, làm thợ mộc đi xây nhà rẻ tiền.

Al Gore, năm 2007, sau khi thua tranh cử chống thống đốc George Bush -con- năm 2000, vì công lao báo động thế giới sẽ bị đốt cháy thành than vào năm 2016 (ý của Al Gore chắc muốn nói năm 3016, nhưng đánh máy lộn 😂).

Barack Obama, năm 2009 vì đắc cử TT mà khi đọc diễn văn tuyên thệ nhậm chức đã không dọa gửi TQLC đi đánh Na Uy.

Ngoại trừ Kissinger, 3 người còn lại đều trong cánh thiên tả của đảng DC. 

TT Reagan của CH có công hủy diệt bức màn sắt CS trên toàn thế giới, cứu cả nhân loại, bị vào sổ đen của Ủy Ban Nobel vì dám vứt 'chân lý CS' vào thùng rác lịch sử, cùng với TT Bush cha có công giải thoát Kuwait khỏi tay Saddam nhưng không được giải vì đã vận động cả thế giới nhẩy vào chiến tranh đánh Saddam.

Bàn về TT Trump, cụ vẹt TTS khẳng định Trump không thể nào được giải Nobel Hòa Bình vì nhiều thói hư tật xấu kinh hồn như "... một anh playboy, ham gái trẻ con, gian lận thuế, dẽo (nguyên văn của cụ TTS!) miệng dối láo, luôn cho mình đúng, chuyên môn đổ lỗi cho người khác". Xin quý độc giả lưu ý, theo cụ vẹt TTS hiểu chuyện Na Uy hơn người, giải Nobel Hòa Bình của Na Uy đã thay đổi hoàn toàn tiêu chuẩn lãnh giải, và những 'tội cá nhân' của TT Trump đương nhiên khiến ông không thể lãnh giải bất kể việc TT Trump đã làm trung gian cản chiến tranh Ấn Độ-Pakistan, Do Thái-Iran, Congo-Rwanda, Armenia-Azerbaijan, Thái-Căm Pu Chia, và bây giờ đang nỗ lực tìm hòa bình cho Ukraine. Cũng không kể TT Trump đã được ít nhất 3 quốc gia chính thức đề nghị giải Nobel Hòa Bình là Pakistan, Do Thái và Căm Pu Chia. Obama, Carter và Gore được bao nhiêu quốc gia chính thức đề nghị? Tổng cộng cho cả ba người: đúng ZERO!

Theo tiêu chuẩn mới của cụ TTS, kẻ này thấy cụ Biden là người đáng được giải nhất: không playboy, chỉ lẳng lặng chiếm vợ bạn; không ham gái trẻ con, chỉ thích hít tóc mấy bà già, trong khi chỉ mê tắm chung với con gái ruột; không gian lận thuế, chỉ không khai thuế thôi; không dẻo lưỡi nói dối mà chỉ lẩm cẩm nói trước quên sau thôi; không luôn cho mình đúng, đổ lỗi cho người khác, chỉ hận Obama chơi đểu ép không cho mình ra tranh cử TT nữa thôi.

-------------------

VẸT TÂY ÂU LO CHO MỸ !!!

Con vẹt Tôn Thất Sơn tuốt bên Na Uy cũng la hoảng, chuyển email của một con vẹt khác 'DN', tỏ vẻ lo lắng cho ngành du lịch Mỹ đang mất khách ào ào. Đại họa sắp tới khi "ngành du lịch càng lún sâu hơn vào vũng lầy". Theo hai con vẹt DN và TTS, năm nay, có thể Mỹ sẽ mất hơn 12 tỷ đô tiền khách du lịch tới Mỹ.

Kẻ này về hưu, sống bằng tiền già, không quan tâm gì đến ngành du lịch Mỹ nên không... care. Nhưng tò mò đi tìm hiểu xem thực hư ra sao.

Con vẹt Na Uy TTS lo cũng phải, vì 12 tỷ là con số rất lớn đối với Na Uy khi xứ này trong cả năm 2024 chỉ thu được tổng cộng có 7 tỷ đô từ du khách. Cụ TTSơn ơi, nước Mỹ lớn lắm, không như xứ Na Uy là xứ khỉ không ho cò cũng không gáy vì lạnh cóng hết rồi.

Nước Mỹ lớn xấp xỉ bằng cả Âu Châu, có tới 50 tiểu bang như 50 nước, nên tổng thu nhập du lịch cũng lớn lắm, nhất là du lịch nội địa, từ tiểu bang này qua tiểu bang khác, tỉnh này qua tỉnh nọ. Theo thống kê chính thức, năm 2023, tổng thu du lịch của Mỹ là 1.530 tỷ đô (1.53 trillion dollars), có mất 12 tỷ đô cũng chỉ tương đương với việc mất... 0,7%! Lún sâu tới 0,7% vào vũng lầy, khiếp quá !!! (2023 là năm cuối cùng ChatGPT có thống kê chính thức)

USA:

Nguồn: ChatGPT

Để cụ TTS có thể so sánh, tổng cộng tất cả gần 30 quốc gia Liên Âu năm 2023 thu vào được 1.480 tỷ đô tiền du lịch, nội địa và từ nước ngoài, 50 tỷ đô ít hơn tổng thu du lịch của Mỹ. Năm nay, cho dù Mỹ có mất đi 12 tỷ, vẫn còn nhiều hơn cả Liên Âu. Nếu đó là 'vũng lầy' thì cả Liên Âu đã nằm trong vũng lầy từ hồi nào tới giờ rồi, phải không, cụ TTS? Cụ có cảm thấy đang nằm trong vũng lầy không vậy?

EU:
Nguồn: ChatGPT
------------------

VẸT TÂY ÂU BÔI BÁC VŨ LINH

Vẫn chuyện cụ vẹt Tôn Thất Sơn. Cụ TTS bị nhiều người công kích, nên tuần rồi tung ra email khá dài, 'rằng thì là mà' cụ là người luôn luôn đứng đắn nghiêm chỉnh nói chuyện trong khi bị đám 'MAGA' da vàng nhục mạ bậy bạ. Bất ngờ, cụ có đề cập cả Vũ Linh này luôn:

"Trong trường hợp ông Donald Trump, tôi chỉ trích ông ta trong khi Vi Hữu Hùng Thế, Vi Hữu VŨ LINH v.v.. thay vì đưa ra bằng chứng thuyết phục để phản biện thì lại dùng thứ văn chương mà người tử tế không bao giờ dùng tới. Như vậy mọi sự chẳng giải quyết được gì mà lại làm cho người ngoài cười chê".

Xin lỗi cụ, cái này gọi là 'vừa đánh trống vừa ăn cướp'. Giả dối và thiếu lương thiện.

Thứ nhất, cụ TTS thật ra viết khá nghiêm chỉnh, nhưng cụ là vua giả dối, khi cũng dùng một tên khác 'Le Thanh Lam' để viết lăng nhăng, tung tin phịa hay chửi nhảm. Tại sao lại phải có hai cái mũ đội tùy lúc? VL này chưa bao giờ viết bài với ngôn ngữ khác dưới một tên khác.

Về 'bằng chứng thuyết phục', VL này đã viết tới hơn 400 bài bình luận, cả mấy trăm bản tin và cả trăm bài lật tẩy nói láo của đám vẹt tị nạn trên Diễn Đàn Trái Chiều này (không kể hơn 500 bài trong 10 năm viết trên Việt Báo), luôn luôn với đầy đủ dẫn chứng, cho tới nay đã có hơn 14 triệu lượt đọc DĐTC, cụ TTS muốn 'bằng chứng thuyết phục', tha hồ đọc, dám không?

Vũ Linh này qua Trang Cộng Đồng trên DĐTC từ hơn cả năm qua, đã rất nhiều lần công khai lật tẩy những tin phịa phếc-niu hay xuyên tạc của LTL hay TTS, có nêu đích danh tên, nhưng không bao giờ dùng ngôn ngữ đầu đường xó chợ của các đồng chí của cụ TTS như Katum hay Võ Trọng Bản Thân. Cũng luôn luôn có dẫn chứng: nếu cụ TTS cho là 'không thuyết phục', sao chưa một lần nào cụ lên tiếng phản bác? Cụ giỏi thì trả lời đi, đừng núp sau cái bình phong 'không thèm trả lời' VL này. Nếu 'không thèm trả lời' thì xin đừng bao giờ nhắc tới tên tôi.

Cuối cùng, xin cụ vui lòng ghi nhận, tôi không phải và không muốn làm 'vi hữu' hay 'bằng hữu' hay 'gì gì hữu' của cụ.
--------------------

TRUMP CÓ TÊN MỚI

Đám vẹt tị nạn cuồng chống Trump đặt tên mới cho Trump. Sau khi gọi Trump là Adolf Trump -theo tên của Hitler-, rồi Vladimir Trump -theo tên của Putin-, bây giờ 'sáng tạo' ra thêm tên Nikita Trump - theo tên của Khrustchev. Chừng nào thì lại đổi thành Tập Cận Trump, hay Hồ Chí Trump?

[Ghi chú tin tiếu lâm: đoạn trên vừa được viết xong ngày thứ hai 25/8 thì qua ngày hôm sau, thứ ba 26/8, y như rằng, kẻ này nhận được email của con vẹt DN, gọi Trump là ...'Tập Cận Trump'. Đúng là kẻ này đi guốc trong bụng đám vẹt !!! Tuy chưa biết chừng nào thì ta thấy... Hồ Chí Trump!]

Càng nghĩ càng thấy buồn cho trình độ của đám vẹt cuồng chống Trump, cùng gốc Việt với chúng ta, bôi bác nhau chỉ khiến nhục chung, nhưng vẫn phải nói: trình độ văn hóa của đám vẹt gốc Mít không bao giờ cho chúng khả năng thảo luận nghiêm chỉnh những sai lầm về chính sách của TT Trump, mà chỉ biết bôi bác cá nhân, chửi bẩn, thô tục, chụp mũ VC, hay đặt tên vớ vẩn. Thỉnh thoảng cũng có một con vẹt viết nghiêm chỉnh nhưng lại dựa trên tin bóp méo, xuyên tạc hay phịa hay sai lầm hay thiếu sót, với giọng văn lịch sử giả dối như một cụ bác sĩ già bên Đức hay làm. Tất cả chỉ xác nhận trình độ hiểu biết thấp hơn cỏ dại, ngôn ngữ trẻ con, ấu trĩ, hay thái độ giả dối. Cái quái lạ là trong đám vẹt, không phải chỉ có học sinh mẫu giáo hay phu quét rác mà còn có cả bác sĩ kinh nghiệm nửa thế kỷ cạo gió, luật sư pro-bono cả đời chỉ được cãi miễn phí nên phải làm YouTube kiếm thêm ít tiền mua mì gói,...
---------------------

NHỮNG CÁI TỰA KHÓ CÓ THỂ NGU XUẨN HƠN

Võ Trọng Bản Thân: "HÀNH ĐỘNG TRUMP & BT Y TẾ HK KENNEDY CHỨNG TỎ CÓ ÂM MƯU TIÊU DIỆT DÂN HK!". Phải rồi, tổng thống Mỹ muốn giết hết dân Mỹ, chỉ có một con vẹt già tuốt bên Đức sốt ruột muốn cứu dân Mỹ thôi.

Đat Nguyen: "Chí sĩ Bùi Như Mai truy nã tên phản quốc Tập Cận Trump". Phải rồi, một chị Mít tị nạn, chuyên nghề đọc tin trên tivi, là 'chí sĩ' lê gót trên đất Mỹ, 'yêu nước' Mỹ hơn một người Mỹ, truy nã người Mỹ đó về tội 'phản quốc' cho dù ông ta được dân Mỹ bầu làm tổng thống.

--------------------
Vũ Linh
30/8/2025
Posted by Anges at 9:02 PM No comments:
Labels: Vũ Linh
Newer Posts Older Posts Home
View mobile version
Subscribe to: Comments (Atom)

Blog Archive

  • ▼  2025 (1512)
    • ►  December (13)
    • ►  November (116)
    • ►  October (167)
    • ►  September (140)
    • ▼  August (147)
      • Trại Giam Miệt Thứ  Tôi bị bắt tại huyện Tân Hiệp ...
      • Hàng Thần lơ láoNgày 30/4/1975, dân Việt Nam Cộ...
      •  Trang Cộng ĐồngTÔN THẤT SƠN LUẬN VỀ NOBEL HÒA BÌN...
      • TIN TỨC - 30/8/2025TIN ĐỘNG TRỜI: TT TRUMP KHÔNG C...
      • NAN ĐỀ SÚNGDĐTC cách đây ít lâu đã có dự tính viết...
      • Tin vắnFB Le Hoang- Tối cao pháp viện từ chối...
      • XIN CHỌN NƠI NÀY LÀM QUÊ HƯƠNGVào những năm cuối c...
      • VŨ NỮ CẨM NHUNGNgười Sài Gòn trước đây không mấy a...
      • Bao Giờ Cho Thấy Lại Ngày Xưa Đầu thập niên 70...
      • Bạn Còn Nhớ Hay Đã Quên?
      • Hai Hình Ảnh Cuộc Đời Ở đời chuyện gì cũng có ...
      • Christopher Caldwell: How Immigration Is Erasing W...
      • QUY LUẬT ÂM DƯƠNG – HIỂU ĐỂ SỐNG THỌ, KHỎE TỰ NHIÊ...
      • Có Một Ngày Nào ĐóCó một ngày nào đó, bạn bỗn...
      • Ngổn ngang trăm thứCon gái tôi, từ thuở nằm nôi, l...
      • CON RỒNG ĐỎ TRUNG QUỐC ĐANG DÃY CHẾTMời đọc để hiể...
      • Từ 'lab' đến 'leak' và học giả ăn cắp Lý Vân Hải (...
      • Nghệ si với tình yêu chung thủy.83 tuổi lên xe hoa...
      • Cấy chip não của Elon MuskThí nghiệm của Elon Musk...
      • Kể Chuyện Những Dòng Sông Dòng sông! Nó hiện hữu t...
      • Người Tình AriaẢnh ghép: hình tác giả và robot AI....
      • Bom Nổ ChậmHai vợ chồng chị Nở tiễn con gái và bạn...
      • Chín Mươi Chưa Chắc Mình LànhTuần lễ này khí hậu v...
      • Tin vắnFB Uyen Vu- Kim Wilson, 64 tuổi, một cựu gi...
      • Sự quan trọng của Vit D3 trong bệnh tim mạchBS Ph...
      • MỘT CÕI ĐI VỀTrần Mỹ Duyệt Hôm nay tôi một mình đi...
      • Duyên Nghiệp Cha Mẹ và Con CáiNgười viết nghe nhiề...
      • Hồn Ma Bên Bờ Sông DakblaTôi lên Kontum sau chiế...
      • KÝ ỨC THÁNG TƯVào tối 30 tháng Tư 1975, trong lúc ...
      • Tổng thống Trump chỉ trích truyền thông Hoa Kỳ là ...
      • Robot đẻ con8:18/25: Công ty Kaiwa Technology của ...
      • Ngài Chánh Án (Phần Kết) Mở mắt ra, vật đầu t...
      • Mùi Của Quán Hình minh họaTháng trước, tui có...
      • TIN TỨC - 23/8/2025CHIẾN TRANH UKRAINE: CẬP NHẬTHọ...
      • MỸ, TRUNG CỘNG VÀ VIỆT NAMCuối năm 2017, TT Trump ...
      • NHÂN DUYÊN ĐẾN VÀ ĐI NHƯ BÓNG MÂY CHIỀUCó những ng...
      • Mrs. Bui Thi Tuyet HongThân thế và Sự NghiệpGi...
      • Phép Lạ Của Tiếng CườiMục đích cuộc đời này là đi ...
      • Chú Ý Một Chút Về Củ Đậu / Củ SắnHôm nay, có một b...
      • 3 không khi ăn lá tía tôLá tía tô không chỉ là gia...
      • Đành bỏ anh emMỗi khi nói đến Trần Kim Quan, bạn b...
      • The Richest Chinese Families in America
      • On Vera: Donors Funneled Millions via UMG, Fidelit...
      • Những điều điên rồ chỉ có ở Dubai1. Bồn cầu kim cư...
      • Hiện tượng Thích Vĩnh TínNgày 25/07, Thích Vĩnh Tí...
      • HOÀNG ĐẾ TRỞ LẠIChưa có tổng thống Mỹ nào gây ra s...
      • "MỘT NGƯỜI ĐI"...NGƯỜI HÀ NỘI KHÓC THƯƠNG CHINH NH...
      • Tu Hú Đẻ Nhờ: Harvard đã trở thành 'Trường Đảng ...
      • Trump tham gia cùng lực lượng cảnh sát và quân đội...
      • Khi Báo Chí Việt Ngữ Trở Thành Phiên Bản CNN LỗiTr...
      • “Trái tim dưới áo quan tòa” vừa qua đờiSáng nay đọ...
      • DẠ…Nhiều người vẫn lầm tưởng khi dùng chữ ‘dạ’ là ...
      • Cà phê siêu thuốcTừ lúc ra đời đến tuổi trưởng thà...
      • “Lấy vợ quá lứa cho xong chuyện”Nhiều người bảo tô...
      • Nữ điệp viên của Do-Thái cài trong lòng địch Iran7...
      • Những hành vi xấu xí của khách Việt khi du lịch nư...
      • DƯỢC TÍNH TRONG NỒI CANH CHUA VIỆT NAMCanh chua tổ...
      • 50 Năm Tìm BạnBa giờ sáng, không ngủ được, ngồi ...
      • Thổi hồn vào đá! ...
      • YouTuber người Việt ở Hồng Kông nổi tiếng vì bán b...
      • Tin vắnFB Uyen VuNathalie Rose Jones, 50 tuổi, ở L...
      • Giải oan cho Cô Láng GiềngNhắc nhạc sĩ Hoàng Quý, ...
      • CON NGƯỜI CÓ SỐAlan PhanNăm 1983, trong một dịp về...
      • CUỘC CHIẾN GIỮA CHÍNH VÀ TÀ.Cuộc chiến giữa Chính ...
      • TỪ “NHÀ DÂN CHỦ” ĐẾN “BÌNH LUẬN VIÊN CHỐNG TRUMP”:...
      • Tin vắnFB Le Hoang- Cuộc họp ở Bạch Ốc đã qu...
      • Ngài Chánh Án (Phần 2)Thời gian gần đây, trong...
      • Ngài Chánh Án (Phần 1) Tiếng máy cưa tay chạy ...
      • Bốn Danh Hài, Bốn Số PhậnLa Thoại Tân: Cuộc Di Cư ...
      • NGHIỆP CÓ THẬT SỰ NỐI TIẾP KHÔNG?Có nhiều người ti...
      • Alex Jones drops BOMBSHELL - President Trump Was R...
      • TIN VỀ CÔ JAMIE HANPhải nói ngay, VL này chẳng biế...
      • TRÊN CHUYẾN XE VINH - HÀ NỘITrên chuyến xe giường ...
      • NGUỒN GỐC KỲ LẠ CỦA CỘT HIỆU TIỆM CẮT TÓCVào thời ...
      • Sợ TT. Trump Ngã Vào Lòng Pu Teo | Âu Châu Kéo Băn...
      • ÔN CỐ TRI TÂNTiền của bố thì khó nuốt lắm....
      • ĐOẠN TUỔI NGUY HIỂM NHẤTSưu tầm dành riêng cho ngư...
      • Dịch vụ biểu tình mướn (không khóc mướn) hợp pháp ...
      •  Bước Vào Tuổi 70...Tôi nhớ năm 1976, xuất hiện ở ...
      • 11 sự thật bạn chưa biết về Hồ Tahoe ...
      • Ai rồi cũng giàHai mươi lăm tuổi tôi cưới vợ. Ngày...
      • Tại sao trẻ Tây học dốt hơn trẻ Việt nhưng ra trườ...
      • LES FEUILLES MORTES (LÁ VÀNG RƠI)Lá vàng rơi, gom ...
      • Những thay đổi lớn trong chinh tri MỹTổng thống Tr...
      • 15 món ăn "khó nuốt" nhất thế giớiCó thể bạn là mộ...
      • Con Cháu Bác Tiếp Tục Làm Rạng Danh Trên Thế Giới ...
      • Nhà đá xanh!Nhà tù PentridgeNgười ta hay nói: “Đi ...
      • Hummingbird, vẻ đẹp mong manh và tinh thần chiến đ...
      • AI ĐÓ NỢ ĐÀ LẠT MỘT LỜI XIN LỖIMột người bạn bỏ vi...
      • Một danh y vừa qua đời!Đó là Giáo sư Trần Ngọc Nin...
      •  TIN TỨC - 16/8/2025HỘI NGHỊ THƯỜNG ĐỈNH TRUMP-PUT...
      • THUẾ QUAN VÀ LẠM PHÁTVấn đề thuế quan đã và đang t...
      • Bạn có biết?Khi cần vận chuyển một con voi bằng m...
      • PhiếmMột lần ghé vào một tiệm cà phê, tôi gọi ly đ...
      • Tin vắnFB Le Hoang-TT Trump ban lệnh: Giám đốc DE...
      • Hội Ẩm Thực Bắc + Tại Oslo | 11.08.25
      • Không ai là không thể cứu được.Trên những con phố ...
      • Những giọt nước mắt, những tiếng thở dài ...
      • NHÂN ĐẠO + NHÂN ĐỨC + NHÂN THUẬT = Y ĐỨCBác sĩ, tá...
      • Đất nước này không phải của riêng aiTôi không đòi ...
    • ►  July (103)
    • ►  June (132)
    • ►  May (111)
    • ►  April (173)
    • ►  March (189)
    • ►  February (135)
    • ►  January (86)
  • ►  2024 (1387)
    • ►  December (79)
    • ►  November (129)
    • ►  October (145)
    • ►  September (110)
    • ►  August (121)
    • ►  July (99)
    • ►  June (116)
    • ►  May (94)
    • ►  April (120)
    • ►  March (131)
    • ►  February (114)
    • ►  January (129)
  • ►  2023 (1491)
    • ►  December (139)
    • ►  November (122)
    • ►  October (92)
    • ►  September (131)
    • ►  August (109)
    • ►  July (107)
    • ►  June (110)
    • ►  May (136)
    • ►  April (159)
    • ►  March (172)
    • ►  February (98)
    • ►  January (116)
  • ►  2022 (1345)
    • ►  December (103)
    • ►  November (143)
    • ►  October (156)
    • ►  September (173)
    • ►  August (149)
    • ►  July (130)
    • ►  June (79)
    • ►  May (90)
    • ►  April (72)
    • ►  March (64)
    • ►  February (90)
    • ►  January (96)
  • ►  2021 (1455)
    • ►  December (102)
    • ►  November (97)
    • ►  October (109)
    • ►  September (128)
    • ►  August (115)
    • ►  July (126)
    • ►  June (78)
    • ►  May (120)
    • ►  April (147)
    • ►  March (115)
    • ►  February (125)
    • ►  January (193)
  • ►  2020 (2703)
    • ►  December (246)
    • ►  November (225)
    • ►  October (214)
    • ►  September (207)
    • ►  August (242)
    • ►  July (222)
    • ►  June (265)
    • ►  May (233)
    • ►  April (254)
    • ►  March (230)
    • ►  February (166)
    • ►  January (199)
  • ►  2019 (2026)
    • ►  December (174)
    • ►  November (180)
    • ►  October (195)
    • ►  September (221)
    • ►  August (161)
    • ►  July (134)
    • ►  June (172)
    • ►  May (128)
    • ►  April (149)
    • ►  March (143)
    • ►  February (177)
    • ►  January (192)
  • ►  2018 (1940)
    • ►  December (174)
    • ►  November (214)
    • ►  October (187)
    • ►  September (158)
    • ►  August (169)
    • ►  July (178)
    • ►  June (199)
    • ►  May (162)
    • ►  April (124)
    • ►  March (147)
    • ►  February (85)
    • ►  January (143)
  • ►  2017 (1677)
    • ►  December (150)
    • ►  November (191)
    • ►  October (177)
    • ►  September (155)
    • ►  August (187)
    • ►  July (129)
    • ►  June (96)
    • ►  May (130)
    • ►  April (156)
    • ►  March (140)
    • ►  February (78)
    • ►  January (88)
  • ►  2016 (1423)
    • ►  December (100)
    • ►  November (118)
    • ►  October (131)
    • ►  September (123)
    • ►  August (151)
    • ►  July (128)
    • ►  June (105)
    • ►  May (100)
    • ►  April (167)
    • ►  March (107)
    • ►  February (106)
    • ►  January (87)
  • ►  2015 (1258)
    • ►  December (111)
    • ►  November (113)
    • ►  October (88)
    • ►  September (89)
    • ►  August (85)
    • ►  July (121)
    • ►  June (99)
    • ►  May (122)
    • ►  April (113)
    • ►  March (133)
    • ►  February (147)
    • ►  January (37)
  • ►  2014 (28)
    • ►  December (16)
    • ►  November (11)
    • ►  October (1)
  • ►  2012 (4)
    • ►  May (2)
    • ►  April (2)
  • ►  2011 (12)
    • ►  April (12)
  • ►  2010 (141)
    • ►  August (4)
    • ►  July (4)
    • ►  June (18)
    • ►  May (28)
    • ►  April (24)
    • ►  March (17)
    • ►  February (10)
    • ►  January (36)
  • ►  2009 (183)
    • ►  December (6)
    • ►  November (6)
    • ►  October (5)
    • ►  September (1)
    • ►  August (5)
    • ►  July (29)
    • ►  June (24)
    • ►  May (20)
    • ►  April (21)
    • ►  March (17)
    • ►  February (21)
    • ►  January (28)
  • ►  2008 (358)
    • ►  December (31)
    • ►  November (54)
    • ►  October (56)
    • ►  September (54)
    • ►  August (31)
    • ►  July (27)
    • ►  June (39)
    • ►  May (30)
    • ►  April (30)
    • ►  March (6)

About Me

Anges
View my complete profile
title

Followers

Labels

  • Phiem (2836)
  • News (2296)
  • Chính Trị (2196)
  • Vũ Linh (910)
  • Loi Hay Y Dep (849)
  • Y Hoc/Suc Khoe (720)
  • Video (677)
  • Van Hoa (482)
  • Quoc han 30/04 (418)
  • Am thuc (331)
  • Du Lich (269)
  • nhac (253)
  • Kinh Te (228)
  • KHOA HỌC (215)
  • Van chuong (211)
  • Ton Giao (197)
  • Danh Nha^n (166)
  • người lính Việt Nam Cộng Hoà (151)
  • Diem sach (141)
  • thiên nhiên (139)
  • Nguyễn Thị Thanh Dương (131)
  • Tôn Nữ Hoàng Hoa (125)
  • Dien Anh (117)
  • Tho (113)
  • Vĩnh Tường (108)
  • Kim Loan (102)
  • ngôn ngữ (102)
  • ĐỖ DUY NGỌC (100)
  • Ðoàn Xuân Thu (97)
  • BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU (91)
  • Nguyễn thị Cỏ May (78)
  • Vuot Bien (76)
  • HUONG XA (75)
  • Nguyễn Tường Tuấn (74)
  • Phan (74)
  • US election 2016 (71)
  • phạm tín an ninh (70)
  • Tuấn Khanh (62)
  • Tiểu Tử (57)
  • Từ Thức (56)
  • Household tips (54)
  • Tưởng Năng Tiến (52)
  • Viet Gian (51)
  • Kiêm Ái (50)
  • Nguyễn Văn Tới (48)
  • nguoiviettudo (48)
  • LÃO MÓC (46)
  • Tràm Cà Mau (42)
  • Trần Hùng (40)
  • Tucker Carlson (40)
  • Đỗ Văn Phúc (39)
  • NGUYỄN VĨNH LONG HỒ (38)
  • Nguyễn Thị Thêm (38)
  • REDACTED (38)
  • Nguyễn Thanh Tú (37)
  • Văn Quang (37)
  • chinh tri (35)
  • Bùi Bảo Trúc (34)
  • Ký Thiệt (34)
  • người lính già oregon (33)
  • BS Đỗ Hồng Ngọc (32)
  • Phương Hoa (32)
  • Nguyễn Nhơn (31)
  • Phạm Thành Châu (31)
  • hoi hoa (31)
  • BS Hồ Ngọc Minh (30)
  • Huỳnh Quốc Bình (30)
  • Người Phương Nam (30)
  • Mậu Thân 68 (28)
  • Vĩnh Chánh (28)
  • Nguyễn Diệu Anh Trinh (27)
  • Trương Ngọc Bảo Xuân (27)
  • Trần Mộng Lâm (27)
  • Liên Thành (26)
  • Minh Thúy (25)
  • Nguyễn Ngọc Tư (25)
  • Phan Văn Song (25)
  • Vi Anh (25)
  • Ngôn ngữ (24)
  • Phùng Annie Kim (24)
  • Trần C. Trí (24)
  • Đoàn Thị (24)
  • Khôi An (22)
  • Lại Thị Mơ (22)
  • Minh Nguyệt Graves (21)
  • Nguyễn Tài Ngọc (21)
  • Song Lam (21)
  • Trần Ngọc Ánh (21)
  • Dong Trinh (20)
  • Trần Thanh (20)
  • Chú Chín Cali (19)
  • Huy Phương (19)
  • Năng Khiếu (19)
  • Trúc Giang MN (19)
  • Hạo Nhiên Nguyễn Tấn Ích (18)
  • Kim Thanh (17)
  • Nguyên Nhung (17)
  • Ngô Minh Hằng (17)
  • TRƯƠNG MINH HÒA (17)
  • Thanh Mai (17)
  • Tố Nguyễn (17)
  • Vũ Thế Thành (17)
  • ĐINH LÂM THANH (17)
  • ĐOÀN DỰ (17)
  • Lê Nguyễn Hằng (16)
  • Nguyễn Trần Diệu Hương (16)
  • TINH HOA (16)
  • ThaiNC (16)
  • Trà Lũ (16)
  • Trường Sơn Lê Xuân Nhị (16)
  • Hoàng Nguyên (15)
  • Huyền Thoại Thịnh Hương (15)
  • Nguyễn Viết Tân (15)
  • Sao Nam Trần Ngọc Bình (15)
  • Võ Phú (15)
  • Cam Li Nguyễn Thi Mỹ Thanh (14)
  • Hàn Giang Trần Lệ Tuyền (14)
  • Lê Duy San (14)
  • Pt. Nguyễn Mạnh San (14)
  • Thảo Lan (14)
  • Đào Văn Bình (14)
  • Captovan (13)
  • Hoàng Nga (13)
  • Mường Giang (13)
  • Nguyễn Ngọc Chính (13)
  • Phạm Hồng Ân (13)
  • Hữu Nguyên (12)
  • NGUYỄN THIẾU NHẪN (12)
  • Nguyễn Trung Tây (12)
  • Pha Lê (12)
  • Phan. (12)
  • Thạch Đạt Lang (12)
  • Trần Văn Tích (12)
  • Vương Mộng Long (12)
  • GS Trần Thủy Tiên (11)
  • Lê Xuân Mỹ (11)
  • Mai Thanh Truyết (11)
  • Nguyễn Bích Thủy (11)
  • Phương Lan (11)
  • Phước An Thy (11)
  • Song Chi (11)
  • hoang hai thuy (11)
  • Đại-Dương (11)
  • Ba Ngo Dinh Nhu (10)
  • Bùi Anh Trinh (10)
  • Hoàng Lan Chi (10)
  • Lão Ngoan Đồng (10)
  • Lê Đức Luận (10)
  • Minh-Đạo & Nguyễn Thạch-Hãn (10)
  • Nguyễn Mạnh Trinh (10)
  • Nguyễn Văn Sâm (10)
  • Nguyễn Đại Thuật (10)
  • Như Ý Crystal H. Vo (10)
  • Trần Du Sinh (10)
  • Uyên Sồ (10)
  • Anne Khánh Vân (9)
  • Bảo Trân (9)
  • Chính Vũ (9)
  • DUY NHÂN (9)
  • France election (9)
  • Hoàng Đình Minh Long (9)
  • Lệ Hoa Wilson (9)
  • Nguyễn Khắp Nơi (9)
  • Nguyệt Mị (9)
  • Ngọc Hạnh (9)
  • Orchid Thanh Le (9)
  • Philato (9)
  • Tran Maico (9)
  • Trương Ngọc Anh (9)
  • Bình Nguyên Lộc (8)
  • Khuất Đẩu (8)
  • Lê Như Đức (8)
  • Nguyễn Vĩnh Long (8)
  • Phan Xuân Sinh (8)
  • Phạm Hoàng Chương (8)
  • Phạm Thị Kim Dung (8)
  • Triều Phong (TPN) (8)
  • Trần Thiện Phi Hùng (8)
  • Trần Trung Chính (8)
  • Trần Trung Đạo (8)
  • Trần Văn Giang (8)
  • Võ Hương An (8)
  • Y Châu (8)
  • videos (8)
  • Ông Bút (8)
  • Đỗ Dung (8)
  • Biển Cát (7)
  • Cao Đắc Vinh (7)
  • Chu Thập (7)
  • Hoàng Thanh (7)
  • Hồ Nguyễn (7)
  • Lê Ngọc Châu (7)
  • Mai Hồng Thu (7)
  • Mimosa Phương Vinh (7)
  • Stephen Gardner (7)
  • The Road of Hope - Archbishop Nguyen Van Thuan (7)
  • Trương Tấn Thành (7)
  • Đỗ Hồng Ngọc. (7)
  • Bs Nguyễn Thượng Chánh (6)
  • Bồ Tùng Ma (6)
  • Chan Nhu channel (6)
  • Kha Lăng Đa (6)
  • Kim Chi (6)
  • Lê Dinh (6)
  • Nguyễn Thị Thu Hương (6)
  • Ngô Đình Diệm (6)
  • PHƯƠNG - LAN (6)
  • PHẠM PHONG DINH (6)
  • Phạm Gia Đại (6)
  • Recipe (6)
  • Trịnh Thanh Thủy (6)
  • hoàng long hải (6)
  • lLỗ trí Thâm (6)
  • Bùi Bích Hà (5)
  • Bút Sử (5)
  • Candice Owens (5)
  • Chu Kim Long (5)
  • Chúc Thanh (5)
  • Cánh Chuồn Chuồn (5)
  • Cỏ Biển (5)
  • NGÔ THẾ VINH (5)
  • Nguyễn Duy An (5)
  • Nguyễn Ngọc Loan (5)
  • Nguyễn Văn Lục (5)
  • Ngô Đình Châu (5)
  • SAPY NGUYỄN VĂN HƯỞNG (5)
  • Trần Nhật Phong (5)
  • Trần Văn Bá (5)
  • ĐIỆP MỸ LINH (5)
  • Alexander Solzhenitsyn (4)
  • BỨC TƯỢNG "TIẾC THƯƠNG" (4)
  • Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất (4)
  • Long Tan (4)
  • Lê Phi Ô (4)
  • Michael Benge (4)
  • Nguyễn Cát Thịnh (4)
  • Nguyễn Kim Dục (4)
  • Nguyễn Kỳ Yên (4)
  • Nguyễn Thị Hữu Duyên (4)
  • Nguyễn Tiến Hưng (4)
  • Nguyễn thị Bé Bảy (4)
  • Ngô Viết Trọng (4)
  • Phan Lạc Tiếp (4)
  • Phan Nhật Nam (4)
  • Phạm Quang Trình (4)
  • Project Veritas (4)
  • Song Nhi (4)
  • T. Thiên Thu (4)
  • Thiên Lý (4)
  • Thái Anh / QNA (4)
  • Thủy Như (4)
  • Tâm Thanh (4)
  • Tôn Nữ Thu Dung (4)
  • Tử vi (4)
  • Vũ Đoàn (4)
  • Xã Hội Học (4)
  • khoa hoc (4)
  • ĐÀO HIẾU (4)
  • BS Hoàng Thị Mỹ Lâm (3)
  • Bùi Hồng Thúy Anh (3)
  • Cao Xuân Thanh Ngọc (3)
  • China Unfltered (3)
  • Châu Hà (3)
  • Dư Thị Diễm Buồn (3)
  • Dương Nguyệt Ánh (3)
  • Dương Thiện Tâm (3)
  • Dương Thu Hương (3)
  • Hai Quẹo (3)
  • Hoàng Chi Uyên (3)
  • Hải Triều (3)
  • HỒ ĐINH (3)
  • Hồ Thanh Nhã (3)
  • HỮU LOAN (3)
  • Iris Đinh (3)
  • Lâm Văn Bé (3)
  • Mai Ly (3)
  • Ngọc Ánh (3)
  • Nguyễn Cao Thăng (3)
  • Nguyễn Quang Lập. (3)
  • Nguyễn Thượng Chánh (3)
  • Nguyễn Trần Phương Dung (3)
  • Nguyễn Tường Thiết (3)
  • Nguyễn Ðạt Thịnh (3)
  • Ngô Văn Thu (3)
  • Phan Lạc Phúc (3)
  • Phi Nguyễn (3)
  • Phùng ngọc Sa (3)
  • Phùng văn Phụng (3)
  • Phương Toàn (3)
  • Phạm Lưu Vũ (3)
  • Phạm Đình Lân. (3)
  • Sơn Tùng (3)
  • Topa (3)
  • Trần Thế Đức (3)
  • Trọng Đạt (3)
  • Tình Hoài Hương (3)
  • Từ Sơn (3)
  • Vann Phan (3)
  • Võ Phu (3)
  • Võ Đại Tôn (3)
  • WYD2008 (3)
  • Xuân Vũ TRẦN ÐÌNH NGỌC (3)
  • Đinh Văn Tiến Hùng (3)
  • Đào Như (3)
  • Đào Nương (3)
  • Anthony Hưng Cao (2)
  • Bùi Thanh Hiếu (2)
  • Bùi Đức Tính (2)
  • Bảo Giang (2)
  • Bửu Thức (2)
  • CHRIS PHAN (2)
  • Cao Đồng Phước (2)
  • China uncensored (2)
  • Christina N. Cao (2)
  • Chu Lynh (2)
  • Cánh cò (2)
  • Cẩm Thành Dân (2)
  • Dan Heaven (2)
  • Deborah Tường – Vân (2)
  • Diệu Anh (2)
  • GS Lê - Đại - Tường (2)
  • Gió Đồng Nộii (2)
  • HUY VĂN (2)
  • Hoàng Ngọc An (2)
  • Huyền Lam (2)
  • Huỳnh Mai Hoa (2)
  • Huỳnh Kim Quang (2)
  • Hương Lệ Oanh (2)
  • Hương Trần (2)
  • HỒ TRƯỜNG AN (2)
  • JIMMY DORE (2)
  • KIM ÂU (2)
  • Kho Quẹt (2)
  • Kông Li (2)
  • LHXung (2)
  • Lei's real talk (2)
  • Little Saigon (2)
  • Lâm Lễ Trinh (2)
  • Lê Hiền (2)
  • Lê Nguyên Hằng (2)
  • Lê Quang Sinh (2)
  • Lữ Giangl (2)
  • Mai Thảo (2)
  • Mai Vĩnh Thăng (2)
  • Man in america (2)
  • Minh Karlsson (2)
  • Minh Tâm (2)
  • Mặc Bích (2)
  • NGUYỄN VĂN CHỨC (2)
  • Nguyễn Ngọc Hoa (2)
  • Nguyễn Ngọc Tu (2)
  • Nguyễn Cao Quyền (2)
  • Nguyễn Duy Nhiên (2)
  • Nguyễn Hữu Thời (2)
  • Nguyễn Khánh Vũ (2)
  • Nguyễn Ngọc Ngạn (2)
  • Nguyễn Sơ Đông (2)
  • Nguyễn Thế Thăng (2)
  • Nguyễn Thị Mão (2)
  • Nguyễn Thị Phi Phượng (2)
  • Nguyễn Thụy Long (2)
  • Nguyễn Trọng Dân (2)
  • Nguyễn Văn Thiệu (2)
  • Nguyễn Văn Ðông (2)
  • Ngô Kỷ (2)
  • Ngô Nhân Dụng (2)
  • Người Thương Binh VNCH (2)
  • Nhã Ca (2)
  • Nhất Chi Mai (2)
  • Nhất Hướng Nguyễn Kim Anh (2)
  • OMG (2)
  • Phan Công Tôn (2)
  • Phương Lâm (2)
  • Phạm Đình Hưng (2)
  • QÚY THỂ (2)
  • Siêu Phong (2)
  • Song Châu (2)
  • Song Vũ (2)
  • Sáu Steve Brown (2)
  • TRƯƠNG PHÚ THỨt (2)
  • TYKH (2)
  • Thang Chu (2)
  • Thuỷ-Triều (2)
  • Thành Lacey (2)
  • Thúy Messegee (2)
  • Thần Long (2)
  • Thụy Mân (2)
  • Thụy Nhã (2)
  • TiênSha- LêLuyến (2)
  • Trang Y Hạ (2)
  • Trương Sĩ Lương (2)
  • Trương Văn Út (2)
  • Trần Chí Phúc (2)
  • Trần Doãn Nho (2)
  • Trần Ngọc Huế (2)
  • Trần Ngọc Nguyên Vũ (2)
  • Trần Xuân Thời (2)
  • Tê Hát I Cờ Rét (2)
  • Vi Vân (2)
  • Vietnamese Museum (2)
  • Việt Nhân (2)
  • Vuong Vu (2)
  • Xuân Vũ TRẦN ĐÌNH NGỌC (2)
  • Yukon (2)
  • letamanh (2)
  • Ái Khanh (2)
  • Đinh Công Bình (2)
  • Đào Anh Dũng (2)
  • Đặng Chí Hùng (2)
  • Đặng Hà Nội (2)
  • Đặng thiên Sơn (2)
  • Đỗ Xuân Tê (2)
  • Đức Tâm (2)
  • . (1)
  • ARTE TV (1)
  • America Uncovered (1)
  • Angie Lộc (1)
  • Anton Chekhov (1)
  • BS Hồ Hải (1)
  • Be Ti (1)
  • Biển Đông (1)
  • Buu Nguyen (1)
  • BÙI LÝ HỒNG (1)
  • Bá Dương (1)
  • Bùi Giáng (1)
  • Bùi Thượng Phong (1)
  • Bùi Trọng Nghĩa (1)
  • Bảo Ngọc (1)
  • Bảo quốc Kiếm (1)
  • Bửu Uyển (1)
  • Cao Vị Khanh (1)
  • Carl Graves (1)
  • Chau Tran (1)
  • Chiêu Ấn (1)
  • Chu Việt (1)
  • Chung Mốc (1)
  • Cung Trầm Tưởng (1)
  • Cổ Tấn Tinh Châu (1)
  • DVM (1)
  • Deliver us from evil - by Thomas A Dooley (1)
  • Dinh Trần (1)
  • Diễm Vy (1)
  • Doãn Quốc Sỹ (1)
  • Dr Tien Manh Nguyen (1)
  • Dr. Nikonian (1)
  • Du Li (1)
  • Duy Trác (1)
  • Duyenky (1)
  • Duyên Anh (1)
  • Dân Việt (1)
  • Dương Hiếu Nghĩa (1)
  • Dạ Lý (1)
  • Elon Musk (1)
  • Epoch times (1)
  • FinalWar (1)
  • Giang Phúc Đông Sơn (1)
  • Gman (1)
  • Greg Rushford (1)
  • HTD channel (1)
  • HUYNH NGOC NGA (1)
  • Helen Nguyễn (1)
  • Herb Meyer (1)
  • Hoa Hoàng Lan (1)
  • Hoàng Dược Thảo (1)
  • Hoàng Nguyên Linh (1)
  • Huy Lâm (1)
  • Huy Lực Bùi Tiên Khôi (1)
  • Huỳnh Anh Trần-Schroeder (1)
  • Huỳnh Bửu Sơn (1)
  • Huỳnh Kim Anh- (1)
  • Huỳnh Quốc Phú (1)
  • Huỳnh Thị Liên-Hoa (1)
  • Huỳnh Văn Của (1)
  • Hà Bắc (1)
  • Hà Mai Kim (1)
  • HƯƠNG THỦY (1)
  • Hải Vân (1)
  • Hồ Ngọc Cẩn (1)
  • Hồ Thị Đậm (1)
  • Hồ Đình Vũ. (1)
  • Hồ Đắc Túc (1)
  • Hứa vạng Thọ (1)
  • J.B Nguyễn Hữu Vinh (1)
  • Jenny Đỗ (1)
  • Joyce Anne Nguyen (1)
  • Khánh Doãn (1)
  • Khổng Thị Thanh Hương (1)
  • Kiều Mỹ Duyên (1)
  • Ls Đinh Thạch Bích (1)
  • Luu Vu (1)
  • Luật pháp (1)
  • LÊ QUỐC (1)
  • LÝ THỤY Ý (1)
  • Lâm Bình Duy Nhiên (1)
  • Lâm Chương (1)
  • Lâm Kim Loan (1)
  • Lâm Túy Mĩ (1)
  • Lê Bá Dũng (1)
  • Lê Hoàng (1)
  • Lê Hải Dương (1)
  • Lê Minh Khôi (1)
  • Lê Ngọc Hồ (1)
  • Lê Ngọc Anh (1)
  • Lê Phi Điểu (1)
  • Lê Phú Hải (1)
  • Lê Phạm Lê (1)
  • Lê Quốc Trinh (1)
  • Lê Sỹ Minh Tùng (1)
  • Lê Văn Lân (1)
  • Lê Văn Ân (1)
  • Lê phục Bình (1)
  • Lê thị Trinh (1)
  • Lưu Á Châu (1)
  • Lữ Anh Thư (1)
  • Lữ Giang (1)
  • Lữ Tuấn (1)
  • Mai Văn Tấn (1)
  • Minh Nguyễn (1)
  • Minh Tạo (1)
  • Mũ Xanh Hoa Biển (1)
  • Mạnh Nguyễn (1)
  • Mỹ Châu Phạm (1)
  • Mỹ Đức Phạm Nguyễn (1)
  • NGUYÊN SANG (1)
  • NGUYỄN ĐỨC NAM (1)
  • Nam Dao (1)
  • Nghiêm Hữu Hùng (1)
  • Nguyen Chi Thien (1)
  • Nguyên Chân (1)
  • Nguyên Giang (1)
  • Nguyên Lương (1)
  • Nguyên Phương (1)
  • Nguyên Đại (1)
  • Nguyễn Thị Thảo An (1)
  • Nguyễn Thị Từ Huy (1)
  • Nguyễn Anh Nguyên (1)
  • Nguyễn Duy Chinh (1)
  • Nguyễn Duy Cung (1)
  • Nguyễn Hoàng Phố (1)
  • Nguyễn Hữu (1)
  • Nguyễn Hữu Hiệu (1)
  • Nguyễn Khắc Anh Tâm (1)
  • Nguyễn Minh Phúc (1)
  • Nguyễn Mỹ Linh (1)
  • Nguyễn Ngọc Huy (1)
  • Nguyễn Phục Hưng (1)
  • Nguyễn Quốc Đống (1)
  • Nguyễn Qúy Đại (1)
  • Nguyễn Sỹ Thùy Ngân (1)
  • Nguyễn Thu Hương (1)
  • Nguyễn Thạch-Hãn (1)
  • Nguyễn Thị Hương Minh (1)
  • Nguyễn Thị Yến (1)
  • Nguyễn Thừa Bình (1)
  • Nguyễn Trọng Kha (1)
  • Nguyễn Việt Nữ (1)
  • Nguyễn Văn (1)
  • Nguyễn Văn Hoàng 333 (1)
  • Nguyễn Văn Học (1)
  • Nguyễn quang Thành (1)
  • Nguyễn thị Nhung (1)
  • Nguyễn Ðồng Danh (1)
  • Nguyễn Ý Thuần (1)
  • Nguyễn Đình Phùng (1)
  • Nguyễn Đức Lập (1)
  • Nguyễn Đức Trọng (1)
  • Nguyễn-Đại-Thuật (1)
  • Phan Cao Tri (1)
  • Phan Hạnh (1)
  • Phan Hữu Chí (1)
  • Phan Nam (1)
  • Phan Quốc Bảo (1)
  • Phan Văn Hưng (1)
  • Phạm Liễn (1)
  • Phi Trang (1)
  • Phùng Nhân (1)
  • Phạm Bá Hoa (1)
  • Phạm Duyên (1)
  • Phạm Lễ. (1)
  • Phạm Ngọc Lũy (1)
  • Phạm Sanh (1)
  • Phạm Thái (1)
  • Phạm Trần Hoàng Việt (1)
  • Phạm Văn Lưu (1)
  • Phạm quốc Thuần (1)
  • Phạm Đào Nguyên (1)
  • Phạm Đình Lân (1)
  • Quang Danh (1)
  • Quốc Việt (1)
  • Quỳnh Dao (1)
  • Quỳnh Thi (1)
  • Saigon Xua (1)
  • San San (1)
  • Sean Bảo (1)
  • Shawn Ryan (1)
  • Steven Dieu (1)
  • Susan Nguyễn (1)
  • TOPHER (1)
  • TT Diệu Tâm (1)
  • TT Ngô Đình Diệm: (1)
  • Tam Giang Hoàng Đình Báu (1)
  • Tạ Quang Khôi (1)
  • Thanh Thương Hoàng (1)
  • Thái Ngọc (1)
  • Thu Hiền (1)
  • Thu Lê (1)
  • Thái Quốc Mưu (1)
  • Thùy Giang (1)
  • Thủy Nguyễn (1)
  • Tiến Sĩ Trần An Bài (1)
  • Tiểu Đĩnh (1)
  • Tom Tom (1)
  • Trung Đạo (1)
  • Trà Đóa (1)
  • Trần Hữu Thuần (1)
  • Trương Thế (1)
  • Trương Thị Thu Huyền (1)
  • Trần Mai cô (1)
  • Trần Nam (1)
  • Trần Nguyên Thắng (1)
  • Trần Ngọc Quang (1)
  • Trần Nhật Kim (1)
  • Trần Thanh Minh (1)
  • Trần Thân Yên (1)
  • Trần Thị Diệu Tâm (1)
  • Trần Thị Nhật Hưng (1)
  • Trần Văn Hương (1)
  • Trần Văn Lương (1)
  • Trần Văn Ngà (1)
  • Trần Vũ (1)
  • Trần Đình Phước (1)
  • Trần Đình Đức (1)
  • Trần Đông Thành (1)
  • Trần Đức Hân (1)
  • Trần Đức Lợi (1)
  • Trịnh Vĩnh Bình! (1)
  • Tuệ Chương Hòang Long Hải (1)
  • Tín Thất Tôn (1)
  • Tôn Thất Phú Sĩ (1)
  • Tôn Thất Soạn (1)
  • Tôn-Thất Long (1)
  • Tôn-thất Sơn (1)
  • Túy Trước (1)
  • Tạ Cự Hải (1)
  • Tạ Phong Tần (1)
  • Tạo Ân (1)
  • Tịnh Tâm (1)
  • UNESCO (1)
  • Uyên Phương Minh Nguyệt (1)
  • Việt Hải (1)
  • Việt Thường (1)
  • Võ Như Y (1)
  • Võ Phiến (1)
  • Võ Quách Thị Tường Vi (1)
  • Võ Quân (1)
  • Võ Thị Hảo (1)
  • Võ Văn Ái (1)
  • Văn Ni (1)
  • Vĩnh Phúc (1)
  • Vũ Công Hiển (1)
  • Vũ Ngọc Văn (1)
  • Vũ thành An (1)
  • Vũ Đình Trường (1)
  • Warning to the west (1)
  • Wayne Nguyen (1)
  • XUÂN ĐỖ (1)
  • Xuân Hàn (1)
  • Xuân Vũ (1)
  • Y Hạ (1)
  • Y Vân (1)
  • Yên Hà (1)
  • Yên Sơn (1)
  • Z28 (1)
  • phong (1)
  • technology (1)
  • v (1)
  • vhp.Hạ Vũ (1)
  • Ðặng quang Chính (1)
  • Đinh Nguyên Thi (1)
  • Đằng Phương (1)
  • ĐẶNG VĂN NHÂM (1)
  • Đặng Chí Bình (1)
  • Đặng Văn Quang (1)
  • Đỉnh Sóng (1)
  • Đỗ Hồng Ngọc (1)
  • Đỗ Như Quyên (1)
  • Đỗ Tiến Bình Minh (1)
  • Đỗ Tiến Đức (1)
  • Đỗ Trường (1)
  • Đức H Vũ (1)