Tuesday, September 30, 2025

Volodymyr Z., người Ukraine bị bắt vì làm nổ Nord Stream

Hôm nay, 30/9, cảnh sát Ba Lan đã bắt Volodymyr Z., công dân Ukraine và là thợ lặn chuyên nghiệp, tại một thị trấn gần thủ đô Warsaw, theo xác nhận từ luật sư của Z. là Tymoteusz Paprocki với Reuters.

Hãng tin địa phương RMF trước đó đưa tin nghi phạm bị bắt tại Pruszkow, phía Tây Warsaw, theo lệnh truy nã của cảnh sát Đức liên quan vụ nổ các đường ống khí đốt Nord Stream năm 2022.

Paprocki cho biết thân chủ của mình phản đối quyết định dẫn độ sang Đức, viện dẫn rằng lệnh bắt giữ không nên được thực thi khi chiến sự Nga - Ukraine chưa kết thúc. "Hạ tầng Nord Stream có mối liên hệ với Gazprom, một trong những chủ sở hữu đường ống và cũng trực tiếp cung cấp tài chính cho hoạt động quân sự của Nga tại Ukraine", Paprocki nói.

Vào tháng 9 năm 2022, một loạt vụ nổ dưới nước đã gây ra thiệt hại lớn và rò rỉ khí đốt cho đường ống Nord Stream 1 và Nord Stream 2 ở Biển Baltic.

Các công tố viên Đức, những người đang chỉ đạo một cuộc điều tra đang diễn ra, đã ban hành lệnh bắt giữ nhiều nghi phạm Ukraine. Volodymyr Z., đã bị bắt theo lệnh truy nã của Đức, trước đó, một người Ukraine khác, tên Serhii K., bị bắt tại Ý vào tháng trước.

Khi vụ nổ đường ống Nord Stream xảy ra, TT Zelenskyy đã công khai phủ nhận việc Ukraine liên quan đến các vụ tấn công và cho rằng việc này do phía Nga phá hoại.

Tuy nhiên, đến nay, các cuộc điều tra đã chỉ ra cáo buộc Ukraine có liên quan.

Theo RMF, cơ quan công tố thành phố Karlsruhe của Đức phát lệnh truy nã đối với Volodymyr Z. từ tháng 6/2024, tuy nhiên giới chức Ba Lan khi đó không có động thái.

Đến tháng 8, các công tố viên Đức tuyên bố đã xác minh được 7 nghi phạm liên quan vụ đánh bom Nord Stream 1 và Nord Stream 2.

Cảnh sát Italy vài ngày sau bắt một nghi phạm tên Serhii K., được mô tả là cựu đại úy quân đội Ukraine và giữ vai trò thủ lĩnh nhóm. Một số nghi phạm khác được cho là đã trở lại Ukraine tham chiến, trong đó có người đã thiệt mạng.

Một cuộc điều tra của tờ Wall Street Journal vào tháng 8 năm 2024 cho rằng Zelenskyy ban đầu đã phê duyệt kế hoạch phá hủy các đường ống. Bài báo cho biết Zelenskyy sau đó đã ra lệnh dừng kế hoạch sau khi nhận được cảnh báo từ CIA, nhưng hoạt động này được cho là vẫn do Tổng tư lệnh lúc bấy giờ của ông, Valery Zaluzhnyi, thực hiện.

CIA được cho là đã cảnh báo Ukraine vào giữa năm 2022 về việc thực hiện một cuộc tấn công như vậy, sau khi biết được âm mưu này thông qua một cơ quan tình báo châu Âu. Sau đó, Hoa Kỳ đã chia sẻ thông tin tình báo này với Đức.

Cả Ukraine và Nga đều phủ nhận trách nhiệm về các vụ tấn công.

Tóm lại, trong khi Volodymyr Zelenskyy phủ nhận sự liên quan trực tiếp, các cuộc điều tra đang diễn ra đã dẫn đến việc bắt giữ các công dân Ukraine. Hơn nữa, các báo cáo trích dẫn thông tin tình báo đã chỉ ra khả năng chính phủ Ukraine biết và chấp thuận âm mưu phá hoại này.



 Tin vắn

FB Le Hoang

- Chủ tịch uỷ ban giám sát hạ viện, James Comer vừa ký lệnh toà, triệu tập: James Comey, Hillary Clinton, Bill Clinton, Bill Bar, Eric Holder, Loretta Lynch, Merrick Garland trình diện quốc hội để khai báo những liên quan đến Epstein.

- Chịu khó đọc text của TT Trump phía dưới để biết cá mập nào sắp sửa lên thớt. TT Trump nói điều này hôm nay, chứng tỏ rằng không ai nói cho ông biết việc này trong nhiều năm qua, mặc dù phần đông dân chúng đều biết có nhân viên công an chìm trà trộn trong cuộc biểu tình J6. Hình.

- Hội đồng Bầu cử Tiểu bang Georgia bỏ phiếu thuận, triệu tập tất cả các phiếu bầu cử, kể cả bì thư gởi phiếu của Quận Fulton trong cuộc bầu cử năm 2020.

Việc gian lận bầu cử trong quận này đã được nói rất nhiều trong mấy năm nay nhưng đã bị dìm hàng, bởi nhiều cơ quan khác. Toà án đã ra lệnh giống như lệnh này, gần 1 năm nay nhưng quận Fulton đã từ chối cung cấp. Việc TT Trump và các luật sư của ông tố cáo gian lận bầu cử trong quận này đã dẫn đến việc Tổng Thống Trump và hàng chục luật sư, cộng sự của ông bị truy tố.

- Sau 9 tháng bị cháy nhà ở khu vực Los Angeles, Dân cư bị hoả hoạn vẫn chưa nhận được giấy phép xây dựng lại nhà cửa. Hôm nay các nạn nhân hoả hoạn này vui mừng khi nhận được thư của thị trưởng Los Angeles ra lệnh, phải dọn dẹp cỏ dại mọc hoang trong khu vực đất trống của mình, để ngăn ngừa cháy đất. Nếu không dọn dẹp sẽ bị phạt.

"Sorry that your house burned down, but go clear your brush or you're gonna be fined 750 bucks."

- Ai là tỷ phú quyền lực nhất hiện nay? Không phải Elon Musk. Đó là Larry Ellison, chủ của Oracle, CBS, CNN và rất sớm sẽ là TikTok. Là một người rất thân cận với TT Trump nhưng hiếm khi lộ mặt. Dân biết chuyện gọi ông Larry là ‘Shadow President’


- Anh. Một dự luật của nghị sĩ Đảng Bảo thủ Richard Holden đề xuất cấm kết hôn giữa anh em họ hàng cô, chú, cậu, dì , đời đầu, vì những rủi ro về sức khỏe, nhưng bị chính quyền Anh bác bỏ. Hình.

- Đại tá Colonel Stephen bị bộ trưởng chiến tranh lột lon, cho về vườn vì vui mừng về cái chết của Charlie Kirk.

- Hiệu trưởng trung học Des Moines, Ian Roberts, mặc dù là dân lậu, đã ghi danh là công dân và đảng Dân Chủ ở Maryland, để bỏ phiếu và ghi danh là ĐẢNG VIÊN DÂN CHỦ tại Maryland từ năm 2012. Hình.

- Ông James Yokeley Jr chủ tịch uỷ ban bầu cử ở Wilmington, North Carolina bị bắt vì tội trộn bạch phiến trong cà rem, cho cháu nội ăn. Ông bị truy tố vì tội ngược đãi trẻ em, tàng trữ ma tuý và đầu độc thực phẩm.
 
- Công tố viên Maya Song, của Bộ Tư pháp, khu vực Virginia bị bộ tư pháp sa thải cấp tốc vì nói rằng không có đủ bằng chứng để truy tố James Comey.

- YouTube đã đồng ý trả cho Tổng thống Donald Trump 24,5 triệu đô la để dàn xếp vụ kiện về việc đình chỉ tài khoản của ông sau vụ biểu tình tại Điện Capitol ngày 6 tháng 1. Thỏa thuận này giúp YouTube chấm dứt bị kiện và không nói có lỗi hay không trong việc đình chỉ tài khoản. Các thỏa thuận tương tự như vậy với Meta/ Fakebook với số tiền đền 25 triệu đô và X với số tiền đền 10 triệu đô. X trả tiền ít hơn , vì chưa bị kiện đã tình nguyện trả.

- Biện lý bộ tư pháp ở Miami, Jason Reding Quiñones, xin án lệnh triệu tập 2 hội đồng đại bồi thẩm , ở Trung và Nam Florida vào ngày 12 tháng 1, 2026, chưa biết để làm gì. Hình.

- Tiểu bang New York sẽ cấp bằng lái xe vận tải chỉ có hình mà không cần tên. Việc này nhằm tránh tình trang người lái xe là di dân lậu bị ICE bắt. Hình.

- Ông Lee Chatfield, dân chủ, cựu chủ tịch hạ viện Michigan, bị buộc 13 trọng tội, bao gồm tham nhũng, cấu kết âm mưu và điều hành doanh nghiệp tội phạm. Cả ông Lee và vợ đều đã nhận tội.

- Thượng nghị sỹ John Thune, chủ tịch đa số thượng viện công bố: Các dự luật tiếp tục ngân sách / CR được thông qua dưới thời ông Biden, được viết trong văn phòng của ông Chuck Schumer, chủ tịch đa số thượng viện không cần thông qua Tổng Thống. Trong khi phe cộng hoà nắm quyền ở Hạ viện nhưng im lặng không nói gì, mặc dù 2 viện đều có quyền biểu quyết CR.

- Một Tổng Thống rất vui nhộn và là một thiên tài móc họng.

Tổng thống Trump mở đầu buổi nói chuyện với hơn 800 cấp tướng và đô đốc. Nhưng đừng tưởng ông nói chơi. Ông nói chơi như thiệt, nói thiệt như chơi.

"Tôi chưa bao giờ bước vào một căn phòng im lặng như thế này!
Đừng cười, đừng cười! Quý vị không được phép! Nếu quý vị khoái chí, cứ việc vỗ tay. Quý vị có thể làm bất kỳ thứ gì mình thích. Nếu quý vị không thích những gì tôi nói, quý vị có thể rời khỏi phòng, và cấp bậc của quý vị sẽ mất, tương lai của quý vị chắc cũng sẽ mất!"

Không có tin tức chính xác về cuộc họp cấp tốc của Tổng thống và bộ trưởng chiến tranh cùng 800 tướng lĩnh. Nhưng dựa theo các phát biểu của T T Trump cũng như bộ trưởng chiến tranh Hegseth phát biểu, thì quân đội Mỹ sẽ đặt trọng tâm vào việc bảo vệ nước Mỹ trước tiên. Dẹp các chương trình DEI đa đạng. Sa thải những quân nhân không đủ sức lực hay ẻo lã. Trở lại truyền thống lâu đời của quân đội là chú trọng vào sức mạnh.


- Gần 100 ngàn nhân viên liên bang nhận giấy sa thải sáng nay. Nói cho sang hơn là " từ chức "

-Không chịu thua kém New York, California cũng cấp bằng lái xe vận tải 18 bánh cho những người nước ngoài mà không cần tên vì sợ di trú bắt. Chạy xe trên xa lộ coi chừng các xe 18 bánh, vì bộ tư pháp cho biế́t 25% những người ngoại quốc có bằng lái xe vận tải ở California không đọc, nói được chữ Anh và có thể là thi gian lận để lấy bằng.

- Neera Tanden, cựu phụ tá của TT Biden, thú nhận dưới lời tuyên thệ trước hạ viện là đã điều khiển viết tự động của tổng thống và ký các tài liệu với tư cách là Joe Biden từ tháng 10 năm 2021 đến tháng 5 năm 2023, bao gồm các lệnh hành pháp quan trọng, lệnh ân xá và các quyết định chính thức.
Nếu có quyết định từ quốc hội thì các lệnh lạc này bất hợp pháp.

- TT Trump tuyên bố bộ y tế sẽ mở một Website, TrumpRX để bán thuốc trực tiếp giá rẽ cho dân chúng không qua trung gian của Pharmacy. Ông cũng công bố đã đạt được thỏa thuận với hảng Pfizer để giảm giá mạnh cho các loại thuốc của công ty này. Thuốc mua từ website này sẽ được giảm giá từ 40% đến 85%.

- Âu châu ra lệnh bắt buộc dân Mỹ nhập cảnh Âu Châu phải lăn tay, chụp hình.

Tuy nhiên nếu là di dân lậu từ Phi Châu hay Á rập nhập vào thì không cần.



-Tin nóng bỏng về Vietnam hôm nay được nhiều báo Mỹ đề cập đến là em bóng Nguyễn Hương Giang được vào cuộc thi Miss Universe được tổ chức tại Thái Lan.

Đẹp xấu thắng thua gì là chuyện sau. Chuyện trước là thấy ngoại giao cây tre không còn hợp thời khi TT Trump đã lên tiếng loài người chỉ có 2 giống. Đực và Cái. Hình.

- Thống đốc Louisiana Jeff Landry đã viết thư yêu cầu Tổng thống Trump và bộ trưởng Pete Hegseth điều động 1.000 Vệ binh Quốc gia đến giữ an ninh các thành phố Baton Rouge, New Orleans và Shreveport. Hình.

- Hạ viện đóng cửa hôm nay và sẽ trở lại họp vào thứ sáu. Việc đóng cửa chính quyền ngày mai là điều hầu như chắc chắn.

- Toà Circuit Appeals của the District of Columbia với số phiếu tuyệt đối 3/3 bác bỏ quyền tu chính án thứ nhất của phóng viên Catherine Herridge, khi người này viện dẫn quyền báo chí, không khai báo những nguồn tin ẩn danh.

- Larry Sanger chủ tịch Wikipedia hứa hẹn sửa đổi lại trang Wiki, vì tổ chức này hoàn toàn nghiên về cánh tả. Ông đưa ra 9 điểm để sửa đổi Wiki. Hầu hết các báo cánh hữu hiện nay không cho lấy Wiki làm nguồn.

- Nước Anh coi như xong. Bà Shabana Mahmood, người Hồi vừa được bổ nhiệm vào chức vu bộ trưởng nội an. Sau khi nhậm chức, bà tuyên bố sẽ mở cửa biên giới cho dân Hồi Giáo và yêu cầu dân Anh câm miệng lại về vấn đề này.









Gánh Lửa 


Tôi đi gánh lửa trên rừng
Có hôm lửa táp phừng phừng ngang lưng...!!

Rừng xanh thâm u buồn hiu hắt, chỉ có tiếng lá rơi xào xạc khi những cơn gió thoảng qua. Hay tiếng chim đâu đó trên những tàn cây cổ thụ cao ngất trời. Lâu lâu có tiếng vượn hú dội vào vách núi nghe như tiếng người đi rừng gọi nhau khi lạc đường. Nghe não nùng cả gan ruột...

Một vạt rừng khoảng trăm mét vuông bị tôi và thằng bạn hạ gục không thương tiếc để lấy cây đốt than. Trừ những cây to cả người ôm trở lên thì chừa lại. Còn lại thì không tha cây nào. Sau khi hạ cây là đến công đoạn chặt cây ra từng khúc có chiều dài từ 2-2,5m. Khi ước lượng số cây đã đủ cho lò than thì 2 đứa xúm nhau đào đất làm lò. Dụng cụ đào đất là cái mai, nó vừa hơi giống xà beng, vừa khác xà beng là nó là cái lưỡi làm bằng thép cỡ bàn tay và có lỗ để tra cái cán gỗ dài hơn 1m dùng để xắn đất. Thêm 1 cái xẻng dùng xúc đất. Chỉ có vậy, còn dụng cụ đốn cây như rựa, rìu... thì không tính.

Lò than dài khoảng gần 3m, ngang 1,5m và sâu 50-60 cm. Xung quanh lò, đào 7 ống dẫn khói (không tính miệng lò). Sau đó khoét miệng lò khá rộng để quạt cho lửa bén vô củi. Ống dẫn khói được làm bằng thân cây rỗng ruột lớn độ bắp chân tụi tôi thôi, và cho nó nhô cao hơn mặt đất vài tấc để tránh bị mưa chảy vào làm tắt lò. Thà "tắt lửa lòng" chứ để tắt lửa lò thì hơi mệt. Vì nếu bị tắt lò nửa chừng trong quá trình đốt thì nó cho ra toàn than sống nửa củi, nửa than bán không ai mua.

Đào lò xong, 2 đứa vác cây đã chặt khúc sẵn rồi xếp ngay ngắn vô lò cho đến khi đống cây cao hơn mặt lò khoảng 40 hay 50cm. Tiếp đến là đi chặt cành nhỏ còn nguyên lá xanh đắp lên đống cây. Khi cành lá được đắp kín, chỉ việc lấy xẻng thay phiên nhau xúc đất đổ lên như người ta "đắp mộ cuộc tình" vậy.Tác dụng của việc đắp kín là để khói chỉ có thể thoát ra từ mấy ống thoát khói, để lửa không làm cháy lá cây, rồi sẽ cháy ra ngoài làm sụp lò than và đống cây cháy thành tro là công cốc.

Coi như tạm xong, việc còn lại là mồi lửa ngay miệng hầm rồi chổng đít thổi (hoặc quạt) cho lửa bén vô củi mồi. Khi thấy khói trắng ra đều 7 ống khói thì xúc đất lấp kín miệng lò.

Vậy là coi như hoàn tất công việc. Một lò củi đốt cho đến khi thành than (kể cả công việc hạ cây) hình như khoảng 7-9 ngày (tôi nhớ mang máng vậy). Và cũng còn tùy lò lớn hay nhỏ. Mỗi ngày tôi với nó lên thăm coi lò có bị sụp chỗ nào thì chặt lá cây vá lại rồi đổ đất lên cho kín. Công việc chỉ vậy thôi. Có khi làm lò than khác để gối đầu. Còn không thì chặt củi bó lại và gánh về. Vì làm lò than tốn nhiều sức lực hơn là chặt củi. Khi củi đã cháy hết thành than thì nó xẹp xuống gần ngang bằng miệng lò. Chờ thêm 1 hay 2 ngày cho than nguội. Sau đó chỉ việc khui lò lấy than gánh về.

Mùa mưa thì đỡ, vì bụi than không bay lên mù mịt khi khui lò. Còn vào mùa nắng thì thôi rồi Lượm ơi, vừa khui lò, vừa hít bụi than đã đời con dơi. Đến lúc khạc ra thì nước miếng đặc quánh đen thui lẫn đầy bụi than trong đó. Áo quần thì khỏi cần nhuộm cũng đen thui vì bụi than bám đầy lên đó.

Dụng cụ đựng than là bao nylon loại bao gạo 50kg. Chất than vô bao là cả một nghệ thuật sắp xếp rất khoa học, chứ không phải hốt than rồi liệng đại vô bao thì không được bao nhiêu cục. Công việc này phải tỉ mỉ, than được xếp theo từng lớp ngay ngắn trong bao như cá mòi trong mấy lon đồ hộp vậy. Và không chỉ xếp tới miệng bao, mà phải chất cao hơn cả gang tay.

Xong xuôi, đi chặt dây rừng ràng lại cẩn thận để than khỏi rớt ra ngoài khi gánh đi. Vậy là xong, chỉ việc xỏ đòn gánh quẩy than về nhà.

Xui xẻo thường rơi vào mùa nắng nóng bức. Vì tuy than khá nguội, nhưng có thể vẫn còn sót đâu đó vài cục còn âm ỉ nóng. Khi bị xếp lèn chặt trong bao cộng với cái nóng, cộng thêm ma sát khi di chuyển... Và rồi, có khi đang gánh lơn tơn thì thằng bạn đi sau la lên:

- Ê, bao than của mầy bị xì khói cháy rồi kìa. Gánh chạy lẹ đi, gần tới suối rồi đó!

Vậy là, đang mệt thấy mụ nội, mà phải vừa gánh vừa chạy đặng cho mau tới bờ suối. Đặt gánh than xuống là 2 đứa cởi áo phóng xuống suối túm nước lên dập lửa.

Có bữa tôi gánh đi sau, thấy lửa táp lên từ bao than của nó thì tôi la lên báo cho nó. Nhưng khi trở vai thì nhìn thấy bao than của mình cũng đang xì khói trắng.

Nhớ lại vui thiệt, và cũng gian nan, khổ ải, trần ai khoai củ quá chừng.

Đúng là ăn của rừng rưng rưng nước mắt. Còn mồ hôi thì lênh láng như biển hồ. Chứ không có đẹp tựa như tranh và chỉ nhỏ vài giọt mồ hôi như trong bài hát Biển mặn của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh: "... Đẹp tựa trong tranh, gót bùn lầy cho lúa thêm xanh. Trong bao lần quân hành. Tôi qua vùng khô cằn mồ hôi thành biển mặn trên môi".

Hồi nhỏ đọc truyện cổ tích, chỉ thấy người lớn hay người già vô rừng làm tiều phu đốn củi, đốn than... Ai dè, sau 75 thì con nít cũng trầm luân hệt vậy.

Một gánh than giá trị bằng 3 hay 4 gánh củi, nên sau này tụi tôi thích làm than bán có tiền hơn. Vì bán gánh củi thì coi như ngày nào xào ngày đó, chứ không dư tiền mua thêm những thứ cần thiết để xài được dăm bảy ngày như bán than.

Mỗi ngày trôi qua, chúng tôi như đám thú hoang sống chui lủi trong rừng xanh bạt ngàn để gặm nhấm, tàn phá từng chút một trên thân thể mẹ thiên nhiên hào phóng cho đi mà không hề đòi lại bao giờ.

Trước 75 khi còn đi học,chúng tôi được thầy cô dạy yêu thiên nhiên và giữ gìn những gì tổ tiên đã gìn giữ cho đời sau. Chúng tôi ghi tâm khắc cốt những điều nhân bản ấy.Nhưng sau 75, đời sống bị xáo trộn vì thời cuộc. Và rồi, để tồn tại sau khi gần như bị lưu đày không thời hạn, thì chúng tôi buộc lòng "phá sơn lâm" để sinh tồn.

Ngày xưa, lính thú 3 năm trấn thủ lưu đồn với những gian nan, khổ ải nơi vùng rừng núi biên thùy:

"3 năm trấn thủ lưu đồn
Ngày thì canh điếm, tối dồn việc quan.
Chém tre, đẵn gỗ trên ngàn,
Hữu thân, hữu khổ phàn nàn cùng ai!

Miệng ăn măng trúc, măng mai,
Những giang cùng nứa biết ai bạn cùng?
Nước giếng trong, con cá nó vẫy vùng...

Sau 75 chúng tôi không là lính thú nhưng gần như cũng bị lưu đày lên vùng rừng núi xa xôi, cách biệt với nền văn minh nơi thành thị:

3 năm sống bám núi rừng
Ngày thì đốn củi, tối giường sạp cây
Ăn thì cơm độn ngô khoai
Uống ra bờ suối bóng cây soi mình
Nửa khuya đường núi gập ghình
Gian nan ấy chẳng thương tình trẻ thơ
Nước suối trong, con cá nó vật vờ...!!!

Một gánh lửa, một gánh than... cũng là một gánh đời, gánh số phận trẻ thơ của bên thua cả cuộc chiến và bại cả cuộc đời.

Cao Hoàng

Tập đoàn Trung Quốc ra mắt mẫu xe "nhái" Rolls-Royce Cullinan gây tranh cãi

Chiếc Rolls-Royce Cullinan tiếp tục bị một hãng đồ gia dụng Trung Quốc tạo bản sao, trong đó cột B của xe bị loại bỏ đang gây tranh cãi về tính an toàn.

Sau nhiều tuần công bố hình ảnh mô phỏng dựng bằng Al, Dreame cuối cùng đã giới thiệu chiếc xe thực sự đầu tiên của hãng. Mẫu SUV chưa được đặt tên của tập đoàn công nghệ Trung Quốc này như một bản sao của Rolls-Royce Cullinan, thậm chí giữ nguyên chi tiết cửa sau mở ngược.

Dreame đã cố gắng tạo điểm nhấn bằng cách loại bỏ cột B, nhưng điều này khiến nhiều người nghi hoặc về sự ảnh hưởng của nó đến an toàn khi xe bị va chạm.

Hình ảnh của nội thất cho thấy Dreame đầu tư nghiêm túc để mang lại cảm giác sang trọng. Hàng ghế sau gồm hai ghế độc lập phong cách thương gia, có khoảng duỗi chân tới 1,2 mét, có thể ngả đến 145 độ và ngăn cách bởi một tựa tỳ tay lớn. Trục cơ sở dài 3,2 mét là ưu thế giúp không gian hàng ghế sau lại rộng rãi.

Vốn nổi tiếng trong lĩnh vực gia dụng (sản xuất máy hút bụi, robot hút bụi,…), Dreame lần đầu giới thiệu hệ pin CTP 4.0, tiêu chuẩn là bộ pin 100 kWh và truyền năng lượng đến bốn động cơ điện độc lập.

Về khung gầm, hãng xe này cho biết bánh sau có thể đánh lái tới 24 độ, giúp bán kính quay chỉ dưới 5 mét. Xe dùng hệ thống treo thích ứng, tự điều chỉnh độ cao và độ cứng dựa trên dữ liệu từ lidar, camera và radar sóng milimet giống với Cullinan. Dù vậy, tất cả mới chỉ là tuyên bố từ phía công ty.


Theo kế hoạch, mẫu SUV siêu sang này sẽ được đưa vào sản xuất từ năm 2027. Sau khi bị chỉ trích vì “sao chép Bugatti” cho mẫu xe đầu tiên, Dreame Auto tiếp tục gây tranh cãi với bản SUV lấy cảm hứng Rolls-Royce. Từ lưới tản nhiệt, dải đèn LED hai bên tới nắp ca-pô, đèn hậu và vòm bánh xe cho thấy nó rất giống mẫu Cullinan.

Mẫu SUV sẽ chính thức ra mắt tại Hội nghị Đối tác Chiến lược Toàn cầu vào ngày mai, dự kiến mở bán vào năm 2027, trùng thời điểm Dreame giao chiếc sedan 4 cửa lấy cảm hứng từ Bugatti. Hai mẫu xe này dù hướng tới nhóm khách hàng khác nhau, nhưng sẽ cùng được sản xuất tại Đức, cạnh nhà máy Tesla Gigafactory Berlin. Riêng chiếc sedan phong cách Bugatti sẽ ra mắt tại CES Las Vegas (Mỹ) vào tháng 1 tới.

Hiện tại, thông tin kỹ thuật vẫn khá mơ hồ. Trên mạng xã hội, nhà sáng lập Yu Hao cho biết công ty phát triển công nghệ làm nóng trước để động cơ đốt trong (nhiều khả năng là hybrid) đạt nhiệt độ tối ưu ngay khi khởi động. Theo ông, công nghệ này giúp giảm 38% tiêu hao nhiên liệu và 43% khí thải.

Tham vọng của Dreame không dừng ở hai mẫu xe “nhái” này. Công ty dự kiến tách hoạt động ô tô thành hai mảng: Dreame Auto - nhắm tới kỷ lục tốc độ với bản sao Bugatti Chiron, và Starry Sky Auto - tập trung vào dòng siêu sang theo phong cách của Rolls-Royce và Bentley, phát triển bốn mẫu xe từ chung nền tảng, bao gồm chiếc SUV kiểu Cullinan.



SẮT SON

Không ngờ tôi lại là người bưng tấm ảnh chị Ngà theo sau quan tài của chị. Và cũng chính tôi là người đào huyệt chôn chị. Đám ma của chị có lẽ là một đám ma buồn nhất mà tôi chứng kiến. Có cái chết nào lại không buồn. Những ngày ở trong trại “cải tạo”, tôi đã từng khiêng xác vài người bạn tù đi chôn ở ven triền núi hoang vắng đến lạnh lẽo, trong cảnh nhá nhem của buổi chiều đông trên khu núi rừng Việt Bắc. Nhưng đó là chuyện trong tù, còn hôm nay ngay trên làng quê mình, chị Ngà đến nơi an nghỉ cuối cùng mà không có một người ruột thịt tiễn đưa, ngay cả cái áo quan cũng do bà con láng giềng góp tiền mua cho chị.

Chị nằm bên cạnh cha mẹ cùng người em trai, trên một ngọn đồi đầy những cỏ may và cây hoa bộng giếng, nhìn xuống cái làng quê mà gần cả một đời chị sống quanh quẩn ở đây, cô đơn, lặng lẽ.

Chôn cất xong, mọi người ra về, tôi nán lại, dựng tấm bia bằng gỗ trước mộ chị. Khi ngồi một mình nắn nót viết cái tên của chị lên tấm gỗ, nước mắt tôi ràn rụa, mơ hồ như thấy mình đang trở về cái thời nào đó thật xa xăm.

Ngày xưa cha tôi làm thầy giáo, dạy trường Pháp Việt. Tôi mồ côi mẹ từ lúc mới lên ba, cho nên những ngày đi dạy học ông thường dắt tôi theo. Đến lớp, ông giao tôi cho mấy anh, chị học trò lớn của ông để tôi vừa chơi vừa học. Nhờ vậy mà lúc còn bé tí xíu tôi đã biết “con ngựa cheval nhảy qua hòn núi montagne ăn cỏ herbe uống nước de l’eau “.

Trong số các anh chị dạy tôi học, tôi thích nhất là chị Ngà. Chị là con gái lớn của ông bà Tần, chuyên nuôi tằm, bán tơ, một gia đình thuộc hàng khá giả trong làng, có ngôi nhà ngói lớn, ở cách nhà ông bà nội tôi chỉ mấy cái vườn cây. Chị Ngà có làn da trắng, mái tóc thật dài. Lúc nào gặp tôi chị cũng cười và nói năng nhỏ nhẹ. Nghe cha tôi nói lại, chị hiền lành ngoan ngoãn và học rất giỏi, nên là một trong số học trò cưng của cha tôi. Thấy tôi mồ côi mẹ, lại là con của thầy mình, nên chị rất thương tôi. Ngay cả những ngày nghỉ, chị cũng thường ghé lại nhà ông bà nội, dắt tôi đi chơi, mua cho tôi mấy con bò, con gà bằng đất. Có điều tôi ít khi đến nhà chị, vì rất sợ những con tằm. Tôi bảo đó là những con sâu, mặc dù chị tốn bao nhiêu công sức để nói về lợi ích của con tằm đã làm nên tơ lụa, và những con bướm đẹp đẽ đang bay ngoài vườn kia là hoá thân từ chính những con tằm. Nhưng lúc ấy tôi nghĩ là chị đã kể từ một chuyện thần thoại nào đó nên không tin những điều chị nói.

Cả một thời ấu thơ, lớn lên ở nhà ông bà nội, ngoài cô Út ra, chị Ngà là người mà tôi gần gũi nhiều nhất. Chị có một người em trai tên Ngọc, lúc nhỏ tôi rất phục tài đá banh của anh. Gần như không trận bóng nào có anh mà thiếu tôi trong hàng khán giả nhi đồng. Nhờ anh mà đội bóng cùa làng tôi giữ chức vô địch mấy năm liền trong huyện. Tôi mê anh đá banh, nhưng nhiều cô gái trong làng thì mê anh đẹp trai, cao lớn. Sau này anh đăng vào lính thủy quân lục chiến. Nghe nói anh đánh giặc hăng lắm, nên mới ba năm đã lên tới chức trung sĩ. Lâu lâu về phép dắt theo cô bồ có mái tóc quăn, trông anh oai phong lắm.

Khi tôi từ giã quê lên tỉnh học, cũng là lúc chị Ngà ra nghề làm cô giáo, dạy một lớp nhỏ trường làng, rồi lấy chồng. Tôi cũng vinh dự được mời, và quà cưới tôi cho chị hôm ấy là bức tranh chân dung của chị do chính tay tôi vẽ. Tưởng chồng chị là ai, hoá ra là anh Phúc, cũng là học trò của cha tôi, học trên chị một lớp, người cùng làng. Nghe nói anh học giỏi, nhưng thầm lặng, ít nói và không thích giao du với bạn bè. Anh là con trai một của bà ba Tịnh. Bà góa chồng từ lúc nào tôi không biết. Chỉ nghe người ta bảo ông Tịnh theo vợ bé, là một cô đào trong gánh hát rong, rồi biệt tăm luôn.

Anh Phúc thi đậu lấy bằng primaire, nhưng viện cớ mẹ goá con côi, nên không đi làm công chức như những người khác, mà lại tự mình khai thác một khu vườn bên kia sông Gốc, trồng nhiều loại cây và có ao nuôi cá. Trong làng ai cũng khen anh biết tính toán và có lòng hiếu thảo

Trong đám học trò của cha tôi cũng có vài anh khác ngắm nghé chị Ngà, nhưng vâng lời cha mẹ, chị lấy anh Phúc, bởi anh là con một của bà mẹ góa, được nhà nước cho miễn dịch, khỏi phải đi lính xa nhà, để chị còn được gần gũi săn sóc ông bà khi đến tuổi già. Đám cưới nhà quê, nhưng khách khá đông, mà hầu hết là bạn học của hai người và cũng là học trò của cha tôi.Trong lễ cưới, sau khi cô dâu chú rể lạy tạ cha mẹ hai bên, rồi xin được lạy cha tôi một lạy để đền ơn sư. Cha tôi cầm tay anh chị dặn dò nhiều thứ, tôi không nhớ hết, chỉ còn mang máng hai tiếng thủy chung.

Từ ngày chị Ngà lấy chồng tôi ít có dịp gặp lại chị. Mặc dù nhà chồng chị cũng không xa mấy, nơi ven làng, bên con sông Gốc, mà phía bên kia sông là khu vườn của anh Phúc và cánh rừng tiếp giáp với dãy trường sơn.

Tôi gặp lại chị đúng vào một ngày buồn. Chỉ đứng nhìn chị ấy khóc. Anh Ngọc, em trai duy nhất của chị, bị tử trận đâu trong Rừng Sát. Cha mẹ chị ngất xỉu khi nhận chiếc quan tài mà không hề được báo trước. Đám ma hôm ấy nghiêm trang lắm, có cả ông quận và mấy anh lính bồng súng chào đi theo. Tôi dìu chị đi sau linh cửu, tiễn đưa anh Ngọc đến nơi an nghỉ cuối cùng.

Điều làm tôi - và nhiều người - ngạc nhiên là trong đám ma của anh Ngọc, không ai nhìn thấy mặt anh Phúc, chồng chị. Mọi người thì thầm “cha nào con nấy, chắc là lại mê con đào hát nào, bỏ con Ngà rồi! ’’

Tội nghiệp cho chị và oan cho anh Phúc. Vì trước đó mẹ anh Phúc đã thay mặt con trai xin lỗi gia đình sui gia, bởi anh Phúc ốm nặng bất ngờ phải nằm bệnh viện.

Hai tháng sau, một trận lụt lớn tràn qua làng tôi, kéo theo một số nhà cửa và trâu bò, nhưng không có ai chết, ngoại trừ cái tin anh Phúc bị nước cuốn đi, khi anh còn ở khu vườn bên kia sông Gốc, chưa kịp về nhà. Mẹ anh Phúc rước thầy ngồi đồng đi tìm xác anh Phúc suốt mấy ngày liền, nhưng người ta nghĩ là xác anh đã trôi ra biển.

Trong nhà cũng lập bàn thờ, nhưng chị Ngà nhất định không chịu để tang. Chị bảo linh tính báo cho chị biết là anh Phúc, chồng chị vẫn còn sống. Có thể trôi giạt đến một nơi nào đó rồi được người ta cứu như câu chuyện nàng Thúy Kiều mà chị thường đọc cho cha mẹ chị nghe...

Tôi rời quê vào Sài gòn học, rồi sau đó đi lính. Lâu lâu nghỉ phép về quê, tôi tìm đến thăm chị. Sau ngày cha mẹ mất, chị nghỉ dạy học, bán ngôi nhà ngói lớn của ông bà, đem tiền bạc về xây lại ngôi nhà mẹ chồng thành ngôi nhà lớn ba gian, mua luôn cả khu vườn bên cạnh có trồng đủ loại cây ăn trái. Chị dành lại một số tiền mở một nhà máy xay xát nhỏ, nuôi bà mẹ chồng bị đau bệnh mấy năm nay, chỉ nằm một chỗ.

Trong làng, có người thì bảo chị ấy “khôn nhà dại chợ, bán nhà cha mẹ để gây dựng nhà chồng, và mang cả bàn thờ cha mẹ, em út sang bên ấy, không sợ tủi hổ vong linh”. Nhưng cũng có người, trong đó có ba tôi, thì khen chị, bảo là “xuất giá thì phải tùng phu, con Ngà nó làm vậy là đúng theo sách thánh hiền !”

Không hiểu có phải vì chị nghe lời dặn dò của ông Thầy, từng khai tâm và dìu dắt chị nên người, thuộc lòng hai chữ thủy chung, nên dù chồng đã biệt tích từ lâu, chị vẫn ở vậy, thờ phụng nhà chồng, trong lúc chị vẫn còn trẻ và có nhan sắc trong vùng. Có mấy ông thầy giáo ở xa đổi tới từng mon men đến chị nhưng chị khước từ.

Ngày mẹ chồng chết, cũng chỉ có mỗi một mình chị mặc áo tang. Nghe nói cái đám ma đúng vào một ngày gió mưa, ảm đạm. Người ta không chỉ thương cho người chết, chẳng có chồng con trong phút lâm chung, mà còn tội nghiệp cho cả cô dâu, một mình cô đơn đi sau quan tài, tiễn đưa bà mẹ chồng về nơi chín suối, mà cũng đưa cuộc đời mình vào chốn quạnh hiu.

Chiến tranh càng lúc càng leo thang. Sau ngày mấy ông tướng nghe theo Mỹ hạ bệ và giết hai anh em ông Ngô đình Diệm, không biết đất nước có thực sự khá hơn không, nhưng ở quê tôi thì không còn bình yên như trước nữa. Một vài người làm việc trong chính quyền bị ám sát. Cứ vài ba tuần lại có một cuộc đụng độ giữa các toán dân vệ với quân du kích. Ba tôi phải bỏ quê, về sống ở thành phố, giao ngôi nhà từ đường của ông bà nội cho cô Út tôi chăm nom thờ phượng.

Tôi về phép thăm ba tôi đúng vào ngày giỗ ông nội, nên hai cha con cùng về thăm quê. Tôi gặp chị Ngà khi vừa bước chân vào nhà ông nội. Chị đến đây từ sáng sớm, phụ cô tôi dọn dẹp nhà cửa, bàn thờ, chùi bóng mấy bộ lư đồng và mấy tấm liễn. Thấy ba tôi, chị vòng tay cúi đầu thưa Thầy như cái hồi còn bé. Chị nắm tay tôi, miệng nở nụ cười. Nhưng nhìn trong đôi mắt chị, tôi thấy phảng phất buồn.

Không biết ba tôi thay đổi quan niệm từ lúc nào, sau đám giỗ, ông bảo tôi tìm chị Ngà, dặn chị ở lại cho ông nói chuyện. Ông khuyên chị Ngà nên bước thêm bước nữa, hy vọng còn sinh đẻ được để có mụn con, hầu tránh cảnh tuổi già đơn chiếc, chẳng có ai lo lắng cho mình. Hôm ấy tôi cũng phụ họa nhiều điều và hứa sẽ làm mai cho chị. Lần này Chị không một mực khước từ, nhưng xin để tang mẹ chồng cho đủ ba năm. Tôi giận chị nhưng cũng cảm phục tấm lòng thủy chung của chị.

Tháng tư bảy mươi lăm, khi chị Ngà chưa mãn tang mẹ chồng, thì cả miền nam để tang cho đất nước. Cái “đại thắng mùa Xuân” của những người Cộng sản đã gây biết bao nhiêu thê lương tang tóc. Ba tôi bị bắt trong lúc tôi còn theo đơn vị từ cao nguyên“di tản chiến thuật” vào các địa danh xa lạ ở tận Long An tham dự những trận đánh cuối cùng cô đơn và buồn tẻ.

Miền Nam mất. Trong lúc những người Cộng Sản ngơ ngác hò reo chiến thắng, tôi lặng lẽ quá giang đủ các loại xe trở về quê. Tìm tới trại tù Đá Bàn, một mật khu lúc trước nằm sâu trong núi, nơi ba tôi bị giam giữ, nhưng cuối cùng tôi vẫn không được phép gặp ba tôi. Tôi về nhà ông nội thăm bà cô út và thắp hương từ biệt trước bàn thờ gia tộc.

Cô tôi đau lòng cho biết, người ký lệnh bắt ba tôi là một anh học trò của chính ông ngày trước. Anh bỏ nhà lên núi rồi tập kết ra Bắc. Bây giờ đang giữ một chức vụ khá lớn trong Uỷ Ban Quân Quản.

Cô tôi chưa kể hết câu chuyện thì chị Ngà đến. Chị nắm chặt hai bàn tay tôi, không nói điều gì. Tôi thấy chị đang khóc. Tôi nghĩ là chị thương và lo lắng cho cha con tôi trong cái cảnh sa cơ này. Tôi lấy lại bình tĩnh, chưa kịp nói lời trấn an, thì chị nhìn tôi nghẹn ngào:

- Em, em.. xin Thầy và em tha thứ cho chị. Chị không ngờ.., chị thật sự không ngờ.

Và chính tôi cũng không ngờ. Anh học trò ký lệnh bắt cha tôi chính là anh Phúc, chồng của chị. Tôi rút nhanh tay ra khỏi bàn tay của chị.

Dường như đây là lần đầu tiên trong đời, nhìn những giọt nước mắt - mà lại nước mắt của một người rất gần gũi thân quen – lòng tôi dửng dưng không hề xúc động. Tôi có cảm giác đắng cay của một người bị lừa gạt và phản bội. Tôi giận cho tình đời và thầm ân hận là cha tôi đã từng “nuôi ong tay áo”.

Tôi từ biệt làng quê và bà cô cả một đời nuôi nấng chăm lo cho tôi từ thời tấm bé, bước vào trại “cải tạo” với ngổn ngang trăm mối trong lòng. Tự dưng tôi mất mát gần như tất cả mọi thứ trên đời, kể cả những tình cảm mà tôi cứ ngỡ là nó sẽ không bao giờ mai một,

Hơn tám năm trong nhiều trại tù từ Nam ra Bắc, bị hành hạ đói khổ khốn cùng. Tôi sống còn có lẽ là nhờ những giấc mơ về quá khứ. Trong đó tôi bắt gặp lại hầu hết bóng dáng những người thân yêu của cái thời hạnh phúc. Và khuôn mặt xinh đẹp hiền hậu dễ thương của chị Ngà vẫn thường hiện lên rõ nét, mặc dù khi đầu óc tỉnh táo, tôi đã cố gắng xua đuổi hình ảnh ấy ra khỏi ký ức mệt mỏi của mình. Tôi thương chị mà hận chị. Tôi nghĩ là chị đã đồng lõa với nhà chồng để lừa gạt chúng tôi hơn mười mấy năm qua.

Ra khỏi tù, tôi không được phép về sống chung với vợ con ở thành phố Ninh Hòa, quê vợ. Lý do hết sức đơn giản là : chính quyền ở đó không nhận tôi tạm trú. Công an tỉnh bắt buộc tôi phải về “trình diện chính quyền”nơi sinh quán. Tôi lại một mình khăn gói về quê cũ, mà ở đó chỉ còn một bà cô già goá bụa sống âm thầm trong ngôi nhà từ đường có mái ngói âm dương của ông bà nội tôi để lại.

Nghe tin tôi về, bà con hàng xóm đến thăm. Mới hơn tám năm mà trông ai cũng già nua, khắc khổ. Trong số đó tôi để ý một người đàn bà, đứng ngoài cửa nhìn tôi, đôi mắt thất thần, đầu tóc rối bù, áo quần rách rưới bẩn thỉu. Tôi ngờ ngợ nhớ tới một người. Nhưng khi vừa đứng lên định bước tới hỏi thăm, thì bà ta vụt chạy về phía sau vườn. Tôi ngẩn người khi cô tôi bảo nguời đàn bà ấy chính là chị Ngà, vợ anh Phúc ngày xưa.

Buổi tối, sau khi dắt tôi lên căn nhà thờ thắp hương lạy ông bà, cô tôi đóng kín cửa, khêu ngọn đèn dầu, ngồi kể cho tôi bao nhiêu nỗi niềm tâm sự.

Cha anh Phúc - theo lời tiết lộ sau này từ những đồng chí thân tín của anh Phúc - thực ra không hề theo một ả hát rong nào cả, mà bỏ làng vào bưng từ khi anh Phúc mới lên mười. Ông đã chết từ lâu, nhưng hàng năm vợ con vẫn nhận được thư ông do một vài người lạ mặt mang tới. Trong mấy lá thơ, hầu hết là “động viên” tinh thần anh Phúc nối gót cha đi làm “kách mệnh”. Trước khi lên núi, anh Phúc làm quen, rồi tỏ ra yêu chị Ngà, nhưng thực ra đó là kế hoạch đã được các“đồng chí thủ trưởng “ giao cho anh Phúc phải thi hành, để giải quyết việc nuôi nấng mẹ của Phúc, mà bọn họ biết là bà đã trở thành goá bụa từ lâu rồi.

Những ngày làm vườn bên kia bờ sông, anh Phúc đã hoạt động cho phía bên kia. Dưới căn hầm trong khu vườn là sào huyệt từng che dấu cho nhiều cán bộ. Sau một trận tấn công chiếm trụ sở xã bất thành, sợ hành tung bại lộ, anh Phúc đã lên núi rồi tập kết luôn ra Bắc, sau khi dựng lên vở kịch chết trôi trong trận lụt năm nào.

Tất cả mọi việc không phải chỉ để qua mắt mọi người, mà còn đánh lừa cả chị Ngà. Chị nhẹ dạ cả tin, nên ban đầu cứ tưởng chồng mình còn sống bị trôi giạt ở đâu đó, nên vẫn chờ đợi trong hy vọng. Sau một thời gian dài bặt vô âm tín, chị mới nghĩ là anh đã chết. Tội nghiệp, chị không hề biết là mình đã bị lừa dối để uổng phí cả một đời xuân sắc.

- Thế bây giờ ông Phúc ở đâu và vì sao chị Ngà lại ra nông nỗi ? Tôi hỏi.

- Sau ngày “giải phóng” chưa đầy một tháng, thằng Phúc đưa vợ con từ ngoài Bắc vô đây, giành lấy ngôi nhà do công sức của con Ngà gầy dựng, trong đó phần lớn là tài sản của chính cha mẹ nó. Con Ngà phải ra phía góc vườn che một cái chòi tranh để trú nắng trú mưa.

- Còn cái máy xay xát ở đâu mà trông chị nghèo khổ đến như vậy ? Tôi thắc mắc

- Họ mang vào hợp tác xã. Thời gian đầu họ cho con Ngà làm công nhân xay lúa, nhưng lại trả lương bằng bo bo. Chỉ sau vài tháng tất cả các máy xay xát tâp trung về huyện, nó bị mất việc.

- Bây giờ gia đình ông Phúc vẫn còn bên ấy? Con không muốn có ngày gặp mặt ông ta.

- Thực ra nó giành nhà, nhưng chỉ ở một vài tháng rồi cho gia đình một“đồng chí”nào của nó cũng từ ngoài Bắc vào tá túc, trong khi chờ chia chác những ngôi nhà lớn mới tịch thu. Sau đó thằng Phúc bán cả nhà lẫn vườn tược lại cho người khác, vào thành phố nhận một chức hàm lớn hơn. Con Ngà nó phát điên từ dạo ấy. Ngày nghe tin ba con chết trong trại tù cải tạo, nó như một kẻ không hồn. Ban đêm, người ta nghe tiếng nó gọi Thầy ơi, Thầy ơi rồi khóc nức nở.

Tôi theo cô Út, đi dọc theo phía sau mấy khu vườn, tìm đến chị Ngà. Trong căn chòi lụp xụp tối tăm, chị Ngà đang ngồi thẫn thờ trên cái giường tre như một pho tượng cũ. Trên đầu giường có ba tấm ảnh của cha mẹ chị và anh Ngọc, em chị, nhem nhuốc, úa màu. Không ngờ cái ngày đổi đời, người chồng biệt tăm bao nhiêu năm bây giờ bỗng dưng về, trở thành ông lớn thì cuộc đời của chị lại tàn tạ bi thảm như hôm nay. Tôi ngồi xuống bên cạnh chị, ôm đôi vai gầy còm của chị mà trong lòng tựa hồ như bao nhiêu vết chém.

- Chị Ngà ơi, chị vẫn mãi mãi là chị của em mà. Em thương chị và sẽ lo lắng cho chị.

Chị Ngà ngồi bất động. Rồi bất ngờ òa lên khóc. Cô cháu tôi càng dỗ dành an ủi, chị lại càng khóc to hơn, tôi nghe tiếng ấm ức nghẹn trong cổ họng chị.

Tôi năn nỉ, khóc lóc với chị bao nhiêu lần mới đón được chị về ở chung trong nhà ông nội. Tôi mang mấy tấm ảnh của cha mẹ chị và anh Ngọc về để một góc trên bàn thờ gia tộc. Từ ngày ấy chị khá hơn xưa. Những lúc ngồi tâm tình với cô cháu tôi, chị vui vẻ bình thường như thuở còn con gái, nhưng cũng có nhiều đêm khuya chị ngồi trước bàn thờ lẩm bẩm một mình và khóc sụt sùi. Từ ngày có chị, tôi cũng thấy mình đỡ bớt cô đơn, và có lúc còn thấy mình hạnh phúc trở lại với cái thời thơ dại.

Vậy rồi chị lìa bỏ thế gian này cũng thật bất ngờ. Buổi sáng thức dậy sớm, tắm rửa xong chị thay quần áo mới, kẹp lại mái tóc, trông chị trẻ ra. Cả ngày hôm ấy chị cười đùa hồn nhiên vui vẻ, ngồi ôn lại bao nhiêu kỷ niệm của những ngày tôi còn bé, và chị còn là cô học trò cưng của ba tôi. Khi vui, trí óc chị trở nên minh mẫn lạ thường. Chị còn nhớ bao nhiêu điều mà chính tôi đã quên từ lâu lắm. Trước khi đi ngủ, chị còn ôm đầu tôi vào lòng, nhại một câu hát đã lâu “ may mà có em đời còn dễ thương..”. Và sau đêm hôm ấy, chị không bao giờ thức dậy nữa.

Trước ngày vượt biển, phải cắt ruột bỏ quê mà đi, tôi đến nghĩa trang gia tộc thắp hương cho ông bà và mẹ tôi, rồi đến thăm mộ chị cuối cùng. Trong lúc cầm ba nén hương đứng trước mộ chị, tôi nghĩ đến thuyết luân hồi của nhà Phật, và hình dung bây giờ chị Ngà đang sống ở một thế giới khác, xinh đẹp và rất hạnh phúc với một người chồng xứng đáng, bởi chị là một người đàn bà thánh thiện, sắt son.

Một con bướm trắng không biết từ đâu bay lại đậu trên tấm bia bằng gỗ, mà chính tay tôi đã dựng lên cho chị, nhịp nhịp đôi cánh rồi vụt bay theo cơn gió lốc, biến mất trong bầu trời xanh.

Phạm Tín An Ninh

 

Blog Archive