Chiếc giày bản lĩnh
Thành ngữ nước ngoài có câu “All that glitters is not gold” (không phải cái gì lấp lánh cũng là vàng), vì vậy, tôi ngày càng ghét cuộc sống này, bởi ai cũng muốn lấp lánh, thứ lấp lánh đầy giả tạo. Và cái lấp lánh đó thường che đậy bên trong thối rữa mục nát. Tôi càng ghét chính trị, ghét các chính trị gia trên toàn thế giới, cho dầu có ghét những lãnh tụ độc tài nhiều hơn một chút. Vì nghe đồn, ít ai làm chính trị mà chịu nói thật, hoặc làm thật mấy cái họ nói, họ hứa. Bởi vậy, dầu người ta tôn thờ ai đó, tôi có thích cũng không dám thích nhiều, sợ mốt bị “hớ”.
Ví dụ, dầu bạn bè tôi có nhiều người mê ông Donald Trump, cũng có nhiều người ghét cay ghét đắng. Riêng trong mắt tôi, bạn bè tôi dễ thương hơn Donald Trump nhiều, vì họ là bạn bè tôi, dầu họ thích hay ghét Trump (với điều kiện là họ không quá khích khi chửi nhau). Donald Trump theo tôi thấy, ông là một người đàn ông hóm hỉnh, khỏe mạnh so với tuổi tác và là một chính trị gia nổi bật. Như cháu gái ông – Kai Trump nói hồi 17-7: “Đối với tôi, ông chỉ là người ông nội bình thường. Ông lén bố mẹ cho chúng tôi ăn kẹo, uống soda. Ông luôn hỏi tình hình học hành ở trường của chúng tôi như thế nào. Khi biết chúng tôi đạt điểm cao, ông Trump còn in ra để khoe với bạn bè…”
Nhưng, sau sự kiện ông Trump bị ám sát hụt vào chiều 13-7 khi tham gia cuộc mít tinh ở thành phố Butler thuộc tiểu bang Pennsylvania (Mỹ), tôi cảm thấy rất phục ông Trump, thích tính cách của ông hơi nhiều. Trong mắt tôi, ông đúng là một ông “già gân” rất bản lĩnh.
Thứ tôi thích thú không phải là khoảnh khắc và hình ảnh ông Trump dùng tay gạt vòng vây của các đặc vụ để nhìn thấy khán giả và giơ nắm đấm lên hô lớn: “Fight! Fight! Fight!” – “Chiến đấu, chiến đấu, chiến đấu.” Mà là cách ông “đòi giày” một cách rất bản năng giữa lúc hỗn loạn, sau khi bị ám sát vài chục giây.
Khi những tiếng súng của nghi phạm Thomas Matthew Crooks vang lên tại vận động tranh cử tại Butler, tiểu bang Pennsylvania ngày 13-7, các mật vụ nhào lên sân khấu, xô cựu Tổng thống Donald Trump nằm sát xuống sàn rồi tạo thành một “bức tường người” bao quanh ông. Do hỗn loạn, ông Trump bị tuột mất một chiếc giày. Khi tay súng đã bị hạ, các mật vụ đỡ ông Trump dậy và hối thúc ông rời khỏi sân khấu, di chuyển đến xe bọc thép đậu bên cạnh. Họ muốn đưa ông đến nơi an toàn càng nhanh càng tốt, nhưng có vẻ ông Trump không vội chút nào. Phản ứng đầu tiên của cựu Tổng thống là đòi lại chiếc giày bị tuột. Ông liên tiếp lặp lại lần thứ tư chỉ trong 9 giây:
“Để tôi mang giày đã”.
Tuy nhiên, ông Trump dầu thắng trong lòng giới mộ điệu nhưng thua trong công cuộc “đòi giày”. Sau hiệu lệnh, các mật vụ cùng đưa ông Trump về xe bọc thép, bỏ rơi lại trên sân khấu một chiếc giày kiểu Oxford màu đen đang nhìn theo chân chủ nhân một cách trách móc.
Chiếc giày bị tuột khi ông Trump được mật vụ hộ tống rời sân khấu sau vụ ám sát hụt – Nguồn ảnh: AP
Thói quen cũng không bằng bản năng sinh tồn. Với người bị hoảng loạn thì biến khỏi nơi đó là ưu tiên hàng đầu khi thấy máu và biết bị ám sát hụt. Nhưng bản năng của ông Trump lúc này lại là “chiến đấu và đòi giày”, cũng có thể nói bản năng của ông coi trọng danh dự và sự quyết tâm hơn mạng sống. Nói thiệt, là tôi, giữa tình cảnh đó, dầu can đảm và không sợ chết cỡ nào cũng hồn bay phách lạc, tim đập chân run, và chạy nhanh cho kịp, hoặc đứng hình vài phút chứ không tự suy nghĩ và “làm càn” (nhiều người nhận xét) được như ông Trump.
Không những ông Trump, người dân Mỹ ở ngay tại hiện trường – những cử tri ủng hộ Đảng Cộng Hòa cũng quá đáng nể. Họ không bỏ chạy tán loạn, giẫm đạp lên nhau mất hết giày dép… mà đa số ở yên tại chỗ, nhìn ông Trump không rời, vỗ tay, hô rần “Nước Mỹ! Nước Mỹ!”…
Ở xa vạn dặm trùng dương, nhìn cảnh đó qua các video của những hãng thông tấn thế giới, tôi cũng cảm thấy khoái khoái. Bản thân tôi là người trẻ, vẫn mong nguyên thủ các quốc gia đều là người trẻ tuổi, còn hừng hực ý chí xông pha chiến đấu chứ không phải những cáo già lão luyện và thận trọng với hai chữ “đại cuộc”. Nhưng nếu tôi mà có quốc tịch người Mỹ bây chừ, tôi sẽ đi bầu cho “ông nội bình thường” của Kai Trump kỳ này! Chiếc giày của ông đã thuyết phục tôi.
Du Uyên
July 25, 2024
No comments:
Post a Comment