Tuesday, June 30, 2020

"Những Vấn Đề Hôm Nay " 



Chương trình " Những Vấn Đề Hôm Nay " do GS Nguyễn Lý-Tưởng phụ trách, lúc 6:00 pm Cali Thứ Ba 23/6/2020... Nghe trực tiếp qua telephone 605 475 8008

Quốc Sơn (01): Thưa Giáo sư, tối thứ Bảy 20/6/2020, lần đầu tiên, TT Trump đã có cuộc tập hợp tại Tulsa - Oklahoma để vận động bầu cử Tổng Thống nhiệm kỳ 2 sau 4-5 tháng phải ưu tiên đối phó với dịch bệnh Coronavirus Vũ Hán... Xin GS cho biết diễn tiến cuộc tập hợp này - những thuận lợi cũng như những trở ngại và kết quả cuối cùng như thế nào ?

GS Nguyễn Lý-Tưởng: Hai ngày trước khi có cuộc tập hợp tại Tulsa - Oklahoma ( Thứ Bảy 20/6/2020 ) cho cuộc vận động tranh cử Tổng Thống nhiệm kỳ 2 ngày 3 tháng 11 năm 2020 của ứng cử viên đảng Cộng Hòa Trump - Pence, chúng tôi đã xem những hình ảnh trên TV và thấy được rất đông những người từ xa đưa cả gia đình đến " dành chỗ " trước Sân Vận Động ( đấu trường ) nơi sẽ tổ chức cuộc tập họp nói trên. Các bản tin trên internet cũng cho biết có hơn một triệu người ghi tên tham dự (mua vé?) và họ cũng cho biết là địa điểm tổ chức chỉ có thể chứa được 18,000 người.

Ngày Thứ Bảy, ngay khi máy bay chở TT Donald Trump đến phi trường thì chúng tôi cũng thấy những con đường dẫn đến Sân Vận Đông Tulsa dân chúng đã tràn ngập, chỉ thấy toàn là người, không có đường cho xe chạy. Chúng tôi cũng nghe những tin tức trên internet nói rằng sẽ có những trở ngại, sẽ có những nhóm người chống đối Trump ( anti-Trump ) kéo đến đây để phản đối Trump ( đặc biệt là những người Da Đen và phe Dân Chủ... ).

Nhưng chúng tôi không thấy bất kỳ một nhóm ( hay lực lượng ) đối lập nào có thể " đâm thủng " vòng vây của những người ủng hộ Trump - Pence tại địa điểm tổ chức. Những người có vé vô cửa đã được kiểm tra nhiệt độ, được phát khẩu trang và được test về Coronavirus... và họ đã vào bên trong và qua TV, chúng tôi thấy bên trong rất đông... Ngay lúc đó, chúng tôi đã liên lạc với bạn bè đang sống trong vùng - rất đông người Việt Nam mà chúng tôi quen biết, đã nói chuyện với chúng tôi qua tel, xác nhận sẽ không có chuyện gì xảy ra vì thành phần cựu chiến binh và gia đình cũng như những người đến đây với lập trường ủng hộ Trump - Pence và biểu dương lực lượng... Họ đã khóa chặt địa điểm này bằng một vòng đai kiên cố để bảo vệ an ninh cho Tổng Thống và mọi người ở trong ...đang trực tiếp nghe TT nói chuyện.

Ở phía bên trong cũng có những hàng ghế trống, nhưng chủ trương của những người ủng hộ bên ngoài là không cần vào - chỉ cần giữ vững vòng đai bên ngoài để đối phó với bọn người phá hoại. Nghe nói như thế, tôi hiểu được tình hình tại Tulsa chiểu Thứ Bảy và tối thứ bảy 20/6/2020 là " rất bảo đảm " và bọn chủ trương khủng bố, phá hoại không làm gì được. 

Phó TT Mike Pence đã lên trước máy, phát biểu với mọi người và khoảng 7:00 pm giờ Oklahoma thì Ban An Ninh đã chuẩn bị sẵn sàng cho TT Donald Trump xuất hiện... Chừng 5-7 phút sau, chúng tôi thấy TT Trump xuất hiện, Ông đi qua trước mặt mọi người và chào mọi người. Tiếng hoan hô vang dậy...và trên gương mặt mọi người sáng lên niềm vui, niềm hãnh diện và tin tưởng vào sự thắng lợi rất lớn cho TT Donald Trump trong ngày 3 tháng 11/2020 sắp tới.

TT Trump đã phát biểu trực tiếp, không cầm giấy tờ, phát biểu rất dài, người nghe vỗ tay, đứng lên, giơ cao các tấm bảng " Make America Great Again "... TT đã ngừng lại rất nhiều lần ... Bài phát biểu dài 1 giờ 41 phút... chúng tôi không có thì giờ tường thuật ở đây được - chỉ xin lưu ý những lời cuối cùng " Chúng ta không có niềm tin nào khác ngoài Thiên Chúa " như các nhà lập quốc đã xác định niềm tin đó trong Hiến Pháp và trên đồng Dollar " IN GOD WE TRUST "... Chúng tôi cho rằng câu nói của TT Trump để kết thúc bài diễn văn là " rất Có Ý Nghĩa ".

Ngày hôm sau, phe Dân Chủ và Truyền Thông Thiên Tả, tung tin số người tham dự rất ít, vì Phe đối lập cho người ghi tên tham dự nhưng không đến... do đó trong Hội trường rất ít người, rất nhiều hàng ghế trống. Nhưng chúng tôi cũng xem TV và nghe tin tức ... Điều quan trọng là TV đã cho chiếu lại những hình ảnh bên trong và bên ngoài hội trường ( sân vận động ) - những hình ảnh này đã chứng minh sự thành công của Ban Tổ Chức Trump Rally 20/6/2020 và trả lời cho những kẻ tuyên truyền xuyên tạc rằng " chỉ có 6,200 người tham dự. Phải nói đã có hàng trăm ngàn người tham dự mới đúng. Ngoài ra, cũng đã có trên mưới (10) triệu người theo dõi biến cố này trên Internet và 2,5 triệu người xem TV. Chúng tôi xin dành cho những ai theo dõi trên internet và trên TV trả lời cho Phe Dân Chủ và truyền thông thên tả...

Quốc Sơn (02): Thưa Giáo sư, các cuộc biểu tình chống Trump lần đầu tiên nổ ra tại Minneapolis - tiểu bang Minnesota nhân vụ một người da đen chết do viên cảnh sát da trắng ( 25/6/2020 ) đã bị phe đối lập tức đảng Dân Chủ khai thác để phát động nhiều cuộc biểu tình khắp nơi với chủ đề " phản đối kỳ thị người da đen "... Xin Giáo sư cho biết sự thật như thế nào ?

GS Nguyễn Lý-Tưởng: Cái chết của một người da đen có tên George Floyd còn nhiều bí ẩn và có thể là một sự bất cẩn của người cảnh sát da trắng và anh này đã bị bắt giam và sẽ bị xét xử trước Tòa Án. Sự cấu kết giữa các tổ chức đối lập - chủ trương gây bạo động cụ thể là ANTIFA đã cấu kết với Đảng Dân Chủ và Đảng Cộng Sản Trung Quốc cũng như những tay tài phiệt như George Soros... đứng đàng sau đã làm bùng lên các cuộc biểu tình và phá hoại, cướp bóc, đốt nhà thờ, giết cảnh sát, đốt xe cảnh sát, đập phá các di tích lịch sử như tượng Tổng Thống Washington, Tượng Thánh Junipero Serra, chiếm các khu phố ở Seattle, ( tiểu bang Washington State ), ở Portland ( tiểu bang Oregon ) chẳng khác nào Phong Trào Hồng Vệ Binh thời Mao Trạch Đông gọi là " Cách mạng văn hóa " ... đã xóa hết các di tích văn hóa lịch sử cổ đại của Trung Hoa và thanh trừng giết chết hàng chục triệu người thuộc phe đối lập với Mao.

Tổng Thống Donald Trump không phải là thủ phạm gây ra vụ này. Ông Trump cũng không có hành động gì gọi là kỳ thị, trái lại trên cương vị của một Tổng Thống, Ông đã đem lại nhiều điều tốt đẹp cho người da đen so với TT Barack Obama là người da đen mà không làm được điều gì ích lợi cho người da đen. 

Dưới thời Obama tội phạm xảy ra trong thành phần người da đen ngày càng tăng. Có những nơi như tại Chicago, tại New York, tại San Francisco, tại Los Angeles đã trở thành những vùng bất khả xâm phạm của người da đen, Cảnh sát không dám vào những " khu da đen đó ". Nơi đó, người da đen giết người da đen. Người da đen chiếm một tỉ lệ rất cao về tội phạm ma túy, buôn lậu - băng đảng, trộm cắp, giết người. Thời Obama, người da đen thất nghiệp rất cao. Dưới thời Donald Trump, rất nhiều người da đen có công ăn việc làm, đời sống ổn định.

Theo lịch sử, sau khi Christopher Columbus tìm được Mỹ châu, người da trắng từ châu Âu đến định cư tại đây và những người lập quốc của Hoa Kỳ cũng như người di cư da trắng là những người tài giỏi, biết tổ chức đời sống, có nhiều sáng kiến và phát minh khoa học, mở mang nông nghiệp, kỹ nghệ, nhất là có niềm tin tôn giáo, niềm tin vào Thiên Chúa. Các nhà lập quốc đã thể hiện niềm tin đó qua Hiến Pháp, qua dòng chữ ghi trên đồng Dollar " IN GOD WE TRUST ". Họ đã tranh đấu dành độc lập, thoát khỏi ách đô hộ của đế quốc Anh. Ngay từ khi lập quốc, người Âu Châu da trắng đã chiếm đa số.

Hiện nay người da trắng chiếm 70% dân số Hoa Kỳ. Người da đen chiếm khoảng 13% còn lại là người da vàng gốc Á Châu và các sắc dân khác. Do nhu cầu của các vùng đất nông nghiệp cũng như công nghiệp, người da đen đã được các ông chủ Mỹ mua từ Phi Châu qua trung gian của bọn người buôn bán nô lệ. Nhờ các tổ chức tôn giáo gốc Kitô-giáo như Công Giáo, Tin Lành, người da đen được học chữ, được trở thành người Ki-tô-hữu và được đối xử trong tinh thần huynh đệ. Như vậy, họ đã tiến dần đến nền văn minh của người da trắng. Người da trắng cũng dạy cho họ cách trồng trọt cũng như mọi ngành nghề. Họ tham gia vào các sinh hoạt tôn giáo như người da trắng và nhà ở cũng như cách ăn mặc của họ dần dần giống như người da trắng. Hiện nay họ cũng có những người giàu có, triệu phú, trí thức, những nhà chuyên môn và những nhà hoạt động chính trị.

TT Abraham Lincoln là người " giải phóng nô lệ " và nhờ chính sách của Hoa Kỳ đã có từ thời TT Abraham Lincoln mà người da đen được hưởng sự tự do, dân chủ, nhân quyền. Luật lệ hiện nay bảo đảm cho người da đen được mọi quyền tự do dân chủ như người da trắng. Nếu so sánh người da đen tại Hoa Kỳ và người da đen tại Phi châu hiện nay, thì người da đen tại Hoa Kỳ hơn hẳn người da đen Phi châu mọi mặt. Nhờ đâu mà họ được như vậy ?

Vấn đề kỳ thị sắc dân là do tình cảm của mỗi cá nhân chứ không phải do luật pháp. Không thể phủ nhận người da trắng có trình độ văn minh hơn và học hành cao hơn hay giàu có hơn. Đó lá nhờ họ có trí thông minh hơn, có trình độ hiểu biết hơn, có tài năng hơn và biết tổ chức. Và nhất là họ siêng năng làm việc trong khi người da đen hiện nay đa số lười biếng. Thực tế, Hoa Kỳ là quốc gia của người da trắng, họ chiếm đa số và tất nhiên quyền lãnh đạo luôn về tay họ. Các sắc dân khác là ngươi đến sau, chịu khó học hành, chiụ khó làm việc và biết tiết kiệm thì cũng sẽ giàu có và vươn lên giai cấp trung lưu hay thượng lưu trong xã hội.

Khuynh hướng của người da đen hay bị lôi cuốn theo những băng dảng tội phạm, thích làm điều ác, không chịu trau dồi đạo đức, làm điều thiện, điều lành. Trong số 30% các sắc dân thiểu số thì người Hoa ( người Tàu ) thông minh, tài giỏi nhưng lại là giống người nhiều âm mưu, thủ đoạn, biết lợi dụng các sắc dân khác và thường ở trong bóng tôi để điều khiển. Nói đến gian dối, thủ đoạn thì không ai qua mặt được người Tàu. Đa số những tổ chức bất hợp pháp đều có người Tàu đứng đàng sau, nhất là người Tàu đó lại là người của Đảng Cộng Sản Trung quốc. Ưu điểm của người Tàu là tinh thân đoàn kết và tình đồng hương.

Nếu so sánh đời sống của người da đen tại Hoa Kỳ và người da đen bên Phi Châu thì người da đen tại Hoa Kỳ hơn hẵn người da đen bên Phi châu đủ mọi mặt. Người Việt Nam sống trên đất Mỹ cũng là người thiểu số, tỉ lệ tính phần ngàn chứ chưa được 1%. Nhưng Việt Nam luôn biết thân, biết phận của mình và chịu khó làm việc, sống tiết kiệm, chịu khó học hành để vươn lên. Hiện nay tỉ lệ người Việt Nam ưu tú rất cao so với tỉ lệ dân số. Tuy là thiểu số, nhưng người Việt Nam vẫn được người đa số da trắng dành cho chỗ đứng cao trong xã hội: các bác sĩ, kỹ sư, giáo sư, tiến sĩ, các nhà khoa học và cũng có người là triệu phú, tỉ phú...Người da trắng không thể xem thường người Việt Nam ( tất nhiên cũng có những thành phần hư hỏng, tội phạm ) nói chung thì đa số người Vệt Nam là những công dân tốt và góp phần xây dựng đất nước Hoa Kỳ này.

Quốc Sơn (03): Thưa Giáo sư, có một vị Tổng Giám Mục người da đen, ( Gregory thuộc Tổng giáo phận Công giáo Thủ đô Washington DC ) đã xuống đương biểu tình ủng hộ người da đen và công khai chỉ trích TT Donald Trump. Theo Giáo sư, Tổng Giám Mục Gregory có thiên vị người da đen hay không ?

GS Nguyễn Lý-Tưởng: Theo thiển ý của tôi, Tổng Giám Mục Gregory của Tổng Giáo phận Công giáo Thủ đô Hoa Thịnh Đốn ( Washington DC ) là người da đen thì ông thiên vị và bênh vực người da đen là cái chắc rồi ( mặc dù anh da đen này là một tội phạm, 5 lần bị tù về các tội trấn lột, ăn cướp, buôn lậu xì ke ma túy, ngay khi hắn bị cảnh sát bắt thì hắn cũng đã xài tiền giả ( để mua thuốc lá ) và người bán hàng đã báo cho cảnh sát...

Quốc Sơn (04): Thưa Giáo Sư, TGM Gregory nói " Việc TT Donald Trump và đệ nhất phu nhân Melania Trump đến cầu nguyện tại đền Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolo II là lợi dụng tôn giáo cho mục đích chính trị. " Thưa Giáo sư, một vị lãnh đạo tôn giáo nói như vậy có đúng hay không ?

GS Nguyễn Lý-Tưởng: Đức Giáo Hoàng, người lãnh đạo tối cao của người Công giáo, người được xem là đại diện Thiên Chúa ở trần gian và được " Ơn Không Sai Lầm " điều này chị giới hạn trong phạm vi tôn giáo và đức tin mà thôi. Nhưng về các phương diện khác như khoa học và chính trị chẳng hạn thì Giáo Hoàng cũng có nhiều sai lầm... Huống chi một vị Tổng Giám Mục lại là một người da đen ! 

Và chúng ta cũng biết rằng, sau khi ông TGM người da đen lên tiếng... thì có một TGM khác, người da trắng là Carlo Maria Vigano, nguyên Sứ Thần Tòa Thánh tại Thủ dô Hoa Thịnh Đốn ( 2011-2016 ) thời Đức Giáo Hoàng Benedict 16, là một người đã sống tại Hoa Kỳ và am hiểu tình hình nước Mỹ. Ngài có hai bằng Tiến Sĩ về Luật Giáo Hội và Hình Luât, xuất thân từ ngành Ngoại giao, am hiểu về Chính trị... Ngài đã gửi cho TT Donald Trump một bức thư nội dung rất có lợi cho TT...Tất nhiên chúng ta cũng có thể hiểu đây là tiếng nói thứ hai, phản bác lại lập trường của TGM Gregory ( có thể nói là thiên vị người da đen... )

Trước hết chúng ta phải hiểu rằng: Khi cửa nhà thờ mở ra thì mọi người được mời gọi đến với Thiên Chúa. Giáo Hội đại diện cho Thiên Chúa ở trần gian mời gọi mọi người đến với Thiên Chúa trong tinh thần ăn năn hối cải. - Trước khi bước lên bàn thờ dâng Thánh Lễ, Linh Mục và mọi người, xác nhận mình là người tội lỗi và xin Chúa thứ tha để được trong sạch hầu bước lên bàn thờ tế lễ . Linh Mục nói: " Chúa đã đến để kêu gọi người tội lỗi - xin Chúa thương xót chúng tôi " và mọi người đáp " Xin Chúa thương xót chúng tôi "

-Trong nhà thờ có đủ mọi hạng người từ người lương thiện, tốt lành đến người tội lỗi, xấu xa. Giáo Hội không phân biệt giàu nghèo, sang hèn, hay lập trường chính trị. Nhà thờ là nơi mọi người đến với Chúa. Họ đến để gặp Chúa và họ nhận biết Chúa khi họ cầu nguyện. Thiên Chúa là Đấng Vô Hình, ở khắp mọi nơi. Ai kêu cầu danh Chúa thì Chúa sẽ hiện diện trước mặt người đó. Dù mắt họ không thấy, nhưng lòng tin giúp họ biết có Thiên Chúa đang ở trước mặt họ. Những gì họ không thể nói ra với người khác ( hay nói ra trước mặt mọi người ) thì họ đều có thể nói với Thiên Chúa.

- Trước khi ban hành luật Bảo vệ quyền tự do tôn giáo trên toan thế giới, Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump và đệ nhất phu nhân Melania Trump đã đến đài tưởng niệm Đức Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolo đệ II để cầu nguyện... và Tổng Thống cũng có quyền đến nhà thờ môt Giáo Phán Tin Lành ( Episcopal ) bên kia đường trước Tòa Bạch Cung, nếu cửa nhà thờ mở ra thì Ông có quyền đi vào bên trong để cầu nguyện. Nếu nhà thờ đóng cửa thì Ông có quyền đứng bên ngoài tay cầm quyển Kinh Thánh: để biểu dương Đức Tin của Ông ". Thiên Chúa không phân biệt linh hồn của một Tổng Thống hay của một người dân nghèo hèn. Tất cả đều là con cái của Thiên Chúa và mỗi người có quyền tìm đến với Ngài.

- Vị Giám Mục của giáo phái Tin Lành ( Episcopal ) hay TGM của Giáo phận Công Giáo thủ đô HK, đã không hiện diện khi TT đến hoặc từ chối lời mời của TT cùng hiện diện nơi tôn nghiêm để cầu nguyện đó là một thái độ bất lịch sự - một thái độ phân biệt đối xử có tính cách phe phái chính trị. Trái lại còn lên tiếng chỉ trích " là có hành vi chính trị " Do đó chung tôi cho rằng vị lãnh đạo tôn giáo kia không phải là người sống theo tinh thần Lời Chúa, tự vỗ ngực mình là cấp lãnh đạo tôn giáo mà suy nghĩ và hành động trái ngược với giáo lý của tôn giáo mình.

Quốc Sơn (05):Thưa Giáo sư, tại sao TT Donald Trump phải cầu nguyện trước khi ký ban hành Luật Bảo Vệ Tự Do Tôn Giáo trên Tòan Thế Giới ? Xin hỏi thêm điều này: Giáo sư có biết khi cầu nguyện, TT Donald Trump muốn xin Thiên Chúa ban cho Ông điều gì hay không ?

GS Nguyễn Lý-Tưởng: Theo tôi nghĩ TT Donald Trump không xin Thiên Chúa ban cho Ông được giàu có, danh vọng, và mọi sư hanh phúc trên đời này... vì Ông đã có các thứ đó rồi. Chỉ có một thứ mà Ông rất cần là sự khôn ngoan để lãnh đạo đất nước và đối phó với kẻ thù phá hoại cá nhân Ông và phá hoại đất nước của Ông. Chủ trương của Ông là Làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại ( Make America Great Again ) và Nước Mỹ Ưu tiên ( America First )... Từ ngày Ông đắc cử TT thứ 45 của Hoa Kỳ (8 th 11/2016) đến nay, Ông bị đảng Dân Chủ, truyền thông thiên tả ( MEDIA LIBERALS ) - Trung Cộng - ANTIFA... Thế lực ngầm của OBAMA - IRAN - Hồi giáo Cực Đoan ISIS ngày đêm đánh phá .. Ông phải có đủ thông minh, khôn ngoan, sáng suốt để bào vệ Hoa Kỳ và dân Mỹ...

Trong Kinh Thánh Cựu Ước: " Trong giấc mơ, Salomon được gặp Thiên Chúa. Chúa nói với Salomon: con muốn xin Ta điều gì ? " Salomon thưa : " Xin Ơn Khôn Ngoan " Thiên Chúa đã ban cho Salomon không thiếu điều gì: sang trong, giàu có, và một đế quốc rộng lớn do cha là David đã để lại. Salomon cần sự KHÔN NGOAN để lãnh đạo dân Chúa ". David đã chinh chiến để mở mang đế quốc nhưng Salomon dùng sự khôn ngoan để lãnh đạo, đời Ông không có chiến tranh với bất cứ nước nào mà mọi quốc gia đều quy phục.

Ngày xưa, trong các Tu viện khi chọn một Viện trưởng... Mọi người họp nhau cầu nguyện và có một người đứng lên đọc một câu trong Sách Khôn Ngoan như sau:

- Nếu ngài là người đạo dức, xin hãy cầu nguyện cho chúng tôi...
- Nếu ngài là người thông thái, xin hãy làm Thầy dạy của chúng tôi...
- Nếu ngài là người KHÔN NGOAN, xin hãy làm Viện Trưởng tu viện này để lãnh đạo chúng tôi.

Trong lịch sử, những bậc lãnh đạo - anh hùng dân tộc - khai sáng ra một triều đại thịnh vượng, hùng mạnh không phải là người đạo đức hay thông thái, nhưng là người KHÔN NGOAN. Xin lưu ý: KHÔN NGOAN của THIÊN CHÚA khác với KHÔN NGOAN của THẾ GIAN ( Satan- Ma quỷ ). Sự KHÔN NGOAN của THIÊN CHÚA là lời nói và việc làm không đi ngược lại CÔNG BÌNH và BÁC ÁI mà CHÚA dạy ( qua Kinh Thánh )

- KHÔN NGOAN của THẾ GIAN là bằng mọi thủ đoan để thắng kẻ thù..

Hãy xem những gì Đảng DÂN CHỦ đang làm;

- Họ đang ủng hộ các cuộc biểu tình bạo động
- đốt Nhà Thờ
- đốt cơ quan Cảnh Sát
- đốt xe cảnh sát
- bắn vào cảnh sát
- giết cảnh sát
- ném chất nổ vào cảnh sát
- tấn công tòa Bạch Ốc
- chiếm tòa thị chính
- đốt cơ sở Thương Mại, đốt Nhà Dân
- cướp của - hôi của - giết người - hiếp dâm v.v....

Họ hô hào phong thánh tử đạo cho một người da đen chết với một quá khứ 5 lần vào tù và đã phạm đủ mọi thứ tội !

- Họ quỳ xuống để tôn vinh anh ta lên bậc anh hùng
- Đảng DÂN CHỦ + ANTIFA + Đảng CS TQ phá hoại nước Mỹ 
- mục đích gậy thiệt hại cho nước Mỹ
- lật đổ Tổng Thống đương nhiệm Donald Trump.

Đảng Cộng Sản Trung quốc :
-phá nhà thờ
- đàn áp tín đổ Công giáo, Tin Lành...
- tàn sát Thiên An Môn
- Đàn áp Phật Giáo Tây Tạng
- đàn áp người Hồi GiáoTân Cương
- diệt chủng ở Mãn Châu - Mông Cổ
- đàn áp Pháp Luân Công
- bắt người mổ lấy nội tạng
- đàn áp Phong trào đòi dân chủ Hong Kong
- Hăm dọa xâm lăng Đài Loan
- xâm lăng biển đảo của Việt Nam ...
- đâm chìm tàu đánh cá Việt Nam trong vùng biển thuộc chủ quyền Việt Nam ...
- xâm lăng biển đảo các nước vùng Đông Nam Á như Indonesia, Philippine
- xâm nhập tình báo khắp 50 tiểu bang Hoa Kỳ
- ăn cắp kỹ thuật - ăn cắp sản phẩm trí tuệ
- không tôn trọng luật lệ thương mãi
- buôn lậu ma túy - buôn người
- làm ra hàng giả, hàng nhái

- Và đã cho lây lan dịch bệnh Coronavirus Vũ Hán khiến cho Hoa Kỳ và cả thế giới hàng trieu người chết - hàng chục triệu - trăm triệu người mắc bệnh gây thiệt hại về kinh tế cho Hoa Kỳ và thế giới lên đến cả trăm ngàn tỉ dollars ?

Tổng Thống Donald Trump
- vào nhà thờ cầu nguyện,
- tập họp các đại diện tôn giáo cầu nguyện ,
- Tuyên xưng Đức Tin
- ban hành các luật bảo vê tự do tôn giáo trên thế giới
- Lời phát biểu của Ông về niềm tin tôn giáo còn cao siêu hơn lời các vị Linh Mục, Mục Sư giảng trong nhà thờ...

Xin Thiên Chúa ban cho Tổng Thống Donald Trump Ơn Khôn Ngoan để đối phó với kẻ thù, để lãnh đạo Hoa Kỳ đem lại sự ổn định, phát triển hùng mạnh cho đất nước và toàn dân. Ngày 14/6/2020 ông được 74 tuổi. Chúc mừng sinh nhật 74 tuổi của Tổng Thống - xin Thiên Chúa ban bình an cho Tổng Thống và đệ nhất phu nhân Melania Trump và gia đình...

Quốc Sơn (06): Thưa Giáo sư, tại TP Seattle, tiểu bang Washington State, những người biểu tình đã chiếm một khu vực và lập ra khu tự trị, ra tuyên bố thành lập một quốc gia - lúc đầu có tên là CHAZ sau đổi lại là CHOP . Bà Thị trưởng TP đã ra lệnh cho Cảnh Sát phải rút lui, để cho nhóm người này muốn làm gì thì làm. Ngay cả thống đốc tiểu bang cũng tuyên bố " những người này biểu tình ôn hòa ", cứ để cho họ biểu tình. Cả Thống đốc và Thị trưởng đều công khai chống lại Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump khi Tổng Thống yêu cầu phải dẹp cuộc biểu tình gọi là " làm loạn " này ? Trong khi đó, tại TP Portland, tiểu bang Oregon thì Cảnh Sát đã giải tán bọn người chiếm một khu phố tại đây, và đòi tự trị như ở Seattle ? Xin Giáo sư cho biết tại sao có sự khác biệt về cách giải quyết của hai nơi nói trên ?

GS Nguyễn Lý-Tưởng: Tại Seattle, những người biểu tình đã chiếm một khu vực và lập ra khu tự trị ra tuyên bố thành lập một quốc gia - lúc đầu có tên là CHAZ sau đổi lại là CHOP. Họ đến bao vây trụ sở đồn Cảnh Sát và có ý định gây bạo động kiểu như đã xảy ra tại Minneapolis hay tại New York, tại San Francisco, tại Los Angeles...và các nơi khác trong 6 tiểu bang Hoa Kỳ sau cái chết của người da đen George Floyd ngày 25/5/2020. Bà Thị Trưởng đã ra lệnh cho Cảnh Sát rút lui, trao khu vực này cho nhóm người nổi loạn, muốn làm gì thì làm. Bà tuyên bố đây là cuộc biểu tình ôn hòa. Thống đốc tiểu bang cũng nói " Họ là những người tranh đấu ôn hòa " và " Tôi không thấy họ có làm điều gì sai "...

Chúng tôi xin có một vài nhận xét sau đây về tình hình tại Seattle:

- Những người này có cả da đen, da trắng, đa số là người từ những nơi khác đến
- Họ xem Hoa Kỳ là quốc gia vô chủ
- họ chiếm một vùng thuộc TP Seattle và tuyên bố thành lập một quốc gia. Về phương diện luật pháp, chúng tôi cho đây là một cuộc xâm lăng " Hoa Kỳ "...Trong khu vực này, có những cư dân với những cơ sở làm ăn của họ
- Bây giờ họ phải đóng cửa, nghỉ việc, không hoạt động và tất nhiên họ phải chịu thiệt thòi. Trước thái độ " đằng đằng sát khi có võ trang của bọn người " làm loạn " này... tất nhiên người dân ở đây không ai mà không lo sợ
- vừa bị thiệt hại vật chất, vừa căng thẳng tinh thần.

Nếu có chuyện bất trắc xảy ra mà Thành phố nầy lại không có cảnh sát thì họ biết kêu cứu ai ? Trong khu vực này không có xe bus, không có xe rác, không có chợ...toàn là người đi bộ xe cộ là của nhóm người này, người ở ngoài không ai dám lái xe vào trong

- Cư dân ở đây chẳng khác nào bị cầm tù - mất đi các tự do của họ...Nhóm người từ xa đến không có nhà cửa, không có chỗ ngủ, nhiều đứa ngồi bên đường ngủ gục, vấn đề tiểu tiện, nước tắm, vệ sinh cá nhân... khu này đã biền thành bãi rác thúi tha thật ghê tởm. Có một tổ chức tiếp tế thức ăn cho họ, phần lớn là đồ khô, Họ để những thùng giấy carton và có chữ donation để người ta mang đến các thức ăn khô như bánh biscuit, bánh mì

- Ngoài ra còn có trai cây như chuối, táo...

Mới đây lại xảy ra chuyện bắn nhau giữa những người có võ trang ở trong khu vực này khiến cho một người chết, một người bị thương nặng...Người xử dụng súng đã bỏ trốn... Có người kêu Cảnh sát tới... nhưng bọn người này không cho Cảnh sát vào... sau đó họ xử dụng xe riêng để chở nạn nhân đến bệnh viện... Trước sự kiện đó, bà thị trưởng ( người da đen ) tuyên bố sẽ tái lập trật tự. Chúng tôi xin đặt ra một câu hỏi " ...Trước đây bà Thị trưởng đã ra lệnh cho Cảnh sát rút ra ngoài khu vực này... trao vận mạng người dân cho bọn " làm loạn có võ trang "...Bây giờ ra lệnh cho Cảnh sát trở lại...

Nếu bọn người kia nổ súng thì Cảnh sát phải đối phó như thế nào ?

- Hai bên đánh nhau thì dân ở giữa hai lằn đạn

- Thị trưởng đã để cho bọn " làm loạn " vào trong rồi ... Bây giờ bảo chúng giải tán, rút lui... liệu bọn chúng có vâng lời hay không ? Một tin khác, tại Minneapolis ( tiểu bang Minnesota ) tuy vẫn còn cảnh sát giữ trật tư, nhưng có một bọn người mang súng bắn loạn xạ vào dân, khoảng 9 người chết trong đó một bé 3 tuổi. Tại New York, cũng bọn " phá hoại " này đã giật sập Tượng Andrew Jackson.

- anh hùng trong chiến tranh bảo vệ nước Mỹ. TT Donald Trump nói, theo luật của Mỹ, kẻ phá hoại tượng các anh hùng ( cựu chiến binh ) phải bị 10 năm tù theo Luật.

Chuyện thứ hai xảy ra ở thành phố Portland, tiểu bang Oregon... Bọn này cũng chiếm một khu phố và ban đêm, kéo sập Tượng TT Washington là người được gọi là " Quốc Phụ " người Cha của dân tộc, người lập ra Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ, người giải phóng 13 tiểu bang đầu tiên khỏi đế quôc Anh và tuyên bố nền độc lập... Người có hình trên đồng dollars với câu " IN GOD WE TRUST " - Hành động đó đã xúc phạm đến toàn nước Mỹ. 

Một hành động khác xảy ra cách nay 1, 2 năm... Vào đêm Lễ Giáng Sinh, sau khi lễ xong, nhà thờ đóng cửa thì có một tên lái xe tông sập cửa nhà thờ Công giáo của người Việt Nam ( nhà thờ La Vang ) và bọn này vào phá phách bên trong nhà thờ...

Điều đó chứng tỏ vùng này có bọn ANTIFA chủ trương phá hoại các tôn giáo và các di tích lịch sử. Nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, cảnh sát đã hành quân, dẹp hết các chướng ngại vật, đuổi hết bọn người làm loạn chiếm khu phố tại Portland... Tất cả các khẩu hiệu, vật cản đường, lều nhỏ dựng trên đường phố làm nơi tạm trú của bọn chúng,v.v. đều bị dẹp hêt...Cảnh sát đuổi bọn chúng chạy như vịt... Xe rác của thành phố đến chở hết các vật liệu, đồ đạc của bọn chúng lên xe... Dẹp hay không là do chủ trương của Thành phố, và Tiểu bang.

So với Seattle thì ai cũng hiểu rằng Thống Đốc và Thị trưởng là người của Đảng Dân Chủ, họ cố ý bao che cho bọn phản loạn để giúp phong trào đối lập với TT Trump bùng nổ lớn... Nhưng họ đã thất bại. Chuyện giật sập Tượng Thánh Junipero Serra và Tượng TT Washington, v.v. cũng như những hình ảnh các cuộc biểu tình và hình ảnh tại các khu gọi là tự trị chẳng khác nào Phong Trào Hồng Vệ Binh - Cách mạng Văn Hóa thời Mao Trạch Đông tại Trung cộng. Ai cũng thấy rõ các cuộc biểu tình, đập phá, giết cảnh sát, đốt nhà thờ... là do ANTIFA phối hợp với phe Dân Chủ và bọn Tình báo Trung cộng...

Quốc Sơn (07): Thưa Giáo sư, trên Internet có người viết " Một cô gái đã giải vây cho TT Trump "- Cô gái đó là ai mà có khả năng ghê gớm như vậy ? Xin GS nói rõ hơn về vụ này cho thính giả của đài biết. Cám ơn Giáo sư.

GS Nguyễn Lý-Tưởng: Trước đây, tôi có nói về một Luật Sư trẻ, 31 tuổi vừa tốt nghiệp Đại Học Harvard tên là Kayleigh McEnany, Cô mới lập gia đình và có một cậu Con Trai dưới một tuổi. Cô được TT Donald Trump tuyển dụng làm người Phát Ngôn của Tổng Thống để trả lời báo chí Secretary of Press ( cũng có thể dịch là Tùy Viên Báo chí của Tổng Thống ). Thời gian đầu Cô có mặt mỗi buổi chiều, sau 5 giờ, theo dõi Tổng Thống trả lời các câu hỏi của báo chí. Cô chăm chỉ ghi chép những câu hỏi cũng như những câu trả lời. Sau đó, Cô xuất hiện trên đài Fox News TV để trả lời các câu hỏi của đài nầy... Và gần đây Cô xuất hiện một mình để trả lời các câu hỏi của Báo Chí thay cho Tổng Thống.

Hình ảnh của Cô vừa trẻ, đẹp, thông minh, nhanh nhẹn khiến cho Phe Cộng Hòa ủng hộ TT Trump rất hài lòng và khiến cho giới báo chí cũng như phe đối lập phải ngạc nhiên khâm phục. Xin đơn cử một ví dụ: Phóng viên Chanel Rion thuộc kênh One America News đặt câu hỏi " Liệu TT Trump có đang cân nhắc ân xá " cho cựu TT Barack Obama về cáo buộc " nghe lén bất hợp pháp Trump Tower, do thám bất hợp pháp đối với công dân Mỹ và các tội danh tiềm ẩn khác không ". Cô Mc Enany trả lời: " Tôi đã thảo luận với ngài TT về vấn đề đó... Tôi không đề cập cụ thể vấn đề ( với TT ) nhưng về cơ bản đã có thảo luận qua điều này ". " Nhưng tôi có đề cập cụ thể vấn đề xoay quanh TT Obama, và việc vạch trần Mike Flynn với tất cả mọi người có mặt trong căn phòng này ",

Cô McEnany hướng đến toàn bộ nhóm phóng viên đang có mặt " và tôi sẽ đưa ra các loại nghi vấn mà bất cứ một nhà báo tài năng nào cũng muốn tìm ra câu trả lời, rằng tại sao mọi người lại bị vạch trần, và tôi cũng muốn cùng các bạn đi sâu vào vấn đề này. Có ai sẵn sàng tự mình đặt ra các câu hỏi xoay quanh Mike Flynn, và vụ vạch trần gửi tới phát ngôn viên của cự TT Obama không ? " - " Không một nhà báo nào dám dề cập những câu hỏi đó ? ", Cô McEnany nhấn mạnh và im lặng một lúc rồi nói tiếp " Do đó tôi sẽ đưa ra một loạt các nghi vấn, mà giả sử nếu tôi gói gọn chúng trong một slide trình chiếu, các bạn sẽ là những người học trực quan và sẽ tiếp thu theo với tính tò mò của nghề báo chí ", sau đó, Cô đề cập 5 nghi vấn kèm theo những slide trình chiếu đã được chuẩn bị trước. Các slide trình chiếu liệt kê các nghi vấn được đề cập như sau:

- Tại sao chính quyền của TTBarack Obama lại xử dụng các phương thức thăm dò dối thủ không mấy trong sạch và lại được tài trợ bởi một tổ chức chính trị, để giám sát các thành viên thuộc chiến dịch của Ông Donald Trump ?

- Tại sao Trung Tướng Mike Flynn bị vạch trần bởi các quan chức cấp cao thời ông Obama như Joe Biden, Susan Rice, và nhiều quan chức khác ?

- Tại sao thông tin danh tính của Ông Flynn bị rò rỉ cho cánh truyền thông ( trong khi đây là một hành vi phạm tội ) ?

- Tại sao Bộ Tư Pháp lại biết được mối quan tâm của Cục Điều Tra Liên Bang về cuộc trò chuyện giữa Ông Flynn với Đại Sứ Nga chỉ qua một lần trò chuyện với Obama tại Phòng Bầu Dục ?

- Tại sao James Clapper, John Brennan, Samatha Power và Susan Rice thừa nhận rằng họ không hề có bằng chứng cho việc thông đồng, nhưng khi phát biểu trước công chúng thì khẳng định ngược lại ?

" Cuối tuần sẽ dài đấy, các bạn có 3 ngày để đều tra về những câu hỏi và tôi thật sự hy vọng rằng trong cuộc họp báo tới, sẽ có ai đó cho tôi câu trả lời. Phát ngôn viên của Barack Obama cần được hỏi những chi tiết này, vì những phát ngôn viên của Tổng Thống Donald Trump chắn chắn muốn vậy ". Cô McEnany phát biểu với phóng viên trước khi rời căn phòng. ( trích tài liệu trên internet )

Quốc Sơn (08): Thưa Giáo sư, vừa rồi phe Dân Chủ khai thác hai quyển sách: một của ông John Bolton, cựu Cố Vấn Tòa Bạch Ốc và một của người Cháu gái ( Con anh ruột của TT Trump ) có nội dung " bất lợi " cho TT Trump... Phe Dân Chủ xem đây là hai mũi tên độc bắn vào ứng cử viên Donald Trump trong cuộc bầu cử TT ngày 3 tháng 11/2020 sắp tới. Xin Giáo sư nói rõ hơn về vụ này cho thính giả của đài biết. Cám ơn Giáo sư.

GS Nguyễn Lý-Tưởng: Trong tuần vừa qua có quá nhiều " hot news " sợ không có đủ thì giờ trình bày...Tôi xin tóm lược câu chuyện như sau: Ông John Bolton, đã từng là Cố Vấn Hội Đồng An Ninh Quốc Gia thời TT Bush con và cũng đã từng là Đại sứ Hoa Kỳ tại Liên Hiệp Quốc

- ông là một người thuộc phe diều hâu... Ông đã từng cố vấn cho TT Bush con phải đánh Iraq ( tất nhiên là ông đưa ra những tin tức nào là Iraq xử dụng vũ khí hóa học...)

- TT Bush con bị sa lầy trong chiến tranh Iraq... Những tin tức mà Bolton đưa ra về Iraq là không đúng sự thật. Saddam Hussein bị bắt và bị xử tử... Nhưng kháng chiến quân Hồi giáo vẫn tiếp tục hoạt động... Khi khám phá ra Bolton là người của phe Do Thái Siêu Quyền Lực

- chủ trương chiến tranh để có lợi cho các nhà tư bản bán vũ khí...

Và nhiều chuyện khác đại loại như thế... TT Bush con đã cho John Bolton nghỉ việc... Dưới thời TT Donald Trump, sau khi Mike Flynn từ chức Cố Vấn Hội Đồng An Ninh Quốc Gia, thì John Bolton được mời hợp tác với Trump. John Bolton tiếp tục thúc đẩy TT Donald Trump gây chiến với Iran... Nhưng Trump là người khôn ngoan, không chủ trương gây chiến tranh. Giới chính trị đảng Dân Chủ cũng như Cộng Hòa chưa ai biết được nước cờ của Trump sắp đi. Giới truyền thông nhiều lần đoán mà đoán trật.

Người làm việc với Trump cũng không biết trước kế hoạch của Trump. Trump bảo làm như vầy, như vầy thì cứ làm như vậy... đến đâu biết đến đó. Vì Trump không muốn cho biết trước nước cờ Ông đi. Bolton cứ thúc đẩy Trump gây chiến tranh... nhưng Trump không làm ( ví dụ: (1) Iran (2) Venezuela )... Vụ rút quân khỏi Syria... Vì hai bên bất đồng nên Trump cho John Bolton nghỉ việc... Bolton trả thù bằng cách viết một cuốn sách có tên The Room Where It Happened: A White House Memoir ( căn phòng nơi chuyện đó xảy ra - Hồi Ký Tòa Bạch Ốc ) dự trù 23/6/2020 sẽ ra mắt sách. Tòa Bạch Ốc phản đối và kiện Bolton vi phạm lời thề không tiết lộ bí mật liên quan đến an ninh quốc gia...

Quyển sách thứ hai của Cháu gái của TT Trump tên Mary Trump ( Con của Fred Trump, Anh ruột Donald Trump ) nói về nội bộ của gia đình Trump... Mary Trump 55 tuổi... bất mãn với chú ruột nên chạy theo Hillary phá Trump trong vụ bầu cử TT năm 2016... quyển sách này dự trù sẽ ra mắt trong tháng 7/2020 trước ngày bầu cử TT ( 3 Nov 2020 ) để phá Trump. Anh ruột của Donald Trump là Fred Trump là người nghiện rượu, hư hỏng, không chịu làm việc - chết sớm vì nghiện rượu, nghiện ma túy. Vì thấy gương người Anh như vậy nên Donald Trump không uống ruợu, không cà phê, thuốc là, chịụ khó làm ăn.

Ông Bố của hai Anh Em Trump trước khi chết, chia gia tài cho các Con, nói " Ai có công đóng góp vào sự giàu có của gia đình thì sẽ được phần lớn hơn. Ai ăn chơi, xài phí, không chịu làm việc thì sẽ nhận ít hơn " Vì thế, cô Mary Trump bất mãn, bỏ Chú ruột theo Hillary chống lại Donald Trump... Sách của cô này viết ra những điều bí mật của dòng họ Trump... Phe Dân Chủ khai thác hai cuốn sách này

- Cả hai sách đều do một nhà xuất bản...Nghe nói phe Dân Chủ trả cho tác giả 2 triệu USD (qua trung gian của nhà xuất bản)... Nhiều người đăng ký mua sách

- tác giả và nhà xuất bản sẽ kiếm được số tiền lớn...

( Hết giờ - xin hẹn quý vị thính giả trong chương trình phát thanh tuần tới ). Xin lưu ý: Phần Text ghi chép không được đầy đủ như phần audio - xin mời theo dõi phần audio do Quốc Sơn đài Phát Thành Việt Nam thực hiện. Cám ơn ( NLT )
SO SÁNH TIỀN LƯƠNG DÂN HỢP PHÁP VÀ TIỀN LƯƠNG DÂN LẬU.

* Lê Hoàng.

Chúa nhật rãnh, kể chuyện đời bên Mỹ nghe chơi.

Tôi sống trong vùng Silicon Valley, thung lũng điện tử, vùng đắt đỏ nhất nước Mỹ, bởi vậy phải làm việc cật lực, đôi khi phải làm thứ bảy, chúa nhật mới đủ sống. Gần nhà tôi có một gia đình Mễ, cuối tuần nào cũng hội họp nhậu nhẹt lai rai rất vui vẻ.

Ban đầu tôi cũng hơi ngạc nhiên vì sống trong vùng này, thảnh thơi như thế, chắc phải làm việc với lương rất cao.

Sau một thời gian tìm hiểu, tôi được biết anh Mễ là di dân lậu. Giống như tôi, anh có vợ và 2 con nhỏ còn đi học, vợ ở nhà lo việc gia đình, đưa đón con đi học. Vợ anh sống ở Mỹ hợp pháp, Tuy sống chung, nhưng 2 vợ chồng không có hôn thú vì tình trạng không hợp pháp của anh. Tìm hiểu thêm tôi biết anh làm công nhân lao động nên được trả tiền mặt $17/giờ,trong khi tôi lãnh $45/giờ. Tôi thấy chuyện này có vẽ bất công, kỳ thị với người sống bất hợp pháp.

Nhưng sau khi tìm hiểu kỹ, chuyện thấy vậy mà không phải vậy.

Tôi làm $45/giờ x 40 giờ x 4 tuần $7200/tháng. Sau khi đóng các loại thuế khoảng 30% tôi còn lại $5040

Anh Mễ làm 17/giờ x 40 giờ x 4 tuần $2720, không đóng thuế còn nguyên $2720.

Tôi đóng bảo hiểm sức khoẻ cho cả gia đình khoảng $1000/tháng, nhưng hãng cho 1/2 nên chỉ đóng $500 nên tiền lương còn $4540.

Anh Mễ, vì gia đình không có lợi tức nên chính phủ chi trả tất cả bảo hiểm sức khoẻ cho cả gia đình, anh không trả đồng nào.

Mỗi tháng gia đình anh Mễ, vì không có lợi tức nên gia đình anh 3 người (không tính anh Mễ vì anh không hợp pháp) được chính phủ cho $983 tiền mặt, do đó số tiền anh có được là $3703.

Mỗi tháng tiền ăn gia đình tôi khoãng $500 nên tôi còn lại $4040.

Mỗi tháng gia đình anh Mễ 3 người được chính phủ cho thêm $509 tiền ăn. Do vậy tiền anh vẫn còn nguyên $3703.

Mỗi tháng tôi trả tiền nhà $2500 nên còn lại $1540
Mỗi tháng anh Mễ không trả đồng nào vì nằm trong diện nghèo, chính phủ trả tất cả tiền nhà (Section 8.) Anh còn nguyên $3703.

Mỗi tháng tôi trả khoảng $300 tiền điện, gas, nước nên còn lại $1240.
Mỗi tháng anh Mễ cũng trả $300 nhưng công ty điện đã giãm bớt 40% nên anh chỉ trả $180 . Anh còn lại $3523

Mỗi ngày con tôi đi học phải trả tiền ăn trưa $3.25 mỗi đứa $3.25 x 2 đứa x 5 ngày x 4 tuần $140 Do đó tôi còn lại $1100.
Mỗi ngày con anh Mễ đi học không phải trả tiền ăn vì gia đình nghèo, hàng tuần, trường phải cho đem đồ ăn về ăn thêm vào thứ bảy, chúa nhật. Do vậy anh vẫn còn nguyên $3523.

Mỗi tháng tôi đóng bảo hiểm xe $200 nên tiền còn lại $900.
Anh Mễ không biết có bảo hiễm hay không nhưng cứ tính $200. Anh còn lại $3323.

Mỗi tháng tôi và anh Mễ đổ xăng $350 (2 xe.) Tôi còn lại $550. Anh Mễ còn $2973.

Mỗi tháng tôi trả nợ xe $300 còn lại $250
Mỗi tháng anh Mễ trả nợ xe $300. Anh Mễ còn $2673.

Tính chơi, lợi tức sơ sơ một tháng, đã thấy anh Mễ có lợi tức hơn tôi 10 lần. Bởi vậy đừng thấy vậy mà tưởng vậy.

Dân Việt mình cũng rất nhiều người giống gia đình anh Mễ này lắm chứ hổng phải chỉ có gia đình anh Mễ đâu. 

Riêng dân quý phái da màu thì tỷ lệ gấp vài lần chứ không phải ít. Bởi vậy, đừng lấy làm lạ khi thấy dân chơi đi biểu tình hoài mà không lo làm việc. Sống ở Mỹ dân vô sản được liệt vào hàng quý phái.

Đế Thiên Đế Thích - Jayavarman VII (1122-1218)

Hơn 6 thế kỷ rực rỡ rồi suy tàn! Đến năm 1586, khi một tu sĩ Bồ Đào Nha tình cờ đến thì Ankor hoang tàn, không ai còn biết lịch sử của nó! Người Khmer viết trên lá cây thốt nốt, lá dừa. Nên những điều ghi chép này đã mục nát hết. Còn lại là những gì được tạc lại trên các đền đài.

Ankor Wat gọi là Đế Thiên, xây bởi vua Suryavarman II hồi đầu thế kỷ XXII. Các vua Chàm và Khmer hay có chữ varman theo sau có nghĩa là mộc hay tấm chắn(shield). Ankor Wat được xây để thờ thần Vishnu của Ấn Độ giáo. Đây là đền thờ tôn giáo lớn nhất thế giới. 

Nhưng bài này chi nói đến vua Jayavarman VII(1122-1218) và làm vua 37 năm từ 1181-1218. Chỉ nhìn các con số, thời đó mà sống được 96 năm thì đã khác thường. Lên ngôi năm 1181, gần 60 tuổi. Thời đó 60 là thọ! Ông là người theo Phật Giáo Đại Thừa(Mahayana), cũng ngộ vì người Khmer phần lớn theo Phật Giáo Tiểu Thừa(Hinayana).

Sau Suryavarman II chết khoảng 1150 thì vua cha của Jayavarman VII lên ngôi, rồi đến khi ông này chết vào khoảng 1160 thì đáng lẽ Jayavarman VII kế vì. Nhưng anh/em của ông dành ngôi, không muốn tranh ngôi với em, ông qua Champa ẩn thân đi tu. Khi nghe tin em của mình bị phản, ông trở lại để giúp em nhưng quá trễ, em đã bị giết. Ông lại trở lại Champa tu. 

Năm 1177 Champa đem thuyền đến đánh úp và tàn phá Ankor. Ông lại về nước, được nhiều người theo, ông đánh đuổi người Champa rồi lên ngôi năm 1161.

37 năm làm vua của ông được kể là thời cực thịnh của đế quốc Khmer. Miền Nam Việt nam bây giờ, cả Thái Lan, một phần Miến Điện và Mã Lai đều thuộc Khmer empire. Ông xây Angkor Thom, gọi là Đế Thích với Bayon, đền thờ Phật giáo ở giữa. Ông cũng xây hệ thống đường xá và cứ khoảng 15km có chỗ nghỉ ngơi, các kế hoạch dẫn thủy, các đập chứa nước và hơn 100 nhà thương. Căn cứ vào hình chụp từ không gian, các nhà khảo cổ cho rằng dân số Ankor có thể lên đến 1 triệu. Thành phố lớn nhất thế giới thời đó.

Năm 1218 khi Jayavarman VII chết thì nhà Lý ở Việt nam cũng sắp tàn(1225). Phật giáo rất thịnh trong 2 triều đại Lý và Trần ở Việt nam.

Đây là hình tương của Jayavarman Vii được đặt trong bảo tàng viện Guime, Lyon, Pháp 


Monday, June 29, 2020

RANT George Floyd, Rioters, Lies And What The Left Really Wants


Chiến Tranh, Anh Tôi Và Đứa Con Thất Lạc 

Lê Ngọc Anh


Bài viết này như một nén hương để tưởng nhớ những người đã bỏ mình trên đường chạy loạn 1975 nói chung và tại Tỉnh lộ 7 Phú Bổn nói riêng.

Tôi nghĩ là người Việt Nam thì ai ai cũng có cảm nhận về chiến tranh và thân phận con người trong thời chiến. Có thể cách cảm nhận và suy nghĩ khác nhau vì mỗi người một hoàn cảnh và họ sống ở những địa phương mà tình hình chiến sự không giống nhau.

Những người này sống ở những thành phố mà họ chỉ biết đến chiến tranh qua báo chí, cáo phó, hay qua sự ra đi của bạn bè, người quen. Người kia sống ở nơi mà chiến tranh xảy ra bên cạnh họ, ngay trước mắt họ. Hằng ngày họ quen mắt với máy bay lên xuống liên tục, tiếng đạn pháo, những chiếc chiến xa chuyển động, những chiếc GMC chở đầy lính. Những vành tang trắng, những góa phụ đôi mươi, những người chưa kịp lên xe hoa đã là góa phụ… Tiếng tre khóc măng và sự cô đơn bơ vơ của những đứa trẻ côi cút.

Người ta sống và chết vội vã như nhau. Lứa tuổi của chúng tôi là lứa tuổi sống trong chiến tranh và trưởng thành trong chiến tranh. Chiến tranh như cơn sóng thần, cuồn cuộn dâng cao, ập tới và nhận chìm tất cả. Cuốn phăng đi, không còn một dấu vết, mà khoảng khắc trước đó hiện hữu.

Chiến tranh với tôi như một trận hỏa hoạn, thiêu hủy, đốt cháy một cách tàn bạo. Người ta chỉ kịp mang theo những gì gần nhất có thể mang. Người ta chạy để không bị thiêu đốt, người ta nhìn ngọn lửa mà bất lực và tuyệt vọng. Những gì quí giá và thân thiết cũng chỉ là một đống tro tàn.
Chiến tranh như một trận cuồng phong hay lốc xoáy, cuốn hết mọi thứ trên mặt đất, cuốn theo mọi số phận, cuốn lên cao rồi quật xuống. Khi cơn lốc dừng lại thì mọi thứ đã bầm dập tả tơi.

Chiến tranh như bóng đêm dày đặc trùm xuống đời chúng tôi, chúng tôi quờ quạng tìm nhau trong đau đớn. Hệ lụy của chiến tranh là người ta đồng loạt vào tù, người ta đồng loạt chết ngoài biển khơi, và người ta tức tưởi xa nhau. Chiến tranh đã làm bố mẹ tôi bao lần chạy loạn, trắng tay rồi xây dựng và làm lại từ đầu… rồi lại trắng tay và đau xót nhìn tất cả công lao khó nhọc của mình gầy dựng, chốc lát tan như bọt nước. Hệ lụy của chiến tranh còn ở mãi trong những cơn mộng dữ, ở những chuyện muốn quên mà không quên được. Đến khi nhắm mắt còn mang theo những đau đớn khôn nguôi.

Vì ai? Vì đâu?

Chuyện khó quên đó như mới xảy ra ngày hôm qua.

Trong những ngày Pleiku lộn xộn, tôi đã và đang theo chồng đóng quân ở một tỉnh duyên hải Vùng 2. Qua báo chí tôi được tin Pleiku sẽ rút quân, tôi không biết tin tức gia đình ra sao? Đang lúc lo lắng thì bố mẹ tôi và cô em út 15 tuổi, cùng chị cả tôi và sáu đứa con nhỏ đến được Nha Trang bằng chuyến bay chót của Air Việt Nam. Vì không còn chuyến bay nào vào Sài Gòn. Các anh tôi cùng cậu em út và vợ con sẽ theo Thiết Đoàn 21 Kỵ Binh, vì anh rể tôi là sĩ quan của Thiết Đoàn này. Tôi vui mừng khi gặp được bố mẹ, nhưng vẫn lo vì không hiểu các anh chị em và các cháu sẽ ra sao về những chuyện xảy ra ở Tỉnh Lộ 7 Phú Bổn. Mẹ tôi ngậm ngùi: “Lại một lần nữa phải bỏ hết để giữ lấy thân”. Tôi không biết phải an ủi mẹ như thế nào. Tưởng là yên, nhưng không ngờ tôi và bố mẹ lại tất tả, tức tưởi chạy nữa. Bố mẹ tôi, mẹ chồng tôi, cô em út, chị cả tôi và sáu đứa nhỏ, cùng vợ chồng người con nuôi của bố mẹ tôi và hai cháu, tổng cộng 17 người lớn nhỏ chất lên chiếc xe đò nhỏ, sẽ đi vào Sài Gòn theo làn sóng người và xe lũ lượt di tản.

Chồng tôi là đơn vị trưởng không thể bỏ đơn vị, anh nói: “Mạ, em và con phải đi theo gia đình, nếu em ở lại không giúp được gì cho anh mà còn nguy hiểm và vướng bận thêm”. Tôi và chồng ôm nhau khóc vì không biết còn gặp nhau nữa không. Anh ôm hôn con gái, bước vội không nhìn lại vợ con, tôi thẫn thờ bước lên xe mà cõi lòng tan nát. Có thể nào đây là lần gặp cuối cùng của chúng tôi?

Tôi không bao giờ quên những ngày chạy loạn năm 1975 từ Phan Rang đến Phan Thiết rồi Bình Tuy. Tôi chỉ kịp sắp một cái giỏ đồ đựng những vật dụng cần thiết cho con gái lúc này cháu khoảng 9 tháng tuổi, cháu thích ngậm núm vú nhựa trước khi ngủ, tôi phải lấy một sợi dây xỏ qua múm vú và đeo vào cổ cho chắc ăn, sợ rớt mất thì tội nghiệp cho con, trên đường đi nó bị tướt vì mọc răng, thật là khổ.

Số nước mang theo xe gần hết, đạn pháo kích cứ trút xuống mãi, mọi người lao ra khỏi xe lăn xuống ven đường hoặc có thể nấp theo quán tính chứ chưa chắc chỗ đó đã an toàn, súng đạn vô tình mà. Im tiếng pháo kích moị người lục đục lên xe chạy tiếp, đạn đuổi sau lưng, các xe chạy bất kể, đôi khi cán phải những xác chết ven đường, tôi không dám mở mắt để nhìn những cảnh tượng đau lòng đó. Đã hơn 30 năm qua, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn nằm mơ thấy những cảnh kinh hoàng ngày ấy, tôi chỉ hoàn hồn khi biết mình nằm mơ.

Đoàn người và xe đến Bình Tuy, chẳng ai bảo ai, già trẻ, lớn bé, đàn ông đàn bà nhào xuống biển tắm sau một tuần không tắm rửa. Những nhà dân ở xóm chài gần đó thấy gia đình tôi đông con nít nên thương tình cho vào nhà tắm và nấu cơm cho ăn. Tinh thần mọi người phấn chấn hơn vì nghĩ sắp được vào Sài Gòn, hình như đối với mọi người thì Sài Gòn là nơi an toàn. Nhưng rồi, ngay tại một trạm kiểm soát, ,người lính cho hay có lịnh không cho vào Sài Gòn. Moị người nhốn nháo la hét, cự nự cũng không xong, ai nấy đều lo âu, hoang mang. Rồi tất cả quay ra tìm phương tiện khác để đi, đó là đương biển. Gia đình tôi may mắn gặp một ông chủ tàu lớn đồng ý chở người và xe với giá thật kinh khủng, nhưng ai cũng mừng rỡ đồng ý, trên tàu chen chúc, kẻ nằm người ngồi bất bể chỗ nào, tôi và con gái được cho nằm một chỗ trên mui gần cột khói, con gái tôi cứ bò lung tung, tàu chòng chành, tôi bị say sóng cứ sợ con gái đụng ống khói sẽ phỏng tay hay rơi tòm xuống biển. Tôi lấy hai cái tã cột lại, một đầu thì cột quanh bụng con gái, một đầu thì cột vào cổ tay tôi, nếu cháu bò xa hơn thì tôi biết mà kéo nó lại. Như thế mà tôi nằm được một lúc cho qua cơn chóng mặt buồn nôn.

Khi chúng tôi đến Vũng Tàu, bước lên bờ trong trạng thái lâng lâng của say sóng, nhưng mừng rỡ vì gần tới Sài Gòn, tôi thấy cả rừng người tay xách nách mang nhốn nháo. Thấy chiếc xe đò của anh nuôi tôi họ đòi quá giang, sơ quá, anh bước vội lên xe và căn dặn mọi người khóa cửa xe lại và rồ ga chạy, nhưng lại bị chặn lại bởi toán kiểm soát hổn hợp, chỉ những người nào có thân nhân, gia đình ở Sài Gòn mới được vào, chúng tôi nói tên ông chú và cơ quan nơi ông làm việc cùng số nhà, thế là họ cho chúng tôi được vào Sài Gòn. Sở dĩ họ không cho vào Sài Gòn vì sợ tình trạng hỗn loạn, chính phủ giữ lại để lập các nơi tạm cư ổn định, nơi chốn cho những người di tản. Người hớn hở thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đến được Sài Gòn, chặng đường bình thường đi chỉ mất hơn một ngày mà chúng tôi phải mất gần mười ngày với nhiều gian nan, nguy hiểm. Trên đoạn đường chạy loạn, hầu hết mọi người bị đau mắt cấp tính, tôi cấn thai mà không hay, cứ chạy nhảy qua hầm hố, té ngã mà chẳng hề hấn chi, vào đến Sài Gòn tôi mới biết mình có thai.

Người lính Mỹ nhìn hình ảnh người Sài Gòn di tản khi chiến tranh Việt Nam kết thúc ngày 30 Tháng Tư, 1975 (Hình: Getty Images)

Sài Gòn khoảng thời gian này thật nhốn nháo, kẻ đi xuôi, người đi ngược. Ai ai cũng bàn tán chuyện tìm cách ra nước ngoài, ở ngoài cổng tòa Đại Sứ Mỹ đầy người. Chồng tôi và anh rể chẳng có tin tức gì cả. Báo chí loan tin về Tỉnh Lộ 7 Phú Bổn làm mọi nguời càng thêm lo lắng, rồi lại thêm Phan Rang rút quân. Bố mẹ tôi chẳng ai thiết ăn uống, khóc lóc suốt ngày, bà chị cả la khóc ầm ĩ như người điên. Vì lo cho chồng, tôi cũng phát điên vì những chuyện này.

Chúng tôi về được vài ngày thì anh rể tôi cũng về tới. Anh xuất hiện với một thân hình tiều tụy, hốc hác, đôi chân sưng vù và rướm máu, có chỗ làm độc trông rất dễ sợ, nhưng anh nói: “Mọi người thấy vậy chứ đã khá hơn rất nhiều”. Bố mẹ tôi rất mừng vì gặp con rể, hy vọng sẽ biết được tin con cháu.

Anh rể tôi kể là khi đến Phú Bổn thì bị pháo kích, nhìn quanh không thấy các em đâu, anh phải vào rừng tìm đường thoát thân, anh thay đồ dân sự và băng rừng. Trong rừng anh tìm những gì có thể ăn và uống, chân sưng tấy anh lấy giẻ quấn lại và đi tiếp, ban đêm kiếm chỗ nào tạm gọi an toàn để chợp mắt, anh nhẩm tính thời gian để tìm về đến Tuy Hoà là chín ngày. Tới đây anh thấy người ta cũng bỏ chạy, nhà cửa phần đông không có nguời, anh vào nhà bỏ trống tìm cái gì có thể ăn và nghỉ ngơi rồi đi tiếp. Lúc này thì anh theo con đường Quốc Lộ, nắng gay gắt, chân sưng tấy, anh cắn răng đi tiếp thêm ba ngày thì đến Nha Trang tìm đến nhà cô Út tôi. Hy vọng gặp cô Út thật mỏng manh, anh nghĩ thế. Thật may mắn, gia đình cô tôi không di tản, cô cháu gặp nhau mừng mừng tủi tủi, cô chú cho biết gia đình đã di tản với người con nuôi của gia đình. Sau một ngày ăn uống và nghỉ ngơi, anh rể tôi quyết định đi tiếp, để gặp vợ con.

Đoạn đường này xe cộ tấp nập, anh quá giang đến được Phan Rang, tình cờ gặp chồng tôi trong đoàn quân nhân được lệnh tái phối trí, giữ an ninh trật tự cho địa phương vì tình trạng hỗn loạn nơi đây. Chồng tôi đưa anh rể vào gặp vị chỉ huy cao cấp nơi đây, trình bày hoàn cảnh, nhìn thấy bộ dạng của anh rể, ông liền cấp sự vụ lệnh để anh rể tôi vào phi trường Phan Rang. Đến phi trường anh tôi đưa giấy, họ không cho vào, anh nói cho tôi gặp Trung Tá Phạm, ông này là em rể của anh rể thứ ba của tôi. Ông Phạm liền thu xếp cho anh đi C 130 vào Sài Gòn.

Sau khi kể hết những cam go, nguy hiểm trong quãng đường đi bộ từ Phú Bổn vào Nha Trang, anh rể tôi nói không biết gia đình các anh chị em tôi cùng các cháu nhỏ ra sao, hy vọng mọi người được an bình rất mong manh. Mẹ tôi mất cả hy vọng, bố tôi thẫn thờ không nói, bố tôi sau cơn bịnh mắc chứng run tay chân bây giờ lại run hơn.

Tôi không biết mình phải làm gì khi những biến cứ dồn dập đến. Tôi nghĩ chắc họ cắt đến Phan Rang, như vậy vợ chồng tôi phải chia ly như hai miền Bắc Nam hồi 1954. Tôi thật muốn khóc nhưng hoàn cảnh, tâm trạng bố mẹ tôi như thế làm sao tôi dám khóc dù tôi rất muốn khóc, khóc cho vơi đi những đau xót đè nặng tim tôi.

Một buổi chiều đang ngồi trước hiên, thấy có một chiếc xe Honda ngừng trước cổng nhà, một người bước xuống xe là ông chồng tôi đen thui như người dân tộc, đi chân không, tôi nghẹn ngào không nói nên lời, vợ chồng tôi ôm chầm lấy nhau, quên cả tiền xe cho ông tài xế. Mấy đứa cháu la lên: “Ông bà ngoại ơi! chú Tám về rồi”. Chồng tôi kể, sau khi những người Cộng Sản tràn ngập tỉnh lỵ, biết không thể làm gì hơn thì mọi người quyết định mạnh ai nấy rút. Một số anh em dưới quyền nói với chồng tôi: “Ông thầy phải đi khỏi nơi đây ngay, tụi em sẽ tìm cách đưa ông thầy ra cửa để tìm đường biển vào Sài Gòn”. Hai người lính lấy Honda chở chồng tôi ra biển, lấy thuyền chở chồng tôi ra khơi tìm tầu vào Sài Gòn. Tôi rất cảm kích trước sự tử tế của những người lính này, trong lúc hỗn quân hỗn quan, chồng tôi không còn gì mà họ vẫn đối xử với chồng tôi một cách rất huynh đệ chí binh, đúng quân kỷ của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Ngày hôm sau, chồng tôi vào Bộ Tư Lệnh để trình diện, được phát quân phục và được ứng trước một số tiền, hẹn một tuần sau trở lại nhận nhiệm sở mới.

Nhưng ngày đó không bao giờ đến.

Ngoài đường người ta đi nườm nượp, xa xa nghe tiếng đạn pháo, người ta cứ như mộng du, mọi sinh hoạt xáo trộn hẳn lên, chồng tôi ra ngoài xem tình hình bảo ở bến tầu và trước tòa Đại Sứ Mỹ cơ man nào người, xe máy vất đầy chẳng ai có tâm mà để ý, bạn bè rủ chồng tôi đi, anh hỏi ý kiến tôi. Tôi không thể đi trong tình trạng bố mẹ tôi hiện tại. Tôi khuyên anh nên cùng mẹ anh ra đi, nhưng chồng tôi không đồng ý với lý do nếu đi thì phải đi đủ vợ chồng, nếu ở lại mà phải chết, thì chết với vợ con.

Ngày 30 tháng 4

Mọi người tập trung ở phòng khách bên cái radio để nghe thông báo quan trọng. Tình trạng ở đài phát thanh lúc đó có lẽ lộn xộn lắm vì chúng tôi nghe được những âm thanh của người ta nói chuyện với nhau… Rồi tiếng ông Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng vô điều kiện… Rồi tiếng Trịnh Công Sơn bắt nhịp bài hát… Ôi! ông nhạc sĩ mà tôi yêu thích nhạc của ông làm tôi thất vọng quá. Chồng tôi và anh rể kêu lên một cách tức tối. Bố mẹ tôi rũ người ra, thẩn thờ. Tôi dìu mẹ vào giường, mẹ tôi rên rỉ: “Con ơi! Mình mất hết rồi con ơi”. Một lúc sau ra ngoài phòng khách thì thấy chồng tôi và anh rể lôi chai rượu ra hai anh em uống khan, rồi lăn quay ra vì say. Bên ngoài đạn vẫn vang rền. Họ say để quên đi những gì đã xảy ra và sẽ xảy ra. Lúc đi học nghe ông Ngũ Tử Tư vì lo nghĩ quá, chỉ một đêm đến hôm sau bạc cả đầu, phần tôi, buổi sáng dậy chải đầu, tôi thảng thốt khi thấy mình trong gương. Một bà già nào đó chứ không phải là tôi, một thiếu phụ 25 tuổi, khuôn mặt tôi không chút sinh khí giống như khuôn mặt người chết, phải, tôi chết cả cõi lòng.

Ngày mai sẽ ra sao? Tôi sợ không dám nghĩ đến ngày mai ấy. Ngày mai tôi không trông chờ phải đến. Tôi và gia đình tôi, nhiều người khác phải đối mặt. Cả nước đã được “giải phóng”, đấy là cách nói của người chiến thắng.

Tình trạng hỗn độn, sinh hoạt vẫn còn rối tung và người ta hoang mang. Phương tiện giao thông về Pleiku chưa có, tôi chỉ biết cầu nguyện Trời Phật mà thôi để cho tâm hồn mình được an ủi một chút, cùng cầu xin cho tất cả anh chị em và gia đình được bình yên, để chấp nhận những sự thật đau đớn cho số phận của những người thân mình. Những ngày chờ đợi dài lê thê, không khí trong gia đình thật ảm đạm, chẳng ai nói chuyện với ai cả. Cơm nấu ra chẳng ai buồn ăn, có đói thì và sơ vài miếng cầm hơi.

Hai ngày sau tôi mới bước ra khỏi đường để xem cảnh tượng ra sao. Đường sá ngổn ngang đồ vật, người ta hè nhau vào những căn nhà vắng chủ khiêng của cải và đồ đạc. Xe cộ chạy chẳng có trật tự gì cả. Những người chiến thắng khi nói chuyện cứ thì, mà, nà, lẫn lộn giữa n và l. Đeo cái “đài”(radio) vào nách hoặc máng vào ghi đông xe, vừa đi vừa nghe. Những ngày sau đó những chiếc máy phóng thanh được gắn ở những chỗ có thể và ra rả nói. Mẹ tôi suốt ngày lẩm bẩm: “Các con cháu tôi bây giờ ra sao? Trời ơi! Tôi chạy trốn mấy ông, vào đến đây cũng gặp nữa”. Tôi thật sự lo âu, nếu sự chờ đợi này kéo dài, không biết mẹ tôi sẽ ra sao?

Chuyện Tỉnh lộ 7 Phú Bổn

Một ngày kia, khi cả nhà còn đang ngủ, tôi nghe tiếng xe hơi ngừng trước cổng nhà. Tiếng đập vào cánh cổng sắt và tiếng gọi: “Bố mẹ ơi! Mở cổng cho chúng con”. Tôi chưa kịp dậy, đã thấy mẹ tôi bổ choàng dậy không kịp xỏ dép ra mở cổng. Bà bật khóc nức nở khi thấy anh Bốn và anh Sáu tôi cùng cậu em út chống nạng đi vào nhà, mẹ khụy xuống, và tôi đỡ mẹ dậy. Nhìn chiếc xe Mazda của gia đình tôi, không tin vào mắt mình, cái xe hoàn toàn không có ghế ngồi, chiếc xe của tài xế thì thật không thể tưởng tượng được, trong xe được lót bằng những miếng gỗ và mền gối. Các cháu tôi ùa vào nhà, mấy bà chị dâu đều hốc hác, nét lo âu, sợ hãi còn hằn trên mặt. Để tránh sự tò mò của hàng xóm, anh tôi lái xe vào cổng và khoá cổng lại ngay. Tôi vội đi nấu mì cho mọi người ăn, vì chạy từ Pleiku vào đến Sài Gòn chắc đói lắm rồi. Sau phút xúc động, bố mẹ tôi thấy thiếu anh Bảy, người anh kế tôi, thì được biết sau khi từ Phú Bổn về lại Pleiku, vừa vào nhà thì du kích tới bắt anh tôi ngay. Chị dâu tôi và các cháu ở lại để chờ tin tức anh Bảy.

Mừng mừng, tủi tủi, bố mẹ tôi ôm các cháu nội vào mà xiết chặt từng đứa rồi chợt nhớ ra, mẹ tôi hỏi cháu Ngọc đâu? Chẳng một ai trả lời, cứ đưa mắt nhìn nhau, một lúc sau anh Bốn tôi mới nghẹn lời: “Cháu bị thất lạc, chưa có tin tức mẹ ạ!” Mẹ tôi bàng hoàng đau đớn, đấm vào ngực mình tức tối: “Tôi có làm gì ác mà tội cho cháu tôi quá vậy trời!”. Cả nhà xúm lại an ủi mẹ tôi, nhưng thực sự lòng người nào cũng như kim đâm, xát muối.

Mẹ tôi cầu mong các con còn sống, nhưng khi gặp lại, cháu thất lạc, con đứa tù tội, đứa gãy chân, người mẹ nào không đau đớn. Mẹ tôi là một người mẹ suốt đời lo cho gia đình, sống cho các con, chưa bao giờ thấy mẹ sống cho mẹ, là một phụ nữ rất mạnh mẽ, nghị lực và có bản lãnh, nhưng tình mẫu tử, tình bà cháu, cộng với nỗi đau cuộc chiến đã đánh gục mẹ tôi hoàn toàn. Chúng tôi biết chẳng có ngôn từ nào có thể giúp mẹ tôi trong lúc này. Tất cả anh em chúng tôi ngồi quanh mẹ và yên lặng, nhưng trong lòng chúng tôi cả một trời đau khổ, cả trăm ngàn lo âu, hằng hà sa số những câu hỏi, nhưng chưa có câu trả lời.

Vài ngày sau khi mọi cảm xúc tạm lắng đọng, các anh chị em tôi mới hoàn hồn và bắt đầu kể những gì đã xẩy ra trên đường di tản, trong nỗi đau và nghẹn ngào.

Khi các chuyến bay không còn hoạt động, tất cả mọi người thu xếp để đi theo Thiết Đoàn 21 và Thiết Đoàn 3. Đến Phú Bổn mới hiểu chọn con đường này là sai lầm của cấp trên và đã lọt vào hang ổ của cộng quân. Đạn nổ, thấy nguy hiểm mọi người kéo nhau vào tá túc ở nhà thờ Phú Bổn. Đêm hôm đó cộng quân pháo kích xối xả và bên Việt Nam Cộng Hòa quyết định mở đường máu, gia đình các anh tôi bỏ hết xe cộ để lên xe Thiết Giáp. Vì đông người nên chia ra ngồi ở nhiều xe. Phía bên kia bắn vào đoàn xe Thiết Giáp, đợt đầu tiên trúng em út tôi, bị rớt xuống đường, sợ em tôi bị xe cán, người bạn cùng trường Sĩ Quan Đồng Đế mà gia đình tôi coi như người thân nhảy xuống lôi em tôi vào lề đường. Đạn trúng xe mọi người chết hết, ở các xe mọi người bỏ chạy tán loạn tìm đường thoát thân. Một cảnh tượng kinh hoàng, người ta chết la liệt bên đường, xe phải cán lên xác chết để chạy.

Vợ chồng anh Bảy cùng bốn đứa con nhỏ và đứa con trai của anh Bốn, có thêm người cháu và đứa con đầu lòng của anh khoảng 8 tuổi, cùng nhảy xuống ven đường, khuất sau cây cối có một cái hầm được ngụy trang, bên trong rất đầy đủ phương tiện, có lẽ là phòng chỉ huy của cộng quân. Trong số những người nấp dưới hầm này có một vị Linh Mục tên Thuận, một ít quân nhân không rõ binh chủng. Sau này có thêm cô bé giúp việc ẳm đứa bé chưa thôi nôi, con gái út của anh Bốn. Cháu khát sữa và nhớ hơi mẹ khóc quá đỗi, sợ du kích biết, mấy người lính bảo phải dỗ cho nó nín hoặc ra khỏi hầm, anh Bảy tôi lên tiếng, họ hăm bắn cả nhà. Lúc đó mọi người đều nói: “Thôi bế cháu đi tìm mẹ nó đi, chắc chẳng ai làm khó dễ một cô bé có em nhỏ.

Một lúc sau, họ lại tiếp tục pháo kích, khi im tiếng súng thì du kích phát hiện ra căn hầm, chỉa súng kêu mọi người bước ra. Anh Bảy thay bộ đồ dân sự do cha Thuận đưa, những người này lôi anh Bảy ra định bắn thì đứa con trai lớn 8 tuổi òa lên khóc và ôm chân bố, nó nhìn mấy người du kích nói: “Mấy chú đừng bắn bố cháu, cháu sợ lắm”. Mấy đứa nhỏ đồng loạt ôm lấy anh Bảy kêu khóc inh ỏi. Dường như những đứa trẻ lớn lên trong chiến tranh khôn sớm, linh tính để cảm nhận những điều không hay. Tiếng khóc của cháu tôi đã làm những người này không giết một mạng người. Anh chị tôi không hiểu, do số mệnh hay tiếng khóc của trẻ thơ làm thức tỉnh nhân tính của họ.

Trước khi bỏ đi, họ kêu mọi người tập trung một chỗ. Anh chị Bảy bồng bế con cháu đi tìm gia đình anh Sáu và anh Bốn không biết ở phương nào, cùng đi tìm em trai út bị thương. Rừng mênh mông, biết đâu mà tìm, nhưng đi cầu may thôi. Anh chị hỏi những người đi ngược chiều có thấy người bị thương ở chân không và mô tả nét mặt, được mọi người cho biết thấy một thanh niên bị thương rất nặng ở chân, nằm bên sông Ba, rồi anh Bảy lại gặp người quen cho biết gặp em trai nằm bên bờ sông, kiến bu đầy người, họ để lại vài thứ và tiếp tục đi tìm người thân như anh tôi.

Khi đến bờ sông không thấy em đâu, có một người thất lạc cả gia đình, ngẩn ngơ ở đó cho biết vì nước dâng có mấy người lính mang em qua bên kia cồn. Anh Bảy đội con trên vai, lội qua sông, và để con chạy lên cồn tìm chú, một lát sau thấy nó ra hiệu và hét to: “Bố ơi! Chú đây rồi”. Lúc này máu ra nhiều, lũ kiến bò khắp người, không dám nhúc nhích cái chân vì mỗi khi cử động đau đớn lắm. Anh chị tôi kêu khóc xin mọi nguời giúp đỡ để cứu em mình. Xin ai có võng thì làm ơn cho để cáng em, may mắn thay một người lính cho một cái võng, anh tôi tìm cây làm cáng, hai vợ chồng loay hoay mãi vì vướng bận năm đứa bé. Trong lúc bối rối thì hai quân nhân đi qua, thấy vậy giúp anh chị tôi cáng em vào làng dân tộc rồi họ mới đi.

Khi vào làng này lại thêm một may mắn nữa cho em trai tôi, anh Bảy gặp người bạn cũ và cũng là học trò của anh Bốn. Sau khi xem xét vết thương anh ta lấy một chai rượu để rửa vết thương cho sạch sẽ, rồi đi hái lá về đắp chỗ bị thương để không nhiễm trùng và nẹp chân cho thẳng để tránh những chỗ xương gãy gây đau đớn. Điều này cho thấy lúc cùng cực, nguy khốn mới hiện ra bản chất con người, nhân tính hay thú tính mới hiện ra.

Anh Bốn tôi là thầy giáo trường Trung Học Pleiku, động viên Sĩ Quan Trừ Bị Thủ Đức một thời gian thì được về dạy học lại. Anh có nhiều học trò là người sắc tộc Tây Nguyên, những người này là viên chức trong chính quyền. Họ là người thật tử tế, đầy tình người, chúng tôi không bao giờ quên những nghĩa cử họ dành cho gia đình tôi trong lúc loạn lạc.

Loanh quanh trong rừng để tìm nhau, rồi anh Bảy gặp anh Bốn và anh Sáu. Anh Sáu cận rất nặng, ban đêm không thấy đường, đi đâu cũng có vợ con dắt, các cháu tôi đều còn nhỏ. Mọi người nhặt quần áo vương vãi trên đường để mặc và thức ăn mà người ta bỏ lại khi thoát thân. Lúc nhìn thấy chiếc xe Mazda của nhà thì mọi người hỡi ôi! Vì biết xe của tiệm vàng KP nên họ tháo hết ghế và rạch nát, vặn hết ốc mặt trong để tìm và lấy hết quí kim mà bố mẹ tôi dấu trong đó. Cũng đỡ là cái xe còn tay lái và máy móc để có thể lái về Pleiku.

Lúc đó không thấy cô bé giúp việc bế cháu Ngọc đâu, mọi người bảo nhau chắc cháu đã theo đoàn người chạy về Pleiku rồi. Hai ngày sau cô bé về đến nhà, nhưng không có cháu Ngọc, hỏi em đâu? Cháu nói: “Bế em đi tìm cô cậu, đói và mệt quá, con bị xỉu. Sau khi tỉnh lại, không thấy em đâu, tìm quanh quất mà không thấy, con đành về một mình. Mọi người gặng hỏi có phải em chết rồi không? con cứ nói thật, nhưng nó cứ cả quyết em chưa chết. Anh chị Bốn không thể nào trở lại Phú Bổn để tìm con, vì hoàn cảnh lúc đó rất khó khăn trong việc đi lại, muốn ra khỏi tỉnh phải có giấy phép đi đường.

Sau khi anh Bảy bị bắt, anh Bốn và anh Sáu quyết định tìm đường vào Sài Gòn, nhưng việc quan trọng hơn nữa là chữa trị vết thương ở chân của em trai, để lâu quá có thể bị cưa chân. Em tôi bị từ chối không được chữa trị, vì là chuẩn úy Việt Nam Cộng Hòa, họ nói thẳng thừng như thế, rồi họ chỉ phát phiếu cho dân và người của họ, người nào có phiếu mới được chữa trị. Anh Bốn nhìn ra người phát phiếu là người lính quen, nhằm lúc anh ta sơ ý, anh Bốn lấy một phiếu để trên bàn, anh ta trông thấy, nhưng không phản ứng gì. Nhờ đó mà em tôi được bó bột và cấp cho hai cái nạng. Sau đó 12 người lớn nhỏ chất lên xe và 2 giờ sáng chạy trốn vào Sài Gòn tìm gia đình.

Tất cả gia đình tôi cũng như nhiều gia đình khác bị cuốn theo vòng xoáy của định mệnh, của những nghiệt ngã, căn nhà rộng rãi của bố mẹ tôi ở Sài Gòn trở nên chật chội khi chứa tổng cộng 31 người trong đó có hai bà bầu, cộng thêm một bà bầu ở Pleiku với một đứa con nhỏ để nuôi anh Bảy ở tù cải tạo tại trại Plei Bong. Số tài sản bố mẹ tôi mang theo chỉ là một phần nhỏ, rồi theo thời gian cứ vơi dần. Nhà có ba con rể và hai con trai đi tù cải tạo. Chồng tôi ra Bắc đợt đầu tiên, năm đó tôi sinh con trai.

Sau ba năm cải tạo, anh Bốn được cho về sớm do nhu cầu cần giáo viên, trong khi chờ đợi bổ nhiệm, hai anh em ra chợ trời để kiếm sống. Tôi bán chiếc vòng hột xoàn mẹ cho ngày cưới, đây là món nữ trang cuối cùng mà tôi còn làm vốn để hai anh em đi buôn bán cà phê sống. Đi buôn cà phê thôi mà nhiều lúc tôi muốn đứng tim vì phải tránh công an và quản lý thị trường. Những tên quản lý thị trường là hung thần của những người buôn bán.

Những khó khăn của mưu sinh, những thay đổi khó hòa nhập của chế độ mới càng làm cho anh tôi thêm day dứt đau đớn vì nhớ đứa con thất lạc, càng ngày anh càng trầm ngâm ít nói hơn. Khoảng thời gian này, hai anh em rất gần gũi nhau, anh tâm sự với tôi rất nhiều. Nhà đông người, nên ngủ chật cả phòng khách, nhiều đêm giật mình tỉnh giấc thấy anh Bốn ngồi ở salon hút thuốc, anh im lặng nhìn qua cửa sổ. Ban đêm Sài Gòn nóng nực vì nhà có cổng, cửa sổ lại có chấn song nên không bao giờ nhà tôi đóng cửa sổ, tôi dậy và ngồi nói chuyện với anh. Anh nói:

Cô biết không, nếu con mình chết mình đau khổ, nhưng mình biết con mình đã chết, rồi thời gian cũng nguôi ngoai, nhưng cháu cô không biết sống chết ra sao, còn sống thì nó phiêu bạt nơi đâu, tôi đau lòng lắm cô biết không?” 

Tôi là cô mà còn canh cánh bên lòng những suy nghĩ như anh, anh là cha lại càng đau đớn hơn. Tôi im lặng chẳng biết nói sao.

Bẵng đi một thời gian vì cuộc sống quá nhiều khó khăn, lao đầu vào công việc, chuyện đứa con thất lạc của anh Bốn tưởng như chìm vào quá khứ. Nhưng nghe được một người lính Thiết Giáp tìm gặp đứa con gái thật tình cờ. Gia đình này mở quán nhậu, người con gái bưng thức ăn cho thực khách thì có một người dân tộc nhìn cô ta và bảo: “Ở trong buôn tôi có một đứa thất lạc từ năm 1975, nay nó có chồng con rồi, nhưng nó giống cô lắm, cũng có bớt chàm ở tay và cục thịt dư ở lỗ tai”. Cả gia đình mừng rỡ vì những chi tiết này mà cả gia đình xum hợp, vì khi gặp lại đứa bé thất lạc này giống người cô như in.

Sự việc này dấy lên trong lòng anh Bốn một hy vọng, anh bắt đầu cuộc tìm kiếm sau hơn 20 năm đứa cháu gái tôi thất lạc. Cuối cùng anh tôi chọn một cô gái có chồng và hai đứa con có những nét mà anh thấy có thể là con mình, để đem đi thử máu, mọi chuyện đều cần thông dịch. Anh Bốn chụp hình gia đình cô gái và gởi thư cho tôi báo tin đang chờ kết quả thử máu. Nhưng rồi niềm hy vọng của anh tôi tiêu tan sau kết quả thử máu. Cho đến khi nhắm mắt lìa đời cách đây ba năm, anh Bốn tôi lòng nặng mang niềm thương nhớ đứa con thất lạc ở Tỉnh Lộ 7. Cơn hồng thủy cuốn con anh tôi phiêu bạt nơi nào? Con bé chưa đầy tuổi, hông có một dấu vết nhận dạng để tìm con. Một chi tiết để nhớ là chiếc áo ấm cháu mặc được đan tay với màu da bò, màu len đặc trưng của gia đình tôi rất thích, ít trùng hợp với ai, cháu có đôi mắt to tròn.

Ngày mới sinh cháu, một vị dạy cùng trường Trung Học Pleiku có lấy số tử vi và nói với anh tôi: “Trong lá số của cháu Ngọc, thấy cháu không ở với cha mẹ”. Mọi người cứ nghĩ có thể khó nuôi, cháu sẽ có thể sống với bên Nội hoặc bên Ngoại. Chúng ta làm cha mẹ chắc hiểu được niềm day dứt của anh Bốn.

Hôm nay tôi viết những giòng chữ này như một chia xẻ những suy nghĩ của tôi về cuộc chiến, về những gì đã xảy ra đến với gia đình tôi. Không những chỉ riêng cho gia đình tôi mà còn biết bao gia đình khác trên đất nước Việt Nam. Tất cả là sự thật, chỉ một phần mười sự thật được ghi trên giấy. Có những chuyện tôi chưa hề kể cho các con tôi nghe vì chuyện đau buồn quá.

Tôi rất mong nếu những ai đã trải qua những ngày kinh hoàng trên Tỉnh Lộ 7, nhận được một bé gái về nuôi, xin nhắn cho gia đình chúng tôi một lời nhắn trên Diễn Đàn Phố Núi Pleiku, chúng tôi chỉ mong tin tức của cháu để biết bây giờ cháu ra sao. Chúng tôi không dám mong nhận lại cháu, vì hiểu nuôi một đứa con cực nhọc biết bao nhiêu, mà bây giờ nói sự thật ra, thật khó khăn, không nỡ gây xáo trộn, gây sốc cho nó. Chỉ mong nếu Trời Phật xót thương, quí vị đọc được những giòng chữ này xin làm phước nhắn tin: “Cháu bé gái chưa đầy một tuổi mặc chiếc áo len mầu da bò hiện ra sao”, như thế là quá đủ cho gia đình chúng tôi, quí vị có thể dấu tên, địa chỉ. Nhắn dùm cho chúng tôi trên trang mạng của phonuipleiku.org. Để tôi có thể thắp một nén hương trước hương linh anh Bốn và khấn rằng: “Cháu vẫn còn sống và được yêu thương”. Như thế anh tôi mới ngậm cười nơi chín suối.

Quí vị giúp tôi đạt thành tâm nguyện của anh trai tôi và cũng là người thầy của tôi, đã 38 năm đã qua, có những chuyện muốn quên mà không quên được, nó cứ ám ảnh mãi. Những điều chôn dấu đến nay mới nói ra, khổ đau là ở điều này.

Bài viết này như một nén hương để tưởng nhớ những người đã chết tức tưởi trên đường chạy loạn ở khắp Miền Nam Việt Nam năm 1975 nói chung và Tỉnh Lộ 7 Phú Bổn nói riêng.

Viết để chia sẻ những chuyện khó quên đã xảy ra trong chiến tranh.

Viết để làm một điều gì an ủi hương linh anh tôi, với một hy vọng rất mong manh.

Viết để cảm ơn những người đã giúp đỡ gia đình chúng tôi trong cơn hoạn nạn và nguy hiểm. Họ đã thể hiện lòng nhân ái, tinh thần huynh đệ chi binh của con dân Việt Nam Cộng Hòa, của những người lính Việt Nam Cộng Hòa. Họ là những người chúng tôi biết và không biết. Ngược lại, chúng tôi cũng là người xa lạ với họ, nhưng chúng ta cùng là người Việt Nam.

Xin cảm ơn những ân nhân hiện diện trong bài viết này, những người chịu hệ lụy của chiến tranh cả tinh thần lẫn thể xác. Xin đa tạ những người đã đọc đến những giòng chữ cuối cùng này, hãy giúp tôi hoàn thành tâm nguyện của anh tôi trong khả năng có thể làm. Xin cho tất cả chúng ta được bình an trong tâm hồn, trong những ngày còn lại của một đời người.

Lê Ngọc Anh
nguoi-viet.com
Andy Ngo Testifies About the Dark Realities of Antifa After Jerry Nadler Called Them "Imaginary"

Bolton phản chủ, phản quốc & Biden lú lẫn


Biden lú lẫn “Chúng ta đã có hơn 120 triệu người chết vì Covid”! 

Bạn thân mến,

Trong gần một tháng qua, các cuộc biểu tình đòi “công lý” và chống “kỳ thị chủng tộc” vẫn tiếp diễn. Cùng với nhóm “Black Live Matter” đã trở thành một “đảng tối thượng”, đã được đảng Dân Chủ sử dụng để gây bất ổn xã hội trong mùa tranh cử, cộng với mục tiêu làm giảm uy tín của Tổng Thống Trump.

Trong cuộc nói chuyện với Martha MacCallum trên Fox News, lãnh tụ của BLM , Newsome đã tuyên bố: “Nếu như đất nước này không cho chúng tôi những gì chúng tôi muốn, tức thì chúng tôi sẽ đốt cháy chế độ này và thay thế nó.”- "If this country doesn't give us what we want, then we will burn down this system and replace it.”

Lãnh tụ BLM nói thêm “Chúng tôi đi vào và chúng tôi làm nổ tan đất nước và chúng tôi thay thế những lãnh tụ của chúng bằng những lãnh tụ mà chúng tôi ưa thích. Bởi vì đối với bất cứ người Mỹ nào cáo buộc chúng tôi đã bạo động thì thật vô cùng đạo đức giả.” - "We go in and we blow up countries and we replace their leaders with leaders who we like. So for any American to accuse us of being violent is extremely hypocritical."

Qua lời của Newsome người ta thấy rõ ràng là nhóm Black Lives Matter đã tự xem như là một đảng có quyền lực tối thượng, muốn gì là chính quyền nước Mỹ phải đáp ứng đúng theo ý muốn, nếu không Black Lives Matter sẽ đánh sập chế độ này ngay! Thế là việc chiếm đóng ở thành phố Seattle chắc sẽ kéo dài vô tận… bởi vì những “cái mà BLM muốn” nước Mỹ khó mà thỏa mãn được!

Trong ngày thứ Hai, 22-6-2020, tại Thủ Đô Washington D.C., ngay trước công viên Tòa Bạch Ốc, nhóm biểu tình giăng dây để kéo sập tượng đài Tổng Thống Andrew Jackson (vị Tổng Thống thứ bẩy (7) của Hoa Kỳ), trong lúc một số người tìm cách lập khu gọi là “Black House Autonomous Zone” phía bên ngoài White House. Cảnh Sát và Mật Vụ của D.C. đã không để cho mưu toan này thành công, nên Cảnh Sát đã đụng độ với hàng trăm người biểu tình trong Công Viên Lafayette. Trong khi người biểu tình tìm cách kéo tượng đài, Cảnh Sát đã can thiệp và phải giải tán bằng hơi cay Bạn ạ!

Tổng Thống Trump đòi kết án tù đối với hành vi “phá hoại các công trình văn hóa, lịch sử” và xem Andrew Jackson là vị Tổng Thống mà ông hâm mộ. Tổng Thống Trump đã ký một Sắc Lệnh Bảo Vệ các tượng đài liên bang. Kẻ phá hoại có thể bị tù đến 10 năm theo luật năm 2003 mà Cựu Tổng Thống George W. Bush đã ký và ban hành.

Các công trình văn hóa và tượng đài lịch sử là tài sản của đất nước, thuộc chính quyền liên bang, mọi công dân Mỹ đều có bổn phận bảo vệ…Thế mà, Nancy Pelosi, bà Chủ Tịch Hạ Viện, cùng với ông Joe Biden, ứng cử viên Tổng Thống năm 2020 (của đảng Dân Chủ) không hề lên tiếng trước hành động phá hoại, thiếu văn hóa của đám đông vô chính phủ. Ari Fleischer kêu gọi ứng cử viên đảng Dân Chủ, Joe Biden, ông đang ở đâu? Sao không lên tiếng bảo vệ di tích lịch sử quốc gia mà ông đang muốn làm Tổng Thống? Các Thống Đốc và Thị Trưởng thuộc đảng Dân Chủ đâu rồi? Trong các tiểu bang và các thành phố do đảng Dân Chủ cai trị, nếu Thống Đốc và Thị Trưởng để mặc cho đám đông làm loạn và đồng loạt triệt hạ các tượng đài lịch sử theo ý muốn của họ… thì xã hội sẽ trở thành vô luật pháp, công dân lương thiện như chúng ta làm sao có thể sống thanh bình, yên ổn được Bạn ơi?

Bạn thân mến ơi! Càng vô chính phủ và làm loạn hơn khi những người biểu tình ở Madison, tiểu bang Wisconsin đã giật sập một số tượng đài, bôi bẩn, vẽ bậy lên các tòa nhà. Họ đã tấn công một Thượng Nghị Sĩ tiểu bang thuộc đảng Dân Chủ khi cuộc biểu tình suốt một ngày trở thành bạo động. Trong cuộc hỗn loạn, bức tượng của Trung Tá Liên Quân Hans Christian Heg, một người nổi tiếng đấu tranh xóa bỏ nô lệ, đã bị kéo sập khỏi khu Thủ Phủ tiểu bang. Đám đông giờ đây đang hung hãn, họ đã đánh phá cả người đã đấu tranh cho tổ tiên họ được thoát kiếp nô lệ…Thật là tồi tệ, quân hồi vô phèng và vô cùng nguy hiểm.

Tại Seattle, đám đông chiếm một phần thành phố để lập Khu Tự Trị, cấm cảnh sát và đưa ra các đòi hỏi xóa bỏ cảnh sát, thả hết tù nhân, coi di dân lậu như “cha”…Thị Trưởng Seattle thuộc đảng Dân Chủ hùa theo đám đông và tuyên bố “chúng tôi đang có một ‘mùa hè của yêu thương’ - “Having a summer of love”. Cho đến khi xẩy ra ba vụ bạo động có tiếng súng và người chết… chính quyền Seattle mới tỉnh ra…và tuyên bố sẽ giải tỏa khu tự trị do Black Live Matter điều hành!

Tình hình tại các địa phương do đảng Dân Chủ cai trị đều bị đám đông khống chế, Thống Đốc và Thị Trưởng bỏ mặc an nguy của dân chúng, gần như răm rắp nghe theo nhóm Black Lives Matter vì họ cầu an, hạ mình để hưởng lộc…

Bạn ạ! Dịch Cúm Tàu vẫn đe dọa sinh mạng của người dân, chứ Vi Khuẩn đâu có dại gì buông tha cho dân đen. Ngày thứ Năm 25-6-2020, số người bị nhiễm Dịch Cúm Tàu tại Mỹ đã tăng lên 38,000 bằng một con số cao nhất trong vòng 24 giờ. California và Texas là hai tiểu bang bị nặng hơn cả. Toàn nước Mỹ, gồm 50 tiểu bang. số tử vong vì dịch bệnh Dịch Cúm Tàu đã được đám biểu tình tiếp tay, leo lên cao chót vót 122,278 người.

Thế mà ứng cử viên Tổng Thống Joe Biden, đã nói tại cuộc vận động tranh cử ở Pennsylvania, rằng “chúng ta hiện có hơn 120 triệu người chết vì Covid.” – . “We have over 120 million dead from Covid.” Trời đất quỷ thần ơi! Joe Biden đã quá lú lẫn rồi! Một trăm hai mươi triệu người chết, tức là một phần ba dân số nước Mỹ! Trí óc không còn minh mẫn, thì làm sao Joe Biden điều hành đất nước đây đảng Dân Chủ ơi! Có lẽ Joe biết mình đã lẩm cẩm, nên khi đi tìm người làm phó Tổng Thống, Joe đã ra điều kiện: một người nữ có đủ khả năng đảm nhiệm vai trò Tổng Thống ngay ngày đầu tiên! Phải chăng để thay thế cho Joe Biden già nua lú lẫn… Có lẽ ông này mắc bệnh loạn… con số Bạn ạ!

Già nua, lú lẫn, 50 năm ở chính trường, chưa từng làm được một việc gì ích quốc lợi dân, nhưng Joe Biden vẫn được đảng Dân Chủ để cử và mấy ngày vừa qua, các cuộc thăm dò dư luận (poll) đều cho kết quả là Biden bỏ xa Trump từ 9 đến 10 điểm!!! Qua các kết quả của thăm dò, thì xem ra Joe Biden chắc chắn sẽ noi gương Hillary để “thắng” vào tháng 11 sắp tới…Bánh xe lịch sử sẽ lặp lại giống như năm 2016 và Biden sẽ có kết quả bầu cử giống Hillary “Madam President” chăng?

Thế nhưng, cơ quan thăm dò dư luận cử tri FiveThirtyEight Nate Silver nhấn mạnh rằng “tuyệt đối Trump có thể thắng cuộc bầu cử 2020”, mặc dù kết quả thăm dò cho thấy “đi xuống” so với Biden. 

Trên hệ thống ABC News, chương trình Chủ Nhật “This Week”, Nate Silver đã nêu ra kết quả thăm dò trung bình cho thấy Biden cao hơn Trump 9 điểm, nhưng lưu ý rằng cuộc thăm dò toàn quốc “không thực sự đúng”, bởi vì Hillary Clinton không phải là nữ Tổng Thống của ngày nay! Silver ám chỉ sự kiện Hillary Clinton cũng từng bỏ xa Donald Trump trong các cuộc thăm dò cử tri, nhưng thực tế năm 2016, Donald Trump đã thắng và Hillary Clinton thất bại…thảm hại.

Nate Silver còn nhìn vào bản đồ cử tri đoàn nơi mà người ta nói là Biden đã dẫn đầu Trump là các tiểu bang Wisconsin, Pennsylvania, Michigan, Florida cũng như Arizona… đây là những tiểu bang đã bỏ phiếu cho Trump năm 2016… thì quả thật khó tin…Bởi vì không có lý do nào để cử tri những tiểu bang này rời bỏ Trump cả!

Có lẽ vì đảng Dân Chủ không vững tin vào ứng cử viên lú lẫn Joe Biden của họ, nên họ rất mừng rỡ khi tên phản chủ, phản quốc John Bolton đê tiện xuất bản cuốn sách miệt thị Tổng Thống Trump nhan đề “The Room Where It Happened” – A White House Memoir.

John Bolton đã từng làm Cố Vấn An Ninh cho Tổng Thống Trump 17 tháng. Ông bị sa thải vì tư tưởng “Diều Hâu” quá hiếu chiến, đòi gây chiến với Iran. Bị đuổi khỏi Tòa Bạch Ốc, John Bolton hận Tổng Thống Trump vô cùng, luôn tìm cách rửa hận. Nay bằng cách xuất bản sách tố cáo Trump trong mùa bầu cử, với ý hướng làm TT. Trump mất uy tín và lập công với bọn truyền thông bất lương như CNN và MSNBC để mong kiếm việc và kiếm tiền…

John Bolton không ngờ rằng khi một số nội dung láo khoét, bịa đặt về Tổng Thống Trump rò rỉ ra ngoài, hắn đã bị phỉ nhổ, mắng nhiếc từ mọi phía, phe tả cũng chửi, phe hữu cũng khinh chê. Tóm lại, không những đảng Dân Chủ mỉa mai, mà đảng Cộng Hòa cũng chà đạp tận lực…

Dư luận chung cho rằng John Bolton khi ở Bạch Ốc là một kẻ chuyên lẩn tránh trách nhiệm, không có sáng kiến nào hay, nhưng tự cho mình giỏi về đối ngoại… do đó, trong Tòa Bạch Ốc ít ai ưa John Bolton cả!

Cựu cố vấn an ninh John Bolton đã chọc giận cả hai đảng chính trị khi tìm cách chia rẽ chính trị trước khi ra cuốn sách, với nội dung đưa ra những cáo buộc có tiềm năng gây tổn hại cho Tổng Thống Trump, nào là “Tổng Thống Trump đã yêu cầu Tập Cận Bình giúp Trump tái đắc cử”, nào là “Trump đã áp lực Ukraine điều tra cựu Phó Tổng Thống Biden để hạ uy tín đối thủ” vân vân và vân vân... Adam Schiff tuyên bố không thể tin lời tên John Bolton. Bởi vì, khi đảng Dân Chủ hạ viện luận tội TT. Trump, có đòi John Bolton ra làm chứng, nhưng John Bolton tránh né, bây giờ lại ra sách tố cáo TT. Trump, thì ích gì và ai mà tin Bạn nhỉ?

Bạn thân mến có biết tại sao tên phản chủ John Bolton không ra làm chứng trước Hạ Viện theo đòi hỏi của Jerry Nadler để thêm sức cho Dân Chủ “truất phế” TT. Trump không? Đó là vì khi ra trước Hạ Viện, hắn ta sẽ phải tuyên thệ, sẽ phải thề là nói sự thật, trong khi những điều John Bolton viết trong Hồi Ký đều là bịa đặt và dối trá… Mà tội “nói dối dưới lời thề” là tội đi tù, chứ đâu có thể giỡn chơi hay dễ thoát luật pháp được. Lúc đó, sợ tù tội nên John Bolton không dám liều mạng Bạn ơi!…Bây giờ tên vô lại (dud) đó lại dùng các dối trá như một dụng cụ chính trị vào năm bầu cử, hầu phá bĩnh Trump… nhưng hắn ta đã bị các phe đảng vạch mặt.

Joy Behar trong chương trình “The View” và “Daily Show” đã thóa mạ là John Bolton đã để quá lâu mới nói ra “chuyện xấu” của Trump, và cho rằng John Bolton là một tên phản quốc, vì chờ cho đến khi có thể kiếm tiền mới đưa ra những lời tố cáo này. Hôm thứ Năm, Joy Behar nói “Có nhiều cơ hội để John Bolton nói ra vào tháng Giêng trong phiên tòa luận tội… rất nhiều người, kể cả bản thân tôi, đều cảm thấy hình như ông ta lẩn tránh trách nhiệm với tư cách là người phục vụ nhân dân Mỹ, nhờ đó ông ta mới làm được tiền bằng cách viết cuốn sách này.”

Nhưng cuốn sách của Bolton chứa toàn những điều phi lý, những bịa đặt ngu xuẩn và nực cười! Làm sao TT. Trump lại có thể nhờ kẻ thù Tập Cận Bình giúp cho Trump tái đắc cử trong khi TT. Trump đánh Tàu cộng không nương tay? Hỡi tên vô tư cách và phản bội John Bolton!

Nhiều người đặt câu hỏi với nhau, làm sao có thể tin John Bolton được? Hắn ta đưa ra nhận xét về những người khác trong cuốn sách và những người này đã nhận định rằng ông John Bolton đã sai lầm và những điều ông ta nói đã không hề xẩy ra. Do đó, đây chỉ là chuyện anh ấy nói, chị kia nói mà thôi… không có bằng chứng nào cả. Hãy bắt hắn thề và yêu cầu hắn đưa ra bằng chứng, chứ không cho hắn nói suông.

Thực sự Bạn có thể nghĩ nếu như những điều John Bolton viết trong sách là thật, thì những điều này không thể rò rỉ ra. Chẳng hạn, TT. Trump cầu xin Tập Cận Bình. Thật sự thì TT. Trump chưa bao giờ cầu xin ai bất cứ điều gì trong cuộc đời ông.

Do đó, những điều John Bolton nói chỉ là những miếng thịt trao cho bọn thiên tả nấu thành món Tả Pín Lù mà thôi. Vấn đề là John Bolton muốn Chiến Tranh với Iran, điều mà phe tả lên án ông ta khi ông còn ở Tòa Bạch Ốc, nhưng Tổng Thống Trump đã quyết định là chuyện đó sẽ không xẩy ra. Thế là John Bolton bất mãn. Có thể John Bolton tự bảo “Hãy hủy diệt Trump với một cuốn sách kể hết mọi chuyện kiểu Comey đã làm. Như thế sẽ có cả khối tiền, nhưng trong trường hợp của John Bolton, phe tả chẳng bao giờ ưa hắn ta và giờ đây phe hữu cũng sẽ ghét hắn. Hắn chỉ có thể thỏa mãn những kẻ ghét TT. Trump với những cái bịa đặt để tuyên truyền… Do đó, những ngày tháng vinh quang của John Bolton chỉ đếm trên đầu ngón tay Bạn ạ! Nỗi nhục nhã đang từ từ đến với John Bolton Bạn ơi!…

Chris Hayes của MSNBC miệt thị John Bolton qua cuốn sách, rằng “Hắn ta thuần túy chỉ muốn kiếm tiền qua việc phản bội đất nước mình”. Chris Hayes cũng còn cho cuốn sách của John Bolton là đồ “bullshit” hỗn láo, hạ cấp và suy luận rằng hắn ta có thể phải ra làm chứng trong cuộc luận tội của Thượng Viện.

Rudy Giuliani, luật sư của TT. Trump mô tả John Bolton như là một kẻ “đâm sau lưng” chủ.

Trong truyền thống dân tộc Việt Nam, kẻ lừa thấy, phản chủ, phản quốc, dối trá, đê tiện, sẽ không còn chỗ dung thân. John Bolton chắc cũng sẽ rơi vào tình trạng khốn cùng này vì không còn ai tin tưởng hắn nữa!

Thư tạm dừng đây Bạn nhé! Hẹn Bạn thư sau.

Thân mến chào Bạn.

Tuyết-Lan

Blog Archive