Friday, May 31, 2019

Bố Chồng Nàng Dâu





Đã hơn 10 giờ đêm rồi mà tôi vẫn ngồi cắm cúi đọc lần thứ hai mục “Phụ Nữ Tâm Tình” về mẹ chồng nàng dâu trên tuần báo Chí Linh. Câu chuyện nói về một bà mẹ chồng thấy con dâu quá hiền lành thật thà, chỉ chăm lo việc nhà mà thiếu trang điểm khiến con trai bà lơ là... mà bà thì cũng đang mong có cháu nội để bồng bế, nên bà mẹ chồng chỉ vẽ cho con dâu trang điểm, dẫn con dâu đi Nordstrom mua quần áo mặc sao cho đẹp, cho sexy. Kết quả là con trai ngày càng thương vợ hơn. Lúc đó con dâu mới biết ơn mẹ chồng, nên cô chạy đến chúi đầu vào lòng mẹ chồng thì thầm:

- Con cám ơn mẹ. Mẹ sắp làm bà nội.

Nội dung câu chuyện tâm tình này không bình thường như những chuyện thường xảy ra giữa “mẹ chồng nàng dâu” từ xưa tới nay. Dù thật hay hư cấu thì tôi vẫn thấy vui, thấy yêu đời, mỉm cười một mình trong đêm tối rồi đứng dậy tự thưởng cho mình một ly cafe sữa. Đúng lúc đó tôi giật mình vì cái đèn sân sau tự động bật sáng. Tôi quá đỗi ngạc nhiên khi thấy Hà đến gõ cửa, vội mở cửa ra đề hỏi xem có chuyện gì thì cô vội lách vào rồi tìm chỗ khuất trong phòng khách ngồi, thút thít khóc. Tôi biết có chuyện cơm chẳng lành, canh không ngọt giữa vợ chồng Thân-Hà nên tôi rót cho cô ly nước và ngồi chờ nghe câu chuyện.

Đứng về vai vế trong họ hàng thì tôi gọi Hà là thím, thím Thân, Vì bố tôi là con trưởng, còn chú Thân là con út, nên Thân và tôi gần bằng tuổi nhau, đánh nhau và chơi thân với nhau từ nhỏ, lớn lên đi lính cùng binh chủng, cùng sang Mỹ theo diện HO, nhà ở sát nhau nên chúng tôi “tuy hai mà một”. Hà cũng là bạn của chúng tôi trước khi lấy Thân nên chúng tôi coi nhau như bạn bè “bằng vai phải lứa”, mỗi khi “chú thím” Thân hục hặc thì Hà tìm tới tôi cầu cứu.

Chờ Hà lau nước mắt xong, tôi hỏi:

- Có chuyện gì mà bà sang phá giấc ngủ của tôi giữa đêm khuya vậy?

- Chú của anh quá quắt lắm, tôi không muốn nghe chuyện ông ấy càm ràm về con Hồng nên ông ấy nổi giận. Ông ấy bảo tôi nếu không muốn nghe “tâm sự” của ông ấy thì đi đâu thì đi. Ức quá nên tôi liều, bỏ đi, tới đâu thì tới. Thấy ánh đèn, tôi biết anh còn thức nên trốn vào đây cầu cứu, nhờ anh chở tôi về nhà mẹ tôi.

- Hiểu rồi, bây giờ bà trốn vào trong phòng kia đi. Thế nào lát nữa lão già này cũng mò sang đây quấy rầy tôi cho mà xem, mọi chuyện sau đó sẽ tính.

Quả thật chừng hơn nửa giờ sau, “ông già ó” sang gõ cửa. Tôi mở rồi giả bộ cau có:

- Khuya rồi mà ông* còn phá tôi gì nữa đây?

(*Vì quen và thân nhau nên tôi xưng “ông-bà-tôi” với Thân-Hà thay vì chú-thím.)

- Hà có sang đây không?

- Cái gì? Hà nào sang đây khi khuya khoắt như thế này. Ông đừng có nghi ngờ...

- Không phải..., vì Hà bỏ đi sau khi tôi la bà ấy.

- Chán ông quá! Giờ này mà bà ấy đi đâu, lỡ có chuyện thì sao? Ông gọi cảnh sát chưa?

- Chưa, nhưng gọi thì nói cái gì?

- Ừ nhỉ, police hỏi đầu đuôi, lòi chuyện của ông “abuse” vợ là tàn đời. Có thể bà ấy về bên bố mẹ bà ấy chăng? Thôi ông về nghỉ đi, mọi chuyện sáng mai tính.

Chú thím Thân-Hà sống rất hạnh phúc với hai con, nhưng kể từ khi thằng Nam đi học ở tiểu bang Washington, tốt nghiệp ngành y rồi lấy vợ cùng lớp là con Hồng và lập nghiệp ở đó luôn. Thằng Nam không về Bolsa, California mở phòng mạch theo ý bố nữa thì bố Thân buồn lắm, quy lỗi cho con Hồng quyến rũ thằng Nam. Chú Thân “bằng mặt mà không bằng lòng”, nỗi buồn không biết tỏ cùng ai nên cứ nhè vợ và tôi trút bầu tâm sự, nghe chuyện phi lý riết rồi Hà và tôi chán khiến Thân càng cảm thấy như cô đơn.

Thông thường từ thời phong kiến và cho đến nay, dù định cư ở Mỹ, xứ tự do nhất thì chuyện “mẹ chồng nàng dâu” vẫn là đề tài không vui, tốn nhiều giấy mực. Trong chương trình hạnh phúc và gia đình của Mục Sư Thủy trên băng tần 1480AM, cô Minh Nguyên đã nêu ra 21 “nan đề” (vấn đề nan giải) giữa mẹ chồng nàng dâu và đưa ra những phương pháp giải quyết sao cho tốt đẹp. Chương trình này rất thực tế, hữu ích, phát thanh mỗi tuần một lần, trong khi đó thì không hề có vấn đề gì giữa bố chồng và nàng dâu. Vậy mà nó lại xẩy ra trong chính gia đình tôi mới đau: Chú tôi không ưa con dâu, chỉ vì con trai không chọn vợ theo ý ông!

Từ hồi còn chung đơn vị trước 1975, chú Thân, tôi và Hưng là bộ ba sống chết có nhau. Hưng có cô con gái rất xinh và ngoan, cùng tuổi thằng Nam, vì thế chú Thân và Hưng đã nhiều lần cụng ly:

- Sau này hai đứa nhỏ trưởng thành thì tụi mình làm thông gia nhá.

Không chỉ hai ông, mà hai bà cũng thuận theo ý chồng. Quả thật lúc đó tôi cũng ủng hộ ý kiến này, ngoài việc hai đứa nhỏ cùng học giỏi, ngoan, hiền xinh gái đẹp trai, cả hai “xứng đôi vừa lứa”, một gia đình lý tưởng tương lai không có gì trở ngại.

Nhưng “mất nước là mất tất cả”, cha đi tù, mẹ vất vả ven sông, vượt biển. Trên đất tạm dung thì gia đình Hưng miền Đông, gia đình Hà miền Tây. Ngày các bố ra tù và đoàn tụ thì lũ nhỏ đã trưởng thành. Cả hai đứa cùng tốt nghiệp đại học, tiểu đăng khoa thì cũng phải đại đăng khoa với bạn học, lời hứa năm xưa của hai ông bố thành lời “hứa cuội”.

Mới 7 giờ sáng, Thân đã sang gõ cửa, biết được yếu điểm của ông chú, tôi tố ngay:

- Có tin gì của bà ấy chưa?

- Chưa, không thấy gọi điện thoại, tôi gọi về bên ngoại không ai bắt máy, áy náy quá!

- Chú lú rồi, đuổi vợ ra khỏi nhà mà lại còn mong vợ gọi điện thoại báo tin. Có thể bà ấy đang nằm đâu đó ở trạm xe bus hay “ghế đá công viên”, không bị du đãng thì cũng bị cảm lạnh. Hay là chú gọi police đi, không báo bây giờ, sau này có chuyện gì mới báo là rắc rối thêm. Thà bị police hay tòa án phạt ông tội “abuse” vợ và bắt sống “cách ly” còn hơn là mất vĩnh viễn.

- Rối trí quá, không biết làm sao bây giờ!

Thực ra là tôi hù chú Thân thôi, nếu lúc đó chú mà gọi police là tôi cản liền. Bất chợt chuông điện thoại reo, nhìn cái ai-đi 1-800 là biết quảng cáo nhưng tôi giả bộ:

- Alo tôi nghe... Ai đó? Cái gì? Bây giờ bà đang ở đâu?

Liếc thấy Thân chú ý phần độc thoại của tôi, tôi làm bộ ra dấu im lặng rồi nói tiếp:

- Đừng có liều, bà đang ở đâu để tôi đến đón. Cái gì? Dứt khoát rồi hả? Trừ phi cái gì? Thì bà cứ về nhà rồi ông bà ngồi xuống nói chuyện với nhau dứt khoát một lần cho xong đi.

Tôi buông máy, tỏ vẻ chán nản, quay sang Thân:

- Bà ấy cúp máy rồi, dứt khoát không về lại nữa, không thèm ngồi xuống nói chuyện với ông nữa. Chẳng có gì mà quan trọng sinh to chuyện khiến tan nát hết, hay là ông gọi cho thằng Nam, báo cho nó biết để nó khuyên mẹ nó, hy vọng bà Hà nghe lời con trai.

- Mày điên à? Tao đang mất vợ, báo cho thằng Nam lý do tại sao để rồi tao mất con, mất cháu nội à? Tưởng mày ở ngoài cuộc thì sáng suốt.

Đây là lần đầu tiên ông chú gọi tôi là “mày”! Như vậy là ông ấy đã hoảng tột cùng rồi, đã biết sợ mất vợ, mất con và mất cháu nội, điều mà nhiều lần tôi đã giải thích, nhưng “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”, chưa mất vợ nên ông không hiểu lời khuyên, cứ “chó đen giữ mực”, bắt người khác chịu đựng cái bực dọc vô lý của ông ấy. Chú Thân mắng tôi “điên”, nhưng thực ra là ông trúng kế của tôi rồi. Cảm thấy đã tạm đủ, tôi đưa cho ông ly cafe rồi chậm rãi:

- Ừ thì tôi điên, nên không còn sáng kiến nào giúp ông được nữa. Tuy chưa biết bà Hà đang ở đâu, nhưng còn gọi tele về là vẫn bình an là yên tâm rồi, thế nào bà ấy cũng gọi lại cho tôi. Bây giờ ông về nghỉ ngơi đi, nằm vắt tay lên trán suy nghĩ cặn kẽ ngược xuôi. Tôi đi làm. Chiều nay nếu muốn thì sang tôi ăn cơm rồi ta nói chuyện tiếp. Hy vọng lúc đó biết bà Hà ở đâu.

Không còn cách nào hơn, Thân uể oải đứng đậy, đưa tay cho tôi bắt, chỉ nói được câu: “Sorry” rồi lết cái thân già ra cửa. Tôi không nói gì thêm, nhìn theo ông mà mỉm cười:

- Cha nội sập bẫy rồi.

Sau khi Thân về, cửa vừa đóng thì Hà đi ra buông thõng một câu: “Đáng kiếp!” Tôi bàn với Hà là nên về nhà bố mẹ ruột dưới Irvine tá túc vài ngày để cho tôi đóng tiếp vở kịch bất đắc dĩ này. Hà mừng và đồng ý ngay và đây cũng là dịp tôi phải dứt khoát một lần gỡ rối cho gia đình ông chú và cũng cho chính tôi. Tuy kinh nghiệm về chuyện gia đình chẳng có bao nhiều, nhưng cái sự đời “Bố Chồng Nàng Dâu” này hoàn toàn do lỗi của chính chú Thân gây ra, nên chẳng cần phải là nhà tâm lý, cứ sự thật mà nói, nói phải “củ cải cũng phải nghe”, nói với tấm lòng chân tình thì hy vọng mọi chuyện sẽ “OK”.

Mới 5 giờ chiều, Thân đã lò mò sang tôi, tay cầm chai Martell đã khui, chắc là chàng buồn quá nên tu trước một hớp đây. Trong tình trạng “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” nên chẳng cần ăn uống gì nhiều, những thứ trong nhà lúc nào cũng sẵn có, một bịch bò viên, 2 gói mì ăn liền là dư. Trông dáng Thân bồn chồn lắm, nhưng tôi cứ đủng đỉnh, chẳng có gì quan trọng.

- Hà có gọi điện thoại lại không? Có nói gì không? Hiện bà ấy đang ở đâu?

- Từ từ, uống một hớp đã, chuyện đâu còn có đó, rượu vào lời mới ra được. Ông có vẻ còn yêu bà Hà như lúc còn trẻ, ít ai được như thế. Hèn chi hồi đó ông cãi lời bố, nhất định theo bà Hà mà không chịu cưới cô Lan, con bà Chánh Đức, mặc dầu ông đã “chạm ngõ”, khiến hai bên giận nhau rồi bố ông phải xin lỗi người ta và đòi “từ” ông. Rồi ông “bất hiếu”, bỏ bố đi theo Hà. Nhưng xét về mọi phương diện thì Hà hơn Lan.

Như gãi đúng chỗ ngứa, Thân quay về với tình yêu đẹp dĩ vãng mà quên lửng hiện tại lý do nào mà ngồi đây, chẳng hiểu ức lòng hay rượu nói mà chàng cao hứng:

- Đó là lý do tao yêu Hà cho đến bây giờ. Nghĩ lại, ông già thật là quá quắt, chỉ vì cái hão môn đăng hộ đối với nhà Chánh Đức mà ghét “tao” rồi không ưa Hà. Ngay cả khi vợ chồng tao có con rồi, ông già đã có cháu nội rồi, vậy mà ông vẫn không bằng lòng với con dâu, với Hà.

Đã tới lúc tôi cần phải nói khi thấy Thân trách bố mà quên phận mình, chỉ thấy lông mi người khác mà không thấy cái xà nhà trước mắt mình, tôi phang đại một câu:

- Ối giời! Bố con ông có cái máu khinh người, thị con dâu.

Chợt nhận ra điều gì đó vô lý, Thân không nói tiếp mà nốc luôn một hơi rồi dằn mạnh cái ly xuống bàn, dựa ngửa ra salon, ngước mặt lên trần nhà, lau nước mắt, lặng thinh.

Tôi dẹp ly chai, đứng dậy đi pha bình trà Thái Nguyên, đây mới là thức uống mỗi khi chú cháu tôi ngồi trà đạo, không quên kèm theo hộp kẹo lạc mà bà Hà tự tay làm trong dịp Tết.

- Uống hớp trà nóng, nhai miếng kẹo lạc do bà Hà làm cho tỉnh lại rồi mà đi tìm vợ.

- Bây giờ tôi phải làm gì?

- Nếu thực lòng ông muốn tôi giúp ý kiến về chuyện lủng củng, bất hòa của gia đình ông thì ông phải thành thật trả lời những câu hỏi của tôi. Bỏ thứ bậc cha chú sang một bên, chúng ta nói chuyện trong tình bạn bè thân thiết, không được ngắt lời tôi.

- Ok, nói đi, tôi chưa bao giờ nghĩ đến thứ bậc, mà hoàn toàn là tình bạn, đồng đội.

- Nhấp hớp nước trà đậm chát này đi rồi sẽ cảm thấy có vị ngọt. Nguyên nhân bất hòa giữa ông và bà Hà bắt nguồn từ đâu?

- Hà luôn nghịch với ý tôi, hoặc không thèm nghe tâm sự của tôi về con Hồng.

- Tại sao ông không ưa con Hồng, vợ thằng Nam, con dâu của ông? Lý do?

Khi đặt cho Thân câu hỏi này là tôi biết Thân sẽ rất khó trả lời, bởi vì không có lý do nào chính đáng cả. Hồng không có một lỗi nào, mà tất cả chỉ do cái “danh hão” kèm theo tính ích kỷ của ông bố chồng khó tính, nhưng chẳng anh đàn ông nào nhận ra cái khuyết điểm của mình.

Thấy Thân đăm chiêu ú ớ, tôi dựa vào 21 nan đề “mẹ chồng nàng dâu và con trai” trong câu chuyện gia đình của cô Minh Nguyên trong giờ phát thanh của Mục Sư Thủy, tôi bắt Thân trả lời thật ngắn gọn:

- Ông thương thằng Nam và cháu nội ông không?

- Chúng là núm ruột của tôi. Tôi thề với trời đất là xin hy sinh tất cả cho con cháu tôi.

- Nếu thằng Nam nó buồn vì chuyện vợ con của nó thì ông nghĩ sao?

- Thì nó cũng khổ như tôi hiện tại đang khổ vì bà Hà.

- Con Hồng, vợ thằng Nam nó có lỗi gì, khuyết điểm gì mà ông không hài lòng?

- ???

- Ú ớ phải không? Ồng ngại không dám nói thì vảnh tai ra mà nghe tôi nói thay cho ông đây: “Con Hồng ỷ nó đẹp, học cùng lớp với thằng Nam rồi quyến rũ con ông, giựt đứa con trai cưng ra khỏi tay ông, làm ông ghen...”

- Không phải thế...

- Yên, đã hứa không ngắt lời thì ngồi yên đó đề tôi hài tội con Hồng thay cho ông: Cái tội nặng nhất là con Hồng dám dụ thằng Nam mở phòng mạch ở bên Washington mà không về Bolsa như ý ông hằng mong ước. Ông nội, bố tôi và cả ông nữa đều là gốc nông dân, vai vác cày, tay dong trâu, nay có thằng con làm đến ông “bác sĩ” mà không “vinh quy bái tổ” thì thật là bất hiếu. Nó phải về đây, mở phòng mạch ngay trên đường Bolsa này, để mỗi sáng, ông khệnh khạng sang phòng mạch của thằng con, các cô y tá cúi đầu chào ông, rồi ông ưỡn ngực đi thẳng vào bên trong trước con mắt thèm thuồng của các bệnh nhân đang chầu chực ngồi đợi để được con ông khám bệnh. Ông giới thiệu bạn bè đến phòng mạch của con ông, không vì tiền mà ông muốn khoe ông là “bố bác sĩ”!

Thân đưa tay ra dấu muốn thanh minh, nhưng lúc này tôi không còn đóng kịch nữa, nghĩ đến thái độ ích kỷ của Thân khiến tôi nóng mặt nên nhập vai không cần suy nghĩ, bởi vì đã nhiều lần, bên bàn cafe, Thân đã tâm sự điều này với bạn bè khiến tôi nực gà với ông chú mà chưa có dịp lật tẩy. Đây là lúc phải nói thẳng, nói thật, nếu không thì chẳng còn dịp nào, tôi tấn công tiếp:

- Ngoài tình đồng đội, ông còn là chú ruột của tôi. Hạnh phúc hay bất hạnh của ông cũng ảnh hưởng tới ông bà nội, tới bố tôi, và cả tôi nữa nên bắt buộc tôi phải mổ xẻ cái ung nhọt này. Ông giao du với lão Quỷnh, lão hay nổ, một tấc bốc lên tới trời khiến ông lây cái tính hợm mình. Ông có nhớ khi thằng Nam vừa ghi danh mấy lớp “bai-ô” gì đó ở UCLA thế là ông nổ với đám bạn cafe Factory là con ông học “bác sĩ”. Chưa hết, lúc ông nội chết, thằng Nam mới nạp đơn, dù chưa có kết quả được nhận vào học ngành y ở UCLA, của mấy trường ở Washington, Texas, San Antonio v.v... mà nếu được nhận thì tối thiểu nó phải học 4 năm nữa. Vậy mà ông dám ghi thằng Nam là bác sĩ trong tờ cáo phó khiến nó xấu hổ với bà con. Nó nhờ tôi khuyên ông, tôi có hứa, nhưng rồi tôi quên đi, tờ cáo phó đó tôi còn giữ đây, ông đọc đi.

Thực sự là tôi cất tờ cáo phó lúc ông nội tôi chết, rồi quên đi, nay vì chuyện thằng Nam, tôi lôi ra chứng minh cho ông chú hết chối cái tính hợm mình. Tại vì quá khát khao thằng con là bác sĩ, khi con đạt được rồi thì lại không giúp cho ông nở mặt nở mày với chúng bạn mà lại lập nghiệp ở “quê vợ” nên ông ghét lây sang vợ nó.

Trông sắc diện ông chú đổi từ đỏ sang tím, tôi “táp-pi” luôn:

- Ông có nhớ hôm ngồi coi Paris By Night số 87, ông khen nức nở cô ca sĩ Hồng-Ngâm rằng vừa đẹp vừa hát hay rồi ông thở dài phát ra một câu hết sức vô duyên: “Hồng người ta thì thế, còn Hồng mình thì...! Tuy ông bỏ lửng câu nói, nhưng tôi hiểu ý ông muốn ám chỉ ai, chính lúc đó tôi đứng phắt dậy, bỏ về mà không thèm chào ông, ông nhớ lại đi.

Quả thật tôi không có ý định nặng lời với ông chú như thế, nhưng không còn ai đủ cam đảm vạch ra cho ông thấy, đã lỡ theo lao, trước sau cũng phải mổ xẻ một lần cho xong, “lành làm gáo, vỡ làm muôi”, tôi không thương ông chú bà thím mà tôi thương thằng em, thằng Nam. Nó buồn lắm, nó không có lỗi gì cả, tôi phải giúp nó như đã hứa.

Thân nhắm mắt im lặng nghe tôi dẫn chứng, tôi kết thúc “bản án”:

- Ông thương con, lo cho con ăn học thành công đúng với mong ước thế rồi nó chưa đền đáp gì cho ông mà lại đem chia vinh quang cho một người “xa lạ” khiến ông bực ông giận là đúng rồi. Nhưng người xa lạ đó chính là con dâu của ông. Nó là người giữ vai trò nối dõi tông đường cho ông. Những đứa cháu nội mà ông quý mến hơn cả bản thân ông từ đâu mà có? Điều quan trọng nhất là con Hồng nó không có lỗi hay điều gì đáng trách cả, nó đã và đang làm tròn bổn phận là con, là vợ, là mẹ, vậy thì ông còn đòi hỏi gì nữa? Suy nghĩ kỹ lại đi, ông thề ông xin hy sinh tất cả cho hạnh phúc của con cháu ông. Vậy thì nếu thằng Nam, cháu nội, chúng nó biết ông không thương vợ nó, mẹ nó, thì chúng nghĩ gì về ông? Rồi vì bên hiếu bên tình, gia đình nó lục đục thì ông vui hay buồn? Ông hy sinh cái gì? Hãy nghĩ lại hoàn cảnh của ông nội và ông ngày xưa mà bỏ thói ích kỷ đi. Tôi đã hết lời và không muốn nghe bất cứ câu giải thích hay bào chữa nào của ông nữa. Uống nốt hớp trà đậm chát lưỡi này đi, sẽ thấy nó ngọt cổ họng rồi xuống chỗ bố mẹ vợ đón bà Hà về mà xin lỗi.

Thân uể oải đứng dậy ra về, tôi không chào mà cũng chẳng bắt tay. Buổi chiều tôi đang tưới mấy chậu hoa sau nhà thì bên kia hàng rào, Hà ra đưa ngón tay cái lên trời tỏ dấu hiệu “số 1” và mỉm cười, còn chú Thân, có lẽ quê với tôi nên tránh mặt.

Đúng một tuần sau, cả hai ông bà sang chơi, gửi tôi chùm chìa khóa để nhờ thỉnh thoảng sang tưới giùm ít chậu lan sau nhà. Tôi hỏi:

- Ông bà đi hưởng trăng mật ở đâu vậy?

- Mật ngọt cái gì, đi thăm cháu nội, khoảng 3 tuần. Cám ơn ly trà đậm chát của “toi”.

Cấp Tô Văn
NGƯỜI AMISH Ở MỸ

Phạm Cao Hoàng

Một cánh đồng bắp của người Amish ở Pennsylvania, Hoa Kỳ – Photo by Stan Dzugan (2018)

NGƯỜI AMISH LÀ AI? VÌ SAO HỌ DI CƯ SANG CHÂU MỸ?

Vào thế kỷ 16, nhiều tín đồ Thiên Chúa Giáo ở Châu Âu tham gia phong trào Anabaptist Movement vốn chủ trương không rửa tội cho trẻ em, mà chỉ rửa tội cho người lớn – khi họ đã có thể ý thức được sự chọn lựa đức tin của họ. Họ bị ngược đãi, bị phân biệt đối xử, một số người bị giết. Nhiều người trốn vào vùng rừng núi của Thụy Sĩ và miền nam nước Đức và hình thành cộng đồng người Amish. Amish chính là giáo phái Tin Lành tách ra từ một giáo phái Tin Lành đã hình thành trước đó, Mennonites. Đầu thế kỷ 18 để có tự do tôn giáo, cộng đồng Mennonites và Amish di cư sang Châu Mỹ.

HỌ THEO ĐUỔI NHỮNG GIÁ TRỊ NÀO?

Họ theo đuổi một lối sống đơn giản, khiêm tốn, hiếu hòa, kiên nhẫn, nhường nhịn lẫn nhau, quên đi bản thân, hết lòng vì cộng đồng. Kiêu ngạo và chủ nghĩa cá nhân là những thứ tối kỵ đối với người Amish.

Cảnh xây dựng một nhà kho chứa nông sản của người Amish..

Những hình ảnh như thế này là biểu tượng về sự tương trợ lẫn nhau của người Amish.

Ngày dựng nhà kho giống như ngày hội. Mọi thứ được chuẩn bị sẵn sàng, đến ngày dựng lên thì cả cộng đồng cùng làm, và cố gắng trong một ngày nhà kho phải được hoàn tất.

Trong ngày này, đàn ông thì lo công việc, phụ nữ thì nấu các món ăn ngon để chiêu đãi, còn trẻ em thì vui chơi thỏa thích.

ĐIỀU LẠ LÙNG NHẤT VỀ NGƯỜI AMISH LÀ GÌ?

Điều lạ lùng nhất là họ từ chối các tiện nghi do khoa học kỹ thuật mang lại. Họ không dùng điện, không làm chủ xe hơi, điện thoại,… Cuộc sống của họ bây giờ và 300 năm trước không khác nhau bao nhiêu.

ƯU TIÊN HÀNG ĐẦU CỦA NGƯỜI AMISH LÀ GÌ?

Ưu tiên số một là thờ phượng Chúa. Sống là khoảng thời gian chờ đợi để trở về với Chúa. Kế đến là gia đình, nông trại, và cộng đồng. Phần lớn người Amish sống bằng cách làm nông. Các buổi lễ và cầu nguyện của họ được luân phiên tổ chức trong các gia đình. Chỉ có các ngày lễ lớn hay những sự kiện đặc biệt mới tổ chức trong nhà thờ.

CÓ BAO NHIÊU NGƯỜI AMISH ĐANG SỐNG Ở MỸ?

Khoảng ba trăm ngàn người, nhiều nhất là ở tiểu bang Ohio, kế đến là tiểu bang Pennsylvania. (Một số ít sống ở Canada). Họ có lối ăn mặc riêng, với loại vải trơn, không có sọc hoặc hoa hòe, hình ảnh…

NGƯỜI AMISH NÓI TIẾNG GÌ?

Ở nhà thờ và trong gia đình, họ nói tiếng Đức. Khi đi học, họ dùng tiếng Anh. Tiếng Đức cũng được dạy trong nhà trường.

TRẺ EM AMISH ĐI HỌC Ở ĐÂU?

Họ tự hình thành và quản lý một loại trường riêng, được gọi là one-room schoolhouse, loại trường chỉ có một phòng học duy nhất nằm ở nhiều địa bàn khác nhau trong cộng đồng. Thường các em chỉ học tới lớp 8 thì dừng lại.

Một trường học one-room schoolhouse trong cộng đồng người Amish ở Mỹ

Nữ sinh Amish trên đường đến trường

Nam sinh Amish trên đường đến trường

TẠI SAO NGƯỜI AMISH KHÔNG DÙNG ĐIỆN?

Người Amish không dùng điện vì cho rằng điện đưa đến những tiện nghi của đời sống hiện đại, và sự cám dỗ của những tiện nghi này có thể làm hủy hoại các giá trị tôn giáo và đời sống gia đình. Giá trị mà họ theo đuổi chính là sự đơn giản, khiêm tốn trong cuộc sống. Càng sống đơn giản, con đường giải thoát sau này càng rộng hơn.

HỌ CÓ SỞ HỮU CÁC LOẠI XE HƠI KHÔNG?

Không. Họ chỉ có xe ngựa (buggy). Họ muốn duy trì một cộng đồng trong đó mọi người sống hòa hợp, chia sẻ với nhau, có mức sống gần như nhau, không có sự chênh lệch giàu nghèo. Việc sở hữu các tiện nghi đắt tiền sẽ phá vỡ trật tự của cộng đồng, dẫn đến sự chênh lệch giàu nghèo, tạo điều kiện cho tính kiêu căng, hợm hĩnh phát triển. Tuy nhiên, do nhu cầu cuộc sống, họ vẫn có thể đi xe buýt, xe lửa, taxi, hoặc thuê xe, nhưng làm chủ một chiếc xe hơi thì không.

Xe ngựa (buggy) của người Amish

Xe ngựa (buggy) của người Amish

Xe scooter

HỌ CÓ SỞ HỮU ĐIỆN THOẠI KHÔNG?

Phần lớn các gia đình không có điện thoại. Họ sử dụng điện thoại công cộng và ngày nay một số ít bắt đầu dùng cell phone.

HỌ CÓ DÙNG GAS KHÔNG?

Có. Thứ gì có thể thay thế cho nguồn điện thì họ vẫn dùng, vì nó tiện lợi hơn, nhưng không ảnh hưởng đến lối sống đơn giản của họ. Ví dụ, hệ thống sưởi, bếp gas, tủ lạnh chạy bằng gas, đèn thắp sáng… vẫn được chấp nhận.

Đèn thắp bằng gas trong nhà người Amish

CÁC WEBSITES CỦA HỌ ĐƯỢC HÌNH THÀNH NHƯ THẾ NÀO?

Chính những người Amish không làm ra những websites này vì họ không dùng điện và không sở hữu computers. Các websites này được làm ra bởi những cá nhân hoặc tổ chức có mối quan hệ với cộng đồng người Amish nhằm chuyển đến thế giới bên ngoài những thông tin chính xác về người Amish và lối sống của họ.

NGƯỜI AMISH CÓ CHỤP HÌNH KHÔNG?

Không được chụp hình cá nhân, vì Thánh Kinh của họ xem chụp hình là điều cấm kỵ. Họ quan niệm, “người ta chết để tiếng”, chứ không phải cái diện mạo bên ngoài: mỗi người đến rồi cũng phải đi, cái còn lại là cái tâm, cái đức như thế nào để mọi người nhớ đến. Người Amish không cho phép du khách chụp hình cá nhân của họ.

TẠI SAO ĐÀN ÔNG AMISH ĐỂ RÂU CẰM (BEARD) VÀ KHÔNG ĐỂ RÂU MÉP (MOUSTACHE)?

Một bộ râu cằm dài là dấu hiệu của sự trưởng thành. Họ bắt đầu để râu cằm sau khi lập gia đình. Người Amish không chấp nhận chiến tranh, mà râu mép lại được giới quân sự ưa chuộng nên họ không phù hợp và không để râu mép.

Đàn ông Amish luôn luôn đội chiếc mũ rộng vành khi ra khỏi nhà.

Họ bắt đầu để râu cằm sau khi lập gia đình.

TẠI SAO PHỤ NỮ AMISH LUÔN ĐỘI KHĂN TRÊN ĐẦU?

Phụ nữ không được phép cắt tóc. Có như thế nào cứ để như thế đó. Họ đội khăn giữ búi tóc cho gọn nhằm thuận tiện trong khi làm việc.

Phụ nữ và trẻ em Amish

Một bà mẹ Amish dẫn con đi dạo chơi

NGƯỜI AMISH CÓ ĐÓNG THUẾ KHÔNG?

Những sản phẩm họ làm ra mang tinh chất tự cung, tự cấp thì được miễn thuế. Tuy nhiên, họ vẫn có nghĩa vụ đóng thuế bất động sản, thuế thu nhập, và các loại thuế khác.

HỌ CÓ NHẬN CÁC PHÚC LỢI TỪ CHÍNH PHỦ KHÔNG?

Không. Họ chủ trương gia đình của họ lo liệu mọi chuyện, nếu quá khó khăn cộng đồng của họ sẽ giúp đỡ. Họ không nhận các phúc lợi từ Social Security Benefits, Unemployment Benefits, Welfare Funds…

NGƯỜI AMISH TRỒNG NHỮNG THỨ GÌ Ở CÁC NÔNG TRẠI CỦA HỌ?

Bắp, lúa mì, thuốc lá, đậu nành, khoai tây, lúa mạch, rau, hoa quả… Họ dùng ngựa để làm sức kéo. 

Trong nông nghiệp họ dùng ngựa để làm sức kéo

HỌ CÓ ĐI KHÁM BỆNH KHÔNG?

Họ chủ trương “phòng bệnh hơn chữa bệnh”. Vạn bất đắc dĩ họ mới tìm đến bác sĩ hay bệnh viện. Tuy không có bảo hiểm y tế nhưng họ thanh toán các chi phí chữa trị một cách sòng phẳng, vì cộng đồng của họ sẵn sàng giúp đỡ nếu như cá nhân không tự lo liệu nổi.

GIỚI TRẺ AMISH CÓ CHẤP NHẬN LỐI SỐNG NHƯ VẬY KHÔNG?

Đại đa số chấp nhận, vì họ đã quen như vậy. Một số rất ít bỏ đi, tìm đến những nơi khác. Thực tế, dân số trong các cộng đồng Amish không giảm đi, mà càng ngày càng tăng, cho thấy niềm tin tôn giáo và những giá trị mà họ theo đuổi vẫn có sức hấp dẫn mạnh mẽ.

PHẠM CAO HOÀNG

Truyền thông thiên lệch sẽ nhận sự quay lưng của độc giả


Truyền thông thiên vị hạ bệ ông Trump và sự quay lưng của người dân
Truyền thông thiên lệch đã trở thành một công cụ đắc lực trong cuộc chiến quyền lực và tuyên truyền của thời đại công nghệ. Một ví dụ điển hình còn nóng hổi là truyền thông chính thống Hoa Kỳ cố gắng mô tả một hình ảnh hoàn toàn khác về vị tổng thống đương nhiệm – Donal Trump. Nhưng trong khi cố gắng truyền tải thông tin bất lợi với mục đích làm xấu đi hình ảnh Tổng thống Trump, họ phải nhận lại sự thờ ơ và thiếu tin tưởng của người dân.
Xây dựng hình ảnh, câu chuyện không chân thực
Trong suốt chiến dịch tranh cử và ngay cả sau khi nhậm chức tổng thống, ông Trump thường xuyên được các phương tiện truyền thông mô tả như một người phân biệt chủng tộc với tư tưởng đế quốc.
Ngày 28/3/2017, trang RedState đã đưa tin về một bài viết cố tình làm sai lệch nội dung, từ ngữ trong bài diễn văn của tổng thống Trump đăng trên New York Times. Trong bài diễn văn tại Hội nghị Hành động Chính trị bảo thủ, ông Trump đã nói: “Chúng ta sẽ cứu vô số người Mỹ. Như chúng ta đã nói hôm nay, các nhân viên nhập cư đang tìm kiếm bọn giang hồ trong các băng đảng, những kẻ buôn ma túy và người nước ngoài phạm tội, sau đó tống chúng ra khỏi nước Mỹ”.
Nhưng trên New York Times, Glenn Thrush lại mô tả rằng: “Bài diễn văn của ông ta bao gồm một lời hứa để tống những kẻ nhập cư không có giấy tờ ‘ra khỏi đất nước’ và nhắc đi nhắc lại những lời hứa trong chiến dịch tranh cử theo luật lệ – và – trật tự của ông ta”. (Theo “Hiểu về Trump” của Newt Gingrich).
Tháng 2/2017, một phóng viên thuộc Mạng lưới Đài phát thanh Đô thị Mỹ tuyên bố rằng ông Trump đã nói trong chiến dịch tranh cử của mình rằng người da trắng xây dựng nên nước Mỹ. Sau khi các quan chức Nhà Trắng phản hồi rằng ông Trump chưa bao giờ nói như vậy, phóng viên này đã giải thích với tờ Washington Examiner rằng cô nói về bài diễn văn của ông Trump ngày 12/3/2016 tại Vandalia, Ohio trước những người ủng hộ mình.
Tuy nhiên hôm đó, ông Trump tuyên bố rằng: “Chúng ta không thể để các quyền được quy định trong Tu chính án Thứ Nhất bị tước đoạt, thưa các bạn. Chúng ta không thể để điều đó xảy ra. Chúng ta có quyền nói. Ý tôi là, chúng ta là những người tuân thủ pháp luật. Chúng ta là những người làm việc rất chăm chỉ. Chúng ta là những người đã xây dựng đất nước này và làm cho nó trở nên vĩ đại. Trong đó, không có câu nào nói rằng người da trắng đã xây dựng nên nước Mỹ.
Một số đài truyền thông nổi tiếng như BuzzFeed, CNN và nhiều tờ báo khác đã bỏ qua các tiêu chuẩn cần phải có của giới truyền thông khi tác nghiệp và đưa thông tin về một việc không hề được kiểm chứng. Một người được cho là cựu tình báo của Anh đã cáo buộc ông Trump và các cộng sự có liên quan tới kompromat (thuật ngữ tiếng Nga chỉ tài liệu được sử dụng để tống tiền hoặc tác động tới các quan chức nhà nước). Theo cựu Chủ tịch Hạ Viên Newt Gingrich trong cuốn “Hiểu về Trump”, báo cáo này đã được “đưa đi dưa lại ở Washington trong nhiều tháng, và không có cơ quan ngoại giao nào xác nhận bất cứ chi tiết nào trong đó”. Vậy mà giới truyền thông dòng chính Hoa Kỳ đã đồng loạt đưa tin dù không có cách nào xác minh tính chính xác của dữ kiện.
Khảo sát cho thấy chính quyền Tổng thống Trump đáng tin hơn báo chí Mỹ. (Ảnh minh họa: thestar.com)
Ngoài những bài báo bóp méo, cắt gọt, trích dẫn không đầy đủ lời phát biểu của Tổng thống và những người liên quan, báo chí cánh tả thiên vị Mỹ còn phạm những lỗi lầm ngớ ngẩn chỉ vì sự thành kiến không cân nhắc tới tính chính xác hay công bằng.
Khi một phóng viên tạp chí Time chuyên đi theo thu thập tin tức về Tổng thống nói với các đồng nghiệp rằng một bức tượng bán thân của Martin Luther King Con đã bị chuyển ra khỏi Phòng Bầu dục, ngay lập tức cáo buộc phân biệt chủng tộc về ông Trump được lan tỏa, thúc đẩy sự thù hằn giữa người Mỹ gốc Phi và vị Tổng thống mới. Nhưng hóa ra, bức tượng bán thân của King chưa bao giờ bị đưa ra khỏi Phòng Bầu dục. Anh chàng phóng viên sau đó đã đăng một dòng tweet bào chữa rằng mình đã tìm kiếm bức tượng ít nhất hai lần nhưng có thể nó đã bị che khuất bởi cánh cửa hoặc nhân viên mật vụ.
Anh ta hoàn toàn có thể nhầm lẫn, đó là điều bình thường, nhưng anh đã không thể giải thích được vì sao không trực tiếp hỏi Thư ký báo chí Nhà trắng về bức tượng, mà tận dụng ngay cơ hội hạ bệ Tổng thống dựa trên quan niệm cá nhân có sẵn thành kiến của mình.
Và hệ quả thì cũng khó có thể vãn hồi 100% khi hơn 3.000 tổ chức truyền thông đã lặp lại câu chuyện giả dối về một tổng thống da trắng phân biệt chủng tộc, gieo rắc những tư tưởng thù hằn trong cộng đồng Mỹ Phi. (Theo “Hiểu về Trump” của Newt Gringrich)
Còn rất nhiều những câu chuyện khác về ông Trump được giới truyền thông Hoa Kỳ thêu dệt bất chấp đạo đức nghề nghiệp và nguyên tắc xác minh, khách quan, chân thực của người làm báo. Từ việc bẻ cong lời bạn gái cũ Rowanne Brewer Lane của ông Trump, cho tới những quy kết nặng nề hơn đối với các chương trình nghị sự của ông dù chúng có thể tương đồng với những gì người tiền nhiệm của ông đã làm. Và một cách đang được ưa thích là đăng những bài báo gây thiện cảm đối với người dân nhập cư, thậm chí là nhập cư bất hợp pháp, phớt lờ những câu chuyện thương cảm về những trường hợp bị giết, cướp bởi những tên tội phạm là người nhập cư bất hợp pháp, những nhân viên biên phòng, những người nhập cư hợp pháp bị kỳ thị bởi những hành động của những kẻ phạm pháp.
Sự mất niềm tin của người dân
Sau một cuộc chiến dài và đơn độc của truyền thông tuyên truyền cánh tả Hoa Kỳ, người dân đã chán ngấy và xa rời những cái loa một chiều. Theo kết quả thăm dò của Gallup công bố vào ngày 14/9/2016, niềm tin của công chúng Mỹ đối với giới truyền thông đã giảm xuống mức thấp nhất mà Gallup từng ghi nhận: từ 68% trong năm 1973 xuống 32% trong năm 2016, đây cũng là thời điểm ông Trump bị công kích nhiều nhất khi tranh cử chức tổng thống Hoa Kỳ.
Sang năm 2017 và 2018, chỉ số niềm tin đã tăng dần lên sau khi chạm đáy, đạt tương ứng 41% và 45%, tuy nhiên con số vẫn đang thấp hơn mức trung bình và đa số người dân vẫn cho rằng truyền thông có xu hướng một chiều và thiên lệch. Cụ thể, vào tháng 6/2018, một cuộc khảo sát của Gallup cho thấy, 62% người được hỏi tin rằng tin tức trên truyền hình, báo chí và truyền thanh là có thiên vị, 44% nói rằng thông tin là báo đài đưa là không chính xác.
Niềm tin của dân chúng Mỹ vào sự chân thực của giới truyền thông chạm đáy vào năm 2016 (Nguồn: Gallup)
Một cuộc thăm dò khác của Hiệp hội Hiệp sĩ (Knight Foundation) cũng cho kết quả tương tự, khi 39% số người Mỹ được hỏi cho rằng tin tức trên các kênh truyền thông là sai. Theo đó, thông tin sai được định nghĩa là “những câu chuyện được dựng lên hoặc không thể xác minh được tính chính xác nhưng lại được đưa tới cho người đọc như thể là chính xác”.
Và cũng không có gì quá ngạc nhiên, khi mức độ đánh giá tính xác thực của truyền thông từ phía những người thuộc đảng Dân chủ cao hơn rất nhiều so với người trung lập hoặc thuộc đảng Cộng hòa. Năm 2016, trong khi 51% số người thuộc đảng Dân Chủ (đảng đối lập với đảng cầm quyền của tổng thống) được hỏi tin vào truyền thông, thì con số của nhóm người trung lập và từ đảng Cộng Hòa chỉ là 30% và 14%. Năm 2018, ba tỷ lệ tương ứng là 76%, 42% và 21%.
Người thuộc Đảng Dân chủ có xu hướng đánh giá cao tính xác thực của các thông tin trên truyền thông nhiều hơn người trung lập hoặc theo Đảng Cộng hòa. (Nguồn: Gallup)
Thế giới không còn là nơi của truyền thông một chiều
Truyền thông tuyên truyền có thể đã từng là một công cụ đắc lực và hiệu quả cho các hoạt động cạnh tranh quyền lực và định hướng dư luận. Nhưng dù làm gì, ở ngành nghề, lĩnh vực nào cũng cần dựa trên những nguyên tắc đạo đức cơ bản. Bởi chỉ khi sống và làm việc dựa trên các giá trị phổ quát của nhân loại thì mới nhận được sự ủng hộ của xã hội, đồng thời cũng là chứng nhận “thành nhân” của một người có đạo đức. Đạo đức nhà báo nếu dựa trên những giá trị phổ quát, có thể khái quát thành: sự trung thực (Chân), có trách nhiệm với quyền lợi của người khác (Thiện), sẵn sàng chịu tổn thất vì lẽ phải (Nhẫn).
Truyền thông ngày nay đã quá rộng lớn và đa chiều, tài năng và nhân cách của người làm báo sẽ luôn luôn được kiểm chứng và đánh giá bởi những độc giả sáng suốt và am hiểu. Thông tin trên thế giới không còn là độc quyền của tuyên truyền một chiều, và thế giới cần phải tôn trọng những giá trị phổ quát thì đạo đức xã hội mới thăng hoa trở lại. Bởi chỉ có tuân theo những giá trị đó, mới có thể sinh tồn và thịnh vượng.
Thiên Bình
Theo dkn,tv

Thursday, May 30, 2019

TẠ ƠN THIÊN CHÚA

BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU
Tôi không phải là nhà tôn giáo đi rao giảng Đức Tin. Vì tinh thần tôi yếu đuối, thể xác tôi hao mòn do cao tuổi, nên tôi phải dựa vào Đức Tin để vượt qua sự Sợ Hãi.
Tôi từng viết bài kêu gọi đồng bào trong nước hãy đứng lên tiêu diệt chế độ Việt Cộng đang toa rập với Trung Cộng – kẻ thù truyền kiếp của nhân dân ta – để thoát âm mưu đồng hóa nòi giống ta thành người Tàu. Tựa đề bài viết có tên là “CHẾT LÀ CÙNG, VIỆC GÌ MÀ SỢ?”.Viết bài kêu gọi đó là tôi chấp nhân ký bản án tử hình của Việt Cộng.
Xin bạn đọc đừng tưởng rằng đang ở nước Mỹ thì Việt Cộng không làm được gì mình. Nên nhớ Việt Cộng đã cho Công An sang Đức bắt cóc Trịnh Xuân Thanh được, thì việc thanh toán tôi quá sức dễ dàng đối với chúng: Thuê một tên giết mướn nào đó, chỉ “đoàng” một phát là xong. Tôi ý thức mối nguy đó lắm, nhưng vốn đã không tiếc thân nơi chiến địa khi còn trai trẻ, thì sợ gì khi tuổi đã xế chiều? Tôi chấp nhận rủi ro.
Tôi là một Phật tử truyền thống. Tại sao gọi là Phật tử truyền thống? Bởi vì Ông Bà tôi, Cha Mẹ tôi là Phật tử, nên tôi trở thành Phật tử. Nếu Ông Bà tôi, Cha Mẹ tôi là Công giáo thì tôi trở thành Công giáo. Bất cứ ai có quan điểm như tôi, sẽ không bao giờ nhạo báng tôn giáo khác. Sự nhạo báng tôn giáo là thủ đoạn chia rẽ của Việt Cộng.
Vì là một Phật tử chân chính, tin tưởng vào tinh thần vô úy của Đức Thích Ca truyền dạy, tôi không ngần ngại chống lại bọn ma quỷ chui vào tôn giáo của mình để làm ô danh Đức Thế tôn. Im lặng trước bọn ác là đồng lõa với bọn ác! Người có tôn giáo phải luôn luôn nhớ điều đó để giữ đạo mình tinh tấn.
Hai tên Ma Tăng Trí Quang và Nhất Hạnh, theo Việt Cọng, phản Thích Ca
Qua hành vi phá hoại liên tục của những ma tăng chống lại hai nền Cộng Hòa Việt Nam, tôi khẳng định Trí Quang là cán bộ cộng sản. Chính Hòa thượng Thích Tâm Châu cũng xác nhận trong hồi ký của Ngài: Trí Quang là tên Việt Cộng!
Qua hành vi chu du khắp thế giới của Nhất Hạnh vận động hòa bình, ngưng chiến tranh Việt Nam mà chỉ yêu cầu Quân đội Miền Nam buông súng; nhưng không có một lời nào yêu cầu quân xâm lăng Việt Cộng phải lui về Miền Bắc, thì chỉ hạng Phật tử ngu muội mới không nhìn thấy Nhất Hạnh là tên Việt Cộng nguy hiểm. Tại sao nó nguy hiểm? Tại vì nó khoác chiếc áo cà sa làm cho người ta tưởng nó là Phật sống! Ngoài ra, năm 2001, nhân vụ khủng bố của quân Hồi giáo, nó dùng tiền bá tánh để đăng lên tờ báo lớn New York Times rằng nước Mỹ bị hứng chịu tai họa khủng bố là vì Mỹ đã bỏ bom giết chết 300 ngàn người dân Việt vô tội ở tỉnh Kiến Hòa! Trước thảm họa của đất nước đã và đang cưu mang đồng bào mình, mà Nhất Hạnh nhẫn tâm rêu rao một điều láo khoét, bịa đặt như vậy thì nó không phải là Việt Cộng, vậy nó là cái thứ gì? Nhà báo Ngô Nhân Dụng hãy công khai lên tiếng biện hộ cho hành vi của Nhất Hạnh thử xem.
Tôi không thuộc kinh tạng Phật giáo, nhưng tôi đủ “BI, TRÍ, DŨNG” để báo cho đồng đạo của mình hiểu biết âm mưu thâm độc của Việt Cộng mà không sợ VC hãm hại! Xin đồng đạo hãy sáng mắt, đừng chấp tay cung kính vái lạy một tên phản quốc, phản đạo!
Hơn nữa, tôi là người chiến sĩ trong đạo quân chiến đấu vì lý tưởng Tự Do, đã thề trung thành với phương châm “TỔ QUỐC – DANH DỰ – TRÁCH NHIỆM” thì tôi không bao giờ ngừng chiến đấu xóa bỏ Chủ Nghĩa Xã Hội. Nhà văn Văn Quang ở trong nước đã nhắn với tôi: “Đã viết thì không sợ. Nếu sợ thì đừng viết”. Ở trong lòng địch nhà văn còn tỏ được khí phách. Tại sao tôi ở ngoài này mà chấp nhận cuộc sống hèn ?
Trong cuộc chiến kinh hoàng suốt 13 năm đời binh nghiệp, dễ chết như chơi, mà được sống sót tới ngày hôm nay, tôi tin tưởng rằng mình được ƠN TRÊN che chở. ƠN TRÊN đó, tôi không biết là ai. Có thể Phật, có thể Chúa. Không biết được! Mà đã mang ơn thì phải trả ơn, thế mới xứng đáng là bậc trượng phu sống ở đời. “Kẻ vô ơn không đáng sống trên đời!”Đức Thầy Huỳnh Phú Sổ, Giáo chủ Đạo Tứ Ân dạy như thế.
Là một Phật tử được người Mỹ, con cháu Thiên Chúa, mở rộng vòng tay tiếp đón niềm nở sau “30 Tháng Tư”, tôi thiết nghĩ rằng không phải chỉ riêng tôi, mà tất cả những người Việt Nam thuộc bất cứ tôn giáo nào bị sa cơ, đã được người Mỹ cứu giúp, đều có bổn phận đền ơn nước Mỹ bằng cách tiếp tay nhà lãnh đạo đang ra sức trừ tà, diệt quỷ.
Vụ quân Hồi giáo quá khích cảm tử, cướp máy bay thương mại đâm xuống Pentagon, Philadelphia, Tòa Tháp Đôi ở New York đúng vào Tháng 9 Ngày 11 là tín hiệu của Thiên Chúa báo cho dân Mỹ biết sắp gặp tai họa. Bởi vì con số “911” là số điện thoại dùng để gọi cấp cứu khi gặp tai nạn.
Tại sao tôi suy luận như thế ư? Tại vì những người con Thiên Chúa đang rời xa Thiên Chúa bằng cuộc sống trụy lạc, trác táng, phá thai, ma túy, trộm cướp, bạo hành. Và tệ hại hơn hết là đòi đập bỏ Mười Điều Răn (Ten Commandments).
Các nhà lãnh đạo chính trị, tôn giáo Mỹ không hiểu vụ “911” là một tín hiệu của Thiên Chúa để hướng nhân dân vào con đường đạo đức. Cách sống càng ngày càng sa đọa. Nên Chúa phải ra tay trừng phạt. Sự trừng phạt đó là cho ông Barack Hussein Obama, một người Hồi giáo có xu hướng cộng sản, làm Tổng thống. Đừng bảo tôi tin nhảm.
Dưới thời cai trị của Obama, luật pháp ban ra có khoản cấm những bệnh việc Công giáo không được phép từ chối phá thai; người làm bánh cưới không được phép từ chối bán bánh cưới cho cặp hôn nhân đồng tính. Và không được chúc tụng nhau “Merry Christmas” vào ngày lễ Giáng sinh, mà chỉ được phép nói “Happy Holiday” thôi! Người thờ Đạo Chúa mà làm ra luật đó và tín đồ riu ríu tuân theo luật đó là thành phần không có Đức Tin đủ mạnh, là thành phần phản Chúa!
Chính quyền Obama không xem Trung Cộng là mối đe dọa nền an ninh nước Mỹ, mặc dầu có nhiều tác giả viết sách báo động. Đặc biệt cuốn “Death By China” của Peter Navarro trình bày rất rõ mối họa đang tới cho nước Mỹ, nhưng Obama bỏ ngoài tai, bởi vì Obama muốn nước Mỹ thành cộng sản như Trung Cộng.
Là người từ quốc gia bị Tàu đô hộ, tôi rất hiểu tham vọng bành trướng muôn thuở của chủng tộc Tàu, nên tôi đã từng viết nhiều bài để báo động về Mối Họa Da Vàng (Yellow Peril). Trung Cộng đã rải “Đạo Quân Thứ Năm” (The fifth Column) làm gián điệp từ thương mại đến quân sự trên khắp thế giới, đặc biệt tại Hoa Kỳ.
Nhờ nước Mỹ có những định chế bền vững, Obama không thể có đủ thời giờ để thể hiện giấc mơ biến nước Mỹ thành cộng sản trong hai nhiệm kỳ, nên Obama đã hành động mà chưa có bất cứ vị Tổng thống tiền nhiệm nào thi hành. Đó là ra sức vận động cho Hillary Clinton làm Tổng thống bằng thủ đoạn bá đạo. Bà Hillary mà đắc cử Tổng thống, sẽ là Tổng thống Bù Nhìn dưới bàn tay phù thủy của Obama. Bởi vì biết Hillary Clinton thèm khát chức Tổng thống, thèm khát quyền lực, thèm khát đồng tiền, nên Obama đã dễ dàng đẩy bà ta sa vào tội phản quốc, như bán Uranium cho Nga để bỏ túi 150 triêu dollars, tội bỏ tiền mua hồ sơ giả của Steele – viên gián điệp người Anh – để vu cho Trump thông đồng với Nga, tội sử dụng Server riêng để làm ăn buôn bán với kẻ thù, tội bỏ mặc cho Đại sứ Christopher Stevens bị quân khủng bố Hồi giáo giết ở Benghazi …
Tôi tin rằng Trung Cộng đã bỏ ra rất nhiều tiền mua chuộc bọn Dân chủ vu cáo Tổng thống Donald Trump thông đồng với Nga, vì sợ Mỹ liên minh với Nga để chống lại mình. Trung Cộng biết rõ Nga lo ngại Trung Cộng làm bá chủ hoàn cầu hơn là sợ Mỹ.
Phải theo dõi thời sự mới thấy Barack Obama cực kỳ nguy hiểm: Những nhân vật chủ chốt của ngành Tư Pháp và An Ninh Quốc Gia như Bộ trưởng Tư Pháp Loretta Lynch, Giám đốc FBI James Comey, Giám đốc CIA John Brennan, Giám đốc DIA James Clapper đều là tay chân, bộ hạ của Obama, cấu kết nhau làm điều phi pháp để đoạt chiếc ghế Tổng thống cho bà Hillary. Chưa hết, Obama còn sử dụng đảng viên Cộng Hòa như John McCain, Mitt Romney phản đảng để chống phá Donald Trump. Rồi lại thêm 95% truyền thông thổ tả loan tin thất thiệt một cách bỉ ổi nữa.
Âm mưu của Obama dựng bà Hillary lên làm Tổng thống chẳng phải là tốt lành gì. Obama dùng Hillary để cho 11 triệu di dân tứ xứ vào quốc tịch Mỹ có quyền bỏ phiếu, mở cửa biên giới cho dân nước nào cũng được vào Mỹ, kể cả dân Trung Cộng. Thế là đảng Dân Chủ sẽ mãi mãi nắm quyền Hành Pháp, Lập Pháp, Tư Pháp, tự do thực hiện Xã Hội Chủ Nghĩa!
Thực tế cho thấy nước nào rước về cái Chủ nghĩa Xã Hội (Cộng sản) đều nghèo đói, lạc hậu. Bọn chính trị gia Dân chủ đều biết rõ, nhưng chúng vẫn hô hào là để đánh lừa tuổi trẻ nhằm kiếm phiếu. Khi thâu tóm quyền lực xong, chúng sẽ tha hồ làm luật … rừng, có lợi cho chúng. Bằng chứng là sau khi thắng phiếu đa số ở Hạ Viện trong cuộc bầu cử giữa kỳ năm 2018, dân biểu đảng Dân Chủ vội vàng làm luật cho thanh niên 16 tuổi được quyền bỏ phiếu, hủy bỏ luật cử tri đoàn để cho dân số hai tiểu bang “liberal” California, New York bầu cho ứng viên Dân Chủ, là đủ để đảng làm Tổng thống dài dài.
Nhưng Tổ tiên ta từng nói: “Người tính không bằng Trời tính”. Mặc dầu đảng Dân Chủ đã không bỏ sót bất cứ hành động gian ác nào để đoạt quyền thống trị, nhưng vẫn thất bại thê thảm. Chỉ có một lời giải thích duy nhất về sự chiến thắng vẻ vang của Donald Trump là nhờ sự can thiệp của quyền năng Thiên Chúa. Tại sao Thiên Chúa giúp nước Mỹ? Tại vì nước Mỹ mãnh liệt tin vào “IN GOD WE TRUST”!
Trung Cộng là Đế quốc Ma Quỷ. Người có Đức Tin Tôn Giáo phải hợp lực nhau tiếp tay với Tổng thống Donald Trump để chống lại Ma Quỷ. Sự kiện người cùng nòi giống Hán với chúng mà theo Pháp Luân Công cũng bị mổ lấy nội tạng. Điều đó đủ chứng minh Trung Cộng là qủỷ mới man rợ như thế! Khỏi cần bàn cãi.
***
Quan sát nước cờ của Tổng thống Donald Trump đang sử dụng, tôi đủ thấy Trung Cộng sẽ bị đánh bại, nếu đảng Dân chủ ngưng làm tay sai cho Trung Cộng.
Về nội trị:
1/ Giảm thuế để kích hoạt kinh tế. Hãng xưởng từ hải ngoại rút về Mỹ, khiến cho người dân có công ăn việc làm. GDP từ đó tăng trưởng.
2/ Xây tường để ngăn tội phạm, băng đảng, ma túy tràn ngập.
3/ Tích cực thể hiện chương trình giúp đỡ cựu quân nhân, cảnh sát, thương binh.
4/ Chống hành vi vô đạo đức như phá thai khi thai nhi sắp đến ngày sinh nở …
Về đối ngoại: 1/ Yêu cầu thế giới (gồm cả bạn lẫn thù) phải công bằng trong mậu dịch. Nước Mỹ không phải là con bò sữa để cho thế giới vắt kiệt.
2/ Các quốc gia Đồng Minh phải đóng góp tài chánh để tự bảo vệ. Nước Mỹ chỉ tiếp ứng. Không thể mãi mãi làm cảnh sát quốc tế.
3/ Giữ lời hứa dời Tòa Đại sứ đến Jerusalem mà Clinton, Bush (con), Obama đã hứa nhưng không dám thực hiện.
4/ Cải tổ Liên Hiệp Quốc, định chế tài chánh như World Bank, IMF.
5/ Triệt hạ công nghệ thông tin Internet gián điệp của Trung Cộng.
Trong hơn hai năm. Tổng thống Donald Trump đã đạt được những thành quả trông thấy, như ông đã cam kết với cử tri khi vận động tranh cử.
Cố Tổng thống Ronald Reagan đã mở cuộc chạy đua vũ trang đã khiến cho Liên Bang Xô Viết chạy theo đến nỗi hụt hơi, mà sụp đổ, không tốn một viên đạn.
Tổng thống Donald Trump cũng sử dụng sách lược đó: Lập ra một Quân chủng mới mệnh danh Space Force. Ngoài ra còn bán vũ khí tối tân cho các nước chung quanh Trung Cộng như Nhật Bản, Nam Hàn, Đài Loan, Úc châu, Saudi Arabia … sẽ làm cho Trung Cộng phải chạy đua vũ khí. Tổng thống Donald Trump cấm vận Venezuella, Iran, hai quốc gia cung cấp dầu hỏa cho Trung Cộng, mà nay nguồn năng lượng đó không còn, thì hãng xưởng kỹ nghệ của Trung Cộng không thể hoạt động được nữa. Lấy gì để thể hiện chiến lược “Một Vành Đai, Một Con Đường” nhằm thống trị thế giới? Rồi đây Trung Cộng cũng sụp đổ như Liên Xô mà thôi! Đảng Dân chủ càng la hoảng, chống Donald Trump phong tỏa Iran; càng cho ta thấy chúng lo sợ Trung Cộng mất nguồn cung cấp dầu hỏa. Đồng tiền Trung Cộng quả là mạnh thật !
Bằng kế hoạch triệt nguồn năng lượng, tôi tin chắc rằng dù cho Tổng thống đang đối đầu hai mặt trận cùng một lúc, nhưng vẫn chiến thắng mà không cần đến vũ khí !
Đây là cơ hội bằng vàng để cho những người Việt Nam yêu nước cao niên mơ ước nhìn thấy chế độ độc tài cộng sản Việt Nam sụp đổ trước khi lìa đời, thì nay các Cụ trông thấy tia sáng cuối đường hầm đang hiện ra. Giấc mơ Tự Do – Dân Chủ cho đồng bào ta ở quê nhà không còn là viển vông nữa.
Một khi Hoa Kỳ hạ bệ được Trung Cộng, thì cái bọn “Còn Đảng, Còn Mình” hoặc “Thà mất nước còn hơn mất đảng” sẽ đi chầu Diêm Vương lập tức.
Tôi xin nói một cách quả quyết: “Nếu Thiên Chúa không dùng ông Donald Trump để cứu nước Mỹ, thì nước Việt Nam mất, mà nòi giống Việt Nam sẽ không còn”.
Xin chứng minh: Hồ Chí Minh dùng chiêu bài giải phóng dân tộc để dụ dỗ người yêu nước hy sinh xương máu. Nhưng kỳ thực bản chất đảng Cộng Sản Việt Nam là làm tay sai quân xâm lược với mục đích bán nước cho Tàu.
Bán nước chưa đủ. Chúng còn tiêu diệt nòi giống Tiên Rồng, bằng cách phá bỏ nền đạo lý cổ truyền: Con tố cha, vợ tố chồng, anh em giết hại lẫn nhau. Cái xã hội băng hoại hiện nay trên quê hương ta là một bằng chứng hùng hồn, vô phương biện bác.
Tôi là một Phật tử, vị trí cao nhất trên bàn thờ nhà tôi là ảnh Đức Thích Ca và tượng Quán Thế Âm Bồ Tát. Bất đắc dĩ tôi mới đến chùa để chia buồn tang gia thân thuộc. Tôi không đến chùa Ngày Rằm, Mồng Một. Quý độc giả muốn biết tại sao phải không?
Tại vì hầu hết (không phải tất cả) các chùa đều bị Việt Cộng xâm nhập. Nhiều Phật tử biết điều đó, nhưng không dám nói ra. Tôi là Phật tử mang tinh thần vô úy, tôi nói bằng dữ kiện sau đây: “Các vị trụ trì đều đáng tuổi con chúng ta. Nhưng con chúng ta không có đứa nào xuất gia, thì lấy đâu ra mà có những trụ trì đó? “. Chắc chắn phải do đảng Việt Cộng xuất cảng những ông thầy tu quốc doanh (Công An trá hình) từ trong nước ra để làm công tác kinh tài cho đảng và để làm tê liệt đầu óc phản kháng chống bạo quyền bằng những câu kinh a-ê và lời dạy buông xả, vì đời là bể khổ, vô thường! Tôi chưa nghe một ông sư nào lên tiếng chống Việt Cộng để bảo vệ Đạo Pháp, ngoại trừ Thích Thông Lai rất đáng nghi ngờ, vì ông này tuyên bố có đệ tử nằm trong Bộ Chính trị !
Trước năm 1975, Việt Nam Cộng Hòa đã bị những tên Việt Cộng giả làm thầy tu giật sập chế độ. Ngày nay đồng bào tị nạn ta đến chùa cúng dường Tam Bảo, để cho sư quốc doanh có tiền gửi về nuôi sống chế độ! Chưa có dịch vụ kinh tài nào mà mau giàu như lập chủa Quốc Doanh !
Không một ai có đủ năng lực để cản ngăn, thức tỉnh những Phật tử mê muội cúng dường Tam Bảo. Bởi vì những Phật tử mê muội này tin tưởng sự đóng góp công quả của mình thì sẽ về được cõi Niết Bàn.
Vậy người yêu nước chân chính, người thờ Phật chân chính chỉ có cách tiếp tay với Tổng thống Donald Trump nhằm sớm dẹp tan “mẫu quốcTrung Hoa” của Việt Cộng thì chúng ta chấm dứt được nạn sư quốc doanh tại các chùa. Đó là bảo vệ Đạo Pháp.
***
Các bạn thờ Đạo Chúa thân mến,
Tôi đã nghe câu “Đó là lời Chúa. Tạ ơn Chúa !” của các bạn tụng nhiều lần ở nhà thờ, đến độ Chúa cũng phải phát chán vì chỉ nghe lời tụng, mà không thấy hành động nào cụ thể để Tạ Ơn Chúa. Vậy đây là lúc các bạn hãy thỉnh cầu các nhà lãnh đạo tinh thần của các bạn phải hành động như các vị Giám Mục, Linh Mục ở trong nước kêu gọi giáo dân đi biểu tình thì mới xứng là con cái Chúa. Tôi nói thật. Xin các bạn đừng giận.
Các chiến hữu Quân lực Việt Nam Cộng Hòa thân mến,
Các sự trình diễn “Đem súng xuống! Bắt súng chào, bắt!”, hát Quốc ca, chào quốc kỷ để hoài niệm quá khứ cũng tốt, nhưng chỉ là màn trình diễn cho đẹp mắt; chứ chẳng chết thằng Việt Cộng nào. Đó là sự thật! Xin quý bạn đừng tự ái!
Tôi xin đề nghị thế này:
Ngày Quân Lực 19 tháng 6 sắp tới. Thay vì quý bạn sẽ tổ chức rầm rộ để biểu dương tinh thần anh em đồng đội, xin các bạn thêm vào lời kêu gọi đồng bào tị nạn cộng sản bất kể tôn giáo, bất kể xu hướng chính trị tham gia cuộc biểu tình với khẩu hiệu “Nạn Nhân Cộng Sản Ủng hộ Tổng thống Donald Trump”. Câu khẩu hiệu đó nhằm nói lên tinh thần đồng tình của người dân ty nạn đối với nhà lãnh đạo quyết tâm diệt Cộng. Làm được điều đó, tôi mới tin các bạn thực sự yêu nước, yêu Quân Chủng,
Thay vì đội nón Jockey màu đỏ, ta chọn màu vàng (màu dân tộc) với hàng chữ “Make America Great Again” màu đỏ. Tôi tin rằng với khí thế hừng hực lửa của nạn nhân cộng sản, chúng ta có thể thức tỉnh những người Hoa Kỳ chưa hề biết sự lưu manh cộng sản.
Những đề nghị của tôi nhằm gợi ý quý vị lãnh đạo đoàn thể tôn giáo, chính trị, văn hóa phải có hành động để chứng tỏ sở dĩ chúng ta đến đất nước này vì không chấp nhận chủ nghĩa cộng sản; chứ không phải vì cơm áo mà thôi. Hãy tỏ ra dân tộc Việt Nam có lòng tự trọng và lòng biết ơn để xứng đáng với Bốn Ngàn Năm Văn Hiến !
Hãy tạ ơn Thiên Chúa (tức là tạ ơn nước Mỹ) đã phái Donald Trump xuống trần để cứu nước Mỹ ra khỏi bàn tay bọn tà giáo Cộng Sản. Nước Mỹ được cứu thì thế giới (trong đó có Việt Nam) được cứu.
Đây là vận hội bằng vàng để những nạn nhân cộng sản như chúng ta toàn tâm, toàn ý đoàn kết nhằm bảo vệ nòi giống Tiên Rồng. Tôi góp ý vì lòng yêu nước; chứ không hề mưu cầu bất cứ điều gì cho bản thân.
Con, một Phật tử, không đủ sức loại trừ quỷ sứ nhập vào tôn giáo của con. Con cầu xin Thiên Chúa ra tay cứu vớt dân tộc Việt Nam thoát ra khỏi nỗi nhục này.
Đức Chúa thường dạy: “Hãy tha thứ cho họ, bởi vì họ không biết việc họ làm”. Con đồng ý vâng theo. Nhưng con không thể tha thứ cho Việt Cộng, vì chúng nó biết chúng bán nước hại dân, mà chúng nó vẫn làm.
Bằng Phong Đặng văn Âu 
Địa chỉ email: bangphongdva033@gmail.com
Telephone: 714 – 276 – 5600

Blog Archive