Monday, May 31, 2021

Câu chuyện trồng hoa

Tôi dốt về hoa lá cỏ cây, dốt bẩm sinh, dốt tận cùng bằng số… Nếu ai đó chỉ cho tôi một loài hoa, nói tên, kể chuyện về nó, quay đi quay lại là tôi quên sạch. Trong võng mô và tâm trí tôi coi như chưa bao giờ ghi nhận hình ảnh hay câu chuyện về loài hoa đó…

Chẳng có ai dốt toán lại thích làm toán bao giờ. Tôi cũng thế, hoa dù có đẹp, có thơm, có đài các, có được thi vị bởi văn thơ ca nhạc hay gì gì đi nữa, tôi vẫn dửng dưng. Nói với tôi về hoa chẳng khác nào đàn khảy tai trâu.

Nhưng cũng có ngoại lệ. Hồi nhỏ tôi thích cây xấu hổ, thích những lá kép của nó khép khép mở mở. Tôi thường “ghẹo” nó bằng cách chạm vào lá này, rồi lá kia, xem đứa nào… xấu hổ lâu hơn. Chòng ghẹo hoa mà không phải bận tâm đến những cái lườm nguýt chẳng phải là điều thú vị hay sao?

Ấy thế mà đôi khi cũng phiền, không cẩn thận, những gai li ti của hoa đâm vào tay cũng đau điếng. Khi lớn, dù không còn thú “ghẹo” hoa nữa, nhưng tôi vẫn thích loài hoa dại đó – thích vì cái tên hoa – Đôi khi tôi bật cười, hoa mà cũng biết…xấu hổ!

Hoa Trinh nữ, còn gọi là hoa Xấu hổ.

Tôi mới mua căn nhà ở Đà Lạt để về dưỡng sức, dưỡng già, và chết… già ở đó cũng không chừng. Đà Lạt là xứ sở ngàn hoa, đường phố ngập hoa, ngõ hẻm cũng hoa, nhà nào cũng hoa. Nhà tôi, sân trước, sân sau, bên hông còn rộng. Tôi nghĩ thầm, hay mình thử trồng hoa cho nó giống người ta. Khi ý nghĩ thầm kín này bộc lộ, tôi nhận được cả đống tư vấn từ các bạn ở Sài Gòn, hầu hết đến từ các cô bạn….già. Tôi kính cẩn lắng nghe, nhưng để đó. Trước tiên phải trồng một dàn cây tùng ngay sau hàng rào để ra cái điều mình đang ở xứ lạnh.

Dịp festival hoa vừa qua, đám bạn kéo nhau lên Đà Lạt. Tôi khoe cái biểu tượng xứ lạnh sát hàng rào. Một cô bạn (già) gật gù: “Đó là cây trắc bá diệp”. Tôi ngẩn người, tên gì nghe sặc mùi kiếm hiệp. “Lá thuộc bài đó!”, cô bạn cắt nghĩa. À! Lá thuộc bài thì tôi biết. Hồi nhỏ, học trò đứa nào yếu vía thường ép lá thuộc bài vào vở. Tôi thì không bao giờ xài tới thứ bùa đó.

Thầy cô khảo bài, gọi đứa trước đọc đoạn trên, tôi ngồi dưới lảm nhảm đoạn kế. Trí nhớ tôi ngon lành, nên trót lọt hết. Tên tôi vần T, họ vần V, xui lắm mới bị “nhón” lên đầu tiên, nếu thế thì coi như …thua. Thắng thua là chuyện thường. Trả bài cũng giống như chơi cờ bạc, thắng hoài cũng khó coi. Có điều, nhớ lẹ thì quên mau. Bây giờ ở tuổi “tiêu rắc lên muối”, trí nhớ càng thảm hại, quên trước quên sau, quên cái lẽ ra nên nhớ, nhưng lại nhớ cái lẽ ra nên quên.

Đám bạn kéo tôi đi festival hoa, áng chừng để tôi mắt thấy tai nghe, để cụ thể hóa những gì họ tư vấn, cơ hội vàng để họ dạy (dỗ) kẻ cứng đầu về hoa như tôi. Dọc đường, tôi chỉ vào bông hoa vàng mọc dại bên đường:

Hoa gì thế? Hoa dã quỳ. Tôi trồng được không?

Nghe thế, bọn họ đồng thanh rú lên…“Đừng trồng dã quỳ! Tuyệt đối không!”

Sao thế? Tôi thấy hoa cũng được mà…

Đừng….Đừng… dã quỳ là… quỷ già. Đừng trồng nó!

Tôi chột dạ… Về nhà soi gương, thấy mặt mình cũng tệ, nhưng đâu đến nỗi quá… tệ. Chắc họ ám chỉ “dã quỳ” là ai đó của riêng họ.

Hôm qua, nhà văn Nhật Chiêu hỏi tôi: “Dã quỳ đã nở ở Đà Lạt chưa?”. Hỏi thế là mong đợi. Hoa dã quỳ mọc dại, mọc lung tung khắp nơi ở Đà Lạt, ra ngõ là gặp. Ông nhà văn lè phè này bỗng nhiên mong đợi loài hoa dại, biểu tượng của cái nóng hâm hấp lúc trưa, lạnh thấu da về tối. Dã quỳ ở đô thị du lịch này đã vương mùi khói xe và barbecue từ lâu rồi. Chắc Nhật Chiêu mượn dã quỳ để chờ đợi cái khác, ai biết được?
Hoa Dã quỳ

Rồi cái vườn nhỏ bé nhà tôi cũng tràn ngập những hoa, đủ màu, đủ sắc, nhỏ to đủ cỡ, nào là cẩm tú cầu, cẩm tú mai, cúc mặt trời, cúc nút, hoa lài Nhật Bản, hoa ngọc thảo, hoa tướng quân, hoa hải đường,… Nhớ được bằng đó tên hoa là tôi phục tôi rồi. Chỉ có trục trặc nhỏ là tôi thường lộn tên hoa này với tên hoa khác.

Một người bạn Sài Gòn gọi điện cho thằng đệ tử ở Đức Trọng vác lên cho tôi ba bụi trúc. Cô bạn (già) trịnh trọng qua phone: “Cây trúc tượng trưng cho sự ngay thẳng, là cây của người quân tử. Ông rửa tay gác kiếm rồi, thì phải trồng cây này”. Ẩn ý thế nào chưa cần biết, nhưng nghe thế cũng đủ sướng. Tôi trồng hai cây trúc ở cửa trước, một cây ở cửa sau. Có quân tử gác nhà, sợ gì tiểu nhân!
Gần nhà tôi có cậu thanh niên, Tuyên, ngoài 30 tuổi, làm thợ xây. Tuyên kể, thuở nhỏ ham vui, lại gặp thời buổi khó khăn, tới lớp 7 bỏ học, vào rừng kiếm củi, bẫy chim, câu cá. Rừng chỉ cách trung tâm Đà Lạt mười mấy hai chục cây số. Ven Đà Lạt hồi đó tương đối còn hoang sơ, chỉ có rừng là rừng, vào sâu một chút có khi còn gặp dấu chân cọp. Cả tuổi thơ của Tuyên là thiên nhiên, là hoa lá, là núi rừng, là suối, là hồ, là thác, là bẫy chim bẫy thú,…Người thành thị như tôi chỉ có thể nghe, nhưng chưa từng sống qua. Vào rừng thiếu la bàn, thiếu đồng hồ, thiếu quẹt gas, thì trình độ văn minh cũng vứt.

Tuyên yêu rừng, yêu hoa, yêu cây cỏ không dứt bỏ được. Tính nó cần cù, khéo tay. Tôi xây hồ nước nhỏ ở cuối sân, nuôi cá trồng bèo nhìn cho đã mắt. Trên đường đi làm về, Tuyên lấy đá cuội, đá tảng để lên xe máy chở về biếu tôi, để chưng trong hồ. Vài ngày như thế, khi thì tảng to, khi thì hòn cuội nhỏ. Tuyên nói, để sau Tết rảnh, cháu sẽ lấy đá rối, đá tảng làm cái thác nước cho chú”. Tôi gật gù, Ừ, thì sau Tết. Mà thác phải kêu ầm ầm mới được, chứ đừng nghe róc rách, chán chết. Tối tối ngồi nghe thác đổ, ngẫm chuyện đời, nhâm nhi ly rượu mới sướng. Tuyên cười, nó hứa với tôi, thác sẽ kêu ầm ầm, sẽ có rong rêu, có vài bông hoa nhỏ mọc nhô ra từ khe thác.
hoa thiên lý

Tôi muốn trồng hoa thiên lý, hoa tường vi để chúng leo hàng rào. Mà thú thiệt, tôi không biết mặt mũi mấy cái hoa này đẹp xấu ra sao, chỉ biết chúng qua văn học. Muốn trồng chẳng qua để ra cái điều mình…lãng mạn, sau này có viết văn viết báo cũng không đến nỗi quê mùa. Tôi hỏi Tuyên:“Hoa thiên lý có đẹp không?”. Mặt nó ngớ ra. Tôi lại hỏi: “Hoa tường vi có đẹp không?”. Nó cũng ngớ mặt.
Hoa tường vi

Trời đất! Văn thơ ca nhạc rên rỉ tên mấy loại hoa này hàng ngày, một người mê thiên nhiên như Tuyên mà không biết. Thế là thế nào? Tôi bắt đầu nghi ngờ tài nghệ của nó. Tôi hỏi vớt vát:“Chỗ nào bán hai loại hoa này?”. Tuyên ngập ngừng… “Chắc mấy nơi bán hoa có”.

Tôi và Tuyên ra shop hoa ở chợ Đà Lạt. Cô gái bán hoa trẻ măng. Cô giảng giải cho tôi tường tận về hoa tường vi được lai tạo cấy ghép thế nào để chúng thích nghi với Đà Lạt và ra nhiều hoa, phải trồng thế nào và trồng bao nhiêu bụi để chúng quấn vào nhau. Cô nói ngoài Bắc gọi là hoa thiên lý, còn trong Nam gọi là hoa xác pháo leo. Cô còn kể tường vi và thiên lý đã đi vào văn thơ nhạc thế nào, về nguồn gốc, về ý nghĩa, về sứ điệp của loài hoa,…Những lời nói thông thái về hoa đó tôi quên sạch hết rồi, chỉ nhớ nơi đó có bán hoa tường vi và thiên lý.

Tuyên bỗng xen vào: “Cho tôi xem hoa thiên lý và tường vi”. Cô bán hoa đưa ra cả chục bịch, chỉ có cây lá và đất, không thấy hoa. Tuyên chăm chú quan sát, rồi khều tôi. Hiểu ý, tôi nói thêm vài ba câu rồi cáo biệt.
Ra ngoài, Tuyên nói: “Hoa tường vi là hoa hồng dại, mọc đầy ở Đà Lạt. Còn hoa mà cô ta gọi là hoa thiên lý là hoa xác pháo leo, nhưng cháu nghe ba cháu nói hoa thiên lý màu xanh, chứ không phải đỏ hồng như xác pháo. Nếu chú thích xác pháo leo, thì gần xóm mình có cả đống để cháu ươm rồi trồng cho chú, khỏi phải mua. Cháu chẳng lạ gì các loại hoa Đà Lạt, cháu chỉ không biết những tên đẹp đẽ mà dân Sài Gòn đặt cho nó”.

Tội nghiệp cho người Sài Gòn! Mấy ông văn sĩ, thi sĩ, nhạc sĩ ở mãi đâu đâu, rỗi chuyện, ngồi mơ mộng đặt tên hoa cho ra vẻ kiêu sa đài các, chứ dân Sài Gòn sức mấy mà mộng mơ nổi.

“Bây giờ người ta cấy ghép lai tạo, rồi phun thuốc kích thích cho ra nhiều hoa màu sắc đẹp lắm, nhưng chóng tàn. Hoa đẹp, nhưng thấy kỳ kỳ làm sao ấy, không như những hoa hồi nhỏ cháu thấy”, Tuyên nói giọng buồn buồn. “Để bữa nào rảnh, cháu dắt chú vào rừng tìm hoa về trồng”.

Rồi tôi và Tuyên vào rừng. Đường có lúc chạy êm ái, có lúc chỉ là con đường mòn gập ghềnh nín thở. Một cái hồ rộng được bao bọc giữa núi rừng. Đẹp quá! Tuyên nói:“Hồ này là hồ Xanh, ngày xưa tụi cháu hay vào đây câu cá, có lần bơi ở đây bị vọp bẻ, suýt chết đuối. Bây giờ người ta không cho vào nữa”. “Sao vậy?”.“Chú có thấy cái biệt thự ở gần đó không, có cả nhà thủy tạ, người ta đang làm đường nhựa để dẫn vào biệt thự đó. Cái gì người ta cũng bán”, Tuyên hậm hực như thể tuổi thơ của nó bị ai lấy mất.

Chỉ có núi đồi, thung lũng, cây xanh, và tiếng thông reo. Tôi chỉ một vạt nâu nâu trên sườn đồi:

Đang cả một màu xanh, sao tự nhiên lại có một mảng nâu trên đồi vậy?
Chẳng biết người ta phun cái thuốc gì để giết cây thông, rồi họ sẽ đốt những cây chết lấy đất trồng cà phê. Những cây mọc thấp thấp ở đồi bên cạnh là cây cà phê đó chú. Cà phê ở Đà Lạt cao giá hơn cà phê Bảo Lộc.

Chỉ có những người sinh ra và lớn lên ở Đà Lạt, đùa giỡn với núi rừng, với hoa lá cỏ cây mới thấy thương, mới cảm thấy tiếc nuối vẻ đẹp của thiên nhiên.

Tuyên chỉ cho tôi những trái nhỏ lủng lẳng dưới dàn lá xanh:

Cây này là cây chua chát. Bắc dàn cho nó leo, mát lắm. Trái của nó ăn được.

Ừ thì mình sẽ làm dàn trồng cây chua chát, nhưng tại sao lại gọi là chua chát?

Hồi nhỏ tụi cháu vào rừng, hay hái trái này ăn, thấy chua và chát, nên gọi là cây chua chát.

Tôi cười, văn học dân gian là đây rồi, tìm đâu cho xa. Chua chát hiểu theo nghĩa cao siêu như thân phận của con người, hay hiểu theo kiểu “ẩm thực” như tụi nhỏ cũng đâu có gì là trật. Hiện thực quá đi ấy chứ! Con người vốn phức tạp, càng có học càng phức tạp, nghĩ ra đủ thứ chuyện phức tạp, phức tạp chồng lên phức tạp. Ăn thấy chua chát thì gọi là cây chua chát. Tụi nhỏ đẻ ra triết lý, chứ triết lý đẻ ra tụi nhỏ hồi nào đâu?

Tôi buột miệng hỏi Tuyên: Đà Lạt còn hoa xấu hổ không? Hồi trước nó mọc dại khắp nơi ở Đà Lạt, bây giờ tự nhiên không thấy nữa.

Ở Sài Gòn cũng vậy. Cuộc sống đô thị, cuộc sống công nghiệp làm hoa xấu hổ chạy mất tiêu.

Không chừng con người hết biết xấu hổ rồi. Trong rừng chắc còn, cháu tìm thử xem.

Tuyên đi loanh quanh một hồi, rồi mang về một nhúm cọng xấu hổ. Nó nhìn tôi nghi ngờ: Chú định trồng hoa xấu hổ à?

Chẳng lẽ cất công đi tìm, ngó một cái rồi vất đi.

Ai lại đi trồng thứ hoa dại này?

Thì người ta không trồng, mình trồng, thiên hạ mới nể, tôi trả lời bựa…

Mà chú định trồng hoa xấu hổ ở đâu?

Trồng dưới chân mấy bụi trúc.

Sao lại dưới chân bụi trúc? Trông đâu có đẹp…
Cây trúc tượng trưng cho người quân tử, tôi lý sự với Tuyên bằng một thứ triết lý bụi bặm, Người quân tử không phải lúc nào cũng đúng, có khi họ nghĩ sai, làm sai, nhưng người quân tử biết xấu hổ khi họ sai. Xấu hổ là dấu hiệu khởi đầu của sự phản tỉnh…, à…à,.. phản tỉnh là… ngẫm ra thấy mình sai thì dũng cảm thừa nhận mình sai, rồi nghĩ lại cho đúng, hành động cho đúng. Xấu hổ lúc nào cũng gắn liền với người quân tử. Hoa xấu hổ không bám vào rễ, vào gốc cây trúc, thì bám chỗ nào?

Tuyên trố mắt nhìn tôi ngưỡng mộ, như thể tôi là nhà bác vật bên Tây mới về.

Trời đã chạng vạng tối. Khi về ngang qua lăng Quận công Nguyễn Hữu Hào, đột nhiên Tuyên dừng xe lại, bước đến một cây cao chừng 8 tấc, mọc khẳng khiu bên đường, chỉ có một cây vươn giữa đám cỏ dại, trên đỉnh cây là một cụm hoa màu hồng nhạt, nhiều hoa, nhiều cánh bé xíu. “Chú thích hoa này không?”, Tuyên hỏi. Tôi ngước nhìn lên lăng, âm u và hoang phế: “Ừ thì mang về trồng cũng được, mà tên hoa là gì?”.“Cháu không biết, chắc nó là một loại hoa hồng”.

Tuyên xuống…tấn, rồi nhẹ nhàng nhổ phăng cây như Lỗ Trí Thâm nhổ cây liễu ở sân chùa. Tôi bước tới đỡ lấy cây, Tuyên cảnh báo,“Chú cẩn thận, cầm hoa hồng phải cầm ở rễ, cầm ở thân gai đâm”. Tôi bật cười ha.. hả.. Đúng thế! Muốn kiểm soát hoa hồng, phải nắm chặt lấy gốc rễ. Đơn giản thế mà cả đời nghĩ không ra để phải chuốc lấy bao phiền toái. Tuyên ngơ ngác nhìn tôi. Nó không hiểu vì sao tôi lại cười sảng khoái với một chân lý đơn giản như thế. Thằng nhỏ này đúng là thầy tôi. Cái ngơ ngác của nó đạt tới mức…thiền, như câu chuyện nhà sư cõng cô gái qua sông.

Ngồi sau xe, tôi hào hứng,“Tiếc nhỉ! Không biết nó là hoa hồng gì?”. Tuyên im lặng, nó chạy thẳng ra chợ, gặp cô bán hoa thông thái, hỏi chuyện loanh quanh, rồi chỉ vào hoa hồng đang cầm trên tay, “Chị biết hoa này tên gì không?”. Cô gái ngẫm nghĩ một chút, rồi bật ra: “Hoa hồng ri”. Tuyên nhìn tôi, nháy mắt, tên nó là Hồng Ri.
cây hồng ri

Tôi trồng cây hồng ri trong vườn, trông nó cao lêu nghêu và buồn bã giữa những loài hoa khác.

Bước ra vườn là tôi nhìn nó trước tiên. Tôi quan tâm tới sự sống chết của nó hơn những loài hoa khác. Tôi tưới nước, tôi nhìn nó âu lo, vậy mà lá héo đi, các cánh hoa nhỏ xíu rủ xuống thảm hại. Đang tự do từ nơi hoang dã, bỗng nhiên bị nhốt trong vườn, giữa những loài hoa xa lạ phấn son, không buồn sao được. Tôi thoáng nghĩ, hay trả nó về…rừng. Người ta chở củi về rừng, thả động vật về rừng, thả cá về biển, chứ ai lại thả hoa về rừng.

Tôi chợt nhớ đến câu chuyện Hương phi của vua Càn Long. Nhà Thanh đem quân đánh vùng Trung Á, bắt được công chúa xứ Hồi Hột, đem về dâng Càn Long. Nàng đẹp, người toát hương thơm kỳ lạ, được vua phong làm Hương phi. Nàng buồn, nhớ cố quốc. Vua cho xây cả cung điện thu nhỏ giống như ở kinh đô Hồi Hột để nàng khuây khỏa. Hương phi vẫn u uất nhớ quê, nhớ chồng. Sau cùng, nàng chọn dải lụa để chết.
Tôi không phải là vua để vung tay chơi nổi cả khu rừng sinh thái. Tôi là thằng ngớ ngẩn về hoa. Hồng ri cũng ngớ ngẩn giữa bầy hoa đô thị. Thánh nhân đãi kẻ khù khờ. Không chừng hồng ri sẽ sống. Vậy mà nó sống thiệt! Tuần sau, những cánh hoa bé xíu đã ngẩng lên, lá héo đã thay bằng lá non… Tôi tự thưởng cho mình ly rượu vang, hả hê, Càn Long chẳng là cái đinh gì so với thằng ngớ ngẩn như tôi.

Hàng ngày tôi tập tưới cây, tập ngắm hoa. Tôi cố gắng nhớ những tên gọi nên thơ đài các của hoa, cố nhìn cho ra vẻ đẹp muôn màu muôn sắc của hoa, ráng hít hà hương thơm của hoa. Tập tành cái gì thì được, chứ tập tành… yêu coi bộ khó quá! Sự miễn cưỡng làm tôi bối rối.

Cả đời chạy theo… hoa-biết-nói, lời nói bay lên lượn xuống, rồi trôi đi tuốt luốt. Bây giờ tôi lại chạy theo những loài hoa-không-biết-nói, ngắm nghía sự im lặng của chúng. Nhà văn Nhật Chiêu đọc thơ Han Yong-Un và Hàn Mặc Tử, hứng lên nói rằng, im lặng là thứ ngôn ngữ ẩn giấu, hiểu được cái ẩn giấu đó, thì niềm im lặng sẽ cất lên tiếng hát. Tôi ngờ cha nội nhà văn này chỉ vẽ chuyện. Im lặng là im lặng, im lặng còn hát với hò thì coi sao được. Mà không chừng chả lại…đúng. Tôi đã chẳng từng lên rừng, mượn hoa xấu hổ, mượn đóa hồng ri để đi tìm một cái gì đó hay sao? Biết đâu trong rừng tôi lại bắt gặp ông bạn văn sĩ lè phè đang lom khom vác tâm tư Hermann Hess đi tìm cái gì đó. Chẳng lẽ lại tìm giống cái tôi đang tìm? Nếu gặp Nhật Chiêu trong rừng, tôi sẽ vẫy tay từ xa hello, tôi sẽ chụm hai tay làm loa hú to về phía chả: “same same but…different”.
Hermann Hess

Tôi nhìn hoa xấu hổ dưới chân bụi trúc, ngẫm nghĩ về lòng tự trọng. Tôi nhìn hồng ri, hoa đứng chơi vơi giữa đám hoa đài các kiêu sa, những bông hoa hương sắc đã vào thẩm mỹ viện từ thuở hoài thai. Trông hồng ri bi tráng, mộc mạc và chân thật biết bao! Hình như tôi vừa nhận ra vẻ đẹp của nó.

Mà chân thật chẳng lẽ không phải là cái đẹp hay sao?

Vũ Thế Thành

 Maricopa - chiến địa âm thầm mà khốc liệt

Tác giả Fb Larry De KingNguồnFB Những người yêu thích Donald J.TrumpNgày đăng: 2021-05-30

Kiểm tra phiếu bầu tại Maricopa
Maricopa county là quận hạt bầu cử lớn nhất của tiểu bang Arizona, có bao gồm thủ phủ Phoenix là thành phố đông dân thứ 5 của nước Mỹ với khoảng 1.7 triệu dân, đứng sau lần lượt New York, Los Angeles, Chicago và Houston.
Arizona là tiểu bang Cộng Hòa cứng. Đặc biệt Maricopa là quận hạt quan trọng, nơi chưa bao giờ đảng DC chiến thắng kể từ thời tổng thống Harry S. Truman (1945 - 1953).
Nhưng trong cuộc bầu cử tổng thống tháng 11/2020 bất ngờ ông Biden đã thắng toàn tiểu bang 10 ngàn phiếu, riêng ở địa hạt Maricopa là 45 ngàn phiếu trên tổng số 2.1 triệu phiếu bầu.
Do có nhiều dấu hiệu bất thường nên đã có nhiều cuộc thưa kiện sau kết quả bầu cử ngày 3/11. Phe tổng thống Trump yêu cầu phải kiểm tra lại phiếu bầu ở Maricopa (Vote audit), nhưng ở đây chỉ diễn ra 2 lần đếm phiếu lại (recount) mà không audit. Kết quả là 11 phiếu cử tri đại diện (electoral vote) dành cho tổng thống Biden.
Nhưng kết quả này vẫn còn nhiều tranh cãi. Cho đến tháng 2, thượng viện Arizona đã biểu quyết yêu cầu audit bằng tay 2.1 triệu phiếu bầu ở địa hạt Maricopa. Ngày 26/2 thẩm phán tòa tối cao Maricopa là Timothy Thomason đã phán quyết chấp thuận cho một cuộc kiểm tra lại phiếu bầu và cả các máy đếm phiếu, sau một thời gian giằng co quyết liệt.
Đây là 1 chiến thắng lớn về mặt pháp lý của phe CH. Họ tuyên bố cuộc kiểm phiếu không nhằm mục đích lật đổ tổng thống Biden, chỉ nhằm bảo đảm tính liêm chính (Election integrity) cho hệ thống bầu cử trong tương lai.
Ít ra nó trả lời được câu hỏi: Cuộc bầu cử tổng thống 2020 có gian lận hay không?
Cyber Ninjas là 1 công ty kiểm toán tư nhân được thuê để tiến hành thực hiện việc audit. Tất cả 2.1 triệu phiếu bầu được chuyển đến đấu trường thể thao Veterans Memorial Coliseum ở Phoenix, và có 9 camera quan sát ngày đêm để bảo đảm tính công khai, minh bạch. Các bạn có thể xem tại đây: https://azaudit.org/
***
Tuy vậy, cuộc kiểm tra phiếu không hề diễn ra suông sẻ. Phe DC tìm mọi cách ngăn cản. Họ tung vào cả 100 luật sư, dùng pháp lý để kiện cáo nhằm câu giờ và hủy bỏ sự kiện này. Gần như toàn bộ truyền thông dòng chính (MSM) hạn chế đưa tin. Lại còn có tin BLM và Antifa hăm dọa sẽ quậy phá nếu cuộc kiểm phiếu này xảy ra.
2 tuần trước, kho dữ liệu bầu cử (database) đã bị hội đồng bầu cử địa hạt Maricopa xóa bỏ, mật mã của bộ định tuyến (router) kết nối với máy đếm phiếu Dominion cũng không được giao cho nhóm kiểm phiếu theo yêu cầu.
Phe CH cũng không vừa. Họ quyết tâm tiến hành bằng mọi giá. Nữ chủ tịch đảng CH của Arizona là bác sĩ Kelli Ward tỏ rõ quyết tâm thực hiện việc kiểm phiếu. Bà cho là kết quả cuối cùng sẽ có vào cuối tháng 6. Bà bảo rằng khi bạn ăn cắp 1 viên kim cương thì dù là 1 tháng, 1 năm hay 20 năm bạn cũng phải trả lại và chịu hình phạt.
***
Đã hơn 4 tháng từ ngày ông Biden nhậm chức. Nhưng hào quang của cựu tổng thống Trump chưa hề lịm tắt. Ông là 1 nhân vật kỳ lạ nhất lịch sử. Dù đã thất bại trong cuộc bầu cử vừa qua nhưng ông vẫn được xem là linh hồn của đảng CH. Trong kỳ đại hội đảng mới đây ông vẫn được ủng hộ cuồng nhiệt. Trong danh sách các ứng cử viên tổng thống cho 2024 ông đứng đầu với 55% phiếu, bỏ xa người đứng thứ 2 là thống Đốc bang Florida Ron Desantis chỉ có 7% phiếu. còn phó tổng thống Mike Pence chỉ có 2%.
Hiện ông đang sắm vai của 1 thái thượng hoàng, an tọa ở vương triều Mar-a-Lago, còn các quan viên CH phải đến yết kiến và xin chiếu chỉ, đặc biệt những kẻ muốn tiến thân trên chốn quan trường. Ông chính là cái gai luôn gây đau nhức cho đảng DC. Trong suốt 4 năm chấp chính, ông bị đánh phá tàn tệ, 2 lần truất phế bất thành, một lần chụp cho ông chiếc mũ thông đồng với Nga để kết tội phản quốc. Nếu như hiện nay báo chí yên lặng, chăm bẳm Biden như 1 món hàng mong manh dễ vỡ, phải handle with care, thì thời của Trump họ săm soi moi móc để chế nhạo chửi bới ông mỗi ngày, từ những cử chỉ, lời nói đến tất cả những chính sách của ông, bất kể đúng sai. Bọn big tech còn giở thói độc tài, bịt miệng ông 1 cách thô bạo.
Ấy vậy mà ông vẫn không thôi tỏa sáng. Đa số đảng CH vẫn xem ông là vị thống soái, hình ảnh ông vẫn còn ngự trị trong lòng người hâm mộ. Đặc biệt, từ khi Biden chấp chính, những thành quả của Trump trước đây mới được so sánh để thấy rõ hơn bao giờ, từ chuyện ổn định giá xăng dầu, an ninh biên giới phía nam, thị trường chứng khoán, đặc biệt hơn là hòa bình Trung Đông, một thành tích phi thường của Trump, đang có nguy cơ tan vỡ.
***
Trong cuộc bầu cử 2020 vừa qua, đảng DC tuy thắng nhưng đã có nhiều cáo buộc về gian lận. Theo thăm dò của hãng Rasmussen 47% người Mỹ cho là có khả năng gian lận, trong đó 75% cử tri CH cho là nhiệm kỳ II của Trump đã bị đánh cắp.
Trích: "The poll, conducted November 17-18, indicated that 47 percent of likely voters agree with the president that the process was “rigged” against him. The numbers should concern Biden if he is eventually certified as the winner of the race, as 75 percent of Republicans surveyed believe it is very likely that a second term was stolen from Trump."
Cũng chính vì cáo buộc này mà vẫn còn nhiều người ủng hộ cựu tổng thống Trump cho dù đảng DC rất khó chịu.
Theo mình nghĩ, vụ kiểm tra phiếu bầu ở hạt Maricopa là 1 cơ hội bằng vàng để đảng DC hạ bệ ông mà không cần phải dùng nhiều thủ đoạn khác như việc 2 lần truất phế ông bất thành, việc chụp mũ ông thông đồng với Nga, hay việc moi móc thuế má kinh doanh của ông.
Trong ván poker cân não này phe CH đang muốn chơi tất tay (All in) còn phía DC lại lo sợ, và tìm mọi cách né tránh.
Maricopa có thể sẽ là mồ chôn uy tín chính trị của tổng thống Trump nếu như kết quả cho thấy không hề có gian lận, và ông Biden thắng 1 cách đàng hoàng minh bạch.
Nhưng Maricopa cũng có thể là nơi để trả lại công đạo cho ông một khi gian dối bị phát hiện.
Mình nghĩ đảng DC nên mạnh dạn 1 lần, nếu đủ tự tin, để dập tắt hào quang của kẻ thù không thể đội trời chung. Còn bằng ngược lại, nếu thực sự có gian lận, phe DC nên cúi đầu nhận tội trước dân Mỹ. Đó cũng là tinh thần fair game, gần như một thứ v ăn hóa của đất Mỹ vậy.
Do vậy mới nói Maricopa hiện đang là chiến địa âm thầm mà vô cùng khốc liệt. Ấy vậy mà ít người biết, bởi bọn MSM không muốn nhiều người biết. Đó cũng là lý do mình ráng viết để chia sẻ với các bạn.
If you have nothing to hide, you have nothing to fear.
Fb Larry De King

Saturday, May 29, 2021

Nikola Tesla - Thiên tài khoa học

Có nhiều người cho rằng trong lịch sử nhân loại chỉ có đúng 2 thiên tài vĩ đại, 2 cá nhân kiệt xuất với tầm nhìn vượt quá xa thời của họ. Theo thuyết âm mưu, nhiều người cho rằng 2 người đó có thể là người ngoài hành tinh.

Người thứ nhất là Leonardo da Vinci, được biết đến với những tác phẩm nghệ thuật vĩ đại, những phác thảo về máy bay, về giải phẫu sinh lý người ở … thế kỷ XVI. Người thứ hai là một nhà khoa học với những phát minh, những ý tưởng mà chúng ta mới được sử dụng gần đây (mạng Internet), người đó là Nikola Tesla. Ông bị coi là nhà bác học điên, một kẻ lập dị với những ý tưởng bị coi là điên rồ thời đó.
Người đàn ông sinh năm 1856 này đã từng đề xuất ý tưởng về những tên lửa, ngư lôi, thiết bị bay điều khiển bằng vô tuyến, máy bay phản lực, tàu có đệm không khí từ những năm cuối thế kỷ XIX. Vì ý tưởng vượt thời đại quá xa, còn công nghệ thì không theo kịp, ông bị coi là nhà bác học điên.

Khả năng tiên tri của Nikola Tesla
Tesla là một người có trí tuệ phi thường, nắm vững 8 ngoại ngữ và rất am hiểu thơ ca, âm nhạc. Nhà Văn Julian Koffman từng nhận xét: “Năng lượng tâm lý của Tesla thật đáng sợ. Nó dường như ngân lên trông về xa xôi. Ông ấy có đôi mắt nhìn thấu tương lai. Những người gần gũi với ông biết rất rõ tài tiên tri của ông”.

* Vào năm 1900, ông đã ngăn cản bạn bè của mình đừng ra về trên một chuyến tàu hỏa, vì ông cảm nhận chuyến tàu đó sẽ có chuyện chẳng lành. Quả thật, chuyến tàu hôm ấy đã bị tai nạn, và bạn bè ông đã thoát nạn.

* Năm 1912, Tesla đã thuyết phục hai người bạn của ông từ bỏ chuyến du lịch trên con tàu Titanic vượt đại dương. Người thứ nhất là John Timman Morgan. Ông này tuyệt đối tin tưởng vào linh cảm của Tesla nên đã trả lại vé và thoát chết. Người thứ hai là John Jeff Baxter, một nhà bảo trợ và bạn lâu năm của Tesla. Ông này không nghe lời khuyên nên đã chết trong vụ đắm tàu đó.
* Trước đó vài năm Tesla tiên đoán: Đại Chiến Thế giới lần thứ I sẽ bùng nổ, kéo dài 4 năm và kết thúc vào Tháng 12/1918. Thực tế đã diễn ra đúng như thế, chỉ sai lệch thời điểm kết thúc Thế Chiến I khoảng 5, 6 ngày.

* Sau khi Thế Chiến I kết thúc, Tesla tiên đoán, hòa bình sẽ kéo dài 20 năm, sau đó sẽ xảy ra Đại Chiến Thế giới lần thứ II. Thực tế cũng diễn ra đúng dự đoán.

Khả năng thâm nhập vào thế giới khác của Nikola Tesla
Cuộc đời của Tesla cho đến lúc nhắm mắt là sống với các ý tưởng tràn ra như thác đổ. Hơn 300 phát minh, đa phần là đi trước thời đại nhưng tên tuổi của ông mới chỉ được cả thế giới ghi nhận trong vòng 20 năm trở lại đây.

Vậy làm thế nào mà Tesla có thể dễ dàng có được một số lượng khổng lồ những ý tưởng phát minh độc đáo như vậy. Vậy mà ông lại nói: “Tôi không phải tác giả của những ý tưởng đó", điều này làm cho mọi người thực sự bị sốc!

Trong cuốn phim “Nikola Tesla” của Đài truyền hình Nga RTR, đã được dịch ra tiếng Việt và phát trên kênh VTV2 của Đài truyền hình Việt Nam, Tesla đã kể lại: “...Một trạng thái hạnh phúc tuyệt đối. Các ý nghĩ cứ tràn ra như một dòng chảy khiến tôi phải cố gắng lắm mới kịp ghi lại chúng…”

Tesla đã dần dần học làm quen với trạng thái đó. Từ thế giới ấy, ông đã có thể đưa ra các mô hình phát minh của mình mà không sử dụng đến các kiến thức về toán học, không cần đến các phương trình.
Giáo sư Tiến sĩ Y khoa Nina Sviderskaia nói: “Chính bằng cách đó, khi ở trong trạng thái bị biến đổi của nhận thức, Tesla có thể thu nhận được những tri thức mà ở trong trạng thái bình thường không thể có được. Nhờ vào khả năng dễ dàng trở lại trạng thái bình thường, ông có thể ghi lại tất cả và truyền đạt lại cho những người khác”.

Hoàn toàn không thể giải thích nổi nguồn kiến thức của Tesla về những hiện tượng lạ lùng chưa được ai nghiên cứu.

Điều quan trọng nhất Tesla tiết lộ
Tesla nói: “Bộ não của tôi chỉ là một cỗ máy tiếp nhận, trong vũ trụ có một trung tâm cốt lõi mà từ đó chúng ta nhận được tri thức, sức mạnh và niềm cảm hứng. Tôi chưa thâm nhập được vào những bí mật của trung tâm này, nhưng tôi biết nó tồn tại”

Vậy cái trung tâm cốt lõi ấy là gì? Liệu có phải là Đấng Sáng Tạo?

Dmitrii Strelkov, Tiến sĩ Khoa học, Viện sĩ Viện Hàn Lâm Khoa học Nga, nói: “Nhiều người tin vào một Đấng Tối Thượng. Đối với một số người thì đó là Chúa Jesus, hay đại loại như vậy. Đối với một số khác thì đó là một trí tuệ, một sức mạnh siêu nhiên nào đó mà biết tất cả mọi điều, hiểu tất cả mọi việc, giúp cho những người cố gắng sống trong công bằng, giúp đỡ họ trong những tình huống khó khăn và giúp đỡ trong khoa học”.
Yuri Mayurin, Tiến sĩ Toán-Lý của Nga nói: “Phương pháp sáng tạo của Tesla buộc chúng ta phải nghĩ rằng có tồn tại một ngân hàng số liệu toàn cầu nào đó, mà bây giờ được gọi là trường năng lượng thông tin vũ trụ. Và Tesla biết cách mở nguồn đó, rút ra từ nơi đó những thông tin cần thiết, và ông luôn mơ ước để mọi người đều có thể tiếp cận được với nó…”

Tesla tin rằng khi con người chết đi, thể chất linh hồn của người đó không chết, thậm chí ông còn chế tạo ra một thiết bị đặc biệt cho việc này. Hiện vẫn còn lưu giữ những bức thư của một người bạn thân của Tesla, nhà vật lý nổi tiếng người Anh, ngài William Crookes. Trong một bức thư, Crooked cảm ơn Tesla vì đã tặng cho minh cuộn nam châm điện tần số cao. Việc này đã tạo điều kiện cho những người gọi hồn tiếp xúc dễ dàng hơn với các linh hồn cũng như cho phép điều chỉnh cân bằng trạng thái tâm lý của những người gọi hồn sau những cuộc gọi hồn đó.
Nicolai Never Skii, Tiến sĩ Toán-Lý, Viện Hàn lâm Khoa học Nga nói: “Ngày nay đã xác định được rằng các hạt cơ bản có thể tuân theo sự chỉ dẫn trong ý thức của con người. Điều đó không được ghi trong các định luật vật lý đã biết, nhưng đã được chứng minh bằng khá nhiều thực nghiệm”.
Từ lâu Max Planck, cha đẻ của Thuyết lượng tử, cũng khẳng định không thể giải thích được ý thức. Ông nói: “Tôi coi ý thức là nền tảng căn bản… Chúng ta không thể biết được những gì đằng sau ý thức. Mọi thứ chúng ta bàn đến, mọi thứ mà ta coi là đang tồn tại, đều do ý thức mặc nhận”.

Elon Musk khẳng định vị thế cho cái tên Nikola Tesla
Khi Internet ra đời, công nghệ vô tuyến phát triển, công nghệ không dây đang đi đến thời đại 5G. Bây giờ loài người mới sửng sốt phát hiện ra rằng cách đây 100 năm đã có một con người nói về những điều này, và kẻ đó bị coi là người điên. Trong hối hận, họ đi đòi công bằng cho ông, nhằm đưa tên tuổi Tesla trở lại với công chúng và sống mãi với nhân loại.
Elon Musk đã quyết định đầu tư vào Tesla Motors 6,35 triệu đô la trong lần rót vốn đầu tiên, cuối cùng ông đã thành công và biến cái tên Nikola Tesla trở thành bất tử.

Vào ngày 1/7/2003, tại thung lũng Silicon huyền thoại có hai người đàn ông tên là Eberhard và Tarpenning cùng một người bạn thứ 3 là hàng xóm Ian Wright đã thành lập một công ty. Họ thống nhất đặt cho nó cái tên là Tesla Motors. Họ chọn cái tên đó là để mục đích vinh danh nhà khoa học bị lãng quên vừa tìm lại được chỗ đứng trong lịch sử: Nikola Tesla, theo Business Insider.
Và cũng như Tesla, những gì họ có trong tay chỉ là những ý tưởng, bản phác thảo. Cho đến một ngày định mệnh của tháng 4/2004, có một triệu phú trẻ gốc Nam Phi với tầm nhìn cũng điên không kém Tesla đã quyết định đầu tư vào Tesla Motors 6,35 triệu đô la trong lần rót vốn đầu tiên. Người đàn ông đó đã nắm lấy con thuyền non trẻ này. Với vị trí CEO, anh đổ mồ hôi, công sức, và rót cả tài sản bản thân nhằm đưa con thuyền ấy vượt qua giông tố, từng bước từng bước đi qua chướng ngại công nghệ đến chướng ngại con người, chính phủ. Cuối cùng cũng đến hồi chiến thắng. Cùng với Tesla, ông trở thành người giàu nhất thế giới. Tên người đàn ông đó là Elon Musk.
Vào ngày 6/2/2018, hãng SpaceX của Elon Musk phóng thành công tên lửa Heavy Falcon cùng chiếc xe điện mang tên Tesla ra ngoài vũ trụ với ước mơ về cuộc sống trên sao Hỏa. Hẳn Nikola Tesla đã rất vui mừng khi hoài bão của mình đã được thế hệ sau thừa hưởng và phát triển. Một ý tưởng về việc ra ngoài vũ trụ được coi là “điên rồ” vào thế kỷ XIX, giờ đây đã trở thành một bước tiến lớn của nhân loại cũng như làm hiện thực hóa ý tưởng và đem tên tuổi của Nikola Tesla trở lại với thế kỷ XXI, theo cafef.
78 năm từ sau ngày Nikola Tesla mất trong tủi nhục, sự xa lánh, và sự nghèo đói, những hậu bối thần tượng ông giờ đã đòi lại cho ông sự công bằng, tự tôn, lòng thành kính. Từ đêm dài lãng quên, giờ đây họ đã biến cái tên Nikola Tesla trở thành bất tử.

Ánh Dương
Source:baomai.blogspot.com
Mẹ cứ kỳ vọng vào con đi!

Đỗ Hồng Ngọc

Tôi đọc được những dòng này của một thiếu nữ 15 tuổi trên một tờ báo dành cho tuổi mới lớn. Em viết về mẹ của mình.

15 tuổi, tôi không còn quá nhỏ để mẹ lúc nào cũng chú ý “chi li” từng việc như: Tôi ăn cơm chưa, tôi… tắm chưa và bạn của tôi là những đứa nào?…

15 tuổi, mẹ vẫn còn đưa đón tôi đi học… Tôi xấu hổ với bạn bè, còn mẹ thì lo sợ xe cộ đông đúc…

Bao nhiêu lần tôi muốn hét lên: Mẹ đừng kỳ vọng gì vào con cả!

Bao nhiêu lần tôi muốn buông xuôi… để mẹ biết rằng tôi đã lớn và có thể quyết định những thứ ngoài “vòng kim cô” của mẹ.

Nếu có một điều ước, tôi chỉ muốn mình được…”tự do”.

Tôi đọc mà buồn quá! Mẹ mà không được kỳ vọng gì vào con cả thì kỳ vọng vào ai? Ai có thể đỡ đần cho mẹ lúc già nua tuổi tác? Ai có thể lo lắng cho mẹ lúc ốm đau bệnh họan? Ai có thể chia ngọt sẻ bùi với mẹ lúc canh vắng đêm dài, với bao nỗi lo toan, nhọc nhằn không nói nên lời?

Tôi hiểu trong một lúc quá đỗi bực mình nào đó, em đã thốt lên những lời đau xót này với mẹ. Tôi chắc rằng, một ngày kia, khi tuổi đời thêm chồng chất, đọc lại những dòng này em sẽ vô cùng hối hận. Tôi hiểu rằng rồi đây khi đến lượt mình bế trên tay một đứa con đỏ hỏn, rứt ra từ núm ruột của mình thì em sẽ thấm thía nghĩ về mẹ mình ngày xưa, lúc đó nhiều khi mẹ đã không còn nữa! Tôi chắc rằng người mẹ khi đọc những dòng này của em sẽ không hề khóc, sẽ chỉ trìu mến nhìn đứa con thân yêu từ núm ruột mình rứt ra kia đang hờn dỗi và càng thương nó hơn. Khi nhìn con đã ngủ ngon lành sau cơn phiền muộn, mẹ sẽ kéo tấm chăn mỏng đắp thêm cho con, vuốt lại tóc con cho ngay ngắn, len lén hôn lên trán con thật nhẹ, rồi rón rén bước đi….

Nhớ lại những ngày xưa, mẹ có thể mỉm cười.. Những lúc bú mớm con cũng đã từng cắn mẹ đau điếng! Những lúc bệnh hoạn con cũng làm mẹ thức thâu đêm. Con ho mà mẹ ran lồng ngực. Con ỉa chảy mà mẹ đau thắt ruột gan. Mẹ không ngại ngần hôi hám, vấy bẩn để chăm sóc con. Có lúc ngửi mùi phân của con, có lúc ngửi mùi nước tiểu của con để theo dõi bệnh trạng báo cho bác sĩ. Sữa mẹ là những tế bào thân xác mẹ vỡ ra mà thành. Mẹ xanh xao đi để con được hồng hào. Mẹ lùn thấp xuống để con đựơc cao lớn lên. Mẹ loãng xương để con được cứng cáp. Mẹ nhăn nheo để con đầy đặn. Mẹ xấu xí từng ngày để con ngày càng rạng rỡ xinh tươi. Nhìn con lớn lên mẹ nhìn thấy mẹ ngày xưa. Con nói bi bô, con đi lững thững từng bước một… ngày nào! Mẹ hãnh diện nhìn con như dòng sông hãnh diện nhìn dòng nước chảy. Mẹ không kỳ vọng vào con thì kỳ vọng vào ai?

Nhạc sĩ Trần Long Ẩn có môt bài hát rất dễ thương. Mỗi Tết đến, khi con “mừng tuổi mẹ” thì càng thấm thía “ngày con xa mẹ càng gần”! Không kỳ vọng vào con thì kỳ vọng vào ai?.

Rồi một ngày nào đó, chắc chắn con sẽ được “tự do”…, con sẽ thóat khỏi “vòng kim cô” của mẹ, không cần phải có một điều ước!

Sẽ không còn ai nữa chú ý “chi li” đến từng việc của con, ăn cơm chưa , tắm chưa, và bạn con là những đứa nào?…

Cho nên, tôi nghĩ ngay bây giờ em đã có thể ôm lấy mẹ và nói với mẹ rằng: Mẹ ơi, mẹ cứ kỳ vọng vào con đi! Nhưng đừng tạo sức ép, đừng làm con quá đỗi lo âu. Con đã lớn rồi! Con sẽ không phụ lòng mẹ đâu! Mẹ cứ kỳ vọng vào con đi!
TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT CỦA MỘT NGƯỜI MỸ.

(Được tìm thấy trong sổ tay của một du khách Mỹ đánh rơi trên bãi biển Đà nẵng, Việt Nam).

- Ăn đi: Không có nghĩa là vừa ăn vừa đi mà chỉ nhắc nhở ai đó ăn mạnh vào.

- Ăn mặc: Không có ăn chi cả mà chỉ có mặc không thôi.

- Ăn nói: Cũng không ăn chi cả mà chỉ nói không thôi.

- Buồn cười: Không có buồn gì cả mà chỉ có cười không mà thôi.

- Cà lăm, Cà nhắc, Cà chớn, Cà khịa, Cà rịch, Cà tang: Không phải những loại Cà để ăn, mà những tật không hay của người ta.

- Đánh Giày: Không phải là Phang, Đánh, đập, đá vào Giày mà là "o bế ", làm đẹp cho Giày.

- Đánh Răng: Không phải là Đánh, Đập cho Răng đau, mà dùng bàn chải và kem làm cho sạch răng mà thôi.

- Đi Cầu: Là đi vô toilet chứ không phải lái xe hay chạy qua cầu đâu.

- Hai Vợ Chồng: Không có nghĩa là 2 Vợ 1 Chồng mà chỉ có 1 Vợ 1 Chồng thôi.

- Hai Ông Bà: Không có nghĩa là 2 Ông 1 Bà, mà chỉ có 1 Ông 1 Bà thôi.

- Làm thinh: Không có làm việc gì cả mà chỉ yên lặng, không nói năng chi hết.

- Làm biếng: Cũng không có làm chi hết mà chỉ... chơi không mà thôi.

- La cà: không la rầy ai cả mà rề rà (?) ghé chỗ này chỗ kia.

- Làm răng (mần răng): Làm thế nào chứ không phải đi chữa Răng đau đâu.

- Ngâm thơ: Không phải là đem lá thơ ngâm vô nước, mà là đọc, kéo từng chữ cho dài ra, cho người ta nghe hay hay.

- Nhà tôi: Không phải là cái nhà để ở mà NGƯỜI BẠN ĐỜI hay MỘT NỬA KIA... của mình.

- Nhà thơ, nhà văn, nhà báo: Không có nghĩa là nhà để chứa những bài thơ, bài văn hay báo chí, mà là chỉ người làm thơ, viết văn, viết báo...

- Ông Sui: Là Ba mình gọi Ba của vợ mình, chứ không có nghĩa là "Mr. Unlucky" đâu.

- Tục ngữ: Không phải là những lời thô tục, mà là những lời dạy dỗ quý báu trong dân gian.

Nguồn: Nguyễn Ngọc Hằng
PHI CÔNG VÀ MÁY BAY BÀ GIÀ

Lần đầu gặp mặt, Hân ngỡ ngàng khi “đối tượng” là một thanh niên mặt búng ra sữa. Thế nhưng, hắn luôn mồm xưng anh và gọi cô là em.

Hân quen Khương trên một trang web hò hẹn online. Tất cả khởi đầu từ một đoạn giới thiệu mang đầy tính khiêu khích: “Trần Lê Ngọc Hân, viết lách tự do, sinh năm 1974, tuổi Dần. Ai không sợ bị thịt thì cứ nhào vô”.

Ba ngày sau khi đăng hai câu giới thiệu ấy. Hân nhận được rất nhiều thư nhưng cô khá ấn tượng trước một lá thư khiêu khích không kém trong hộp mail: “Nguyễn Đăng Khương, thiết kế nội thất, tuổi Mèo. Mèo là chú của cọp nên không sợ bị thịt, sẵn sàng nhào vô”. Đọc e-mail, Hân khinh khỉnh: “Nhỏ hơn một tuổi à? Cũng không đến nỗi”. Thế nhưng, Khương chỉ mới 20 xuân xanh, thua Hân 13 tuổi, vẫn đang học đại học. Cũng là Mèo nhưng đi sau Hân hơn một con giáp.

Buổi hẹn hò offline đầu tiên ở Hands, quán cà phê yêu thích của Hân nhìn khuôn mặt búng ra sữa của Khương, Hân suýt té ghế. “Em trêu tôi đấy à?”, Hân gằn giọng. Khương tỉnh queo: “Ban đầu định là vậy nhưng bây giờ thì không. Chị đẹp hơn em nghĩ”, Hân xô ghế đứng dậy, quay đi không thèm ngó lại.

Thế nhưng Khương không dễ bảo như Hân nghĩ. Một tháng sau buổi hẹn hò thất bại ấy, Khương xuất hiện trước mặt Hân, cũng tại Hands, với dáng vẻ hoàn toàn khác. Tóc húi cua, hàm râu quai nón gọn gàng, vóc dáng cao ráo, săn chắc nổi bật trong chiếc áo pull màu đỏ vang và quần bò bạc thếch. Trước ánh mắt sững sờ của Hân, Hương nhe răng: “Sao? Bây giờ tôi xưng anh với Hân được chưa?”.

Hân tự rủa sả mình sao lại tiết lộ quán cà phê Hands và cả thói quen ngồi đồng ở đây để Khương biết đường mò đến. Cô đốp chát ngay: “Trừ khi em tẩy được cả giấy khai sinh”.

“Giấy tờ không quan trọng, một người làm việc tự do, chẳng bao giờ ký hợp đồng như em hẳn phải hiểu điều đấy chứ”, Khương đốp chát lại.

“Nhưng như vậy không có nghĩa em có thể lớn lên bằng tôi”, Hân phản bác.

Khương gân cổ cãi: “Cũng không có nghĩa là anh nhỏ hơn em, phải không? Thôi thì em cứ xem anh như là một con mèo, còn em là một con cọp, bỏ qua chuyện tuổi tác, được không?”. “Chị không rảnh để chơi với em, nhóc à!”. “Vậy có rảnh để yêu không?”. “Không, chỉ rảnh để cưới thôi”.

Khương im lặng. Hân vẫn giữ gương mặt điềm tĩnh nhưng trong bụng hò reo chiến thắng . Đàn ông nào cũng vậy, nghe đám cưới là rụt vòi, huống chi Khương chỉ mới 20 tuổi, còn thích bay nhảy. Thật tình, Hân cũng thấy tiếc cậu, chàng đẹp trai này nhưng giá 20 nhân thêm cho hai thì còn có cơ may…

Đột ngột, Khương lên tiếng: “Em hứa đấy nhé, rảnh để cưới, ghi cho anh địa chỉ nhà em, mai anh sang nhà hỏi cưới”.

Hân sa sầm nét mặt: “Đùa đủ rồi đấy, cậu làm tôi bực rồi đấy!”.

Khương vẫn kiên nhẫn: “Người ta bảo con gái tuổi Dần thường muộn chồng. Nếu lấy chồng sớm thế nào cũng goá bụa. Em bây giờ lấy chồng được rồi, anh cũng không sợ bị em khắc chết”.

Hân bật cười, không thể nghĩ ra thêm lý do để xua đuổi con mèo si tình từ trên trời rơi xuống này. Vậy là yêu nhau!

Một ngày mưa, Hân nằm cuộn tròn tấm chăn mỏng, gối đầu lên ngực Khương, thì thầm: “Em muốn sinh con”, Khương ngái ngủ: “Bao giờ?”. Ngay bây giờ, em muốn làm tình không dùng bao cao su”. Khương giật mình, tỉnh cả ngủ, mắt mở to: “Em đùa à?”.

“Không, em nói thật. Em đã hơn 30 tuổi rồi, cũng đã đến lúc sinh con”. Khương im lặng. Hân lại tiếp: “Anh không cần lo. Em tôn thờ chủ nghĩa độc thân nên chỉ muốn sinh con chứ chẳng ràng buộc trách nhiệm gì ở anh cả. Nếu thích, anh có thể đến thăm con, không thì thôi, em chẳng mang con đến mè nheo hay làm phiền anh đâu”.

Khương vẫn im lặng.

“Chắc lại sắp vùng ra khỏi chăn và bỏ chạy. Rồng hay mèo hay ngựa thì cũng nhát như nhau cả, ôi đàn ông”. Hân nghĩ một cách ca thán. Trải qua vài ba mối tình, Hân không còn ngạc nhiên hay đau lòng trước phản ứng hiện giờ của Khương. Những người tình trước của cô có say đắm đến mấy cũng bỏ chạy khi nghe đến chuyện sinh con.

Khương bước ra khỏi chăn thật nhưng không khoác áo và rời khỏi phòng như những anh chàng khác.

Anh lặng lẽ rít thuốc hồi lâu rồi bảo: “Mình cưới nhé!”. Hân tưởng mình nghe lầm: “Sao?”. Khương quay lại nhìn cô, cười dịu dàng: “Đám cưới, anh nói là mình làm đám cưới”. Đến lượt Hân im lặng, cô chưa lường trước tình huống này.

Nhìn vẻ mặt của Khương, Hân biết anh không đùa. Hân khinh khỉnh: “Anh không cần vì đứa con mà cưới cả con vợ già đâu. Em nói rồi, em tôn thờ chủ nghĩa độc thân”.

Khương bật cười, dụi đầu vào ngực Hân: “Anh không vì đứa con mà cưới em. Anh muốn dùng đám cưới để hợp thức hoá mong ước sinh con của em, không được sao? Bỏ quách cái chủ nghĩa độc thân của em đi, cũng đã đến lúc em cần một gia đình đúng nghĩa rồi đấy cưng” và anh hôn cô thật nồng nàn.

Khương nói là làm nên ngay tuần sau, anh đưa cô về ra mắt mẹ và xin cưới. Bố Khương mất từ khi anh còn nhỏ, nhà chỉ có hai mẹ con. Mẹ Khương đón Hân bằng ánh mắt sắc sảo pha chút lạnh lùng.

Khương chỉ mới hơn 21 tuổi, chưa đến lúc lập gia đình, bà tự hỏi ở cô gái này có điều gì khiến con trai mình say mê đến vậy. Hân rợn người khi mẹ Khương đưa mắt “chiếu tướng” cô từ đầu đến chân mình. Cô chưa từng biết sợ ai hay điều gì nhưng giờ đây, tim cô đang đập mạnh. Rõ ràng, mẹ Khương không như những trở ngại mà Hân từng đối đầu.

Sau mấy phút căng thẳng, bà tằng hắng hỏi: “Cháu là người ở đâu?”. “Dạ, cháu sinh ra ở Sài Gòn nhưng cả nhà cháu đã qua Mỹ định cư, chỉ còn mình cháu ở đây thôi ạ”.

“Sao cháu không đi theo họ?”.

“Dạ, tại vì cháu thích ở Việt Nam”, Hân đáp hơi khiên cưỡng, không lý nào lại nói với mẹ chồng tương lai rằng mình ở lại Việt Nam lúc ấy chẳng qua vì mối tình đầu với một anh chàng kiến trúc sư.

“Cháu bao tuổi rồi?”.

Hân lúng túng. Yêu Khương đã hơn năm nhưng cô vẫn ngại khi thú nhận với ai đó cô hơn anh 13 tuổi, dù sau khi Khương nỗ lực thay đổi ngoại hình, trông cô chẳng đến nỗi già hơn anh.

Ngay lập tức, Khương đỡ lời cho người yêu: “Dạ, cô ấy tuổi Dần ạ”.

Gương mặt mẹ Khương bỗng biến sắc, bà gằn giọng: “Tuổi Dần thì không được, không cưới xin gì cả”. Khương thảng thốt: “Sao vậy mẹ?”.

Sao trăng gì? Con gái tuổi Dần lấy chồng sớm có số sát phu, con thừa biết mà”.

Trời ơi, đó chỉ là chuyện vớ vẩn. Sao mẹ tin được”.

“Không vớ vẩn, nếu muốn, hai đứa chờ mười năm sau, bước qua tuổi 30 rồi cưới”. Mẹ Khương nói với giọng đắc thắng, bà thừa biết chẳng đứa con gái nào chịu điều kiện vô lý này.



Khương cũng đắc thắng đáp ngay mà quên mất điều mình đang cố giấu: “Cô ấy đã qua ba mươi rồi mẹ ơi”. Nhìn đôi mắt mở to của mẹ Khương lúc ấy, Hân rên thầm trong bụng: “Thôi rồi”.

Sau ngày hôm ấy, sóng gió phủ chụp lên mối tình của họ. Mẹ Khương kiên quyết phản đối, thậm chí lấy cái chết để doạ con. Khương cố gắng thuyết phục mẹ nhưng vô ích. Sợ Hân buồn, anh khuyên cô kiên nhẫn cho anh thêm thời gian.

Trước mặt Khương, Hân luôn tỏ ra điềm tĩnh nhưng đêm về, cô ôm gối khóc. Đã lâu lắm rồi từ sau mối tình đầu tan vỡ cũng bởi định kiến tuổi Dần, Hân mới khóc vì một người đàn ông.

Nửa năm sau, mẹ Khương tìm gặp Hân. Cô hẹn bà ở Hands vào ngày 28 Tết, ngày làm việc cuối cùng trước Tết Nguyên Đán của Hands. Năm nào cũng vậy, Hands luôn đóng cửa vào 28 Tết và khai trương lại vào mùng Bốn. Hân vẫn còn nhớ ngày đầu tiên mình lồng tay vào tay Khương cũng là 28 Tết.

Hands nằm cuối một con hẻm nhỏ yên tĩnh giữa trung tâm thành phố sầm uất. Người không biết khó có thể tìm ra Hands giữa những con đường ngoằn ngoèo và chi chít như bàn cờ. Hands nhỏ, có chưa đến năm cái bàn nhưng nhờ vậy mà tuyệt đối yên tĩnh. Hân vẫn thường một mình đến Hands với chiếc laptop, ngồi vào chiếc bàn kê sát ô cửa sổ trắng và gõ lóc cóc viết bài. Và giờ đây, cô cũng đang ngồi ở chiếc bàn ấy, đối diện với mẹ Khương.

Mẹ Khương mở đầu chuyện một cách nhẹ nhàng: “Cháu có thật sự muốn làm con dâu của bác không?”.

Hân im lặng, cân nhắc hồi lâu và khẽ đáp: “Cháu thật sự muốn làm vợ Khương và cháu mong bác đồng ý”.

Vẫn giữ vẻ tự nhiên, bà hỏi: “Cháu nghĩ Khương muốn cưới cháu vì điều gì?”. Hân im lặng, cô muốn trả lời vì tình yêu nhưng không hiểu sao không thể thốt nên lời. Mẹ Khương mỉm cười ý nhị: “Cháu không đủ can đảm để trả lời vì tình yêu, đúng không?”. Hân mím chặt môi: “Bác muốn nói gì?”.

Mẹ Khương vẫn điềm tĩnh: “Bác muốn cháu chủ động rời xa Khương trong một năm, không liên lạc và không giải thích bất kỳ điều gì cả. Nếu nó thật sự yêu cháu, nó sẽ vượt qua khoảng thời gian ấy và sẵn lòng chờ cháu quay về. Khi ấy, bác sẽ không phản đối chuyện đám cưới nữa. còn ngược lại, tình cảm hiện giờ nó dành cho cháu chỉ là đam mê nhất thời và hai đứa nên kết thúc. Bác cũng đang thắc mắc liệu cháu có thật sự tin là Khương yêu mình không hay chỉ đang say mê một phụ nữ từng trải và có chút nhan sắc. Sao? Cháu có tự tin để thử không?”.

Bằng những nhận xét tinh tế của mình, bà thừa hiểu Hân là cô gái ngang tàng và có lòng tự tôn rất cao. Bà biết mình đã đánh trúng đòn và chắc chắn Hân sẽ đồng ý. Một cách chậm chạp, Hân khẳng định lại điều bà đang nghĩ: “Quyết định như vậy, bác nhé!”.

Một năm trôi qua, Hân đang ngồi trên taxi đến Hands. Cây kim giờ trên tay của cô đang nhích dần đến số 11. Đêm đã khuya nhưng Sài Gòn vẫn chưa muốn ngủ. Hôm nay là 28 Tết. “Lại là ngày 28, không biết nên yêu thương hay nguyền rủa nó đây?”, Hân vừa nghĩ vừa nhìn mông lung.

Không khí hội hè phủ khắp nơi nhưng lòng Hân trống rỗng. Cô vừa mong gặp lại Khương vừa sợ mình sẽ thất vọng.

Một năm qua, giữ đúng lời hứa vời mẹ Khương, Hân bẻ sim điện thoại, thay đổi chỗ ở, đóng cửa Facebook, không đến Hands và bất cứ nơi nào khác mà Khương có thể tìm đến. Cô vác ba lô đi khắp nơi, từ Đà Lạt, Nha Trang đến Hà Nội, Sa Pa… Cô đi vừa để viết bài vừa để quên đi nỗi cô đơn đang giày vò mình.

Hân biết ở Sài Gòn, Khương đang điên cuồng tìm cô. Hân đau lòng khi nghĩ đến gương mặt hốc hác và đôi mắt trũng sâu của anh. Ngày nào, Khương cũng gửi e-mail cho Hân và giăng trên Facebook lời van xin tha thiết: “Hân, em đang ở đâu? Đừng tránh mặt anh nữa!”. Hân đọc hết, biết hết nhưng im lặng. Cô chỉ biết động viên chính mình và đánh dấu chéo vào quyển lịch cầm tay khi mỗi ngày trôi qua.

Đã có lúc Hân tưởng mình bỏ cuộc khi những lá e-mail của Khương thưa dần rồi mất hẳn. Dòng chữ tha thiết trên Facebook đã được thay bằng những câu cập nhật cuộc sống thường ngày của anh.

Thỉnh thoảng, Khương lại khoe những tấm ảnh anh chụp khi đi du lịch đâu đó, vây quanh anh luôn có những cô gái xinh đẹp và trẻ trung. Hình ảnh đó làm Hân vừa ghen vừa có cảm tưởng mình như bị xóa sổ khỏi cuộc đời của Khương.

Những lúc ấy, Hân ngồi lặng câm trước laptop và nhếch mép: “Đàn ông…” nhưng nước mắt lại rơi trên má cô nóng hổi. Hân quệt đi ngay, dù gì, đây cũng không phải lần đầu tiên cô không được lựa chọn. Là con gái tuổi Dần, Hân đã khá quen với điều này. Người tình đầu của Hân cũng đã không thể vượt qua định kiến của gia đình và bỏ rơi cô chỉ vì hai chữ “tuổi Dần”. Với những người tình sau, Hân chẳng bao giờ đặt quá nhiều hy vọng vào họ. Rồi cũng như nhau cả thôi!

Thế nhưng lần này khác, Hân biết mình yêu Khương, yêu thật sự kể từ sau mối tình đầu nên cô không thể dễ dàng bỏ cuộc. Máy bay bà già thì đã sao? Tuổi Dần thì đã sao? Chẳng lẽ cô không được quyền yêu như bao người phụ nữ khác? Và Hân vẫn ôm ấp một hy vọng nhỏ nhoi, vẫn đánh dấu chéo vào quyển lịch cầm tay khi mỗi ngày trôi qua. Cô chờ ngày được gặp lại Khương.

Chiếc taxi đỗ xịch trước con hẻm nhỏ cắt ngang những dòng suy nghĩ của Hân. Cô thanh toán cước phí rồi lặng lẽ gõ chân trên con đường lồi lõm quen thuộc. Bây giờ là 11 giờ rưỡi đêm 28 Tết và cô đang đến Hands. Nếu thật sự yêu và còn nhớ Hân, Khương chắc chắn đang đợi cô ở Hands, ít nhất là qua 12 giờ đêm nay.

Hands không khác một năm trước là mấy. Vẫn một mảng tường trắng in đầy những dấu tay bằng sơn đủ màu của các vị khách, vẫn những chiếc bàn gỗ mộc mạc được lau chùi sạch sẽ đến bóng loáng, vân những cây mai giả nhỏ xíu đặt trên bàn và những phong bao lì xì đỏ đính lục lạc đong đưa reo vui bên ô cửa sổ…

Hân đưa mắt tìm kiếm chiếc bàn kê sát ô cửa sổ trắng. Tim cô như rơi tõm xuống. Chiếc bàn trống không. Hân đưa mắt nhìn quanh. Hands vẫn còn lác đác dăm vị khách nhưng tuyệt nhiên không có người cô muốn tìm.

Hân tưởng như mình không đứng vững. Một cơn khó thở dâng lên khiến tim Hân đau thắt. Cô ôm lấy lồng ngực, lê chân khó nhọc về phía chiếc bàn quen thuộc và gọi một ly cappucino. Mọi vật trước mắt cô nhoè đi. Hân biết mình đang khóc. Cô quệt nước mắt và cố gượng cười với cô phục vụ, nhưng nụ cười của cô phản chiếu xuống vệt nước trên mặt bàn trông méo mó và thảm hại như nụ cười của anh hề vào ngày rạp xiếc vắng khách.

Cô phục vụ ái ngại hỏi: “Chị không sao chứ?”. Hân lắc đầu, cố pha trò: “Không, chỉ là tôi có hẹn một người quan trọng nhưng lại bị cho leo cây”.

Cô phục vụ cợt vỗ tay lên trán: “à, thì ra là chị” rồi quày quả đi về phía quầy bar. Cô gái trở lại với một chiếc máy MP3 và bảo: “Sáng nay, có một anh chàng cũng nói câu tương tự như chị vậy. Anh ấy nhờ tôi trao lại thứ này cho cô gái nào ngồi ở chiếc bàn kê sát cửa sổ và cũng bị người ta cho leo cây”.

Hân đón chiếc máy từ tay cô phục vụ, tim cô đập mạnh liên hồi. Tay run run, cô gắn tai nghe và nhấn nút play. Giọng Khương vang lên trầm ấm như đang ở thật gần: “Em đang khóc vì anh đã không đến, có phải không? Anh đã chờ em suốt một năm qua ở Hands và lần nào, anh cũng thất vọng ra về. Anh liên lạc với em bằng mọi cách nhưng vô ích. Anh biết em vẫn quan sát anh từng ngày, anh van xin em rồi khiêu khích em trên Facebook để em xuất hiện nhưng tất cả đều công cốc”.

“Anh tự hỏi mình đã làm gì sai để em phải xa lánh anh như vậy? Sáng nay, anh đến Hands từ rất sớm và chờ em đến tận trưa. Em vẫn mất hút. Anh thật sự không đủ kiên nhẫn nữa. Khi em nghe được những lời này, anh đã ngồi trên máy bay sang Pháp. Anh sẽ làm việc ở đó trong ba năm và có thể lâu hơn. Có lẽ chúng ta không còn gặp lại nhau. Chúc em mạnh khoẻ và hạnh phúc”.

Những lời cuối của Khương như nhoè đi. Hai tai Hân lùng bùng, cô ngồi phỗng như tượng rồi đột ngột đứng bật dậy. “Không thể như thế! Mình phải ra sân bay”, Hân hốt hoảng vùng chạy. Cô va mạnh vào chiếc bàn và đánh đổ ly cappuchino. Dòng cà phê nóng rẫy đổ trên tay cô nhức buốt nhưng Hân không quan tâm. Cô luýnh quýnh chạy đi nhưng vấp phải chiếc ghế và ngã sõng soài. “Mình và Khương không thể kết thúc như vậy, không thể”, Hân bật khóc ngon lành như một đứa trẻ.

Chợt một đôi tay mạnh mẽ nâng cô dậy và ôm siết cô vào lòng. Mùi da thịt quen thuộc khiến Hân như bừng tỉnh. Trước khi Hân kịp nhận biết điều gì đang xảy ra, một nụ hôn nồng nàn gắn chặt lên môi cô và giọng Khương thầm thì: “Em là cọp mà sao mít ướt thế? Anh mới trêu một tí đã khóc, vậy mà nỡ bỏ anh đi suốt một năm trời?”.

Hân lắp bắp:”Anh… anh… không phải là anh…”. Khương mỉm cười dịu dàng: “Anh chẳng đi đâu cả, có đi cũng phải tha con cọp này cùng đi. Anh chờ em ở đây suốt một năm qua. Em ác lắm, thoả thuận với mẹ mà chẳng nói với anh câu nào”.

“Anh biết hết rồi sao?”.

Sáng nay, mẹ đã kể hết cho anh nghe và dặn anh phải đến đây đón em. Mẹ biết chúng ta yêu thương nhau thật lòng nên không phản đối nữa. Về nhà thôi em, mẹ đã làm thức ăn khuya, chờ con dâu tương lai về đó”.

Lặng nhìn cuộc sống

Nguồn: FB Nguyễn Ngọc Bích. 
Một Năm Qua, Ta Có Học Được Gì?

24/05/2021
Nguyệt Mị

***
Wall Street – Sòng bạc lớn nhất thế giới.

Cuối cùng rồi Mị cũng được đi chợ công khai và thỉnh thoảng ghé ăn nhà hàng sau khi chích ngừa đầy đủ. Phải nói là một năm qua Mị đã học được kha khá bài học kinh nghiệm trong công việc lẫn cuộc sống. Mị có bao giờ tưởng tượng được một ngày đẹp trời mình có thể ăn bánh mì nóng bất kỳ khi nào Mị muốn. Chả là lúc cao điểm dịch bệnh và đóng cửa khắp nơi, sếp lớn rất lo lắng và cấm tiệt Mị đi chợ, nên Mị không biết làm gì bèn đặt đủ thứ bột trên mạng về làm bánh.

Đầu tiên là món bánh mì Việt Nam. Cái tật xớn xác nghe phân nửa quên phân nửa rồi hấp tấp không chờ bột nổi mà Mị làm ra kha khá sản phẩm bánh mì cứng như cục đá. Mị cũng nhồi nhồi nắn nắn theo chỉ dẫn trên YouTube và sau khi quăng chừng 20lbs bột mỳ thì Mị cũng thành công mỹ mãn. Ta nói nghề chơi cũng lắm công phu. Có làm mới biết bột mì nhiều nhãn hiệu khác nhau thì không nói làm gì, Mị tưởng bột nào cũng là bột, hóa ra mỗi nhãn hiệu thì bánh làm ra có độ nở khác nhau, rồi nhiều loại men khác nhau, rồi công thức pha bột, nhồi nắn khác nhau. Nói chung là khó chứ hông phải dễ. Ăn bánh mì đến ngán thì Mị bèn chuyển qua làm bánh ướt tráng chảo. “Sếp lớn” nhà Mị rất kỹ, không cho xài chảo không dính. Sau khi thất bại vô số lần thì Mị đành nằm vạ nhứt định bắt “sếp” cho Mị mua cái chảo không dính để đổ bánh ướt. Và Mị cũng quăng vô số lần trước khi có thể tráng được cái bánh ướt ăn được được. Và bánh lọt thì Mị đổ xong thì quăng. Bánh giò thì cũng ra ruộng chơi với quạ. Bánh bò cũng bò ra vườn rau của Bà Tám. Cuối cùng thì trở về lại món bánh xèo mà Mị biết đổ từ bé. Chứ còn các loại bánh khác thì thôi Mị cầu trời dịch bệnh qua mau, Mị đi lên little Sài Gòn mua ăn cho nó gọn.

Trong khi dịch bệnh khắp nơi thì đất nước lại rúng động với cái vụ phân biệt chủng tộc, biểu tình các kiểu không chỉ khắp nước Mỹ mà còn lan ra nhiều nước trên thế giới. Mị ngồi nhà xem ti vi mà lo ngay ngáy, không biết sau này ra sao. Nói chung là tâm trạng bắt đầu căng thẳng. Đến vụ bầu cử thì đúng là quá căng thẳng luôn. Thành thật mà nói, Mị chỉ cầu mong bản thân, gia đình, người nhà gần xa, bạn bè khắp nơi, mọi người trên thế giới này có được cuộc sống bình an, khỏe mạnh bên gia đình, công ăn việc làm ổn định, vui vẻ. Đôi khi Mị cảm thấy mình hơi an phận nhưng trước giờ chỉ cầu mong có bao nhiêu. Chuyện chính trị hay kinh doanh đối với Mị là điều vượt quá khả năng. Mị cũng không có hứng thú. Tuy nhiên, về cơ bản, Mị chỉ nghĩ đơn giản là ai thích tiêu chí của ứng viên nào, thấy phù hợp lợi ích của mình thì mình bầu cho ứng viên đó. Thế thôi. Gia đình và bạn bè quan trọng hơn. Và Mị cũng nhiều lần khẳng định như vậy. Nhưng rất tiếc lần này, chính trị quả thực tác động sâu sắc đến đời sống của Mị. Vì Mị phải nghỉ chơi với vài người bạn lẫn người nhà có quan điểm chính trị quá khích và sẵn sàng mạ lị, mạt sát người khác, cả những người cứ lôi Mị vào bàn chuyện chính trị thì Mị cũng phải dẹp qua một bên. Một khi đối phương không tôn trọng quan điểm của mình thì tốt nhất không nên nói chuyện cho rách việc.

Sau khi thấy Mị lên mạng nhí nhố xàm xí nhằm giảm căng thẳng thì kết quả là vì tin tức tiêu cực quá nhiều, rồi tranh cãi đủ thứ càng làm cho Mị căng thẳng hơn nên bạn Mị rủ Mị chơi cổ phiếu. Ui chà, Mị vốn nhát gan. Nhà gần sòng bài mà Mị có mấy khi đặt chân vào. Có đển thì cũng chủ yếu để ăn buffet, xem ca nhạc. Mị chỉ thích nhất là được ăn ngon thôi. Nên cứ nhà hàng ngon là Mị đến ăn thử. Mỗi lần đi vào sòng bài thấy đèn đuốc xanh đỏ đủ kiểu là phát chóng mặt. Có vài lần Mị cũng tò mò, bỏ vào 20 đồng, thua sạch, thế là dẹp tiệm, không chơi nữa. Nhưng bạn Mị bảo, không đâu, cổ phiếu là mình đầu tư, không phải đánh bạc. Tốt hơn là lên mạng cãi cọ chuyện chính trị vớ vẫn.

Mị nghe chừng có lý. Thế là Mị nghe cũng bùi tai bèn lấy tiền để dành ra, mở tài khoản để mua cổ phiếu. Tháng 1 tháng 2, cũng lên được khá khá tiền, thế là Mị khoái chí lắm. Vụ này coi bộ được nha. Đỡ lên mạng nhiều chuyện lại còn tiền đẻ ra tiền. Mị thấy mình tự tin lên hẳn. Lại được bạn để tên vào một nhóm những người chơi cổ phiếu. Có những người tự xưng là chuyên gia rồi giúp đỡ mọi người cùng kiếm tiền, để người Việt mình cũng giàu. Mị nghe bùi tai lắm, hí hửng bàn tán suốt. Nhưng ban đầu Mị còn nhát gan, cứ thấy lời chút xíu là bán mất tiêu, xong nó lên nữa, Mị tiếc ghê ghớm. Lại nghe xúi bảo, phải đầu tư lâu dài, bỏ tiền đó đi, đừng nhìn. Thế là Mị hí hửng làm theo. Ui chà, lên không bán, cổ phiếu xuống sạch sẽ. Ngồi nhìn lại thấy hóa ra mấy tháng nay mình làm không công cho Wall Street. Đã mất thời gian ngồi nhìn, rồi lại còn sợ mất vốn. Mị còn biết kha khá người còn bị mất thâm cả vào vốn. Thật là tội.

Wall Street trong mắt Mị thật là một sòng bạc khổng lồ mà không biết bao nhiêu người mất tiền vì máu ăn thua. Hàng ngàn mã cổ phiếu khác nhau, thượng vàng hạ cám, giá vài ngàn đô cũng có mà vài chục xu cũng có luôn. Có những lúc đọc tin tức toàn là tin tốt lành, thế là hí hửng mua, xong cổ phiếu xuống rầm rầm. Có những lúc toàn tin xấu, không dám mua thì cổ phiếu lại lên trở lại, còn mình thì nhìn ngẩn tò te không hiểu tại sao. Bây giờ Mị còn biết thêm, các công ty còn tung tin thất thiệt, giả mạo đủ thứ. Chơi cổ phiếu cũng nhiều trò vui ra phết. Khi mua một cổ phiếu đang lên, có hai khả năng, hoặc là lên nữa, hoặc đổ trở xuống. Trong trường hợp mua giá cao rồi nó đổ xuống, các vị ấy gọi là “đu đỉnh”. Trong trường hợp cổ phiếu đang xuống, nếu mua thì có hai khả năng. Một là xuống tiếp, hai là lên lại. Trường hợp mua lúc đang xuống, các vị ấy gọi là “bắt đáy” hay “chụp dao đang rơi”. Cuối cùng vẫn là 5 ăn 5 thua. 

Rồi có cổ phiếu rác, không có giá trị nhưng được thổi giá lên họ gọi là “pump and dump”, ai mà xông vô mua thì đu đỉnh là cái chắc. Rồi các tổ chức đầu tư tài chính thao túng lũng đoạn thị trường, họ gọi là “cá mập”. Rồi mỗi khi một cổ phiếu lên thì những người này vỗ ngực, xưng tên ta đây tài giỏi, tiên đoán được. Khi xuống thì họ lại nói, ai biểu tham, đổ hết vô mua chi, ai biểu lời không bán. Trời ạ, Mị choáng váng hết mặt mày sau khi nghe đủ thứ tranh cãi trong nhóm. Sau khi kiểm lại danh sách những người này xúi mua để lâu thì gần như 10 mã cỗ phiếu là xuống hết 9. Nghĩ mình thật là dại, ai đời lại đi nghe mấy kẻ không biết phải mặt thật, tên thật hay không, khoác lác vớ vẫn, tung hô lẫn nhau trên mạng xã hội mà đầu tư cổ phiếu bao giờ. Nếu họ nói đâu trúng đó thì đã thành tỷ phú rồi, làm gì mà lên mạng rủ chơi vớ vẫn như vậy.

May mà Mị nhát gan, nên không bị đứt vốn, chứ bao nhiêu tiền lời thì bị mất lại sạch, thà mất lời còn hơn đứt vốn. Thế là Mị lẳng lặng rút lui. Quyết định bán sạch không chơi cổ phiếu nữa. Ôi chà, sau 5 tháng căng thẳng theo dõi, cuối cùng mèo vẫn hoàn mèo, thì Mị quyết định từ nay tránh xa cái sòng bạc cao cấp ấy ra. Lên cũng căng thẳng, xuống cũng căng thẳng, đầu óc không tập trung làm ăn được gì ráo. Thôi, cứ chăm chỉ làm việc, chi tiêu hợp lý, dành thời gian đầu tư cho bản thân, học hành nâng cao kiến thức, rèn luyện và giữ gìn sức khỏe còn được việc hơn ba cái trò đỏ đen căng thẳng này. Ông bà nói, đại phú do thiên, tiểu phú do cần. Cứ cần cù làm việc, cần kiệm chi tiêu, cái xứ này không sợ già không chỗ ở, thiếu cơm ăn.

Mị thấy mình còn hết sức may mắn khi công việc của mình gần như không bị ảnh hưởng do lệnh đóng cửa của tiểu bang. Tuy nhiên, không biết do tình hình khó khăn hơn, hay do làm lâu ngày cũng đến lúc gặp phải trường hợp khách hàng không uy tín. Mị vốn là đứa trọng lời hứa, cũng tưởng rằng thiên hạ cũng như mình. Thế là phần lớn trường hợp Mị chỉ thỏa thuận miệng, làm việc xong thì cứ thế lãnh tiền. Thế nhưng Mị mới bị trường hợp là luật sư hẳn hòi ấy, sau khi làm việc xong thì họ lờ tịt mình đi, tiền không trả, điện thoại không nghe, email không trả lời. Mị đâu có biết có vài trăm bạc mà những người mang tiếng là luật sư cũng ăn quịt như thường. Ngạc nhiên chưa. Mị có biết đâu. Thế là Mị học được một bài học nữa là một khi làm ăn dính dáng đến tiền bạc, nhứt định phải có giấy tờ thỏa thuận giá cả và thời gian thanh toán cụ thể. Không thể nói suông. Kể cả khi sử dụng dịch vụ mình phải trả tiền cho người ta thì mình cũng phải xem xét cẩn thận, có khi lại gặp dịch vụ lừa đảo, trả tiền xong không làm, hoặc làm không đạt chất lượng cũng rất là phiền phức. Mọi thứ cứ phải ra hợp đồng, giấy trắng mực đen cho nó an tâm. Sau vụ việc đó thì Mị cũng tránh không nhận việc trực tiếp từ văn phòng luật sư lạ, chỉ nhận chỗ quen biết uy tín xưa nay. Chỗ lạ, Mị … cãi không lại.

Vậy là một năm nhiều biến động rồi cũng trôi qua. Chương trình vac-xin Covid-19 đã chủng ngừa cho hơn một trăm triệu người Mỹ. Mị vui mừng khi các nhà hàng quán xá hoạt động nhộn nhịp trở lại. Chợ trời cũng có nơi đã mở cửa lại và mặc dù phần lớn cũng vẫn còn đeo khẩu trang nhưng nhìn chung tình hình thấy hoạt động đời sống gần như trở lại bình thường. Tuy nhiên Mị vẫn hạn chế đến nơi đông người khi không cần thiết và vẫn quyết định chưa gặp gỡ xã giao ngoại trừ trường hợp công việc quan trọng và những người thật thân thiết. Tuy Mị được vài bài học để đời nhưng thật may là nhờ đó mà Mị chuẩn bị cho mình và gia đình được tốt hơn, biết chọn lọc, ưu tiên và gìn giữ những công việc và mối liên hệ quan trọng để đời sống mình có chất lượng hơn.

Mong rằng những ngày tháng sắp tới là những ngày bình yên trở lại cho tất cả chúng ta.

Temecula May 17, 2021

Nguyệt Mị

Blog Archive