Monday, March 30, 2009

Warning to the West

'Warning to the West' includes the texts of the Nobel Prize-winning author's three speeches in the United States in the summer of 1975, his first major public addresses since his expulsion from the Soviet Union in 1974: on June 30 and July 9 to trade-union leaders of the AFL-CIO in Washington, D.C and in New York City, and on July 15 to the United States Congress; and also the texts of his recent BBC interview and radio speech, which rocked London when aired in March 1976.

In all these addresses, Solzhenitsyn presents a challenge to the West, both politically and morally. As Bernard Levin wrote in The Times Literary Supplement: "Solzhenitsyn mounts a public indictment of the supine inattention of the West that rings like the blows of the hammer with which Luther nailed his manifesto to the doors at Wittenberg."

Using examples from recent history, Solzhenitsyn condemns the Soviet government for its intolerable policy of repression, yet also sharply criticizes those complacent Westerners who support their government's misguided policy of detente and timidly fear to take up the obligations that freedom-hungry expect from the leading democracies of the world. "Interfere more and more," he pleads. " Interfere as much as you can. We beg you to come and interfere."

The strong principles and admonitions of Solzhenitsyn, who is a keen observer of world events, are rooted in a superb command of history and, of course, in the lessons of his own experience.

In his New York speech, Solzhzenitsyn began with the questions: " Is it possible or impossible to transmit the experience of those who have suffered to those who have yet to suffer? Can one part of humanity learn from the bitter experience of another?" Warning to the West provides the impetus and the knowledge to begin to answer yes to those questions --for ourselves and for the sake of our future.

SPEECHES TO THE AMERICANS
June 30, 1975

Introduction by George Meany

When we think of the historic struggles and conflicts of this century, we naturally think of famous leaders: men who governed nations, commanded armies, and inspired movements in the defense of liberty, or in the service of ideologies which have obliterated liberty.

Yet today, in the grave hour in human history, when the forces arrayed against the free spirit of man are more powerful, more brutal and more lethal than ever before, the single figure who has raised highest the flame of liberty heads no state, commands no army, and leads no movement that our eyes can see.

But there is a movement -- a hidden movement of human beings who have no offices and no headquartters, who are not represented in the great halls where nations meet, who every day risk or suffer more for the right to speak, to think, and to be themselves than any of us here are likely to risk in our entire lifetime.

Where are the members of this invisible movement? As we prepare tonight to honor the presence of one of them among us, let us give some thought to the rest: to the millions who are trapped in Soviet slave-labor camps; to the countless thousands drugged and straight-jacketed in so-called insane asylums; to the multitudes of voiceless workers who slave in the factories of the commissars; to all those who strain for its and pieces of truth through the jammed frequencies of forbidden broadcasts, and who record and pass outlawed thoughts from hand to hand in the shadows of tyranny.

But if they remain invisible to us, we can hear them now, for there has come forth from under the rubble of oppression a voice that demands to be heard, a voice that will not be denied.

We heed this voice, not because it speaks for the left or the right or for any faction, but because it hurls truth and courage into the teeth of total power when it would be so much easier and more comfortable to submit and to embrace the lies by which that power lives.

What is the strength of this voice? How has it broken through to us when others have been stilled? Its strength is art.

Alexander Solzhenitsyn is not a crusader. He is not a politician. He is not a general. He is an artist. Solzhenitsyn's art illuminates the truth. It is in a sense subversive: subversive of hypocrisy, subversive of delusion, subversive of the Big Lie.

No man in modern times and very few in all history have demonstrated as drastically as Alexander Solzhenitsyn the power of the pen coupled with the courage to free men's minds. We need that power desperately today. We need it to teach the new and the forgetful generations in our midst what it means not to be free. freedom is not an abstraction, neither is the absence of freedom. Solzhenitsyn has helped us to see that, thanks to his art and courage.

His art is a unique gift. It cannot be transmitted to another. But let us pray that his courage is contagious.

We need echoes of his voice. We need to hear the echoes in the White House. We need to hear the echoes in the White House. We need to hear the echoes in the Congress and in the State Department and in the universities and in the media, and if you please, Mr Ambassador Patrick Moynihan, in the United Nations.

The American trade-union movement, from its beginnings to the present, has been dedicated to the firm, unyielding belief in freedom. Freedom for all mankind, as well as for ourselves. It is in that spirit that we are honored to present Alexander Solzhenitsyn.

*****
Most of those present here today are workers. Creative workers. And I myself, having spent many years of my life as a bricklayer, as a foundry-man, as a manual worker, in the name of all who have shared this forced labor with me, like the two Gulag prisoners whom you just saw, * and on behalf of those who are doing forced labor in our country, I can start my speech today with the greeting:"Brothers! Brothers in Labor!"

And not to forget the amny honoured guests present here tonight, let me add: " Ladies and Gentlemen."

"Workers of the world, unite!" Who of us has not heard this slogan, which has been sounding through the world for 125 years? Today you can find it in any Soviet pamphlet as well as in every issue of Pravda. But never have the leaders of the Communist Revolution in the Soviet Union used these words sincerely and in their full meaning. When so many lies have accumulated over the decades, we forget the radical and basic lie which is not on the leaves of the tree but at its very roots.

It is now almost impossible to remember or to believe...For instance, I recently reprinted a pamphlet from the year 1918. This was a detailed record of a meeting of all representatives of the factories in Petrograd, the city known in our country as the "cradle of the revolution" .

I repeat, this was March 1918, only four months after the October Revolution, and all the representatives of the Petrograd factories were denouncing the Communists who had deceived them in all their promises. What is more, not only had the Communists abandoned Petrograd to cold and hunger, themselves having fled from Petrograd to Moscow, but they had given orders to open machine-gun fire in the crowds of workers in the factory courtyards who were demanding the election of independent factory committees.

Let me remind you, this was March 1918. Scarcely anyone now can recall the other, similar acts; the crushing of the Petrograd strikes in 1921, the shooting of workers in Kolpino in the same year...

At the beginning of the Revolution, all those in the leadership, the Central Committee of the Communist Party, were emigre' intellectuals who had returned after disturbances had already broken out in Russia to carry out the Communist Revolution. But one of them was a genuine worker, a highly skilled lathe operator until he last day of his life, Alexander Shliapnikov. Who is familiar with that name today? And yet it was he who expressed the true interests of the workers within the Communist leadership. In the years before the revolution it was Shliapnikov who ran the whole Communist party in Russia -- not Lenin, who was an emigre'. In 1921, he headed the Workers' Opposition, which charged that the Communist leadership had betrayed the interests of the workers, that it was crushing and oppressing the proletariat and had degenerated into a bureaucracy.

Shliapnikov disappeared from sight. He was arrested later, and since he firmly stood his ground he was shot in prison; his name is perhaps unknown to most people here today. But I remind you: before the Revolution, the head of the Communist Party of Russia was Shliapnikov-- not Lenin.

Since that time, the working class has never been able to stand up for its rights and, in contrast to all Western countries, our working class receives only handouts. It cannot defend its simplest everyday interests, and the least strike for pay or for better living conditions is viewed as counter-revolutionary. Thanks to the closed nature of the Soviet system, you have probably never heard of the textiles strikes in 1930 in Ivanovo, or of the 1961 worker unrest in Murom and Alexandrovo, or of the major workers' uprising in Novocherkassk in 1962 --this was in Khrushchev's time, well after the so called thaw.

The story of this uprising will shortly be told in detail in my book, The Gulag Archipelago III. It is the story of how workers went in peaceful demonstration to the Novovherkassk party headquarters, carrying portraits of Lenin, to request a change in economic conditions. They were fired on with machine guns and dispersed with tanks. No family could even collect its wounded and dead: all were taken away in secret by the authorities.

I don't have to explain to those present here that in our country, ever since the Revolution, there has never been such a thing as a free trade union.

The leaders of the British trade union are free to play the unworthy game of paying visits to imaginary Soviet trade unions and receiving odious visits in return. But the AFL-CIO has never given in to these illusions.

The American workers' movement has never allowed itself to be blinded and to mistake slavery for freedom. And today, on behalf of all of our oppressed people, I thank you for this!

In 1947, when liberal thinkers and wise new men of the West who had forgotten the meaning of the word "liberty", were swearing that there were no concentrations camps in the Soviet Union at all, the American Federation of labor published a map of our concentration camps and on behalf of all of the prisoners of those times, I want to thank the American workers' movement for this.

But just as we feel ourselves your allies here, there also exists another alliance-- at first glance a strange and surprising one, but if you think about it, one which is well-founded and easy to understand: this is the alliance between our Communist leaders and capitalists.

This alliance is not new. The very famous Armand Hammer who flourishes here today, laid the basis for this when he made the first explanatory trip to Soviet Russia in Lenin's time, in the very first year of the Revolution. He was extremely successful in this reconnaissance mission and ever since then, for all these fifty years, we see continuous and steady support by the businessmen of the West for the Soviet communist leaders. The clumsy and awkward soviet economy, which could never cope with its own difficulties on its own, is continually getting material and technological assistance. The major construction projects in the initial five-year plan were build exclusively with American technology and materials. Even Stalin recognised that 2/3 of what needed was obtained from the West. And if today the Soviet union has powerful military and police forces-- in a country which is poor by contemporary standards-- forces which are used to crush our movement for freedom in the Soviet Union-- we have Western capital to thank for this as well.

Let me remind you of a recent incident which some of you may have read about in the newspapers, although others might have missed it: certain of your businesmen, on their own initiative, set up an exhibit of criminological technology in Moscow. This was the most recent and elaborate technology that here, in our country, is used to catch criminals, to bug them, to spy on them, to photograph them, to tail them, to identify them. It was all put on exhibit in Moscow in order fhat the Soviet KGB agents could study it, as if the businessmen did not understand what sort of criminals would be hunted down by the KGB.

The Soviet government was extremely interested in this technology and decided to purchase it. And your businessmen were quite willing to sell it. Only when a few sober voices here raised an uproar against it wad this deal blocked. But you must realise how clever the KGB is. This technology didn't have to stay 2 or 3 weeks in a Soviet building under Soviet guard. 2 or 3 nights were enough for the KGB to examine and copy it. And if today persons are hunted down by the best and most advanced technology, for this I can also thank your Western capitalists.

This is something which is almost incomprehensible to the human mind: a burning greed for profit that goes beyond all reason, all self-control, all conscience, only to get money.

I must say that Lenin predicted this whole process. Lenin, who spent most of his life in the West and not in Russia, who knew the West much better than Russia, always wrote and said that the Western capitalists would do anything to strengthen the economy of the USSR. They will compete with each other to sell us cheaper goods and sell them quicker, so that the Soviets will buy from one rather from the other. He said: they will bring us everything themselves without thinking about their future. And in a difficult moment, at a party meeting in Moscow, he said: "Comrades, don't panic, when things get very tough for us, we will give the bourgeoisie a rope, and the bourgeoisie will hang itself."

Then Karl Radek, who was a very resourceful wit, said :"Vlamidir Ilyich but where are we going to get enough rope to hang the whole bourgeoisie?" Lenin effortlessly replied,"They will sell it to us themselves."

For decades on end, throughout the 1920's, the 1930's, the 1940's, and 1950's the Soviet press kept writing: Western capitalism, your end is near. We will destroy you. But it was as if the capitalists had not heard, could not understand, could not believe this.

Nikita Krushchev came here and said, "We will bury you!" They didn't believe that either. They took it as a joke.

Now, of course, they have become more clever in our country. Today they don't say "We are going to bury you," now they say "Detente".

Nothing has changed in Communist technology. The goals are the same as they were, but instead of the artless Krushchev, who couldn't hold his tongue, now they say "Detente".

In order to make this clear, I will take the liberty of presenting a short historic survey-- the history of these relations which in different periods have been called "trade", "stabilisation of the situation", "recognition of realities" and now "detente". These relations have at least a forty-year history.

Let me remind you with what kind of system relations began.

The system was installed by an armed uprising.
It dispersed the Constituent Assembly.
It capitulated to Germany-- the common enemy.
It introduced punishment and execution without trial through the Cheka.
It crushes workers' strikes.
It plundered the countryside to such an unbeliable extent that the peasants revolted, and when this happened it crushed the peasants in the bloodiest manner.
It smashed the Church.
It reduced 20 provinces of our country to utter famine.

This was in 1921, the infamous Volga famine. It was a typical Communist technique: to struggle for power without thinking of the fact that the productivity is collapsing, that the fields are not being sown, that the factories stand idle, that the country is sinking into poverty and famine-- but when poverty and hunger do come, then to turn to the humaniterian world for help. We see this in North Vietnam today, Portugal is on the same path. And the same thing happened in Russia in 1921. When the 3-year civil war, started by the Communists-- and "civil war" was a slogan of the Communists, civil war was Lenin's purpose; read Lenin, this was his aim and slogan-- when they had ruined Russia by civil war, then they asked America,"America, feed our hungry." And indeed, generous and magnanimous America did feed our hungry.

The so-called American Relief Administration was set up, headed by your future President Hoover, and indeed many millions of Russia lives were saved by this organisation of yours.

But what sort of gratitude did you receive for this? In the USSR not only did they try to erase this whole event from the popular memory-- it's almost impossible in the Soviet press today to find any reference to the American Relief Administration-- they even denounced it as a clever spy organisation, a cunning scheme of American imperialism to set up a spy network in Russia.

I continue: this was a system that introduced the first concentration camps in the history of the world.

This was a system that, in the 20th century, as the first to introduce the use of hostages-- that is to say, to seize not the person whom they were seeking, but rather a member of his family or simply someone at random, and to shoot him.

Such a system of hostages and the persecution of families exists to this day. It is still the most powerful weapon of persecution, because the bravest person, who is not afraid for himself, can flinch at a threat to his family.

This was a system which was the first-- long before Hitler-- to employ false announcements of registration, that is to say: "Such and such persons must appear to register." People wold comply and then they were take away to be killed. For technical reasons we didn't have gas chambers in those days. We used barges. A hundred or a thousand persons were put into a barge and then it was sunk.

This was a system which deceived the workers in all of its decrees-- the decree on land, the decree on peace, the decree on factories, the decree on freedom of the press.

This was a system which exterminated all other parties. And let me make it clear to you that it not only disbanded each party, but destroyed its members. All members of every non-communist party were exterminated.

This was a system which carried out genocide of the peasantry. 15 Million peasants were shipped off to their deaths.

This was a system which introduced serfdom, the so-called passport system.

This was a system which in time of peace, artificially create famine, causing 6 million persons to die in the Ukraine between 1932 and 1933. They died on the very threshold of Europe. And Europe didn't even notice it. The world didn't even notice. 6 million persons!

I could continue this enumeration, but I must stop because I have come to the year 1933 when, after all the facts I have named, your president Roosevelt and your Congress decided that this system was worthy of diplomatic recognition, of friendship and assistance.

Let me remind you that the great Washington did not agree to recognize the French convention because of it savagery. Let me remind you that in 1933 voices were raised in your country objecting to recognition of the Soviet Union. Howerver, this recognition took place and it was the beginning of friendship and ultimately of a military alliance.

Let us recall that in 1904 the Ameriacan press was delighted at the japanese victories and everyone wanted Russia's defeat because it was a conservative country. And in 1914 reproaches were directed at France and England for having entered into an alliance with such a conservative country as Russia.

THe scope and the direction of my speech today do not permit me to say more about pre-revolutionary Russia. I will only note that information about pre-revolutionary Russia was obtained by the West from persons who were either not sufficiently competent or not sufficiently scrupulous. I will cite for the sake of comparison some figures which you can read for yourself in the Gulag Archipelago, which has already been published in the United States, and perhaps many of you may have read it. Here are the figures:

According to the calculations of specialists, based on the most precise and objective statistics, in the 80 years that preceded the Revolution in Russia --years of revolutionary activity with attempts on the Tsar's life, the assassination of a Tsar, revolutionary uprisings-- during those years an average of 17 persons a year were executed. The notorious Spaanish Inquisition, during the decade when it was at the height of its murderous activity, executed perhaps 10 persons a month. In the Gulag Archipelago i cite a book which was published by the Cheka in 1920, proudly reporting on its revolutionary achievements in 1918 and 1919 and apologizing that its data were not quite complete: in 1918 and 1919 the Cheka executed, without trial, more than 1000 persons a month! This was written by the Cheka itself, before it understood how this would appear in historical perspective.

In 1937-1938, at the height of Stalin's terror, if we divide the number of persons executed by the number of months, we get more than 40,000 persons shot per month! Here are the figures: 17 a year, 10 a month, more than1000 a month, more than 40,000 a month! Thus, that which had made it difficult for the democratic West to form an alliance with pre-revolutionary Russia had. by 1941, grown to such an extent, yet still did not prevent the entire united democraties of the world--England, France, The United States, Canada, Australia and other small countries -- from entering into a military alliance with the Soviet Union. How is this to be explained? How can we understand it?

Here we can offer a few explanations: The first, I think, is that the entire united democraties of the world were too weak to fight against Hitler's Germany. If this is the case, then it is a terrible sign. It is a terrifying portent for the present day. If all these countries together could not defeat Hitler's little Germany, what are they going to do today, when more than half the globe is inundated by totalitarism? I don't want to accept this explanation.

The second explanation is that perhaps there was simply panic among the statemen of the day. They simply didn't have sufficient confidence in themselves, they had no strength of spirit, and in this confused state they decided to enter into an alliance with Soviet Totalitarianism. But this is also not flattering to the West.

Finally, the third explanation is that it was a deliberate choice. Democracy did not wish to defend itself. For defence it wanted to make use of another totalitarian system, the Soviet totalitarian system, I'm not talking now about the moral worth of such a choice, I'm going to talk about that later. But in terms of simple calculation, how shortsighted it is, what profound self-deception it demonstrates.

We have a russian proverb: " Don't call a wolf to help you against the dog." If dogs are attacking and tearing at you, fight against the dogs, do not call a wolf for help. Because when the wolves come, they will destroy the dogs or drive them away, but they will tear you apart as well."

World democracy could have defeated one totalitarian regime after another, the German, then the Soviet. Instead, it strenghtened Soviet totalitarianism, consented to the birth of a 3rd totalitarianism, that of China and all this finally precipitated the present world situation.

Roosevelt, in Tehran, during one of his last toasts, said the following: " I do not doubt that the 3 of us" -- meaning Roosevelt, Churchill and Stalin --" are leading our peoples in accordance with their desires and their aims.". How can this be understood ? Let the historians worry about that. At the time, we listened and were astonished. We thought, " When we reach Europe, we will meet the Americans and we will tell them." I was among the troops that were marching towards the Elbe. A little bit farther and I would have reached it and would have shaken the hands of your Americans soldiers. But just before that happened, I was taken off to prison and my meeting did not take place.

But now, after a great delay, the same hand has thrown me out of the country and here I am. After a delay of 30 years, my Elbe is here, today. I have come to tell you, as a friend of the United States, what, as friends, we wanted to tell you then, but what our soldiers were also prevented from telling you on the Elbe.

There is another Russian proverb: " The yes-man is your enemy, but your friend will argue with you." It is precisely because I am the friend of the United States, precisely because my speech is prompted by friendship, that I have come to tell you: " My friends, I am not going to give you sugary words. the situation in the world is not just dangerous, it isn't just threatening, it is catastrophic."

Something that is incomprehensible to the ordinary human mind has taken place. In any case, the powerless, average Soviet people could not understand, year after year and decade after decade, what was happening. How were we to explain it ? England, France, the United States were the victors in World War II. Victorious states always dictate peace: they create the sort of situation which cnforms to their philosophy, their concept of liberty, their concept of national interest. Instead of this, beginning in Yalta, your western statesmen for some inexplicable reason signed one capitulation after another. Never did the West or your president Roosevelt impose any condition on the Soviet Union for obtaining aid. He gave unlimited aid, and then unlimited concessions. Without an necessity whaterver, the occupation of Mongolia, Moldavia, Estonia, Latvia, Lithuania was silently recognised in Yalta. After that, almost nothing was done to protect Eastern Europe, and seven or eight more countries were surrendered.

Stalin demanded that the Soviet citizens who did not want to return home be handed over to him, and the Western coutries handed over 1.5 million human beings. How was this done? They were taken by force. English soldiers killed Russians who did not want to be prisoners of Stalin, and drove them by force to Stalin to be exterminated. This has recently come to light, just a few years ago. A million and a half human beings. How could the western democracies have done this?

After that,for another 30 years, the constant retreat, the surrender of one country after another, to such a point that there are Soviet satellites even in Africa, almost all of Asia is taken over by them, Portugal is rolling down the precipice.

During those 30 years, more was surrendered to totalitarianism than anny defeated country has ever surrended after any war in history. Ther was no war, but ther might as well have been.

For a long time we in the East couldn't understand this. We couldn't understand the flabbiness of the truce concluded in Vietnam. Any average Soviet citizen understood that this was a sly device which made it possible for North Vietnam to take over South Vietnam when it so chose. And then this arrangement was rewarded by the Nobel prize for Peace-- a tragic and ironic prize.

A very dangerous state of mind can arise as a result of these 30 years of retreat: give in as quickly as possible, give up as quickly as possible, peace and quiet at ay cost.

This is what many Western papers wrote:" Let's hurry up and end the bloodshed in Vietnam and have national unity." (But at the Berlin Wall no one talks of national unity.) One of your leading newspapers, after the fall of Vietnam, had a full headline: THE BLESSED SILENCE. I would not wish that kind of "blessed silence" on my worst enemy. I would not wish that kind of national unity on my worst enemy.

I spent 11 years in the Gulag Archipelago, and for half of my lifetime I have studied this question. Looking at this terrible tragedy in Vietnam from a distance, I can tell you that a million persons will simply be exterminated, while 4 to 5 million( in accordance with the scale of Vietnam) will find themselves in concentration camps and will be used to rebuild Vietnam. And you already know what is happening in Cambodia. It is a case of genocide. Full and complete destruction, only in a new form. Once again their technology is not up to building gaz chambers. So, in a few hours, the entire capital city-- the guilty capital city-- is emptied out; old people, wome, children are driven out without belongings, without food. " Go and die!"

It is very dangerous for one's view of the world when this feeling comes on: " Go ahead, give it up." we already hear voices in your country and in the West: "Give up Korea and let's live quietly." give up Portugal, of course; give up Japan, give up Israle, give up Taiwan, the Philippines, Malaysia, Thaland, give up 10 more african countries. Just let us leave in peace and quiet. Let us drive our big cars on our splendid highways; let us play tennis and golf unperturbed; let us mix our cocktails a we are accustomed to doing; let us see the beautiful smile and a glass of wine on every page of our magazines.

But look how things have turned out: In the West this has all turned into an accusation against the United States. We hear many voices saying, "It's your fault, America." I must today decisively defend the United states against these accusations.

I must say that the United States, of all the countries in the West, is the least guilty and has done the most in order to prevent it. The United States has helped Europe to win the First and the Second World Wars. It twice raised Europe from postwar destruction-- twice-- for 10,20, 30 years it has stood as a shield protecting Europe while European countries counted their nickels to avoid paying for their armies (better yet, to have none at all), to avoid paying for armements, thinking about how to leave NATO, knowing that in any case America will protect them. These countries started it all despite their thousand-year-old civilization and culture, even though thay are closer to the danger and should have seen it more clearly.

I came to your continent; for 2 months I have been travelling in its wideopeen spaces and I agree: here you must make an effort to understand the acuteness of the world situation. The United States has long shown itself to be the most magnanimous, the most generous country in the world. Wherever there is a flood, an earthquake, a fire, a natural disaster, an epidemic, who is the first to help? The United States. Who helps the most and unselfishly? The United States.

And what do we hear in reply? Reproaches, curses, "Yankee Go home" . American cultural centres are burned, and representatives from the third world jump on tables to vote against the United States at the U.N.

But none of this takes the load off America's shoulders. Whether you like it or not, the course of history has made you the leaders of the world. Your country can no longer think provincially. Your political leaders can no longer think only of their own states, of their own parties, of petty situations which may or may not contribute to success at election time. You must think about the whole world. When a new political crisis arises (I believe we have just come to the end of a very acute crisis and the next one might come at any moment), the main decisions will fall inevitably on the shoulders of the United States.

In my stay here, I have heard some explanations of the situation. let me quote some of them: " It is impossible to protect those who do not have the will to defend themselves." I agree with that, but this was said about South Vietnam. Yet in one half of oday's Europe and in 3/4's of today's world the will for self-defence is even less thanit was in South Vietnam.

We are told: 'We cannot defend those who are unable to defend themselves with their own human resources." But against the overwhelming forces of totalitarianism, when all of this power is thrown against a country-- no country can defend itself with its own resources. For instance, Japan doesn't have a standing army.

We are told :" We should not protect those who do not have a full democracy." This the most remarkable argument of all. This is the leitmotif I hear in your newspapers and in the speeches of some of your political leaders. Who in the world, when on the front line of defence against totalitarianism, has ever been able to sustain a full democracy? You, the united democraties of the world, were not able to sustain it. America, England, France, Canada, Australia together did not sustain it. At the first threat of Hitlerism, you stretched out your hand to Stalin. You call that sustaining democracy? Hardly.

And there are other arguments(there have been a great many such speeches): "If the Soviet Union has used detente, is using it now and will continue to use it in its own interests! For example, China and the Soviet union, both actively participating in detente, have quietly grabbed 3 countries of indochina. True, perhaps as a consolation, China will send you a ping-pong team. Just as the Soviet union once sent you the pilots who crossed the North Pole. And in a few days there will be the flight into space together.

A typically well-staged diversion. I remember very well the time, june 1937, when Chkalov, Baidukov, and Belyakov heroically flew over the North Pole and landed in the state of Washington. This was the very year when Stalin was executing more than 40,000 persons a month. And Stalin knew what he was doing. He sent those pilots and aroused in you a naive delight-- the friendship of 2 countries across the North Pole. The pilots were heroes, nobody will deny them that. But this was a show to divert you from the real events of 1937. And what is the occasion now? Could it be an anniversary of that flight 38 years ago ? Is 38 years some kind of an anniversary? No, it is necessary to cover up Vietnam. Once again, those pilots were sent here. The Chkalov Memorial was unveiled in the state of Washington. Chkalov was a hero and is worthy of a memorial. But to present the true picture, there should have been a wall behind the memorial and on it there should have been a bas-relief showing the executions, showing the skulls and skeletons.

We are also told(I apologize for so many quotes, but there are many more in your press and radio): " We cannot ignore the fact that North Vietnam and the Kmer Rouge have violated the agreement, but we're ready to look to the future." What does this mean? It means: let them exterminate the people. If these murderers, who live by violence, these executioners offer us detente, we will be happy to go along with them. As Willy Brandt once said: " I would even be willing to have detente with Stalin." At a time when Stalin was executing 40,000 a month he would have been willing to have detente with Stalin?

Look into the future! this is how they looked into the future in 1933 and 1941, but it was a short-sighted look. This is how they looked into the future 2 years ago when a senseless, incomprehensible, non-guaranteed truce in Vietnam was negotiated. Once again it was a short-sighted view. There was such a hurry to make this truce that they forgot to liberate your own Americans from captivity. They were in such a hurry to sign this document that some 3000 Americans were left there: "Well, they have vanished; we can get by without them." How was this done? How can this be? Part of them, indeed, may be missing in action, but the leaders of North Vietnam themselves have admitted that some of them are still being kept in prison. And do they return your countrymen ? No, instead of returning them, they keep laying down new conditions. At first, they said, "Remove Thieu from power." Now they say, "Let the United States restore a unified Vietnam, otherwise it's very difficult to find these people."

If the government of North Vietnam has difficulty explaining to you what happened to your brothers, your Ameerican POW's who have not yet returned, I can explain this quite clearly on the basis of my experience in the Gulag Archipelago. There is a law in the Archipelago that those who have been treated the most harshly and who have withstood the most bravely, who are the most honest, the most couragous, the most undending, never again come out into the world. They are never again shown to the world because they will tell tales that the human mind can barely accept. Some of your returned POW's told you they were tortured. This means that those who have remained were tortured even more, but did not yield an inch. These are your best people. These are your foremost heroes, who in a solitary combat, have stood the test. And today, unfortunately, they cannot take courage from our applause. They can't hear it from their solitary cells where they may either die or remain for 30 years like Raoul Wallenberg, the Swedish diplomat who was seized in 1945 in the Soviet Union. He has been imprisoned for 30 years and they will not give him up.

And yet you had some hysterical public figures who said:" I will go to North Vietnam. I will get on my knees and beg them to release our prisoners of war." This is no longer a political act -- this is masochism.

To make you undestand properly what detente has meant in these 40 years-- friendships, stabilization of the situation, trade ect, -- I must tell you something which you have not seen or heard: how it looked from the other side. Let me give you some examples. mere acquaintance with an American, and God forbid that you should sit with him in a cafe or restaurant, meant a 1 year term for suspicion of espionage.

In the first volume of the glag Archipelago, I tell of an an event which was recounted not by some insignificant arrested person but by all of the members of the Supreme Court of the USSR during that brief period when I was in goog graces of the regime under Khrushchev. A Soviet citizen had been in the United States and on his return said that they hav wonderful roads there. The KGB arrested him and demanded a term of 10 years, but the judge said: " I don't object , but there is not enough evidence. Couldn't you find something else against him?" So the judge was exiled to Sakhalin because he dared to argue, and they gave the other man 10 years. Just imagine what "lie" he had told ! .And what "praise" this was of American imperialism: In America there are good roads! 10 years.

In 1945-6 many persons passed through our prison cells. They had not cooperated with Hitler, although there were some of those too. As a rule they were not guilty of anything, but simply had been in the West and had been liberated from the German camps by the Americans. This was considered a criminal act.: liberated by the Americans. It meant he has seen the good life. If he comes back he will talk about it. The most terrile thing is not what he did but what he would talk about.And all such persond got 10-year terms.

During Nixon 's last visit to Moscow your American correspondents gave their reports from the streets of Moscow: Here I am, going down a russian street with a microphone and asking ordinary Soviet citizens:" Tell me , please, what do you think of the meeting between Nixon and Brezhnev?" And amazingly, every last person answered : "Wonderful,. I'm delighted , I' m absolutely overjoyed!"

What does this mean? If 'm going down a street in Moascow and some American come up to me with a microphone and ask me something, then I know for certain that a member of the state securityis close by, also with a microphone and is recording everything I say. Do you think that I'm going to say something that is going to put me in prison immediately? Of course I say "It's wonderful, I'm overjoyed."

But what is the worth of such correspondents if they simply transfer Western methods over there without thinking things through?

For many years, you helped us with Lend Lease, but we 've now done everything to forget this, to erase it from our minds, not to recall it if at all possible. Before I came here, I delayed my visit to Washington a little in order to take a look at some ordinary parts of America, to visit several states and simply to talk with people. I was told and I learned this for the first time, that in every state during the war years there were Soviet-American friendship societies which collected assistance for the Soviet people -- warm clothes, canned food, gifts-- and sent them to the Soviet Union. Not only did not see these things or receive them( they were distributed somewhere among the privileged circles), but no one even told us that this was being done. I only learned about it for the first time here, this month, in the United States.

Everything poisonous which could be said of the United States was said in Stalin's day. And all of this is a heavy sediment which can be stirred up at any time. Any day the newspaper can come out with the headline BLOODTHIRSTY AMARICAN IMPERIALISM WANTS TO SEIZE CONTROL OF THE WORLD, and this poison will rise up again and many people in our country will believe and will consider you aggressors. This is how detente has been managed on our side.

The Soviet system is so closed that it is almost impossible for you to understand it from here. Your theoreticians and scholars write monographs, they try to understand and explain what is taking place there. Here are some of these naive explanations, which can not fail to amuse us Soviet people. It is said, for example, that the Soviet leaders have now given up their inhumane ideology. Not at all. They haven't given up one bit. Others say that in the Kremlin there are some on the left, some on the right; they are fighting with each other and we have to behave in such a way so that we don't interfere with those on the left. This is all fantasy: left, right. There is some sort of a struggle for power, of course, but they all agree on the essentials;

There also exists the following theory: that now, thanks to the growth of technology, there is a technocracy in the Soviet Union, a growing number of engineers, and the engineers are now running the economy and they, not the party, will soon determine the fate of the country. But I will tell you that the engineers will determine the fate of the country just as much as our generals will determine the fate of the army. That means zero. Everything is done the way the party demands. That is our system. Judge it for yourself.

It is a system where for 40 years there have not been genuine elections, but simply a comedy, a farce. Thus, a system which has no legislative machinery. It is a system without an independent press; a system without an independent judiciary; where the people have no influence either on external or internal policy; where any thought which is different from the state is crushed.

And let me tell you that electronic bugging in our country is such a simple thing that it is a matter of everyday life. You had an incident in the United States where a bugging caused an uproar which lasted for a year and a half. For us it's an everyday matter. Almost every apartment, every institution has its bug, and it doesn't surprise us in he least -- we are used to it.

It is a system where unmasked butchers of millions, like Molotov and some lesser men, have never been tried in the courts but retire on enormous pensions in the graetest comfort. It is a system where the show still goes on today and where every foreigner who wants to see the country is surrounded by several planted agents working according to a fixed scenario. It is a system where the constitution has never been adhered to for one single day; where all the decisions are reached in secrecy, among a small, irresponsible clique and are then flung down on us and on you like a bolt of lightning.

And what are the signatures of these people worth? How could one rely on their signatures in the documents of detente? You might ask your specialists now and they'll tell you that in recent years the Soviet union has succeeded in achieving superiority in chemical weapons and in missiles over the United States.

So what are we to conclude from that? Is detente needed or not? Not only is it needed, it is as necessary as air. It is the only way of saving the earth- instead of a world war to create detente, a true detente, and if it has already been ruined by the bad word which we use for it - "detente" then we should find another word.

I would say that there are very few, only three, main characteristics of such a true detente.

In the first place, there would be disarmament- but a dismantling of the weapons of war as well as those of violence. We must stop using not only the kind of arms that are used to destroy one's neighbours but also the kind that are used to oppress one's fellow countrymen. It is hardly detente if we here can spend our time agreeably, while over there people are groaning and dying or confined in psychiatric hospitals. Doctors are making their evening rounds, injecting people with the third daily dose of drugs which destroy the brain.

The second sign of true detente, I would say, is the following: That is not be based on smiles, not on verbal concessions, but on a firm foundation. You know the words from the Bible: Build not on sand, but on rock. There has to be a guarantee that detente will not be violated overnight. For this the other party to the agreeement must have its acts subject to control by public opinion, by the press, and by a freely elected parliament. And until such control exists, there is absolutely no guarantee.

There is a third simple condition. What kind of detente is it when they employ the sort of malevolent propaganda which is proudly called "ideological warfare" in the Soviet Union? Let us not have that. If we're going to be friends, let's be friends; if we're going to have detente, then let's have detente, and an end to ideology warfare.

The Soviet Union and the communist countries know how to conduct negotiations. For a long time they make no concessions and then they give in just a little bit. Right awaythere is a rejoicing: "Look, they 've made a concession; it's time to sign." For 2 years , the european negotiators of 35 countries have painfully been negotiating and their nerves have been stretched to the breaking point; finally they gave in. A few women from the Communist countries may now marry foreigners. A few newspapermen will now be permitted to travel a little more than before. They give 1/1000th of what natural law should provide- things which people should be able to do even before such negotiations are undertaken-- and already there is joy. And here in the West we hear many voices that say:" look, they are making concessions; it's time to sign."

During these 2 years of negotiations, in all the countries of Eastern Europe, even in Yugoslavia and Romania, the pressure has increased, the oppression intensified. And it is precisely now that the Austrian chancellor says, "We must sign this agreement as rapidly as possible."

What sort of an agreement will this be? The proposed agreement is the funeral of Eastern Europe. it means that Weatern Europe will finally, once and for all, sign away eastern Europe, stating that it is perfectly willing to see Eastern Europe oppressed, only please don't bother us. And the Austrian chancellor thinks that if all these countries are pushed into a mass grave, Austria, at the very edge, will somehow survive and not fall into it as well.

And we, from the whole of our life experience there , have concluded that there is only one way to withstand violence: with firmness.

You have to understand the nature of Communism. The very ideology of Communism, all of Lenin's teachings, are that anyone who doesn't take what's lying in front of him is considered a fool. If you can take it, do so. If you can attack, strike. But if there is a wall, then retreat. The Communist leaders respect only firmness and have contempt for people who continually give in to them. Your people are now saying-- and this is the last quotation I am going to give you from the statements of your leaders -- "Power, without any attempt at conciliation, ill lead to a world conflict." But I would say that power with continual acquiescence is not power at all.

From our experience I can tell you that only firmness makes it possible to withstand the assaults of Communism totalitarianism. History offers many examples, and let me give some of them. Look at little Finland in 1939, which by its own forces withstood the attack. You, in 1948, defended Berlin only by your firmness of spirit, and there was no world conflict. In Korea in 1950 you stood up to the Communists, only by your firmness and there was no world conflict. In 1962 you forced the missiles to be removed from Cuba. Again it was only firmness, and there was no world conflict. The late Konrad Adenauer conducted firm negotiations with Khrushchev and initiated a genuine detente with Khrushchev, who started to make concessions. If he hadn't been removed, he would have gone to Germany that winter to continue the genuine detente.

Let me remind you of the weakness of a man whose name is rarely associated with weakness-- Lenin. When he came to power, Lenin, panic-stricken, gave up to Germany everything Germany demanded. Whatever they asked for, Germany took as much as it wanted and said, "Give Armenia to turkey." And Lenin said, "Fine". It's almost an unknown fact that Lenin petitioned the kaiser to act as intermediary to persuade the Ukraine to settle a boundary between the Communists and Ukraine. It wasn't a question of seizing the Ukraine but only creating the boundary.

We, the dissidents of the USSR have no tanks, no weapons, no organization. We have nothing. Our hands are empty. We have only our hearts and what we have lived through in the half century under this system. And whenever we have found the firmness within ourselves to stand up to our rights, we have done so. It is only by firmness of spirit that we have withstood. And if I am standing here before you, it is not because of the kindness or the goodwill of Communism, not thanks to detente, but due to my own firmness and your firm support. They knew that I would not yield an inch, not a hair's breadth. And when they could do nothing they themselves fell back.

This is not easy. We learned from the difficulties of our own life. And if you yourselves-- anyone of you -- were in the same difficult situation, you would have learned the same thing. Take Vlamidir Bukovsky, whose name is now almost forgotten. I don't want to enumerate a lot of names because however many I might mention there are still more, and when we resolve the question with 2 or 3 names it is as if we forget and betray the others.

Instead we should rember figures: there are tens of thousands of political prisoners in our country and -- by the calculation of British specialists-- 7000 persons are now under compulsory psychiatric treatment. For example, Vlamidir Bukovsky. it was proposed to him. " All right, we'll free you. Go to the West and shut up." And this young man, a youth now on the verge of death, said :" No, I won't go under those conditions. I have written about the persons you have put in insane asylums. You release them and then I'll go the West." This is what I mean by that firmness of spirit to stand up against granite and tanks.

Finally, to evaluate everything that I have said to you, we need not remain on the level of practical calculations. Why did such and such a country act in such and such a way? What were they counting on? Instead, we should rise above this to the moral level and say: " In 1933 and 1941 your leaders and the whole Western world made an unprincipled deal with tolitarianism." We will have to pay for this; someday it will come back to haunt us. For 30 years we have been paying for this. And we're going to pay for it in an even worse way in the future.

One can not think only on the low level of political calculations. It is also necessary to think of what is noble, and what is honourable-- not just what is profitable. Resourceful Western legal scholars have now introduced the term "legal realism", which they can use to obscure any moral evaluation of affairs. They say, " Recognize realities; if certain laws have been established in countries ruled by violence, these laws still must be recognised and respected."

At the present time it is widely accepted among lawyers that law is higher than morality-- law is something which is shaped and developed , whereas morality is something inchoate and amorphous. This is not the case. The opposite is true: Morality is higher than law! Law is our human attempt to embody in rules a part of that moral sphere which is above us. We try to understand this morality, bring it down to earth, and present it in the form of law. Sometimes we are more successful, sometimes less. Sometimes we have a mere caricature of morality, but morality is always higher than law. This view must never be abandoned. We must acknowledge it with our hearts and souls.

In the 20th century, it is almost a joke in the Western world to use words like "good" and "evil". They have become old-fashioned concepts,yet they are very real and genuine. These are concepts from a sphere which is above us. And instead of getting involved in base, petty, shortsighted political calculations and games we must recognize that a concentration of evil and a tremendous force of hatred is spreading throughout the world. We must stand up against it and not hasten to give , give, give everything that it wants to swallow.

Today there are 2 major trends in this world. The first is the one that I have just described to you, which has been going on for more than 30 years. It is a process of shortsighted concessions; a process of giving up and giving up and giving up in the hope that perhaps at some point the wolf will have eaten enough.

The second trend is one which I consider the key to everything and which, I predict, will bring all of us our future. Under the cast-iron shell of Communism -- for 20 yeras in the Soviet Union and for a shorter time in other Communist countries-- a liberation of the human spirit is occurring. New generations are growing up, steadfast in their struggle with evil, unwilling to to accept unprincipled compromises, preferring to lose everything-- salary, living conditions, life itself-- so as not to sacrifice conscience, unwilling to make deals with evil.

This trend has gone so far that, in the Soviet union today, marxism has fallen to such a low point that it has becoma a joke, an object of contempt. No serious person in our country today, not even university and high school students , can talk about marxism without a smile or a sneer. But this process of our liberation, which obviously will entail social transformations, is slower than the first one-- the process of concessions. Over there, when we see these concessions we cannot understand. Why so quickly? Why so precipitously? Why yield several countries in one year?
Biến Động Miền Trung (1963-1975) Bài 6

Liên Thành

Một tài liệu liên quan đến một giai đoạn đầy thử thách trong cuộc chiến Quốc Cộng, tài liệu này do ông Liên Thành, cựu trưởng ty Cảnh Sát Quốc Gia tỉnh Thừa Thiên-Huế, người trong cuộc có trách nhiệm đối diện với một hệ thống xâm nhập của tình báo Cộng Sản Việt Nam trong giai đoạn khó khăn đầy biến động của cuộc chiến. Tài liệu này còn là một giá trị cho công cuộc đấu tranh hiện nay, bài học để thấy sự xâm nhập của CSVN hầu làm kinh nghiệm cho những tổ chức đấu tranh tự do dân chủ. Đây là tài liệu dài, chúng tôi sẽ lần lượt đăng từng phần trên trang web này (bài 6)

(Tiếp theo phần 5)

Tất cả những người này, chúng tôi đã có hồ sơ từ lâu, nhưng vì một số lớn nằm trong các tổ chức nội thành của Việt Cộng mà Cảnh Sát Đặc Biệt đã mở những Chiến dịch xâm nhập, nên chưa đến lúc phải phá vỡ. Nhưng nay vì tình hình khẩn trương, để chận đứng cuộc Tổng nổi dậy của bọn chúng, tôi quyết định giữ lại một số chiến dịch xâm nhập lâu dài, số còn lại phá vỡ và bắt giữ toàn bộ. Số lượng nằm trong danh sách khoảng 1500 cơ sở, và sẽ phải di chuyển họ rời khỏi Huế ngay. Chúng ta không còn nhiều thì giờ, nếu tình hình quân sự diễn biến nhanh và bất lợi cho quân lực VNCH, thì lập tức bọn Cán bộ chính trị Việt Cộng sẽ phát động cuộc Tổng nổi dậy. Vì thế tôi nghĩ cuộc hành quân của chúng ta chậm nhất là phải khai diễn vào 6 giờ sáng ngày mai 6-6-1972.

Nếu theo kiểu nói giang hồ thì lần nầy tôi đem hết tài sản của BCH/CSQG Thừa Thiên-Huế ra chơi canh bạc xì phé với tên Trung Tá Việt Công Hoàng Kim Loan và đám giặc cỏ của hắn và chắc chắn tôi sẽ làm cho hắn cháy túi. Tôi sẽ xử dụng 2/3 lực lượng CSQG Thừa Thiên- Huế vào cuộc hành quân này, gồm có:

- Cảnh Sát Đặc Biệt
- Cảnh sát sắc phục.

*(BCH /CSQG Thừa Thiên-Huế là đơn vị CSQG lớn nhất toàn quốc. Tổng số khoảng 5300 nhân viên CSQG, chịu trách nhiệm an ninh lãnh thổ của 10 quận nông thôn, gồm 73 xã thuộc tỉnh Thừa Thiên, và 3 quận 1,2,3 thị xã Huế)

Chúng ta sẽ có cuộc họp toàn bộ các Chỉ Huy Trưởng, và phụ tá CSĐB quận, các cấp chỉ huy cuả BCH vào khoảng 9 giờ tối ngày hôm nay, vì vậy tôi yêu cầu văn phòng Cố Vấn Đặc Biệt, hoặc Phụng Hoàng giúp phương tiện trực thăng chở các Chỉ Huy Trưởng và phụ tá Đặc Biệt quận về BCH tỉnh trước 9 giờ tối nay, và hoàn trả họ lại đơn vị sau khi họp xong.

Thiếu tá Cố Vấn Phụng Hoàng cho biết:

- Đại Úy Thành, tôi có thể giúp, hiện tôi đang có trực thăng trực cho tôi và Đại tá Cố Vấn Tỉnh, Ông có thể xử dụng. Tôi có một yêu cầu: Vào ngày hôm qua tất cả những thành phần không quan trọng thuộc cơ quan Cố Vấn Tỉnh (Cord) đã di tản vào Đà Nẵng, chỉ còn một số ít nhân viên ở lại Huế. Tôi muốn Đại Úy cho phép tôi và một toán nhỏ về đóng tại Trung Tâm HQCL để tiện liên lạc.

- Không có gì trở ngại. Ông liên lạc với Đại Úy Trinh, Trung Tâm trưởng TTHQCL. Trinh sẽ sắp xếp cho ông.

Cố vấn CSĐB hỏi tôi:

- Đại Úy, phần trước ông cho biết có thể số người bị tạm giữ gần 1500, ông định di chuyển họ ra khỏi Huế. Vậy đưa họ đi đâu và bằng phương tiện nào?

- Bình thường những tù nhân đã lãnh án, đều được di chuyển ra Côn Sơn, và phương tiện di chuyển đều do Bộ Tư Lệnh CSQG tại SàiGòn cung cấp. Tuy nhiên lần này vì tình hình đặc biệt, ngoài Bộ Tư Lệnh CSQG Sàigòn, tôi sẽ trình bày với Đại Tá Tỉnh Trưởng và nhờ ông can thiệp với Bộ Tư Lệnh Tiền phương Quân Đoàn I, cung cấp phương tiện chuyển vận và địa điểm là Côn Sơn. Họ sẽ bị giữ tại đây trong một thời gian ngắn, khi tình hình Huế ổn định, tôi sẽ đem họ về và tuần tự thanh lọc.

Ngoài số người này, hiện tại Trung Tâm Cải Huấn có khoảng 400 tù Cộng Sản. Số này đáng lý phải di chuyển hơn một tuần trước đây, nhưng vì tình hình chiến sự họ vẫn còn tại Trung tâm Cải Huấn. Số 400 tù Cộng Sản nầy phải di chuyển ngay, nếu họ nổi loạn phá nhà lao, hoặc lực lượng Đặc Công Việt Cộng tấn công trung tâm Cải Huấn giải thoát đám này ra ngoài thì hậu quả thật khó lường. Điểm cuối cùng, tôi có ý định đặt tên cho cuộc hành quân này là “Chiến Dịch Bình Minh”, với mong mỏi sau cuộc hành quân phá vỡ âm mưu Tổng nổi dậy cuả bọn Việt Cộng. Một Bình Minh an lành sẽ đến với đồng bào Huế.

Mọi người đều thuận ý lấy tên như vậy. Tôi nói Đại Úy Trần văn Trinh cho quay ronéo 1500 lệnh tạm giữ, tôi sẽ ký khống chỉ và giao cho các Chỉ Huy Trưởng quận trong phiên họp tối nay. Riêng Đại Úy Ân liên lạc ngay với các Chỉ Huy Trưởng Quận và phụ tá CSĐB, chuẩn bị hồ sơ hạ tầng cơ sở địch trong phạm vi trách nhiệm, mang theo khi trực thăng đón lên họp tại BCH Tỉnh tối nay.

Phiên họp chấm dứt, và hẹn gặp lại 9 giờ tối.

CHIẾN DỊCH BÌNH MINH
9 giờ 15 tối ngày 5-5-1972, tại phòng hội BCH/CSQG Thừa Thiên-Huế, thành phần tham dự gồm có:

- Chỉ huy Trưởng CSQG/ Thừa Thiên-Huế, kiêm Tổng thư ký điều hành Ủy Ban Phụng Hoàng: Đại Úy Liên Thành
- CHP/ CSQG/Thừa Thiên-Huế: Đại Úy Truơng Văn Vinh
- Trưởng Phòng CSĐB: Đại Úy Trương Công Ân
- Biệt Đội Trưởng Biệt Đội Thiên Nga : Nữ Đại Úy…?
- Trưởng Phòng Cảnh Sát Tư Pháp: Đại Úy Nguyễn văn Ngôn
- Trung Tâm Trưởng TTHQ/Cảnh Lực, kiêm phụ tá Tổng thư ký Ủy Ban Phụng Hoàng Tỉnh: Đại Úy Trần văn Trinh
- Trưởng phòng Hành Chánh, tiếp liệu: Đại Úy Trần văn Quế
- Trưởng Ban Nhân Viên: Trung Úy Phạm Thìn
- Trưởng ban An Ninh Nội Bộ: Trung Úy Lê khắc Kỷ
- Đại Đội trưởng Đại Đội CSDC: Đại Úy Trần Văn Tý
- Trưởng ban Tuần tiễu Hỗn hợp: Đại Úy Đoàn Đích
- Biệt Đội Trưởng BĐ Hình Cảnh:Trung Uý Văn Hữu Tuất -Biệt Đội Trưởng Biệt Đội Giang Cảnh: Đại Úy … ??.
- Trung Tâm Trưởng Trung Tâm Thẩm Vấn: Trung Úy Nguyễn Thế Thông -Trung Tâm Trưởng Trung Tâm Tạm giam: Trung Úy…….
-Trưởng Ban Hoạt Vụ: Thiếu Úy Dương Văn Sỏ
- CHT Quận 1 và phụ tá CSĐB: Đại Úy Lê Khắc Vấn
- CHT Quận 2 và phụ tá CSĐB: Đại Úy Ngô Trọng Thành
- CHT Quận 3 và Phụ tá CSĐB: Trung Úy Phạm Cần
- CHT Quận Phong Điền và PT/CSĐB: Đại Úy Trần Thế Hiển
- CHT Quận Quảng Điền và PT/ CSĐB: Đại Úy Trần Đức Tuất - CHT Quận Hương Điền và Phụ Tá CSĐB : Đaị Úy. . ??.
- CHT Quận Hương Trà và PT/ CSĐB: Đại Úy Lê Văn Phi
- CHT Quận Nam Hoà và PT/ CSĐ: Đại Úy Dương Phước Tấn
- CHT Quận Hương Thủy và PT/ CSĐ: Đại Úy Phạm Bá Nhạc -CHT Quận Phú Vang và PT CSĐB Đại Úy Nguyễn văn Hướng
- CHT Quận Phú Thứ và PT/ CSĐB: Đại Uy Lê văn Thiện - CHT Quận Vinh Lộc và PT/ CSĐB: Đại Úy Tôn Thất Trang
- CHT Quận Phú Lộc và PT/ CSĐB: Đại Úy Nguyễn văn Toàn - Đại Úy Dụng đại diện Ty An Ninh Quân Đội Thừa Thiên tại Ủy Ban Phụng Hoàng Tỉnh.
- Trung Úy Lợi đại diện Phòng 2 và Trung Tâm Hành Quân Tiểu Khu Thừa Thiên tại Ủy Ban Phụng Hoàng Tỉnh.

Về phiá phái bộ Cố vấn Hoa Kỳ gồm có:

- thiếu tá Cố vấn chương trình Phụng Hoàng Tỉnh
-Đại diện văn phòng cố vấn CSĐB
-Cố vấn Đại đội CSDC
-Cố Vấn Trưởng BCH/CSQG Thừa Thiên-Huế.

Mở đầu buổi họp là phần thuyết trình diễn biến tình hình chiến sự của hai mặt trận phía Bắc và phía Tây thành phố Huế, do Đại Úy Trinh, Trung Tâm trưởng TTHQ/Cảnh Lực trình bày. Kế tiếp, Đại Úy Truơng Công Ân Trưởng phòng CSĐB trình bày kế hoạch và khả năng của địch trong âm mưu phát động cuộc Tổng nổi dậy tại thành phố Huế trong những ngày sắp đến.

Phần tôi, tôi thông báo cho mọi đơn vị trưởng biết quyết định cuả Bộ Chỉ Huy tỉnh trong phiên họp hồi chiều là mở cuộc hành quân rộng lớn bắt giữ tất cả các thành phần nòng cốt hạ tầng cơ sở địch trong toàn tỉnh Thừa Thiên và thị xã Huế, để chận đứng cuộc Tổng Nổi Dậy của bọn chúng. Ngoài ra thành phố phải được kiểm soát thật chặt chẽ đề phòng các toán tiền phương đặc công Việt Cộng xâm nhập, bất thần tấn công các cơ sở quan trọng của chính quyền như: Trung Tâm Cải huấn (nhà lao Thừa Phủ), Toà Hành Chánh Tỉnh, đài phát thanh, đài truyền hình, Ty ngân khố, Ty bưu điện, các trụ sở phát tuyến hệ thống phát thanh ra miền Bắc của các đài Tiếng Nói Tự Do, Gươm Thiêng Ái Quốc, và nhất là đặc công thủy có thể đặt chất nổ phá sập 3 cây cầu quan trọng đó là cầu Bạch Hổ, cầu Mới và cầu Tràng Tiền. Vì thế trách nhiệm của chúng ta, lực luợng CSQG Thừa Thiên- Huế trong giờ phút này hết sức nặng nề, chúng ta phải đối phó hai mặt:

An ninh trong thành phố
Ngăn chận cuộc Tổng nổi dậy.
Vì vậy tôi có ý định xử dụng khoảng 3000 nhân viên vào hai công tác này và được phân chia như sau:

- Đại Đội 102 Cảnh Sát Dã Chiến có 10 trung đội, quân số vào khoảng 500 người (không giống như cấp số của quân đội)
- Trung đội tăng cường cho Cảnh Sát sắc phục taị các nút chận cửa ngõ ra vào thành phố như: An Hòa, Bao Vinh, Đập Đá, Chợ Cống, An Cựu, Nam Giao, Cầu Lòn.
- Trung đội tăng cường canh giữ các yếu điểm quan trọng trong thành phố.
- Trung đội tăng cường cho phòng CSĐB yểm trợ cho cuộc hành quân.
- Các trung đội còn lại là lực lượng trừ bị sẵn sàng ứng phó mọi biến động xảy ra trong thành phố và nhất là trấn áp các cuộc biểu tình bạo động. Đơn vị 102 CSDC đặt dưới quyền chỉ huy và điều động của Đại Úy Trần văn Tý, Đại đội trưởng, và đại đội phó Đại Úy Bác Sĩ Chung Châu Hồ ( Bác sĩ Hồ xuất thân Học Viện Cảnh Sát Quốc Gia, ra trường phục vụ tại BCH/CSQG Thừa Thiên. Đại đội phó 102 CSDC, anh ta học y khoa tại Đại Học Y Khoa Huế, rất hiếu học, vì thế tôi giúp anh ta có thì giờ học hành, mặc dầu đã tốt nghiệp Bác Sĩ, nhưng anh ta vẫn làm đại đội phó 102 CSDC). Tôi lưu ý Đại Úy Trần văn Tý, với tình hình hiện tại nếu có biểu tình bạo động xảy ra, thì đó là cuộc biểu tình của đám cơ sở nội thành Việt Cộng, vì thế phải đàn áp thật mạnh và dập tắt tức thời, những ai chống lại bằng vũ khí, cho lệnh nổ súng bắn trả ngay, tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm về lệnh này.

- Đơn vị Biệt Đội Hình Cảnh. Trung Úy Văn Hữu Tuất, Biệt Đội Trưởng
- Đơn vị Tuần tra Hỗn Hợp. Đại Úy Đoàn Đích chỉ huy.

Trong 2 ngày nay đã có những vụ cướp giựt trên đường phố, và trộm cắp tài sản của nhiều gia đình đã chạy giặc vào Đà Nẵng. Để bảo vệ an ninh và tài sản của đồng bào, hai đơn vị trên phải phối hợp chặt chẽ, truy bắt hết bọn bất lương này, giao cho phòng Tư Pháp, đợi tình hình ổn định, lập thủ tục truy tố bọn chúng ra toà.

- Phòng Cảnh Sát Đặc Biệt . Nỗ lực chính của Chiến dịch Bình Minh. Xử dụng 1200 nhân viên CSĐB, tăng cường 100 Cảnh Sát Dã Chiến yểm trợ, và 400 nhân viên Cảnh Sát Sắc Phục yểm trợ lục soát và lập biên bản theo đúng thủ tục luật pháp quy định. Lực lượng này được đặt dưới quyền chỉ huy của Đại Úy Trương Công Ân Trưởng Phòng cảnh Sát Đặc Biệt.

Tôi lưu ý với các cấp chỉ huy hiện diện trong phiên họp:

Tình hình Huế mỗi giờ mỗi trầm trọng, cơ quan Tỉnh Ủy và Thị Ủy Việt Cộng sẽ phát động cuộc Tổng nổi dậy cướp chính quyền tại Huế bất cứ giờ nào, Kể từ ngày mai 6-5-1972, vì vậy chúng ta cần phải ra tay trước thật nhanh, mạnh mẽ và quyết liệt. Bất kỳ ai, dù họ là cấp nào, giới chức nào, tôn giáo hay phe phái nào, đã nằm trong danh sách đều phải bị bắt giữ. Tất cả phải được giải giao về trại tạm giam và trung tâm thẩm vấn. Trung Úy Hồng trại trưởng Tạm Giam và Trung Úy Nguyễn Thế Thông, Trung tâm Trưởng Trung Tâm Thẩm vấn phối hợp lập hồ sơ thật nhanh, chờ phương tiện di chuyển họ ra Côn Sơn.

Tôi cũng tiên liệu rằng trong thời gian cuộc hành quân đang tiếp diễn, hoặc sau khi chấm dứt chúng ta sẽ gặp rất nhiều chống đối, bôi nhọ, vu khống của những phe phái đối lập, Tôn Giáo, và ngay cả những cơ sở Việt Cộng nằm trong cơ quan lập pháp của Chính Phủ VNCH, v.v. . . Mọi hậu quả, với tư cách là người chỉ huy, tôi nhận lãnh trách nhiệm. Vì vậy tôi đã ký khống chỉ gần 2000 lệnh bắt giữ, chốc nữa đây Đại Úy Ân trưởng phòng CSĐB sẽ giao cho anh em chỉ huy trưởng quận. Đây là lệnh của tôi, của Chỉ Huy Trưởng CSQG Thừa Thiên- Huế bằng bút ký lệnh, bằng giấy trắng mực đen, chứ không bằng khẩu lệnh, anh em yên tâm thi hành. Tôi chỉ xin anh em một điều duy nhất:

- Cũng như tôi, hãy đem danh dự, tuổi trẻ, và tâm hồn trong sáng của một sĩ quan Quân Lực VNCH, của một sĩ quan Cảnh Sát Quốc Gia, thi hành nghiêm chỉnh lệnh thượng cấp giao phó. Đừng đem tư thù, hoặc quyền lợi nhỏ nhen cá nhân mà vu khống, chụp mũ, bắt người vô tội. Nhớ kỹ: “Nhất nhật tại tù thiên thu tại ngoại”. Gieo oan ức cho kẻ khác, cho dù anh em thuộc tôn giáo nào cũng phải tin rằng, nếu đời này ta không trả món món nợ oan nghiệt đó, thì đời sau con cháu chúng ta sẽ phải trả nặng gấp bội phần. Tôi nhắc lại:

- Bất kỳ cấp nào vi phạm những điều tôi vừa nêu trên, ngay lập tức sẽ bị câu lưu và truy tố ra toà.

- Ngày N cuả chiến dịch Binh Minh là ngày mai: 6-5-1972

- Giờ G là 6 giờ sáng. Một lực lượng Đặc nhiệm được thành lập để truy bắt Trung Tá Việt Cọng Hoàng Kim Loan gồm có:

20 nhân viên CSĐB

30 nhân viên CSDC yểm trợ tôi trực tiếp chỉ huy, Đại Úy Ân trưởng phòng CSĐB, Thiếu Úy Dương văn Sỏ trưởng ban Hoạt Vụ, phụ tá.

Giờ xuất phát cuả lực lượng đặc nhiệm là G -2 tức 4 giờ sáng ngày 6-5-1972. Sở dĩ tôi chọn 4 giờ sáng, 2 giờ trước chiến dịch Bình Minh khai diễn là để khỏi bị động, tên nầy có thể chạy thoát.

Phiên họp hành quân chấm dứt vào lúc 11 giờ 20 tối. Các Chỉ Huy truởng và phụ tá Đặc biệt lần luợt lên trực thăng trở về nhiệm sở.

Các đơn vị trưởng khác không cần điều động đơn vị đều đựơc giữ laị BCH, để khỏi bị tiết lộ tin tức hành quân. Tất cả đều dùng cơm khuya tại Câu lạc Bộ của BCH.


KẾT QUẢ:

- 4 giờ 54 phút sáng ngày 6-5-1972, Trung Tá Việt Cộng Hoàng Kim Loan, Thành Ủy viên Thành Ủy Huế, bị Lực Lượng Đặc Nhiệm BCH/ CSQG Thừa Thiên-Huế bắt sống tại Vỹ Dạ.

Diễn tiến hành động:

Từ nhiều ngày nay, các toán theo dõi đã bám sát mục tiêu Hoàng Kim Loan, và gần nhất ghi nhận:

- Ngày 2-5-1972 hắn di chuyển đến nhà tên Lê Vân, cở sở nội thành, nhà nằm trên khu thượng thành, gần cửa Thượng Tứ.

- Ngày 3-5-1972 di chuyển ra ở khách sạn Hương Bình ngay tại đường Trần Hưng Đaọ đối diện với vườn hoa Nguyễn Hoàng, đóng vai làm bồi phòng khách sạn. Khách sạn Hương Bình là cơ sở kinh tài của cơ quan Thành Ủy Huế.

- Ngày 4-5-1972, di chuyển đến tiệm ảnh Lê Quang cũng ở đường Trần Hưng Đaọ, tại đây còn có một hầm bí mật trong nhà.

- Sáng ngày 5-5-1972, Hoàng Kim Loan di chuyển đến nhà Lê Phước Á, giaó sư trường Trung Học Nguyễn Du, Lê phước Á có vợ là Huyền Tôn Nữ Kim Cương. Cả hai vợ chồng đều là cơ sở Trí Vận của Hoàng Kim Loan. Đây là địa điểm cuối cùng, hắn chọn nơi đây làm BCH điều khiển cuộc Tổng Nổi Dậy. Hắn là người Cộng Sản nên không tin vào tướng số, phong thủy, hắn đã chọn đúng tử địa chui vào, và gặp ngay khắc tinh của hắn là tôi, có lẽ số hắn đã tận.

Đúng 4 giờ sáng ngày 6-5-1972, Lực lượng Đặc Nhiệm xuất phát. Trước khi rời BCH tôi dặn Đại Úy Vinh là chỉ huy phó và Đại Úy Trần văn Trinh, Trung Tâm Trưỏng Trung Tâm Hành quân Cảnh Lực:

- Tôi và Ân đi đón khách quí, anh trực máy với tôi nhưng im lặng vô tuyến, ngoại trừ trường hợp khẩn cấp. Chỉ 2 giờ sau chúng tôi trở về.

Đại Uý Trinh nói với giọng hơi lo lắng:

- Hai ông cẩn thận, lực lượng trừ bị của Đại Úy Tý đã sẵn sàng, có chuyện tôi gọi Tý điều động tiếp ứng ngay.

Ân lái, tôi ngồi bên cạnh, đoàn xe lặng lẽ rời khỏi BCH, trời vẫn còn tối. Khi đoàn xe đến Đập Đá tôi chợt nguớc nhìn phía Phu văn Lâu, bến Thương Bạc khu Hoàng Thành. Tất cả đều im lìm, mờ nhạt. Huế trong những ngày thanh bình giờ này đã có những chuyến đò dọc, xuôi nguợc trên giòng sông Hương, những chuyến đò chở đầy cát, sạn, từ huớng chùa Thiên Mụ, Nguyệt Biều, Luơng Quán xuôi về Bao Vinh, làng Sình, hoặc những chuyến đò đầy những thùng nước được lấy từ Điện Hòn Chén, chở về bán cho dân thành phố. Vào mùa hè giòng sông Huơng về phía tây thường bị nước mặn Thuận An tràn vào. Bây giờ Huế đang trong những ngày lửa đạn, chinh chiến, giờ này không một bóng đò xuôi ngược, giòng sông không một gợn sóng, lạnh lùng, âm thầm lặng lẽ trôi, giống như đời người dân Huế suốt đời an phận.

Tôi nhìn phía bên kia Đập Đá là thôn Hô Lâu, Thọ Lộc, nơi có Phủ của Ngài Đông Cung Anh Duệ Hoàng Thái Tử Cảnh, vị con trưởng của Vua Gia Long. Thuở nhỏ, anh em chúng tôi thường theo cha về Phủ trong những ngày kỵ giỗ, từ sáng tinh mơ đã có những chiếc đò nhỏ lưới cá trên dòng sông Hô Lâu, trước mặt Phủ, với giọng hò vang vọng giữa dòng sông mờ ảo: “Gió đưa cành trúc là đà. Tiếng chuông Thiên Mụ canh gà Thọ Xuơng” nghe buồn lạ lùng. Nhưng giờ này, đi ngang qua đây, không còn nghe tiếng chuông Thiên Mụ, mà chỉ nghe tiếng đạn pháo từ Thiên Mụ vọng về, và ánh hoả châu chập chùng trên dòng sông Hô Lâu. Huế đang trong cơn binh lửa. Đoàn xe đi qua Đập Đá, Ân có vẽ trầm tư. Tôi hỏi Ân:

- Sao Ân, hồi hộp không?

- Có một tí Đại Úy.

- Không sao đâu, đừng lo. Mình sẽ tóm được hắn.

Câu nói, vừa an ủi Ân mà cũng vừa trấn an cho mình. Ân là một Sĩ Quan Cảnh Sát thứ thiệt, không phải là thứ đồ giả như tôi, biệt phái từ quân đội sang. Ân rời bỏ sân trường Đại Học Huế, chọn nghành CSQG. Xuất thân Học Viện Cảnh Sát Quốc Gia, Biên tập viên khoá I. Là một sĩ quan trẻ, trầm tĩnh và mưu lược, dư khả năng chuyên môn và thừa sức để chỉ huy một lực lượng Cảnh Sát Đặc Biệt đông đảo gần 2000 nhân viên.

- 4 giờ 20 phút sáng ngày 6-5-1972, chỉ còn cách mục tiêu khoảng 300 mét, Ân giảm tốc độ, tắt đèn và đậu xe sát lề đường, các xe khác tuần tự theo sau tấp vào. Lực Lượng Đặc Nhiệm đổ quân, sẵn sàng xuất phát bao vây căn nhà.

Thôn Vỹ Dạ vào sáng sớm mùa hè 72, sương mù bao phủ, ánh sáng của những ngọn đèn đường không đủ soi lối đi, tầm nhìn hạn chế. Tôi nói Ân cho lệnh đơn vị di chuyển sát vào nhau để khỏi ngộ nhận, chúng tôi di chuyển thật nhanh đến mục tiêu.

- 4 giờ 30 phút sáng, chúng tôi đã đến cổng chính của ngôi nhà.

Theo kế hoạch: Toán 1 gồm 30 CSDC, 10 nhân viên CSĐB, lực lượng bao vây căn nhà, chận cửa trước và bít cửa sau, Thiếu úy Dương văn Sỏ Trưởng ban Hoạt Vụ, và Thiếu úy Trung đội trưởng trung đôi CSDC chỉ huy. Toán 2, nỗ lực chính, do tôi và Đại úy Ân chỉ huy gồm có 10 CSDC, và 9 nhân viên CSĐB. Nhiệm vụ của toán 2 là xông thẳng vào nhà bằng cửa chính. Đây là một ngôi nhà nhỏ nằm sâu trong khu vườn rộng mênh mông, với những tàn cây nhãn lồng và cây vú sữa lâu đời che khuất. Từ cổng vào nhà là con đường đất với hai hàng cây hoa ngâu chạy dọc theo lối đi, mùa này, sáng tinh mơ hoa ngâu tỏa huơng thơm phảng phất nhẹ nhàng, có một ánh đèn nhỏ le lói sau tàn cây.

Rất nhanh, và không gây một tiếng động nào, lực lượng CSDC và CSĐB của Thiếu úy Sỏ đã âm thầm vây kín căn nhà. Tôi nói rất nhỏ với Ân:

- Bây giờ đến phiên mình xông vào cửa chính. Anh chọn 2 CSDC thật mạnh, đạp cửa chính. Tôi chạy truớc. Anh và anh em phía sau. Có thể bị bọn chúng bắn ra. Nếu ai bị đạn cứ để toán sau tiếp cứu, mình phải thật nhanh không cho hắn một cơ hội nào đào thoát, hoặc tự sát.

Mọi người sẵn sàng, tôi hướng dẫn chạy trước. Đoạn đường từ cổng chính vào nhà khoảng 150 mét, chúng tôi chạy đến đích tưởng chừng như chỉ mất một giây đồng hồ. Đến cửa chính tôi vừa lách người sang một bên, cánh cửa đã bị 2 nhân viên CSDC đạp mở tung.

Mười nòng súng M16 chĩa vào 3 người đang ngồi nơi chiếc bàn nhỏ với ba tách trà. Vì sự việc xảy quá nhanh, họ không kịp phản ứng. Thần kinh tê liệt, nỗi sợ hãi đã làm cho họ tê cứng, cấm khẩu, ngồì yên bất động giống như những vị sư đang ngồi thiền.

Ba người đó là:

Trung Lê Phước Á, giáo sư trường Trung học tá Việt Cộng Hoàng Kim Loan, Lê quang Nguyện, Nghị viên Hội Đồng Tỉnh Thừa Thiên (Chính Nguyễn Du, quyền VNCH)

Tôi nhận ra ngay người ngồi giữa là Hoàng Kim Loan, vì đã nhiều lần nhìn mặt hắn qua các bức ảnh mà các toán theo dõi đã chụp lén được. Tôi tiến ngay đến trước mặt hắn và dùng đúng ngôn ngữ cuả bọn Việt Cộng:

- Chào Trung Tá Hoàng Kim Loan, Thành Ủy Viên Thành Ủy Huế, tôi Đại Úy Liên Thành Trưởng Ty Công An Thừa Thiên-Huế. Cuộc chơi của mình chấm dứt ở đây. Ông thua rồi! Trong phút chốc, hắn lấy lại bình tĩnh và trả lời tôi:

- Ông lầm rồi Đại Úy Liên Thành. “Kẻ thua cuộc chính là ông, là đám Ngụy quân, Ngụy quyền các ông. Chỉ trong vòng vài giờ đồng hồ nữa đây, trong ngày hôm nay, quân Giải phóng và Quân Đôị Nhân Dân sẽ tiến vào thành phố. Nhân dân anh hùng Thừa Thiên-Huế sẽ Tổng nổi dậy lật đổ chính quyền bù nhìn các anh, chính quyền Cách Mạng sẽ thành lập. Hắn còn buông câu thơ con cóc cuả ông Hồ: Mỹ thua, Mỹ chạy về Mỹ. Ngụy thua Ngụy chạy về đâu? Đại Úy Liên Thành, ông buông súng đầu hàng đi, Chính quyền Cách Mạng sẽ khoan hồng cho ông”.

Hắn vừa dứt câu, tôi cảm thấy tức ngực và chóng mặt, nổi giận đến tột độ. Nếu trong đời, cho tôi đuợc phép một lần, chỉ một lần thôi, tôi sẽ chọn lúc này bóp nguyên băng M18 đang cầm trên tay. Nhưng rất nhanh, tôi chế ngự được, bình thản trả lời hắn:

- Trung Tá Loan, bây giờ đã gần 5 giờ sáng. Ông cũng đã thức dậy từ lâu, sao còn mơ ngủ, mộng du vậy. Lực lượng Giải Phóng và quân đội Nhân Dân của các ông chẳng bao giờ tiến được nửa bước vào vòng đai ngoài của thành phố Huế. Bởi vì mặt trận phía bắc thành phố, các đại đơn vị của các ông đang bị các Sư Đoàn thiện chiến Nhảy Dù, TQLC, BĐQ/ QLVNCH chận đánh tan nát bên kia bờ sông Mỹ Chánh. Mặt trận phía Tây thành phố Huế, Sư Đoàn 324B, các trung đoàn 4, 5, 6 của các ông đang bị thiệt hại năng nề và không nhích đựơc một bước khi phải giao tranh với một trong những sư đoàn thiện chiến nhất của quân lực VNCH, đó là Sư Đoàn I BB. Như vậy, ông còn gì để hy vọng lực lượng Giải Phóng, quân đội Nhân Dân sẽ vào thành phố Huế trong vài giờ nữa đây.

Nói về cuộc tổng nổi dậy sắp đến của ông và của đám nhân dân anh hùng Thừa Thiên - Huế, tôi cho ông biết sự thật ông lại càng thất vọng hơn nữa. Từ hơn 5 năm nay, hành tung của ông và đám cơ sở của ông đã bị lực luợng Công An Thưà Thiên- Huế cuả chúng tôi phát giác và theo dõi chặt chẽ. Mọi âm mưu, mọi hành động gây rối của ông, và đám cơ sở đó đã từng bị chúng tôi chận đứng. Bây giờ chỉ còn 30 phút nữa thôi, đúng 6 giờ sáng ngày hôm nay 6-5-1972, một cuộc hành quân rộng lớn khắp toàn tỉnh Thừa Thiên và Thị Xã sẽ khai diễn để bắt giữ đám nhân dân anh hùng Thừa Thiên Huế của ông, đập tan cuộc Tổng nổi dậy. Các ông mang danh là lực lượng Giải Phóng, là quân đội Nhân Dân, sao lại đem hoả tiễn 130 ly, B40, Ak 47 chọn nhân dân làm mục tiêu để giải phóng, để chiến thắng cái mà ông gọi là Ngụy Quân, Ngụy Quyền, thật là hèn hạ.

Người dân Huế bây giờ hễ nghe đến quân Giải phóng, nghe đến Việt Cộng các ông là bỏ hết tài sản, nhà cửa, đất đai, ruộng vườn bồng bế con ù té chạy, chạy vắt chân lên cổ, chạy bá thở ù tai, để khỏi gặp các ông. Họ đã có quá nhiều kinh nghiệm đau thương tang tóc trong mùa xuân năm Mậu Thân 1968. Các ông vào thành phố Huế là dân chết hàng loạt, họ chết oan chết ức, chết đứng, chết nằm, chết ngồi, chết trên bờ cây ngọn cỏ, chết trên đường lớn, đường nhỏ, chết trong hang cùng ngõ hẻm. Chính ông là thủ phạm giết hại hơn 5000 nạn nhân vô tội trong Tết Mậu Thân. Ông đã nhân danh Cách Mạng mở toà án Nhân Dân tại quận 1, 2, 3 trong thành phố Huế, xử bắn và chôn sống hàng ngàn người. Bản chất độc ác và thù hận của người Cộng Sản như ông thật quá lớn, ông đã gây oan nghiệt quá nhiều, sao không chiụ ngừng tay, bây giờ còn mưu toan tái diễn một Mậu Thân thứ 2.

Tôi xoay qua nói với tên Lê quang Nguyện:
- Ông Nghị viên, nếu tôi nhớ không lầm thì Đức Phật có dạy: “Buông dao xuống sẽ thành Phật”, có đúng vậy không ông nghị viên? Sao Ông chưa chịu buông.

Hắn im lặng không trả lời. Lê Quang Nguyện là một tên Cộng Sản nằm vùng trong Phật Giáo Ấn Quang tại Huế đã từ bao nhiêu năm nay. Hắn nằm trong tổ Tôn giáo Vận của Hoàng Kim Loan. Điều oái oăm là hắn đắc cử chức Nghị Viên Hội Đồng tỉnh Thừa Thiên là do Phật Giáo Ấn Quang hổ trợ mạnh mẽ cho hắn trong kỳ bầu cử. Trở laị đấu lý với Hoàng Kim Loan:
- Bây giờ thì chắc ông đã tỉnh cơn mê . Ông chẳng còn gì để kêu gọi tôi buông súng đầu hàng, người thua trong cuộc chơi này chính là ông. Ông là gã lái buôn, buôn sinh mạng, và xương trắng máu đào cuả đồng bào vô tội, gã lái buôn đã kiệt vốn, ông còn gì nữa để mưu toan buôn bán lớn, ngừng tay đi.

Bây giờ tôi chứng minh cho ông thấy ai là người thua trong cuộc chơi này:

- Nhân danh luật pháp Quốc Gia Việt Nam Công Hoà, tôi Đại Úy Liên Thành, Chỉ Huy Trưởng Cảnh Sát Quốc Gia Tỉnh Thừa Thiên và Thị Xã Huế, ra lệnh Đại Úy Trương Công Ân trưởng phòng Cảnh Sát Đặc Biệt BCH/CSQG Thừa Thiên Huế bắt:

-Trung Tá Việt Cộng Hoàng Kim Loan
- Giáo Sư Lê Phưóc Á
- Lê Quang Nguyện, Nghị viên Hội Đồng Tỉnh Thừa Thiên .

Một nhân viên CSĐB rút còng số 8 định còng tay Hoàng Kim Loan nhưng tôi cản lại:
- Không cần thiết, cứ để ông ta ngồi thoải mái với xe Đại Uý Ân, có các anh ngồi cạnh là được rồi.

Thiếu úy Dương văn Sỏ nói nhỏ với tôi và Ân:
- Đã lục soát kỹ, tịch thu được một số tài liệu quan trọng.

- Anh nhớ lập biên bản soát nhà, đúng thủ tục, luật pháp, đưa chủ nhà ký vào để tránh rắc rối sau nầy. Tôi dặn Thiếu úy Sỏ:

Xoay qua Ân, tôi nói:
- Đấu lý với hắn đủ rồi, bây giờ mình rút. Nhớ để lại một toán nhỏ bám sát cơ sở cuả hắn đến họp sáng nay, hốt hết đem về Trung Tâm thẩm Vấn. Tên Hoàng Kim Loan anh đưa về nhà an toàn, lấy lời khai sơ khởi ngay. Hai tên kia giao cho anh Sỏ đem về giao cho Trung úy Nguyễn thế Thông, Trung tâm trưởng Trung tâm thẩm vấn. Tôi về BCH, hành quân Bình Minh sắp khai diễn, sắp xếp xong mọi việc tôi sẽ đến ngay nhà an toàn đổi phiên cho anh. Chúng tôi rời khỏi địa điểm vaò đúng 5 giờ 52 phút sáng ngày 6-5-1972, trả lại sự yên tĩnh cho ngôi nhà với ánh đèn le lói và một toán CSĐB phục kích bên trong. Về đến BCH đúng 6 giờ 10 phút sáng 6-5-1972, vừa thấy tôi xuất hiện tại ngưỡng cửa của TTHQ/ Cảnh Lực, mọi người đều túa ra vây quanh, Chỉ huy Phó Trương văn Vinh là người hỏi tôi đầu tiên:
- Sao rồi ông, được không?

Tôi làm ra bộ thất vọng, nhưng rồi nói lớn:
- Bắt được rồi, cá mập.

Mọi người cùng la to vang dội cả căn phòng. Tôi kể chi tiết cuộc đột kích và đấu lý với Hoàng Kim Loan, Phó Vinh nổi nóng:
- Sao ông không cho hắn một đạp.

Lần đầu tiên tôi thấy ông Phó nổi nóng, nên nói :
- Mình dân anh hùng mã thượng, đâu cần đạp người dưới ngựa.

Vinh cười, nụ cười hiền lành giống như ông thầy giáo, mà thầy giáo thiệt. Trước đây Vinh là giáo sư trường trung học Nguyễn Hoàng, Quảng Trị, bỏ nghề dạy học vào lực lượng CSQG, xuất thân Học Viện Cảnh Sát, Biên tập viên khoá I, cùng khoá với Ân. Là một người luôn luôn nói đến nguyên tắc và luật pháp, đang học luật tại Đại học Luật Khoa Huế, vì thế mọi việc trong BCH tôi rất yên tâm giao hết cho Vinh điều hành, kiểm soát, đặc biệt là những vấn đề liên quan đến Tư pháp, ngoại trừ phòng CSĐB. Đang nói chuyện với mọi người, thì Trinh trao cho tôi một ly café nóng, uống một tí café đã thấy tỉnh táo. Nhiều khi trong đời người, hạnh phúc không cần tìm kiếm đâu xa, mà hạnh phúc chỉ là ly càfe nhỏ mà đồng đội trao cho, là tiếng reo hò chiến thắng của anh em trong đơn vị.

Chiến dịch Bình Minh đã khai diễn gần 2 tiếng đồng hồ. Mọi hệ thống liên lạc truyền tin từ BCH các quận đến TTHQ/Cảnh lực Tỉnh, và từ tỉnh chuyển vào BCH/CSQG Quân khu I, và Trung tâm HQ/CL Bộ Tư lệnh CSQG tại Sàigòn, đều bận rộn vì chiến Dịch Bình Minh.

Sau khi dặn Vinh và Trinh báo cáo lên Đại Tá Tỉnh Trưởng, BCH/CSQG Vùng I và BTL/CSQG Sài gòn, kết quả sơ khởi của Chiến dịch Bình Minh và vụ bắt Trung tá Việt Cộng Hoàng Kim Loan, tôi rời BCH đến nhà an toàn thay Ân, bắt đầu vào việc với Hoàng Kim Loan…

(Xem tiếp bài 7)

Source: http://henvesaigon1.wordpress.com/

Sunday, March 29, 2009

Biến Động Miền Trung (1963-1975) Bài 5

- CSQG phá vỡ kế Hoạch Tổng nổi dậy của VC tại Huế.

- Bắt Trung tá VC Hoàng kim Loan và 1500 cơ sở VC.

Ngày 30-3-1972, chiến dịch Nguyễn Huệ của Bắc quân bắt đầu. Trên 10,000 quân bộ chiến gồm Sư Đoàn 304, 308 và 4 Trung đoàn Đặc công 31, 426, 270 của mặt trận B2, với sự yểm trợ của của 3 trung đoàn pháo nặng, 38, 68, 84, cùng với 200 chiến xa vượt vùng phi quân sự tấn công thị xã Đồng Hà một thành phố nhỏ nằm về cực Bắc. Thị xã Đồng Hà thất thủ.

Ngày 30-4-1972, một phần phía bắc tỉnh lỵ Quảng Trị lọt vào tay quân Cộng Sản. Chiều ngày 31-4-1972 Tướng Vũ văn Giai Tư Lệnh Sư Đoàn 3 cùng bộ tham mưu và Cố vấn Mỹ dùng trực thăng rời khỏi Cổ Thành Quảng Trị nơi đặt BTL/Sư Đoàn 3. Tỉnh lỵ Quảng Trị thất thủ lọt vào tay CSBV.

Vào lúc 5 giờ sáng ngày 1-5-72 tôi tăng cường cho trạm kiểm soát An Hoà một trung đội Cảnh Sát Dã chiến để kiểm soát và hướng dẫn đồng bào Quảng Trị trên đường di tản vào thành phố Huế. Khoảng 8 giờ 30 sáng, đoàn người chạy giặc đầu tiên đã xuất hiện tại trạm kiểm soát. Họ là dân tỉnh Quảng Trị chạy giặc, di tản bằng đường bộ dọc theo quốc lộ I, xuôi về hướng nam vào thành phố Huế.

Bắc quân trải pháo trên một đoạn đường dài 9 cây số, đoạn đường mà dân chúng đang tháo chạy về hướng nam. Hàng ngàn thân xác ông già, bà lão, trẻ thơ gục chết trên đoạn đường 9 cây số, thịt xương rơi vãi khắp nơi, quân Cộng Sản tạo đoạn đường này thành ”Đại Lộ máu, Đại lộ kinh hoàng”. Họ đã dã man tàn sát dân lành vô tội đang tìm đường chạy thoát khỏi sự chiếm đóng của họ.

Dân chúng thuộc các quận phía bắc Thừa Thiên-Huế: Phong Điền, Quảng Điền, Hương Điền nhập với đoàn người chạy giặc Quảng Trị vượt sông Mỹ Chánh chạy vào Huế. Gần cả trăm ngàn người chạy giặc trên đoạn đường máu, đoạn đường của tử thân, nhưng dù chết dù sống đoàn người tỵ nạn vẫn cố vượt qua để xuôi về hướng Nam.

Đoạn đầu của đoàn người đã vào đến cửa phía bắc cuả thành phố Huế, cửa An Hòa, đoạn cuối của đoàn người này vẫn còn tại quận Phong Điền, giáp ranh với tỉnh lỵ Quảng Trị. Họ hốt hoảng, kinh hoàng, đói khát, nối tiếp nhau tiến vào thành phố, dưới cơn nắng bốc lửa của mùa hạ.

Từ cửa An Hoà, đến cầu Bạch Hổ, xuống Phu văn Lâu, đường Trần Hưng Đạo, Chợ Đông Ba, Cầu Mới, cầu Tràng Tiền, trường Trung học Kiểu mẫu, khu Đại học Văn Khoa, người tỵ nạn nằm ngồi la liệt, rục rã bất động. Hằng trăm chiếc xe máy cày từ vùng đồng quê Phong Điền, Quảng Điền, chất đầy người và vật dụng chiếu, mền, nồi niêu soong chảo, treo lủng lẳng hai bên, nối tiếp nhau mệt nhọc lăn bánh vào thành phố. Dân chạy giặc đã đến được thành phố, nhưng rồi còn chạy đi đâu? Sau Quảng Trị, Huế đang nằm trong vòng vây cuả Bắc quân.

Phía bắc Thừa Thiên-Huế đã có mặt các đại đơn vị của cộng quân từ Đồng Hà Quảng Trị kéo vào. Phía Tây thành phố Huế ngay vòng đai an ninh xa, địch đã xuất hiện với lực lượng gồm Sư Đoàn 324B, Công trường 5 đặc công, Công trường 4, 6, cùng với 1 trung đoàn pháo nặng, tất cả được đặt dưới sự chỉ huy của Quân Khu Trị Thiên Cộng Sản, đang giao tranh với Sư Đoàn I BB. Cao điểm chiến lược Baston phía Tây Huế đã bị cộng quân chiếm giữ từ tháng 2/1972.

Địch bắt đầu pháo kích vào Huế từng giờ một, bằng các loại hỏa tiễn 122 ly và 130 ly. Huế bắt đầu rối loạn, Huế kinh hoàng, Huế hốt hoảng. Huế từ từ rã ra từng mảnh trong ngơ ngác, sợ sệt. Hình ảnh đám sát thủ Cộng Sản của năm Mậu Thân 1968 lại hiện về với người dân Huế. Việt Cộng vào thành phố là đem theo chết chóc, chết đứng, chết ngồi, chết hàng loạt, chết tức tưởi, chết bị trói hai tay bằng dây kẽm gai, chết bị chôn sống, ngộp thở dươí đáy hố sâu, hàng chục, hàng trăm thi thể cùng một hố, mồ chôn tập thể.

Dân tỵ nạn Quảng Trị nhập với dân Huế bắt đầu di tản, chạy giặc xuôi về hướng Nam, hướng Đà Nẵng. Bằng mọi phương tiện, xe hai bánh, xe 4 bánh, bằng đôi chân, họ kéo nhau di tản trên quốc lộ I, Huế - Đà Nẵng, đoạn đường dài 102 Km. Họ băng qua Dạ Lê, Phù Lương, Phú Bài, An Nông 1, An Nông 2, Truồi, Cầu Hai, Phú Lộc, Lăng Cô, vượt đèo Hải Vân cao ngút ngàn !!! vào Đà Nẵng. Tất cả rời bỏ xứ Huế thân yêu, rời bỏ quê hương xứ sở, bỏ lại nhà cửa, tài sản, chỉ mong thoát khỏi vùng lửa đạn, lánh xa bọn quỉ dữ Cộng Sản. Tôi đứng ngay cầu Tràng Tiền nhìn đoàn người chạy giặc lòng bỗng chùng xuống, nỗi buồn vô hạn làm uất nghẹn lòng tôi, sao điêu linh, khổ nạn cứ bám sát nguời dân Huế mãi không thôi.

Bây giờ là 2 giờ chiều ngày 4-5-1972, từ sáng sớm đến giờ, Bắc quân đã pháo kích 6 đợt hỏa tiển 122 và 130 ly vào Huế, nhắm vào Bộ Tư lệnh Tiền Phương Quân Đoàn I tại Mang Cá, Thành Nội, vào BCH/Cảnh Sát, Tiểu Khu, MacV thuộc quận 3. Bọn chúng bắn khá chính xác, có lẽ tiền sát Pháo binh của bọn chúng ngụy trang chạy theo đoàn người tỵ nạn đã lọt vào thành phố.

9giờ 30 tối ngày 4-5-1972, sau một vòng tuần tiễu và kiểm soát các đơn vị CSQG bố trí phòng thủ tại các nút chận và các yếu điểm trong thành phố, tôi đậu xe ngay Cầu Mới, cây cầu cạnh bệnh viện Trung Ương Huế và Câu lạc bộ Thể Thao. Đang mải nhìn phiá Chùa Thiên Mụ, Văn Thánh, nơi có ánh hỏa châu soi sáng, và xa hơn tận chân núi là những ánh lửa loé sáng của đạn pháo, thì bỗng có tiếng la thất thanh của Nguyễn Đình Ánh, người cận vệ của tôi, vừa là nhân viên truyền tin đang ngồi trên xe:
- Đại Úy, Đại Úy, Chợ Đông Ba cháy!!!

Quả thật, chợ Đông Ba cháy. Ngọn lửa mới bắt đầu bùng lên, nhưng cũng đã soi sáng một góc phố Trần Hưng Đạo và Phan Bội Châu. Ngay lúc đó tôi nghe giọng nói cuả Đại Úy Ngô Trọng Thành, Chỉ Huy Trưởng CSQG quận 2, phát qua loa khuếch đại cuả máy truyền tin Motorola gọi tôi:
- Tango,Tango (danh hiệu truyền tin cuả tôi). Trình thẩm quyền chợ Đông Ba bị cháy.
- Tôi nghe anh, tôi đang đứng ở cầu Mới. Tôi thấy rồi, nhưng tại sao cháy?
- Trình thẩm quyền chưa rõ nguyên nhân, nhưng nhiều người trong chợ chạy ra họ nói: ”Lính chạy làng Sư Đoàn 3 đốt chợ”.
- Tôi cho xe cứu hỏa qua giúp anh ngay. Anh cẩn thận, để lại trung đội CSDC giữ BCH quận, đề phòng bọn đặc công Việt Cộng tấn công. Còn tất cả nhân viên xông vào chợ cứu số đồng bào đang bị kẹt trong đó. Tôi sẽ đến ngay.

Tôi vào hệ thống truyền tin C46 báo cáo cho Đại Tá Tỉnh Trưởng kiêm Tiểu khu Trưởng, Đại Tá Tôn Thất Khiên:
- Trình thẩm quyền chợ Đông Ba đang bị cháy, chưa rõ nguyên nhân, tai nạn hay bị phá hoại, tôi đã cho 5 xe cứu hoả sang chữa cháy.
- Anh đang ở đâu?
- Tôi đang ở cầu Mới.
- Anh đợi, tôi đến ngay.

Có lẽ Đại Tá Tỉnh Trưởng cũng đang đi tuần tra gần đó, nên chưa đầy 2 phút sau ông đã có mặt tại Cầu Mới. Sang xe tôi, ông ngồi ghế trưởng xa và tôi lái. Tôi bật còi hụ và đèn khẩn cấp, lái thật nhanh, chỉ khoảng 5 phút là đã đến ngay trước chợ Đông Ba.

Bây giờ thì ngọn lửa đã quá lớn, bốc cao đỏ rực cả thành phố. Năm xe cứu hỏa sắp cạn nước, đội cứu hỏa, và gần 100 nhân viên Cảnh sát tăng cường, cả tôi lẫn Đại Tá Tỉnh trưởng lăn xả vào chợ. Cuối cùng cũng phải đành bó tay trước ngọn lửa điên cuồng, thiêu rụi gần cả mặt trước của khu chợ Đông Ba. Trong khi đó thì lực lượng Nhân dân Tự Vệ phường, khóm, nổ súng loạn xạ. Dân chúng cư ngụ dọc dãy phố Trần Hưng Đạo, Phan Bội Châu, Huỳnh thúc Kháng, Chi Lăng cộng thêm dân tỵ nạn Quảng Trị nằm dọc hai bên vệ đường, vừa thấy chợ Đông Ba Cháy, vừa nghe tiếng súng nổ, tưởng Việt Cộng đã vào thành phố, ùn nhau kéo chạy. Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, tưởng chừng không thể tái lập được an ninh trật tự. Tôi nói với Đại Tá Tỉnh Trưởng:
- Đại Tá, ông rời khỏi đây ngay, nơi nầy nguy hiểm quá. Nếu Đại tá có chuyện gì là dân Thừa Thiên-Huế như rắn không đầu. Ở đây tôi lo được.

Miệng nói, tay ngoắc 2 người lính cận vệ cuả ông, và 4 người của tôi, hộ tống ông ra xe rời khỏi vùng chợ Đông Ba.

Tôi dùng loa phóng thanh trên xe tôi kêu gọi đồng bào bình tĩnh, và giải thích cho họ rõ, chợ cháy là do tai nạn, tiếng súng nổ là do lực lượng Nhân dân tự vệ bắn bừa bãi chứ không phải của Việt Cộng. Nửa giờ sau, an ninh, trật tự vãn hồi. Khu chợ Đông Ba đã chạy rụi gần một nửa. Những ngày sau vẫn còn dư âm: ” Lính chạy làng đốt chợ Đông Ba”.

Tôi vẫn không tin, khi bắt được tên Hoàng Kim Loan tôi là người trực tiếp thẩm vấn Hoàng Kim Loan nhiều lần, có một lần đang hỏi hắn về những vấn đề khác, tôi đột ngột nhìn thẳng vào mặt hắn và hỏi:
- Tại sao anh cho lệnh đốt chợ Đông Ba?

Với câu hỏi đột ngột, không kịp phản ứng, hắn trả lời:
- Đúng, người cho lệnh đốt chợ là tôi. Thi hành công tác là cơ sở nội thành của tôi.
- Tại sao?
- Gây hoang mang, hỗn loạn trong quần chúng, và tạo tiếng vang, chuẩn bị cho cuộc Tổng nổi dậy.
- Các anh mệnh danh là quân Giải Phóng, sao lại Giải phóng luôn cả tính mạng và tài sản của dân lành vô tội. Anh có biết là khi anh cho lệnh đốt chợ Đông Ba là đốt luôn tài sản của dân chúng và đốt luôn cả cuộc đời của họ. Giờ đây hàng ngàn gia đình không còn phương tiện sinh sống, vì tài sản của họ đã bị anh Giải phóng sạch sẽ. Các anh đốt chợ, lại phao tin ” Lính Sư Đoàn 3 chạy làng, đốt chợ Đông Ba”. Có phải chính anh cho cơ sở phao tin nầy hay không?
- Đúng, khi đó chúng tôi muốn dân chúng Huế ghê tởm các anh, những kẻ tay sai và lính đánh thuê cho giặc Mỹ xâm lược.
- Anh lầm, với kinh nghiệm Mậu Thân 1968, dân Huế đã quá biết thủ phạm trong vụ đốt chợ Đông Ba là quân Giải phóng các anh, là những người Cộng Sản, không còn có chút nhân tính. Từ mùa hè đỏ lửa năm 1972 đến nay là năm 2007, đã 35 năm trôi qua, người dân xứ Huế và những ai đã ở lại Huế trong những ngày binh lửa và đã chứng kiến cảnh chợ Đông Ba bị đốt cháy. Đến nay mỗi lần nhắc đến Huế, hoài niệm những ngày tháng cũ, chắc hẳn trong lòng vẫn còn câu hỏi, ai đốt chợ Đông Ba? Lính Quốc Gia hay là Việt Cộng?

Đã 35 năm trôi qua, giờ đây tôi mới có cơ hội trình bày sự thật và nêu đích danh thủ phạm vụ đốt cháy chợ Đông Ba. Tôi mong những nạn nhân trong vụ cháy và những ai đã từng chứng kiến cảnh tượng bi thảm, hãi hùng đêm hôm đó, ngày hôm nay, còn ở quê nhà, xứ Huế hay ở hải ngoại, xin hiểu cho rằng:

- Người lính VNCH, lính Sư Đoàn 3 BB mặc dầu trong điều kiện ngặt nghèo họ phải di tản nhưng không vô kỷ luật đến độ đi dốt phá tài sản của đồng bào. Chợ Đông Ba bị đốt cháy là do tên Trung Tá Cộng Sản Hoàng Kim Loan, Ủy Viên Thành Ủy Huế và cơ sở nội thành cuả hắn thực hiện, để gây kinh hoàng, xáo trộn, tạo điều kiện và hoàn cảnh thuận lợi cho cuộc Tổng nổi dậy tại thành phố Huế, mà bọn chúng định thực hiện trong tháng 5, mùa hè đỏ 1972. Thủ phạm là Hoàng Kim Loan và đồng bọn. Xin trả lại sự công bằng và minh oan cho nguời lính Sư Đoàn 3 BB, đã phải gánh chịu một hàm oan nhục nhã ” Lính chạy làng Sư Đoàn 3 đốt chợ Đông Ba” mà bọn Cộng Sản đã phao vu và gán ghép cho họ.

Trở lại tình hình Huế, từ nhiều ngày nay, kể từ khi Bắc quân vượt vùng phi quân sự tấn công Đồng Hà, Quảng Trị. Tin tức từ các đường giây đơn tuyến nằm sâu trong Quân Khu Trị Thiên và hai cơ quan Tỉnh Ủy và Thành Ủy Huế cuả Cộng Sản dồn dập gởi về, xác nhận Quân Khu Trị Thiên sắp tung một cuộc tấn công lớn vào thành phố Huế. Tỉnh thị Ủy Thừa Thiên-Huế đã có kế hoạch ”Dùng lực lượng quân sự hổ trợ cho lực lượng chính trị”, Tổng nổi dậy cuớp chính quyền tại Huế.

Nhân vật lãnh đạo trong kế hoạch cướp chính quyền tại Huế chính là Hoàng Kim Loan.

Hoàng Kim Loan, hắn là ai?

Hoàng Kim Loan sinh và chánh quán tại xã Phong An, Quận Phong Điền, Tỉnh Thừa Thiên. Tính đến tháng 5-1972 hắn vừa đúng 56 tuổi. Có vợ trú ngụ taị xã Phong An. Có hai con, một gái và một trai. Con trai của hắn phục vụ trong Binh chủng Thiết Giáp Quân Lực VNCH cấp bậc Đại Uý, con gái buôn bán và sống với mẹ.

Ngoài ra, em ruột của hắn là Hoàng Mạnh Hùng, làm Chủ tịch Hội đồng Xã Phong An, Chính quyền VNCH.

Hoàng Kim Loan theo Cộng Sản từ thời kháng chiến chống Pháp, cùng lứa với Đại Tá Thân Trọng Một, Trung Đoàn trưởng, trung đoàn 5 Đặc Công Cộng Sản. (Thân Trọng Một quê ở Nguyệt Biều, Lương Quán thuộc quận Hương Thủy, tỉnh Thừa Thiên). Tính đến năm 1972, Hoàng Kim Loan đã có 18 năm tuổi Đảng. Quân hàm Trung Tá.

Năm 1954 thay vì tập kết ra Bắc, hắn được gài ở lại. Địa bàn họat động của hắn là Thừa Thiên và thành phố Huế. Hoàng Kim Loan gốc thuộc Nha Liên Lạc hay Cục Tình Báo Chiến Lược. Sau này vì nhu cầu đòi hỏi, hắn kiêm chức Thành Ủy Viên Thành Ủy Huế, phụ trách Tôn Giáo vận, Trí thức vận kể cả Học sinh và Sinh viên.

Với thời gian dài gần 20 năm hoạt động trong lòng địch, địa bàn Thừa Thiên-Huế, từ tôn giáo, Đảng phái chính trị, giới trí thức, sinh viên, học sinh, viên chức chính quyền và ngay cả quân đội, đều bị Hoàng Kim Loan cấy, gài người vào hoạt động cho hắn. Mọi biến động chính trị, lên đường xuống đường, chống đối chính quyền Trung Ương VNCH và tại Thừa Thiên-Huế đều do một tay hắn và đám cơ sở của hắn nằm trong Tôn giáo, học sinh, sinh viên khuấy động. Hắn biết nắm thời cơ, lợi dụng sức mạnh và quyền lực của Phật giáo Ấn Quang tại Thừa Thiên-Huế. Sau ngày đảo chánh lật đổ nền Đệ I Cộng Hòa và Tổng Thống Ngô Đình Diệm, qua các cơ sở quan trọng nằm vùng trong Phật Giáo như Thích Đôn Hậu, Chánh Đại diện Phật Giáo Ấn Quang miền Trung, Thích Trí Quang, Thích Thiện Siêu trụ trì Chùa Từ Đàm, Thích Chánh Trực trụ trì chùa Tường Vân và hàng ngàn cơ sở nằm trong các khuôn hội tại 13 quận thuộc Thừa Thiên-Huế, để thi hành các công tác khuấy động chính trị gây xáo trộn và rối loạn tại miền Trung và Thừa Thiên Huế. Hắn áp dụng đúng sách lược ” Dùng Phật Giáo làm ngọn cờ, dùng sinh viên, học sinh làm ngòi nổ”.

Những công tác mà hắn đã thực hiện sau 1963:

- Vô hiệu hóa các cơ quan, và nhân viên tình báo của Chính Phủ thuộc Đệ I Cộng Hòa. Áp lực chính quyền sau ngày Cách Mạng truy tố và sau đó xử bắn ông Phan Quang Đông, Giám Đốc cơ quan Tình Báo hoạt động bên kia Vỹ tuyến 17, qua các biểu tình rầm rộ tại Huế, vu khống, chụp mũ họ là Mật Vụ Nhu-Diệm đàn áp Phật gíao, bắt cóc thủ tiêu Quí Thầy v..v..

- Giải thoát một số Cán bộ cao cấp Cộng Sản bị giam giữ tại Chín Hầm (một địa danh ở Huế) sau ngày Cách mạng 1-11-63.

- Vụ nỗi loạn miền Trung của Thích Trí Quang mùa hè năm 1966.

- Mậu Thân 1968, Hoàng Kim Loan phụ trách công tác Tổng Khởi Nghĩa, thành lập Ủy Ban Nhân dân Cách Mạng tại Thừa Thiên-Huế, cùng với Nguyễn Trung Chính cán bộ nằm vùng, Phan Nam tức Lương cán bộ Thành Ủy đã đưa Nguyễn Hữu Vấn giáo sư trường Quốc Gia âm nhạc làm Chủ Tịch Ủy ban Nhân dân quận I. Nguyễn Thiết bí danh Hoàng Dung làm Chủ Tịch ủy ban Nhân dân Quận 2. Năm 1955 (?) Thuyết vượt vỹ tuyến 17 ngoài Bắc vào Nam với ngụy thức tìm tự do, sau đó học luật và len lỏi vào được ban chấp hành Tổng Hội Sinh Viên Đại Học Huế, tại đây Thiết phụ trách Sinh Viên vận.

Trước Mậu Thân mấy ngày Hoàng Kim Loan đưa Lê văn Hảo, giáo sư Nhân chủng học, đại học Huế lên mật khu nhận chức Chủ Tịch Liên Minh Dân Chủ Dân Tộc Hòa Bình và sau đó là Chủ Tịch Ủy Ban Nhân Dân Thừa Thiên Huế. Ngày 14-2-1968, trong thời gian Cộng Sản chiếm Huế, Hà Nội tuyên bố đã thành lập chính quyền Cộng Sản tại Thừa Thiên-Huế. Chủ Tịch là Lê văn Hảo, đồng phó Chủ Tịch là Hoàng Phương Thảo, Thành Ủy Viên Cộng Sản và Bà Tuần Chi tức Đào thị Yến, Hiệu Truởng Trường Nữ Trung Học Đồng Khánh, Huế. Bà Tuần Chi là mẹ nuôi của Bà Hoài Nam, vợ của một Trung Tướng (-Trần Văn Trung) trong Quân Lực VNCH. (* Sau 1975 Lê văn Hảo không còn giá trị lơị dụng nữa, bọn cộng sản cho hắn chức Phó Chủ Tịch Mặt Trận Tổ Quốc Trị-Thiên, ngồi chơi xơi nước. Hảo bất mãn, nhờ một Giáo Sư Đại Học người Pháp, thuộc Đảng Cộng Sản Pháp, mời hắn Sang Paris thuyết trình. Nhân cơ hội đó, Hảo trốn ở lại Paris).

Mậu Thân 1968, Hoàng Kim Loan cùng với tên Lê Minh, trưởng ban An Ninh Khu Ủy Trị Thiên, tên Tống Hoàng Nguyên, tên Nguyễn Mậu Huyên tức Bảy Lanh cán bộ An Ninh Cấp Khu Ủy, điều khiển những cuộc bắn giết, chôn sống đồng bào, nhân viên chính quyền, Cảnh Sát Quốc Gia và Quân nhân mà tổng số nạn nhân vô tội lên đến trên 5000 người. (* Nguyễn Mậu Huyên tức Bảy Lanh là con nuôi chủ tiệm Thuốc Bắc Thiên Tường ngay đường Duy Tân đối diện chợ An Cựu, Quận 3). Nếu dùng danh từ luật pháp thì tội danh của Hoàng kim Loan và đồng bọn trong dịp Tết Mậu Thân tại Cố Đô Huế là tội diệt chủng, cũng giống bọn Khmer Rouge của xứ Cao Miên. Tóm lại sau gần 20 năm hoạt động tại địa bàn Thừa Thiên-Huế, Hoàng Kim Loan đã xây dựng và tổ chức được một hệ thống tình báo mạnh, vững chắc, kín đáo, nằm sâu vào mọi cơ quan dân sự, quân sự, an ninh, Cảnh Sát Quốc Gia, đảng phái Chính trị, tầng lớp trí thức, học sinh, sinh viên của Chính quyền quốc gia tại Thừa Thiên- Huế. Đặc biệt là Phật Giáo Ấn Quang, bị hắn cài người xâm nhập nặng nề nhất. Cơ sở nội tuyến của hắn phải tính đến hằng ngàn, thật kinh khủng ngoài sức tưởng tượng.

Bây giờ là tháng 5-1972, mùa hè đỏ lửa, Cộng sản Hà Nội và Hoàng Kim Loan đang sửa soạn diễn lại màn bi kịch Mậu Thân 1968, tổng nổi dậy và tắm máu dân Huế một lần nữa. Nhưng Hoàng kim Loan không ngờ lần này, hắn gặp một một đối thủ dù tuổi đời chỉ mới 26, thua hắn 30 năm, vào nghề sau hắn 18 năm, nhưng thừa khả năng, lòng can đảm, ý chí sắt đá của một Sĩ quan Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà, và là nhân viên công lực của lực lượng Cảnh Sát Quốc Gia Miền Nam Việt Nam. Viên Sĩ Quan trẻ tuổi này bẻ gãy kế hoạch của Hà Nội và Hoàng Kim Loan. Bắt giữ gần 1500 cơ sở nội tuyến mà hắn, Cục Tình Báo Chiến Lược, và Tổng Cục 2 Quân Báo Cộng Sản, của ban An Ninh Khu Ủy Trị Thiên, và của Tỉnh, Thị Ủy Thừa Thiên-Huế, đã bỏ ra gần 20 năm gây dựng tại Thừa Thiên-Huế. Và chính hắn, Trung Tá Việt Cộng Hoàng Kim Loan cũng phải đưa tay chịu trói.

Viên Sĩ quan đó là tôi, Đại Úy Liên Thành, Chỉ Huy Trưởng Cảnh Sát Quốc Gia Tỉnh Thừa Thiên và Thị Xã Huế.

Công bằng mà nói, Hoàng Kim Loan là một trong những điệp viên suất sắc của Cộng Sản, hoạt động trong lòng địch gần 20 năm. Trong 15 năm đầu, không một cơ quan tình báo nào của Chính phủ VNCH phát giác được hắn. Khi bị tôi còng tay vào tháng 5/1972, hắn 56 tuổi, cao khoảng 1m60, nặng khoảng 58kg, da trắng, mái tóc bềnh bồng, bạc hoa râm, mang kính trắng. Hắn có dáng dấp của một học giả, một nhà thơ, hay giáo sư văn chương. Bất kỳ ai, ngay cả nhân viên công lực, tình báo, không thể ngờ hắn là một cán bộ Cộng Sản cao cấp, một điệp viên Cộng sản. Hắn hoạt động, tổ chức cơ sở dưới dạng đơn tuyến, ngăn cách và rất thận trọng, bảo mật tối đa. Sống bất hợp pháp trong thành phố Huế gần 20 năm, thay đổi chỗ ở đến độ các toán theo dõi hắn mà tôi phái đi phải chóng mặt. Có một chỉ dấu nào hắn hơi nghi là lập tức hắn đổi chỗ ở. Nhưng đó cũng là yếu điểm, chính hắn đã tự tố cáo các cơ sở nằm vùng của hắn cho tôi. Thường thì hắn chọn các cơ sở của hắn có thế lực, có uy tin và các cơ sở có chức vụ trong chính quyền, các cơ sở tôn giáo như các chùa để trú ngụ, hầu tránh mọi nghi ngờ phát giác. Những nơi hắn đã ở điển hình như:

Nhà của Nguyễn Hữu Đính, cơ sở nội thành ở đường Nguyễn Huệ, cạnh Toà Đại Biểu. Nguyễn Hữu Đính là anh ruột của thầy Nguyễn hữu Thứ, giáo sư trường Quốc học và là Chánh Án toà Sơ thẩm Huế. Nguyễn hữu Đính có con trai Nguyễn Hữu Châu Phan, cơ sở nội thành, sinh viên tranh đấu.

Nhà của Tổng Thư Ký Viện Đại Học Huế.( niên khoá 1967-1968)

Nhà của Nguyễn Đóa, Giám thị Trường Quốc Học

Nhà của Truởng Ty Cảnh Sát thành phố Huế, Nguyễn văn Cán, thường gọi là Quận Cán, ở đường Triệu Ẩu gần ngã tư bùng binh chợ An Cựu. -Nhà cuả Tôn thất Dương Tiềm ở đường Hoà Bình quận Thành Nội (quận I)

Chùa Tường Vân phiá trên dốc Nam Giao, sau đồi Quảng Tế.

Chùa Trà Am, nằm về phía tây núi Ngự Bình cách núi Ngự khoảng 3Km.?..Và nhiều, nhiều nữa…

Mỗi lần di chuyển trong thành phố hắn rất khôn ngoan, lựa những giờ 12 giờ trưa hoặc 6 giờ chiều là những giờ cao điểm lưu thông, công chức bãi sở, học sinh, sinh viên tan học, nhân viên công lực đổi phiên, lơ là kiểm soát. Một đôi khi hắn ngụy trang đi với một cặp vợ chồng cơ sở của hắn, dắt con dại đi theo. Hắn đóng vai ông nội hoặc ông ngoại của đứa bé, qua mặt nhân viên công lực trong thành phố tỉnh bơ và dễ dàng.

Hắn đâu ngờ hành tung của hắn đã bị chúng tôi phát gíác và nhận diện từ tháng 11-1966, sau vụ hắn và Thích Trí Quang dấy loạn taị miền Trung và Thừa Thiên-Huế.

Sau một thời gian phối kiễm với một số cơ sở nội tuyến của chúng tôi, vào tháng 5-1967, tôi quyết định cho mở hồ sơ, và mở chiến dịch xâm nhập vào tổ chức của Hoàng Kim Loan.

Thông thường thì một dự án (project) xâm nhập phải xét qua những chính điểm sau:

Mục tiêu xâm nhập
Thời gian
Ước tính ngân khoản
Nhân sự: tuyển chọn nhân viên và cán bộ điều khiển
Phương tiện: Nhà an toàn, xe cộ để theo dõi mục tiêu, phương tiện kỹ thuật.

Tôi đặt tên cho chiến dịch nầy là: ‘San hô đỏ’ vì thằng này hắn lặn sâu quá, giống như san hô nằm dưới đáy biển. Ngân khoản, phương tiện và máy móc do Cố vấn Mỹ cung cấp. Tôi tuyển chọn một số nhân viên thượng đẳng cuả ban xâm nhập thuộc phòng CSĐB tung vào chiến dịch.

Trong suốt thời gian 5 năm, từ 5-1967 đến 5-1972, nhờ xâm nhập theo dõi Hoàng Kim Loan và đám cơ sở nội thành của hắn, mà lực lượng CSQG Thừa Thiên- Huế, đã ngăn chận đuợc một số hoạt động phá hoại của bọn chúng trong thành phố Huế, đã chặn đứng được những cuộc âm mưu khuấy động chính trị do Hoàng Kim Loan núp phía sau thế lực tôn giáo và đám Sinh Viên Học Sinh nội thành, do hắn điều khiển. Chúng tôi đã phát hiện được nhiều cơ sở của hắn, biết rõ từng địa điểm hội họp, và những nơi Hoàng Kim Loan trú ngụ. Trong khoảng thời gian này, nếu tôi muốn bắt Hoàng Kim Loan thì thật quá dễ dàng, nhưng nguyên tắc xâm nhập là lún sâu và trèo cao, dại gì ăn non. Vào ngày 5-5-1972, Huế bây giờ đang trong cơ “thập tử nhất sinh”, mười chết một sống, giống như con bệnh sắp đến hồi kết thúc, thần chết lảng vảng chung quanh. Huế còn thở được bao lâu? Huế bây giờ giặc ngoài loạn trong. Giặc ngoài đã có các đại đơn vị tinh nhuệ của Quân Lực VNCH chận đánh, nhưng loạn trong là trách nhiệm và bổn phận của lực lượng Cảnh Sát Quốc Gia Thừa Thiên-Huế.

2 giờ 40 chiều ngày 5-5-1972, Huế vừa nhận thêm đợt pháo hỏa tiễn 122 ly của Việt Cộng gởi về từ vùng núi phiá Tây thành phố, đây là đợt pháo thứ tư trong ngày. Cứ sau mỗi đợt pháo, dân chúng lại hốt hoảng, rời bỏ Huế chạy về hướng Đà Nẵng. Nếu Việt Cộng thực hiện cuộc Tổng nổi dậy trong thời gian này thì thật là một đại họa cho đồng bào Huế.

Trong hoàn cảnh này, muốn chận đứng kế hoạch Tổng nổi dậy của Việt Cộng là phải ra tay truớc, thật nhanh và thật mạnh. Bắt tên cầm đầu Trung Tá VC Hoàng Kim Loan, đám cơ sở nội thành của hắn, và đám cơ sở của ban An ninh Khu Ủy Trị Thiên, Huế mà chúng tôi đã phát hiện và thiết lập danh sách từ 4 năm nay, con số đã lên gần 1500.

Đám cơ sở Việt Cộng nầy phải được nhanh chóng bắt giữ, cô lập, và vô hiệu hoá bọn chúng ngay. Cũng giống như cua bị bẻ gãy càng lớn, chân nhỏ, thì bò được đi đâu, có như vậy mới chận đứng và đập tan mưu toan Tổng nổi dậy tại Huế của bọn Việt Cộng.

Tôi quyết định mở cuộc hành quân trên khắp 10 quận nông thôn của tỉnh Thừa Thiên, và 3 quận trong thành Phố Huế, đồng loạt truy bắt bọn này. Tôi bàn với Đại Úy Trương Công Ân, Trưởng phòng Cảnh Sát Đặc Biệt, Ân cũng đồng ý.

Tôi nói Ân mời Đại Úy Trương văn Vinh, Chỉ huy Phó, Cố vấn CSĐB, Thiếu Tá Cố Vấn chương trình Phụng Hoàng, Cố vấn Đại Đội CSDC, cố vấn trưởng BCH, và Đại Úy Trần văn Trinh, Trung tâm trưởng Trung Tâm Hành Quân Cảnh Lực một giờ sau họp khẩn cấp tại văn phòng tôi.

5 giờ 25 chiều ngày 5-5-1972, bốn Cố vấn Mỹ đến văn phòng tôi, người nào cũng nón sắt, áo giáp, súng M18 cầm tay nét mặt căng thẳng, viên Thiếu tá Cố vấn chương trình Phụng Hoàng hỏi ngay:
- Sao rồi Đại Úy, tình hình trầm trọng lắm không?

Tôi mời mọi người ngồi vào bàn họp chậm rải trả lời:
- Đúng, tình hình an ninh mỗi ngày mỗi tệ hơn. Như chúng ta đã biết, Trung Tướng Ngô Quang Trưởng đã đến Huế (ngày 2-5-1972) thay thế Trung Tướng Hoàng Xuân Lãm, Tư lệnh Quân Đoàn I, chỉ huy mặt trận Trị Thiên. Mặt trận phía Bắc Thừa Thiên- Huế, các đại đơn vị của quân lực VNCH, đang thiết lập tuyến phòng thủ Huế bên này bờ sông Mỹ Chánh. Liên Đoàn Biệt Động Quân, Sư Đoàn Thủy Quân Lục Chiến, Sư Đoàn Nhảy Dù đang chận đánh các Sư Đoàn của Việt Cộng đang trên trục tiến quân vào Huế. Mặt trận phía Tây thành phố Huế, Sư Đoàn I BB đang đụng nặng với Sư Đoàn 324B và các trung đoàn 4,5,6, cuả Quân khu Trị Thiên, nói chung tình hình vẫn chưa sáng sủa. Điều quan trọng nhất mà giờ nà tôi mời quí vị họp khẩn cấp là tình hình an ninh tại thành phố Huế.

Như quí vị đã được tôi thông báo nhiều ngày truớc đây, nếu lực lượng quân sự của Việt Cộng tiến sát gần thành phố Huế, thì ngay lập tức bọn Việt Cộng sẽ phát động cuộc tổng nổi dậy tại thành phố, cướp chính quyền, và thành lập chính quyền Cách Mạng của bọn chúng như đã xảy ra hồi Tết Mậu Thân 1968. Hậu quả sẽ là một cuộc tắm máu lần thứ hai, mà lần này có lẽ còn tàn bạo hơn, khốc liệt hơn Mậu thân 1968. Vì vậy tôi quyết định ra tay truớc khi quá trễ. Lực lượng CSQG/Thừa Thiên-Huế sẽ mở một cuộc hành quân đại quy mô trong 10 quận nông thôn, trải dài từ bắc Thừa Thiên đến nam Thừa Thiên và 3 quận trong thành phố Huế, truy bắt tất cả hạ tầng cơ sở Việt Cộng, và các cán bộ Cộng Sản nằm vùng trong các cơ quan của chính quyền, học sinh, sinh viên, các thành phần côïng tác với địch, nằm vùng trong Quân đội, đảng phái, trong các giới thương gia, tiểu thương v.v. . .

(Xem tiếp bài 6)

Blog Archive