Friday, April 20, 2018

California -  Những Ngày Tháng Tới

“...chạy khỏi Cộng Hòa XHCN Việt Nam, Để Qua Tỵ Nạn Tại... Cộng Hòa XHCN Cali...” Câu nói của Vũ Linh đã gợi nỗi ngậm ngùi cay đắng cho những ai đã từng mừng vui không kể xiết khi được đặt chân đến HK cách đây mấy mươi năm về trước.

Bây giờ HK, nhất là Cali. đã khác xa. Cộng đồng đã trưởng thành - trưởng thành như thế! Và niềm hân hoan ngày ấy như chim sổ lồng, tung cánh trên bầu trời tự do, hoặc cảm giác như đã từng đứng trước cửa thiên đàng. Ngày ấy có còn chăng, khi chúng ta nhận ra viễn ảnh tương lai mà chúng ta sẽ đón nhận?
  
Càng ngày chúng ta thấy ngày hội lớn ấy càng đến gần… Phải chăng đó là ngày vui như hoa nở trong lòng những ai mong chờ thành quả của tiểu bang DC, do đảng DC nắm quyền nhiều năm. Thật khó tin, nhưng nhìn kỹ đại đa số truyền thông tiếng Việt thì ắt thấy sự thật. Bình dân chúc mừng cho những ai hàng ngày viết báo, phát tin chăm bón cái mầm chủ nghĩa mà hơn chín chục triệu người đang hưởng. Mừng như một số thường dân chân đất lần đầu tiên đón nhận chủ nghĩa này được mang vào Việt nam.
   
Ngược lại, đó cũng là ngày lo sợ vô cùng cho bình dân còn sót chút gì của dân tộc - nhóm người may mắn chạy lang thang tìm tự do ờ HK và khắp nơi trên thế giới, nay còn được bao nhiêu không chấp nhận chủ nghĩa ấy... Đó là ngày lo sợ cho hầu hết những ai còn coi trọng chân - thiện - mỹ; mong có cơ hội mưu cầu hạnh phúc thật sự bằng tiềm năng riêng của mình - những ai mong muốn duy trì văn hoá, giá trị gia đình, đức tự chủ hướng thượng; - những ai không ngừng tu thân, tự tiết chế dục vọng bản năng để vươn lên, luôn củng cố tinh thần độc lập, tự túc, tự cường, có tự do và giữ gìn tự do, không xa rời nhân bản. Nói rõ hơn, đó là ngày đáng sợ cho những con người, chân chất, không biết chủ nghĩa, cũng chẳng cần chủ nghĩa “ất giáp, mô tê” nào cả. Đó chính là người còn gốc Việt căn bản, bình thường nhưng đến Mỹ thì bị phân chia ranh giới và họ thường bị mắng là “bảo thủ” hủ lậu, không thức thời, không chịu Cấp tiến!
   
Bất kỳ ai, khi đầu óc chưa bị “thuộc về” – tư tưởng không bị đảng phái trói buộc, thì dĩ nhiên có tầm nhìn xa. Kẻ trí xưa - nhìn NHÂN thì thấy ngay cái QUẢ sẽ gặt, như “Trồng dưa thì hái dưa, trồng đậu thì hái đậu”, - lo sợ là sợ cái NHÂN chứ không đợi đến thu họach cái QUẢ. Sau 1975, nhìn những gì người cộng sản làm trong tất cả các ngành, thì bình dân ắt biết cái quả sẽ gặt hái trong từng giai đoạn như thế, và biết luôn hôm nay nhất định xã hội sẽ ra sao. Đâu có gì đáng ngạc nhiên, cũng đâu có gì phải bàn bạc. Cái tương quan nhân quả từ bên trong con người, cũng như bên ngoài hiện tượng vật lý, nó đâu có theo ai hay theo đảng phái nào. Có phải không? 
   
Ngược lại, người đã thuộc về đảng, thì mãi lo sửa cái QUẢ của đảng mình đã làm.  Luôn bận rộn hết kiếp, lo đắp vá những đổ nát- kiểu giật gấu vá vai, không riêng gì về kinh tế mà nhân tố là con người tránh sao cho khỏi thoái hoá, xã hội băng hoại, và đất nước nghìn năm văn vật cũng chẳng còn. Chủ nghĩa chính trị thực ra chỉ là lấy đời người ra thử nghiệm những ý tưởng của con người - ngạo mạng, tưởng rằng thông minh hơn cái lẽ tự nhiên của tạo hóa. Nhân bản bị tái định nghĩa thì nhất định xã hội rơi vào vòng lẩn quẩn: “sinh nghèo đói - sinh bệnh tật – sinh dốt nát” - cái này là nhân của cái kia. Cứ thế không biết đến bao giờ chấm dứt! Và khi đã vào rồi thì còn tiến đi đâu được mà cấp với bách! 

Trước kia, Cơ quan UNESCO - Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa Liên hợp quốc (The United Nations Educational, Scientific and Cultural Organisation) đã đưa ra những phương thức giúp các nước chậm tiến sớm chặt đứt mắc xích này để tạo cơ hội phát triển. Ngày nay con người có tiến bộ khoa học, nhưng xem ra xã hội bắt đầu tiến về phía sau, và tổ chức này đã biến tướng thành tổ chức sặc mùi chính trị. Ông TT Trump rút lui cũng vì lý do này.  
   
Cụ thể hóa vấn đề có lẽ dễ hiểu hơn cho bình dân chân chất theo nghĩa nói trên. 

Đây là 10 thành phố tiêu biểu do đảng DC nắm quyền từ 30 năm đến cả trên trăm năm. Đây là cơ hội dành cho qúi vị DC cao minh trỗ tài hùng biện cho bình dân u tối chúng ta những lời giải thích, để mở mang hiểu biết. Bình dân chúng ta đừng quên đa tạ:

10 THÀNH PHỐ NGHÈO NHẤT VÀ NHIỀU TỘI PHẠM do đảng DC nắm quyền:
1. Detroit, MI đứng đầu trong danh sách thành phố nghèo nhất.  Từ cực thịnh đến suy vi-  thị trưởng DC Từ 1962 đến nay, DC nắm quyền 57 năm  ròng rã
2. Buffalo, NY , từ 1954 đến nay, DC  nắm quyền  suốt 65 năm
3. Cincinnati, OH,  từ  1984 đến nay, DC nắm quyền suốt 35 năm
4. Cleveland, OH từ 1989 đến nay, DC nắm quyền suốt 30 năm
5. St. Louis, MO từ 1949 đến nay DC nắm quyền suốt 69 năm
6. El Paso, TX  Từ 1873 đến nay DC nắm quyền suốt 145 năm
7. Milwaukee, WI  từ  1908 đến nay DC nắm quyền suốt 111 năm
8. Philadelphia, PA  từ 1952 đến nay DC nắm quyền suốt 67 năm
9. Newark, NJ từ 1953 đến nay DC nắm quyền suốt 66 năm
10. Chicago, IL từ 1931 đến nay DC nắm quyền suốt 88 năm. Một trong 10 thành phố nghèo nhất. Tội phạm và bắn giết ở đây khủng khiếp, vượt kỷ lục.
   
Nhìn hình ảnh đó, bình dân có lý do để lo sợ, để thức tỉnh hay không? Có lẽ nào chúng ta, ai cũng tồi tệ, hết thuốc chữa (deplorable – irredeemable) như bà Clinton đã phán cho nên vô cảm, cứ nhắm mắt gật đầu? Không đâu! - Cái thông minh người gốc Việt đâu đến nỗi quá kém so với người Do thái, có phải không.
   
Hãy nghĩ xem, các ông bà giàu nứt đố đổ vách, có tự do giả nghèo, đại diện tiếng nói dân nghèo; cỗ võ tự do ăn nói, nhưng phải nói theo phe mình mới thật sự tự do; - chống tư sản, “đấu tranh” giai cấp, thúc đẩy chia rẽ giàu nghèo, chia rẽ chủng tộc, thù ghét dân bản xứ; - tiến nhanh, xoá bỏ văn hoá cố hữu của HK; - tự do phá thai; hợp pháp hoá ma túy; - dung dưỡng phạm nhân bất hợp pháp; - chống luôn luật pháp của chính phủ, vân vân… Tất cả những thứ ấy có thật sự giúp chúng ta giữ lại hoặc đưa đến một xã hội tiến bộ, an bình, lành mạnh hơn không?
   
Chúng ta đã nghe truyền thông cùng tiếng nói, râm ran liên tục, quanh co, cạnh khóe gợi ý kỳ thị dân bản xứ da trắng, có khi còn kỳ thị tín ngưỡng - nền tảng văn hoá của họ, hoặc nhìn họ bằng cặp mắt đố kỵ. Bình dân xin hỏi, họ có coi người da đen, da nâu, … là bà con không? Chắc chắn cũng không. Thử hỏi khi chúng ta quay lưng, không cho mượn lỗ tai - tức là không có chúng ta, TTTT, chính trị mị dân có còn lợi khí không? Như vậy, họ đã để cái gai kỳ thị, hiềm khích đâm ra đến bên ngoài, thì còn lý do gì để họ chỉ trỏ rằng người khác kỳ thị.
   
Lịch sử phân biệt chủng tộc ở HK nguyên thủy là trắng - đen. Tổng thống Abraham Lincoln là người CH đầu tiên xoá bỏ chính sách nô lệ, mở đầu trang sử vĩ đại cho nhân loại. CH từ đó thắng lớn cả trong QH, hầu hết Mỹ đen chỉ bầu cho CH. DC thua to liên tục. Tổ chức Da Trắng Thượng Tôn (KKK) nổi lên chống Mỹ đen và CH. Nhiều vụ giết chóc đẫm máu đã xảy ra. Và lịch sử từ đó trở nên phức tạp hơn, nhóm này gắn liền với với sự thịnh suy của các chính đảng, cho đến khi gần tàn lụi do các luật kiềm chế. Đi vội, đi vàng để rồi “vấp phải đá, hay quàng phải gai”. Có nên tìm hiểu ngọn ngành trước khi khẳng định để tránh ngượng ngùng khi tìm ra sự thật phủ phàng hay không? Mặt khác, giả sử HK chỉ toàn là dân thiểu số như chúng ta, hoặc toàn là những tổ chức biểu tình đập phá, hoặc toàn là phong trào phụ nữ xuống đường đòi phá thai, chống tổng thống như năm qua, liệu chúng ta có được giúp đỡ, hay có cơ hội để vươn lên, thoát khỏi cảnh khốn cùng, để được như ngày nay không? Người gốc Việt, chúng ta không đến nỗi bội bạc đến thế chứ, phải không?
  
Riêng tiểu bang Cali., là thủ đô của người Mỹ gốc Việt, nơi có đông người tỵ nạn sinh sống. Quả tốt quả xấu ở đây, hoàn toàn không dính dáng gì đến TT Trump, vì ông chỉ mới làm tổng thống hơn một năm. Chẳng những thế, mà chính sách của ông đã bị chính quyền DC Cali. phản đối kịch liêt. Hành pháp quốc gia thực thi luật pháp sửa chữa những hư hỏng, nhưng bị chính quyền tiểu bang chống đối ra mặt. Theo lẽ thường, những gì bị hư mới sửa, có sửa chữa tức đã bị hư. Có ai điên đến mức thay cột, đổi kèo của căn nhà khi nó không bị mối ăn hay mọt đục? Có vị cho rằng ông Trump trả thù California, vì ông đã thua phiếu Cali!  Như thế có phải là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử không đây? Nếu chưa rõ, thì chúng ta cùng nhìn tiếp cho hết bức tranh.

·     Thứ nhất - Người vô gia 
Hiện nay, hình ảnh người vô gia cư cắm trại đủ kiểu, sống tràn ngập trên đường từ San Diego, Los Angeles, San Francisco, Orange County hoặc dọc theo sông Santa Ana, Sân vận động Angel ở Anaheim, cách Disneyland chừng vài dặm. Xe rác phải thu dọn hang trăm tấn rác, hơn một tấn phân người, và 5 ngàn kim chích ma túy vung vãi khắp nơi.  Newport and Huntington beach đã phải đóng cửa hơn cả năm vì tình trạng ô nhiễm nặng. Ông Todd Spitzer (CH) thành viên Ban Giám sát Orange county, chỉ trích chính sách sai lầm do thống đốc Jerry Brown trong mấy năm qua. Vấn đề vô gia cư của Los Angeles đang tràn lan đến nhiều khu vực trung tâm thành phố. Khối lượng chất thải và rác rưới khắp các đường phố ở San Diego, Los Angeles và San Francisco đã tạo nên nạn dịch viêm gan lây lan khắp cộng đồng vô gia cư của tiểu bang, lây nhiễm 694 người trong tháng 2. Chưa kể đến Quận Cam.

·      Thứ hai - Di dân bất hợp pháp (người không giấy tờ):
Thật tình mà nói, nếu kẻ này còn ở Việt nam, nghe chính sách dễ dãi của HK, cũng muốn liều mạng một chuyến vượt biển, qua đến biên giới và vượt biên vào HK để mưu cầu cuộc sống tương lai khá hơn. Nhưng như thế, không có nghĩa là bình dân đồng tình với những kẻ mị dân, cho rằng điều bình dân làm là đúng;  hoặc cho rằng tổng thống Trump là tồi tệ, là không nhân đạo, là sai lầm vì đã chống lại ý muốn của mình.
   
Cali. có chung biên giới với Mexico, mặc nhiên đã lãnh vấn nạn triền miên này. Nhưng chẳng những Cali. không giải quyết mà còn làm cho Tiểu bang Vàng (Golden State) ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Đơn cử một sự kiện động địa, chưa đi vào quá khứ, đã ảnh hưởng rất lớn đến xã hội. Vụ Juan Francisco Lopez-Sanchez là người di dân bất hợp pháp bị trục xuất 5 lần, và đã sát hại cô Kate Steinle, nhưng toà án xử thả tự do không có chút tội gì. Anh này có tên khác Jose Ines Garcia Zarate. Cứ tạm cho rằng luật pháp đã công bằng. Nhưng luật sư của y đã dùng phán quyết này như một thắng lợi chính trị. Vừa bước ra khỏi toà, đã tỏ vẻ đắc thắng, mượn cơ hội vàng ngọc này, quay lại tấn công tổng thống HK bằng những câu có ý kích động, cho rằng ông kỳ thị, thù ghét di dân … Đây như một thông điệp tác dụng mạnh hơn hàng nghìn lá thư gửi đi khắp nơi rằng: Hãy đến Cali. Đây là nhà an toàn cho tất cả tội phạm và dân di trú bất hợp pháp – Không!  Xin lỗi, phải nói là người không có giấy tờ để khỏi phật lòng qúi vị truyền thông tỵ nạn cấp tiến. 

·      Thứ ba, Thành phố, Tiểu bang Bảo hộ (Sanctuary City, Sanctuary State)
Trong nước có đến hơn 300 thành phố bảo hộ, và Tiểu bang – Vàng California có thêm cái tên là Tiểu bang Bảo hộ. Hiện nay Cali, được 13,500 phạm nhân được phóng thích sớm ra cộng đồng mỗi tháng; con số gia tăng 34% so với những năm gần đây (theo LA Time).  Cố thị trưởng San Francisco Edwin Lee đã có lần gọi dân bất hợp pháp là “thành phần trong tế bào di truyền của thành phố” (“part of the DNA of the city.”)(The Hill).“Thành phố Bảo hộ trong tế bào di truyền (DNA) của chúng ta. San Francisco sẽ không bao giờ khác hơn là thành phố Bảo hộ. (Tweet 10/Nov. 2016)..
   
Ngày 24/2/2018, Thị trưởng thành phố Oakland, CA., bà Libby Schaaf đưa ra hai thông báo cho người di dân bất hợp pháp biết Cơ quan Di Trú và Thuế quan (ICE) sẽ hành quân trong vùng Vịnh (Bay Area) kể cả Oakland trong vòng 24 tiếng đồng hồ sắp tới. Trong thông báo ghi rằng: 

Ưu tiên của tôi là hạnh phúc và an toàn cho tất cả cư dân – đặc biệt là chỗ yếu nhất – và tôi biết rằng Oakland an toàn hơn khi chúng ta chia xẻ tin tức, khuyến khích cộng đồng hiểu biết, và chăm sóc láng giềng của chúng ta”(*). 

Rằng hay thì thật hay! Như thế có nghĩa là gì, nếu không phải khẳng định rằng Luật lệ của liên bang trở thành mối nguy, và lực lượng công quyền liên bang đâu có khác gì kẻ thù phá hoại cộng đồng của bà. 
   
Đã như vậy thì bình dân chỉ ngữa mặt lên trời mà than, chứ còn biết nói gì hơn!
   
Luật Tiểu bang Bảo hộ, SB 54 được gọi là Luật Giá Trị California (California Value Act.)  do thống đốc DC Jerry Brown, ký ngày 10/5/2017 nhằm hạn chế cảnh sát địa phương liên lạc, cung cấp thông tin cho viên chức di trú liên bang trong nhiều trường hợp khi người nhập cư có khả năng bị trục xuất khi ra khỏi trại giam, (LA Time 27/3/2018) và cấm cảnh sát giữ chân hoặc thẩm vấn người với lý do phạm luật di trú. (The Voice of OC 13/4/2018)
   
Một số thành phố đã khẳng định lập trường như đã thức tỉnh, bảo vệ hiến pháp - ủng hộ luật liên bang, ủng hộ liên bang kiện, chống lại luật SB 54. Thành phố Los Alamitos bắn pháo đầu, bỏ phiếu 4-1; - Quận Cam (Orange county) 3-2, Westminster 3-1. Trong khi đó Huntington Beach đã bầu đệ đơn kiện riêng 6-1; - Thành phố Escondido 4-1; - San Diego 3-1. Biểu tình, dấu khẩu ngay trong các cuộc họp ở trụ sở thành phố. Những ai lo sợ cho tương lai bất ổn xã hội, chống lại luật này được lãnh thêm cái nhãn là kỵ thị.
   
Chính quyền Liên bang kiện chính quyền tiểu bang Cali. nhằm khẳng định luật lệ quốc gia, cho phép các quan chức điạ phương thực thi pháp luật ở địa phương gồm hai điều mà luật SB 54 của Cali. đã ngăn cản. 

Thứ nhất, báo cho nhân viên liên bang khi nào người nhập cư được thả khỏi trại giam hay nhà tù, hoặc cho họ những tin tức cá nhân “không công khai” khác, ngoài tình trạng di trú của của họ. 

Thứ hai, chuyển người nhập cư trực tiếp vào tay liên bang từ trại giam địa phương mà không có lệnh bắt giữ của quan tòa (mặc dù họ được phép làm điều này nếu người nhập cư đã phạm những tội nghiêm trọng nhất định). Để đá lại luật SB 54 Tiểu bang Bảo hộ của California, Bộ Tư pháp quốc gia dùng hai luật liên bang; đó là Luật Tái xét Tình trạng Giam giữ AB 103 (Detention Review Law.), và Luật Bố ráp Nơi làm việc AB 450. (Workplace-Raid law) (Vox 7/3/2018)  

·      Thứ tư, Hợp pháp hoá cần sa – ma túy.
Từ cổ chí kim, ai cũng sợ món này, nên ở đâu cũng có luật cấm rất gắt gao. Nhưng nay, ngoài quyền phá thai của phụ nữ, Cali. còn có thêm món khác hấp dẫn hơn. Đó là hợp pháp hoá cần sa nữa. Họ đã làm bài toán mì ăn liền. Tức là lý luận: Từ lâu chính phủ cấm cần sa - phải tốn tiền cho nhân viên cảnh sát, và định tội bất hợp pháp cho người sử dụng và trao đổi cần sa, khiến nhà tù trở nên đông đúc và tốn kém. Ngược lại, hợp pháp hoá cần sa, chẳng những giảm chi mà còn có thu gấp bội. Đơn giản là thu thuế buôn bán cần sa, giảm chi phí cho nhà tù và giảm chi cho cảnh sát. Và nay đã thành luật. Ước gì Cali. làm sớm hơn thì nay đã nhất cử tam, tứ tiện. Tiểu bang vừa có dư tiền để dành và chuẩn bị rước dân không giấy tờ vừa sản sinh ra nhiều triệu phú mới, kinh doanh ươn trồng, làm vựa và nhất là vừa có thêm khối người đạt cảm giác lên chín từng mây như thế nào. Nhưng chưa muộn, chắc chắc Cali. rồi sẽ sớm thay da đổi thịt mà thôi! Tiền Cali.
   
Hay thiệt là hay! Bình dân có nên nghĩ lại xem bài toán có bỏ sót dữ kiện nào không?
   
Dữ kiện thứ nhất, đến mùa thu hoạch, liệu số tiền thu được có đủ chi phí trở lại cho cảnh sát lùng bắt tội phạm, - có thể sửa lại một xã hội mà thanh niên, rường cột nước nhà nằm co, nhả khói khắp nơi; -  có thể cứu những gia đình ly tán, cả vợ con, chó mèo cũng bán; - có giữ được trộm cắp do thiếu tiền hút chích; - có ngăn chặn được tai nạn khi tài xế đang lên mây; hảng xưởng làm sao tránh công nhân gật gù, vân vân. . . hay không?
   
Dữ kiện thứ hai, Có cung rồi thì ắt phải cần có cầu (supply and demand) mới phát triển lợi lộc. Những bậc cha mẹ anh chị như chúng ta, biết tính toán lợi hại, là những khách hàng khó nuốt. Những anh chị đã là khách hàng thường trực, lâu nay quen lên xuống các từng mây thì miễn bàn. Còn lại, nếu khách hàng không phải là con cái chúng ta ở trường học, hay những thanh niên choai choai ở lứa tuổi mình thông minh hơn cha mẹ, cái gì cũng muốn thử, - thì còn ai nữa? Như thế thì sướng khổ, các bậc cha mẹ không cấp tiến, biết cả rồi chứ gì.

·      Thứ Năm, chống xây tường biên giới.
Điều này cả bên ủng hộ, bên chống không ai mà không biết. Cali. một mực chống tổng thống xây tường biên giới và đòi xây cầu mới đúng giá trị người Mỹ - nôm na có nghĩa là long lỏng, mắt nhắm mắt mở, giữ lại chính sách “bắt rồi thả” của ông Tổng thống DC vừa mãn nhiệm.. Ai chống Trump, cho rằng ông kỳ thị, nên cảm ơn qúi nhà báo chống Trump vì họ tích cực giữ gìn giá trị người Mỹ, và nên đi tiên phong mở rộng vòng tay đón tất cả vào hàng xóm, thành phố để sống chung hoà bình - bất kể là họ đến Mỹ bằng cách quên ghi trong sách luật, bất kể tiểu sử thế nào. Có trách nhiệm chống Trump, ủng hộ đại diện của đảng mình làm nên lịch sử - Luật tiểu bang Bảo hộ, thì có quyền lợi để hưởng. Ngược lại, nói cho công bằng, bình dân nào đã ủng hộ gìn giữ biên cương như rào giậu quanh nhà, theo đạo lý thông thường, chân chất, thật thà, không biết lý luận chính trị cao siêu, lỡ mang cái nhãn kỳ thị trên trán thì nên chuẩn bị uống nhiều nước mát cho hạ hỏa, và lo bảo vệ gìn giữ giềng mối gia đình như xưa nay ông bà đã làm. Ai có niềm tin thì nên giữ, chờ ngày bầu cử mà góp tay xây vận nước.

·     Thứ Sáu, Cali. Được hay Bị chia làm ba tiểu bang. Tổ chức khác đòi Cali ly khai (Calexit)
Cali. có thể được chia làm ba tiểu bang do nhà tỉ phú Tim Draper. Ông ta đang chi tiền tổ chức lấy chữ ký. Ông định tuần tới sẽ nọp cho tiểu bang 600.000 chữ ký để sáng kiến của ông lên phiếu bầu vào tháng 11 tới. Nhìn lướt qua, như vậy tiểu bang DC mẹ đẻ ra thành 3 tiểu bang DC con. Chắc chắn sẽ độc đảng muôn năm “bách chiến bách thắng”. Và bình dân chúng ta cũng nên tìm hiểu xem, Nam, Trung, Bắc, nơi nào hợp với mình để chuẩn bị di dân kẻo trễ tàu, như người Bắc trễ tàu há mồm vô Nam, hay cán bộ Việt minh miền Nam trễ đoàn tập kết ra Bắc. Bình dân chúng ta chắc chắn sẽ thích thú hơn nếu họ tuyên bố lằn ranh biên giới rõ ràng, tiểu bang nhỏ nào CH - Bảo thủ và tiểu bang nào chỉ cho DC - Cấp tiến. Được như thế thì tuyệt vời biết mấy! Chọn một lần cho xong rồi bình dân chỉ còn việc lo làm ăn khỏi phải nói qua nói về làm gì. Và ít năm sau sẽ thu hoạch để so chơi cho biết. Theo tờ Verdict ra ngày 8/9/2017 thì sau khi Cali thành ba tiểu bang nhỏ, DC sẽ nắm chắc hơn CH. 2 thượng nghị sĩ, nhưng bầu tổng thống thì bị chia một số electoral votes bớt cho CH. vì miền Nam tương đối còn kiểu ba chỉ (bacon).
   
Với những gì đang xảy ra, Cali. trở thành vòng xoáy có hấp lực cuốn hút những sản phẩm xã hội mà Cali đã tranh đấu mới có, gần đây là luật SB 54. Đó là đa số di dân “không giấy tờ”, tội phạm, ma túy, băng đảng, dân hưởng trợ cấp. Các chủ xe đò nên chuẩn bị thêm quảng cáo, và vé cả tiếng Anh và tiếng Tây Ban Nha (Spanish language); mướn thêm thông dịch và mở thêm trạm rước từ các tiểu bang. Chắc chắn sẽ giàu to. Và ngược lại, Cali. cũng có sức đẩy rất mạnh khiến những hãng xưởng sẽ ra đi, bất đắc dĩ vì thuế cao, vì công nhân gật gù, vì lỗ lã. . .
Ai đi ai đến mặc ai, bình dân như đã nói trên, những ai theo lẽ phải tự nhiên đã mang nhãn bảo thủ, kỳ thị, hủ lậu, ngu Trump chắc còn hoang mang, chưa biết California rồi sẽ ra sao, hay sẽ đi về đâu. Và ai gieo hạt, ai gặt quả? Hơn bốn mươi năm chống chọi bây giờ chừng như những gì người gốc Việt cố tránh, nó đang chập chờn, ẩn hiện trước mắt. Hai lần trước, thủ thoát nạn chỉ là tạm thời, không tới đâu, nhờ LS Trần Thái Văn, và Cô Janet Nguyễn – hai viên chức CH đã cùng đồng bào đánh ngã dự luật do DC làm, DC bu và CH chống (SB 1322 và AB 22). Người gốc Việt có còn may mắn như thế nữa không?
   
Như chuyến tàu đang đi nửa đường về quê Mác, California đang nổi đình, nổi đám tưng bừng náo nhiệt với nhiều kịch bản mới. Xem kịch thì cứ xem, nhưng để chuẩn bị cho Cali những ngày tháng tới, bình dân có nên tập hát trước bài anh em xã nghĩa này không: “Bên kia Đông Hải là nhà, bên nây lằn nước cũng là anh em”? 

Con người lôi thôi, nhưng luật tự nhiên thì vĩnh cửu; có đến cùng thì mới có biến. Bình dân hãy bình tĩnh, đừng quá bi quan mà ngược lại, hãy vỗ tay chúc mừng học được thỏa mãn và cầu mong cho những gì xảy ra - cứ tiếp tục xảy ra như gió, như bão, đến đỉnh thái quá của nó, để rồi kỳ bầu cử tới, từ hang cùng ngõ hẻm, đến đô thị, người người sẽ cầm lá phiếu làm nên lịch sử. – Và … Ngày Mới Đổi Thay Tất Đến!  

Vĩnh Tường

No comments:

Blog Archive