“Đời người rốt cuộc đang theo đuổi điều gì”.
Gần đây mình đọc được ở trên “mạng xã hội” Trung Quốc một bài viết có tên gọi là Đời Người Rốt Cuộc Đang Theo Đuổi Điều Gì tác giả là một nhà văn nổi tiếng trên 70 tuổi. Ở độ tuổi 30 cộng thì mình chưa có được cảm nhận giống ông hoàn toàn nhưng cũng có được giác ngộ ít nhiều chia sẻ lại cho mọi người cùng nghe nha.
***
Đã ngoài 70 tuổi rồi gần đây tôi thường trăn trở một vấn đề, thống kê cho thấy chỉ 44% người sống được đến tuổi như tôi, vậy thì thôi còn lo lắng phiền muộn điều gì nữa.
Mỗi sáng ăn cơm lỡ tay làm rớt nước sốt ra áo rơi xuống đất làm Vợ vừa dọn vừa cằn nhằn.
Bà ấy càm ràm như thế suốt 50 năm trời mà nhức cái đầu. Nghe mà biết cải lòng dù bị mắng như một đứa trẻ con khiến trong lòng bực tức.
Nhưng nghĩ lại liệu còn được nghe cằn nhằn thêm mấy năm nữa.
Ăn hạt lạc thôi mà còn làm rơi vãi khắp nơi, bị dậy bảo cũng đâu có sai. Bằng tuổi tôi còn mấy ai nhai được lạc gậm nổi mía nữa, nghĩ đến đây thôi lại bất giác cười.
75 năm trên đời được mất nhiều vô kể đâu, thể cái gì cũng viên mãn nhưng có một điều khiến tôi mãn nguyện, vừa được Vợ chăm sóc vừa được nghe tiếng càm ràm mình, thực chất là phúc phận.
Tuổi tác con người 70 với 60, 60 với 50, không lúc nào là giống nhau cả.
Đừng cố tỏ ra mình mạnh mẽ nữa, Lương Thực Thu tiên sinh đã nói: qua 50 tuổi cảm thấy mỗi năm sức khỏe mỗi khác, qua 60 tháng này kém hơn tháng trước, đến 70 là đi xuống từng ngày. Còn qua 80 thì sinh mệnh tính theo từng giờ từng phút.
Sao mà nghe phũ phàng quá đổi. Vậy còn 90 tuổi ngồi đàm đạo cùng mọi người thì sao nhỉ? Lúc ấy vợ còn cằn nhằn nữa không.
Cả đời theo đuổi rốt cuộc là vì điều gì.
Kỳ thực vô số người đã bỏ qua một chân lý nhiều việc vốn dĩ chẳng cần có ý nghĩa, cuộc sống vốn là một hành trình.
Ăn chơi hưởng lạc chưa chắc đã là phung phí thời gian.
Khổ cực lam lũ cũng chẳng phải đã đáng được tán dương.
Đời người vốn là một chuỗi trải nghiệm và cảm nhận không ngừng.
Cuộc sống là sự chồng chất của vô vàn ý nghĩa lớn nhỏ, miển mà bạn muốn bạn hoàn toàn có thể làm những việc tưởng chừng như vô nghĩa, như thả hồn mơ màng ngắm sao, chờ bình minh.
Trải nghiệm của bạn chính là ý nghĩa lớn nhất, đời người không nhất thiết phải làm những việc thế tục cho là có ý nghĩa.
Ý nghĩa là do ta tự ban tặng.
Cuộc đời là thảo nguyên mênh mông chứ không phải là đường ray tàu hỏa.
Chỉ cần hiện tại bạn đang tận hưởng, đó mới là có ý nghĩa.
Kiếp người ngắn ngủi, sang năm sau chẳng còn bạn cũng chẳng còn tôi.
Vật lộn cả đời
(Lượm Lặt)
No comments:
Post a Comment