Monday, August 30, 2021

SỰ CÔ LẬP ĐÃ DẠY CHO TA... 

- Dzogchen Ponlop Rinpoche- 

Trong đại dịch này, chúng ta trải nghiệm nhiều về nỗi nhớ. Thông thường, chúng ta muốn độc lập, không phụ thuộc. Nhưng có lẽ bây giờ, ta thừa nhận rằng con người thực sự phụ thuộc vào nhau. Không chỉ là bỏ lở cuộc đi dạo với bạn hoặc chơi thể thao. Có vẻ như không ai thích tình huống gọi là phong tỏa.

Trước đây, ta nói: -"Sao không để tôi yên, một mình?" Khi thất vọng, ta sẽ nói, -"Tôi đi vào phòng đây" và đóng sầm cửa lại. Nhưng giờ đây, chúng ta nhận ra việc ở bên cạnh người khác quý giá ra sao.

Tôi đã xem một câu chuyện trên TV, về một tù nhân. Bị cô lập, tù nhân này đã tìm ra cách có thú cưng. Đó là một con gián. Bất cứ khi nào gián đến, người này cho nó vụn bánh mì hoặc các mẩu thức ăn, bất cứ điều gì anh có thể chia sẻ.

Đó là câu chuyện về cảm nhận của con người, về cảm xúc tinh thần, cảm giác bình ổn, hay tình cảm, đối với một sinh vật khác. Chúng ta không thể biết con gián nghĩ gì.

Tù nhân đó đã làm cho bạn gián xinh đẹp. Có rất nhiều truyền thông xã hội chống lại gián; mọi người trên toàn cầu đều ghét chúng, ngoại trừ anh này. Những câu chuyện về tình thương và tình cảm như vậy cho thấy: tất cả chúng ta cần nhau như thế nào - bạn và tôi.

Và tại thời điểm này trong đại dịch, chúng ta đã có chút kinh nghiệm trực tiếp về nỗi nhớ nhung khi không thể ở bên nhau. Có lẽ đây là lần đầu tiên, chúng ta bắt đầu yêu thương người khác hơn bản thân một chút. Thông thường, chúng ta phàn nàn về y tá và bác sĩ, nhưng bây giờ đang chứng kiến hành động quên mình của họ.

Chúng ta bắt đầu có ý thức, trân trọng người khác hơn. Không chỉ từ cái đầu, mà cả từ trái tim, ta thực sự cảm kích. Và đó quả là một món quà tuyệt vời.

Vì vậy, những gì học được từ trải nghiệm của mình trong đại dịch - tất cả những điều đó - đều là trí tuệ. Bây giờ đã thấy rõ trí tuệ tuyệt vời mà chúng ta đã thu thập trong năm qua, không được lãng phí nó. Phải đưa sự khôn ngoan đó vào hành động có thể mang lại lợi lạc cho bản thân mình và cho thế giới này.

-----------------------------------------------------------
ISOLATION HAS TAUGHT US --Dzogchen Ponlop Rinpoche-
During this pandemic situation, we experience how much we miss others. Usually, we want to have independence, not dependence. But maybe now we are able to admit that we are actually dependent on each other, instead of independent.

It’s not only taking walks with our friends that we miss, or playing sports. It also seems that no one likes this situation we call lockdown. Before, we'd tell people, “Why don’t you leave me alone?” When we got frustrated, we’d say, “I’m going to my room” and slam the door. But now, we realize how precious it is to be with other people.

I watched a story on TV a while ago, about someone in a prison. They are isolated, but this prisoner found a way to have a pet. How? It was a cockroach. Whenever it came around, this person fed the cockroach little breadcrumbs or other bits of food, whatever they had to share. And that is a story of how one being felt, emotionally and mentally, a sense of calmness, or affection, towards another being. We don’t know what the cockroach was thinking.

So that prisoner made a beautiful cockroach friend. There is very bad social media against cockroaches; everybody around the globe hates them, except for this one person. Such stories of love and affection show how we all need each other- you and me.

And at this point during the pandemic, we have had a bit of direct experience of how much we miss others when we’re unable to be together. Perhaps for the first time, we’re beginning to love others a little bit more than ourselves. Usually, we complain about the nurses and doctors, but now we are seeing their selfless actions.

We’re beginning to have a greater sense of appreciation for others. Not just from our head, but from our heart, really feeling that appreciation. And that’s really a beautiful gift.

So, everything that we’ve learned from our experiences of the pandemic -all of that- is wisdom. We can see clearly now, the great wisdom we have gathered this past year. We must not waste it. We must bring that wisdom into action that can be of benefit to ourselves and to the world.

No comments:

Blog Archive