Saturday, March 20, 2021

Ôi, Khôn Ba Năm!

Trương Tấn Thành

Câu “ Khôn ba năm, dại một giờ “đối với trường hợp mới xãy ra cho tôi thật quả là không sai chút nào.

Sáng hôm Mười Sáu tây, khi tôi mở cái máy thu lời nhắn thì nghe ngay một giọng đàn ông:

Bạn có dùng thẻ mua trên Amazon món hàng là $340 đô, nếu bạn không gọi Nhóm Trợ Giúp của chúng tôi số 1-866- ...thì chúng tôi sẽ tính tiền bạn và gởi món hàng tới nhà.” 

Tôi chưng hửng! Tôi đâm lo là kiểu này mình phải làm ra lẽ không thì mất oan hơn ba trăm bạc. Tôi gọi ngay số 1-866 - … đó thì có người nói tôi gọi số 213 608 9798 để có nhân viên điều chỉnh.

Tôi liền gọi ngay số đó thì có một giọng đàn ông trẻ trả lời. Hắn nói tên là Kevin làm việc trong nhóm tên là “Team Viewer” phuc vụ cho khách hàng, nghe ra thì nhận ra giọng nói của hắn không phát âm đúng tiếng Mỹ, hình như người dân Phi châu thì phải. Tôi cho đây là nhân viên của Amazon nên bắt đầu mở cái laptop của mình lên để hắn hướng dẫn điều chỉnh.

Tôi hỏi tên Kevin này hắn đang ở đâu thì hắn nói đang ở Los Angeles. Hắn dẫn tôi từ từ qua những bước trên laptop khi tới phần đánh tiền bồi hoàn cho tôi, hắn dặn tôi kỷ là phải theo và làm cho thật chính xác lời hắn hướng dẫn... Một lúc sau... Bổng hắn kêu lên:

- Thôi chết rồi!!! Ông đã đánh nhầm số tiền bồi hoàn rồi! Ông đánh thành số tiền là hơn tám ngàn. Thôi chết tôi rồi. Tôi sẽ bị mất job. Ông biết là tôi còn có vợ và con phải lo nữa. Thôi chết tôi rồi. Xin ông giúp tôi sửa lại số tiền này... Giọng hắn nghe thật là thãm thiết làm tôi thấy xót cả dạ:

- Tôi phải làm gì để giúp anh đây???

- Ông mua thẻ Gift cards, nhớ là thẻ của tiệm Target hay ở Best Buy cũng được, rồi đọc số thẻ cho tôi là được. Mỗi thẻ ông mua là năm trăm đô nhe. Nhớ mở phone lên để tôi liên lạc với ông thường xuyên nhe. Tôi tin ông và khi xong ông sẽ được thưởng chín chục đồng!

Tôi lật đật chạy ra xe đến ngân hàng rút tiền ra để đi mua thẻ(!!!) Hình như ngày đó tôi đã bị bỏ buà mê. Tôi chạy từ chợ nay qua chợ khác, từ Target tới Best Buy mua thẻ rồi đọc số cho hắn. Tới chiều tối còn thiếu năm trăm, hắn nói ngày mai tôi gọi hắn để tiếp.

Sáng hôm sau, vợ tôi check trong iphone thì ngân hàng cho thấy trương mục của hai tôi bị mất cả hơn tám ngàn rồi!!! Vợ tôi xanh mặt, run cả chân tay. Tôi thì chưa tin nên gọi vào ngân hàng để hỏi thì quả là đúng như vậy!!! Bây giờ tôi mới tái mặt. Tôi không tin và không hiểu sao mình lại làm như vậy.

Vợ tôi mếu máo:

- Tiền mình dành dụm không dám xài giờ mất hết rồi. Anh làm cái gì lạ vậy. Thôi chết rồi anh ơi!!!

Tôi gọi lại số phone hắn cho tôi thì gặp hắn trả lời là hắn sẽ gọi lại vì đang họp. Hai tiếng sau tôi gọi lại thì hắn nói ngày mai mới được. Vợ tôi nói: 

“ Thôi rồi. Anh bị nó lừà rồi. Phải báo cảnh sát ngay đi.” 

 Tôi liền bốc phone gọi ty cảnh sát thanh phố và được cho biết là lên website để làm tờ tường trình, lấy số hồ sơ rồi báo lại để cảnh sát điều tra. Tôi làm rheo nhưng rất ít hy vọng vì theo như tôi được biết thì quận này tới nay đã có hơn trăm ngàn vụ ngừơi bị lưà đảo, con số quá đông cho cảnh sát làm việc điều tra. Vợ tôi nói:

- Sao anh không nhờ Hùng, em họ của vợ tôi, đến để giúp xem sao. Nó hiểu biết nhiều lắm.

Tôi liền bốc phone gọi Hùng ngay. Một lúc sau Hùng hỏi sự việc và nói tôi đem ra các biên nhận mua thẻ xem có cái nào đám lừa đảo chưa kịp mua hay không. Hình như có hai cái thẻ của Best Buy vẫn còn chưa đụng tới. Hùng liền chở tôi tới ngay tiệm Best Buy để vặn lại. Người phục vụ khách hàng ở Best Buy một hồi kiểm trên maý thì lắc đầu nói:

- Thẻ mới bị xài rồi!

Hùng nói thử lại chợ Target xem sao.

Hai tôi chạy đến chợ Target gặp người phục vụ khách hàng sau khi biết sự việc cho chúng tôi số phone của Tổng Đài Target để gọi.

Khi về nhà, chúng tôi lấy tất cả thẻ đã mua và Hùng gọi vào Tống Đài để trình bày sự vịệc xin giúp. Nhân viên ở Tổng Đài sau khi kiểm từng thẻ nói là không giúp gì được vì thẻ đã bị đem mua hàng hết rồi. Thế là hết hy vọng. Lúc đó đã tối nên chúng tôi để Hùng về nhà.

Mấy ngày kế là cả một khổ hình cho tôi và một thãm trạng cho vợ tôi. Tối chúng tôi nằm trằn trọc ngủ không thể nào được. Sự hối hận cắn rứt tôi. Sự bực tức và đau buồn vì sự mất mát không do mình gây ra làm vợ tôi sa sút tinh thần. Trong khi tôi rút tiền ở trương mục của riêng mình ra thì vì đây là trương mục đứng chung của hai vợ chồng tôi nên tiền rút lại lấy sang cả trương mục của vợ tôi!!! Đây không khác gì trường hợp “ tình ngay mà lý lại gian” của tôi.

Tôi không biết làm gì hơn là cầu xin Bề Trên cho tôi giữ vững được tinh thần, đừng bị quẩn trí mà không tìm ra được lối thoát. Vợ tôi phiền trách: “Mất tiền như vậy mà anh cứ tỉnh bơ ra,” mà không biết là tôi đang bị căng thẳng vô cùng. Để nâng đỡ tinh thần của bà xã, tôi nhờ mấy đứa em gái thân gọi nói chuyện với nhà tôi với lời an ủi là “ Của đi thay cho người”, Tán tài hơn tán mạng,” để làm nguôi đi cơn rầu buồn chút nào hay chút ấy.

Lại có đứa còn đầy triết lý hơn khi cho là ‘ anh ơi, mình nên cảm ơn kẻ đã đem lại nổi đau khổ cho mình vì nó làm giãm bớt được cái Nghiệp của mình đó.’ Đứa em gái còn khuyên tôi tự nhủ mình với câu: “ Tao cảm ơn mi đã lấy đi cái Nghiệp của tao.” Tôi lặp đi lặp lạI câu này nhiều lần, trong nhiều ngày, và quả thật thấy mình bớt óan giận kẻ gian.

Tôi thấy như vậy vẫn chưa thực tế, nên nghỉ đến cách kêu gọi sự giúp đở của Hội Tương Trợ Haha’i mà tôi là thành viên bằng cách giúp tôi tổ chức cho một buổi bán đấu giá những vật dụng tôi có trong nhà. Bà Hội Trưởng trả lời sự trở ngại là thời buổi bịnh đại dịch này tụ tập đông như vậy rất trở ngại, không thực hiện được. Tuy vậy bà cũng nhiệt tâm đứng ra triệu tập nhóm thành viên địa phương tại nhà bà để trình bày sự việc xem mọi người có cách nào để giúp chúng tôi.

Buổi nhóm họp hôm đó có hơn tám người đã có lòng quan tâm đến dự và tiếp xúc với tôi qua phone. Sau khi mọi người giới thiệu, tôi được yêu cầu trình bày sự việc xãy ra như thế nào. Qua phone, tôi trình bày lại đầu đuôi sự việc và mọi người đều sửng sờ vì mưu ma chước quỷ của kẻ gian.

Hai ngày sau, ông Dan, chồng bà Hội Trưởng đến tận nhà trao cho tôi một phong bì nói trong đó có cái check ‘giúp khẩn cấp’ cho chúng tôi của hội viên. Hai ngày kế, tôi nhận được một phong thư gởi qua bưu điện của bà Melissa, y tá hồi hưu, và chồng là ông Rich, thầy dạy nhạc hồi hưu, hai người là hội viên, gởi tôi tấm check năm trăm đô với tấm thiệp với những lời chân tình và thân ái:

Trang và Thanh thân,

Chúng tôi gởi đến hai bạn niềm thông cảm về vụ hai bạn bị lừa bịp. Hai bạn là người tốt bụng và nghĩ rằng ai cũng tốt và lương thiện như mình.

Gởi hai bạn nhiều thương mến, Hy vọng cái check này sẽ giúp hai bạn bớt được phần nào căng thẳng. Rất mến.

Melissa và Rích

Thật là một niềm an ũi vô cùng lớn lao cho chúng tôi trong tình cảnh khốn khó này. Xin chân thành cảm ơn tất cả người đã giúp đở chúng tôi trong cảnh khổ này. Qua kinh nghiệm tệ hại này của cá nhân mình, xin được có lời cùng các bạn hãy đừng để rơi và bẩy xập của bọn lưà đảo tinh ma.

Chúng là một tổ chức có tính cách quốc tế, nghiên cứu kỷ các mánh khoé lưà đảo, các khiá cạnh tâm lý, nhất là nhắm vào người lớn tuổi. Xin bạn đừng bao giờ trả lời điện thoại hay những lời nhắn có để lại số phone như: 1.888… hay 1.866… gì đó.

Khi bạn trả lời là bạn đã bị đưa vào bẩy rồi đó. Các cơ quan chánh phủ như IRS, Sở Xã Hội, các cơ quan công quyền... không bao giờ để lại lời nhắn mà họ chỉ gởi thư từ để thông báo việc cần thôi.

Đừng để bọn chúng đánh vào tâm lý thương hại hay thông cảm chúng để làm theo lời yêu cầu của bọn chúng. Nói tóm lại, luôn đặt dấu hỏi và óc nghi ngờ, đừng sợ hải và cương quyết cúp phone ngay! Nên báo cho cảnh sát và ra ngân hàng khoá trương mục mình lại.

Và xin nhớ đừng quên tìm đến người quen, thân để an ủi và yểm trợ mình trong lúc khó khăn đó.

Cho nên mới biết, đúng là: “Không có cái dại nào giống cái dại nào” và “khôn ba năm, dại chỉ trong một giờ”, chính là trường hợp của tôi đó thưa các bạn.

No comments:

Blog Archive