Saturday, July 10, 2021

SỰ THẬT VỀ ĐẢNG CỘNG HÒA

Theo những thăm dò về cuộc bầu cử tổng thống năm ngoái, cộng đồng tị nạn VN là cộng đồng duy nhất gốc Á đã mạnh mẽ ủng hộ đảng CH nói chung và TT Trump nói riêng. Đại khái hơn hai phần ba cộng đồng Việt ủng hộ TT Trump và đảng CH trong khi trong tất cả các cộng đồng gốc Á lớn khác, đại đa số đều ủng hộ cụ Biden và đảng DC, kể cả các cộng đồng gốc Tầu, Hàn, Nhật, Phi Luật Tân, Thái, Mã Lai, Ấn, Indonesia,…

Vài cụ tị nạn cuồng chống Trump cho rằng đây là bằng chứng cộng đồng tị nạn Việt u mê nhất, thua xa các cộng đồng gốc Á văn minh hơn. Dĩ nhiên đã có nhiều người tìm hiểu và giải thích một cách thông minh hơn.

Chúng ta cần xem lại cho rõ.

Nhân tiện cũng có dịp xét qua những chỉ trích về đảng CH của phe đối lập, đảng DC, TTDC và dĩ nhiên, đám con nuôi Vẹt tị nạn, trẻ lẫn già.

Lập luận thông thường nhất và giản dị nhất là cộng đồng Việt chống cộng nên ủng hộ đảng CH vì cho rằng đảng này chống cộng hơn. Những người bác bỏ lập luận này cho rằng chuyện này xẩy ra vì dân Việt hiểu lầm chính trị Mỹ, vì thật ra TT Nixon của đảng CH đã bán đứng VNCH cho Tầu cộng, hay ít nhất thì đảng CH cũng chẳng chống cộng hơn đảng DC. Thậm chí có một khối người gốc Việt ủng hộ đảng DC còn cho là đám tị nạn già ủng hộ CH là vì ngu dốt nên bị lừa gạt, hay thiếu hiểu biết, bằng chứng là những đám trẻ tị nạn thế hệ thứ nhì có học cao, có hiểu biết, và những tay đại trí thức gốc Việt, phần lớn đều ủng hộ DC hết.

Việc đám trẻ tị nạn thế hệ hai và đám ‘trí thức’ ủng hộ đảng DC, DĐTC đã bàn qua rồi, không cần nhắc lại (xin xem bài # 176-177).

Trước hết, phải nói ngay, cả hai chính đảng Mỹ chỉ lo cho quyền lợi Mỹ trước tiên, chẳng có đảng nào chống VC hơn đảng nào. Thứ nhì, dù vậy, vẫn phải nói đảng DC nói chung thân thiện với VC hơn xa đảng CH. TT Carter nói chuyện lại với VC, TT Clinton nhìn nhận, trao đổi đại sứ bỏ cấm vận kinh tế và cho VC vào các tổ chức quốc tế, TT Obama bỏ cấm vận quân sự. Cả ba ông đều thuộc đảng DC.

Dĩ nhiên là lập luận cộng đồng tị nạn Việt chống cộng không sai chút nào, nhưng hơi giản dị, chưa nói lên đầy đủ câu chuyện. Chống cộng là một khái niệm có vẻ trừu tượng, quá bao quát, muốn hiểu rõ chuyện, phải biết lý do tại sao cộng đồng Việt lại có mặt trên đất Mỹ này và lại chống cộng.

Vâng, nói chung các cộng đồng Mỹ gốc Á ủng hộ đảng DC trong khi chỉ có cộng đồng tị nạn Việt duy nhất là ủng hộ CH, không sai. Nhưng cũng phải nhớ cộng đồng Việt là cộng đồng duy nhất không phải là di dân xin qua Mỹ vì lý do kinh tế để kiếm cơm cháo như tất cả các cộng đồng gốc Á khác, ngoại trừ một số rất nhỏ dân Căm-Pu-Chia, và Hmong (Mường?) cũng qua Mỹ vì tị nạn chính trị, chạy trốn cộng sản. Nếu muốn so sánh về quan điểm chính trị, thì phải so sánh cộng đồng Việt với cộng đồng Cuba mới có ý nghĩa hơn là so sánh với cộng đồng Tầu, Phi, Hàn, Thái,...

Ta thử nhìn lại thành phần cộng đồng tị nạn Việt.

1. Nhóm người Việt qua Mỹ đầu tiên năm 75, hiển nhiên là tị nạn chính trị không thể chối cãi.

2. Nhóm thứ nhì qua trong đợt vượt biển -boat people- khoảng năm 78-79 phức tạp hơn, có nhiều thành phần khác nhau:

- Những người không chịu được chế độ độc tài, nghe các bạn bè thân thuộc qua Mỹ trước quảng bá đời sống tự do của Mỹ trong khi phải sống dưới chế độ công an trị hà khắc nhất, tất nhiên cũng muốn đi tìm tự do, tức là họ cũng là tị nạn chính trị.

- Những người dân bình thường trong Nam, đặc biệt là quân nhân, công chức trong khối VC gọi là ‘ngụy quân, ngụy quyền’ và gia đình, con cháu, bị phân biệt đối xử, bạc đãi, hành hạ, coi như ‘công dân hạng ba’ sau dân bắc kỳ của ‘phe thắng cuộc’, và sau đám ‘VC 30 tháng 4’ là đám dân miền Nam, theo đóm ăn tàn, bám đuôi CSBV.

- Những thành phần vì đời sống kinh tế quá khó khăn khi đó nên cũng muốn vượt biển đi Mỹ sống thoải mái hơn. Dù vậy, nói khối người này là di dân tị nạn kinh tế không phản ảnh đúng sự thật, vì trên thực tế không thể nói những người liều mạng, mạng mình, mạng cả gia đình, bất chấp cái chết, chấp nhận bị cướp, bị hãm hiếp, bị tù đầy,… chỉ vì lý do kinh tế. Nhất là sau khi bị nhốt trên các đảo như Pulo Bidong cả chục năm trong những điều kiện sống thê thảm nhất mà vẫn không ai chịu trở về VN để có cuộc sống khá hơn theo chính sách ‘cởi mở’ của VC, mà nhất định chịu sống khổ cực trong trại để đợi ngày đi Âu Châu hay đi Mỹ hay bất cứ nơi nào khác ngoài VN. Tất cả di dân gốc Á tị nạn kinh tế ở Mỹ, chẳng có một người nào phải chịu những thử thách kinh hồn đó.

3. Nhóm thứ ba là đợt cựu quân cán chính VNCH đi theo dạng HO mà vì lý do nhân đạo, Mỹ nhận để giúp họ tránh cảnh tù, đầy đọa tàn bạo nhất của VC.

4. Nhóm cuối cùng thuộc diện đoàn tụ gia đình, đoàn tụ với những thân nhân như bố mẹ, con cái, đã qua Mỹ tị nạn trước, cũng chẳng phải là tị nạn kinh tế.

Nói trắng ra, chẳng có ai là di dân hay tị nạn kinh tế như VC và đám tay sai nằm vùng bên Mỹ bào chữa để VC đỡ mất mặt trước thế giới. Dân Việt qua Mỹ vì bất đắc dĩ. Các dân gốc Á khác qua Mỹ vì lựa chọn.

Trong tư cách tị nạn chính trị đó, ý thức hệ chính trị đã là yếu tố quan trọng nhất trong tâm tư người Việt tị nạn, nên họ mới ủng hộ đảng CH mạnh nhất, trong khi dân gốc Tầu hay Phi hay Thái gì đó, không phải là dân tị nạn chính trị mà đúng là tị nạn kinh tế, không mấy thắc mắc chuyện chính trị, cộng sản hay không, mà chỉ lo chuyện đảng nào cho nhiều trợ cấp nhất thôi, vì thực tế mà nói đại đa số dân gốc Á nếu không phải là nghèo thì cũng chỉ là thuộc hạng trung lưu thấp, nên trợ cấp vẫn là một yếu tố hết sức quan trọng, và đám dân này vẫn sống trong huyền thoại đảng DC là đảng của dân nghèo, của trợ cấp.

Một bằng chứng rõ nét nhất dân Việt không phải tị nạn kinh tế mà là tị nạn chính trị, chính là thái độ của một số chính khách DC đối với dân tị nạn Việt ngay từ những ngày đầu, chẳng hạn như các cụ Biden, Jerry Brown,... họ không muốn nhận dân tị nạn Việt trong khi lại dang tay đón chào di dân gốc Trung Mỹ và Mễ, chỉ vì đảng DC hiểu rất rõ đại đa số dân tị nạn Việt chống cộng, đi Mỹ vì lý do chính trị, sẽ bỏ phiếu cho đảng CH, không bỏ phiếu cho đảng DC, do đó cần phải cản vào Mỹ, trong khi đại đa số dân La-Tinh tị nạn kinh tế, cần trợ cấp, sẽ bỏ phiếu cho đảng DC, nên được đảng DC nới ‘vòng tay lớn’, hoan hỷ chào đón.

Vâng, dân Việt tị nạn, đại đa số cũng thuộc dạng nghèo, cần giúp đỡ, cần trợ cấp thật, nhưng họ không chạy qua Mỹ để kiếm tiền trợ cấp, và không phải vì đồng tiền trợ cấp mà có thể xóa bỏ cái hận mất nước phải lưu vong, cái họa con cái trong một vài thế hệ nữa có thể cũng chẳng còn biết VN là xứ nào, ở đâu nữa, hay chỉ còn là một xứ mai này đi du lịch chơi cho biết, như một cô ca sĩ Bỉ gốc Việt đã từng hát “un jour, j’irais là bas…”.

Dĩ nhiên, cũng đã có không ít những con vịt lạc đàn, mau mắn cố quên tổ quốc, chẳng biết Lê Thánh Tôn là vua Hàn Quốc hay vua Lào. Quên ông bà, quên văn hóa, quên luôn cả tiếng Việt, để bây giờ chỉ có thể viết lăng nhăng bằng tiếng Mỹ, cho dù đó là tiếng Mỹ đường phố, để đấm ngực biểu diễn cái ‘tài’ vọng ngoại dỏm của mình.

Nếu còn trong đầu những đau buồn vì mất nước, trở thành lưu vong thì thật khó mà có thể ủng hộ cái đảng đã tích cực giúp cho CS Bắc Việt chiến thắng. Tài liệu về những biểu quyết của quốc hội Mỹ trong những thập niên 60-70 vẫn còn đầy đủ để xác nhận trong suốt 6 năm Nixon và 2 năm Ford, các dân biểu và nhất là thượng nghị sĩ DC -đặc biệt là cụ Biden- đã không ngừng tìm mọi cách ngăn chặn hai tổng thống CH này tiếp tục giúp miền Nam VN tự vệ chống xâm lang của BV (https://prospect.org/article/congress-helped-end-vietnam-war/), rồi tìm mọi cách cản dân ta vào Mỹ tị nạn. Có vặn trẹo lưng cũng không khỏa lấp được.

Những người Việt tị nạn làm sao có thể ủng hộ cái đảng DC được? Đặc biệt là những người thuộc thế hệ tị nạn đầu, những quân nhân đã ấm ức bắn tới hết đạn ngoài mặt trận rồi chờ chết, những người chịu nhục bị bắt buộc buông súng đầu hàng, những HO đã hứng chịu những nhục nhằn, những trận đòn thù, những cơn đói rét trong các trại tù cả chục năm, những bà vợ lính từng lặn lội đi thăm chồng trong tù cải tạo, hay tệ hơn nữa đã chịu cảnh chồng chết một thân nuôi cả đàn con, những người liều mạng ra khơi không biết đi đâu, những bà mẹ buổi tối lẳng lặng thả con đã chết xuống biển, những phụ nữ biết trước sẽ gặp hải tặc nhưng vẫn phải nhắm mắt liều mạng ra khơi,…

Những người còn chút nhân cách và lương tri, làm sao dám đòi hỏi họ phải ủng hộ cái đảng DC, thủ phạm của những đại họa của họ? Cho dù họ lệ thuộc vào trợ cấp? Câu hỏi này, đáng buồn thay, đã không có cụ đại quan VNCH năm xưa, bây giờ ủng hộ cụ Biden, dám trả lời hết, chỉ biết ‘làm thinh’ ăn funds. Trên nguyên tắc, ra vẻ khinh người, tự cho mình ngồi trên đỉnh núi như một thứ tiên ông, cả thiên hạ không ai xứng đáng hầu chuyện với mình. Trên thực tế, chỉ là hèn nhát trốn chạy sự thật.

Cái hay, cái tài của họ là luôn luôn ra rả chửi VC vì họ hiểu rất rõ không chửi VC thì khó sống được trong cộng đồng tị nạn Việt, nhưng mặt khác lại tung hô đồng chí lớn nhất của VC là cụ Biden. Thực tình mà nói, họ có mọc thêm 8 cái lưỡi cũng không biện giải được việc họ ủng hộ cụ Biden và đảng DC chỉ vì đồng tiền trợ cấp. Họ sẵn sàng quên hết những nhục nhằn xưa để chỉ nghĩ đến miếng cơm, manh áo, đồng tiền trợ cấp mà họ cho rằng chỉ có đảng DC mới cấp cho họ, mà nhóm Sáng Tổ gọi là hành động ‘nhớ ơn’ đảng DC là đảng của các chính sách ‘dân sinh’ nhân đạo, nhưng dưới mắt kẻ này, chỉ là hành động đánh mất tự trọng, nhân cách con người. Sẵn sàng quên hết nhục nhằn quá khứ chỉ vì miếng cơm manh áo ngày hôm nay. Nếu nhất quyết muốn nói trong cộng đồng tị nạn cũng có thành phần tị nạn kinh tế, thì cái đám đó chính là tị nạn kinh tế thật.

Chẳng những vậy, mà lại còn là chuyện ‘nhớ ơn’ không đúng chỗ. Thật vậy, nếu nhớ ơn, thì phải nhớ ơn nước Mỹ, nhớ ơn cả vạn thanh viên Mỹ đã chết hay để lại một cánh tay hay một cái chân cho đất nước chúng ta, và cả vạn người dân Mỹ đã giúp chúng ta trong những ngày đầu khó khăn trên đất dung thân mới, chứ không phải nhớ ơn cái đảng thủ phạm gây ra thảm trạng cho đất nước chúng ta, cái đảng mang chiến tranh vào VN, rồi vắt chân lên cổ bỏ chạy cho chúng ta chết.

Còn nói phải nhớ ơn đảng DC vì đó là đảng cho ta trợ cấp thì ngoài chuyện nhân phẩm đã bàn, còn là một nhận định phe phái ngớ ngẩn nhất. Đồng tiền trợ cấp chúng ta nhận được không phải là tiền của đảng DC. Hay từ luật lệ của đảng DC.

Thứ nhất đồng tiền đó là tiền từ thuế chúng ta và dân Mỹ nói chung đóng góp chứ không phải tiền từ túi ông bà DC nào moi ra. Thứ nhì, như DĐTC đã bàn qua, những luật lệ về dân sinh, xuất phát từ cả hai đảng; như Medicare là sáng kiến khởi đi từ ông CH Eisenhower, hay Medicare Part D trả tiền thuốc ra đời thời ông CH Bush Con. Nếu có xuất phát từ một đề nghị của một chính khách đảng DC, cũng không thể nào thành luật được nếu đã không có sự hậu thuẫn của cả hai đảng. Medicare và Medicaid, là hai luật ‘dân sinh’ lớn ra đời dưới thời TT Dân Chủ Johnson, nhưng đã trở thành luật nhờ hậu thuẫn của các dân biểu và nghị sĩ CH, trong khi đảng DC qua các vị dân cử miền Nam khi đó là đất của KKK, con đẻ của đảng DC, chống đối cực kỳ mạnh mẽ.

Những người thờ phụng đảng DC có thể sẽ viện dẫn ra hai chuyện: đảng CH kịch liệt chống Obamacare cũng như chống gói cứu trợ 1.900 tỷ hồi tháng Ba vừa qua của cụ Biden, như bằng chứng về tính nhân đạo của ‘chính sách dân sinh’ của đảng DC.

Có vẻ không sai, nhưng thật sự… sai bét!

Về Obamacare, luật này đã chỉ được thông qua bằng cửa sau, bằng cách lách thủ tục biểu quyết. Nói chung, Obamacare tốt hay xấu, chỉ cần hỏi TT Clinton: “chuyện điên cuồng nhất thế giới” (nguyên văn “So you’ve got this crazy system where all of a sudden 25 million more people have health care and then the people who are out there busting it, sometimes 60 hours a week, wind up with their premiums doubled and their coverage cut in half. It’s the craziest thing in the world”). Như vậy, đến cả ông Clinton cũng chê thì chống Obamacare sai ở chỗ nào?

Về gói cứu trợ vừa qua của cụ Biden: đã không có được tới một phiếu nào của bất cứ một dân biểu hay thượng nghị sĩ nào của đảng CH, kể luôn cả các nghị sĩ có thành tích chống Trump nhất. Chỉ vì số tiền thật sự cứu trợ dân vì đại họa COVID chỉ là một phần rất nhỏ trong gói 1.900 tỷ, còn lại toàn là tiền quà cáp lung tung, như tiền cho quỹ phát triển văn hóa, nghệ thuật, và nhất là tiền cho các tiểu bang và địa phương tái thiết lại sau khi bị bạo loạn Bờ Lờ Mờ đốt phá. Tại sao tôi, một cư dân da vàng Texas, chẳng dính dáng gì, lại phải đóng thuế để bồi thường những đốt phá của dân da đen tại Seattle?

Cũng về gói cứu trợ này, xin đừng quên TT Trump chính là người đã đề nghị phải cho thêm 1.400 đô một người, sau khi quốc hội đã chỉ phê chuẩn có 600 đô, cho đủ 2.000 đô là mức ông Trump yêu cầu. Chuyện này, ít người để ý chỉ vì TTDC và cụ Biden dĩ nhiên lo giấu nhẹm.

Phe DC, TTDC, và đám con nuôi Vẹt tị nạn, vẫn thường xuyên nhai lại những xuyên tạc cổ điển về đảng CH, đại khái đó là đảng của đám thượng tôn da trắng, nhà giàu chuyên bóc lột dân nghèo, dân lao động, dân da màu, là đảng của kỳ thị chủng tộc, là đảng lo cắt trợ cấp,…

Có thật vậy không?

Đảng CH kỳ thị da đen, rồi kỳ thị luôn da vàng, là khẩu hiệu chính trị thời thượng hiện nay.

Chỉ cần đi ngược dòng lịch sử hơn một trăm năm thì cũng thấy ông CH Lincoln là người đã phá xích nô lệ cho dân da đen, và chấp nhận nội chiến chống lại các tiểu bang DC miền Nam để bảo vệ chính sách của mình cũng như bảo vệ Liên Bang.

Đi xuống một bực để nhìn vào các tiểu bang, những thống đốc kỳ thị da đen nặng nhất cho mãi đến thập niên 1970 chính là các thống đốc DC của các tiểu bang Alabama, Mississippi, Louisiana, Georgia và South Carolina. Năm 1972, thống đốc Dân Chủ George Wallace của Alabama ra tranh cử tổng thống hoàn toàn dựa trên chương trình chống dân da đen, không có gì khác. Ông kiếm được gần 20% phiếu, tuyệt đại đa số là cử tri DC, chia phiếu DC khiến ứng viên DC, PTT Hubert Humphrey thua ứng viên CH Richard Nixon. Tổ chức khủng bố giết dân đa đen tàn bạo nhất là Ku Klux Klan, là con đẻ của đảng DC, và đặc biệt hơn nữa, lãnh tụ khối đa số DC trong thượng viện thời đó là ông Robert Bird, chính là thành viên bí mật của KKK. Và dĩ nhiên, cái đảng giết nam VN và không cho dân Việt vào Mỹ tị nạn cũng chính là cái đảng DC này. Tài liệu lịch sử còn đầy đó, các cụ cuồng mê … trợ cấp, muốn bào chữa cho đảng DC có vặn vẹo trẹo lưng cũng không viết lại lịch sử được.

Chuyện thượng tôn da trắng hay kỳ thị da vàng mà nhiều cụ cuồng chống Trump bám vào, cũng chỉ là chuyện làm loa phóng thanh lại khẩu hiệu tuyên truyền của đảng DC. Như ĐDTC này đã hỏi, dân Việt tị nạn bị kỳ thị khi nào, ở đâu? Cả vạn gia đình Việt trong các trại tị nạn năm 75 làm sao ra khỏi trại nếu không được dân da trắng Mỹ bảo trợ? Cả vạn dân tị nạn đã được dân da trắng giúp đỡ như thế nào trong những ngày đầu ra khỏi trại? Với những người qua sau không hiểu rõ vấn đề, xin nhắc lại chính sách của Mỹ hồi đó là dân tị nạn sống trong các trại tạm trú chỉ được ra khỏi trại nếu có một người Mỹ nào bảo lãnh. Đó là luật thời đó. TT Ford đã kêu gọi dân Mỹ hưởng ứng, giúp bảo trợ và cả vạn gia đình Mỹ, tuyệt đại đa số là da trắng, đã hưởng ứng, bảo trợ cho cả vạn gia đình Việt ra khỏi trại tị nạn (trong đó có gia đình của chính kẻ này được một cặp Mỹ trắng hoàn toàn là người dưng nước lã bảo trợ ra sống trong nhà họ một thời gian). Ta có cần ‘nhớ ơn’ họ không? Hay là nên a dua tung hô phong trào thời thượng, vô cớ sỉ vả dân Mỹ trắng là kỳ thị cho đúng ‘à la mode’ phải đạo chính trị, hay phải đạo làm vẹt?

Hãy đi hỏi các ông Lương Xuân Việt hay Nguyễn Thanh Việt, hay bà Dương Nguyệt Ánh, hay nhà báo Andy Ngô đi, họ có bị kỳ thị không? Ai kỳ thị họ? Ở đây, cũng phải nói kẻ này mới đọc được một tin lạ: người Mỹ gốc Việt đầu tiên được phong hàm đại sứ đặc biệt phụ trách chính sách ngoại giao của Mỹ tại nửa tá xứ Phi Châu là ông John Peter Phạm, được TT Trump bổ nhiệm. Chưa kể giám đốc Cơ Quan Di Trú Mỹ dưới thời TT Trump cũng là một ông Mỹ gốc Việt Tony Phạm Hữu Tường (là một trong những quan chức CH đầu tiên bị cụ Biden lột chức). Cũng chưa kể viên chức Mỹ gốc Việt cao cấp nhất là ông Đinh Đồng Phụng Việt, thứ trưởng Tư Pháp, cha đẻ của luật USA Patriot Act chống khủng bố Hồi giáo quá khích dưới thời TT Bush con (ông Việt hiện là giám đốc Pháp Lý của tập đoàn Fox Corporation; tháng 4/2020, ông Việt và một số viên chức lãnh đạo của Fox đã ngưng lãnh lương trong 6 tháng để ủng hộ tiền lương vào quỹ cứu trợ nạn nhân COVID của Fox). Cả ba ông gốc Việt này đều là CH.

Chống lại văn minh tiến bộ chính là ‘khẩu hiệu’ để chỉ việc đảng CH chống lại các loại ‘phải đạo chính trị cấp tiến’ lăng nhăng, vớ vẩn nếu không muốn nói là ngu xuẩn nhất, như phá thai, hôn nhân đồng tính, chuyển giới, hay tệ hơn nữa xóa bỏ giới tính, nam nữ lẫn lộn, không còn ranh giới gì nữa. Đảng CH chống lại những cái ‘tiến bộ’ quái lạ đó chẳng qua vì vẫn là đảng tôn trọng những giá trị nhân bản, giá trị văn hóa cổ truyền và giá trị tôn giáo, của cái gọi là … ‘loài người’.

Năm xưa, ở VN, ta tố cáo CS là đám vô tổ quốc, vô tôn giáo, vô gia đình. Bây giờ đảng DC Mỹ miệt thị nước Mỹ, đạp lên cờ, bôi bác tôn giáo ngoại trừ Hồi giáo không dám đụng tới vì thấy mấy ông khủng bố là đã mất hồn rồi, và cũng đang phá nát nền tảng gia đình với những hôn nhân đồng tính dị hợm, đàn ông lấy đàn ông, đàn bà lấy đàn bà, con cái thì hai bố không mẹ, hay hai mẹ không bố.

Việc CH lo cắt trợ cấp, chỉ cần xem lại tình trạng chính mình, từ ngày qua Mỹ, đã qua 5 đời tổng thống CH, và đã bị cắt trợ cấp bao nhiêu lần?

Việc đảng CH chống phá thai đã được phe cấp tiến xuyên tạc thành chống phụ nữ. Không chấp nhận phá thai là một tư tưởng có căn gốc xâu xa từ những niềm tin tôn giáo, nhân đạo, và nhân sinh quan. Cả trăm triệu phụ nữ trên thế giới không chấp nhận phá thai, do đó không thể đồng hoá chuyện chống phá thai với việc không tôn trọng phụ nữ. Ngay tại Mỹ, chỉ có giới phụ nữ trẻ hăm vui vô trách nhiệm mới ủng hộ phá thai, chứ giới phụ nữ có gia đình chống phá thai kịch liệt.

Phe cấp tiến cũng tố đảng CH là ngu dốt và vì vậy thường cuồng tín, giáo điều, chủ trương đem tôn giáo vào chính quyền.

Nước Mỹ được thành lập một phần bởi những người muốn được tự do tôn giáo, chống lại độc tài tôn giáo của Anh Quốc, nhưng không có nghĩa họ là vô thần. Tờ giấy dollar có ghi rõ châm ngôn của Mỹ “In God We Trust”. Tất cả các viên chức quan trọng, kể cả các tổng thống, đều tuyên thệ nhậm chức trên Kinh Thánh. Tất cả các chính khách, kể cả DC, đọc diễn văn đều kết luận bằng câu God Bless America. Tất cả đều xuất phát từ các vị lập quốc (Founding Fathers) chứ không phải từ một nhóm “ngu dốt, cuồng tín” nào. Tất cả tổng thống đều phải làm gương, chăm chỉ đi nhà thờ thường xuyên, được báo chí chụp hình phổ biến khắp nơi.

Tôn giáo luôn luôn là yếu tố cực kỳ quan trọng trong đời sống Mỹ, kể cả trong chính trị. Trong tất cả các nước Tây Phương, không có dân nào sùng đạo bằng dân Mỹ. Vài thí dụ cụ thể khá đặc biệt của Mỹ: cấm không được mở quá bar hay tiệm nhẩy sexy trong vòng mấy trăm thước gần các nhà thờ, hay cấm bán rượu sáng chủ nhật chẳng hạn. Dù vậy, Hiến Pháp quy định rõ ràng cách biệt giữa tôn giáo và chính trị, và chưa bao giờ một chính quyền Mỹ nào, dù DC hay CH, đã bị cáo buộc không tôn trọng tự do tôn giáo, hay mang tôn giáo vào chính trị.

Đảng CH cũng bị tố cáo là đảng của tài phiệt chống lại giới lao động, trong khi đảng DC, qua các nghiệp đoàn mới đúng là tranh đấu cho thợ thuyền.

Vai trò của nghiệp đoàn ngày xưa là một vai trò cần thiết để giúp các công nhân chống lại sự bóc lột của các chủ hãng xưởng, đồn điền. Ngày nay, vai trò của nghiệp đoàn đã thay đổi hoàn toàn. Quyền lợi của các công nhân đã được đủ thứ luật lệ bảo đảm, khó có thể bóc lột ai được. Nghiệp đoàn ngày nay đã biến thể, trở thành những tổ chức áp lực chính trị –political lobby group-, chủ yếu là công cụ tranh cử đắc lực nhất của đảng DC. Các thành viên nghiệp đoàn bị ép buộc đóng tiền, nghiệp đoàn tự động trích lương đóng niêm liễm dù công nhân đồng ý hay không. Một phần lớn số tiền đó được đưa cho các chính khách DC, phần còn lại để trả lương cao ngất ngưởng cho các lãnh tụ nghiệp đoàn. Trong các tranh cử tổng thống vừa qua, cả chục ngàn thành viên nghiệp đoàn đã được chỉ thị xuống đường đi vận động cho Obama, Hillary và Biden.

Trên phương diện kinh tế, những đòi hỏi của nghiệp đoàn đã trở thành gánh nặng quá lớn khiến cho kỹ nghệ Mỹ không thể cạnh tranh được với thế giới, không biết bao nhiêu đại công ty với nghiệp đoàn lớn đã bị phá sản vì mức lương quá lớn. Cả ba hãng xe của Mỹ đều là nạn nhân của nghiệp đoàn, đến độ gần phá sản, Nhà Nước can thiệp, không phải để cứu các đại gia chủ hãng, mà để cứu các nghiệp đoàn, để giữ job cho cả triệu dân lao động. Nói trắng ra, những nhân công trong các nghiệp đoàn xe hơi lãnh lương tối thiểu từ $30 đến $50 một giờ. Khi hãng gần xập tiệm vì không kham nổi mức lương đó, thì Nhà Nước can thiệp lấy tiền thuế của thiên hạ cứu họ để họ tiếp tục lãnh lương khổng lồ. Cứu họ, tức là cứu nghiệp đoàn, tức là cứu công cụ chính trị của DC.

Gần đây, lại có thêm một luận điệu chống CH mới nữa.

Qua TT Trump, đó là đảng bất tài hay bất cần đối phó với vi khuẩn COVID, khiến cho cả nửa triệu người bị chết.

Nếu tranh cãi khơi khơi thì có thể tranh cãi tới tết Congo vẫn chưa xong. Nhưng nếu muốn thành tâm tìm hiểu sự thật, thì chỉ cần nhìn vào hai chuyện:

1. Khi TT Trump bắt đầu lấy những biện pháp chống dịch như cấm du khách Tầu, thì đảng DC và cả TTDC vẫn chưa nhìn thấy con vi khuẩn nào vì còn vùi đầu trong đàn hặc TT Trump lần thứ nhất. Cụ Biden lo tố TT Trump là “bài ngoại cuồng điên”. Cả TTDC còn phán COVID chỉ là cúm thường, không có gì phải hoảng hốt, và đừng mắc bẫy tên độc tài Trump đang lợi dụng cơ hội để củng cố quyền hành.

2. Khi quý vị đưa tay ra cho người ta chích thuốc ngừa, chỉ cần đặt câu hỏi thuốc ngừa này, ai giúp sáng chế ra trong một thời gian ngắn kỷ lục, và ai bỏ tiền ra mua cả trăm liều thuốc ngừa cho quý vị được chích? Ăn quả thì không nên chửi kẻ trồng cây.

Trên cõi đời ô trọc này, có nhiều sự thật người mù cũng nhìn thấy, nhưng nhiều người sáng mắt lại mù tịt.

Vũ Linh

No comments:

Blog Archive