Sunday, March 29, 2015

Tôi muốn thấy thằng Việt cộng

Lê Hải Lăng
Viết về Tháng Tư đen 



Hồi còn nhỏ mỗi lần ba tôi và bạn bè quây quần chuyện trò trà rượu, Tôi làm công việc chạy lăng xăng nhận sai vặt. Tôi hay lắng nghe những câu chuyện liên hệ tới Việt cộng. Chẳng hạn như chuyện xe đò bị mìn trên tuyến quốc lộ băng qua điạ phận xã. Chuyện ông thôn trưởng, anh thư ký hội đồng hành chánh bị bắt đi nửa đêm không biết chôn sống hay đưa lên rừng. Những người bạn ba tôi thường hay cãi lý cãi lẽ thằng Việt cộng thế này thế kia. Người già tuổi nhất nói:

- Việt cộng có bộ óc nhưng không có trái tim.

Người khác nói :

- Việt cộng không có cái lỗ tai.

Tôi nghe rồi mường tượng hình thù thằng Việt cộng. Mong ngày nào đó thấy nó bằng xương bằng thịt.

Thế rồi tôi lớn lên ra tỉnh học. Mỗi lần có dịp về quê mẹ tôi đều tìm cách bắt buộc tôi lên nhà bà con ở chợ quận ngũ qua đêm. Nhiều lần tôi vặn hỏi mẹ tôi đều không trả lời lý do mà chỉ lấy ngón tay trỏ chận trước miệng. Tôi có nghe một vài học sinh thanh niên mất tích đêm hôm mà trong xóm không ai dám bàn tán nguyên nhân. Tôi có quen với người con gái trong làng. Tôi ngờ vực trong lòng là mẹ tôi muốn tìm cách chia rẻ tình cảm cuả tôi để lo chuyện học hành, và tôi cũng nhận biết mẹ tôi sợ thằng Việt cộng bắt tôi nhiều hơn là lý do trai gái. Vả lại tôi thấy bất chợt các xóm trong thôn, xã có những trai tráng đua nhau bỏ học tình nguyện đi lính càng ngày càng nhiều như Nhảy Dù, Sư Đoàn I Bộ Binh… Có người thi hành nghĩa vụ Quân dịch về rồi cũng bỏ ngang công chuyện làm ăn mà tái ngũ vào Biệt Động Quân.

Một hôm cuối tuần trên chuyến xe đò từ tỉnh về quê. Bất ngờ chiếc xe dừng lại trước một chợ quận. Lính điạ phương chận xe mọi hướng không cho qua. Số người xuống xe tò mò tìm hiểu trong đó có tôi thấy khoảng năm, sáu cái đầu đã quấn vào khúc tre khúc cũi cắm bên đường. Có cái đã bị móc mắt, có cái bị vết chém ngang sọ, có cái máu bầm còn đọng ở miệng. Chờ một người lính tới gần tôi hỏi:

- Anh ơi ! Có đầu mà không thấy xác có phải Việt cộng bị ta giết đây không ?
 
Người lính vỗ nhẹ vào vai tôi:

- Cậu còn trẻ không biết. Đây là những người công chức hay dân bị Việt cộng tàn sát rồi treo đầu cảnh cáo đó. Sau này cậu hiểu tại sao trẻ như tôi lại mặc áo lính.

- Cám ơn anh. Nhưng sao không để dân nhìn tận mắt tội ác mà các anh lại khiêng vác thu gom phủ vải lên rồi bỏ vào xe.

- Phải đưa về chính quyền quận mà thông báo những gia đình có người mất tích tới nhận diện đó chứ!

Khi hiện trường đã được một nhóm quân nhân dọn dẹp. Xe cộ giao thông được tái lập tự do đi lại. Số người hiếu kỳ cũng tự động tản mác. Tôi lên xe ngồi ở một góc. Cái hình ảnh ghê rợn cứ lỡn vỡn ám ảnh tôi cho đến khi xe đổ bến.

Tôi cuốc bộ về tới nhà thì trời trở màu chạng vạng tối. Chị tôi đứng trước hiên nhà thấy tôi thay vì mừng rở, Chị lại nghiêm nét mặt:

- Sao em lại về lúc tối trời thế này. Vô phúc kinh tài về thâu thuế tóm bắt đi thì biết đâu mà lường. Giờ ni chắc trai tráng ra ngoài cái xóm cồn giữa đồng ruộng để trốn qua đêm cả rồi. Em về bất ngờ bi chừ làm răng hè ?

Tôi vùng vằng tỏ vẻ khó chịu:

- Thế là nghiã quân, dân vệ trong xã đâu mà để chúng về làm loạn khi đêm về.

- Em đừng có thắc mắc. Họ đâu có đủ quân trãi dài lo an ninh cả cái làng to rộng thế ni. Bao nhiêu kẻ bị bắt đi có khi tìm thấy xác chôn sống sau động cát hoang vu. Thôi chắc em đói bụng rồi. Vô bếp tìm cái gì ăn rồi hãy tính.

- Em không trốn đâu hết. Em muốn thấy thằng Việt cộng.

- Em mà đòi thấy thì coi như mẹ không đẻ em ra rồi. Đừng có ương ngạnh.

Tôi lục lọi đồ ăn trong gác –măng-  rê. Tôi chộp lấy củ khoai lang nhai ngấu nghiến rồi hỏi chị :

- Mẹ đâu rồi ?

- Mẹ đang ngủ ở nhà trên. Đừng đánh thức. Mẹ nằm đau cả mất tháng nay nhờ thầy trong làng hốt thuốc nam chửa bệnh. Nhà mình được cái bên ngoài mà trong thì trống tuếch. Thế mà chúng bắt đóng thuế chóng mặt. Dành tí tiền định đưa mẹ đi nhà thương tỉnh cũng chịu bó tay…

Mặc cho chị than thở. Tôi đẩy cái cưả sổ nhìn ra ngoài trời. Trăng non chênh chếch cùng những đốm sao chớp nháy. Ước gì được ra đường chạy tung tăng như thời mới ngày nào đây. Tôi leo lên cái giường ván gỗ thoải người nhìn trần nhà. Tôi nghĩ tới hoàn cảnh gia đình mình nằm trong cảnh sống xôi đậu nghiệt ngã. Muốn sinh sống làm ăn cũng không được yên thân. Tôi nghĩ tới vì mình mà gia đình phải khổ sở. Đang thả hồn mông lung. Tiếng chó suả từ xóm xa vọng lại. Chị tôi nhanh nhẹn kéo tay tôi lại rồi nói nhỏ vào tai :

- Họ về đấy rồi. Em vào cái phòng đựng lúa mà trốn. Nhớ là bất di bất dịch mới sống còn đó. Chị quen cảnh này rồi để chị một mình lo liệu.

Tôi làm theo lời chị. Quả thật không bao lâu sau tôi nghe tiếng gõ cửa:

- Mở cửa mau lên. Mở cửa.

- Ai đó. Chờ tui kéo chốt mở đây nì.

- Nghe tin thằng Hải em cuả cô mới về làng hồi chiều. Kêu nó ra đây trình diện Lực lượng giải phóng dân tộc.

- Nó có về thăm. Thấy mẹ tôi ốm nặng nó vội vàng bắt xe ra tỉnh kiếm thầy thuốc.

- Đừng có che dấu. Chúng tôi muốn gặp để chuyện trò thảo luận đường lối cách mạng thôi mà.

- Tôi xin thề là em tôi đi rồi. Nếu không tin cả hai anh và chị cuả lực lượng cứ lục lọi trong nhà.

- Chúng tôi nói vậy thôi. Dẫu sao tiện thể đêm nay về đây nhờ cô ủng hộ.

- Mẹ tôi đau gần chết nhưng lực lượng muốn thì đây là số tiền tôi đã bán luá dành chửa bệnh cho mẹ.

- Già rồi chết sớm đở gánh nặng. Bây giờ là tới lúc xung công cho lực lượng mà chia sẻ manh cơm với bộ đội.

Trái tim tôi đập thình thịch. Tôi rán bịt tai và nín thở. 
Nghe mà tức giận tới run tay. Trong cái thế chẳng đặng đừng “Tôi muốn thấy thằng VC” cũng không thể được. Tôi gục mặt vào bao luá rồi thiếp đi khi nào không hay…

Thế rồi những năm tháng qua mau, hoàn cảnh gia đình đổi thay cũng như tính thanh niên trong tôi bộc phát. Tôi chọn con đường binh nghiệp. Tôi nói với chị tôi là em đi lính vì em muốn thấy thằng VC ở chiến trường.

Từ quân trường ra, Tôi chọn về đơn vị tác chiến .Tôi được lội bộ lên chặng đèo đất cao nguyên. Tôi đã bước nhẹ dưới rặng dưà Bồng Sơn, Tam Quan tìm và diệt địch. Tôi đi giưã ruộng đồng Quảng Ngãi lục soát từng điểm khả nghi. Tôi đạp giày lên xác thằng VC phơi thây ngổn ngang. Tôi bước đi trên đoạn đường chiếc xe đò bị mìn tung toé rồi tiếp tục hành quân tiêu diệt thằng VC và hành động phi nhân cuả nó. Tôi lại được dẫm chân lên mảnh đất tôi sinh ra và lớn lên bị thằng VC đốt phá tan hoang.

Tôi nung gạch từ nhà thờ La Vang. Tôi ném mình vào từng cột điện, bám từng gốc chuối sau cái nhà cháy rụi. Tôi bắn xối xả vào tuyến lửa thằng VC cố sức tẩu thoát. Từng quả lựu đạn ra khỏi tầm tay, từng đợt xung phong như vũ bảo. Tôi chiếm lại từng tấc đất Quảng Trị quê hương yêu quý của tôi. Tôi đi trên con đường Quang Trung, Trần Hưng Đạo. Tôi đứng trên bờ sông Thạch Hản nhìn qua bên kia Nhan Biều. Tôi biết thằng VC thí không biết bao nhiêu con thiêu thân vào biển lửa Cỗ Thành. Tôi nói thầm trong bụng như nói trước mặt với chị tôi :

- Ngày trước em muốn thấy thằng VC mắt tai mũi họng như thế nào mà chặt đầu dân lành, pháo kích vào trường tiểu học, đặt mìn phá hoại xe đò lưu thông, giết hại dân không theo trong vùng tạm chiếm…Em đang ra sức bảo vệ phần đất tự do, dân chủ. Bây giờ em thực sự thấy VC dưới nòng súng của em rồi chị ơi !

Thế rồi sao đỗ vật dời. Tháng Tư đen nghiệt ngã bao chụp lên số phận người dân. Thằng VC tịch thu tài sản người buôn bán các trạm kiểm soát kinh tế. Thằng VC bắt dân đi ra khỏi nơi cư ngụ phải xin phép. Thằng VC cướp đi cuộc sống tự do dân chủ trong bàn tay dân tôi. Thằng VC xô đuổi bà con tôi đi vùng kinh tế mới để cướp nhà đất. Thằng VC đổi tiền, đánh tư sản mại bản để bần cùng hoá miền Nam xuống hàng chó ngựa như miền Bắc. Thằng VC điếm đàng, gian manh, quỷ quyệt, ranh mảnh, lừa lọc vô song. Thằng VC hiện nguyên hình tay sai Tàu cộng bán nước cầu vinh. Thằng VC cai trị đã lắm thời dùng tem phiếu ép chết cái dạ dày dân chúng. Thằng VC đua nhau xây lâu đài trên đất cướp từ tài sản riêng của nông dân nghèo đói. Thằng VC toa rập với nhà thầu ngoại quốc bóc lột sức lao động cuả công nhân. Thằng VC có cái lỗ miệng như chó mà suả. Thằng VC có tài dấu tội ác như mèo dấu cứt. Thằng VC coi giang sơn tổ tiên để lại 4000 năm là của riêng chúng nó. Thằng VC là loài vi trùng ung thư đục khoét tế bào xã hội. Khi thằng VC ở trong hang thì làng xóm bình yên lúc nó ra khỏi hang là như một bầy chuột tua tuả ra đồng cắn lúa phá hại muà màng.

Bà ngoại tôi đã biết thằng VC nên di cư vào Nam. Mẹ tôi chứng kiến thằng VC rót súng cối vào chợ đông người. Chị em tôi thấy tận mắt cảnh gồng gánh di tản bị pháo thằng VC bắn trực diện nổ trên đầu.

Khi bà con tôi, bạn bè tôi thấy thằng VC thợ thiến heo, thằng VC thợ cạo mũ cao su, thằng VC rừng Na Ri làm lãnh đạo thì cả nước đã làm người dự khuyết nô vong dưới trướng Tàu phù..Khi thấy thằng VC 12 tuổi đã mang gươm giáo giết hại xóm làng rồi làm y tá vườn rồi ngồi ngai đưa kinh tế cả nước xuống hố chỉ có gia đình họ hàng phe phái đảng ngủ trên vàng bạc, sống trong lâu đài cung điện thì mới biết bộ mặt tráo trở tư bản đỏ. Thằng VC đánh trống khua chiêng chống phong kiền cường hào ác bá. Nhưng chính thằng VC là vua quan xây tường thành trên xác chết nhân dân. Mỗi một điạ phương là một thằng VC tác oai tác quái xưng hùng. Thằng VC hô hoán “Mỹ Nguỵ kềm kẹp” đói ăn thiếu mặc nhưng thằng VC đưa hàng vạn xe vận tải vào Nam ăn cướp trắng trợn chở về.  Thằng VC chửi Pháp đô hộ tước hết tự do báo chí. Nhưng thực sự báo chí tư nhân được xuất bản. Thằng VC sau 70 năm cai trị 800 tờ báo quy về một Tổng Biên Tập Ban tuyên huấn trung ương. Báo chí là công cụ tuyên truyền cho đảng . Thằng VC gọi những người vượt biên trốn khỏi nanh vuốt CS là ma cô đĩ điếm. Đưá con gái cuả thằng VC ngồi trên tháp ngà cung đình lấy chồng là Việt tỵ nạn. Thằng VC lấy cớ tàn dư “Mỹ Nguỵ” rồi đốt sách, tiêu huỷ băng nhạc, bắt bỏ tù văn nghệ sĩ. Nhưng bao nhiêu năm nay thằng VC thả cho đồng bào thưởng thức nhạc vàng vì nhạc đỏ tự nó đã mất hồn mà chết. Thằng VC chính nó nhổ nước miếng ra rồi tự nó liếm lại.

Khi thấy thằng VC rồi, Tôi muốn tránh nó cũng không được nữa rồi.

Về quê trước khi gặp đợt trình diện đi tù. Tôi nằm trong đội, đoàn làm tập thể. Trong một cuộc họp,Tôi có dịp nhìn rỏ mặt thằng VC làm chủ trì cuộc họp. Nó hừng hực khí thế cuả ông trời con. Nó lướt ngang tay vào mặt mọi người rồi tuyên bố:

- Cuộc họp hôm nay là cách mạng chỉ thị về chuyện hiến dâng trâu bò và dụng cụ máy móc nông nghiệp về trong tay tập đoàn quản lý. Đất đai, cỏ mọc giưã đồng thuộc về sở hữu đội, đoàn. Ai muốn thuộc về riêng tư thì mang trâu bò lên trời mà ở.

Một vị bô lão giơ tay:

- Tôi xin ủng hộ tất cả những gì gia đình tôi làm chủ cho cách mạng.

Một người thanh niên đứng lên góp ý:

- Con trâu một ngày cày chấm 10 điểm công. Sức tôi 8 điểm. Tôi xin tới muà quy hoạch luá gạo giữ lại phân nưả còn nửa kia hổ trợ cách mạng.

Phiá dưới nhiều người nhìn mặt nhau xì xào to to nhỏ nhỏ.Thằng VC cán bộ bật đứng dậy quát tháo:

- Im lặng coi nào. Đây không phải là cái chợ. Kẻ nào cố tình phá hoại là cái đầu không có nón đội.

Tôi nghĩ là vở kịch thằng VC đã dàn dựng trước rồi. Những người làm cò mồi đưa ý kiến kia ai mà không biết thuộc về hạng cắn hột gạo làm tư mà nấu cháo sống qua ngày.

Sau buội họp đội, đoàn làm tập thể đó, Tôi nhận giấy gọi đi trình diện học tập cải tạo. Nhớ lời hồi còn nhỏ bạn ba tôi nói thằng VC có cái đầu mà không có trái tim, Tôi muốn thấy thằng VC mà nhận dạng hình thù. Kinh nghiệm đi và sống cho tôi những đoạn đường nguy hiểm rình chờ trước mặt khi bước chân tới trại giam.

Khi tôi thấy thằng VC đầu sõ nằm trong lộng kiếng cho đàn em bầy đàn hàng năm lễ lạc tới sắp hàng dâng hoa rồi tiếp tục mặc áo lông thú nối đuôi độc tài cai trị. Tôi thấy thằng VC sờ sờ trước mặt thì đời tôi đã trở thành thân tàn ma dại chẳng thua kém gì 90 triệu dân sống thoi thóp trong 3 triệu cái vòi con bọ hung đục khoét. Miền Nam khi thấy thằng VC mang súng đạn Nga Tàu đánh cướp cho Liên sô, cho Trung cộng thì đã mất trắng sau 20 năm xây dựng thể chế dân chủ tự do kể cả tài sản, mạng sống. Vợ con Đoàn Văn Vươn, Đoàn Văn Quý khi thấy thằng VC dàn trận trên mảnh đất Đầm Vươn cũng là thấy cuả cải bao nhiêu năm kiến tạo bị san bằng trong nháy mắt. Khi nông dân Văn Giang, Dương Nội thấy mặt thằng VC cướp đất riêng cuả mình cũng là lúc những người nông dân đại diện ấy như vợ chồng Cấn Thị Thêu bị thằng VC công an đánh đập, bị thằng VC trong toà buộc tội chống người thi hành công vụ, bị thằng VC ở cung đình hí hửng chén chị chén anh với tập đoàn làm giàu trên xác chết nhân dân.

Thằng VC đưa dân tộc chạy trong quỹ đạo Trung cộng. Đất nước dần dà đi vào hố diệt vong do thằng VC đào ra. Rồi tôi lại muốn thấy thằng Trung cộng có cái lỗ tai trâu hay không khi nghe thằng VC trưởng đảng Trọng lú phụ lực xướng hoạ quan thầy bành trướng.



No comments:

Blog Archive