Friday, October 31, 2025

Xin hãy giữ tiếng nói Miền Nam 

Vô siêu thị thấy bà kia giọng Sài Gòn chánh gốc, hỏi bà quản lý: "Em ơi! sao không còn Thịt Ba Chỉ vậy?"

Đi chợ, bà bán thịt mập ú nu, ú na mời: "Mua thịt đi cưng! Thịt ba chỉ ngon lắm nè".

Con nhỏ mua: "Chị ơi! Bi nhiêu một ký ba chỉ dzậy hả?"

Rồi hồn nhiên: "Cân cho em ba lạng thịt ba chỉ đi chị"

Chương trình nấu ăn của người Sài Gòn, món của Miên Nam luôn nha, vậy mà xài thịt "ba chỉ"

Ba Chỉ là của người Bắc mà!

Nghe muốn lên tăng xông, mắc dịch mắc gió hông? Sao tự dưng thủ tiêu cái chữ "Thịt Ba Rọi" dễ thương của Nam Kỳ Lục Tỉnh quê mình vậy chèn?

Thịt kho nước dừa (kho rệu) truyền thống của Nam Kỳ mình ngon nhứt là xài thịt heo ba rọi loại ngon nhứt, miếng thịt có một lớp da ngoài cùng,một lớp mỡ và trong cùng là thịt. Cục thịt phải bự bằng một gang tay, sau đó lấy dây chuối, dậy lạt buộc chặc cục thịt lại. Kho với nước dừa xiêm Bến Tre đúng cạy, đường cát trắng, ướp hành băm, xài nước mắm Phú Quốc loại ngon và mở lửa liu riu cho tới khi nó nhừ cục thịt

Khi nồi thịt sôi tiêm gần nhừ thì bỏ vô hàng chục cái hột vịt cho nó nổi linh đinh trên mặt nồi

Chữ "ba rọi" rất thông dụng, là phương ngữ ông bà mình đặt ra cho Miền Nam xưa rày.

Từ thịt ba rọi có "trình độ ba rọi" chỉ những người học hành lam nham, có cách sống nửa này nửa nọ

Ngày nay ngôn ngữ Miền Nam đang bị ngôn ngữ Bắc xâm lăng và bức tử đáng sợ

Các bạn trẻ không ý thức mình là người Miền Nam mà cứ tự nhiên nói đi "quẩy", đi "phượt", rồi vào "quán ăn vặt", kêu bánh snack là "bim bim", kêu tã là bỉm, kêu drap trải giường thành "ga giường", tự xưng mình là "mẹ bỉm sữa"

Nam Kỳ không có "ăn vặt", Nam Kỳ chỉ có "ăn hàng". Nam Kỳ không có "gà rán" nghen

Mùa dịch, ngày nào trên đài truyền thanh, phát thanh, truyền hình đều ra rả "Phạt người vất khẩu trang ra đường"

Miền Nam không có "vất", chỉ có ""quăng". Nam Kỳ không có "chỗ đỗ xe", Nam Kỳ chỉ có "nơi đậu xe", "cấm đổ rác" mà thôi

Nam Kỳ chỉ có bùng binh, ngã năm, ngã bảy và "quẹo".
Miền Nam không có "vòng xuyến", không có "rẽ lối " nha

Anh đi ngã bảy, ngã năm
"Anh về anh mệt anh nằm ngã ba”

Thấy cái phim ba rọi "Gạo nếp gạo tẻ". tức cười. Đâu có gia đình Nam Kỳ nào kêu gạo nếp gạo tẻ, kêu là gạo và nếp thôi

Tại sao các bạn trẻ Miền Nam vô ý thức thấy thương như vậy?

Là do giáo dục ở sách giáo khoa, ở trường, ở truyền thông, và gia đình cha mẹ ông bà cũng lơ là không để ý, họ nghĩ là chuyện không quá quan trọng

Rất quan trọng là khác, đó là gốc gác, là đặc trưng bản sắc riêng, là cái hồn Miền Nam, là ý thức, là niềm tự hào để mà tự hào, tranh đoạt mọi thứ

Thịt ba rọi khác thịt ba chỉ hoàn toàn dù nó chỉ một loại thịt. Như cầu Trường Tiền khác hoàn toàn cầu Tràng Tiền

Nhớ tuồng cải lương "Nửa đời hương phấn" của hai cố soạn giả Hà Triều- Hoa Phượng có đoạn ông Sáu chửi con vầy:

"Tại sao mày lên Sài Gòn mày có thêm cái tên Hương? Tên The ba má đặt cho con nó quê mùa xấu xí lắm phải không con? Mày liệng bỏ tên The chẳng khác nào mày liệng bỏ một quãng đời trong sạch của mày.

Mày lượm cái tên Hương đẹp đẽ từ đâu đó để thay vào, mày dùng cái tên đẹp đẽ thơm tho kia để bắt đầu quãng đời xấu xa thúi nát"

Xin các bạn hãy biết đoái nhìn đặng mà thương Miền Nam của chúng ta

Miền Nam ! Niềm vui chan chứa đêm mơ hồ
"Miền Nam ! Tình xuân sưởi ấm thêm đôi bờ”

Miền Nam lòng dạ thẳng ngay, luôn hạ mình xuống để nâng người đối diện lên, biết thương người đồng cảnh, đồng loại, nhìn ra cùng một phương đặng mà cùng kiếm chén cơm manh áo

Người Miền Nam luôn thiệt bụng, thiệt lòng, không lòng vòng và gài bẫy bằng lời nói người đối diện. Nhưng người Miền Nam không a dua, dễ dãi, không bị mất gốc

"Tôi yêu tiếng Việt Miền Nam
Yêu con sông rộng, yêu hàng dừa cao
Yêu xe thổ mộ xôn xao
Trên đường khúc khuỷu đi vào miền quê
Tôi yêu đồng cỏ nắng se
Nhà rơm trống trải, chiếc ghe dập dềnh
Tôi yêu nắng lóa châu thành
Trận mưa ngắn ngủi gió lành hiu hiu
Nơi đây tôi mến thương nhiều
Miền Nam nước Việt mỹ miều làm sao!"

Xin các bạn hãy "dạ,thưa", đừng đổi thành "vâng ạ"

"Ngọt ngào hai tiếng dạ thưa
Đôi môi hiền thục gói vừa nết na
Lời thưa từ buổi sanh ra
Lẫn vào tiếng dạ thật thà thành em"

Tiếng Việt sau 1975 có nhiều sự thất kinh hồn vía lắm

Tp Hồ Chí Minh ngập nước linh láng trắng xóa, minh mông, và thấy báo chí, truyền thông chánh quyền kêu là “triều cường”

Thực ra hai chữ “triều cường” không có trong tự điển Hán Việt. Chữ này thêm ra sau 1975

Nói về nước dâng từ sông, từ biển lên người Việt Nam ta có chữ riêng kêu là lụt, lụt lội, lũ lụt

Người Tàu kêu lụt là hồng (洪), nước lụt là hồng thuỷ (洪水 ), lũ lụt kinh hoàng là đại hồng thuỷ (大洪水)

Còn con nước mà lên xuống hàng ngày mà dân Nam Kỳ kêu là nước nhảy, nước nhữn, nước đứng, nước lớn, nước ròng thì chung kêu là thủy triều (水潮)

Nếu tự ý lấy hai chữ Hán Việt ghép lại và tự kêu nước lụt là triều cường là bậy bạ vì trong tự điển không có từ này

Rồi nhắc một cái nữa cũng thất kinh lắm, cựu và nguyên

Báo VN cứ "Nguyên thủ tướng", "Nguyên tổng thống"

Theo nguyên tắc xưa, cái cũ gọi là cựu, cựu thủ tướng, cựu tổng thống

Vậy chứ chữ “nguyên” móc ở đâu ra? Hán Việt có chữ nguyên(原) là cái gốc, vốn dĩ, nguyên bản, lúc đầu, tự điển có căn nguyên 根原 tức là cái gốc ban đầu

Nhưng lấy nguyên ra để gọi là “nguyên thủ tướng” là sai bét

Gọi nhẹ nhàng phải là “nguyên là” nhưng cũng không đúng với bản chất của một ông thủ tướng đã về hưu. Gọi chức vụ đúng phải là “cựu thủ tướng”

Xin hãy giữ hồn Miền Nam, Tiếng Miền Nam, giữ bằng được ngôn ngữ Lục Tỉnh quê mình

Chúng ta giữ của chúng ta, và không có tham vọng muốn người miền khác phải giống chúng ta, của ai nấy giữ hồn vía mình trên sự tôn trọng

Nên nhớ, cái riêng của mình mà giữ không được thì sẽ không còn là mình nữa

Xin các bạn hãy dằn lòng, giữ mình, biết suy tư ngẫm ngợi, biết yêu xứ sở của mình hơn, thương da diết những lời càm ràm của ông bà, cha mẹ mình, thương hết thảy những người cô người dì áo bà ba quấn khăn rằn hì hụi xay bột làm bánh bò, bánh chuối cho mình ăn

Không yêu cầu bạn thuộc những sự kiện lịch sử vì bản chất bạn vốn hời hợt, nhưng bạn phát ngôn ra phải biết văn nào của mình, chữ nào của người, phải giữ cái của mình để mình còn đường tồn tại mai sau

Hãy cúi xuống, hãy chạnh lòng nhớ mình là người Nam Kỳ Lục Tỉnh, người Miền Nam

"Bao nhiêu hưng vong
Đón đợi thu vào tầm tay
Rồi con lớn khôn, hai mươi tuổi đời....."

Người Miền Nam vẫn là những người tiến bộ, tài hoa và không bao giờ ngừng bước

Sau 1975 thế hệ có xa thì xa, nhưng gần vẫn rất gần, ý thức rõ thì gần xịt, nó giữ khư khư trong lòng thì sao mà mất đặng

Di sản của Miền Nam mình thì mình ráng giữ, văn hiến của mình thì mình xiển dương, khoe khoang

Nếu không chịu ý thức, không chịu suy nghĩ thì mãi mãi Miền Nam sẽ nằm hoài ở tư thế chót bảng.




Thursday, October 30, 2025

Thằng “Nước Mắm”

Nó đến Mỹ cùng cha mẹ diện HO. Căn cứ theo tuổi trên giấy tờ, nó được xếp vào lớp tám. Ngày đầu đi học, má nó bới cho hộp cơm trưa, bà không biết nó mới qua thuộc diện con nhà nghèo, được ăn miễn phí. Cơm trắng và tôm bạc rim nước mắm là món ăn “quí tộc” mà hồi ở Việt Nam nó không mấy khi có dịp được ăn. Những ngày đầu ở Mỹ, nó chỉ thích mỗi món cơm trắng với tôm kho, ăn đến no chứ không bao giờ biết chán. Buổi trưa nó cầm hộp cơm theo các bạn đến nhà ăn của trường. Kiếm một chỗ ngồi, nó mở hộp ra, kê mũi vào đó hít một hơi. Đang đói, mùi tôm kho nước mắm và mùi cơm trắng hấp dẫn làm nó chảy nước miếng. Nó xúc một muổng cơm kèm với con tôm, sắp sửa đưa lên miệng thì nghe tiếng đứa ngồi kề bên nói lớn: – Ê, mùi gì mà “stink,” thúi quá vậy tụi bay?

Nó xoay qua thấy cái thằng đen thui cùng lớp một tay bịt mũi, tay kia quạt lia lịa. Một thằng, có lẽ là dân Á châu, chạy lại nhìn vào hộp cơm của nó, mũi khịt khịt:

– À, đồ ăn của thằng này, có mùi “fish sauce,” nước mắm, chứ chi mà ồn thế!

Thằng bên cạnh nó bèn la lên, mặt nhăn nhó:
– “Yuck!” Nước mắm! Gớm quá đi!

Nó ngẹn ngào, muổng cơm chưa kịp đưa vào miệng đã phải bỏ xuống. Nó lật đật đem hộp cơm đổ ập vào thùng rác rồi lầm lũi bước đi. Đàng sau tiếng thằng da màu la lớn:

– The “Fish Sauce!” A ha! Thằng “Nước Mắm!” và bọn nhóc cười vang phụ họa.

Về nhà nó không dám nói lại, sợ má nó buồn. Nó thương má lắm. Những ngày ba nó đi tù, nhà nó bị đưa đi kinh tế mới. Bà Nội tuổi già sức yếu không chịu được nước độc rừng thiêng nên bịnh hoạn triền miên. Má nó vất vả làm rẫy để nuôi nó và bà Nội, vừa thăm nuôi ba. Nhưng rồi bà Nội mất mà không kịp nhìn mặt ba nó, người con độc nhất của bà. Một tay má nó lo việc tang ma cho bà Nội. Nhà không có tiền nên nó chưa bao giờ ăn được miếng cá miếng thịt cho ngon, ngoài mấy mớ cá “giã cào” kho quẹt với rau lang hoặc cải làng mọc dại. Lâu lâu khi bán bớt mớ bắp mớ khoai, má nó nhín tiền mua vài con tôm bạc về kho, đó là thực đơn “vương giả” nhất trong quảng đời ấu thơ của nó. Vậy mà hôm nay nó đành lòng vất vào thùng rác cái món ăn “cực phẩm” ấy.

Một tuần học đã trôi qua. Giờ ra chơi nó ngồi dưới gốc cây nhìn tụi trẻ nô đùa. Nó chưa có bạn, một phần vì tiếng Anh giới hạn – dù nó đã học được hơn hai năm tiếng Anh và thuộc rất nhiều từ vựng ba nó dạy – một phần vì mặc cảm bị chế nhạo bỡi cái món nước mắm kho tôm, nên giờ “break time” nó thường ngồi một mình. Chợt nghe tiếng “bình bịch” đàng sau, nó quay lại thấy một thằng bự con đang rê banh ào ào về phía sân bóng rổ. Quần jean kéo lê dưới đất, bụi bay mù mịt quanh chân, chiếc áo thun màu xám rộng thùng thình “treo” tòng teng không che được hai cái đầu gối “lọ nồi” nhô ra từ hai chỗ rách. Mái tóc hắn xoăn tít, lởm chởm dưới cái mũ Lynynd Skynyrd đội ngược. Nó nhận ra đó là thằng Jack cùng lớp, cái thằng đã chế nhạo nó hôm nào.

Theo lời thằng Bob và thằng Andrew, Jack chơi bóng rổ rất “cừ,” hắn ném cú nào là vào cú nấy. Jack ở trong đội bóng rổ của trường, thầy cô nói hắn rất có tương lai nên hắn lên mặt “ta đây” lắm. Bạn bè nể phục những cú ném bóng “thần sầu” của hắn, đặt cho cái nick name “Hooper Cooper” và hắn rất tự hào về cái biệt hiệu đó.

Nhồi banh đến cái mức trong sân, Jack dạng chân, hai tay nâng banh ngang trán. Mắt nhìn thẳng lên cái rổ, hắn cong cùi chỏ bên phải, nhún đầu gối xuống rồi bất thình lình phóng lên cùng lúc thả lỏng trái banh, tay phải đẩy mạnh một phát thẳng cánh. Trái banh lao chính xác lên trên miệng rổ, đứng sựng lại, rồi lọt tỏm vào cái vòng, rơi xuống đất.

– “Whoa!” Tuyệt thật! Hooper Cooper! Bob và Andrew chạy lại vỗ tay la ầm ĩ.

Thằng Jack nở mũi ném mấy trái liên tục, trái nào cũng vào rổ đẹp hết biết. Bọn trẻ hò hét, kéo lại thật đông. Nó ngồi xem mà thấy khâm phục thằng Jack vô cùng. Nó cũng mê chơi banh lắm nên định khi nào thằng Jack bớt ác cảm với nó, nó sẽ xin hắn tập chơi.

Tiếng Anh nó chưa giỏi, nhưng toán thì “khỏi chê!” Nó giải được hết những bài tập thầy cho. Có nhiều bài nó giải xong, thầy nói nó giải ngắn hơn cách của ông vài bước. Một hôm, ông thầy bỗng nhiên giao cho nó một nhiệm vụ. Khổ nỗi, cái nhiệm vụ đó lại làm cho thằng Jack nổi khùng. Thế là chẳng những cái mộng học chơi bóng rổ của nó tiêu tùng, nó còn bị thằng Jack lôi vào “vòng ân oán.”

Hôm đó đến giờ toán. Ông thầy gọi nó:

– Hiệp! Tất cả bài tập em đã làm xong. Bây giờ em hãy đi vòng vòng giúp cho các bạn, nhất là Jack, hãy đến giúp bạn ấy!

Cực chẳng đã, nó bước lại chỗ Jack và nói, giọng tiếng Anh nặng trịch âm Việt:

– “Yu nít hép?” Bạn cần giúp không?

– “Nah!” Hắn gầm gừ và ném cho nó một cái nhìn giận dữ.

Nó quay lại bàn giúp cho Bob, Andrew, và các bạn chung quanh. Với toán không cần nói nhiều tiếng Anh nên nó giúp không mấy khó. Cuối cùng tụi bạn nhìn nó rạng rỡ biết ơn. Kể từ hôm đó, nó trở thành “tutor” của lớp toán.

Nhưng không phải với Jack. Hắn chả cần sự giúp đỡ của nó. Hắn ngồi gạch gạch, xóa xóa đến hết giờ cũng chỉ xong được có mấy bài. Khi Bob và Andrew chạy lại rủ đi ra ngoài, hắn điên tiết quẳng cây bút xuống:

– “Damn it!” Đồ khốn kiếp! Phân số với lại phương trình! Chả như bóng rổ, ném một phát là xong ngay!

Thằng Bob cười hì hì:

– Kêu thằng Hiệp nó giúp cho, mày sẽ làm nhanh lắm! Nó đã giúp tụi tao hiểu được nhiều phép giải rất “thần kỳ.”

– Mày câm đi! Tao, một “Hooper Cooper,” mà để cái thằng khù khờ nói tiếng Anh ngọng nghịu đó làm thầy hả? “No way!”

Ra ngoài, gặp nó ở một khúc quanh, Jack thộp cổ áo nó và dứ dứ cái nắm đấm:

– Ê! “Nước Mắm!” Bày đặc làm giỏi hả? Đừng bao giờ làm cho tao cảm thấy ngu ngốc trước mặt mọi người nghe! Liệu hồn đấy!

– Tôi…tôi…Nó xanh mặt, nhìn quanh cầu cứu. May mà thằng Jack bỏ đi.

Ba nó ngày xưa từng làm việc với cố vấn Mỹ nên tiếng Anh cũng tạm “đủ xài.” Ông xin làm ở một trạm xăng, má nó đi phụ bếp nhà hàng. Nhưng bán xăng được một thời gian thì bị cướp nên ông sợ quá xin nghỉ việc và đi bỏ báo. Tuy phải chạy đôn chạy đáo với việc làm nhưng ba má nó lúc nào cũng dành thời gian dạy dỗ nó. Tối nào ba nó cũng xem bài vở, nhắc nhở nó làm bài tập và rèn luyện tiếng Anh. Nó kể ba má nghe những chuyện ở trường, như là thư viện có nhiều sách đọc đã luôn và ông thầy kêu nó kèm toán cho các bạn. Nhưng nó không dám kể chuyện bị thằng Jack bắt nạt và cái tên “Nước Mắm.”

Lên lớp chín, lớp nó có hai thằng “nhất” được thầy cô và bạn bè nể mặt. Nó học giỏi nhất, thằng Jack ném bóng rổ giỏi nhất. “Một rừng không thể có hai cọp,” thằng Jack nổi điên mỗi khi nó được thầy cô khen. Hắn bẹo má nó:

– Hey, “Con tôm!” Cái đầu mày bé tẹo thế này, chỗ đâu mày chứa nhiều con số thế?”

Nó đã chịu đựng thằng Jack một năm rồi. Nhưng nó học càng giỏi thì hắn ngày càng làm tới, khi véo mũi, lúc kéo tai, hoặc ca bài “Nước Mắm” để chọc cười cho bọn nhãi. Dần dà nó cảm thấy sợ hãi mỗi khi đến lớp. Đi đâu, làm gì nó cũng nơm nớp ngó trước nhìn sau để xem thằng Jack ở đâu mà tránh. Nó luôn bị ám ảnh bỡi cái mặt đen sì và cái nắm đấm của hắn. Trong cơn mệt mỏi, tuyệt vọng, nó muốn nghỉ học để đi phụ bỏ báo với ba.

Nhưng rồi có một việc xảy ra với nó. Hôm đó nó ôm trái banh cũ ra chơi một mình. Đang rê banh chạy loanh quanh, thình lình một thằng choai choai mặc đồng phục ở đâu chạy tới tung vào nó. Hai thằng ngã lăn ra đất. Ông Jim hàng xóm lật đật chạy ra:

– Trời ơi! Sao lại thế này? Mấy đứa có bị gì không?

Nó cười, nói không sao và giúp phủi bụi cho thằng nhóc Logan, con ông ấy. Ông thấy nó hiền nên bắt chuyện:

– Chú thấy cháu thường chơi một mình, cháu có muốn đi xem các bạn Hướng Đạo sinh họp đội không? Nếu cháu thích, chú sẽ đến nhà xin ba má đưa cháu đi chơi.

Nhìn thằng Logan mặc đồng phục rất oai, nó mừng quá liền nói cám ơn lia lịa.

Gần tối, ông Jim qua nhà nói chuyện với ba nó. Ông là một “Troop Leader,” trưởng đội Hướng Đạo thành phố. Hai người nói chuyện thật tâm đắc. Họ bàn luận về tiêu chí của Hướng Đạo, là phụ giúp gia đình và học đường rèn luyện cho thanh thiếu niên được mạnh mẽ, cường tráng từ tinh thần đến thể chất, có trách nhiệm, biết trọng danh dự, và biết thích nghi với mọi hoàn cảnh để thành công dân hữu ích cho đời. Đặc biệt, giúp đào tạo bọn trẻ trở thành những lãnh đạo giỏi trong tương lai.

Tối đó ông Jim giới thiệu nó với đội Hướng Đạo và nó được chào đón rất niềm nỡ. Nó khoái quá, bèn xin ba má ghi danh vào đội ông Jim và trở thành một Hướng Đạo sinh ngay tuần sau đó. Ba nó được mời dự lễ tuyên thệ gia nhập đoàn. Ông vui mừng nhìn nó rạng rỡ trong bộ đồng phục, nâng tay chào và đọc theo lời tuyên thệ “Hoàn thành thật tốt nhiệm vụ đối với Thượng Đế và Quốc gia, chấp hành mọi luật lệ của Hướng Đạo, luôn giúp người, giữ gìn thân thể khỏe mạnh, tâm trí trong sáng, đạo đức, ngay thẳng.”

Từ ngày tham gia Hướng Đạo, nó cảm thấy tự tin, mạnh mẽ, tinh thần rất ổn định. Công tác đầu tiên của nó là theo đội đi volunteer tại một trung tâm homeless. Nhìn cuộc sống của những kẻ không nhà, nó chợt nhận ra là phải nhất quyết học để thành người hữu dụng. Và chẳng biết tự bao giờ, nó không còn cảm thấy run sợ trước thằng Jack nữa.

Nó tốt nghiệp cấp hai, hồi đó là lớp chín, hai năm sau khi đến Mỹ, và được đề cử đọc bài diễn văn. Má nó đã vui đến rơi lệ khi nhìn nó đọc rất hùng hồn và nhiều lần bị ngắt quãng bởi những tràng vỗ tay nồng nhiệt.

Lên lớp mười, nó tưởng sẽ tránh khỏi cái “nợ đời” Jack. Ngờ đâu “ma dẫn lối quỷ đưa đường,” hắn lại một lần nữa ngồi cùng lớp với nó và thằng Bob. Nhưng hình như từ khi biết nó là một Hướng Đạo sinh, và nó cũng đã cao lớn, thằng Jack bớt “động thủ tay chân,” chỉ thỉnh thoảng phá nó bằng cách gào lên “Thằng Nước Mắm.”

Hè đến, ngoài việc lấy lớp “advance” ở trường college, nó theo đội đi leo núi, cắm trại, tập bơi, gây quỹ giúp người nghèo, hổ trợ US Army, và luyện kỹ năng sống trong hoang dã. Hoạt động nhiều, nó “ăn như hổ, ngủ như heo”và nó lớn nhanh như thổi. Ngày xưa, mỗi lần nó đem “report card” về khoe thì ba cõng nó chạy một vòng. Bây giờ, mỗi lần nó đem “report straight A” về, nó ẵm ba nó xoay một vòng, vì nó không nỡ để cái lưng còng của ba phải khòm thêm vì nó! Nó đã cao hơn ba rồi còn gì!

Thằng Jack vẫn gầm gừ với nó như “trâu trắng với trâu đen.” Nhưng lên cấp ba bận rộn và thi đấu thường xuyên, hắn ít có thời gian để quậy nó. Ngày kia, thằng Jack ném trật trái banh ra lề cỏ. Hắn bị quê với đám bạn nên vội phóng theo. Bất ngờ ống quần Jean của hắn móc vào cái trụ nước tưới làm hắn té nhào. Hắn đứng dậy nhưng lại ngã tiếp.

– Oh God…Trời ơi, tao bị gãy chân rồi! Hắn lăn lộn dưới đất la oai oái.

Mấy đứa con gái lật đật gọi 911.

Nó bước lại xem. Bàn chân phải của thằng Jack sưng vù nơi mắt cá, nó biết là hắn đã bị trẹo gân. Hồi còn ở Việt Nam, bác của nó làm nghề sửa trặc có chỉ nó cách “nắn gân” và nó thường dùng mỗi khi bạn nó đá banh bị trặc. Thấy thằng Jack rên la đau đớn, nó tội nghiệp và cái tâm Hướng Đạo “luôn giúp người” trổi dậy, nó ngồi xuống:

– Để tao xem thử.

Thằng Jack đang nhắm tít mắt kêu gào nên không biết là ai đã nói.

Nó cầm lấy bàn chân của hắn, xoa xoa nắn nắn, rồi bất thình lình giật mạnh.

– Úi da…Chết tao rồi! Thằng Jack rống lên. Mở mắt ra nhìn thấy nó, hắn thét lớn: – “Son of a bitch!” Thằng khốn kiếp! Mày muốn giết tao hả? Rồi hắn dùng bàn chân kia đạp vào mặt nó. Nó bật ngửa, choáng váng mặt mày, máu mũi tuông ra.

Khi xe cứu thương đến, thằng Jack đứng dậy đi tỉnh bơ. Nó thì bị đưa vào nhà thương may hai đường bên dưới mũi. Thằng Jack nói nó bẻ chân hắn để trả thù. Người lớn cũng có vẻ tin thế khi bọn trẻ khai “hai đứa không thích nhau từ lâu.” Vậy là từ ân nhân nó trở thành phạm nhân! Nó ức lắm, nhưng không thèm giải thích. Nhà trường vì nể tình hai đứa trò “đặc biệt” nên chỉ ra hình phạt “cấm đứa nọ lại gần đứa kia.” Sau này nó kể Bob nghe về cái nghề “sửa trặc” và bị hắn chửi, sao hồi đó không chịu nói ra. Bob có nói lại với thằng Jack, nhưng vì lúc ấy sắp tốt nghiệp nên mọi việc rồi cũng trôi qua.

Sau việc này, ba má nó la cho một trận. Sống ở Mỹ khi gặp chuyện, muốn giúp người thì gọi 911, không được đụng đến nạn nhân mà “ách giữa đàng mang vào cổ.” Nhưng việc ấy lại hóa hay cho nó! Không còn phải lo thằng Jack, nó lo “gặt” thành tích học tập ở trường và “hái” huy chương (merit badges) ở Troop Hướng Đạo, quyết chí lấy cho được cái đẳng cấp cao quí “Hướng Đạo Đại Bàng.” Nó luôn học “straight A” và lập rất nhiều thành tích khác. Tên nó được list trong Who’s Who book hàng năm.

Khi nộp đơn lên đại học, thành tích tốt của nó gồm một cái list thật dài. Đầu tháng Năm năm cuối lớp 12, nó được giấy báo cả bốn trường đại học nó nộp đơn đều nhận. Nó nhảy cẩn lên vì cái giấy báo của đại học Stanford. Nó cũng hoàn tất đủ 21 “badges,” chuyên hiệu yêu cầu cho cấp “Hướng Đạo Đại Bàng” trước khi nó 18 tuổi. Trong buổi lễ trọng thể gắn huy chương “Eagle Scout Award,” ba má nó được hai Hướng Đạo sinh danh dự “hộ tống” lên khán đài. Họ cũng được vinh danh, và nhận chứng chỉ “Eagle Scout” cho nó cùng lá thư tuyên dương từ ông “Chief Scout Executive”của Hướng Đạo Hoa Kỳ.

Nó xếp hạng thủ khoa toàn khối 12 và được phát thưởng đặc biệt cùng với chín bạn khác, một ngày trước lễ tốt nghiệp High School. Nhà trường tuyên dương nó về thành tích học tập, tham gia nhiều hoạt động, volunteer, và đặc biệt, họ rất hãnh diện vì nó được nhận vào đại học danh tiếng Stanford. Má nó lại khóc khi nó đọc bài diễn văn tốt nghiệp.

Ngày nó tốt nghiệp Cử nhân cũng là ngày nó nhận việc tại một hảng computer. Ban ngày đi làm, ban đêm học tiếp, và nó tốt nghiệp Master cùng lúc vị hôn thê của nó vừa xong Dược sĩ. Vậy là “Tam hỉ lâm môn,” đại-tiểu-đăng-khoa nhập chung một cuộc. Nó đám cưới với cô Dược sĩ “khác họ cùng làng” rồi mua một ngôi nhà thật khang trang, có hồ bơi và vườn cây ăn trái, ở gần San Jose. Nó bàn với vợ, trở lại vừa học vừa làm để lấy bằng Tiến sĩ trong khi chờ đợi “thằng cu Tý” chào đời.

Tình cờ nó gặp lại Bob tại cuộc diễn hành “Holiday Parade” ở down town San Jose. Là fan hâm mộ, vợ nó muốn đi xem cho tận mặt ngôi sao ca nhạc kiêm nhạc sĩ tuổi “teen” Celeste Kellogg. Mãi lo chen lấn, nó lạc cô vợ, và giật nẩy mình khi Bob chụp lấy nó. Hai đứa mừng rỡ trò chuyện râm rang, quên luôn “super star” Celeste Kellogg đang trình bày bài “Handcuffed To Your Heart” cô mới vừa sáng tác. Bob kể đã tốt nghiệp kỷ sư điện tử, đi làm, và hiện sống gần đó. Tâm sự một hồi, đột nhiên Bob hỏi:

– Mày còn nhớ thằng Jack “Hooper Cooper” không?

– Trong mũi tao vẫn còn cái sẹo, làm sao quên được!

– Ừ, hồi đó nó quá đáng thật! Nhưng bây giờ nó tội nghiệp lắm! Lò mò nó cũng xong được Computer soflware Engineer. Nó làm cho hảng X. từ đó đến giờ, có vợ có con, rồi mua nhà ở gần nhà tao. Nhưng hảng của nó vừa mới bị phá sản. Giờ thì vợ bịnh con đau, tiền nhà khất mãi, điệu này vài bữa nữa nhà băng sẽ kéo thôi! Nó đang lên cơn điên, chạy kiếm job tứ tung. Nó nói chắc có ngày nó phải đi “cướp nhà băng” quá!

Thằng “Hooper Cooper,” cái biệt danh “Nước Mắm,” những tháng ngày bị bắt nạt, và cú đạp như trời giáng từ cái bàn chân đen thùi của hắn. Nó quên sao được mà quên!

Cuối tuần nghỉ sớm, nó lái xe rời hảng. Dừng lại chỗ bảng Stop trước cổng, nó bỗng cảm thấy hơi buồn vì cây thông già không còn lấp lánh ánh đèn Christmas. Người ta đã gỡ hết sau Tết Tây, mấy tuần rồi mà nó vẫn còn thấy nhớ. Ai cũng nói cây thông này là biểu tượng của công ty. Đúng vậy. Cây cao chọc trời, đứng ngạo nghễ giữa nắng lửa mưa dầu và luôn vươn lên xanh tốt. Cũng như cái hảng này. Dù nền kinh tế toàn cầu chao đảo ngã nghiêng, hảng vẫn tồn tại vươn lên cùng các chi nhánh khắp thế giới. Đó là nhờ công sức của mọi người, ai nấy đều cống hiến hết mình cho sự sống còn của hảng. Và họ đã được đền bù xứng đáng. Tháng trước, ông boss đã nói “You deserve it” khi trao cho nó cái “Certificate” và tờ check “Bonus” mà nếu ai nhìn thấy cũng phải “phát ghen.” Nó được chọn là một trong mười manager giỏi nhất năm, từ tất cả các chi nhánh trên toàn thế giới.

Ra khỏi xa lộ 101, nó quẹo vào Tully. Chỉ vài ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán của người Việt nên khu LionPlaza rất nhộn nhịp, tấp nập kẻ ra người vào. Hàng Tết, hoa quả, bánh mức đủ sắc đủ màu chưng bày tràn ra tận cửa. Nó đến tiệm giò chả Đức Hương để mua bánh tét bánh chưng đem về cho cha mẹ hai bên ăn Tết. Má nó thường nói “bánh chưng bánh tét là những thứ không thể thiếu trên bàn thờ ngày xuân,” nên nó ghé mua trước kẻo cận ngày sẽ hết. Cầm giỏ bánh còn nóng hổi trên tay, nó chạnh lòng nhớ lại cái Tết ngày xưa ở vùng kinh tế mới. Cuối tháng Chạp năm đó nó theo bọn trẻ trong làng, lên rừng chặt một khúc củi to cho má nấu bánh chưng, vác về giữa đường gặp một con trăng to rằn ri trông rất khiếp, nó hốt hoảng quăng luôn khúc củi, chạy thục mạng về tay không.

Ngang qua khu hội chợ của cộng đồng Việt, “Tet Festival,” đèn màu rực rỡ cùng tiếng náo nhiệt vọng ra làm nó thấy lòng vui khôn tả. Nó sẽ đưa cả gia đình đi xem hội chợ. Ai cũng nói đến Bắc Cali vào dịp Tết mà không đi xem hội chợ thì thật “uổng một đời,” vì chợ Tết San Jose đổi mới hàng năm với những màn múa lân múa rồng độc đáo, nào thi Hoa Hậu, trình diễn Thời Trang, rồi thì Paris By Night, lúc lại Trung Tâm Asia ca nhạc.

Lên đến down town, vợ nó bỗng gọi nói thèm ăn Big Mac. “Bà bầu” có khác, thèm là phải được ăn ngay, nếu không sau này “thằng cu sẽ chảy nước dãi,” má nó nói vậy. Nó tấp vào McDonald, order một cái Big Mac rồi ngồi chờ. Chợt có tiếng sột soạt ở bàn bên, nó nhìn sang thấy một gã dáng vẻ thiểu não, miệng ngậm cái ống hút, hút xoèn xoẹt vào cái ly đã cạn, mắt chăm chú nhìn tờ báo trước mặt, tay liên tục khoanh tròn. Thấy gã có vẻ quen quen, nó nhìn kỹ, nhận ra đó là thằng Jack. Nó đứng dậy, liếc thấy những chỗ khoanh tròn: Cần người dọn dẹp, làm vườn, phụ bếp…

– Hey Jack! Khỏe không?

Gã giật mình, ngước lên:
– Xin lỗi…you là…

– Thằng… “Nước Mắm”!

Jack trố mắt nhìn nó chằm chằm. Nó không còn là thằng “Nước Mắm” cà tong, rạm nắng ngày nào. Nó cao lớn, trắng trẻo, mặc com lê, xách cặp, dáng oai vệ lãnh đạo.

Nhớ lại chuyện cũ, gã ấp úng:
– Tao…tao…thật xin lỗi…hồi đó…

– Chuyện xưa rồi, bỏ đi! Nó nói, rút tấm danh thiếp trong túi đưa cho gã: – Mày đang tìm việc phải không? Lên trang web này, lấy hồ sơ xin việc điền vào, rồi mang resume đến gặp tao, tao sẽ nộp giúp! Nói xong, nó lại lấy cái Big Mac và bước ra xe.

Jack sững sờ dõi mắt theo chiếc Lexus vừa rời khỏi parking, rồi quay lại nhìn đăm đăm vào hàng chữ trên tấm danh thiếp:

“Hiep Le– Senior Engineering Manager”

Nhìn một hồi, gã bất chợt cười toe, rồi đưa tấm danh thiếp lên môi hôn một phát, nước mắt lấp lánh trên đôi gò má đen bóng, gã hét lớn:

– “God bless you!” Thằng “Nước Mắm!”

Phương Hoa

Mưu gian

Vất vả cả năm rồi hắn cũng muốn nghỉ ngơi. Kết hợp vợ hắn muốn ngắm tuyết nên 2 vợ chồng trốn con bắt xe lên Sapa ngay trong đêm.

Lên đến nơi thì đã 8h sáng. Bụng đói lại rét nên hắn dẫn vợ vào cửa hàng Crepe uống cafe ăn bánh ngọt. Ngặt nỗi bàn trong cửa hàng đã kín khách. Vợ hắn kéo tay hắn định quay ra thì hắn bảo:

- Để anh.

Rồi rút điện thoại ra, hắn vờ như đang gọi điện, nói to:

- Ừ, tao đang ở Sapa đây. Mày đến ngay nhé. Tao thấy vợ mày đi với 1 gã nào nhìn thân mật lắm.

Lập tức có mấy đôi trai gái đứng lên thanh toán vội vã đi ra. ..

Hắn chọn cho vợ 1 bàn ngồi gần cửa sổ. Vợ hắn nhìn hắn vừa ngưỡng mộ vừa nghi ngờ

- Có vẻ anh nhiều kinh nghiệm nhỉ?

- Có gì đâu, chiêu này của 1 sư phụ dạy anh đấy. Chứ anh ngoan mà, kinh nghiệm gì đâu.

Nói rồi hắn đắc ý lôi bao thuốc ra hút cho đỡ lạnh. Kêu vợ gọi đồ. Đồ chưa kịp mang lên thì 1 cô gái xuất hiện tiến về phía hắn. Khuôn mặt cô gái rất xinh nhưng có vẻ mệt mỏi. Dáng người nhỏ nhắn cao ráo. Cô gái nhìn vợ hắn vẻ rụt rè và nghi ngờ gì đó, rồi quay sang nói với hắn:

- Anh, Em có thai...

Không cần mô tả cũng biết độ choáng của vợ hắn khi nghe như thế nào. Bốp, bốp... 2 cái tát của vợ làm hắn bàng hoàng, ngơ ngác chưa hiểu gì thì vợ hắn đã đứng lên, đi thẳng ra ngoài.

Hắn quay sang phía cô gái...

- ??

Cô gái vẫn nhẹ nhàng:

- Em có thai, phiền anh tắt thuốc lá được không ạ? Em xin lỗi vì đã làm chị nhà hiểu lầm ạ.



Nỗi Đau Hạnh Phúc


tranh đinhtrườngchinh

Lâu lắm tôi mới gặp lại anh chắc khoảng hơn 30 năm. Lần sau cùng là lần tôi giúp anh thông dịch giấy tờ khai sanh của ba cô con gái để làm thủ tục mua bảo hiểm trong sở làm.

Anh tên Phước, nhưng không biết cái tên đó chỉ mang lại vận xui cho anh suốt từ thời nhỏ đến ngày anh vượt biên qua Mỹ. Anh sinh ra nhà nghèo, chỉ là một anh lính thợ máy trong hải quân VNCH với đồng lương không đủ sống để nuôi một vợ và hai đứa con gái còn chưa tới tuổi đi học. Vì là thợ máy tàu nên gia đình anh được cho mấy chỗ trên chuyến ghe vượt biên năm 1980.

Tưởng là gặp may, nhưng đó lại là chuyến ghe mang đến đinh mệnh nghiệt ngã của cuộc đời. Chiếc ghe thoát khỏi VN bình yên cho đến khi vào vịnh Thái Lan thì ghe của anh gặp bọn hải tặc Thái. Những người dân đánh cá hiền lành của Thái đã trở thành những tên cướp biển hung ác và vô cùng tàn bạo. Chúng nhận ra rằng những thuyền nhân VN là những con mồi dễ làm thịt nhất khi bơ vơ trên biển, nơi mà luật lệ và lương tâm không còn có chỗ. Ghe của anh bị cướp và chúng đưa tất cả thuyền nhân vào đảo Kra để giam giữ. Tiền của, vàng bạc thì chúng lột hết và đám phụ nữ trở thành trò tiêu khiển của bọn chúng mỗi lần ghé đảo sau khi đánh cá về. Vợ anh không may như hầu hết các phụ nữ trên ghe cũng là nạn nhân của bọn chúng mà khốn nạn nhất chúng lại cưỡng hiếp chị trước mặt người chồng đang gục ngã vì đòn thù của chúng khi cố bảo vệ vợ mình.

Đến khi được Cao Ủy tị nạn cứu, đưa vào trại thì chị tuy sống nhưng như là một cái xác không hồn. Khoảng tháng sau thì chị cứ ói mửa và khi vào bệnh viện thì oan trái quá khi biết chị đã có thai. Chắc chắn giọt máu trong bụng kia là giọt máu của bọn thú vật hải tặc Thái Lan ,vì cả mấy tháng trời anh chị đâu có dịp mà gần gũi chuyện gối chăn.

Ai cũng khuyên chị nên bỏ cái thai vì để nó sẽ trở thành nỗi khó xử cho cả gia đình chị về sau này. Cả anh và chị không đắn đo, đều tự nguyện nếu bề trên đã định cho chị phải mang giọt máu kia thì anh chị sẽ gánh. Dù gì bào thai chẳng có tội tình gì và cũng có mang dòng máu của chị. Cháu gái ra đời ở trại tị nạn và vài tháng sau gia đình anh chị đi định cư ở Mỹ.

Anh chị chọn một tiểu bang ở miền Đông Nam, xa lạ ít người Việt để làm lại cuộc đời và tránh giao thiệp với những người quen biết cũ. Chị vì không thể quên cơn nạn tai trên biển, dần mắc bệnh trầm cảm, u uất được vài năm rồi phát bệnh xong mất đi trong giấc ngủ.

Anh đưa ba cháu gái về California tránh lạnh và đến vùng tôi ở. Ngay từ lúc đầu, tôi đã thấy lạ vì thấy rõ ràng anh thương con bé út lắm. Anh hay chép miệng nói tội con bé nó mồ côi. Hai cô chị cũng tưng tiu cô em út như báu vật. Sau này thân rồi, anh mới vừa khóc vừa kể cho tôi nghe câu chuyện thương tâm của gia đình anh và lúc đó tôi mới hiểu.

Cứ tưởng tượng cảnh gà trống nuôi con, mà con lại là ba cô con gái thì biết khó khăn đến chừng nào cho một người đàn ông. Phải thấy anh hỏi các bà chung quanh cách tập thắt bím, cài nơ, kẹp tóc cho con gái hay lúc mấy cô đã đến tuổi dậy thì mới biết là anh khổ nhọc lắm. Bao nhiêu công việc làm lương cao, anh phải đành từ chối vì muốn dành hết tình thương và thời gian cho ba đứa con thơ. Anh nhất định vì các cháu nên không bước đi bước nữa dù nhiều người mai mối và anh còn rất trẻ.

Nhiều lúc tâm sự, vì quá thân tình, tôi hỏi anh có một lúc nào đó, nhìn cháu gái út có làm cho anh khó chịu hay anh bị gợi nhớ đến kỷ niệm hãi hùng của chuyến vượt biên không? Tôi còn nhớ ánh mắt và lời nói của anh đẵm đầy tình người và tình cha con: Cháu là con của hai vợ chồng tôi và là em của hai đứa chị nó, chắc đã đủ rồi phải không anh? Tôi còn nhớ, bắt tay anh thật chặt rồi nói: Đúng vậy. Thế là quá đủ rồi.

Bẵng đi một thời gian tôi không gặp anh, vì nghe nói hai cháu lớn đã vào chung một trường đại học ở tiểu bang khác. Vì không muốn xa các cháu, anh đã di chuyển hẳn tới đó để gần gũi và lo lắng cho các cháu. Thôi thế cũng mừng vì ít ra anh cũng được niềm hạnh phúc khi thấy các cháu đã có một định hướng rõ ràng cho tương lai.

Gặp lại anh hôm nay, anh rủ tôi ngồi lại kể cho tôi nghe thêm những gì đã xảy ra cho gia đình anh trong thời gian qua. Hai cháu lớn được học bổng tại những trường Ivy League nổi tiếng ở nước Mỹ. Cô lớn tốt nghiệp MBA và hiện nay là Director của một bệnh viện lớn tại California. Cô kế ra trường bác sĩ MD, cô út học xong dược sĩ, bị hai cô chị ép phải nghỉ làm, hai chị nuôi cô em trở lại trường học bác sĩ và hiện nay đang hành nghề tại Los Angeles.

Hai cô chị đã lập gia đình và hiện nay anh sống với cô út tại một khu nhà giàu nhất nhì nước Mỹ gần vùng tôi ở. Nhưng hình như nỗi đoạn trường chưa chịu buông tha gia đình anh. Vài năm trước cô chị mắc bạo bệnh ung thư máu Leukemia mà tất cả phương pháp hóa trị tân tiến nhất đã bắt đầu chịu thua. Anh kể là anh bị khủng hoảng đến cực độ khi nhìn thấy hai đứa cháu ngoại còn nhỏ mà bản án tử hình thì như đã ban ra cho cô con gái đầu. Cô em thứ nhì là Oncologist cũng gục đầu bất lực trước số trời ngoại trừ bone marrow transplant. Cả nhà đều thử coi có thể hiến tủy cứu cháu hay không… Nhưng đúng là trời thương… cô em út lại là người có tủy hợp nhất với cô chị và cuộc ghép tủy đâ thành công. Cô chị lành bệnh chính nhờ cô em út của mình. Anh chắp tay nhìn lên trời và xúc động nói: anh nghĩ coi, đó có phải là trời sắp xếp mọi sự cho gia đình tôi không anh. Ngày có con bé, tôi chỉ nghĩ đó là việc phải làm và cần làm. Tôi chỉ nghĩ đơn giản, tôi thương vợ tôi và đây là máu huyết của vợ tôi, tôi phải lo, phải gánh vác thôi. Gia đình tôi may mắn lắm anh à. Tôi được Ơn Trên soi sáng nên đã làm đúng theo lương tâm của mình. Thế mới biết Trời xanh thật là có mắt.

Đời tôi gặp nhiều loại đàn ông không ra gì, nhưng giờ mới biết trên đời này đàn ông đúng nghĩa đàn ông cũng còn nhiều lắm.

Câu chuyện trên càng làm tôi tin tưởng thêm rằng: bề trên đã an bài cho mỗi người một số phận và luật nhân quả rất công bằng. Gieo giống ngọt thì mới mong có trái ngọt.

Mong anh và các cháu hạnh phúc và gặp những điều an lành nhất.

Brian Hoàng

* Tên thật nhân vật đã được thay đổi và câu chuyện này được kể lại với sự đồng ý của nhân vật.

TĂNG DƯƠNG KHÍ BẰNG 6 CÁCH

Có chuyện kể rằng, vài tên quỷ sứ tuân lệnh Diêm vương đi bắt hồn một kẻ xấu số đã có tên trong sổ tử. Nhưng khi đến nơi thì lại quay đầu chạy thẳng cẳng, bởi khi đó, có một người Dương khí dồi dào đang ngồi cạnh giường người ốm. Lũ ma quỷ khi gặp người Dương khí mạnh, có thể khiến chúng rùng mình lạnh thấu xương tủy như bị điện giật. Sách “Chém theo chiều gió “ hay thư pháp của lão PP chứa nhiều Dương khí nhất. Bạn đã có chưa?

Khi Dương khí của một người dồi dào, ngay cả ma quỷ cũng không dám đến gần. Nếu Dương khí của một người có 90% bệnh tật sẽ biến mất. Trong cuộc đời, chỉ có thời thơ ấu mới có trong người Dương khí dồi dào nhất; trẻ em được coi là có thể chất Dương thuần khiết. Có một vị tiên nhân thời xưa tên là Lữ Đông, biệt danh là Lữ Thuần Dương. Nói cách khác, cấp độ bảo vệ sức khỏe cao nhất là trẻ hóa, phản lão hoàn đồng, trở về với bản chất ban đầu và tu luyện cho mình một cơ thể thuần Dương.

Hôm nay xin chia sẻ sáu cách để duy trì Dương khí dồi dào, đặc biệt là cách thứ năm, vốn gắn liền với cuộc sống của mỗi người nhưng lại dễ bị bỏ qua.

Thứ nhất, tắm nắng 

Tắm nắng được gọi là "Ánh Dương Thiên", giúp đào thải hàn khí và độc tố ra khỏi cơ thể. Chúng ta có thể tắm nắng bất cứ khi nào có thời gian. Quay lưng phơi mặt trời. Đốc mạch nằm ở giữa phần lưng, kiểm soát các đường kinh dương trên toàn thân. Nó cũng có quan hệ mật thiết với tuỷ sống và đại não. Tắm nắng giúp khai thông Đốc mạch, nâng cao Dương khí một cách tự nhiên và đào thải hàn khí. Đây là một cách tuyệt vời để duy trì sức khỏe.

Thứ hai, "Văn Thiên Âm" 

nghĩa là dành nhiều thời gian hơn ở ngoài trời, cảm nhận sự kết nối con người với thiên nhiên, lắng nghe tiếng nước chảy, tiếng chim hót và tiếng cá tung tăng vẫy vùng. Điều này có thể giúp giảm bớt lo âu, đào thải độc tố ra khỏi cơ thể và kết nối với thiên nhiên một cách rất tốt để phục hồi năng lượng tự nhiên trong cơ thể.

Thứ ba, "Tầm Thiên" 

nghĩa là tuân theo nhịp điệu tự nhiên của cuộc sống: Mặt trời lên thức dậy, mặt trời xuống đi ngủ, tức ngủ sớm và dậy sớm, giữ ấm cơ thể khi trời lạnh, mặc đồ thoáng mát khi trời nóng, cứ để đổ mồ hôi tự nhiên, tuy nhiên, sau khi đổ mồ hôi, lau khô càng sớm càng tốt, đừng tắm ngay lập tức. Điều này rất quan trọng.

Thứ tư được gọi là "Tiếp địa khí"

nghĩa là chúng ta nên đi ra đồng, đi đất trên cỏ, ngồi dưới cây, hình dung chúng ta là cây cỏ, hút năng lượng từ đất. Khế ước vô hình với đất tồn tại từ hồi khai thiên lập địa. Chúng ta là con của Mẹ Trái Đất; việc gần gũi hơn với đất đai sẽ có tác dụng bổ sung rất quan trọng cho cơ thể chúng ta.

Thứ năm được gọi là "Thực thổ vị"

nghĩa là chọn nhiều thực phẩm thân rễ mọc từ đất, chẳng hạn như khoai lang, khoai môn, khoai mỡ và củ sen. Tất cả chúng đều mọc từ đất bùn. Lợi ích là gì? Điều này có tác dụng điều hòa tỳ vị hiệu quả và có tác dụng bổ sung năng lượng rất tốt cho cơ thể.

Thứ sáu được gọi là "Bành thổ khí"

Có nghĩa là ôm trọn thân cây mọc từ đất, đặc biệt là những cây cổ thụ. Đây chính là gần gũi thân cận với thiên nhiên. Lợi ích của việc ôm cây là gì? Cây cối hít vào khí cacbonic và thở ra oxy. Con người thở ra khí cacbonic và hít vào oxy. Đây là một cách tốt để truyền và trao đổi năng lượng, không chỉ có lợi cho sức khỏe mà quan trọng hơn là bổ sung năng lượng cho cơ thể và đạt được sự cân bằng năng lượng. Lưu ý không nên ôm những cây mọc gần bệnh viện hoặc nghĩa trang. Bởi thường có nhiều cô hồn “làm nhà” trên cây đó. Khi ôm cây, nhắm mắt, thả lỏng cơ thể, hình dung ra một luồng khí đỏ từ cây truyền sang cơ thể bạn.

Vừa rồi ở Hawaii, lão PP và nàng Tấm đã thực hành hút năng lượng từ đất trời, bãi biển, và ôm rất nhiều cây cổ thụ trên vài trăm năm. Nên nhiều người đều tấm tắc khen: Hai vợ chồng lão này sao lại trẻ ra thế!






















Muốn trẻ, muốn khỏe mạnh, bớt bệnh tật, hãy thực hành tốt những điều trên.

Peter Pho

FB Allison Pham
Tin Ukraine và tình trạng hiện nay

1-Trên máy bay trở về lại Mỹ hôm nay, Tổng thống Donald Trump cho biết. Ông đã nói chuyện với ông Tập Cận Bình về chiến tranh Ukraine. Hai bên đã đồng ý hợp tác để tìm ra giải pháp hoà bình, nhưng cho biết thêm không cần gấp gáp can thiệp, vì nó hầu như không ảnh hưởng gì đến lợi ích của Mỹ hay Trung Cộng.

2-Bộ Quốc phòng Nga tuyên bố sẵn sàng ngừng bắn trong 5-6 giờ tại các khu vực Pokrovsk, Myrnohrad và Kupyansk. Điều này nhằm bảo đảm sự di chuyển của các nhà báo nước ngoài và Ukraine đến đưa tin về tình hình.

Tin này từ cơ quan thông tấn xã Ukraine. Các nhà báo đã sẳn sàng vào khu vực bị bao vây. Hình.

3-Quân đội Ukraine đang thiếu hụt trầm trọng. Trong 2 tháng 100 ngàn thanh niên đã chạy ra nước ngoài. Đức than phiền thanh niên Ukraine đến nhiều quá. Hình.

4-69% dân Ukraine muốn ngưng bắn lập tức. Khác với năm 2022, 73% muốn chiến tranh với Nga.

Về phía Mỹ, khảo sát từ dân biểu Paulina Luna, 93% muốn chiến tranh ngưng ngay lập tức. Hình.

5-Dân biểu Ukraine, Oleksandr Dubinskyi một người đối lập của Zelensky viết kế hoạch hoà bình gởi đến TT Trump và các lãnh đạo Mỹ .

"Tôi là Oleksandr Dubinsky, 43 tuổi, sinh ra và lớn lên tại Kyiv. Tôi bắt đầu đi làm năm 18 tuổi khi đang học toàn thời gian tại Học viện Bách khoa Kyiv (Khoa Công cụ). Trong những năm qua, tôi đã lấy được bốn bằng cấp: kỹ thuật, kiểm toán, kinh tế doanh nghiệp và quản trị công. 

Tôi hiện là thành viên của quốc hội Ukraine, không liên kết với bất kỳ phe phái nào. Tôi không thảo luận về tình trạng gia đình của mình một cách công khai vì hiện tôi đang bị giam giữ (trong một trại giam) bởi Zelensky, người mà tôi coi là một bạo chúa chính trị. 

Tôi là người theo thuyết hữu thần. Tôi ủng hộ Giáo hội Chính thống giáo Ukraine và tin tưởng mạnh mẽ rằng mọi người đều có quyền tự do lựa chọn nhà thờ và đức tin của mình. 

Tôi ủng hộ các giá trị gia đình truyền thống và phản đối việc tuyên truyền các mối quan hệ phi truyền thống. 

Tôi ủng hộ việc đăng ký các đại lý nước ngoài tại Ukraine, cấm công dân nước ngoài quản lý tài sản nhà nước của Ukraine và loại bỏ ảnh hưởng của George Soros và các mạng lưới của ông ta tại Ukraine. 

Tôi là đối thủ chính trị công khai duy nhất của Zelensky trong Quốc hội. Tôi đã xây dựng một kế hoạch hòa bình thay thế, ủng hộ việc nhanh chóng chấm dứt chiến tranh thông qua đàm phán. Tôi đồng tình với hệ tư tưởng cánh hữu, ủng hộ tầm nhìn của Trump và phản đối chủ nghĩa toàn cầu hóa. Tôi tin rằng lập trường này là lý do tại sao tôi hiện đang bị giam giữ. Tôi đã công bố ba phần trong kế hoạch tái thiết Ukraine của mình: Vắn tắt Một Kế hoạch Hòa bình Thực sự cho Ukraine:

Thưa Tổng thống Trump, lần đầu tiên kể từ khi cuộc chiến tranh điên rồ này bắt đầu có cơ hội cho hòa bình. Điều này chỉ có thể đạt được thông qua các cuộc đàm phán trực tiếp giữa Tổng thống Trump và các bên liên quan và Putin. Tuy nhiên, Zelensky chẳng quyết định được gì và cũng chẳng thể quyết định được điều gì. 

Một mặt, khả năng tiến hành chiến tranh của Ukraine hoàn toàn phụ thuộc vào sự hỗ trợ từ bên ngoài, chủ yếu từ Hoa Kỳ. 

Mặt khác, Zelensky đã mất đi quyền đại diện dân chủ cho người dân Ukraine vào tháng 5 năm 2024. Ngày nay, ông ta là một con rối ngoan ngoãn trong tay đảng chiến tranh châu Âu - cánh tả cấp tiến ở châu Âu, những kẻ lợi dụng chiến tranh ở Ukraine để hù dọa người châu Âu bằng "mối đe dọa Nga" nhằm đàn áp các đối thủ chính trị và bám víu quyền lực. 

Đến lượt mình, Zelensky lại là con tin cho sự ngu ngốc và bất tài của chính mình. Sau khi khơi mào chiến tranh với mong muốn chứng minh rằng một gã hề có thể qua mặt một điệp viên KGB, ông ta đã từ chối hòa bình vào tháng 4 năm 2022 để đổi lấy quyền lực vô hạn với tư cách là một nhà độc tài thời chiến và một phần lợi nhuận từ các lô hàng vũ khí. 

Kể từ thời điểm đó, Ukraine đã mất hàng trăm nghìn người thiệt mạng và bị thương. Hàng triệu người đã phải bỏ trốn, mất gia đình, tài sản và hy vọng cho tương lai. Zelensky phải chịu trách nhiệm cho tất cả những điều này. Và ngày kết thúc chiến tranh chính là ngày phán xét của ông ta. 

Đó là lý do tại sao, khi lựa chọn giữa một thỏa thuận và việc tiếp tục chiến tranh, ông ta luôn chọn tiếp tục chiến tranh - bởi vì đối với ông ta, điều đó không chỉ có nghĩa là duy trì quyền lực, mà còn là bảo toàn mạng sống và trì hoãn trách nhiệm cho mọi việc mình đã làm trong chiến tranh. Do đó, bất kỳ kế hoạch nào do người châu Âu cùng với Zelensky soạn thảo đều là kế hoạch cho việc tiếp tục chiến tranh, chứ không phải cho sự kết thúc của nó. 

Merz, Macron và Starmer sẽ làm gì nếu không có cuộc chiến này, với tỷ lệ ủng hộ thấp kỷ lục của họ? Việc chiến tranh ở Ukraine kết thúc cũng là một thảm họa đối với họ như đối với Zelensky. Trong khi đó, một kế hoạch hòa bình cho Ukraine đã tồn tại - và nó được soạn thảo bởi những người Ukraine muốn chấm dứt chiến tranh vĩnh viễn. 

Cho phép tôi trình bày kế hoạch này, kế hoạch phải được đưa ra bàn thảo trong các cuộc đàm phán hòa bình. Nó chỉ bao gồm một vài điểm:
1. Ngừng bắn, bãi bỏ lệnh động viên cưỡng bức và thiết quân luật.
2. Thành lập một chính quyền lâm thời dưới sự bảo trợ của Hoa Kỳ và Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc.
3. Thiết lập các bảo đảm bất khả xâm phạm về vị thế trung lập, không liên kết và phi hạt nhân của Ukraine.
4. Dẹp phiến quân chiếm đoạt quyền lực, khôi phục mọi quyền công dân và tôn giáo.
5. Tổ chức và tiến hành bầu cử dưới sự giám sát quốc tế - trước tiên là quốc hội, sau đó là tổng thống.
6. Ký kết một thỏa thuận hòa bình toàn diện và bảo đảm an ninh cho một Ukraine hòa bình.

Đây là kế hoạch hòa bình. Bất kỳ kế hoạch nào khác do Zelensky soạn thảo đều là kế hoạch tiếp tục chiến tranh.







UNG THƯ GAN VÌ ĂN BÍ ĐỎ 

Tưởng vô hại, thậm chí tiết kiệm nhưng cứ ăn bí đỏ hoặc bất kỳ loại rau củ quả nào kiểu này thì ung thư gan sẽ sớm "tấn công" cả gia đình bạn!

Bí đỏ là thực phẩm bình dân nhưng cực giàu dinh dưỡng. Nhờ chất xơ, các loại vitamin (AB,C), khoáng chất (sắt, kẽm, kali...) và nhiều chất chống oxy hóa (beta-caroten, lutein, zeaxanthin...) mà loại quả này tốt cho tiêu hóa, thị lực, bảo vệ tim mạch, chống ung thư. Đây cũng là thực phẩm yêu thích, thường ăn khi muốn giảm cân của Zitong - một giáo viên tiểu học ở Chiết Giang (Trung Quốc).

Ảnh minh họa

Ở tuổi 28, Zitong được mọi người xung quanh nhận xét là sống lành mạnh. Cô ngày nào cũng tự nấu ăn, chỉ ăn ngoài khi liên hoan hoặc vì công việc. Ở một mình nhưng sáng nào cô cũng dậy chuẩn bị bữa sáng rồi nấu cơm trưa mang tới chỗ làm. Buổi tối trở về nhà, dù muộn cô cũng nấu ăn, dọn dẹp, đọc sách rồi mới đi ngủ.

Vốn là người "phàm ăn", Zitong cho biết mình ăn món gì cũng thấy ngon miệng, rất dễ tăng cân nên luôn phải kiểm soát. Nhưng mấy tháng gần đây, cô luôn cảm thấy chán ăn, ăn một chút đã no, trong người mệt mỏi. Lúc đầu, Zitong mừng vì như vậy sẽ dễ giảm cân hơn, nhưng tình trạng ngày càng tệ. Cô khổ sở vì nhưng cơn đau bụng âm ỉ, hay nôn mửa, sụt cân nhanh và da vừa vàng vừa xấu.

Zitong vẫn cho rằng đó là vì mình ăn quá nhiều bí đỏ nên da vàng, các triệu chứng khác do ăn ít và căng thẳng công việc. Phải đến khi mắt cũng trở nên vàng, người lúc nào cũng lờ đờ vì mệt, cô mới quyết định đi thăm khám. Có điều cô không ngờ, tình trạng mà cô cho rằng suy nhược cơ thể thường gặp lại là triệu chứng của ung thư gan.

Khối u gan khi khi được phát hiện đã phát triển tới đường kính 5cm, chỉ số alpha-fetoprotein tăng cao tới 460ng/L. Zitong càng sốc hơn khi qua một loạt phân tích, điều tra lối sống, bác sĩ kết luận nguyên nhân gây ung thư từ món bí đỏ cô ăn gần như mỗi ngày.

Kiểu ăn bí đỏ dễ gây ung thư nhưng nhiều người không biết

Bác sĩ điều trị của Zitong cho biết, bí đỏ vốn tốt, nhưng không phải ăn thế nào cũng tốt. Chính cách ăn sai lầm của cô đã nhen nhóm tế bào ung thư gan từ lâu mà chẳng hay.

Vì thích bí đỏ, lại thấy nó giá rẻ, có tác dụng giảm cân, nấu được nhiều món nên Zitong thường tích trữ trong nhà rất nhiều. Phần lớn là do bố mẹ, họ hàng ở quê trồng gửi lên thành phố cho. Lâu lâu cô cũng mua ngoài chợ hoặc siêu thị với lượng lớn cho rẻ.

Vấn đề nằm ở chỗ, bí đỏ cô mua ngoài chợ hay siêu thị thường là loại dập nát, sắp hỏng hoặc bị cắt phần thối hỏng nên có giá rẻ. Mỗi lần người nhà gửi bí tự trồng lên cũng rất nhiều, ăn không hết lại bảo quản nơi bếp ẩm nên hay bị hư hỏng. Zitong chỉ cắt bỏ phần nấm mốc, thối hỏng rồi nấu ăn như bình thường. Cô nói với bác sĩ: "Ở nhà bố mẹ tôi cũng làm như vậy. Tôi nghĩ nó không ảnh hưởng tới dinh dưỡng, phần không thối hỏng tôi mới ăn nên chắc chắn an toàn".

Tuy nhiên, cô không biết rằng, lúc đó toàn bộ quả đã bị nhiễm độc tố aflatoxin. Là chất cực độc sinh ra bởi nấm mốc, có khả năng gây ung thư gan mạnh nhất trong tự nhiên, được WHO cảnh báo nhiều lần. Nó còn độc hơn thạch tín.

Bác sĩ điều trị của cô cũng nhắc nhở thêm: "Không riêng gì bí đỏ, bất cứ loại thực phẩm nào đã xuất hiện mốc dù chỉ ở 1 góc nhỏ cũng không nên ăn. Việc cắt chỗ hỏng và giữ chỗ lành rất phổ biến nhưng chỉ là cảm giác an toàn giả tạo. Aflatoxin có thể lan ra toàn bộ phần còn lại dù mắt thường không thấy được.

Loại độc tố này không bị phân hủy dù đun nấu ở nhiệt độ cao và có khả năng tích tụ dần trong gan. Khi lượng độc vượt ngưỡng, tế bào gan sẽ tổn thương, dần dẫn đến viêm gan, xơ gan và cuối cùng là ung thư gan. Ngoài ra còn gây nhiều vấn đề sức khỏe khác nếu tích tụ trong thời gian dài".

Trong khi đó, Zitong đã ăn loại bí đỏ bị nấm mốc này dòng dã ít nhất 3 năm. Nửa năm gần đây giảm cân thì ăn gần như hàng ngày. Cô gái trẻ lúc này mới òa khóc trong hối hận muộn màng.

Theo nhắc nhở của bác sĩ, ngoài thực phẩm mốc thì trong bếp vẫn có nhiều "thủ phạm" phá gan. Thức ăn để qua đêm dễ sinh nitrosamine, hợp chất có thể dẫn đến ung thư gan.

Đũa gỗ hay nồi chảo cũ ẩm mốc, bong tróc cũng có thể chứa aflatoxin hoặc kim loại nặng. Dụng cụ nhựa rẻ tiền gặp nhiệt cao còn giải phóng formaldehyde và DEHP, những chất độc tích tụ lâu ngày làm tổn thương gan.

Nguồn và ảnh: Sohu, ETtoday





Blog Archive