Friday, January 17, 2025

Chuyện Tình Trên Xe Greyhound


Xe đò Greyhound thời đầu thập niên 1960

Chuyện xảy ra trên một chuyến xe Greyhound. Xe đò Greyhound có vẽ con chó sói xoải cẳng phi nước đại bên hông là thứ nối liền các thành phố bên Mỹ và Canada. Nhiều người trong chúng ta chắc đã từng ngự trên những chuyến xe xuyên liên bang này. Tôi cũng đã từng xuôi ngược với Greyhound. Từ Montreal qua Washington D.C. thăm bạn bè dân thủ đô nước Mỹ như các ông Dzương Ngọc Hoán, Nguyễn Tường Đằng. Từ Vancouver qua Portland thăm ông Từ Công Phụng. Từ Seattle về Vancouver sau khi cưỡi du thuyền đi Alaska thăm mấy chú gấu tuyết. Nói như vậy để thấy tôi cũng có chút kinh nghiệm khi chen vai thích cánh cùng những người không có hoặc ngại lái xế riêng. Chỉ tiếc đó là những kinh nghiệm không muốn ghi lại trong ký ức. Xe đò Greyhound khá cũ. Có chuyến tôi phải rời chỗ nhiều lần mới tạm thời kiếm được một chỗ ngồi được. Ghế xe cũ kỹ, chiếc thì đệm tróc lở nhem nhuốc, chiếc thì lò xo xẹp lép làm ê ẩm cái bàn tọa, xe chạy cà giật như nước chạy của một bà già hom hem. Hành khách có nhiều người bốc mùi nhất là mùi của những chiếc tã của những ông bà hỏng van phía dưới. Có nhiều quái nhân bộc lộ khi ngủ hoặc khi tỏ bày tình cảm một cách quá riêng tư. Túm lại, đó không phải là nơi thích hợp để khai sinh những chuyện tình.

Sau những lần cưỡi xe Greyhound, tôi đã viết một truyện ngắn mang tên “Trên Đường Thiên Lý”. Dĩ nhiên trong truyện có một quái nhân. “Tôi xếp hàng sau đám trẻ nhộn nhịp. Bên cạnh tôi, sát tường, là một chiếc ghế dài cho khách ngồi nghỉ chân. Trên ghế nằm thẳng cẳng một đấng mày râu, râu thì nhiều nhưng tuổi chắc chẳng bao nhiêu, đầu kê lên ba lô, tay vắt ngang mắt, ngủ tự nhiên như ở nhà. Cha nội này chắc chẳng bao giờ tới được New York, tôi nghĩ thầm. Vậy mà tôi lầm lớn. Gửi được chiếc va ly nhỏ vào hầm đựng hành lý dưới xe, bước lên cửa, đi dọc theo hai hàng ghế đầy nhóc người, cố kiếm một chỗ ngồi, tôi chẳng có chọn lựa nào khác là rón rén ngồi xuống chiếc ghế trống duy nhất bên cạnh người tôi đã tưởng là sẽ chẳng bao giờ lên xe. Đấng mày râu đã lại tiếp tục ngủ chẳng thèm biết bên cạnh có tôi. Xe lắc lư. Chiếc đầu nhắm mắt cũng lắc lư như đầu một con búp bê nhẽo nhẹt. Đường thiên lý có chi vất vả. Cứ nhắm mắt cũng tới. Mà tới cấp kỳ. Xe vừa dừng ở trạm thứ nhất phía bên kia biên giới, một thị trấn nhỏ loe ngoe ít mái nhà, bạn đồng hành của tôi đã dụi mắt, nắm chiếc túi xách tay méo mó nằm dưới chân, đứng dậy đi xuống, quên cả chào tôi một câu cho đúng phép lịch sự”.

Khi anh chàng này xuống một trạm dừng, người mới lên xe ngồi cạnh nhân vật “tôi” là một cô gái. Cô và “tôi” mỗi người chúi mũi vào một cuốn sách sau khi hi với nhau kèm theo nụ cười. Hai pho tượng đọc sách tưởng là muôn đời sống trong hai thế giới riêng rẽ đã người nọ biết người kia vì một quái nhân. “Mũi tôi bỗng khụt khịt từ chối một mùi khó ngửi. Cô gái nhấc những ngón tay lên bịt mũi trong một cử chỉ cố làm cho bớt sỗ sàng. Một bà già nhỏ thó nhưng vui tươi đang đứng dựa vào ghế chờ tới lượt đi xuống. Cả tôi lẫn cô gái đều không hẹn mà cùng ngẩng mặt lên nhìn bà già. Bà già vui vẻ nhìn lại cười xã giao. Không hiểu bà vốn là người vui tính hay vì khoái chí trong bụng khi được đi ra ngoài đứng giữa nhiều người như thế này mà tôi thấy bà cười với tất cả mọi người. Mặt bà thì vui nhưng cái mùi toát ra từ người bà không được vui. Đó là mùi nước tiểu són ra tã lót. Thường thì mùi gì được lưu cữu lâu vẫn hay đậm đà hơn. Dòng người trên xe mỏng đi cuốn được bà già tiến lên phía trước. Mùi nồng nặc nhạt dần và biến mất khi bà già đứng dưới đường còn cố ngoái cổ lên các vuông kính trên xe cười thêm một chút nữa. Mũi tôi thở ra thoải mái. Tay cô gái rơi lại xuống trang sách. Cô quay sang bắt gặp bộ mặt có chiếc mũi khụt khịt của tôi. Cô toác miệng cuời không ra tiếng. Hàm răng trắng đều ló ra khỏi đôi môi mỏng bóng nhãy màu mơ chín. Cô này có nụ cười đẹp. Tôi rung người cố chặn tiếng cười mà nếu không ngăn lại thì dám át tiếng máy xe vẫn đang ì ầm rền vang lắm. Chúng tôi quen nhau bằng tiếng cười đồng tình đó. Bảo rằng nhờ mùi khai của bà già thì có vẻ nhảm nhí nhưng quả đúng là như vậy”.

Cô gái, Audrey, là một cựu sinh viên về nhận một project với một ông thầy cũ, “tôi” là một cựu sinh viên quay về trường cũ trong ngày họp lớp mong được sống lại với những bạn bè, nhất là những bóng hồng, ngày xưa. Cả hai sẽ cùng xuống New York. Khi đổi xe giữa đường, họ phân công nhau: Audrey xếp hàng chờ, “tôi” đi mua nước cam. “Audrey đứng trong hàng người chờ lên xe, vẫy tôi lại khi nhác thấy bóng tôi với hai chai nước trong tay, tỉnh bơ nắm chặt tay tôi đứng chung. Đầu cô ghé sát vào tai tôi, mắt nháy nháy thầm thì. '' Đóng kịch bồ bịch một chút cho mấy người xếp hàng phía sau khỏi lầu bầu cái chỗ ngang xương của anh.'' Tôi đưa chai nước cam cho Audrey. '' Bao nhiêu vậy?''. “Bồ bịch ai hỏi thế!''. '' Xin lỗi!''. '' Bồ bịch ai xin lỗi!''. '' Cám ơn vậy!''. '' Bồ bịch ai cám ơn!''. Miệng Audrey ép sát thêm vào tai tôi, mấp máy thân mật, ai trông vào cũng tưởng đang tình tứ lắm: '' Còn lâu ạ!''.

Hai người ỡm ờ tung hứng chuyện nói bên này nhưng ý bên kia trong những lúc kề vai nhau. “Lấy xong hành lý, Audrey chìa má cho tôi hôn chia tay. '' Tối nay anh rảnh không?'. '' Cũng chưa định làm gì.''. '' Lang thang xuống Harlem không?''. '' Harlem hả? Được quá đi chớ!''. '' Vậy tối nay nghe! Thử xem chân cẳng anh ra sao!''. Thế là rồi cái lãng mạn muốn gậm nhấm lại những ngày sinh viên cũ. Đành cáo lỗi với hình bóng các em Karine, Lucy, Maria, Anne, Jane, Sharon ... Cái số tôi nó vốn lận đận như vậy!”

Ông bạn tôi đọc truyện này, hỏi tôi về em Audrey nhân một buổi cà phê cà pháo. Khi tôi bảo đó chỉ là chuyện hư cấu, làm chi có em Audrey bằng xương bằng thịt, ông phán: “Mẹ kiếp! Mình bị mấy thằng văn sỡi nó lừa dễ dàng thật!”. Nhưng chuyện dưới đây là chuyện thật 99% phần dầu! Đây là một chuyện tình do ký giả Francesca Street của đài CNN thuật lại.

Chuyện xảy ra vào ngày Giáng Sinh năm 1962. Cô Ruth Underwood, 18 tuổi, về nhà cha mẹ vui hưởng lễ Giáng Sinh với gia đình. Sau đêm ăn nhậu, vui chơi với gia đình tại Olympia, tiểu bang Washington, cô vội bắt chuyến xe đò Greyhound về nhà cô ở Seattle, cùng tiểu bang. Thực tình cô chưa muốn rời xa gia đình trong ngày lễ nhưng cô phải về làm việc vào ngày 26 tháng 12. Đây là công việc đầu tiên trong đời nên không muốn mất việc vì chậm trễ. Cô nói với đài CNN: “Tôi chui vào xe và ngồi tại chỗ trống đầu tiên tôi thấy, gần một thanh niên trẻ và khá điển trai. Vì mệt mỏi nên vừa ngồi xuống là tôi ngủ ngay. Khi thức giấc tôi thấy đầu mình dựa vào vai anh thanh niên”. Cô lúng túng, mắt vẫn còn ngái ngủ nhưng má đã đỏ lên vì mắc cở. Cô vội lắp bắp xin lỗi, kéo lại váy áo và cố lấy lại dáng vẻ thiếu nữ. Anh thanh niên cười, nói không có chi và bắt lấy dịp may tự giới thiệu. Anh tên Andy Weller, 21 tuổi dân nhà binh. Anh lấy buýt từ nhà ở Astoria, tiểu bang Oregon, về trại ở Fort Lewis, tiểu bang Washington. Sau này anh kể lại với đài CNN: “Tôi đã chú ý tới cô gái ngay khi cô vừa bước lên xe. Vì cô có mái tóc đỏ rất đẹp”. Khi cô gái ngủ ngả đầu trên vai anh, anh không biết phản ứng ra sao nên để kệ, trong lòng vừa vui vừa hồi hộp. Anh không biết cô muốn đi tới đâu nên sợ cô lỡ ga xuống. Khi xe đò Greyhound dừng ở ga Nisqually Hill trên xa lộ số 5, không xa căn cứ Forth Lewis mấy. Anh chàng lính trẻ nhớ lại: “Phải mất một thời gian dài tôi mới lấy hết can đảm, nói với giọng run run: ‘Hi!’”

Khi Ruth thức giấc, họ có nói chuyện với nhau. Cô Ruth nhắc lại: “Toàn những chuyện vớ vẩn làm quen. Đại loại như, ‘Tên bạn là gì? Bạn khỏe không? Bạn đi đâu? Và chúng tôi thấy có một điểm chung: cả hai đều trở lại nơi làm việc tiếp tục cày sau những ngày nghỉ lễ”. Khi xe dừng ở trạm Fort Lewis, Andy xách chiếc ba lô dợm bước xuống, anh quay qua Ruth hỏi: “Chúng ta trao đổi địa chỉ được không?”. Ruth đồng ý. Cô kể lại: “Vậy là khi xe vừa dừng tại Fort Lewis, tôi đã cho anh địa chỉ. Bác tài hơi khó chịu khi phải chờ tôi viết. Bác cho biết xe của bác phải chạy đúng theo giờ quy định, không chậm trễ được. Vậy là hai người mới vừa hết xa lạ đã phải rời nhau, chẳng biết có còn gặp lại không”.

Trong thư đầu tiên Andy đã bóng gió hỏi Ruth có thể là “một người” của anh được không? Ruth hồi âm cho biết cô đã hứa hôn với một người quen nhau từ hồi còn nhỏ. Cô cho anh biết ý trung nhân của cô phục vụ trong Không Quân và hai người đã một năm chưa gặp nhau. Cô đã phân vân khi cho Andy địa chỉ nhưng cuối cùng cô vẫn viết trên giấy. “Tôi nghĩ chẳng có hại chi khi trao đổi thư từ với nhau”. Andy có vẻ thất vọng khi là kẻ đến sau nhưng anh vẫn viết cho Ruth. “Tôi chẳng biết tôi đứng ở đâu”. Vận may đứng ở phía anh khi anh chàng lính Không Quân bất thần hủy lới hứa hôn với Ruth. Cô nàng khá bất ngờ nhưng không buồn nhiều. Cô tâm sự với cô bạn chung phòng. Cô này có óc thực tế nên xúi Ruth: “Bồ không phải ngồi buồn bã trong căn phòng chật chội này làm chi. Hãy tìm người khác. Cái anh chàng bồ gặp trên xe buýt đâu? Viết thư báo tin cho chàng ta biết bồ không còn ràng buộc chi. Nếu bồ không lấy giấy bút ra viết thư ngay, tớ sẽ tìm cho vài anh chàng khác tới rủ bồ đi chơi mỗi đêm!”. Ruth không phải là týp người ưa la cà hàng quán vào ban đêm nên vội viết thư cho Andy. Andy mừng rỡ trả lời ngay. Thư đi tin lại, họ chờ thư của nhau mỗi ngày. Ruth cho biết: “Chúng tôi chia sẻ với nhau những sở thích hàng ngày, những ước muốn về tương lai”.

Ít tuần sau, Ruth viết thư cho Andy biết nàng muốn dọn về ở lại với cha mẹ. Andy chớp ngay cơ hội muốn giúp Ruth dọn nhà. Anh kể lại: “Vậy là tôi tới, gõ cửa nhà và Ruth vội mở cửa. Sau đó là…lịch sử!”. Hai người hết sức hợp ý nhau. Andy vội hỏi ngày 22 tháng 8 này Ruth có bận chuyện gì không? Cô nàng ngạc nhiên trả lời: “Sao mà biết được. Có chuyện chi không?”. Andy tỉnh queo trả lời: “Ờ! Anh nghĩ chúng ta sẽ làm lễ cưới vào ngày đó”. Ruth cho là chuyện giỡn nên trả lời: “Đừng tưởng bở!”. Khi hai người ngồi cạnh nhau trên xe đò Greyhound lần thứ hai, lần này từ Seattle về Olympia, Ruth biết là cô sẽ không bao giờ xa Andy được nữa. Andy dùng chiêu chi để khiến Ruth ngã đổ: anh hát. Không biết anh nỉ non những chi nhưng đó là những tình ca lãng mạn. Anh có hát nhạc Ngô Thụy Miên không? Chắc chắn là không nhưng tôi nghĩ tới tình ca Ngô Thụy Miên vì Olympia là chốn định cư của nhạc sĩ này từ ngày ông qua Mỹ. Nếu Andy hứng chí ngâm thơ thì tôi lại nghĩ tới thơ tình của Trần Mộng Tú vì Seattle là quê hương thứ hai của nhà thơ nữ có những vần thơ mượt mà này.

Thư qua thư lại dồn dập hàng tuần chở theo nỗi niềm của hai người yêu nhau. Cuối tuần, nếu Andy mượn được xe của quân đội, hai người lại dung dăng dung dẻ bên nhau. Andy nhớ lại: “Chúng tôi nắm tay nhau, vừa đi vừa chuyện trò rả rích”.

Ngày 4/7/1963, hai người cùng nhau hưởng những ngày nghỉ lễ Độc Lập, Ruth trao cho Andy một bao thư dày cộm. Bên trong là tấm thiệp cưới. Andy hoảng hốt. Anh tưởng Ruth thành hôn với anh bạn thời thơ ấu cũ. Anh nhớ lại: “Tôi vội vàng mở ra đọc. Khi đó tôi rất hoang mang và thất vọng cho tới khi nhìn tên chú rể. Tên tôi!”. Ruth cho biết vào một ngày trong tuần, ngồi nhớ Andy. Nhớ tới lời cầu hôn mà Andy nhắc đi nhắc lại vài lần trước đó, cô ra nhà in nhờ in thiệp cưới. Khi đó cô nàng chẳng có một kế hoạch chi cho đám cưới. Cô chỉ nhớ tới cái ngày 22 tháng 8 mà Andy định ra trước đây khi hai người gặp nhau lần thứ hai mà khi đó cô tưởng là một trò đùa vui. Vậy là trò đùa thành sự thật. Họ quyết định tay trong tay tiến lên cung thánh vào ngày 22/8/1963. Nhà thờ mà họ chọn là thánh đường Ruth vẫn dự lễ từ ngày nhỏ. Ruth trở thành bà Ruth Weller!

Họ mời khoảng một trăm khách nhưng số người tới tham dự lên tới hai trăm, gấp đôi. Vui nhưng làm họ nhức đầu. Chiếc bánh cưới không thể tự nó phồng lên gấp đôi được. Đôi tân hôn phải cho người ra tất cả các tiệm bánh trong vùng, vơ vét hết mọi thứ bánh.

Đôi vợ chồng trẻ thu xếp công việc để có thể sống bên nhau. Andy giải ngũ, về làm công chức tại tiểu bang Washington. Ruth cũng cùng làm công chức tại đây. Họ sanh được ba người con và dọn về Yakima, cũng trong tiểu bang Washington. Bên cạnh niềm vui với con cái, họ cũng gặp những trường hợp bất như ý. Cô con gái lớn Joanne khi sanh ra bị “hội chứng Maffuci”, một chứng bệnh hiếm về xương. Cô là khách hàng thường xuyên của xe cấp cứu ngay từ khi sanh ra nhưng lớn lên trở thành một phụ nữ xuất sắc, sanh hạ được một bé trai. Cô mới mất vài năm trước. Ruth nhắc lại thời kỳ khó khăn này: “Đúng, chúng tôi đã trải qua một thời gian khó khăn. Nhưng chúng tôi cũng có những ngày sống hạnh phúc. Đó là những gì chúng ta phải gánh chịu và làm cho chúng ta gắn bó với nhau hơn. Hãy nhớ chính những sự việc này làm cho chúng ta đi tới tốt hơn…Kể ra cũng hơi hiếm khi hai người không quen biết chi nhau lại nối kết trên một chuyến xe Greyhound. Tôi cho là một phép lạ khi chúng tôi vợ chồng với nhau lâu dài tới vậy”.

Tháng 8 năm nay, Andy 83 tuổi và Ruth 80 tuổi, đã kỷ niệm 61 năm ngày cưới. Nhưng Giáng Sinh cũng là một kỷ niệm đáng nhớ của hai người. Mỗi năm, vào dịp Giáng Sinh, con cháu gồm 4 cháu và 10 chắt về tụ họp để nhắc nhở lại cuộc gặp gỡ của hai người vào Giáng Sinh 62 năm trước. Năm 1962!

Chúng ta đang bước vào những ngày Giáng Sinh tưng bừng. Tôi kể lại chuyện tình này như một món quà Giáng Sinh cho tất cả chúng ta, món quà mà Andy và Ruth tin là do Thiên Chúa mang tới cho họ. Riêng tôi, từ nay tôi nhìn những chiếc xe đò Greyhound với cặp mắt khác, như là những chuyến xe hạnh phúc.

12/2024
Song Thao



Bí mật củα những chiếc cúc áo 

Câu chuyện thú vị đầy ý nghĩα sâu sắc

Ngày ấy, tôi là một thợ mαy nghèo, không có tαy nghề nên chỉ dám mở một cửα hiệu nhỏ chủ yếu nhận đồ sửα chữα quần áo là chính. Một lần, được một αnh bạn thân tặng một quyển sách tự học cắt mαy. Giọng αnh vui vẻ:
– Thấy em khéo tαy nên αnh tặng em quyển này biết đâu lại giúρ được gì cho nghề nghiệρ.

Từ đó tôi Ьắt đầu học cắt mαy một cách sαy sưα.

Khi bước đầu có chút kiến thức về nghề, ɾồi được nhiều người động viên, tôi liều mở một cửα hiệu khá to ngαy tɾên mặt ρhố.

Tôi có thân hình đẹρ, lại biết ăn mặc. Có lẽ vì thấy cô chủ sành điệu tɾong thời tɾαng nên cửα hiệu củα tôi khá đông khách. Ngoài ɾα còn có cả hơn chục người tới xin học việc.

Chưα thật sự có nhiều kiến thức và tαy nghề cũng chưα cαo nên mỗi khi định dạy học sinh cắt cái gì thì tối hôm tɾước tôi ôn luyện cái đó, nghĩα là theo kiểu “cơm chấm cơm” như người tα thường nói. Vậy mà học sinh không hề ρhát hiện mà còn khen: Chị giảng dễ hiểu như giáo viên vậy. Ngày ấy tôi thường ɾất tự hào.

Nhưng có một lần…
Một bác khách hàng đến mαy chiếc áo bà bα. Áo bà bα ɾất khó cắt mà tôi lại chưα cắt bαo giờ nên lưỡng lự muốn từ chối. Nhưng cuối cùng tôi liều nhận lời vì không muốn mọi người biết là mình còn yếu kém, sẽ bị giảm uy tín.

Hôm cắt chiếc áo bà bα, tôi đã thức tɾắng một đêm mò mẫm từng chút một, cuối cùng thì nó cũng thành. Rồi khi mαy cũng vậy, tôi cẩn thận từng đường kim mũi chỉ, tự tαy là ρhẳng ρhiu ɾồi tɾeo lên chiếc móc, ngắm nghíα gật gù ɾα chiều thích thú.

Bác khách hàng ɾất thấρ, chỉ đến vαi tôi nên chiếc áo ngắn cũn cỡn. Khi đơm cúc thấy chiα khoảng cách làm năm như thông thường thì quá dầy, vì vậy nên tôi quyết định chiα làm bốn cho cân xứng với chiếc áo. Làm xong việc ấy, tôi cảm thấy ɾất ly' thú vì nghĩ mình đã có một cách tân tuyệt vời, chắc hẳn sẽ được khách hàng ưng ý.

Hình minh họa : Thanh Hạnh
Đúng hẹn, bác khách hàng đến lấy và mặc thử. Bác soi gương, ngắm tɾước ngắm sαu ɾất lâu. Tôi thì thót tιм, chỉ sợ bác ấy chê xấu và Ьắt đền. Mαy quá bác cởi ɾα và bảo tôi cho vào túi. Tôi vui sướng như mở cờ tɾong bụng.

Đαng gấρ chiếc áo tự nhiên bác ấy cầm tαy tôi và bảo:
– Ơ! Sαo em đơm cho chị có bốn cái cúc thế này?

Tôi giải thích:
– Vì cái áo ngắn quá nên đơm năm cúc nhìn ɾất xấu. Em đã thử đặt ɾồi nhưng nhìn ɾất vô lý! Đây là sự cải tiến củα em đấy, chị biết không.

Bác hơi cαu mày:
– Nhưng từ xưα đến giờ không αi làm như thế! Áo thì ρhải có năm cúc chứ em!

Tôi hơi ρhật ý:
– Em đã nói ɾồi. Đây là một cải tiến củα em. Chị mặc tɾông đẹρ mà.

– Nhưng áo thì ρhải có năm chiếc cúc mới đúng. Cải tiến gì thì cũng ρhải tôn tɾọng tɾuyền thống em ạ.

Câu đi câu lại nhưng có lẽ bác ấy cũng không ρhải là người quá khó tính nên đã nhận chiếc áo với vẻ mặt không vui. Còn tôi thì thầm nghĩ, bác tα thật vô lý, đã làm đẹρ cho mà lại không biết điều.

Tuy tɾả được chiếc áo nhưng suốt cả ngày hôm đó tôi làm việc tɾong tâm tɾạng không thoải mái, bứt ɾứt khó chịu và thắc mắc ɾất nhiều về cái áo, tại sαo nhất định cứ ρhải là năm cúc mà không ρhải là bốn hαy sáu…

Hôm sαu, tôi về nhà lục tung hòm quần áo củα mẹ lên và đếm gần chục chiếc áo cả cũ lẫn mới và thấy cái nào cũng 5 chiếc cúc cả. Nghĩ lại câu nói hôm quα củα bác khách hàng “cải tiến nhưng cũng ρhải tôn tɾọng tɾuyền thống em ạ” tôi bỗng cảm thấy hình như mình đã có điều gì không ρhải.

Từ sαu ngày ấy mỗi khi ɾα đường tôi thường nhìn chằm chằm và những người già mặc áo bà bα để đếm từng chiếc cúc như người lẩn thẩn. Và đúng là chiếc áo bà bα nào cũng có đủ năm chiếc cúc. Lạ thế.

Nhiều năm tɾôi quα, tôi bỏ nghề mαy chuyển sαng nghề bán hoα tươi, quên dần bác khách hàng năm xưα. Câu chuyện cũ cũng tưởng như tɾôi vào quá khứ.

Một buổi chiều tôi đαng cắt những tờ báo cũ để gói hoα cho khách, thì bất chợt nhìn vào góc tờ báo có dòng chữ: “BÍ MẬT NĂM CHIẾC CÚC ÁO”.

Như người cҺếϮ đuối vớ được cọc, tôi cầm tờ báo đọc lấy đọc để.

Câu chuyện kể ɾằng: Ngày xưα học tɾò toàn mặc áo bà bα, tɾên chiếc áo quy định năm chiếc cúc là tượng tɾưng cho năm đức tính củα con người: Nhân, Nghĩα, Lễ, Tɾí, Tín. Mỗi lần thầy giáo gọi, học tɾò lên bảng đầu cúi thấρ khoαnh tαy tɾước ngực, khi tɾả lời không được, thầy giáo thường Ьắt tɾò vân vê 5 chiếc cúc áo và Ьắt nói về ý nghĩα củα từng chiếc cúc một. Chiếc cúc áo tɾên cùng là chữ NHÂN (người thiếu chữ NHÂN sẽ tɾở thành kẻ ᵭộc ác). Chiếc thứ 2 là chữ NGHĨA (người thiếu chữ NGHĨA sẽ tɾở thành kẻ bội bạc). Cứ như vậy cho đến chiếc cuối cùng.

Chαo ôi! Tôi vừα sung sướng vì đã giải được những thắc mắc củα mình mấy chục năm nhưng lại xấu hổ về sự thiếu hiểu biết củα mình. Giá như ngày ấy tôi hiểu được ý nghĩ củα từng chiếc cúc áo thì đâu dám cả gαn “cải tiến” cái áo bà bα thành bốn cái cúc như vậy. Hóα ɾα, sự cách tân củα tôi chỉ là một việc làm liều lĩnh và điên ɾồ.

Sáng nαy tɾời chớm Đông se lạnh, tôi mở tủ để lấy quần áo, tự nhiên tôi lại chọn cho mình cái áo có đủ 5 chiếc cúc để mặc và chợt nghĩ đến bác khách hàng thấρ bé ngày nào.

Bây giờ không biết bác đαng sống ở nơi đâu. Nếu đọc được những dòng này, xin bác hãy quαy lại gặρ tôi ở cửα hàng hoα Minh Châu thuộc tổ 1, ρhường Hoα Chè, thành ρhố Sông Phượng. Gặρ lại bác, dù không còn làm nghề mαy nữα nhưng tôi nhất định sẽ tưởng nhớ lại nghề cũ để mαy đền bác một chiếc áo bà bα thật đẹρ, có đủ năm chiếc cúc.

Tác giả : Hồ Quỳnh Châu

Wednesday, January 15, 2025

Ned Ryun on Who’s Planning to Sabotage Trump From Within, Is DOGE Too Ambitious, & the FBI’s Future




Tin vắn

FB Le Hoang

-Ban tổ chức lễ nhậm chức của ông Trump cho biết có nhiều tin tức không tốt về lễ nhậm chức, nhưng đó chỉ là tin đồn. Họ đã sửa soạn cho lễ nhậm chức này cả năm nay chứ không phải trong vài tuần. Cảnh sát toàn nước Mỹ đã có 4000 người tình nguyện giúp đỡ. Cộng thêm 35 ngàn công an, cảnh sát, vệ binh. Các buổi tiệc liên hoan vào các tối thứ bảy, chúa Nhật, thứ hai đã bán hết vé.

Tổng thống Trump than phiền về lệnh treo cờ nửa cột của ông Biden cho đám tang ông Carter. Việc đầu tiên lúc 12:01 ngày 20 tháng 1 ông sẽ ký bỏ lệnh đó và treo cờ tới đỉnh cột vì tang lễ ông Carter đã xong.

Thống đốc Texas cũng đã ký lệnh bỏ treo cờ nửa cột của ông Biden, ngày ông Trump nhậm chức.

Thủ tướng Anh và thủ tướng Do Thái không được mời dự lễ nhưng ông Trump mời ông chủ tịch đảng đối lập ở Anh. Thủ tướng Do Thái thì nói từ chối lời mời của ông Trump, nhưng ông Trump lên tiếng bố có mời mày bao giờ đâu mà từ chối.

Cùng lúc báo politico đăng ông Trump mời ông Andrew McKenna vô nội các thì ông Trump cũng nói, mấy thằng fakenews loan tin bậy chớ bố đâu có mời hồi nào.

-Chuyện nữa là tài tử bóng, Ellen DeGeneres làm rầm rộ tháng trước, nói dọn đi Anh ở luôn, vì Trump đắc cử, không sống nổi. Sáng nay người ta thấy chị này ở Montecito, California, xanh xao vàng vọt vì trốn trong nhà lâu quá.

-Cùng hôm nay một chủ nhà ở Malibu bị cháy nhà trong cuộc hoả hoạn năm 1993 lên tiếng. Họ lên án Newsom xạo, vì ông nói sẽ cho phép cất nhà lại trong vài tháng. Nhà của họ cháy và đã xin phép cất lại nhà 12 năm rồi vẫn chưa được thành phố chấp thuận.

-Newsom ký lệnh sáng nay, cấm dân chúng trong vùng cháy nhà bán hay sang nhượng đất.

-Hunter Biden giàu to vì nhà bị cháy và tranh ảnh vẽ bị cháy rụi. Các bức ảnh vẽ trùn của Hunter Biden đã được bảo hiểm 30 triệu.

-Ông Trump khuyên ông Vivek nên về làm thượng nghị si Ohio, thế chỗ cho ông JD Vance đã đắc cử Phó tổng thống.

-Ông Biden nói việc ngưng bắn ở Trung đông chính xác là kế hoạch của ông đề xuất. Nhóm vận động của ông Trump chỉ ăn có theo.

Nhưng nhân viên bộ ngoại giao Do Thái, ông Alon Pinkas nói công lao điều đình ngưng bắn là của ông Trump, ông Biden chẳng có công gì cả.

- Nhà báo James O'Keefe thâu âm tại trận kế hoạch, âm mưu lật đổ ông Trump của một số tướng lãnh và các nhân vật cao cấp ở ngũ giác đài. Sẽ có một số tên tuổi ra toà án quân sự, sau ngày ông Trump nhậm chức, vì bằng chứng hiển nhiên.

-Dân biểu Chuck Edwards kêu gọi giám đốc FEMA, Criswell từ chức lập tức, sau khi hàng chục gia đình có con nhỏ ( trong cơn lũ lụt ở N.Carolina ) bị đuổi khỏi khách sạn trong giá lạnh 17 độ F. FEMA không còn trợ cấp cho nạn nhân bão lụt N.C.

Những người này cho biết họ được trợ cấp khách sạn 4 tháng nay nhưng không nhận được tiền cho $750 của ông Biden.

So sánh giữa cháy ở California với lụt ở North Carolina thì việc cháy nhà ở California không có nghĩa gì cả. North Carolina hư hại 156,000 căn nhà trong khi California chỉ cháy khoảng 13,000 căn.

Báo chí la rần rần về Los Angeles vì khu vực này là nơi tài phiệt của dân chủ và North Carolina là cộng hoà.

-Ông Newsom đã cắt giãm hàng tỷ đô trong ngân sách cứu hoả để chuyển tiền sang trợ giúp di dân lậu, người vô gia cư và biến đổi khí hậu.



-Những việc làm rất dơ của chính phủ Biden trong những ngày cuối.
Thượng viện thông báo việc phỏng vấn các nhân vật quan trọng trong nội các ông Trump phải dời lại tuần sau thay vì ngày mai vì Fbi chưa kịp điều tra những người này.

Bà Kristi Noem, thống đốc South Dakota vào chức vụ Bộ trưởng an ninh nội địa, homeland security.

Bà Tulsi Gabbard, cựu phó chủ tịch đảng dân chủ vào vai giám đốc an ninh quốc gia.

Ông Doug Burgum, thống đốc North Dakota vào vai bộ trưởng bô nội vụ, interior.

-Các nhân viên chữa lửa Los Angeles cho biết Newsom đã ra lệnh đuổi Elon Musk ra khỏi bộ chỉ huy chữa lửa ở Los Angeles và trả lại các hệ thống starlinkX của Elon giúp đở làm cho tình trạng liên lạc khó khăn thêm.
Bên cạnh đó chửa lữa cũng không được báo là các hồ chứa nước không có nước và các đường ống chứa nước cứu hoả không có nước.

Tin tức hôm nay cũng cho biết, phụ tá Thị trưởng, phụ trách An toàn Công cộng kiêm chữa lửa Brian Williams, đang trong thời gian nghỉ có lãnh lương vì đã bị Fbi xét nhà và điều tra về tội đe dọa đánh bom mà ông này được cho là nhắm vào tòa thị chính vào 2 tuần trước.

-Đình chiến giữa DoThái và Hamas có hiệu lực vào ngày chúa nhật. Hamas thả các con tin.

Toà Bạch ốc ra thông báo nhờ công ơn trời biển của ông Biden dàn xếp chấm dứt chiến tranh. Khi ông Biden được hỏi công của ông hay của ông Trump. Ông Biden trả lời, đừng giỡn nhột.

Ai cũng biết ông Trump đã đưa người đi Trung Đông điều đình cả tuần nay và yêu cầu 2 bên chấm dứt chiến tranh trước khi ông nhậm chức.

-Bà Pamela Bondi bộ trưởng tư pháp tương lai đá thượng nghị si Adam Schiff muốn quẹo cổ "Tôi sẽ không lừa dối quốc gia này như ông. Ông đã bị Quốc hội đá đít vì những bình luận như thế này."

Ai có thời gian nên xem cuộc điều trần của bà trước thượng viện. Rất độc đáo. Hầu hết các thành viên dân chủ đều bị đá quẹo cổ.

-Trong một động tác rất là dơ dáy, bộ tư pháp công bố biên bản điều tra việc xét nhà ông Trump và buộc ông vô số tội. Ông Biden lên án các toà án đã bị ông Trump thao túng nên đã không xử. Nếu toà án công tâm xử tội ông Trump, ông đã bị 400 năm tù chứ không được làm TT.

-Trong một động thái khác SEC của ông Biden cũng vừa nộp đơn kiện Elon Musk vì tội mua công ty Twitter với giá rẻ. Elon Musk đã mua công ty Twitter với giá 44 tỷ trong khi các ngân hàng đánh giá công ty này chỉ có 19.3 tỷ.

-Thêm một việc làm rất dơ ảnh hưởng rất nặng đến an ninh là ông Biden đồng ý giao căn cứ Hải quân ở Diego Garcia cho chính quyền sở tại. Đây là một căn cứ chiến lược của Mỹ giống như Guam nằm trong Ấn độ dương. Tình hình chuyển vận đường biển ra sao nếu chính quyền nơi này bán căn cứ này lại cho Trung cộng. Việc này không khác gì Mỹ bán kênh Panama với giá $1.

Mặc khác bộ trưởng quốc phòng Lloyd Austin cảnh báo rằng lá cờ Ukraine trong văn phòng Bộ trưởng Quốc phòng sẽ bị gỡ bỏ nếu ông Pete Hegseth được quốc hội chấp nhận.

Thêm nữa, thượng nghị sĩ dân chủ tiểu bang Washington. Rebecca Saldaña vừa đưa ra lại dự luật nhằm cung cấp trợ cấp thất nghiệp cho những người bất hợp pháp không được phép làm việc, thay vì phải để họ lãnh welfare ít tiền hơn.

-Về mặc tích cực, tiểu bang Georgia vừa đưa ra dự luật bất kỳ người nào, chấp nhận ân xá cho bất kỳ tội phạm nào, theo luật pháp Hoa Kỳ sẽ không đủ điều kiện để được bầu, hoặc bổ nhiệm vào văn phòng luật sư quận cũng như không được làm luật sư quận. Việc này nhầm ngăn ngừa biện lý Fani Willis của quận Fulton trở lại nếu ông Biden xóa tội cho bà này mặc dù hiện tại bà chưa bị truy tố.

Nhưng dự luật này đưa ra cũng loáng thoáng cho chúng ta thấy tương lai của biện lý Willis, người ra lệnh bắt nhốt ông Trump không lấy gì sáng sủa lắm.

=Một diễn biến lớn khác là Tổng thống Nam Hàn đã bị phe đối lập bắt và hãng CoCa cola vừa làm một loại coca diet đặc biệt đề tặng ông Trump trong lễ nhậm chức nhằm xí xóa chuyện hãng này đã công kích ông kịch liệt 4 năm về trước.

-Chuyện nữa để thấy xã hội Tây phương đang xuống cấp trầm trọng. Báo chí đăng rần rần và tôn vinh như một nhân vật nổi tiếng.

Một người mẫu con heo vừa phá vỡ kỷ lục thế giới vì úp ngữa với 1057 người đàn ông trong 12 giờ. Tính thời gian thì một người nằm trên bụng cô không tới 40 giây.





-Chơi kiểu này thì bức bụng.
Ông bà Joe Biden, Elon Musk, Mark Zuckerberg, Jeff Bezos, Bill & Hillary Clinton, George & Laura Bush, Barack Obama nhưng không có bà Michelle và một số nhân vật tiếng tăm cánh tả sẽ là khách danh dự trong lễ nhậm chức của ông Trump.

Tin tức là Obama và Michelle đang trong tình trạng chờ đường ai nấy đi, vì trong đám tang ông Carter cũng không có bà Michelle.

-Phong trào lật ghế Newsom phát động ở Los Angeles.

-Chủ tịch hạ viện nói sẽ không cứu trợ California nếu các chính sách về phân phối nước không thay đổi.

-Thượng viện chất vấn để chấp thuận cho những chức vụ quan trọng trong nội các ông Trump hôm nay. Ông Pete Hegseth, dự bộ trưởng quốc phòng đã trả lời các câu hỏi rất tốt. Phe dân chủ hơi yếu thế, yêu cầu có thêm một ngày nữa để chất vấn.

-Washington Post từ 30 triệu độc giã nay chỉ còn chưa tới 3 triệu, đang trên đường chờ dẹp tiệm nếu không có Jeff Bezos bơm tiền vào.

-Chủ báo Los Angeles times nói đã phạm sai lầm khi cổ võ, bơm hơi cho thị trưởng Los Angeles lúc ứng cử.

-Hạ viện thông qua dự luật, không cho hai hệ dự thí trong các cuộc tranh tài thể thao.
2 dân biểu dân chủ và 216 cộng hoà thuận.
206 dân biểu dân chủ chống.

-Thượng nghị si California, Adam Schiff sẽ không được vào tiểu uỷ ban nào của thượng viện, cho đến khi cuộc điều tra về việc nói láo của ông ở hạ viện về vấn đề Nga giúp đở ông Trump được điều tra cặn kẻ và sáng tỏ.
Ở hạ viện năm trước ông cũng đã bị đuổi ra khỏi các uỷ ban vì tội nói láo.

-Chủ tịch hạ viện ra lệnh cho quốc kỳ phải treo tới đỉnh trước quốc hội, trong ngày ông Trump nhậm chức.

-Bộ trưởng bộ tài chánh Anh từ chức.

-Ông cộng hoà đắc cử chủ tịch hạ viện Minnesota, điều đặc biệt trong tiểu bang dân chủ.

-Wow, mấy ông nhà bị cháy ở California sắp giàu to.
Tổng thống vĩ đại Biden đã quyết định ưu ái tặng những người bị nhà cháy nguyên một lần, một số tiền là 77,000 cents.

-Chánh phủ Trung cộng nói báo Bloomberg loan tin fakenews vì họ không có ý định bán Tiktok cho ai.

-Bà Melania nói sẽ chỉ mướn khoảng 10 người phụ tá chứ không mướn nhiều để tránh lãng phí ngân sách quốc gia. Bà Jill Biden thì có 24 người. Riêng ông Biden thì có 564 người phụ tá.

-Những luật lệ tạp nhạp của ông Biden làm cho Mỹ hàng năm mất 1939 tỷ. Ông Trump sẽ huỹ bỏ những lệnh tạp nhạp này. Hình.

-Ca si Carrie Underwood sẽ trình diễn trong lễ nhậm chức của ông Trump. Đặc biệt một chiếc xe rác Trump sẽ đi diễn hành. Ý ông Trump là sẽ đem rác đi đỗ.

- Cá độ đã lên tột đỉnh. Polymarket cho bắt độ nếu trong diễn văn nhậm chức ông Trump có nói chữ bitcoin hay crypto thì 15 ăn 100. Nếu nói chữ Doge thì 13 ăn 100. Số người bắt độ đã lên gần 2 triệu đô.

-Sau dự luật mua lại kênh đào Panama, dự luật đổi tên vịnh Gulf of Mexico thành Gulf of America. Một dự luật mua lại Greenland vừa được nộp vào quốc hội hôm nay.

-Los Angeles DA truy tố Jose Carranza-Escobar vì 3 tội đốt nhà. Các tin tức tổng hợp cho biết có ít nhất 20 vụ đốt nhà trong khu vực LA. Cháy nhà không chỉ là biến đổi khí hậu.

-Ông Newsom nói giá điện ở California là rẽ nhất nước Mỹ nhưng báo chí cho biết giá điện California mắc nhất. Giá từ 35 cents tới 52 cents mỗi kilowatt. Giá trung bình $291/tháng cho một gia đình.

-100 nhân viên của đảng Lao động Anh sẽ bị Mỹ truy tố về tội can thiệp bầu cử vì họ đã đến Mỹ trong tháng 10/24 để vận động bầu cử cho Kamala.



Tuesday, January 14, 2025

Ôn Ơi! 


Bún Nước Lèo Sóc Trăng (Hình internet)

Nằm ở cửa Nam sông Hậu, vùng đồng bằng sông Cửu Long, miền Nam Việt Nam, Sóc Trăng giáp với Trà Vinh, Vĩnh Long, Hậu Giang và Bạc Liêu. Sóc Trăng có bờ biển dài khoảng 72 km giáp với Biển Đông. Có Cửa Ba Động nơi tui xuống thuyền vượt biên ngày cũ.

Tên Sóc Trăng, thời VNCH là tỉnh Ba Xuyên, xuất phát từ tiếng Khmer ‘Srok Khleang’, có nghĩa là ‘vùng đất của kho bạc’ hoặc ‘nơi chứa bạc’. Tôi nghĩ Sóc Trăng là cái sóc trù phú nhờ đất giồng ven biển do phù sa sông Hậu tràn bờ bồi đắp cả ngàn năm. Miệt Sóc Trăng dân cuốc khoai nhiều lắm. Trên đất giồng, mình trồng khoai lang.

Dân Sóc Trăng có người Việt, người Miên và người Tiều. Người Miên, còn gọi là người Khmer, là sắc dân thiểu số, ít người khi so với người Việt. Người Miên sống tập trung trong nhiều phum sóc ở Sóc Trăng. “Phum” trong tiếng Khmer có nghĩa là ‘vườn’, tương đương với xóm, thôn, ấp của người Việt, gồm một số gia đình có bà con với nhau. Mỗi phum thường có hàng rào tre xanh bao quanh và có cổng phum. Sóc thì nhiều phum, tương đương với làng hoặc xã của người Việt. Mỗi sóc thường có một hoặc nhiều ngôi chùa Miên. Các ngôi chùa Khmer (wat) đẹp và cổ kính như chùa Dơi, chùa Đất Sét và chùa Phật Nằm, theo hệ phái Phật giáo Nam tông.

Người Miên ở Sóc Trăng nói tiếng Khmer. Tiếng Khmer có nguồn gốc từ chữ Pallava của Ấn Độ, là ngôn ngữ đa âm và tượng thanh, nghĩa là mỗi ký tự đại diện cho một âm thanh cụ thể. Tiếng Khmer có một lượng lớn từ vay mượn từ tiếng Phạn và tiếng Pali, do ảnh hưởng của Ấn Độ giáo và Phật giáo. Ngoài ra, tiếng Khmer cũng có nhiều từ vay mượn từ tiếng Pháp do thời kỳ thuộc địa. Tiếng Khmer có nhiều phương ngữ khác nhau, như phương ngữ Phnom Penh, thủ đô của Campuchia; phương ngữ Battambang, vùng tây bắc Campuchia; và phương ngữ Khmer Krom. Từ “Krom” có nghĩa là ‘dưới’, thường chỉ những người Khmer sống ở phía nam của Campuchia, tức là khu vực đồng bằng sông Cửu Long.
Đua ghe trong Lễ hội Ok Om Bok

Về Kế Sách, Sóc Trăng, tôi biết người Miên có Lễ hội Ok Om Bok (Lễ cúng trăng), Lễ hội Chol Chnam Thmay (Tết Khmer) và Lễ hội Đôn-ta (Lễ cúng ông bà).

Người Miên thích cờ bạc, chơi bầu cua cá cọp; tin dị đoan, xin số đề mà huyện đề là một ông người Tiều lủm hết.

Người Khmer đi ‘tu phước’ là đi chùa đọc kinh, lạy Phật, cúng dường cho các sư sãi, ôm bình bát, không đi khất thực, bố thí cho những người nghèo.

Người Miên không địa táng hoặc thổ táng (thổ là đất), đem chôn dưới đất như người Việt. Người Miên theo phong tục hỏa táng (hỏa là lửa) nên bị chọc quê là “dân chết đốt”. Nghe vậy họ giận mình lắm nhe!

Tui biết tiếng Việt chịu ảnh hưởng tiếng Miên như: Con nít khỉ khọn bị kêu là thằng cốt đột, thằng khỉ. “Bon ơi! Tâu na? Tâu tâm tức, tâu xa, tâu phất xạ, tâu phất cà phê ôn ơi” (Anh ơi! Hôm nay đi đâu? Đi tắm xong thì đi chợ nhậu, đi uống cà phê, em ơi.)

Vàm nơi một con rạch đổ vào một con sông. Bưng vùng đồng lầy ngập nước, mọc nhiều cỏ lác. “Trắng da vì bởi má cưng. Đen da vì bởi lội bưng vớt bèo.” Biền bãi lầy ở ven sông rạch, nước thì ngập.

Xoài đông ken giữa mùa, nhiều trái. Củ co mọc hoang vùng đồng nước, có lá và cọng giống như bông súng nhưng nhỏ hơn. Củ co nhỏ, thường chỉ bằng ngón chân cái người lớn, với vỏ ngoài màu đen và xù xì. Khi nấu chín, củ co có vị bùi và dẻo, vị hơi đắng tương tự như khoai môn, khoai cao. Người dân thường móc củ co để ăn độn với cơm hoặc nấu cháo. Ca dao có câu: 

Củ co, bông súng, rau tràng. Chờ đôi năm nữa cho nàng lớn khôn. Em muốn về Mỹ Hội mà bà nội không cho. Bắt vào Đồng Tháp, ăn bông súng với củ co thấu trời. Đói lòng đi móc củ co. Thấy em hết gạo anh cho một nồi. Rồi hỏi anh có nhớ Bảy Ngàn. Củ co ăn với củ bàng thế cơm?”

Múa Rom Vong, của người Khmer ở Kế Sách, Sóc Trăng

Tui ăn dưa điên điển làm bằng bông điên điển, màu vàng, mọc nhiều ở vùng đất bưng, chấm thịt kho, cá kho…

Sau tháng Tư năm 1975 định mệnh, nhạc sĩ Trần Thiện Thanh từ Sài Gòn phải phiêu dạt về Cần Thơ kiếm sống. Ông có viết bài hát “Chiếc Áo Bà Ba” nổi tiếng: 

Chiếc áo bà ba trên dòng sông thăm thẳm, thấp thoáng con xuồng bé nhỏ lướt mong manh. Nón lá đội nghiêng, tóc dài con nước đổ. Hậu Giang ơi em vẫn đẹp ngàn đời. Nhớ chiếc xuồng xưa năm nào trên bến cũ. Thương lắm câu hò kêu gọi khách sang sông. Áo trắng xuồng đưa mắt cười em khẽ gọi. Người thương ơi em vẫn đợi chờ…”

Đẹp quá quê hương hôm nay đẹp vô ngần. Về Sóc Trăng một ngày, nghe ca điệu lâm thôn. Đàn én chao nghiêng, xôn xao mùa lúa chín. Về bến Ninh Kiều, thấy nàng đợi người yêu…”

(Mấy câu này, ông Nhật Trường hô khẩu hiệu của VC. Hô xong, ông tìm cách vọt qua Mỹ mất tiêu luôn. Tôi bèn bắt chước nhạc sĩ Trần Thiện Thanh, một đi không trở lại.)

Bài “Chiếc áo bà ba” của ông làm tôi nhớ điệu lâm thôn, còn được gọi là múa Rom Vong, của người Khmer ở Kế Sách, Sóc Trăng. Người con gái Khmer tôi yêu, mặc “sarong,” một mảnh vải dài, thường có hoa văn và màu sắc sặc sỡ, được quấn quanh cơ thể từ eo xuống chân. Em dắt tôi đi theo vòng tròn. Những động tác của em uyển chuyển và nhịp nhàng, trong khi hai tay tôi cứng ngắc như hai khúc củi. Tôi quơ quơ đuổi muỗi, làm em cười khanh khách.

Rồi VC, Cái Văn Quạ, tức Năm Quạ, từ bưng biền lội ra; Hai Tịch từ xã Kế An đi cẳng không, vì nhỏ lớn chưa hề mang giày hay dép lội vào chợ Kế Sách. Sự ngu dốt của chúng biến tình tôi thành tình mộng. Vì thời cuộc, tôi xa em từ độ ấy.

Quê người, tôi vẫn nhớ quê mình. Tôi nhớ Sóc Trăng, nhớ Kế Sách, nhớ em yêu còn kẹt lại bên kia biển, bên kia trời lận đận. Em ơi, anh yêu em lắm: (oun aoy, bong srolanh oun nas). Em ơi, anh nhớ em lắm: (oun aoy, bong neuk oun nas). Quê người nghĩ xót thân lưu lạc! “Mè ơi!” Má ơi! Hu hu!

Đoàn Xuân Thu

Tucker Carlson and Michael Shellenberger Break Down the California Fires




Monday, January 13, 2025

Đầy Tớ Ăn Tết No Căng | 13.01.25




Blog Archive