Saturday, November 2, 2019

Cầu Cơ Bên Việt Nam, Gọi Hồn Trên Đất Mỹ

Pha Lê

Cuộc đời học sinh trải dài hơn 12 năm ngồi ghế nhà trường, chắc hẳn ai trong chúng ta cũng đều có muôn vàn kỷ niệm về ngôi trường mà mình đã miệt mài đèn sách, đã chia vui xẻ buồn cùng bạn bè từ thuở ấu thơ cho đến lúc trưởng thành.

Chúng tôi là những học sinh của một trong những trường Nữ Trung Học nổi tiếng SG: Trường Nữ Trung Học Trưng Vương. Trước khi vào chuyện, xin được tóm tắt sơ lược về ngôi trường của chúng tôi. Trường được tọa lạc cuối con đường Nguyễn Bỉnh Khiêm quanh năm cây phủ rậm rạp, khung cảnh dù thật nên thơ nhưng không kém phần âm u, tĩnh mịch. Láng giềng của chúng tôi thì có Sở Thú đằng trước mặt, phía trái là Nha Khảo Thí và trường Nam Sinh Võ Trường Toản, phía phải là trường Nữ Sinh Nội Trú Saint Paul. Điều này có nghĩa là nơi đây quang cảnh chỉ tấp nập vào những giờ công sở làm việc, hoặc những giờ tan học, nhộn nhịp đưa đón học sinh của trường chúng tôi và trường bạn kế cận. Ngoài ra thông thường chỉ khoảng sau 6 giờ chiều là cảnh vật nơi đây thật im lìm hoang vắng với con đường Nguyễn Bỉnh Khiêm dài hun hút ngập đầy xác lá vàng rơi.

Trước năm 75, trường chúng tôi thường đóng cổng sau 6 giờ, khi những lớp học buổi chiều đã chấm dứt. Quang cảnh ồn ào náo nhiệt của một buổi tan trường thường rất nhanh chóng trôi qua để trả lại cho chúng tôi khung cảnh một sân trường tẻ lạnh, vắng ngắt, Một lần ngồi một mình chờ người chị đến đón trễ, quanh tôi chỉ còn lác đác vài ba tà áo dài trắng lẻ loi, hôm ấy SG mưa phùn, khung cảnh trong sân trường âm u một cách kỳ lạ khiến tôi rùng mình, một cảm giác rờn rợn pha lẫn nỗi sợ hãi vô cớ khiến tôi hốt hoảng bước nhanh về phía những người bạn cũng đang chờ người nhà đến đón. Tôi tự nhủ nhất định sẽ không bao giờ ở lại trường trễ như thế này.

Nhưng sau năm 75, do chương trình giáo dục thay đổi, ngoài giờ học tập buổi sáng, chúng tôi bắt buộc phải ở lại buổi chiều để thực tập lao động, đan mành trúc, làm đậu hũ v.v... để gây quỹ cho trường. Chúng tôi gần ba chục đứa ồn ào lao động trong dãy nhà tôn sau khu để xe cho nên rất nhiều lần công việc xong xuôi thì trời đã về chiều, mặt trời đã xế bóng, khung cảnh sân trường thật âm u, tĩnh mịch khiến tôi bỗng nhớ lại cái cảm giác ơn ớn lành lạnh mà ngày xưa tôi chợt bắt gặp nơi sân trường hoang vắng năm nào. Đang hoang mang sợ hãi , tiếng Kim Phụng cất lên khiến tôi giật bắn mình khi nghe nó hỏi:

- Tụi mày có nghe chuyện nhỏ Thùy Nga nhìn thấy ma trên lầu hai, dãy lớp 10 không, hình như mới tuần trước thì phải

Tất cả chúng tôi hơn mười đứa nhốn nháo dáo dác nhìn quanh vì trời đã chập choạng nhá nhem tối. Tôi bực mình la lên:

- Trời đất . Kim Phụng ơi. sao tự dưng lại mang chuyện ma ra kể lúc này vậy, thôi thôi , tao không muốn nghe, không muốn biết, đi về tụi mày ơi.

Thế là lũ chúng tôi cắm đầu cắm cổ đạp xe mải miết ra khỏi cổng trường. Tôi ngoái đầu quay lại nhìn con đường NBK đằng sau lưng trông thật âm u kỳ bí đến rợn người.

Vài ngày sau đó, nhớ lời kể của Kim Phụng, dù rất nhát gan nhưng tội vẫn tò mò đi tìm Thúy Nga hỏi cho ra lẽ. Một buổi trưa hai đứa chúng tôi ngồi nghỉ dưới tàng cây phượng rợp mát nơi góc sân, nó đã kể với tôi;

- Gặp ma hay nhìn thấy thấp thoáng bóng ma trong trường mình thì nhiều đứa đã từng chứng kiến và đã kể lại, nhưng riêng tao, chính mắt tao trông thấy một bóng trắng ngồi vắt vẻo trên thành cửa sổ, mà giữa buổi trưa nha mày !

- Trời đất, tôi hoảng hốt kêu lên, giữa trưa, mày có hoa mắt nhìn lầm không đó, ma gì mà hiện ra giữa ban ngày ban mặt vậy !

Thúy Nga vẫn lắc đầu cười nhưng run run giọng nói tiếp:

- Không phải chỉ một lần đâu nha, tao còn nhìn thấy thêm hai lần nữa ở nhà xe.

Nhìn khuôn mặt thất thần của nó, tôi tin là nó nói thật, và khu để xe chính là nhà xác của bệnh viện Pháp ngày xưa. Nhiều lần chúng tôi đã được nghe bác lao công già kể có những đêm bác nghe nhiều tiếng chân bước đi, đôi lần còn thêm tiếng khóc nỉ non, nhưng khi bác bước ra xem thì nhà xe vắng ngắt không một bóng người. Hai đứa tôi vẫn ngồi yên vừa suy nghi mông lung và cái cảm giác ơn ớn lành lạnh khiến tôi khẽ rùng mình. Chợt Thúy Nga trầm giọng hỏi :

- Tao có nghe người ta nói nếu mình gặp ma vài lần thì rất có thể linh hồn đó muốn nhắn nhủ hay báo cho mình một chuyện gì, nhưng làm thế nào để "hiểu " ý của họ đây ?

Nghe nó dùng chữ " hiểu ", tôi bật cười và nói đùa :

- Muốn hiểu họ thì mày chỉ có cách nói chuyện với họ ! có nghĩa là mày phải nói chuyện với ...ma ! mày nhắm có làm nổi không đó ?

Nói xong, hai đứa chúng tôi cùng so vai, rụt cổ cười xòa và chạy vào lớp.

Nhưng hai ngày sau, Thúy Nga tìm tôi trong giờ ra chơi, mặt mày nghiêm nghị, nó nói :

- Tao đã tìm ra cách " nói" chuyện với người bên kia rồi mày ơi ! Mày có biết trò chơi " cầu cơ " không ?

- Có, tao nghe kể nhưng chưa tham dự bao giờ, tôi ngần ngại trả lời, có điều nghe nói trò chơi này cũng nguy hiểm lắm nghe mày, với lại tìm đâu ra được những dụng cụ của trò chơi này đây?

- Chuyện nhỏ ! Chỉ cần mày cũng đồng ý tham gia cầu cơ với tụi tao là tốt rồi, tao đã rủ được 8 đứa, thêm mày và tao là 10 mạng. tao nghe nói đông người quá ma nó cũng... sợ không tới !

Tôi bật cười vì câu nói của nó và thầm nghĩ " cái đám ...thứ ba học trò này có lẽ chẳng biết sợ là gì ! "

Một tuần lễ sau, chúng tôi tụ họp sau dãy nhà để xe vào buổi trưa sau giờ tan học. Lúc đầu Thúy Nga quyết định thực hiện trò chơi cầu cơ này vào buổi chiều, nhưng tôi nhất định khăng khăng phản đối. Cái cảm giác gai gai ớn lạnh cùng với hình ảnh sân trường âm u tĩnh mịch một cách ma quái kỳ dị trong buổi chiều tà hôm nào mãi mãi tôi vẫn không thể nào quên được. Mười đứa chúng tôi ngồi quây quần sát bên nhau, " chủ trì " buổi cầu cơ là Bích Diễm, nó trịnh trọng đặt xuống đất những vật dụng cho buổi cầu cơ. Đó là một tấm giấy carton dầy, lớn khoảng ba, bốn lần quyển vở học trò, cùng một đồng tiền cắc khá to, Bích Diễm nghiêm trang giảng nghĩa :

- Trên tấm giấy này, góc phải có ghi chữ " Giáng "và góc trái ghi chữ " Thăng " là để báo sự việc hồn đến và hồn đi, trên đầu trang có dòng chữ ' Tiên, Thánh, Thần, Ma, Yêu, Quỷ ' để chỉ tính cách của vong hồn vừa ghé qua ...

Nghe đến đây, Thu Thủy là đứa xông xáo nhất ghé tai tôi thì thầm :

- Ê mày, nếu hồn chạy ra chữ quỷ thì tụi mình phải làm sao ?

Quay sang nhìn nó, tôi suýt phì cười vì trên khuôn mặt cố làm ra vẻ nghiêm trang là một ánh mắt mang đầy nét diễu cợt, có lẽ cũng như tôi, Thu Thủy vẫn không tin tưởng chút nào về trò chơi gọi hồn này .

Tiếng Bích Diễm vẫn trầm trầm tha thiết :

- Giữa trang giấy là 24 mẫu tự từ A tới Y, cùng 10 số đếm từ 1 tới 0. Cuối trang có một hình vẽ trái tim là chỗ để đặt cơ vào.

- Cơ, mày nói gì tụi tao không hiểu ?

Một đứa trong nhóm buột mệng hỏi .

Vẫn với một giong từ tốn, Bích Diễm nói :

- Cơ đúng ra phải là một mếng gỗ khắc hình trái tim được làm từ ván hòm người chết, nhưng tao tìm không được, không sao vì thông thường người ta hay dùng một đồng bạc cắc như thế này để thay thế cũng được. Cuối góc trái là chữ không và góc phải là chữ có. Bây giờ tụi mình bắt đầu cuộc chơi cầu cơ gọi hồn, tụi mày sẵn sàng chưa ?

Dứt lời Bích Diễm đặt đồng bạc cắc vào vị trí có vẽ hình trái tim, nó và hai đứa bạn có lẽ đã được chỉ định cùng đặt một ngón tay trỏ lên trên đồng bạc. Bỗng Minh Trang, một cô bạn nổi tiếng nghịch ngợm nhất lớp hỏi:

- Đồng tiền này mày có dùng để... cạo gió bao giờ chưa, tao sợ mùi dầu Nhị Thiên Đường hay dầu Cù Là làm hồn không nhập vào được .!

Vài tiếng cười lẻ loi cất lên, nhưng Bích Diễm cau mày và trả lời với một giọng cộc lốc :

- Ai không tin, xin mời ra khỏi nơi đây lập tức.

Tôi giật mình nhìn sững Bích Diễm, cô bạn nổi tiếng ăn nói dịu dàng nhất lớp sao hôm nay bỗng trở nên cộc cằn khó ưa. Tôi vội giảng hòa:

- Thôi thôi, mình bắt đầu được chưa ?

Bích Diễm hít một hơi dài và bắt đầu đọc lời khần vái. Chúng tôi tất cả đều im lặng chăm chú lắng nghe, dù không tin tưởng một chút nào vào trò chơi này, nhưng tôi phải thầm khâm phục bài văn tế gọi hồn này không biết do ai viết ra, và đã có từ bao giờ mà lời thơ dù rất đơn sơ giản di, nhưng rất xúc tích và thật cảm động, cộng thêm giọng đọc da diết của Bích Diễm khiến tôi chợt cảm thấy xúc động lạ thường:

...Hoăc hồn ở bờ sông, ngọn cỏ,
hoặc hồn nơi bụi chuối, cành đa,
hoăc nơi rừng rậm mịt mờ,
hoăc nơi cầu cũ, hoăc trời chốn xưa,
Ai qua đây xin nhớ nhập vào ....

Bích Diễm vừa đọc xong bài khấn, nó lại hít một hơi dài, cất tiếng hỏi:

- Nếu có " ai " đang hiện diện quanh đây, xin hãy nhập vào cho chúng tôi có cơ hội được tiếp xúc .

Đồng bạc cắc dưới ba ngón tay bắt đầu nhúc nhích. Chúng tôi nín thở chăm chú nhìn, tôi cảm thấy không gian xung quanh như chợt rơi vào im vắng một cách kỳ lạ, cái cảm giác gai gai ớn lạnh khiến tôi khẽ rùng mình. Trên bàn cầu cơ, đồng bạc cắc bắt đầu chuyển động, nó chạy từ từ đến chữ " giáng ", ngừng lại đó vài giây, xoay tròn và rồi chạy lui trở về vị trí trái tim lúc đầu như để thông báo với chúng tôi là trò chơi cầu cơ sẽ bắt đầu.

Trong khi lũ chúng tôi bị khích động gần như nghẹt thở thì Bích Diễm vẫn bính tĩnh hỏi :

- Xin hồn cho biết hồn thuộc đẳng cấp nào và là nam hay nữ ?

Đồng bạc cắc lần này chạy nhanh hơn, nó ngừng ở chữ ma và chữ nữ ! Có vài tiếng kêu thảnh thốt của mấy đứa bạn, ngay cả chính bản thân tôi  dù đã biết đây là trò chơi nói chuyện với thế giới bên kia, vậy mà khi nhìn thấy chữ ma, một chút xíu nữa tôi đã buột miệng kêu lên " Chúa ơi " ! . Đúng là người dày dạn kinh nghiệm về cầu cơ, Bích Diễm thấy chúng tôi hoang mang giao đông cùng cực, nó vội lên tiếng hỏi:

- Xin hồn cho biết bao nhiêu tuổi, và danh tánh của hồn là gì ?

Con cơ lại chạy vù vù trên giấy và ngừng lại ở con số 16. Tôi thảnh thốt, buột miệng hỏi:

- 16 tuổi, hồn từ trần lúc còn quá trẻ, bằng tuổi chúng tôi, vì sao ?

- Vì chiến tranh, mất hơn 10 năm rồi.

Trả lời xong, bỗng cơ khựng lại vài giây và bắt đầu chạy vòng tròn, chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì. Tôi quay sang nhìn Bích Diễm chờ lời giải thích. Khuôn mặt nó lúc này trắng xanh, Bích Diễm nghẹn ngào :

-Hồn đang khóc ! khi cơ chạy vòng tròn là cơ khóc, khi chạy ngang qua ngang lại là cơ cười .

Nghe xong lời diễn giải của Bích Diễm, chúng tôi dường như bất động, nỗi thương cảm cho số phận bạc hạnh của cô gái đồng tuổi khiến chúng tôi quên luôn cảm giác rờn rợn từ lúc bắt đầu cầu cơ tới giờ. Mấy phút sau, Bích Diễm đành lên tiếng nhắc chúng tôi :

- Bây giờ các bạn có thể đặt câu hỏi, câu hỏi có thể là những chuyện quá khứ, tương lai, hay có thể là những điều riêng tư mà chỉ có mình bạn biết.

Thế là lũ chúng tôi bắt đầu lao xao, chộn rộn đặt những câu hỏi mà sau này ngồi nghĩ lại tôi vẫn không khỏi bật cười, vì lúc đó chúng tôi chỉ là những học sinh non nớt, những đứa " ăn chưa no, lo chưa tới " cho nên thậm chí một cô bạn tôi đã hỏi hồn có đẹp không, trước khi mất đã có người yêu chưa !!! .

Tôi lặng lẽ chăm chú quan sát đồng tiền cắc, hay con cơ, chạy tới chạy lui trên hàng mẫu tự để ghép thành chữ mỗi khi trả lời câu hỏi của mọi người. Lúc đầu tôi vẫn nghĩ con cơ chạy là do những ngón tay đặt trên đó đẩy tới đẩy lui, nhưng khi nhìn cơ chạy thoăn thoắt vù vù tạo nên những dòng chữ nhanh đến nỗi tôi chỉ đọc mà còn không kịp, thì làm sao những cô bạn tôi có thể đẩy, chọn mẫu tự và ghép thành chữ nhanh như vậy. Đọc những dòng chữ mà cơ viết trên giấy để trả lời những câu hỏi của chúng tôi, tôi thầm nghĩ ma cũng đâu đến nỗi nào đáng sợ lắm đâu, có khi còn ...dễ thương nữa là đằng khác !Đúng vậy vì khi Bích Diễm hỏi :

- Hồn mất sớm như vậy, hồn có một mơ ước nào chưa thực hiện mà hồn có thể chia xẻ, hay hồn có muốn chúng tôi làm diều gì cho hồn chăng ?

Cơ dưới những ngón tay của các cô bạn tôi bỗng chạy qua chạy lai, Thu Thủy thì thầm bên tai tôi:

- Chắc cơ đang cười, phải không mày ?

Tất cả chúng tôi nín thở nhìn chăm chăm vào đồng tiền trước mặt, cơ chạy vùn vụt với những giòng chữ :

-Hồi đó, tui mơ lớn lên tui được làm cô giáo dậy mấy đứa nhỏ trong làng quê tui. Làng quê tui, làng Đồng Hới nghèo lắm ...

Viết đến đây, bỗng cơ ngừng lại vài phút, rồi từ từ chậm chạp viết tiếp :

- Hồi xưa đi học tui cũng hay ăn quà vặt như mấy cô ! cóc xoài ổi ô mai gì gì đó ...

Có vài tiếng cười khúc khích từ trong đám bạn vang lên, nhưng riêng tôi thì không thể nào cười nổi. Dù có thân thiện, nhưng đây là một hồn ma bóng quế, âm dương cách biệt đôi đường, cho nên tôi vẫn cảm thấy rờn rợn, gai gai người. Bên cạnh tôi Thu Thủy cũng ngồi im lìm nhưng bàn tay nó đang xoắn chặt tà áo dài của tôi, chợt nó bật ra câu hỏi :

- Nếu thực sự cơ chạy không phải là do các bạn tôi đẩy, thì xin cơ hãy trả lời cho tôi câu hỏi này : trong cặp táp tôi có bao nhiêu quyển vở ?

Bích Diễm hình như hơi bất ngờ vì câu hỏi có vẻ thách đố này, nó toan lên tiếng phản đối, nhưng cơ đã nhanh chóng chạy đến số 5.

- Vậy là cơ sai rồi, chỉ có 4 thôi ! Thu Thủy vừa tự tin cười cười vừa mở cặp táp cho chúng tôi xem, nhưng nó khựng lại vì chợt nhớ sáng nay tôi vừa cho nó mượn quyển vở đại số, như vậy đúng là có 5 quyển vở trong cặp xách. Tôi thấy mặt nó tái mét, tay run run. Tất cả chúng tôi đều kinh hãi, hoảng sợ. Tôi đưa mắt dáo dác ngó quanh và tự hỏi không biết cô " ma nữ " này đang đứng hay ngồi, có gần chúng tôi hay không, ý nghĩ này khiến tôi lùi sát vào hai đứa bạn bên cạnh.

Tôi nhìn đồng hồ đã hơn một giờ rưỡi trưa, như vậy chúng tôi đã chơi trò cầu cơ này gần 2 tiếng. Sân trường bắt đầu nhộn nhịp vì những học sinh lớp chiều đã bắt đầu tụ tập, cười nói ồn ào. Cơ cho biết đã đến lúc cơ phải đi. Trước khi cơ chạy đến chữ " thăng ", Bích Diễm còn nói lời từ biệt và còn hẹn ... tái ngộ !

Trong khi phụ giúp Bích Diễm cất những dụng cụ cầu cơ vào cặp, Thu Thủy nhẹ nhàng trách :

- Nghe mày hẹn tái ngộ, tao hết cả hồn !

- Ủa, chắc chắn tụi mình còn tiếp tục cầu cơ dài dài nữa mà, dù sao gặp lại " người " cũ, quên, tao nói lộn. " ma " cũ thì vẫn tốt hơn ...ma mới, phải không nè !

Nói xong nó nhìn chúng tôi cười ranh mãnh.

Một tuần sau đó, chúng tôi lại hội họp với nhau để tiếp tục cầu cơ. Chúng tôi chọn địa điểm ngoài cổng sau, cuối con đường Nguyễn Bỉnh Khiêm lúc nào cũng thơ mộng nhưng rất âm u. Lần này tôi chẳng còn háo hức tò mò nữa, mà thay vào đó là một cảm giác hoang mang, nửa tin, nửa ngờ và dĩ nhiên cũng rất sợ hãi. Ngoài 10 đứa chúng tôi, lần này có thêm 2 người bạn mới, nhìn thấy Phương Lan, tôi ngạc nhiên hỏi :

- Sao mày lại có mặt ở đây, nhát gan như mày tao nghĩ mày đừng nên tham dự trò chơi này !

Phương Lan đưa ngón tay lên môi ra dấu tôi đừng nói lớn, rồi nó thấp giọng thì thầm:

- Tao phải năn nỉ mãi Bích Diễm mới cho tao tham dự, mày đừng nói gì nghe !

Tôi nhìn nó tội nghiệp nhưng không quên nhắc :

-Chỉ cần mày đừng có xỉu là tốt rồi ! Với lại nếu mày nắm tay đứa nào, làm ơn nắm nhè nhẹ, lần trước mày nắm tay tao mà như bẻ, cả tuần sau tay tao còn sưng !

Buổi cầu cơ bắt đầu, cũng vẫn những thủ tục như lần trước, nhưng lần này Bích Diễm chỉ mới đọc nửa bài khấn, đồng tiền cắc đã bắt đầu di động, có nghĩa là cơ đã lên và hồn đã nhập. Khi Bích Diễm hỏi về thân thế và lai lịch, chúng tôi đinh ninh đó là hồn của cô gái lần trước, nhưng cơ chạy lòng vòng vài phút rồi ngừng ở chữ " thần " và là một người nam. Tôi ngồi lặng im suy nghĩ, " thần " có nghĩa là sao, có hiền lành và không đáng sợ bằng " ma " hay không ? Tôi suýt bật cười khi một đứa bạn đặt câu hỏi trong tương lai, bạn tôi sẽ có cuộc sống ra sao, thì hồn trả lời:

- Rất có thể bạn sẽ có một cuộc sống giàu sang nhưng không vừa ý, nhưng bạn cũng có thể có một cuộc sống nghèo khó nhưng hạnh phúc!

o0o

Tôi lắc đầu thầm nghĩ nói như thế thì người phàm như tôi cũng nói được, mắc chi phải khổ sở cầu hồn, cầu vong làm gì cho mất công! Nhưng bỗng cơ chạy lòng vòng với nhiều chữ mà chúng tôi đọc không kịp, Bích Diễm diễn giải:

- Hồn nói trong đám tụi mình có một bạn vừa không tin, vừa có ý tưởng giễu cợt, đó là người đang đeo một chiếc vòng xanh ở bên tay trái. Hồn có ý muốn bạn đó đặt tay lên cơ.

Khi các bạn tôi dáo dác nhìn quanh tìm kiếm thì tôi giật bắn mình. Đeo vòng xanh bên tay trái còn ai khác ngoài tôi. Dù tim tôi đập liên hồi vì sợ hãi, tôi vẫn nói cứng :

- Là tao đây chứ ai, nếu muốn, tao đặt tay lên cơ, đâu có sao !

Nói là làm, tôi đổi chỗ cho một đứa bạn và bắt đầu để tay lên cơ. Cuộc chơi lại tiếp tục. Đây chính là một kinh nghiệm về thế giới tâm linh mà mãi mãi tôi sẽ không bao giờ quên được. Đặt ngón tay trên đồng tiên và khi cơ bắt đầu chạy tìm từng mẫu tự, tôi cảm nhận như có một lực vô hình, rất mạnh, đè xuống con cơ và đẩy đồng tiền chạy vèo vèo, chạy nhanh đến độ nhiều lần ngón tay chúng tôi gần như bị hất văng ra khỏi đồng tiền. Tôi cảm thấy ngón tay tôi CHẠY theo cơ còn không kịp, nói chi tới chuyện ĐẨY cơ đi .

Dù đã thật sự tin đến 9 phần 10. tôi vẫn ngang bướng thầm nghĩ:

- Cơ chạy nhanh cũng có thể do nhân diện của ba đứa chúng tôi đặt lên đồng tiền hợp lại, bây giờ hồn hãy cho tôi một tín hiệu riêng, chỉ một mình tôi thôi, thì tôi mới thực sự tin.

Vừa dứt ý nghĩ, tôi cảm thấy từ đầu ngón tay tôi đang đặt trên đồng tiền, một dòng điện lạnh buốt và đau nhói lan dần, tỏa dần khiến cả bàn tay tôi tê cứng. Tôi thật sự kinh hoàng vừa la vừa rút tay về. Những đứa bạn chung quanh tôi dù không hiểu chuyện gì nhưng nhìn thấy khuôn măt tái xanh của tôi, chúng nó cũng hoảng hốt theo, tôi cúi đầu kín đáo làm dấu Thánh Giá, ngay sau đó, cơ cũng chạy đến chữ " thăng ".

Đó là lần cuối cùng tôi tham dự trò chơi cầu cơ, nói chuyện với thế giới bên kia, mặc dù sau đó, nhóm bạn này của tôi vẫn còn tiếp tục trò chơi này.

Rồi chúng tôi cũng ra trường, mỗi đứa một nơi trôi nổi theo dòng đời bấp bênh. Cuộc sống với những khó khăn lo toan từng ngày khiến chúng tôi hầu như quên hẳn những tháng ngày xa xưa đó .

Hai năm sau tôi đến Mỹ qua một cuộc vượt biển kinh hoàng thập tử nhất sinh. Tôi ghi danh tại trường đại học thành phố, USL ( University of Southwestern Louisiana ). Năm học đầu tiên, do nơi tôi ở cách xa trường gần một tiếng lái xe, tôi lại vừa chận ướt chân ráo đến đất nước này, dù có muốn lái xe cũng chẳng có xe cho tôi lái, nên tôi bắt bưôc phải ở trong dorm. Đó là một ký túc xá dành riêng cho con gái, có tên Bonnin, nằm khuất mãi sau dãy building toán cũ kỹ với nhiều cây cối um tùm âm u rậm rạp. Là freshman, có nghĩa là tân sinh viên, chúng tôi phải ở trên tầng lầu ba trên cùng vì hai tầng lầu dưới dành cho sinh viên năm thứ hai hoăc năm thứ ba. Roommate của tôi là một cô gái gốc người Nam Mỹ, nhưng sinh trưởng tại Florida. Anita, tên cô bạn tôi, rất năng nổ, hoạt bát và cũng rất ồn ào náo nhiệt .

Ba tháng trôi qua, khóa học cũng gần chấm dứt. Theo thông lệ chúng tôi thường được nghỉ khoảng môt tuần Break time. Năm đó khóa học của chúng tôi là mùa Fall nên kỳ nghỉ rơi đúng vào ngày lễ Thanksgiving, Lễ Tạ Ơn là một ngày lễ rất lớn và vô cùng quan trọng đối với người Mỹ vì là ngày gia đình tụ họp xum vầy, cho nên hầu hết các sinh viên đều trở về nhà. Riêng tôi vì kỳ thi final cuối khóa gần kề nên tôi quyết định ở lại trường, Anita cũng không về vì nhà quá xa. Nguyên dãy tầng lầu ba với 16 phòng lúc nào cũng ồn ào, xô bồ, tấp nập bây giờ vắng tanh vắng ngắt vì chỉ còn vài ba đứa sinh viên như chúng tôi ở lại. Ngày Lễ Thanksgiving năm đứa con-bà-phước chúng tôi quạy quần trong phòng ăn bánh và uống hot cocoa. Anita và ba cô bạn người Mỹ cười phá ồn ào, riêng tôi chỉ biết cười góp vì vốn liếng tiếng Anh của một người vừa đến Mỹ vài tháng như tôi rất hạn chế. Chúng tôi vừa ca hát vừa đánh bài cho mãi đến khi trời bắt đầu xẫm tối, chợt Anita cất tiếng hỏi :

- Còn suốt cả một buổi tối, tụi mình chơi trò chơi gì chứ chẳng lẽ cứ hát hoài sao, Rồi, tao nghĩ ra rồi, tụi mình chơi game Bloody Mary nghen ?

Cả ba cô bạn cùng hồ hởi vỗ tay tán thưởng, riêng tôi vẫn chưa biết đó là trò chơi gì, nhưng nghe có chữ "bloody" là tôi không cảm thấy một chút hứng thú nào. Nhìn khuôn mặt ngơ ngác và ánh mắt ngại ngần của tôi, Anita giảng giải :

- Đó là một trò chơi gọi hồn, đúng ra là tiếp xúc với thế giới ma quỷ ...

Vừa nghe đến đó tôi đã lắc đầu quây quẩy, những trải nghiệm về cầu cơ năm trước vẫn còn in đậm nét trong tôi. Tôi lắp bắp, lúng túng cố gắng kể cho bốn cô bạn những lần tôi tham dự trò chơi cầu cơ cùng những cảm giác kinh hoàng mà tôi đã trải qua. Anita cười cười nắm tay tôi trấn an :

- Trò chơi này cũng gần giống như cầu cơ nhưng dễ dàng và ...vui hơn cầu cơ của mày nhiều, vả lai không dễ gì "gọi" được Bloody Mary đến đâu, tao chơi hoài mà chỉ có một lần là thật, còn toàn là do tụi tao nghịch phá dàn cảnh ma nhát

Thấy tôi vẫn chần chừ, Jenny, một trong ba cô bạn đứng bật dậy kéo tay tôi la lớn :

- Đi, đi, mày nên tham dự trò chơi này, mới đến Mỹ, mày cần học hỏi nhiều thứ lắm !

Nói xong nó phá lên cười và bốn cô bạn tôi hăng hái bước ra khỏi phòng. Tội thở dài thôi thì một liều ba bẩy cũng liều, chứ chẳng lẽ nằm lại một mình trong phòng, tôi cũng vội vã bước theo đám bạn.

Bloody Mary là một game thường được thực hiện trong phòng tắm, trước một tấm gương lớn và phải có ít nhất ba người trở lên tham dự. Năm đứa chúng tôi nắm tay nhau đứng dàn hàng ngang trước tấm gương lớn, Anita đứng giữa, tôi và Jenny đứng bên trái, còn bên phải là hai cô bạn kia. Đèn trong phòng tắm khá mờ, lại không có máy sưởi khiến tôi cảm thấy gai gai lạnh, tội vội nói:

- Anita, đợi tao một chút, tao chạy về phòng lấy áo ấm .

Đẩy cửa phóng tắm tôi dợm bước ra nhưng nhìn dãy hành lang vắng ngắt tôi khựng lại, một cảm giác ơn ớn lành lạnh đúng như cảm giác nơi sân trường năm xưa bất chợt ập tới khiến tôi chới với, hoảng hốt. Tôi vội lùi dần bước trở ngược lại phòng tắm, nhìn thấy tôi quay lại nhưng không mặc thêm áo, Anita nheo mắt dò hỏi nhưng tôi chỉ khẽ nhún vai lắc đầu.

Bây giờ thì trò chơi bắt đầu, chúng tôi nắm chặt tay nhau, đầu cúi thấp, hai mắt nhắm nghiền, Anita cất giọng trầm trầm, nó nói:

- Chúng ta sẽ cùng đọc 13 lần hai chữ Bloody Mary, nhưng 6 lần đầu chỉ đọc thôi, còn những lần sau chúng ta phải đọc lớn hơn, và 2 lần cuối cùng, chúng ta hô to lên thì Bloody Mary mới đến .

Thế là bốn cô bạn tôi bắt đầu rì rầm đọc hai chữ đó cho tới những lần cuối như muốn hét to gọi tên Bloody Mary. Tôi không đọc theo, chỉ im lặng chăm chú lắng nghe, tôi hé mắt nhìn vào tấm gương trước mặt, hình ảnh 5 đứa chúng tôi hiện trên gương trong ánh đèn mờ mờ khiến tôi thoáng rùng mình. Đọc xong 13 lần lời " thần chú " nhưng vẫn không thấy một động tĩnh gì. Tôi thầm so sánh một cách khôi hài có lẽ Anita " nội lực không thâm hậu " bằng Bích Diễm ngày xưa chỉ mới đọc nửa bài khấn thì hồn đã nhập, cơ đã lên.

Chờ thêm vài phút, Anita thở hắt và nghiêm trang nói :

- Chúng ta sẽ làm lại một lần nữa, trang trọng hơn, hy vong Bloody Mary sẽ ghé qua.

Nói xong Anita và ba cô bạn rên rỉ cất tiếng gọi hai chữ Bloody Mary nghe thật ma quái. Lần này thì tôi không thể im lặng đươc, nhưng tôi chỉ đọc lẩm bẩm trong miệng. Tới chữ cuối khi chúng tôi vừa dứt lời, tôi chợt cảm nhận hình như có một làn gió thổi trên tóc, xung quanh người tôi, tiếng gió vi vu qua tai khiến tôi thật sự hoang mang không biết có điều gì thực sự đang xảy ra, hay chỉ là do tôi tưởng tượng. Chưa kịp định thần, nguyên cả thân hình tôi bỗng chao qua chao lai, lắc lư như có một lực vô hình thật mạnh đẩy tôi nghiêng ngửa từ phải sang trái và cứ thế càng lúc càng nhanh hơn. Tôi hoảng sợ đến độ muốn ngã khụy, cùng lúc đó, tôi cảm thấy hai bàn chân tôi hình như có bàn tay vô hình nào đó níu chặt , ghì sát xuống đất khiến đôi chân tôi cứng đơ không cử động được. Đèn trong phòng tắm bỗng lập lòe chợt tắt rồi bật sáng lại, một luồng gió thật mạnh từ đâu thổi thốc đến khiến tất cả cánh cửa buồng tắm đều rung chuyển tạo nên âm thanh kẽo kẹt một cách ma quái, tôi mở choàng mắt vì không thể chịu đựng được nữa thì cũng là lúc tất cả những vòi nước trong bồn rửa mặt cùng nhất loạt bật chảy ào ào. Bây giờ tôi thật sự khiếp đảm cùng cực, tôi lâm râm cầu nguyện gọi tên Chúa xin đến cứu rỗi chúng tôi. Nhìn sang Anita, tôi thấy mặt nó tái mét xanh lè, nó hét lên:

- Run, run, we get to run now , now!

Sau tiếng hét đó, 5 đứa chúng tôi xô nhau bung cửa phòng tắm, chạy bán sống bán chết về phòng. Dù đã yên vị trong phòng, nhưng chúng tôi vẫn run rẩy vì sợ hãi. Mãi gần nửa giờ sau, Anita mới run run lên tiếng :

- Tao chơi game này nhiều lần, nhưng chưa lần nào ghê sợ như lần này, có lẽ tại tụi mình chơi trong trường học, mà hình như trường học là nơi có ma nhiều nhất, thôi đây là lần cuối, nhất định tao không chơi game này nữa đâu .

Cơn sợ hãi đã qua, tôi không ngăn được tò mò hỏi:

- Nhưng Bloody Mary là ai, và như những hiện tượng vừa xảy ra cho tụi mình, thì đây là một trò chơi thật nguy hiểm chết người, phải không?

Anita ngập ngừng vài phút rồi mỉm cười nói:

- Thật ra trò chơi này cũng như trò chơi cầu cơ, nguy hiểm vì mình nói chuyện, tiếp xúc với ma quỷ, nhưng cầu cơ có vẻ ...an toàn hơn vì mình không " nhìn' thấy hồn ma, chỉ nói chuyện thôi. Còn Bloody Mary tên của một cô gái bên Anh, thế kỷ nào đó tao không nhớ, bị xử tử, cho nên trước khi chết bà đặt lời nguyền bất cứ ai đứng trước gương vài gọi tên bà 13 lần trong đêm thì bà sẽ hiện về và sẽ theo ám hại người đó cho tới chết. Rất nhiều người không tin, đã chơi trò chơi này, nhiều người đã nhìn thấy bà trong gương, nhiều ngươi đã gặp tai nạn khi chơi game này.

Tôi thảnh thốt kêu lên:

- Chúa ơi, mày biết vậy mà vẫn cứ chơi, còn rủ tụi tao, lần này lần cuối nghe mày!

Đêm đó cả 5 đứa chúng tôi cùng thức trắng. Buổi sáng khi bước ra khỏi phòng thì trời đã quá trưa, dãy hành lang sáng choang vì mặt trời bên ngoài chiếu rọi qua những ô cửa sổ trên tường. Chúng tôi không hẹn nhưng cùng bảo nhau xuống phòng tắm lầu hai đánh răng rửa mặt, nhất định không quay lại phòng tắm đêm qua. Sau này, và cho đến hết năm học, không phải chỉ riêng mình tôi ,mà cả bốn cô bạn kia cũng không bao giờ dám bước chân trở lại khu phòng tắm của dãy lầu 3, nơi mà chúng tôi đã trải qua những giậy phút kinh hoàng chỉ vì bản tính tò mò nghịch ngơm muốn tìm hiểu thế giới bên kia. Riêng tôi sau hai lần trải nghiệm tiếp xúc với "ma" , tôi cảm nhận "họ" có thế giới riêng của họ, và chúng ta có thế giới riêng của chúng ta, nếu không ai xâm phạm ai, thì sẽ rất an bình, yên ổn .

Mười năm sau, trong một lần họp mặt trường xưa, bạn cũ, tôi gặp lại Bích Diễm. Chúng tôi rộn ràng nhắc lại những kỷ niệm xưa mà dĩ nhiên câu chuyện cầu cơ không thể nào thiếu. Buổi tối cuối cùng trước khi chia tay, chúng tôi ngồi với nhau trong góc sân của hotel, bằng giọng bùi ngùi, Bích Diễm kể:

-Đó là một trò chơi thật nguy hiểm mà ngày xưa tụi mình còn bé nên không hiểu rõ. Mày nghĩ xem, có trò chơi nào mình chưa ra quân mà đối phương đã biết trước mình nghĩ gì, mình sắp làm gì.! Mày thật thông minh khi rút lui không chơi tiếp .

Tôi bật cười nhưng Bích Diễm vẫn nghiêm trang nói tiếp :

- Suốt năm cuối ở TV và 2 năm Sư Phạm mày có biết tao nổi danh là " Pháp sư cầu cơ " mà. Có nhiều lần tao chẳng cần đọc bài khấn gì hết, vừa đặt tay lên đồng tiền là cơ chạy vù vù. Ngày đó cũng còn trẻ, còn háo danh, tao rất tự phụ vì khả năng nói chuyện với ma của tao, mà đâu biết rằng tao đang ...đánh đu với ma!

Tôi ngắt lời nó , hỏi dồn :

- Nhưng rồi sao mà mày cải tà quy chánh vậy ?

- Sau nhiều lần cầu cơ, tao cảm nhận hình như có một vong hồn luôn theo bước chân tao. Có nhiều đêm tao cảm giác như có ai đang đứng cạnh giường nhìn tao lom lom! có nhiều đêm tao thức trắng, nhưng không phải chỉ một linh hồn theo tao đâu, mà có lúc tao còn cảm thấy như có hai, ba người lẩn khuất xung quanh tao.

Nghe đến đậy, dù vẫn đang sợ hãi, nhưng không chừa được tính khôi hài, tôi ngắt lời Bích Diễm :

- Ủa tao tưởng " Chuyện Ba Người " chỉ có trong thế giới bên này, hóa ra cũng xảy ra trong thế giới bên kia sao mày !

Nói xong tôi rên rỉ:

- Một ...hồn đi với một hồn, một hồn còn lai buồn thiu đứng nhìn!

Bích Diễm bật cười nhưng khẽ lắc đầu nghiêm trang nói:

- Đừng đùa giỡn trong chuyện này. Mày biết không, những tháng ngày đó mẹ tao thật lo lắng vì thấy tao cứ ngày một gầy ốm đi, cuối cùng tao phải thú thật những gì đang xảy ra cho tao. Mẹ mắng tao một trận nên thân. Rồi suốt gần 2 tháng trời tao cùng mẹ lên chùa cúng, vừa để cầu an cho tao và cũng vừa để cầu siêu cho vong hồn đó. Bàn cầu cơ và đồng tiền cắc tao đem đốt bỏ theo lời dạy của vị Sư mà hằng ngày vẫn cầu kinh cho tao.

Bích Diễm ngừng kể, câu chuyện hơn 10 năm rồi mà hôm nay nghe nó thuật lại tôi vẫn cảm thấy ơn ớn lạnh. Tôi cũng kể lại cho Bích Diễm nghe cảm giác kinh hoàng trong trò chơi Bloody Mary Gọi Hồn năm xưa. Bích Diễm chăm chú lắng nghe, rồi nó hỏi tôi :

- Như vậy, theo mày thì ma Mỹ, hay ma Việt, " ma" nào đáng sợ hơn ?

Tôi bật cười dù không trả lời được câu hỏi cắc cớ của Bích Diễm nhưng lòng thầm nghĩ đã gọi là "ma" thì dù mang "quốc tịch" gì cũng đều đáng sợ như nhau!

Khẽ ôm vai cô bạn thân yêu, tôi cười cười diễu:

- Nhưng dù sao mà mày cũng có dịp đọc và đoán được tương lai của mọi người qua những lần cầu cơ, nhưng tao nói thiệt mày nha, thiên cơ bất khả lậu, làm sao một vong hồn mà có thể nói trước mọi việc xẩy ra cho mình. tao không tin điều đó !

Nghe tôi nói, Bích Diễm thở hắt một hơi dài rồi trầm giọng kể:

- Trong một lần cầu cơ ở trường mình, lúc đó không có mày,
mày nhớ Phương Lan không, nó nhát cáy như vậy mà buổi cầu cơ nào nó cũng có mặt. Nó hỏi về cuộc đời mai sau, cơ trả lời nó sẽ có một cuộc sống mới hoàn toàn khác lạ, bình an, hạnh phúc, và còn có nhiều bạn mới. Lúc đó tụi tao cứ tưởng nó sẽ vượt biên thành công và sống ở nước ngoài, nào ngờ đâu nửa năm sau tao nghe tin cả gia đình nó vượt biên, tầu đắm, cả nhà không một ai sống sót! Đó mày thấy không, cơ có nhiều lúc đâu có sai, chỉ tại mình hiểu sai mà thôi!

Trời đã khá khuya, sương rơi ướt thấm vai áo khiến tôi rùng mình nhưng không hiểu vi lạnh hay vì những câu chuyện xưa mà chúng tôi vừa ngồi ôn lại với nhau. Bích Diễm nhìn mông lung trên trời, nó triết lý:

- Kiếp nhân sinh thật phù du ngắn ngủi, mày biết không, bài khấn vong hồn ngày xưa, tao gần như quên gần hết, nhưng những câu cuối sao tao vẫn cứ ghi khắc mãi trong lòng .

... Ai qua đây xin nhớ nhập vào
Cấp nhật lệnh như nhật lệnh
Trải mấy độ xuân thu mong đợi
Xin về đây cho thỏa ước mơ
Ước mơ hỏi chút chuyện lòng
Chuyện lòng có thấu , tấc lòng mới yên ....

Pha Lê

No comments:

Blog Archive