Friday, April 26, 2024

Here’s The REAL REASON Why Congress Is Sending Money to Ukraine!!





Sống Ở Ngôi Nhà Cạnh Biển, Người Đàn Ông Cứu 160 Người Định Tự Tử

Ở rìa vách đá, ông chỉ mỉm cười và hỏi họ: 'Tôi có thể giúp gì cho bạn được không?', rồi mời họ vào nhà uống trà.

Trong gần 5 thập nien, ông Ritchie sống trong ngôi nhà ở Sydney với tầm nhìn ra Thái Bình Dương. Đây là một trong những khung cảnh đẹp như tranh vẽ ở Úc. Nhưng không chỉ có tình yêu với biển đã kéo ông đến với địa điểm này, việc quan sát quang cảnh bên ngoài khung cửa sổ của Don Ritchie có một mục đích lớn hơn nhiều.

Ritchie tình cờ sống gần “The Gap”, một vách đá đại dương ở Sydney, Australia. Đây là một điểm đến nổi tiếng với khách du lịch, nhưng cũng là địa điểm mà nhiều người tìm đến để tự sát trong những năm qua. Người ta ước tính rằng có khoảng 50 người tìm đến cái chết ở đây mỗi năm.

Nhưng nhờ giọng nói điềm tĩnh và thái độ cảm thông, ông Ritchie đã giúp “kéo lại” mạng sống của những người tuyệt vọng bằng cách lôi cuốn họ vào những cuộc trò chuyện trên đỉnh vách đá trong giây phút quyết định ấy.

Từ ngôi nhà của mình, ông Ritchie sẽ phát hiện ra những người có ý định tự tử, rồi ông từ từ băng qua phía bên kia. Ở rìa vách đá, ông chỉ mỉm cười và hỏi họ: “Tôi có thể giúp gì cho bạn được không?”. Sau đó, ông sẽ mời họ trở lại nhà mình để uống một tách trà, trò chuyện và thỉnh thoảng có người sẽ quay lại nhiều năm sau đó để cảm ơn ông vì đã cứu sống họ theo cách như thế.

Không tư vấn, không tọc mạch, ông chỉ lắng nghe họ. Một số người trong số này có vấn đề về tâm thần, một số mắc bệnh y tế, một số chỉ là những người đang trải qua một giai đoạn khó khăn trong cuộc sống. Đối với nhiều người, một đôi tai biết lắng nghe rõ ràng là thứ họ cần khi trong giờ phút tuyệt vọng.

“Trong những năm qua, tôi đã nói chuyện với nhiều người, hầu như chỉ theo cách đó, rằng: “Bạn đang làm gì ở đây?”, “Hãy đến và nói chuyện với tôi”, “Hãy ghé qua nhà tôi và uống một tách trà”, “Hãy đến và uống một ly bia”, hoặc một cái gì đó tương tự để họ không nghĩ tới việc tự tử nữa”.

“Tham vọng của tôi luôn là đưa họ ra khỏi vách đá, kéo dài thời gian, cho họ cơ hội để suy ngẫm và cho họ cơ hội nhận ra rằng mọi thứ có thể sẽ đẹp hơn vào sáng hôm sau”, ông tâm sự.

“Bạn không thể chỉ ngồi đó và để mọi thứ diễn ra. Bạn phải cố gắng để cứu họ”.

“The Gap”, một vách đá nằm ở lối vào cảng Sydney, đây là một địa điểm nổi tiếng về các vụ tự tử ở Australia.

Con gái của ông Ritchie, Sue, cho biết cha cô rất thích tầm nhìn của ngôi nhà, nhưng cũng ông luôn để ý đến những người đang gặp rắc rối ngoài kia. Ông từng nói rằng “đừng đánh giá thấp sức mạnh của một lời nói tử tế và một nụ cười”, cô nhớ lại.

Ông là “sự kết hợp tuyệt vời giữa sức mạnh và lòng trắc ẩn, một người đã làm những điều phi thường cho nhiều người, đã cứu sống họ mà không muốn được công nhận”, Sue nói thêm.

Người đàn ông này từng là một thủy thủ trong Hải quân Hoàng gia Úc trong Chiến tranh thế giới thứ hai.

Trở lại Sydney, ông làm việc trong ngành bảo hiểm. Ông thường nói với bạn bè mỗi khi được hỏi về việc cứu sống mọi người: “Tôi là một người bán hàng trong phần lớn cuộc đời mình và tôi đã bán cho họ một cuộc đời”.

Kể từ năm 1944, ông Ritchie đã cứu ít nhất 160 mạng người, mặc dù một số người nói rằng con số thực còn cao hơn nhiều. Ông Ritchie qua đời vào ngày 13/5/2012 ở tuổi 86, được biết đến với biệt danh Thiên thần của The Gap, một danh hiệu mà mọi người thân ái dành tặng cho ông.

Đăng Dương(Theo Independent)
Đường bộ vượt biên

19/04/2024
Tôi bán hàng giải khát trước cổng nhà máy, khách hàng là những công nhân, bộ đội và cán bộ trong nhà máy. Tôi là “mụ” bán hàng “phản động” luôn tơ tưởng đến chuyện vượt biên. “tri kỷ” của tôi có chị Ky buôn bán ở xa cảng miền Tây, nghề mới của chị sau cuộc đổi đời 1975, trước kia chị là nhân viên một ngân hàng quận Gò Vấp. Chị Ky là hàng xóm, hôm nào ghé quán tôi không chỉ để uống ly đá chanh, uống ly cà phê mà cũng là dịp cùng tôi tâm tình than thở cuộc sống dưới thời xã hội chủ nghĩa, mơ ước chuyện vượt biên.

Một hôm chị Ky ghé vào quán vui mừng báo tin con gái chị đi cùng với em gái chị ở Xóm Mới vượt biên đường bộ từ Campuchia sang Thái Lan êm ru trót lọt chỉ trong vòng 3 tuần lễ, dân Xóm Mới tin tưởng đường dây tổ chức vượt biên này lắm, nhà nọ đi được giới thiệu nhà kia, tất cả ba bốn chuyến đều thành công.

Người tổ chức là “Anh Minh bộ đội ”. Anh Minh người miền Bắc, là bộ đội từng đóng quân ở Campuchia nên anh Minh rất rành đường đi nước bước và quen biết nhiều, những chuyến xe chở khách vượt biên anh Minh đều “mua” bến bãi cả, thậm chí nếu bị lính Miên bắt anh Minh vẫn có thể “chạy” ra. Cuối cùng chỉ cần vượt qua một eo biển nhỏ là sang đất Thái.

Nghe chuyện vượt biên là tôi mê liền, lại là đường bộ tôi càng mê vì tôi tin là an toàn hơn đường biển, nhưng tôi hơi khựng lại, vụ này vẫn phải đi qua biển. Chị Ky thản nhiên:
– Chỉ một khúc biển nhỏ thôi, thuyền anh Minh chở người sang đó và quay thuyền về ngay như đi chợ ấy mà.

Nghe thế tôi hào hứng muốn cho Thoa đứa em gái áp út đi dù cha và các em tôi đang có giấy tờ bảo lãnh đi Mỹ. Tôi sốt ruột, đợi chờ bảo lãnh lâu quá, phí phạm thời gian tuổi trẻ của Thoa, mà đi vượt biên dễ dàng như thế này, không phải trả trước đồng nào tội gì không thử, nếu chuyến đi không thành công thì Thoa về nhà lại chờ đợi bảo lãnh, chẳng sứt mẻ gì. Tối về tôi bàn với bố và các em, tôi nói đường dây tổ chức rất tốt, nhất là đường bộ không có mưa bão sóng gió hiểm nguy, không lo hải tặc cướp bóc. Bố tôi nói nếu Thoa đồng ý đi thì bố cũng tán thành, Thoa nghe tôi ca tụng chuyện vượt biên ngon lành nó đồng ý liền, cứ làm như sắp được “du lịch” Campuchia. Thế là tôi nhờ chị Ky giới thiệu “Anh Minh bộ đội”.

Anh Minh đến quán như một người khách vào uống nước nhưng chúng tôi đã trao đổi chuyện trò. Giá cả là 3 cây vàng, đúng như chị Ky nói không phải trả trước xu nào, khi tôi nhận được tin nhắn của người thân đã bước chân sang đất Thái Lan thì mới chung tiền. Tôi kỳ kèo trả giá mỏi miệng từ 3 cây vàng xuống…1 cây vàng rồi nhúc nhích lên từ từ tới 2 cây rưỡi. Anh Minh sốt cả ruột:

– Tổ chức một chuyến vượt biên là bao công phu, bao tốn kém mà chị mặc cả như mua con cá bó rau ngoài chợ.

– Tại tôi quen trả giá khi đi chợ rồi, đi vượt biên cũng có quyền trả giá chứ anh.

Cuối cùng anh Minh chịu bớt 5 chỉ vàng. Tôi hân hoan nghĩ thầm “Anh Minh chắc giá thế, là tiền nào của nấy” chuyến vượt biên sẽ an toàn cao.

Thoa đã sửa soạn vài thứ đồ dùng tối cần thiết cho chuyến đi vượt biên . Tôi đưa cho Thoa một chỉ vàng mà tôi đã thuê anh thợ bạc ở Xóm Mới cán mỏng ra làm mấy miếng và vài cục gum để mang theo, khi nào bắt đầu vào cuộc hành trình có vẻ gian nan thì nhai gum ra và dán dính những miếng vàng này vào trong mái tóc để tránh bị rơi rớt và tránh cả kẻ cướp. Nghĩ tới phải qua một khúc đường biển mới sang đến đất Thái tôi liền tức tốc đi mua một cái phao nhỏ và dặn Thoa, tôi nói chung chung, kiêng cử không dám nói đến cảnh nguy biến nước tràn vào thuyền vì sợ bị xui xẻo:

– Khi nào… cần thiết thì thổi phao lên mà…xài. Nếu Thoa không đủ sức thổi cái phao thì nhờ mấy đàn ông chung chuyến thổi giùm.

Nhưng Thoa nghĩ sao nói vậy:
– Chị ơi giây phút đắm tàu thì ai rảnh mà thổi phao giùm mình? Có khi họ cướp cả phao của em luôn, có khi chưa kịp thổi phao thì nước đã cuốn phăng cả người và phao ra biển rồi.

– Ấy chết em đừng nói những điều ghê gớm ấy, thuyền chỉ đi qua một eo biển nhỏ …êm đềm thôi mà.

Tôi nào biết eo biển nhỏ ấy ra sao, chỉ nói đại cho xong, tuy trấn an Thoa thế mà lòng tôi càng thêm lo, tôi bắt Thoa thực tập thổi cái phao, nó phồng mang phồng má lên thổi mãi cũng xong.

Gia đình chúng tôi có 2 căn nhà, một căn trong xóm để ở và một căn ngoài mặt đường là nơi kinh doanh quán cà phê giải khát bấy lâu nay. Sau biến cố buồn riêng mẹ mất và biến cố buồn chung tháng Tư 1975, cha con, chị em chúng tôi ở chung nhau, đùm bọc lẫn nhau.

Tuy hai chị em nôn nóng chuyến vượt biên nhưng hôm chồng tôi từ nhà trong chở Thoa ra điểm hẹn ở bến xe Bà Hạt để khởi hành sang Campuchia tôi không dám ở nhà vì tôi biết giây phút tiễn đưa này tôi sẽ không chịu nổi, vội vàng đội chiếc nón lá ra quán giải khát dù hôm nay tôi chẳng còn lòng dạ nào mà bán hàng, vừa đi tôi vừa khóc, nhờ đội nón lá nên hàng xóm không ai biết tôi đang khóc. Ở nhà trong Thoa cũng khóc và chào tạm biệt mọi người, thằng Bi con tôi nằm cuộn chăn trong giường khóc nức nở, Dì cháu cách nhau 9 tuổi, dì là người từng bồng bế cháu khi nó còn bé nên hai dì cháu thân nhau lắm. Cuộc chia tay đầy nước mắt liệu có là điềm… xui xẻo gì không?

Tôi ngồi thẫn thờ ngoài quán nước mà tưởng tượng suy đoán ra từng giai đoạn một: Giờ này Thoa đang ngồi trên chuyến xe đò Bà Hạt. Giờ này xe đò đang chạy đến Mộc Hóa Long An. Giờ này Thoa sang tới đất Campuchia. Giờ này Thoa …đang ở đâu?

Chiều tối tôi dọn hàng về nhà trong xóm, thấy đôi dép Thoa còn để trước cửa tôi lại khóc òa, đôi dép đây mà Thoa thì đi xa. Ôi, giá mà Thoa vượt biên hụt trở về nhà ngay lúc này chắc tôi sẽ mừng vui hơn là thất vọng nữa đấy.

Đã hai lần tiễn hai thằng em đi vượt biển, đứa đến Thái Lan đứa đến Mã Lai, nghe kể lại những ngày hãi hùng lênh đênh trên biển gia đình tôi sợ biển quá rồi, nay Thoa đi vượt biên bằng đường bộ thì đỡ lo hơn. Người đi cảm giác lo lắng hồi hộp bao nhiêu thì người ở nhà cũng bấy nhiêu. Xóm tôi có mấy vụ vượt biển thất bại đau thương, những chuyến tàu bặt vô âm tín, bác hàng xóm một lúc mất mấy đứa con, bác gầy sộc hẳn đi, buồn thảm, phờ phạc thất thần trông bác như một bà điên.

Ngày từng ngày trôi qua, tôi ăn không ngon ngủ không yên. Tôi chờ tin anh Minh, chờ bóng hình anh cứ như là chờ người yêu. Sau ba tuần thì anh Minh bộ đội đến quán nước gặp tôi, anh đến là có hi vọng có tin vui rồi. Tôi luống cuống pha vội cho anh ly cà phê đá mang ra bàn, anh đưa tôi một mẩu giấy nhàu nhòe Thoa viết vài chữ như sau: “Chị Thanh ơi, em vẫn bình yên”.

Trước khi Thoa đi chị em tôi đã có 3 mật hiệu để báo tin về nhà:

Mật hiệu ” Ba ơi, con vẫn bình yên” là an toàn 100% nhà cứ việc trả vàng cho anh Minh.

Mật hiệu ”Chị Thanh ơi, em vẫn bình yên” là 50/50. Tùy ..

Mật hiệu “Anh Thu ơi, em vẫn bình yên” là xấu nhất, bị lừa hay chưa đến Thái Lan. Không trả.

Tôi nghi ngại hỏi anh Minh:
– Nghĩa là hiện nay em tôi cũng như khách trên chuyến vượt biên đang ở trên đất Thái Lan?

– Phải. Chúng tôi đã làm xong nhiệm vụ giao ước. Bây giờ xin chị trả chi phí 2 cây rưỡi vàng.

Tôi trì hoãn:
– Hẹn anh ba ngày nữa tới đây. Tôi cần bàn với gia đình.

Buổi tối về nhà trong, gia đình tôi cùng quây quần bàn bạc, nửa vui nửa lo cái ám hiệu “ba phải” 50/50 kia. Có nghĩa là gì? Không hoàn hảo nhưng cũng không quá xấu? Nếu không giao vàng cho người ta thì mình thành thất hứa. Nếu giao vàng mà Thoa chưa đến nơi thì coi như mất toi món tiền lớn.

Bố tôi quyết định bảo tôi:
– Làm người phải có chữ tín. Con cứ giao vàng cho anh Minh. Mật hiệu lửng lơ thế cũng tạm coi như an toàn rồi. Chứ chờ Thoa đến Thái ổn định viết thư về thì lâu lắm.

Ba ngày sau anh Minh đến quán, tôi trao đủ 2 cây rưỡi vàng cho anh, mặt anh tươi rói nhưng vẫn than thở:
– Không phải ai cũng tử tế sòng phẳng như chị, nhiều người còn đang hẹn chày hẹn cối khi nào con em họ tới Thái Lan gởi thư về có đóng dấu bưu điện Thái Lan họ mới chồng vàng cho tôi.

Anh Minh ra về, anh khen tôi tử tế trả tiền sòng phẳng mà chẳng bớt thêm cho tôi đồng nào trong khi mấy người kia đang lấy cớ quỵt tiền công anh.

Gần 2 tháng sau thì tôi nhận được thư Thoa gởi từ trại Panatnikhom Thái Lan, có đóng dấu bưu điện Thái Lan đàng hoàng, tôi tự hỏi không biết giờ này anh Minh có đòi thêm được người nào không? Hay họ lại hẹn chày hẹn cối tiếp khi nào con em họ qua tới Mỹ gởi thư về có đóng dấu bưu điện Mỹ mới chịu trả tiền?

Thoa đã ổn định trong trại tị nạn do cao ủy phụ trách, gia đình tôi yên tâm. Lần lượt Thoa viết thư về kể mới biết cuộc vượt biên đường bộ cũng đầy hiểm nguy, mỗi một bước chân đi là một bất trắc đang đón chờ, anh Minh chẳng ba đầu sáu tay, anh Minh chẳng là thần thánh phù phép lo hết được khi qua những trạm lính Miên, khi băng rừng xuyên đêm và chỉ một khúc đường biển mà thật khủng khiếp. Từ thành phố cảng Kompong Som, là thành phố cảng đẹp nhất của Campuchia nhưng thuyền chở khách vượt biên của anh Minh phải tìm một “hóc bà tó” nào đó của biển bên này mà lén lút vượt qua để sang bên kia vùng biển Tha Luông tỉnh Chad của Thái Lan, nào thuyền có “hiên ngang” cặp bến biển Tha Luông như ước mong, họ chở khách ra giữa dòng, đậu lại lửng lơ con thuyền không bến. Nơi đây họ yêu cầu mọi người viết tin nhắn về cho gia đình rồi đợi chiều tối mới đi tiếp. Mọi người trên thuyền như cá nằm trên thớt họ bảo gì nghe nấy dù chỉ…sắp sửa đặt chân lên đất Thái. Đó là lý do Thoa viết mật mã “nửa nạc nửa mỡ.”

Họ đổ khách vào một hòn đảo đá ong lúc 7 giờ chiều. Họ chỉ chỏ bờ Thái bên kia rồi vội vàng quay thuyền trở về đất liền Campuchia. Mọi người nhìn xa mờ thấy một giải đất dài nên cũng tạm yên tâm, tưởng có thể lội bộ tới, nào ngờ chưa biết tính sẽ lội bộ thế nào thì nước thủy triều bắt đầu dâng lên trong vòng một tiếng đồng hồ nước từ từ ngập phủ đảo, lên tới chân, tời đầu gối, tới đùi mọi người, cứ cái đà nước dâng thế này thì cả bọn sẽ bị nhấn chìm trong nước biển. Mọi người kêu la khóc lóc cầu nguyện.

Chẳng lẽ cả đám chịu trận chờ chết thảm cùng nhau, anh Phương một người biết bơi tình nguyện nhảy xuống biển để bơi sang bờ Thái hầu tìm người đến cứu, nhưng anh ta vừa thò chân xuống nước đã kinh hãi vì nước quá sâu, nếu không đủ sức bơi sang bờ kia thì sẽ chết chìm như chơi. Lúc này Thoa nhớ tới cái phao cá nhân của mình liền đưa ra nhờ cánh đàn ông khỏe thổi phao cho căng phồng, đưa phao cho anh Phương Thế là anh Phương chòang cái phao vào nách yên tâm nhảy xuống biển bơi đi thật nhanh, khi anh sang tới bờ bên kia hình bóng anh xa tít mù khơi, thì ra nhìn tưởng gần nhưng đi rất xa. Nếu không có cái phao thì anh Phương không đủ sức bơi và chết chìm trước khi thấy bến bờ Thái.

Anh Phương đã đi tìm gặp dân ở gần đó nhờ họ mang thuyền ra cứu mọi người trên đảo đá ong. Họ chẳng tử tế cứu giùm, mà phải trả công bằng vàng, trong giây phút tử sinh ai dấu vàng ở đâu cũng moi ra trả chủ thuyền để mà sống sót, một vài người thật sự không có vàng thì mượn hay đi ké theo người có vàng cũng xong.

Những lá thư, những điều Thoa kể làm tôi kinh hãi và hối hận vô cùng, chính tôi đã có ý tưởng cho Thoa đi vượt biên, chính tôi đã nghe chị Ky kể chuyện vượt biên đường bộ mà mê tơi lên, cứ tưởng anh Minh tài ba, chở người vượt biên nhởn nhơ trên các nẻo đường Campuchia và bước chân sang Thái Lan như khách lãng du. Nếu Thoa có mệnh hệ nào thì tội của tôi to như cái đình và chắc tôi sẽ khổ đau điên dại giống như bác hàng xóm kia.

Sau vài ngày, sau vài thủ tục khai báo tại trại nhỏ, cả đám được chuyển đến trại tị nạn lớn. Tại đây Thoa mới biết thời gian này trở đi sẽ có cuộc thanh lọc ai đủ tiêu chuẩn đậu thanb lọc mới có cơ hội đi định cư nước thứ ba.

Người mới đến hỏi han người đến trước, truyền tai nhau những kinh nghiệm, tô vẽ cho mình một lý lịch gay go, một cảnh đời bầm dập để khai với cao ủy tị nạn. Còn Thoa chẳng tìm ra cớ gì đành khai thành thật vì chán chế độ cộng sản muốn tìm cơ hội tiến thân nơi đất nước tự do dân chủ hi vọng họ sẽ cảm thông cho đậu thanh lọc.

Cuối cùng sau gần 3 năm qua bao trắc trở Thoa may mắn đậu thanh lọc và chờ đợi hơn một năm sau mới được đi định cư nước thứ ba như một phép màu vì có nhiều người với lý lịch rõ ràng là lính Việt Nam Cộng Hòa, là dân “phản động” từng bị chính quyền cộng sản Việt Nam bắt đi tù, từng bị trả thù còn bị rớt thanh lọc chờ ngày hồi hương.

Sự may mắn của Thoa nhờ công của người này người kia, họ chỉ dẫn, họ giúp đỡ, họ cảm thương và biết đâu nhờ chút tử tế, chút điều lành của gia đình tôi trong đó. Gia đình tôi đã giữ chữ tín, chồng vàng đầy đủ cho anh Minh như đã giao ước và nhờ cái phao của tôi bắt Thoa mang theo, cái phao đã cứu sống mấy chục mạng người trên hòn đảo đá ong khi nước thủy triều dâng cao, họ không chết chìm cũng chết khát chết đói vì chẳng ai biết mà đến đây cứu họ.

Nhưng trên hết là nhờ trời Phật, thương đế đã ban cho gia đình tôi ơn phước này.
Thế là gia đình tôi đã tham gia vượt biên đủ cả đường biển và đường bộ, ngoài ra còn đi chính thức bằng đường bay. Sau khi Thoa đi định cư, vài năm sau đó gia đình chúng tôi cũng lần lượt sang Mỹ định cư theo diện HO và ODP đoàn tụ gia đình.

Chị Ky “tri kỷ” hàng xóm của tôi được con gái bảo lãnh sang Mỹ đoàn tụ. Chúng tôi lại là tri kỷ của nhau trên đất Mỹ, cùng vui hưởng cuộc sống văn minh tự do với bao điều mà ngày xưa còn ở Việt Nam chúng tôi đã từng khao khát chờ mong.

– Nguyễn Thị Thanh Dương

(Feb. 22, 2024)

Phu nhơn Tổng thống Pháp gốc đàn ông?

26/04/2024
Hai phụ nữ bị thưa ra Tòa án Paris về tội xúc phạm sĩ diện và đời sống riêng tư vì hai người này quả quyết bà vợ của ông Tổng thống Macron là người chuyển giới và bà vì thế không phải là mẹ của các con của bà. Hai phụ nữ loan tin thất thiệt đó sẽ ra Tòa vào ngày 16 tháng 6 tới đây. Một bà là đồng bóng, bà kia là nhà báo độc lập. Đồng thời, nhiều Twitter và hashtag #JeanMichelTrogneux đồng loạt quả quyết Đệ nhứt phu nhơn thật sự là một phụ nữ chuyển giới, tên khai sanh là Jean-Michel Trogneux.

Luật sư Ennochi của bà Macron muốn nội vụ phải được giải quyết gấp vì trong những ngày vừa qua tin đồn về bà là người chuyển giới ngày càng lan rộng thêm. Nhưng bà Natacha Rey, người loan tin về bà Macron chuyển giới, báo tin cho luật sư là bà bị bịnh ung thư nặng lắm nên bà không đi hầu tòa được vào tháng 6 tới. Bà viết thư cho biết là « việc kết án một cách độc đoán trước như vậy, vì không dành cho tôi một cơ hội may mắn nào hết, chỉ sẽ đem lại cho tôi nhiều sự ủng hộ và sự ngưỡng mộ của dân chúng Pháp và cả thế giới mà thôi ».

Nỗi ám ảnh của Bà Lớn

Điều lạ là câu chuyện về Bà Lớn hoàn toàn không phát xuất từ những người quá khích như cực hữu hoặc cực tả. Nữ ký giả Emmanuelle Anizon của tuần báo « Le Nouvel Observateur » có thời gian dài theo dõi từ giới loan truyền tin về bà Macron là người chuyển giới tường thuật kết quả điều tra của bà (Franc-info, 22/03/2024).

Từ năm 2017, năm ông Macron đắc cử Tổng thống, trên mạng xã hội xuất hiện thuờng xuyên tin bà Brigitte Macron, nhũ danh Trogneux, thực tế có lẽ là một phụ nữ chuyển giới, tên khai sanh là Jean-Michel. Bà Macron nhờ luật sư đưa ra tòa những lời xuyên tạc đầy ác ý phỉ báng đó nhưng chuyện vẫn tiếp tục loan truyền dưới nhiều mật mã khác nhau đã làm cho ông Macron không chịu nổi phải lên tiếng phản đối.

Thật ra chuyện Bà Macron chuyển giới là vô hại vì chẳng có cơ sở để tin nhưng ở một mặt nào đó, nó hàm ý về sự bất tín nhiệm chánh quyền. Đó là một sự kiện xã hội quan trọng, theo nhận xét của nữ ký giả Emmanuelle Anizon, sau khi điều tra và công bố kết quả (L'affaire Madame, anatomie d'une fake news - Chuyện về Bà, giải phẩu một tin giả).

Theo nhà báo Emmanuelle Anizon thì mọi chuyện bắt đầu ngày 10 tháng 12 năm 2021 khi một phụ nữ tên Natacha Rey, trên YouTube, tổ chức một cuộc lên đồng, giải thích từ ba năm nay, bà làm việc để chứng minh bà Brigitte Macron là một người đàn bà chuyển giới. Chuyện này liền được phát tán rộng khắp trên mạng xã hội qua hàng trăm ngàn lượt đã làm cho bà Macron lên tiếng can thiệp trên đài TV TF1 và RTL đầu tháng 1 năm 2022, tức một tháng sau đó và nhờ luật sự thưa ra tòa về tội phỉ báng.

Câu chuyện tưởng vô thưởng vô phạt, thế mà xâm nhập tới chóp bu chánh quyền, cả giới ưu tú Pháp. Đó là một sự « coi thường » vô cùng nghiêm trọng đối với Đệ nhứt Phu nhơn Pháp. Tự nhiên nó làm cho mọi người suy nghĩ. Sự bất tín nhiệm dĩ nhiên thể hiện cả trong hàng ngũ cử tri đã bầu cho ông Macron. Nó hấp dẫn giới bình dân vì người ta kháo nhau trong cà-phê, bên ly la-de ở bar. Và cứ thế nó lan rộng ra khỏi nơi phát xuất lúc đầu.

Theo nhà báo, vấn đề không chỉ đọng ở bà Macron mà nó muốn nói sự « coi thưởng » cả giới ưu tú và cả cái cơ chế chánh trị và truyền thông Pháp. Vì thiếu sự tín nhiệm của dân chúng. Nó tập họp tất cả những người đang nghe và bàn luận về nó. Nếu có người sợ, không tin, phải chăng vì lâu nay, chánh quyền có nhiều chuyện khuất tất đối với dân chúng. Giới ưu tú giấu giếm sự thật chánh trị và thông tin, về những chuyện họ làm, cả về chính họ nữa.

Tại sao câu chuyện kéo dài như vậy?

Theo ký giả Emmanuelle Anizon thì bà Natacha Rey hoàn toàn thành thật trong việc làm của mình vì bà đã mất nhiều thời gian vừa qua tìm hiểu nên bà cho rằng điều bà nói là sự thật. Bà rất khổ tâm khi việc khám phá của bà đưa ra bị xuyên tạc và bị đưa ra pháp lý vì cho rằng bà là kẻ âm muu và chống phong trào chuyển giới. Điều may mắn là chung quanh bà có nhiều người thành thật và tin điều bà nói ra là sự thật. Nhưng ngoài những người này, dĩ nhiên có không ít người khai thác chuyện này về mặt chánh trị. Chuyện về bà Macron chuyển giới được tạp chí « Faits et Documents » (Sự kiện và Tài liệu), xu hướng cực hữu, có liên hệ với cánh ủng hộ ông Trump ở Hoa Kỳ. Ở đây, mục tiêu mới nhằm làm hoang mang chánh quyền.

Nhưng câu chuyện, với nhiều người bị cho là hoang đường, tại sao nó lại có sức sống dai dẳng như vậy?

Khi Natacha Rey xin một bản sao lục khai sanh của bà Brigitte Macron, Thị xã cho biết là khai sanh không có, nhưng thật tình có khai sanh. Điều này chỉ nuôi dưỡng lòng ngờ vực. Rồi khi bà coi hình đám cưới bà Macron với người chồng thứ nhứt thì thấy hình người chồng bị xóa, bị hiểu vì bà Macron không muốn người ta nhắc lại đời sống của bà ở giai đoạn đó, lại càng làm cho nhiều người thêm nghi ngờ về sự thật.

Natacha Rey khai thác sự im lặng trước đây của bà Macron, mấy việc lệch lạc đó để làm bằng cớ. Nhà báo Emmanuelle Anizon cho biết khi phổ biến kết quả điều tra của riêng bà về vụ bà Macron chuyển giới, bà chỉ muốn làm nhịp cầu để trao đổi thông tin và ý kiến với nhau. Nhưng bà thấy ngày nay, người ta không quan tâm tới sự đối thoại. Một cái hố ngăn cách ngày càng rộng thêm ra.

Trong lúc đó, câu chuyện đã tạo thành một dư luận. Đến lúc người ta không thể phủ nhận được. Emmanuelle Anizon xác nhận lại là khi lao mình vào cuộc điều tra, bà chỉ muốn tìm hiểu một hiện tượng xã hội khá quan trọng, có muốn dập tắt nó đi, không phải dễ. Thế là bà lao vào với câu chuyện để tìm cách giải thích sự vận hành của nó từ bên trong của một fake news. Có lẽ cần hơn.

Đó là lý do tại sao bà điều tra và phổ biến kết quả điều tra của bà.

Một lý thuyết kỳ thị chuyển giới và nữ giới

Giới cực hữu Hoa Kỳ khui ra một lý thuyết về âm mưu chung quanh bà Brigitte Macron. Một nguồn tin thất thiệt xuất hiện từ năm 2021 cho rằng vợ của ông Tổng thống nước Pháp là một phụ nữ chuyển giới. Pháp giờ đây không chỉ xuất cảng phó-mát, rượu chát, gan ngỗng, mà còn thêm những « lý thuyết về âm muu » nữa! Thật vậy, một « fake news » về bà Brigitte Macron xuất hiện ở Pháp từ năm 2021, vừa rồi lại tái xuất hiện ở Hoa Kỳ, những 3 năm sau, do nữ ký giả Candace Owens, người thân cận với cựu TT Trump, phổ biến.

Theo bà này thì đây là một « xì-căn-đan chánh trị lớn nhứt của lịch sử nhơn loại »: bà vợ của ông Tổng thống Macron có lẽ là một bà chuyển giới! Bà phổ biến lại trên vidéo nguồn tin đăng trên tạp chí « Faits et Documents » được 1,5 triệu lần coi trên X.

Ký giả Mỹ nhắc lại bà Brigitte Macron có lẽ là một phụ nữ chuyển giới, từ người đàn ông có tên là Jean-Michel Trogneux và bà ấy có lẽ đã làm mọi cách để giấu nhẹm sự thật của mình, tự bịa ra có một người anh và một người chồng cũ. Bằng chứng là người ta thấy có rất ít hình ảnh của bà Brigitte Macron hồi còn trẻ.

Tạp chí Numerama nhấn mạnh việc nhắc lại âm mưu về chuyện chuyển giới của bà Brigitte Macron thật ra không phải vô hại, không có chủ ý, khi, chỉ trong ít ngày nữa, là có bầu cử lớn ở Âu châu và Hoa Kỳ. Không phải đó chỉ là chuyện để đánh lừa dư luận, mà nó nhằm chuyên chở một chủ trương ngấm ngầm kỳ thị phong trào chuyển giới mà Âu châu chấp nhận, nhiều tổ chức chánh trị ủng hộ, nhưng có một bộ phận không nhỏ dân chúng Âu châu chống. Mặt khác, chính vài nét ngoại hình nào đó của bà Brigitte Macron đã gợi ý làm cho bà Natacha Rey viết những bài báo đăng trên Tạp chí « Faits et Documents ». Bà Brigitte Macron mô tả những bài báo của bà Natacha Rey là thứ « bài viết của kẻ đi săn tình dục, hay thứ ấu dâm, của những thứ kỳ thị sự chuyển giới tái diễn mà thôi ».

Một Bà Lớn khác, Bà Michelle Obama, Phu nhơn Cựu Tổng thống Hoa Kỳ, cảm thấy khó chịu tuy cho rằng những lý thuyết đưa ra đó không có gì đáng để ý. Cũng như Bà Jacinda Ardern, Thủ tướng Tân Tây Lan, tỏ ra khó chịu vì cánh cực hữu đề cao nam giới là ưu việt trước nữ giới ngay trong cấp lãnh đạo Nhà nước của bà.

Bà Macron thưa ra Tòa, hồ sơ bị bác

Thật trớ trêu, hồ sơ của bà Brigitte Macron, tháng 02 năm 2022, thưa vụ hai người phụ nữ phổ biến trên Internet tin Đệ nhứt Phu nhơn nước Pháp là một phụ nữ chuyển giới đã bị Tòa án Paris bác bỏ (AFP, 08/03/23). Trên YouTube, bà ký giả tự do loan tin bà Brigitte Macron có lẽ không có thật, mà người anh của bà lấy tên Brigitte Trogneux sau khi chuyển giới. Hồ sơ thưa lần đầu bị bác, bà Macron tiếp tục thưa về tội vi phạm quyền được bảo vệ đời sống riêng tư và thủ tục hình sự đang chờ kết quả.

Bà còn thưa thêm về việc phổ biến hình ảnh đời tư, về tội phỉ báng công khai. Hồ sơ lần thứ hai nộp hôm 31 tháng 01 năm 2022.

Phim « Bà Macron là một phụ nữ tự do »

Bà Brigitte Macron đã gợi cảm hứng để lên màn ảnh nhỏ. Cuộc đời của Đệ nhứt Phu nhơn nước Pháp sẽ là đề tài cho một bộ phim mới do hãng Gaumont thực hiện dưới tựa phim « Brigitte, một phụ nữ tự do ». Theo hãng phim Gaumont tiết lộ hôm 16 tháng 04 vừa qua thì bộ phim sẽ diễn tả lại suốt một cuộc đời đủ những« hỉ nộ ái ố », cả chất lãng mạn của bà vợ ông Tổng thống nước Pháp Emmanuel Macron. Sáu hồi, 45 phút, được hai người viết truyện phim, Bénédicte Charles va Olivier Pouponneau, biên soạn. Hai tác giả có tác phẩm chiếu trên đài TV2 của Nhà nước Pháp.

Nội dung phim: « Brigitte, một phụ nữ tự do xuất hiện từ cuộc gặp gở giữa cậu học sinh Trung học Emmanuel Macron và bà giáo Pháp văn, trong những giờ học kịch nghệ, suốt niên học 1992-1993, và kéo dài cho tới ngày nay. Nhưng phim cũng sẽ có những đoạn nhắc lại một mảng lịch sử, như thời sự Pháp những năm 70, 80, 90. Nhà viết truyện phim cho biết đây là cả một cuộc đánh cá lớn. Một đề tài nhạy cảm. Bà Brigitte Macron thật sự là một nhơn vật lôi cuốn. Chúng tôi muốn đưa ra một cách khá lãng mạn, thái quá một chút vì đặc tính của một số phận lãng mạn ».

Câu chuyện « chuyển giới » của bà Phu nhơn Tổng thống nước Pháp, truyền thông dòng chánh dường như không phản tuyên truyền được, nên nay người ta cho làm phim để dư luận tự do bình luận.

Nước Pháp xưa nay có tiếng là nướcTự do!

-- Nguyễn thị Cỏ May 

This is a MASSIVE win against WHO Pandemic Treaty, or is it?




MỘT SỐ MẸO NHỎ

Nghẹn cổ, sái cổ, chuột rút, tê chân… thinh thoảng những biến cố này đột nhiên xuất hiện, nhưng nếu xử trí không kịp thời cũng có thể gặp nguy hiểm. Tuy nhiên, thực ra chỉ cần một vài mẹo nhỏ là bạn có thể “thoát nạn” trong gang tấc, còn chờ gì mà không xem thử nhỉ? Dưới đây là chia sẻ một số mẹo nhỏ để xử trí rắc rối trong cuộc sống. Nó hoàn toàn là tri thức để có thể cứu người.

1. Phương thức xử lý khi bị nghẹn cổ.
Chỉ cần “giơ tay lên” Tại nước Mỹ, một cậu bé 5 tuổi đã cứu sống bà ngoại mình khỏi nghẹn bằng cách thức rất đơn giản, đó là “giơ tay lên”. Bà của Michelle Stewart, 56 tuổi, vừa xem tivi vừa ăn thạch, khi quay đầu lại, một mảnh thạch bị mắc kẹt trong cổ họng. Bà cố gắng bóp bụng để tự giúp mình, nhưng không có kết quả. Sau đó cậu cháu hỏi: “Bà ơi, bà nghẹn à?”. Bà vẫn nói không ra lời: “Chắc là bà đang nghẹt thở, bà ơi, giơ hai tay lên, giơ hai tay đi”. Bà cậu đành nghe theo, kết quả thật sự nhổ được cục thạch ra. Cậu bé lúc ấy rất bình tĩnh, cậu còn khoe với bà rằng đây là điều mình được học trong trường.

2. Bị sái cổ.
Bạn thỉnh thoảng có bị cứng cổ khi thức dậy buổi sáng không? Là sái cổ. Một khi bị sái cổ, bạn xử lý như thế nào? Đơn giản thôi, bạn chỉ cần nhấc chân lên! Kéo ngón chân cái ra, lấy tay xoay tròn từ từ theo chiều kim đồng hồ hoặc ngược chiều kim đồng hồ.

3. Chuột rút ở chân.
Khi chân trái bị chuột rút thì giơ tay phải lên, ngược lại thì giơ tay trái trong khi chuột rút chân phải của mình, ngay lập tức nhẹ nhàng.

4. Tê chân.
Nếu tê chân trái, dùng sức vung tay phải của bạn. Nếu chân phải bị tê thì dùng sức vung tay trái.

5. Chiếc kim khâu gia dụng có thể trở thành dụng cụ hữu ích trong việc cứu người. Vì cha mẹ già, ta cần nhất định nhớ kỹ 3 phép cứu mạng bằng kim khâu quần áo.

• Đầu tiên, liệt nửa người hay bán thân bất toại (không phân biệt xuất huyết não hay tắc máu), mắt miệng nghiêng lệch, ngay lập tức lấy kim khâu quần áo châm vào điểm thấp nhất dái tai bệnh nhân, đến khi nhỏ ra một giọt máu, bệnh nhân ngay lập tức được phục hồi, hơn nữa có thể không để lại bất kỳ di chứng nào.

• Thứ hai, bệnh tim đột tử phát sinh, lập tức cởi bít tất người bệnh, tương tự lấy kim châm lên mười ngón chân, ra một giọt máu, lần lượt bóp hết mười ngón chân, người bệnh có thể lập tức tỉnh táo lại.

• Thứ ba, dù là hen suyễn thở khò khè hay viêm thanh quản cấp tính các loại… khi phát hiện người bệnh thở không ra hơi, đến mức mặt đỏ tía tai, hãy nhanh chóng dùng kim châm lên chóp mũi, rồi có thể bóp ra hai giọt máu đen (máu độc).

Ba phương pháp “hồi dương cứu nghịch” trên không có bất kỳ nguy hiểm gì, hãy yên tâm là có hiệu quả trong vòng 10 giây. Một lòng hiếu thảo mà chia sẻ. Hãy ghi nhớ! Đừng chỉ lưu trong điện thoại, trong tình thế cấp bách đừng ngại lấy ra thử một lần!

BÁCH THÔNG dịch từ letu.life

Tạp Chí Nàng Thế Kỷ 21



Chúc bình an đến mọi người.
5 điều khó nhất trong cuộc sống

Mọi thứ ở đời đều là vô thường, bạn sẽ không bao giờ biết ngày mai sẽ là hoa thơm hay trái đắng...


1. Điều khó thay đổi nhất chính là THÓI QUEN

Trong cuộc sống, không ít người có thói quen trì hoãn, lười biếng, ngủ muộn, thiếu kiên trì và bỏ cuộc giữa chừng,… Những thói quen này tuy nhỏ nhưng có thể vô tình tác động xấu tới cuộc đời của chúng ta một cách từ từ.

Tuy thay đổi thói quen là khó, nhưng không phải là không thể thực hiện được. Từ hôm nay, bạn có thể bắt đầu những bước đầu tiên trên hành trình tu sửa thói quen sống của chính mình. Nếu cảm thấy việc đọc sách quá khó, hãy thử duy trì đọc chỉ 5 trang sách đều đặn mỗi ngày. Nếu cảm thấy việc tập luyện quá khó, bạn có thể thử chạy bộ chỉ 10 phút mỗi ngày. Nếu việc dậy sớm là quá khó đối với bạn, bạn chỉ cần thử dậy sớm hơn ngày hôm trước 5 phút thôi. Những thay đổi nhỏ trong cuộc sống sẽ dần dần tạo nên thói quen, tiếp thêm năng lượng và giúp bạn hoàn thiện bản thân qua từng ngày.

Tuy thay đổi thói quen là khó, nhưng không phải là không thể thực hiện được.

2. Điều khó tìm nhất chính là TRI KỶ

Một số nhà khoa học đã thống kê rằng, chúng ta sẽ gặp khoảng 8.263.563 người trong cuộc đời, 3.619 người trong số đó trở thành bạn với chúng ta, 275 người rồi sẽ trở thành bạn thân, và rồi họ sẽ dần biến mất.

Bởi thế nên người xưa mới nói rằng, bạn bè nhậu thì dễ tìm, còn tri kỷ là điều hiếm thấy. Bạn có thể gặp rất nhiều người, nhưng có rất ít người thực sự hiểu bạn. Bạn tâm giao không phải là những người đi cạnh bạn trong một thời điểm nhất định, mà là sự đồng hành lâu bền của tâm hồn với sự thấu hiểu. Nếu may mắn có được tri kỷ trong đời, hãy trân quý.

3. Điều khó đoán nhất chính là TƯƠNG LAI

Mọi thứ ở đời đều là vô thường, bạn sẽ không bao giờ biết ngày mai sẽ là hoa thơm hay trái đắng. Tương lai không ai có thể đoán định trước, và cách tốt nhất để đối mặt điều đó là bình tĩnh và chấp nhận đương đầu mọi thử thách.

Tương lai không ai có thể đoán định trước, và cách tốt nhất để đối mặt điều đó là bình tĩnh và chấp nhận đương đầu mọi thử thách.

4. Điều khó làm nhất chính là HÀI LÒNG

Người hạnh phúc là người biết hài lòng với cuộc sống và cảm thấy đủ đầy trong mọi hoàn cảnh. Vào thời nhà Minh, có một người đàn ông tên Jiushao ngày nào cũng tới chùa thắp hương lễ Phật, tạ ơn trời đất đã ban thêm cho mình một ngày được sống. Bà vợ ông thấy vậy cười nói: “Ngày chỉ có 3 bữa cơm nhạt, thế mà ông cũng coi đó là phúc lộc?”.

Jiushao chậm rãi nói: “Thứ nhất, chúng ta đang ở thời đại đất nước hòa bình và thịnh vượng, không có chiến tranh. Thứ hai, chúng ta không phải lo lắng về cơm ăn, áo mặc. Thứ ba, chúng ta có sức khỏe tốt, không có bệnh gì, cũng không có lỗi lầm phải vào tù ra tội. Tại sao cuộc sống may mắn như vậy lại không được coi là phúc lộc?”.

Hẳn vậy, hài lòng mãn nguyện chính là trạng thái hạnh phúc nhất của cuộc sống. Hạnh phúc không bao giờ phụ thuộc vào những yếu tố bên ngoài, mà chỉ xuất phát từ chính trái tim của bạn. Chỉ có người biết tu dưỡng, có lòng khoan dung và hòa ái, không màng danh lợi, không so đo sân si mới có thể nắm lấy hạnh phúc.

5. Điều khó suy đoán nhất chính là LÒNG NGƯỜI

Trên đời có hai chữ khó đoán định nhất chính là lòng người. Có nhiều lúc, dù có bao nhiêu của cải, con người ta cũng khó có thể đổi lấy một tấm lòng chân thật. Trong cuộc sống, đừng dễ dàng nhận định về một con người, cũng đừng vội đánh giá quá cao vị trí của bản thân trong lòng người khác.

Bình An / Theo: Visiontimes




Người Quân Tử và Kẻ Tiểu Nhân


Trong “Bên Thắng Cuộc,” tác giả Huy Đức ghi lại lời thân phụ ông, di cư vào Nam từ năm 1954: “Chưa có thời nào mà bắt người thua trận bị tù hàng chục vạn như thời cộng sản. Các tay này không biết lòng dân là thế nào sao?

Thêm vào đó, cái ngỡ ngàng khó chịu nhất là dân Miền Nam, thấy mình không phải là người “được giải phóng,” mà là “người thua trận,” bị khinh miệt, bị làm tình làm tội, đối xử không ra con người.

Sau đây là nguyên văn lời thân phụ Trần Đĩnh, nói về sự tùy tiện đối xử của một “anh bộ đội” đối với một người dân bình thường, trong vùng mới được “giải phóng:”

-“Bố đi bộ về đến đầu phố thì bị một tay bộ đội cầm súng gác giữ lại hỏi đi đâu mà nhanh thế. Bố nói tôi già nên muốn mau về nhà nằm.

- Không được, đứng nghiêm năm phút!

Bố lại ngỡ như thuở bé đi học đứng nghiêm là quay mặt vào tường nên quay vào tường thì anh ấy lại vặn sao quay mặt đi? Trốn giáo dục à? Lại quay lại nhìn thiên hạ qua lại nhìn mình. Đứng đã ngán lại phải nghe loa ca ngợi chiến thắng, phân tích chiến thắng…”

Người lính của phe thắng trận có thể hành xử như thế với một người dân vô danh hay sao, còn đâu là chuyện thu phục nhân tâm? Suốt hơn 40 năm nay, rõ ràng bọn cộng phỉ miền bắc nhờ làm tay sai cho ngoại bang Tàu-Nga đã chiếm được đất đai, xóm làng, thành phố Miền Nam Việt Nam, nhưng bọn chúng đã không hề chiếm được lòng người Miền Nam và SẼ KHÔNG BAO GIỜ chiếm được lòng người dân Miền Nam Việt Nam.

Ngay trong những ngày đầu trong trại tập trung mà bọn cộng phỉ bắc việt lừa gạt dư luận thế giới với cái tên mỹ miều là trại “học tập cải tạo,” những người thất trận nhưng có văn hóa đã cảm thấy bị đối xử thô bạo bởi một lũ mọi rợ, thất học, vô nhân tính.

Từ sĩ quan cho đến một vị tướng lãnh Miền Nam khi gặp bọn cai tù (tên gọi là cán bộ vệ binh hay quản giáo,) đều phải đứng nghiêm, chào kính, nếu cần nói, phải dùng tiếng “thưa cán bộ!”

Khi ra trại tù đi làm lao động khổ sai, hay lúc trở về, đoàn tù Miền Nam, khi qua cổng, có tên vệ binh con nít mặt búng ra sữa, đang ngồi trên chòi gác, đều phải dở nón mũ ra, có khi cao hứng, những tên lính gác mất dạy miền bắc này còn bắt tù bỏ cả kính ra, dù là kính cận thị.

Ngày mới đi trình diện để tập trung lên xe đi vào trại tù, vì ác cảm với giới trí thức, một người bạn tôi đã bị một tên phỉ quân bắc việt lột cặp kính cận thị của anh, vứt xuống đất và đạp nát. Uất hận tận cùng, nhưng trong thế “chim lồng cá chậu,” người sĩ quan miền Nam đành nuốt hận vào lòng.

Theo cuốn hồi ký của một tác giả cựu sĩ quan Miền Nam, tại trại Đá Bàn, Khánh Hòa, một tên vệ binh oắt con có sở thích bệnh hoạn là vặt râu một ông già tù binh. Người tù khốn khổ này chỉ biết khóc!

Không biết ai đã dạy dỗ những tên “lính cụ Hồ” có thái độ mất dạy như vậy và vì sao cấp trên của bọn chúng lại nhắm mắt làm ngơ trước những thái độ mất nhân tính như thế? Phải chăng chính cấp trên của bọn “lính cụ Hồ” cũng chỉ là một lũ tiểu nhân thất học, thất nhân, và thất đức.

Chuyện trả thù cũng rất dễ hiểu, như nhà văn miền Bắc, Tạ Duy Anh, đã viết: “Niềm căm thù kẻ hạnh phúc hơn mình bốc lên ngùn ngụt trong ngực mình... Giết người lúc ấy sao thấy sướng thế!” (Đi Tìm Nhân Vật, tiểu thuyết, NXB Văn Hóa Dân Tộc, 2002.)

Thì ra mình giết nó, hành hạ nó, vì nó hạnh phúc, giàu có, sung sướng hơn mình. Điều này có thể rất dễ hiểu khi bọn cộng phỉ miền bắc “đánh” tư sản Miền Nam, bỏ tù người miền Nam, ăn cướp hết nhà cửa, tài sản, đổi tiền của người Miền Nam không tiếc tay. Tất cả những việc này của bọn chúng đều nằm trong một kế hoạch trả thù hèn hạ có quy mô và có hệ thống.

Sự thật đã ghi lại như một toàn Biệt Kích Dù 81 đã buông súng đầu hàng ngày 30/4/1975 nhưng vẫn bị bọn phỉ quân bắc việt tiểu nhân bắn chết và chôn họ trong một cái giếng sâu hiện nay chưa tìm ra dấu vết. Tại Hậu Nghĩa, nhiều sĩ quan chỉ huy của QLVNCH đã bị bọn tiểu nhân cộng phỉ xử bắn, nhân viên Cảnh Sát Quốc Gia bị bọn chúng nấu nước sôi dội lên đầu.

Trong “Hồi Ký Dang Dở,” Ông Dương Hiếu Nghĩa cho biết: “Ngay tại tỉnh Vĩnh Long, các ông cai tổng Nguyễn Văn Dần, Nguyễn Văn Xôm, Nguyễn Văn Thêm đều bị bọn cộng phỉ kết án là “có tội với nhân dân” mà không thông qua một tòa án nào, và bị bọn chúng hành quyết man rợ ngay sau khi bị bắt, bằng vũ khí thô sơ như búa, mã tấu…

Không nói lời gian dối, chúng tôi xin ghi lại đây danh sách của những viên chức tình báo cao cấp của VNCH, sau tháng 4-1975 bị đưa ra Bắc và đã bị bọn phỉ quyền Hà Nội đê tiện hèn hạ bức tử.

Sau khi được đưa đến trại tù Hoả Lò làm việc, các viên chức tình báo cao cấp của VNCH được bọn chúng “bồi dưỡng” một tô phở, nhưng ngay sau khi về đến trại, các vị đã ói máu ra mà chết trên tay anh em bạn tù:

- Chuẩn Tướng Bùi Văn Nhu, Tư Lệnh Cảnh Sát Quốc Gia (nguyên Tư Lệnh Phó) người thay thế Thiếu Tướng Nguyễn Khắc Bình.

- Đốc Sự Nguyễn Phát Lộc, Đặc Uỷ Trưởng Phủ Đặc Uỷ Trung Ương Tình Báo (thay TT. Nguyễn Khắc Bình)

-Ông Nguyễn Kim Thúy, Giám Đốc Nha Nghiên Cứu Phủ Đặc Uỷ Trung Ương Tình Báo.

- Đại Tá Dương Quang Tiếp, Phụ Tá An Ninh Tình Báo Phái Đoàn Liên Hợp Quân Sự 2 Bên.

- Đại Tá Nguyễn Văn Học, Đặc Trách Tình Báo và Phản Tình Báo Nha An Ninh Quân Đội VNCH.

Riêng trường hợp Đại Tá Lê Khắc Duyệt, Sĩ Quan Tình Báo Cao Cấp phục vụ tại Tổng Nha Cảnh Sát, được bà con bên kia mách nước là phải lo lót để khỏi ra Bắc, may ra còn có xác mà đem về chôn. Hai năm sau, ông qua đời tại tại Sài Gòn, cũng bị ngón đòn “trả thù” như các chiến hữu của ông bị đưa ra Bắc!

Tại các Bộ Chỉ Huy CSQG tỉnh, các Trưởng F. (tức Phụ Tá Cảnh Sát Đặc Biệt, đặc trách Tình Báo), phần lớn là cấp Uý, đều bị tập trung 17 năm, nếu không có sự can thiệp của Hoa Kỳ qua chương trình định cư cho những người bị tù “cải tạo,” sẽ chết mòn trong các trại tù lao động khổ sai khắc nghiệt ngoài miền Bắc!

Đó là chuyện trả thù người sống, với người chết, bọn tiểu nhân phỉ quyền Hà Nội cũng chẳng buông tha.

Ngay khi bọn cộng phỉ bắc việt vào ăn cướp Sài Gòn, ngày 3 tháng 5 năm 1975, Nghĩa Trang Quân Ðội Hạnh Thông Tây, Gò Vấp đã bị bọn chúng dùng xe ủi đất san bằng hết ngay chiều ngày hôm đó.

Tại Vĩnh Long, riêng ngôi mộ của Trung Úy Nhảy Dù Nguyễn Văn Ngọc, dù đã chết từ hơn một năm trước, vẫn bị bọn tiểu nhân phỉ quyền Hà Nội hèn hạ đào lên trả thù, đưa cả quan tài của Trung Úy Ngọc ra giữa chợ Ngã Tư Long Hồ để cho phá nát bằng cốt mìn (Hồi Ký Dang Dở)

Sau khi xâm lăng và cưỡng chiếm bất hợp pháp Miền Nam Việt Nam, phỉ quyền Hà Nội tiểu nhân hèn hạ đã phá hủy bức tượng “Tiếc Thương” mang đi, xem nghĩa trang này như một nhà tù, bị canh gác, rào kẽm gai, và không ai được thăm viếng, di dời phần mộ ra khỏi đây. Trong gần 30 năm, nghĩa trang Quân Đội Biên Hòa thành một nơi hoang phế, quạnh hiu.

Chúng ta dược biết rằng, năm 2015, Ukraine đã tháo dỡ gần 140 tượng đài của Liên Xô và chính phủ Ba Lan có kế hoạch hạ bỏ khoảng 500 tượng đài Liên Xô, kẻ thù ngày trước, nhưng họ đã không hề đụng đến những tượng đài ở các nghĩa trang, nơi an nghỉ cuối cùng của những người lính Sô Viết.

Vẫn theo nhà báo Huy Đức, thời tên Đỗ Mười vào Nam đánh tư sản mại bản, trong một cuộc họp mật, đích thị tên Đỗ Mười đã hung hăng hò hét: “... Chúng ta phải róc thịt chúng ra!”

Theo tài liệu, kế hoạch trả thù X.1 do tên đồ tể khát máu là Đỗ Mười đề xuất theo kiểu Khmer Đỏ, thì sĩ quan “nguỵ” từ Trung Úy trở lên, công chức Miền Nam từ cấp Chánh Sự Vụ phải bị tử hình.

Người ta đã có lần so sánh tháng Tư lịch sử của nước Mỹ (4-1865) và tháng Tư định mệnh của Việt Nam (4-1975.) Binh sĩ miền Bắc kính cẩn chào khi tướng Robert E. Lee cỡi ngựa đến nơi ký hiệp ước đầu hàng. Không có tiếng reo hò, nổ súng vui mừng của người thắng trận. Binh sĩ miền Nam không bị coi là quân đội phản quốc. Sĩ quan miền Nam không ai bị đi tù. Bên thắng trận không đụng tới hoặc làm phiền hà đến họ. Kỵ binh thất trận được quyền mang ngựa và lừa về nhà để giúp gia đình cày cấy làm ăn.

Nhưng đó là Hiệp Ước của Những Người Quân Tử (Gentleman's Agreement) của hơn 100 năm trước, nó không hề có trên đời này với những kẻ tiểu nhân đê tiện là bọn phỉ quyền Hà Nội hôm nay./ 

(Sài Gòn trong tôi/ Huy Phương) 


CÒN ĐÂU TÌNH NGƯỜI NHƯ XƯA...

Mấy ngày nay 1 số Facebook chia sẻ lại câu chuyện về Cô Bé “Ăn Cắp” 2 cuốn sách ở 1 nhà sách ở Gia Lai. Thay vì Cảm thông cho Cô Bé ham đọc sách và tặng thêm sách sau khi chỉ bảo điều hơn lẽ thiệt, Người ta đã bắt Cô Bé lại, trói 2 tay vào thành lan can, đeo tấm bảng ghi chữ “Tôi Là Người Ăn Trộm” trước ngực, rồi chụp hình và bêu rếu lên Mạng Xã hội.

Cách làm Bất Nhơn, không chút Tình Người của những Người Quản Lý ở đây đã thể hiện phần nào 1 Xã hội Không Tình Không Nghĩa, phản giáo dục, đi ngược lại sự Tiến bộ, Văn minh của Loài Người.

Nói chinh xác hơn thì đây là Hành vi Man rợ của những Con người Vô Văn hoá, những cái Xác biết đi chứ khổng biết Cư cử đúng mực Con người!

Âu Con người cũng là Sản phẩm của Nền Giáo dục của Xã hội đó!

Chợt nhớ lại câu chuyện Cậu Bé 14-15 tuổi cũng ăn cắp sách trong tiệm sách Khai Trí của Bác Nguyễn Hùng Trương mà Người đời hay gọi là ông Khai Trí.

Khi thấy lùm xùm do nhân viên nhà sách định làm dữ với Cậu Bé, 1 Vị Khách ôn tồn hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện, tỏ vẻ khâm phục Cậu Bé vì Học Giỏi mà không tiền mua sách nên phải ăn cắp, Ông đã ngỏ lời xin tha và trả tiền sách cho Cậu.

Ngay lúc đó thì ông Khai Trí bước vào...

Thấy chuyện lạ, Ông dừng lại hỏi chuyện gì. Cô Thâu ngân viên thuật lại sự việc và Ông Khách cũng đề nghị trả tiền như Ông đã nói với cô thâu ngân.

Ông Khai Trí cầm cuốn sách lên coi sơ qua rồi nói:
– Phải Học trò giỏi mới dùng tới cuốn sách này chứ kém không dùng tới.
Cám ơn lòng tốt của Ông nhưng để tôi tặng Cậu ta, không lấy tiền và sẽ còn giúp Cậu ta thêm nữa…

Ông trao cuốn sách cho Cậu Bé, thân mật vỗ vai khuyên Cậu cố gắng học hành rồi móc bóp lấy tấm danh thiếp, viết vài chữ, ký tên và đưa cho Cậu:
– Từ nay hễ cần sách gì , Cháu cứ đem danh thiếp này đến đưa cho Ông Quản lý hay Cô Thâu ngân, Cô ấy sẽ lấy cho Cháu. Ngày trước, Bác cũng là Học sinh Trường Pétrus Ký mà…

Ông bắt tay, cám ơn Ông Khách lần nữa rồi đi vào trong.
Ba năm sau, nghe nói Cậu Bé đậu xong Tú tài phần II được học bổng du học nước ngoài, hình như sang Canada.

Một buổi chiều sau 1975 khá lâu, Người ta thấy 1 “Ông Già” khoảng ngoài 70 tuổi, ăn mặc theo lối Việt kiều, đứng ngắm trước cửa nhà sách Sài Gòn với nét mặt buồn buồn rồi bước vào hỏi thăm các Cô bán sách về ông Khai Trí, các Cô nói hình như Ông đã mất cách đây đến hàng chục năm.

“Ông già Việt kiều” lại ra đứng ngắm trước cửa tiệm sách hồi lâu, lấy khăn giấy lau nước mắt, chắp tay hướng lên trên trời khẽ vái 3 vái rồi đi.

Không Ai biết Ông ta là Ai cả…

Đọc chuyện xưa, ngẫm chuyện nay mà sao ngao ngán cho cái Tình Người trong cái Xã hội nhiễu nhương này.

Chẳng lẽ sau hơn 49 năm “Giải Phóng”, Đạo đức Con người, Đạo đức Xã hội này không có chút Tiến bộ nào, ngược lại còn Suy đồi đến mức Bất nhân?

Copy từ Sài Gòn trong tim tôi
Từ Fb anh LE VAN QUY
Mùa Thu Hàn Quốc

Với bầu trời xanh ngắt, lá vàng trải dài khắp các con đường, nhiệt độ 12 -15 độ đủ se lạnh để diện những bộ đồ đẹp, mùa thu Hàn Quốc làm xiêu lòng mọi du khách khi ghé thăm.

Phạm Trọng Nghĩa sinh sống và làm việc tại Hàn Quốc đã 4 năm. Được ngắm nhìn cảnh sắc Hàn Quốc đẹp mê hoặc qua các mùa xuân, hạ, thu, đông, chàng trai 31 tuổi ấp ủ dự định ghi lại khoảnh khắc những nơi mình từng ghé qua.

Hai năm trước, Nghĩa sắm máy ảnh và tự tìm tòi, học hỏi cách chụp. Kể từ đó, vào những ngày nghỉ anh dành phần lớn thời gian rong ruổi khắp các vùng quê, thành phố, ghi lại hình ảnh cuộc sống yên bình và cảnh đẹp ở 'xứ sở kim chi'.

Năm ngoái, chàng trai đã đặt chân đến 18 địa điểm để thực hiện bộ ảnh mùa thu Hàn Quốc. Theo Trọng Nghĩa, Hàn Quốc là một trong những quốc gia có mùa thu đẹp nhất, từ thời tiết, không khí cho đến cảnh vật. Với bầu trời xanh ngắt, lá vàng trải dài khắp các con đường, nhiệt độ 12 -15 độ đủ se lạnh để diện những bộ đồ đẹp, thu Hàn Quốc làm xiêu lòng mọi du khách khi ghé thăm.

Trọng Nghĩa chia sẻ: “Việc di chuyển giữa các thành phố rất tiện lợi nhờ hệ thống giao thông công cộng hiện đại. Vì thế, với những địa điểm ở gần mình thường đi về trong ngày. Còn những nơi xa và phải leo núi, mình sẽ ở lại khoảng vài ngày.”

Để 'săn' được những khoảnh khắc ưng ý, nhất là ở các địa điểm nổi tiếng với lượng khách du lịch lớn, Nghĩa phải đến từ rất sớm. Một buổi 'săn' hình của Trọng Nghĩa thường bắt đầu từ 4 giờ sáng và kết thúc lúc 11 giờ đêm.

Chàng trai 9X tâm sự: “Mùa thu năm ngoái, để đi được nhiều địa điểm trong khi khoảng thời gian rảnh rỗi không nhiều, mình phải di chuyển rất gấp và liên tục. Đôi lúc cảm thấy khá mệt. Nhưng để được thỏa mãn sở thích đi đây đó, ghi lại những bức hình đẹp nên mình luôn cảm thấy vui và muốn được đi tiếp.”

Đi đến mỗi địa điểm, Nghĩa không chỉ tập trung ghi lại cảnh vật mà anh còn chú ý đến yếu tố con người. Chàng trai 9X chia sẻ: “ Mình luôn muốn chụp những khoảnh khắc tự nhiên của con người vào ảnh. Người Hàn Quốc rất tình cảm nên thường đi dạo cùng nhau. Đôi khi một khung cảnh có một cặp, hoặc những hoạt động thường ngày của ai đó thì nhìn ảnh sẽ có cảm giác thân thuộc hơn.”

Bức ảnh Trọng Nghĩa chụp khuôn viên của Đại học Sungkyunkwan - Trường Đại học đầu tiên của Hàn Quốc.
Khuôn viên Đại học Nữ sinh Ewha (Seoul) với lá vàng trải dài trên các con đường. Trọng Nghĩa chia sẻ: “Seoul là địa điểm mình thích nhất khi Hàn Quốc vào thu, từng con phố như được nhuộm một màu vàng tươi. Trong tiết trời se lạnh vừa đi dạo phố vừa ngắm lá rơi là trải nghiệm tuyệt vời mà du khách không nên bỏ sót.”
Bức ảnh được Trọng Nghĩa chụp ở làng Uidong huyện Geochang, tỉnh Gyeongsang Nam. Nơi đây là một trong những địa điểm check-in nổi tiếng của khách du lịch khi ghé thăm Hàn Quốc vào mùa thu.
Con đường thủy sam Damyang là một trong những địa điểm nổi tiếng được nhiều du khách ghé thăm vào cả mùa hè và mùa thu. Vào mùa hè lá thủy sam xanh mướt rợp bóng cả con đường. Sang thu những tán lá trở chuyển màu màu đỏ, đẹp như một bức tranh.
Trong ảnh là khuôn viên của công viên Seoul Grand Park, nằm ở Gyeonggi, cách trung tâm thủ đô Seoul khoảng 35 phút đi tàu điện ngầm. Seoul Grand Park là công viên phức hợp của Hàn Quốc với 5 khu chủ đề: khu vực đồi cây sinh thái và đường đi bộ dọc sườn núi, khu vườn hồng, sở thú cho thiếu nhi, khu vui chơi giải trí Seoul Land và bảo tàng nghệ thuật Seoul.
Bức ảnh chụp con đường ngân hạnh ở thành phố Asan, thuộc tỉnh Chungcheong Nam. Đây là một trong những địa điểm du lịch nổi tiếng của Hàn Quốc mỗi độ thu về. Màu vàng của lá cây ngân hạnh trải dài men theo các con đường tạo nên bức tranh rực rỡ khiến du khách không khỏi 'vấn vương'.
Bức ảnh chụp công viên quốc gia Naejangsan thuộc tỉnh Jeollabuk của Hàn Quốc. Nơi này được coi là một trong những công viên quốc gia quyến rũ nhất của Hàn Quốc. Du khách có thể chiêm ngưỡng thảm thực vật đủ sắc màu, ngắm hai thác nước Dodeok, Geumseon, thăm quan chùa Baekyangsa và chùa Naejangsan.
Bức ảnh Trọng Nghĩa thực hiện ở công viên Rừng Seoul. Công viên nằm ở trung tâm thủ đô Seoul, đến đây bạn có thể nhìn ngắm và khám phá cả khu rừng và sông Hangang. Trước đây, khu vực này là nơi săn bắn của Hoàng gia thời Joseon, sau được sử dụng làm sân golf và trường đua ngựa. Năm 2005, nơi đây được cải tạo thành công viên Rừng Seoul.
Cây cối và cảnh vật xung quanh những ngôi nhà như được mùa thu Hàn Quốc nhuộm lên nhiều màu sắc rực rỡ.
Viện Nghiên cứu Tài nguyên rừng Jeollanamdo cũng nhuốm mình trong sắc thu.
Bức ảnh về khuôn viên của ngôi chùa Bulguksa thuộc thành phố Gyeongju, tỉnh Bắc Gyeongsang. Ngôi chùa này được UNESCO công nhận là di sản thế giới vào năm 1995. Đến đây tham quan du khách không chỉ được chiêm ngưỡng ngôi chùa được xây bằng đá với hơn 1,000 năm tuổi mà còn được ngắm nhìn cảnh sắc nên thơ, ngập tràn màu sắc của thiên nhiên, cây cỏ.
Con đường thủy sam ở Jinan cũng hòa chung sắc thu của Hàn Quốc.

Với những du khách dự định du lịch Hàn Quốc vào mùa thu, Trọng Nghĩa khuyên: “Thời điểm đẹp nhất đẹp nhất để săn lá vàng, lá đỏ là từ 25/10 đến 10/11. Du khách cần chuẩn bị áo vừa đủ ấm cho thời tiết khoảng từ 12-15 độ C, nhưng không nên mang theo áo phao vì di chuyển nhiều sẽ nóng và khá cồng kềnh.”




Blog Archive