Mỹ: Tổng thống Bush và nhà Clinton thông đồng với Trung Quốc? (P.1)
Tóm tắt bài viết
- Tổng thống Trump cho rằng Trung Quốc đã lợi dụng Mỹ trong nhiều năm và đây không phải lỗi của Tập Cận Bình.
- Vấn đề này cũng không phải từ thời Obama. Trump cáo buộc sự thông đồng của Trung Quốc với các vị tổng thống Mỹ trước đó là Clinton và Bush.
Sau khi tỷ phú Donald Trump trở thành Tổng thống vào năm 2016, các đối thủ của ông ra sức cáo buộc ông thông đồng với Nga để được trúng cử. Các cuộc điều tra kéo dài hơn hai năm đã bác bỏ những cáo buộc này. Giờ đây, đến lượt Tổng thống Trump nghi ngờ về sự thông đồng giữa Trung Quốc và nhà Clinton. Trung Quốc là một chủ đề mà ông Trump liên tục đề cập. Tuy nhiên, điều lạ lùng là các đối thủ của ông gần như đều né tránh việc này. Phải chăng họ đã biết sự thông đồng này từ lâu?
Nhà báo Liwei Fu đã có 2 bài viết phân tích về vấn đề này trên The BL.
Trong nhiều bài phát biểu tranh cử tổng thống năm 2016, Tổng thống Trump đã không ngại ngần nhắc tới Trung Quốc. Ông liên tục chỉ trích Trung Quốc về vấn đề thâm hụt thương mại. Đối với ông Trump, nước này đóng một vai trò tác động quan trọng tới nền kinh tế Mỹ. Nếu giải quyết được vấn đề Trung Quốc thì có thể thúc đẩy nền kinh tế nội địa và bảo đảm được chiến thắng của ông trong chiến dịch tái tranh cử diễn ra vào năm 2020.
Mặc dù Tổng thống Trump rất kiên quyết trong vấn đề thương mại với Trung Quốc, nhưng ông lại hay dành những lời có cánh cho Tập Cận Bình và coi ông Tập là bạn. Nhà báo Liwei bình luận, phải có lý do gì đó cho việc này. Tổng thống Trump hiểu rằng, toàn bộ vấn đề thâm hụt thương mại và mối quan hệ bất minh với Trung Quốc không phải bắt đầu từ thời kỳ của ông Tập và cũng không chỉ liên quan tới Obama, mà là từ thời Bill Clinton và Bush. Nhà báo Liwei tiếp tục đưa ra những lời giải thích.
Khi Clinton trở thành Tổng thống năm 1993, Giang Trạch Dân đã lên nắm quyền Trung Quốc từ năm 1989. Giang là một gã độc tài, tham nhũng và tà ác. Ông ta đã phát động một cuộc diệt chủng lâu dài và kinh hoàng từ năm 1999 đối với Pháp Luân Công – một môn tu luyện an hoà theo trường phái Phật gia, hiện phổ biến tại hơn 100 nước trên thế giới.
Pháp Luân Công được truyền ra tại Trung Quốc từ năm 1992, đem đến sự thay đổi lớn về sức khỏe và tinh thần của người dân. Chỉ trong vòng 7 năm, từ 1992 đến 1999, ước tính có khoảng 100 triệu người Trung Quốc tu luyện. Tuy nhiên, điều này đã thu hút sự chú ý của Giang và khiến ông ta ghen tị, tức giận và lo sợ về vị trí độc tôn của mình ở Trung Quốc. Không cho phép tự do tín ngưỡng, Giang đã sử dụng mọi biện pháp để bức hại các học viên. Ông ta đã thực hiện một cuộc đàn áp trên toàn quốc, và để làm điều này, ông ta cần tiền, ít nhất là 1/4 GPD quốc gia. Vì vậy, làm gì để có tiền duy trì cuộc bức hại tốn kém này là việc Giang phải suy nghĩ.
Ông ta đã nghĩ ra một cách: thu hoạch nội tạng của các học viên Pháp Luân Công để bán. Các điều tra độc lập từ bên thứ ba đã chứng minh tội ác của nhà nước Trung Quốc. Các học viên Pháp Luân Công từ Trung Quốc đã tố cáo Giang vì tội giệt chủng ở nhiều quốc gia, cho đến nay các vụ kiện vẫn đang diễn ra ở bên ngoài đại lục.
David Matas, một luật sư nhân quyền người Canada, người đã tham gia vào cuộc điều tra này nói: “Giang Trạch Dân là một kẻ giết người. Ông ta sử dụng sự giết chóc như là một cách để đạt được quyền lực và duy trì quyền lực”.
Trên đấu trường quốc tế, Giang Trạch Dân đã thâm nhập vào Mỹ để kiếm lợi. Ông ta biết cách để có được những gì ông ta muốn và sử dụng chiến thuật quen thuộc: chia lợi cho những người tham gia.
Trong các chuyến thăm Mỹ và các cuộc gặp gỡ với Clinton, bằng cách nào đó Giang đã thuyết phục Clinton vận động hành lang cho Trung Quốc. Mặc dù Tổng thống Clinton gặp phải không ít sự phản đối từ những người ủng hộ nhân quyền, cuối cùng Clinton cũng đã giành chiến thắng, mở đường cho Trung Quốc vào Mỹ và tham gia Tổ chức Thương mại Thế giới (WTO). Động thái đó diễn ra năm 2000 khi Clinton quay về sau chuyến thăm Trung Quốc trong nhiệm kỳ tổng thống thứ hai. Clinton đã ký dự luật Quan hệ Thương mại bình thường vĩnh viễn với Trung Quốc. Chưa hết, ông còn bãi bỏ các đánh giá thường niên về tình trạng thương mại Trung Quốc vốn đã diễn ra trong suốt 20 năm.
Mặc dù đã có nhiều lo ngại về suy giảm việc làm của người lao động Mỹ và sinh lời cho một quốc gia độc tài, các doanh nghiệp Mỹ đã bị thuyết phục bởi quy mô thị trường khổng lồ của Trung Quốc. Các điều kiện đặt ra đối với Trung Quốc khi vào WTO là, Trung Quốc phải cắt giảm thuế, cho phép nhập khẩu, mở cửa ngành tài chính, cho phép các nước vào Trung Quốc phát triển internet và viễn thông.
Các công ty Mỹ cũng như các tập đoàn viễn thông lớn đã vào Trung Quốc. Trung Quốc có thể cung cấp nguồn lực lao động giá rẻ khổng lồ mà không cần phải quan tâm tới luật lao động. Trên thực tế, Giang đã gặt hái được rất nhiều lợi ích, không ít thỏa thuận Trung-Mỹ đã ký kết mà người dân Mỹ không hề biết. Giang và bè đảng của ông ta đã được kết nạp vào nhóm tinh hoa của cộng đồng phương Tây và trở thành người có quyền quyết định đối với cộng đồng này.
Hết thời Clinton, Bush tiếp tục quan hệ với Trung Quốc. Ông dường như có giao hảo rất tốt với Giang Trạch Dân và đã tới thăm Trung Quốc 4 lần, phá vỡ kỷ lục của những người tiền nhiệm.
Năm 2002, Giang đã tới Mỹ, thực hiện chuyến thăm cuối cùng trong vai trò là người đứng đầu của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Đây là chuyến thăm chính thức cấp quốc gia vào một thời điểm kỳ lạ ngay trước khi Giang chuyển giao quyền lực. Lúc ấy, nạn diệt chủng các học viên Pháp Luân Công với việc thu hoạch nội tạng cưỡng bức đã diễn ra. Nhà báo của The BL bình luận, không thể nào mà Bush lại không biết về cuộc đàn áp này. Trên thực tế, rất nhiều báo cáo cho thấy, trong thời gian ông Bush mời Giang tới thăm trang trại của mình, các học viên Pháp Luân Công tại Mỹ đã đứng bên ngoài trang trại kêu gọi chấm dứt cuộc đàn áp.
Trở lại với Trung Quốc, Giang thực ra không hề mất quyền lực. Ông ta có lực lượng riêng của mình được cài cắm ở các vị trí chủ chốt trên nhiều phương diện và tiếp tục kiểm soát quân đội, báo chí và ngoại giao. Năm 2017, khi ấy Giang đã 91 tuổi, tại Đại hội 19 của Đảng Cộng sản Trung Quốc, ông ta đã lặng lẽ ngồi ngang hàng với Tập Cận Bình.
Khi Obama trở thành Tổng thống Mỹ, Tập Cận Bình trở thành người đồng cấp của ông. Nhưng Tập không đối xử với Obama như Giang đã làm với các vị tổng thống trước. Tập càng không phải là một người bạn của Giang, thậm chí ông còn ra đòn mạnh mẽ đối với các tay chân của Giang vì lý do tham nhũng. Nhà báo Liwei bình luận, có lẽ vì thế mà mối quan hệ giữa Obama và Tập trở nên thú vị. Điều này vẫn tiếp diễn cho tới khi ông Trump trở thành tổng thống.
Trong một cuộc phỏng vấn với Steve Hilton của Fox News, Tổng thống Trump phát biểu: “Trung Quốc đã lợi dụng chúng ta trong rất nhiều năm. Và lỗi ở chính chúng ta chứ không phải ở Trung Quốc. Tôi không đổ lỗi cho Tập Cận Bình, mà đổ lỗi cho tất cả các vị Tổng thống Mỹ, không chỉ mình Obama. Mọi người cùng nhìn lại chặng đường dài trước đó. Hãy nhìn vào thời Tổng thống Clinton và Bush, họ cho phép điều này xảy ra, chúng ta đã giúp cho Trung Quốc vì Trung Quốc có nhiều tiền”.
Mỹ: Tổng thống Bush và nhà Clinton thông đồng với Trung Quốc? (P.2)
Tóm tắt bài viết
- Tổng thống Trump cho rằng Trung Quốc đã lợi dụng Mỹ trong nhiều năm và đây không phải lỗi của Tập Cận Bình.
- Vấn đề này cũng không phải từ thời Obama. Trump cáo buộc sự thông đồng của Trung Quốc với các vị tổng thống Mỹ trước đó là Clinton và Bush.
Sau khi tỷ phú Donald Trump trở thành Tổng thống vào năm 2016, các đối thủ của ông ra sức cáo buộc ông thông đồng với Nga để được trúng cử. Các cuộc điều tra kéo dài hơn hai năm đã bác bỏ những cáo buộc này. Giờ đây, đến lượt Tổng thống Trump nghi ngờ về sự thông đồng giữa Trung Quốc và nhà Clinton. Trung Quốc là một chủ đề mà ông Trump liên tục đề cập. Tuy nhiên, điều lạ lùng là các đối thủ của ông gần như đều né tránh việc này. Phải chăng họ đã biết sự thông đồng này từ lâu?
Nhà báo Liwei Fu đã có 2 bài viết phân tích về vấn đề này trên The BL.
Trước thềm Hội nghị thượng đỉnh G-7 (24-26/8/2019), Tổng thống Trump đã chia sẻ sự thật về 500 tỷ đô la mà Trung Quốc kiếm chác được trong 5 – 6 năm qua từ Hoa Kỳ, cộng với nguồn tiền từ việc đánh cắp tài sản trí tuệ. Ông lặp lại rằng: “Hơn ai hết, chính chúng ta đã gây dựng nên Trung Quốc. Và họ đã làm được một việc rất tuyệt vời. Nhưng tôi không đổ lỗi này cho Trung Quốc, tôi buộc tội các vị tổng thống, các đại diện lãnh đạo của chúng ta, các chính quyền quá khứ đã cho phép điều đó xảy ra; điều này thật đáng hổ thẹn”.
Giữ vai trò Ngoại trưởng dưới thời Tổng thống Obama, Hillary Clinton hầu như không thực thi được điều gì đáng kể; Tổng thống Trump đã từng phát biểu rằng: “Nếu bà Hillary Clinton trở thành tổng thống, kinh tế Trung Quốc có lẽ sẽ vượt qua mặt Hoa Kỳ vào cuối nhiệm kỳ của bà ta.”
Theo trang tin Washington Examiner, hồi tháng 11, chỉ vài ngày trước cuộc bầu cử năm 2016, Tổng thống Trump đã có tuyên bố thẳng thừng rằng “Bà Hillary Clinton là nhân vật tham nhũng số 1 từng ứng cử vị trí tổng thống Hoa Kỳ, nếu bà ta đắc cử sẽ tạo ra một cuộc khủng hoảng hiến pháp chưa từng có từ trước đến nay.”
Tuy nhiên, trong số các cáo buộc tham nhũng liên quan đến bà Hillary Clinton, như các vụ NAFTA, Travelgate, Pizzagate, việc gây thiệt hại bí mật chính phủ bằng máy chủ chứa email cá nhân, người chết trong vụ tấn công Benghazi, tiền đóng góp cho Quỹ Clinton, Anthony Weiner, gian lận bầu cử 2016, vấn đề Triều Tiên và thậm chí là việc đắc cử của Tổng thống Trump, danh sách này còn rất dài nhưng Trung Quốc chưa bao giờ được đề cập qua; không hề có Chinagate. Vì các phương tiện truyền thông chủ lưu (MSM) lúc bấy giờ đều chăm chăm vào cáo buộc thông đồng giữa ông Trump và Nga nên chẳng ai buồn để tâm đến Trung Quốc.
Người dân thường nhanh quên và dễ cho qua mọi chuyện. Đó là lý do tại sao các chính trị gia tham nhũng có thể tiếp tục tham nhũng và thậm chí có thể tái đắc cử. Nhiều người đã quên vụ bê bối năm 1996 liên quan đến việc gây quỹ có tên là “Chinagate” cho chiến dịch Bill Clinton và Al Gore, trong đó bà Hillary chắn chắn giữ vai trò chủ đạo.
Năm 1997, Michael Duffy và Michaell Weisskopf đã viết một phóng sự điều tra rất xuất sắc mang tên “Johnny Come Often”, trong đó họ trình bày rằng “Vụ việc có liên quan đến việc chuyển giao công nghệ nhạy cảm nhất của nước Mỹ, bao gồm nhưng không giới hạn công nghệ vệ tinh và tên lửa hạt nhân, mục đích có thể là nhằm đổi lấy hàng triệu đô la đóng góp cho nỗ lực tái tranh cử năm 1996 của Clinton-Gore và Ủy ban Quốc gia Đảng Dân Chủ. Vụ bê bối rõ ràng là mưu đồ của chính quyền Clinton để bán quyền tham dự các thương vụ do người đóng thuế tài trợ nhằm đổi lấy các khoản đóng góp cho chiến dịch tranh cử năm 1996 của Clinton-Gore.”
Đó là năm 1996 và bây giờ là năm 2019; Trung Quốc lại không ngừng được nhắc đến trên các phương tiện truyền thông. Nhiều người đã quên rằng khi còn là đệ nhất phu nhân, bà Hillary Clinton đã duy trì mối quan hệ với Trung Quốc một thời gian. Khi ấy, Giang Trạch Dân cùng băng đảng của mình đã rất dễ dàng trục lợi Hoa Kỳ theo nhiều cách khác nhau. Ông Giang chắc chắn đã từng khoe khoang và ăn mừng về điều này, khi gia đình Clinton giới thiệu ông ta với giới thượng lưu quốc tế. Ông Giang, người đứng đầu Trung Quốc lúc bấy giờ, là một nhân vật hữu dụng cho nhóm thượng lưu này.
Nhà báo Liwei cho rằng, hàng loạt các chính trị gia và doanh nghiệp Hoa Kỳ đã trải thảm lót đường sang Trung Quốc trong mọi lĩnh vực, từ quan hệ, tiền bạc, giao dịch, gây dựng và nuôi dưỡng rất nhiều nhân vật thượng lưu Trung Quốc. Vì ông Giang có liên quan đến việc buôn bán người và nội tạng sống nên thật chẳng khó khăn để tưởng tượng ra hàng loạt các âm mưu thông đồng cũng như quan hệ hợp tác kinh doanh sinh lợi nhất.
Bằng chứng gần đây vừa được công bố chỉ ra rằng bà Hillary đã sử dụng một máy chủ không bảo mật để gởi thư điện tử đến một công ty thuộc nhà nước Trung Quốc. Đó là một hộp lưu trữ dữ liệu cho Công ty Shandong Carter Heavy Industry Co. Ltd. Cựu Tổng thống Obama và FBI giữ im lặng khi các quan chức tại ICIG (Tổng thanh tra Cộng đồng Tình báo) đệ trình báo cáo cùng sự quan ngại lên FBI. Không một ai quan tâm. Những tưởng rằng bà Hillary sẽ đắc cử, và thế giới này sẽ là của họ.
Tổng thống Trump và Trung Quốc
Cựu Tổng thống Obama cùng cựu Ngoại trưởng Hillary Clinton đã không gây dựng được mối quan hệ tốt đẹp với Tập Cận Bình như cách mà những người tiền nhiệm – ông Clinton và ông Bush – đã có với Giang Trạch Dân. Mặc dù đã từ chức nhiều năm trước nhưng ông Giang vẫn tiếp tục nắm giữ quyền lực của mình, đặc biệt trong các lĩnh vực báo chí, quân sự, tình báo, đối ngoại và nội bộ Đảng Cộng sản Trung Quốc.
Người kế vị, ông Hồ Cẩm Đào, không thể đấu lại ông ta. Sau khi ông Tập Cận Bình lên nắm quyền, công cuộc chống tham nhũng của ông ta đã bỏ tù một số quan chức tham nhũng cấp cao, tuy nhiên điều này dẫn đến một chiến dịch truyền thông ở hải ngoại không ngừng bôi nhọ tên tuổi của ông Tập, và bất kỳ tin tức tiêu cực nào về Trung Quốc đều tự động được xem là có liên quan đến ông Tập. Nhưng Tổng thống Trump lại biết rõ tình hình thực tế. Một điều hiển nhiên là Tổng thống Trump không bao giờ đề cập đến ông Tập Cận Bình khi ông công kích Trung Quốc. Ông chỉ đổ lỗi cho các đời tổng thống và chính quyền tiền nhiệm.
Trong chuyến thăm tháng 4/2017 tới Hoa Kỳ, ông Tập Cận Bình được mời đến Mar-a-Lago. Hai nhà lãnh đạo thuộc hai quốc gia quan trọng bậc nhất đã bất ngờ gặp nhau rất hài hòa, và Tổng thống Trump đã hỏi ý kiến ông Tập về vấn đề Triều Tiên. Sau chuyến thăm, Tổng thống Trump đã trả lời Tạp chí Phố Wall rằng ông học được bài học lịch sử về Trung Quốc và Triều Tiên từ ông Tập và ông cũng bày tỏ sự tin tưởng đối với ông Tập trong việc Bắc Kinh có thể dễ dàng xử lý mối đe dọa từ Triều Tiên. “Sau khi lắng nghe được 10 phút, tôi thấy rằng mọi việc không hề đơn giản. Tôi khá chắc chắn rằng họ có sức mạnh rất đáng gờm. Bắc Triều Tiên không phải như người ta thường nghĩ.”
Đó không phải là điều người ta tưởng biết, bởi vì thời điểm đó, không ai biết câu chuyện có thật đằng sau “Vương triều ẩn dật” mang tên Bắc Triều Tiên này, một đất nước đầy tội lỗi theo cách gọi của các phương tiện truyền thông chủ lưu tại Mỹ.
Khi đến thăm Trung Quốc, Tổng thống Trump đã nhận được sự tiếp đón long trọng nhất. Mặc dù những người chỉ trích Tổng thống Trump đã tiêu cực hóa việc này, nhấn mạnh rằng ông Tập muốn “vuốt đuôi” Tổng thống Donald Trump và cái tôi của ông, nhưng đó là cách khoản đãi hoàn toàn khác so với cựu Tổng thống Obama. Đối với tổng thống thứ 45 của Hoa Kỳ, đó không chỉ là một đại chương trình biểu diễn đầy danh dự; đó còn là biểu hiện cho tình hữu hảo giữa hai bên.
Nhà báo Liwei cho rằng, hiện ông Tập đang bị cô lập và không có Đảng ủng hộ. Tổng thống Trump nói rằng Mỹ không nên sắm vai cảnh sát thế giới, nhưng người ta lại thường đề nghị ông giữ vai trò cảnh sát và giúp giải quyết các vấn đề. Trung Quốc là một vấn đề và vấn đề này phải giải quyết với Mỹ. Băng đảng của ông Giang, cũng là Đảng của riêng ông ta, hiện đang phong tỏa ông Tập và có thể phục hồi quyền lực nhờ vào mạng lưới tài chính thương mại vốn được thiết lập bởi các tổng thống và chính quyền Hoa Kỳ trước đây.
Tổng thống Trump từng nói đùa rằng ông là người được chọn để đối phó với Trung Quốc, đây lại có thể không phải là một trò đùa. Ông phải hành động để chặn đứng dòng tiền vẫn đang chảy vào Trung Quốc, vào túi của băng đảng ông Giang. Khi ông đưa tất cả các công ty Mỹ ra khỏi Trung Quốc, xóa sạch các mối quan hệ chính phủ ngầm của Mỹ tại Trung Quốc, cắt đứt dòng tiền, ông chính là đang đoạt lại tài sản từ tay chính phủ ngầm.
Sân khấu sẽ hạ màn ở Trung Quốc
Nhà báo Liwei nhấn mạnh: “Vấn đề chưa bao giờ là Nga. Vẫn luôn là Trung Quốc. Trung Quốc mới chính là vấn đề quan trọng bậc nhất hiện nay, như Tổng thống Trump đã nói trước khi tham dự G-7, ‘Hiện nay, điều này quan trọng hơn bất cứ điều gì khác’.”
Trung Quốc có lời tiên tri cổ nói rằng sân khấu của vở chính kịch liên quan đến loài người sẽ hạ màn tại Trung Quốc. Khi hạ màn, kỷ nguyên này của nhân loại sẽ kết thúc, một kỷ nguyên mới sẽ mở ra, sạch bóng những điều xấu xa. Vì vậy, trước khi loài người rơi vào kết cục thống khổ, trừ gian diệt ác là điều quan trọng nhất.
Không ai chắc chắn rằng những người đàn ông và những người phụ nữ này, những người được chọn để diệt trừ cái ác có thể hoàn thành nhiệm vụ của họ hay không. Nhiều người đã bỏ cuộc và chuyển sang phe phản diện.
Tổng thống Trump cho thấy ông có đủ những gì cần thiết để đối phó với tà ác trường kỳ ngoan cố; ông mang trong mình sự chính nghĩa bẩm sinh để kiên định quyết tâm. Ông cũng nhận được nhiều sự trợ giúp từ những nhà lãnh đạo khác, những người đàn ông và những người phụ nữ đứng lên bảo vệ đạo đức và chiến đấu chống lại cái ác.
Nếu Tổng thống Trump là người được chọn, sự lựa chọn thật đúng đắn, và ông sẽ cùng hợp sức với tất cả những người được chọn khác. Con người từ muôn vạn nẻo đường đã được sắp đặt để gặp gỡ tại đây và cùng nhau hoàn thành thệ ước ban đầu: bảo vệ đạo đức nhân loại, sửa chữa sai lầm và tiêu diệt tà ác. Chỉ có thể cùng nhau tiến về một hướng. Không ai có thể hiểu thấu được trí huệ của người đã lựa chọn ra những cá nhân đúng đắn nhằm hoàn thành sứ mệnh này.
Lời tiên tri cổ xưa kết thúc khi mọi người hòa điệu vui mừng vì sự kết thúc của cái ác và mừng đón một kỷ nguyên mới vĩ đại.
( Hết)
No comments:
Post a Comment