Thursday, October 31, 2019

Halloween

Tố Nguyễn

Đất trời đã sang thu,buổi ban mai cũng đến trong uể oải như người đi làm hãng xưởng chưa kịp quen với sự chuyển mùa.Trời thu man mác buồn gợi cho tôi nhớ lại những ngày tháng cũ...

Ngày ấy, năm giờ sáng, mưa bay lất phất trong màn tối âm u, tôi mặc ba bốn lớp áo quần ra đứng ngoài đầu đường lộng gió chờ chị bạn mới quen đến chở đi làm. Ngồi trên xe ấm được trong phút chốc thì lại đến cái hãng là basement cũng lạnh buốt xương…

So với khi xưa, cuộc sống nơi miền Nam Cali với tôi thật yên lành, ngoại trừ việc phải lái xe qua chập chùng xa lộ. Bù lại, đường Cali luôn có những núi đồi đèo dốc cho người ta thơ thẩn ngắm làn khói sương bãng lãng của buổi sớm mai khi xe kẹt hàng dài. Khoảng cuối tháng chín, dọc hai bên xa lộ lại có nhiều khu "Pumpkin Patch" cho mọi người dắt con trẻ đi dạo chơi, chụp ảnh với quả bí -pumpkin, biểu tượng của ngày lễ Halloween.

Tôi đã đi qua những Halloween Seattle âm u mưa lạnh, những Halloween Nam Cali ấm áp rộn rang. Thấm thoát mà tôi sắp có mùa Halloween thứ mười lăm trên xứ sở cờ hoa.

Ngày ấy, tôi chưa từng được biết lễ Halloween cho đến khi đặt chân sang Mỹ. Sau hai tuần dài đằng đẵng vì nhớ nhà, vì đứng run lập cập làm việc dưới basement buốt giá, tôi được cô em họ -Kelly, chở đi dự lễ Halloween " cho biết với người ta" ở casino.

Vùng Seattle có nhiều casino nhỏ nằm rải rác gần khu dân cư, những casino to đẹp thì ở ngoại ô, cần vài mươi phút lái xe là người ta có thể đến chơi thâu đêm suốt sáng. Tôi chân ướt chân ráo mới sang, tò mò háo hức muốn coi casino Mỹ ra làm sao. Em Kelly mới bước qua tuổi 21 vài tháng trước, khoe rất vui vì được tự do uống rượu, đi bar.

Tôi bước lên xe, giật nảy mình vì tiếng nhạc chát chúa cùng hơi khói thuốc lá còn nồng nặc trên băng ghế. Kelly bối rối :"Sorry chị em hút thuốc nên xe hôi, chị đừng cho ba mẹ em biết!" Tôi gật đầu, thoáng ái ngại khi nghĩ về hoàn cảnh của em. Cha mẹ ly dị, Kelly và hai người em trai ở chung với mẹ, mẹ lại có ba mới, có vẻ không quan tâm đến mấy đứa con. Kelly tốt bụng, hồn nhiên như bao nhiêu em nhỏ sinh ra và lớn lên ở Mỹ, nhưng dường như lạc lõng vì thiếu tình thương, sự chăm chút của gia đình. Tôi cũng không biết nói sao với Kelly vì lúc ấy chỉ lớn hơn em có vài tuổi, lại mới ở Việt Nam qua.

Xe lăn bánh trong màn mưa lất phất, thỉnh thoảng lại có gió lùa vào trong lạnh buốt vì Kelly hạ kính xe để gạt tàn thuốc ra ngoài. Tôi ngồi lặng ngắm những con đường ngoằn nghoèo đồi dốc nằm buồn bã trong đêm vắng. Thấp thoáng vài ánh đèn vàng vọt hắt ra từ những quả bí Halloween đặt trước ngôi nhà cài then im ỉm, trên mái nhà vương vãi mạng nhện trắng bay bay…

Tôi nao nao nhớ về những con đường rực sáng ánh đèn nơi phố phường Sài Gòn tấp nập…thì xe đã ngừng trước casino. Hai bên cửa casino trang trí đầy những hình nhân kỳ quái, những bộ xương người phát sáng, nhảy múa theo từng cơn gió thổi qua. Bước vào trong, tôi thấy rất đông người gốc Á đứng ngồi khắp các dãy bàn, xung quanh những lá bài sấp ngửa, mặt mũi đăm chiêu, không có vẻ gì là đi giải trí. Ở các góc casino để đầy kẹo chocolate trong các đĩa hình quả bí, Kelly bóc một nhúm kẹo dúi vào tay tôi, bảo hôm nay là Halloween nên họ để nhiều kẹo, chứ ngày thường không có.

Kelly hỏi tôi muốn ăn gì, uống gì rồi tự trả lời, thôi để em gọi cho chị khi nhìn vẻ mặt ngơ ngác của tôi. Chúng tôi ngồi vào một bàn, Kelly rút trong ví ra tờ $100 rồi bắt đầu trò chơi đen đỏ. Thấy những tờ bạc xanh xanh cứ lần lượt ra đi, tôi nóng ruột giục em nghỉ để đi về. Kelly cười chát ngắt, em nói ở đây dù thua tiền vẫn vui hơn là về nhà, nơi mà không có ai mong đợi, đón chào em cả...

Tôi đưa mắt nhìn quanh. Đằng sau làn khói thuốc mờ mờ là những vầng trán, những nét mày cau căng thẳng theo từng canh bạc. Khói thuốc quanh tôi nhạt nhoà che phủ màu vàng óng ả của quả pumpkin, nhoè cả khuôn mặt của các cô nhân viên casino hoá trang rực rỡ.

Khi trở về nhà, tôi giũ chiếc áo khoác vương đầy mùi thuốc, những thanh kẹo chocolate đầy màu sắc trong túi lục tục rơi ra. Chocolate là món tôi rất thích, nhưng lúc ấy tôi chỉ còn cảm được vị đắng chát, chát như nụ cười buồn bã của Kelly. Tôi nhìn qua cửa, bóng xe em Kelly khuất dần cuối con đường, chìm trong màn khói sương hiu hắt...

Halloween thứ hai của tôi là ở một tiệm Phở gần khu trường đại học. Ông chủ tiệm trang trí đầy những hình nộm vui vẻ khắp phòng và chuẩn bị sẵn một đĩa kẹo to đặt ở bàn tính tiền. Chúng tôi đón khách với câu "Happy Halloween" luôn miệng.  Hôm đó là một ngày mưa lạnh nên phở bán thật đắt hàng, tôi làm việc luôn tay luôn chân cho đến giờ đóng cửa. Thỉnh thoảng có một nhóm em nhỏ ăn mặc hoá trang ngộ nghĩnh bước vào trong nhà hàng cười tươi khoe hàm răng sún, nói to "Trick or treat". Càng về đêm, càng nhiều bạn sinh viên trang lứa với tôi đổ ra đường trong những bộ đồ hoá trang đủ kiểu. Nhớ nhà, nhớ bạn bè, nhớ thời vui tươi rong chơi nơi quê cũ, tôi chạnh lòng, tủi thân muốn khóc. Tôi lái xe ra về, trên cao, bóng trăng mờ đục, ảm đạm sau làn mây xám. Lại một ngày Halloween lặng lẽ trôi qua.

Đến Halloween thứ ba, tôi đã bắt đầu quen dần với không khí lễ hội trên nước Mỹ, đã biết náo nức xếp hàng chờ mua ly cà phê Starsbuck vị pumpkin. Tôi quen được chị Duyên, chị có hai con nhỏ, nên lần Halloween này tôi được tháp tùng đi xin kẹo. Hai bé xinh xắn đã hoá trang thành hoàng tử,công chúa từ lúc chiều, tay cầm sẵn chiếc giỏ hình quả bí, tung tăng háo hức dạo vòng vòng khu xóm, gõ cửa từng nhà.

Đêm ấy không có mưa, kinh tế đang thời cường thịnh, chúng tôi xin được toàn loại các kẹo ngon. Hai em nhỏ hào phóng tặng cho tôi vài thanh kẹo, chị Duyên cho tôi một tô súp nóng và gói thêm cho cả bọc thức ăn để mang về. Lần đầu tiên nhấp nháp kẹo Halloween trên đất Mỹ, tôi cảm nhận được vị ngọt ngào.

Hallowen năm sau, tôi bận rộn với bài vở của nhiều lớp học nên không đi “trick-or-treat” cùng chị. Buổi sáng Halloween, vừa bước vào lớp thì tôi giật mình suýt té xỉu vì mấy anh bạn nghịch ngợm đeo mặt nạ bất chợt nhảy ra.

Ở Seattle học theo quarterly, mỗi lớp học ngắn ngủi chỉ hơn hai tháng, thời gian thầy trò biết nhau nhanh như bóng câu qua cửa sổ, xong lớp học rồi không mấy ai còn nhớ đến ai. Nhưng có một vị thầy cho tôi cảm giác rất gần gũi mỗi khi khi nhìn bóng dáng gầy của ông nghiêng nghiêng trên trên bục giảng. Tuy tuổi cao, ông luôn vào lớp sớm và không ngại nán lại thật lâu để giải thích những bài toán khó. Ngày Halloween năm ấy, ông mang theo vào lớp một bịch kẹo to. Bài học của thầy tan nhanh trong hương kẹo ngọt. Tôi nhìn quanh, ai trông cũng thật dễ mến,dễ thương. Chúng tôi chúc mừng Halloween, cùng trao nhau với nụ cười ấm áp, mặc cho bên ngoài mưa bão âm u.

Đến một Halloween cùng anh ngắm phố xá dưới mưa, tôi lặng nghe anh bùi ngùi kể chuyện khi cả nhà mới sang Mỹ. Không có nhiều tiền mua kẹo, lại ở trong khu phố đông trẻ con nghèo, đến chiều Halloween cả gia đình phải tắt đèn lặng thinh giả vờ đi ngủ để trốn lũ trẻ đến gõ cửa nhà. Thì ra ai cũng có câu chuyện của những ngày đầu trên đất lạ..

Chúng tôi cùng nhau dệt tương lai. Ước mơ có được ngôi nhà xinh xắn, ngoài sân trước trang trí những hình nộm dễ thương chờ đón tiếng gõ cửa đêm Halloween cũng thành sự thật. Halloween nơi ngôi nhà mới rộn rã tiếng cười, tiếng chuông cửa leng keng.. Chúng tôi tất bật đón nhiều vị khách nhỏ nhắn ngộ nghĩnh tới lui liên tục trên bậc thềm gắn những quả pumpkin vàng rực dưới ánh đèn…

Khi kinh tế Mỹ suy trầm, chúng tôi phải dọn về khu ngoại ô vắng vẻ. Gần đến ngày Halloween lại có vụ bắn súng, nên mọi người trong xóm đóng cửa im lìm. Halloween ấy lại buồn hơn khi chúng tôi cũng không có rủng rỉnh tiền mua kẹo để đợi tiếng gõ cửa lao xao.

Tạm biệt những ngày mưa lạnh Seattle, mùa Halloween đầu tiên ở Cali tôi cũng vui lây với không khí lễ hội tưng bừng nơi miền nắng ấm. Nhiều tiệm bán quần áo, vật dụng hoá trang Halloween mở cửa, trang hoàng thật vui mắt. Buổi chiều từ sở làm trở về, tôi ngạc nhiên thấy con đường sau nhà mình tấp nập người lớn, trẻ con hoá trang đủ màu đủ sắc. Thì ra tôi ở trọ ngay phố cổ Pasadena, một trong những khu phố “trick-or-treat” nổi tiếng vùng Los Angeles.

Những ngôi nhà Bungalow nằm yên ả dưới bóng cây xanh mát nay đua nhau trang trí nhiều kiểu lạ lùng. Có nhà cắm đầy bia mộ, mạng nhện, đầu lâu xương sọ rải đầy như bãi tha ma. Có nhà để cả một màn hình lớn và mấy thùng loa trước sân chiếu những đoạn phim với âm thanh rền rĩ đến rợn người. Có nhà gắn đầy các con thú sáng rực đèn, công chúa, hoàng tử, cỗ xe của cô bé Lọ Lem như một khu vườn trong truyện cổ tích. Có nhà trang trí như lâu đài phù thủy, trước sân là bà cụ mặc cả bộ đồ đen thõng thượt, đầu đội chiếc mũ nhọn hoắt ngồi đong đưa trên chiếc xích đu. Có một chủ nhà thay vì cho kẹo, họ đặt dãy bàn với nhiều phần bánh hotdog và nước uống trước sân phân phát cho người đi "trick- or- treat" có thêm năng lượng mà dạo hết mấy con đường.

Tôi nắm bàn tay nhỏ bé của A Vy bước giữa dòng người,bồi hồi nhớ về những đêm Halloween quạnh quẽ khi tôi mới sang Mỹ. Bé A Vy lần đầu tiên được một giỏ kẹo to, ôm theo vào phòng ngủ, Cô nàng cứ lục đục lăn qua lộn lại ngó chừng cái giỏ cho đến lúc thiếp đi. Tôi vén rèm nhìn ra ngoài cửa sổ,dòng người vẫn còn rộn ràng dưới phố vui…

Khi em trai A Vy được gần hai tuổi, tôi cho hai chị em cùng đi "trick- or -treat". Hôm đó “xuất hành” đúng hướng, mới ngôi nhà đầu tiên mà A Phi được cho cả nắm kẹo to. Cậu bé mừng rỡ, lúng túng làm rơi vãi kẹo xuống đất. Hai cô bé chủ nhà xinh xắn chạy nhanh đến nhặt giúp. A Phi lại tưởng chủ nhà đổi ý đuổi theo lấy lại, vội vã ngồi thụp xuống vơ hết kẹo về sát dưới chân mình!

Qua bao mùa mưa nắng, A Vy và A Phi đủ tuổi đến trường. Những mùa Halloween của tôi càng rộn rã hơn khi cùng con chuẩn bị hoá trang để vào lớp vui cùng chúng bạn. Cuối tháng mười, những con đường gần khu trường học Elementary Schools tấp nập bao công chúa, hoàng tử, người nhện, người dơi...nhỏ xinh xinh tíu tít nói cười.

Sau khi sắm sửa quần áo, khăn mũ hoá trang cho con, tôi lại cùng với bao nhiêu người Mỹ náo nức đi Costco mua kẹo. Trong khi tôi chỉ cần vài ba túi là đã đủ làm vui lòng trẻ con trong khu xóm thì bà Becky, chủ tôi luôn cần hơn cả chục bịch to. Bà nói rằng mỗi năm có mấy chục xe van chở đầy trẻ con gốc Mễ Tây Cơ đến khu nhà bà, nên lúc nào cũng phải chuẩn bị thật nhiều kẹo cho họ. Có bé sau khi lấy xong phần kẹo quay vòng lại xin thêm, nói còn có em trai ở nhà không đi được vì xe đã hết chỗ rồi.

Những em nhỏ đi xin kẹo ở khu nhà bà Becky nhắc bà hình ảnh lem luốc của bà và các em mấy mươi năm trước. Bà lại kể chuyện cô em lí lắc của mình. Thời nghèo khổ của bà, đi rã giò khắp xóm nhưng được xin có vài thanh chocolate nhỏ xíu, nên mấy chị em vội bóc hết ra ăn. Cô em kế bà kiên nhẫn để dành đến khi mọi người đã chén sạch sẽ mới chịu bóc phần kẹo của mình, từ từ thưởng thức trong sự thèm thuồng và tiếng khóc ré xin ăn của cậu em út bé bỏng!

Với tôi,Halloween mang theo vị chocolate ngọt đắng như hương vị cuộc đời qua bao năm tháng thăng trầm. Halloween xưa quạnh quẽ trôi trong khói thuốc úa màu nơi một góc casino nhỏ hẹp. Halloween nay rộn rã tiếng cười bên hai bé con trên phố xá đông vui.

Tôi lãng đãng tự hỏi nơi nào ta có được Halloween vui nhất?Halloween với lễ hội nơi những lâu đài vùng Beverly Hills hoa lệ, hay Halloween trong khu xóm nghèo Mễ Tây Cơ xôn xao bao em nhỏ bên giỏ kẹo đủ sắc màu?

Bóc một thanh kẹo nhỏ, tôi nhận ra,Halloween vui nhất là khi tôi dành cả tâm hồn để thưởng thức kẹo như thời bé dại, thanh kẹo mà ông ngoại đã cất thật kỹ trong góc tủ lạnh để dành cho tôi. Halloween thật ngọt ngào khi tôi biết cảm nhận hương vị yêu thương của bao người thân thuộc và bạn bè "hiệp chủng quốc" quanh tôi.

Đã lâu lắm rồi tôi không gặp Kelly. Tôi cũng không còn nghe tin tức về chị Duyên, hai con chị có lẽ nay đã vào đại học. Chị Duyên rất tốt bụng và chăm chỉ, chắc giờ chị cũng có được ngôi nhà với mảnh sân Halloween rực rỡ bí vàng..

Ngày ấy giá như tôi đừng lan man nhớ Sài Gòn,giá như tôi để ý nhiều hơn đến em Kelly ngay bên cạnh, tôi thể nói vài lời với em, hay cho em một cái ôm chia sẻ.

Tôi bỗng muốn dừng công việc trong chốc lát, lên internet, facebook tìm lại Kelly, tìm lại chị Duyên...

***
Gia đình bà Becky, gia đình anh, gia đình tôi đã cùng nước Mỹ đi qua bao mùa mưa nắng, qua bao đợt suy trầm, rồi lại cùng nước Mỹ rộn ràng chuẩn bị kẹo quà cho ngày lễ Halloween.

Halloween về nối tiếp những giấc mơ ngọt ngào của bao thế hệ người sống trên đất Mỹ. Giấc mơ được nhận, được cho, được cùng nhau chia sẻ cảm xúc hồn nhiên thơ ấu. Halloween về, tôi lại được ngắm những ánh mắt hớn hở trẻ thơ, những mảnh sân đầy sắc màu cổ tích, liêu trai của bao chủ nhà hào sảng.

Halloween lại về trên ngọn đồi Hollywood rực rỡ đèn hoa, trên góc đường ngoại ô LA mờ tối, trên những dốc đồi Seattle ướt sũng dưới mưa…Xin nguyện cầu Halloween sẽ luôn có phần kẹo ngọt ngào cho anh, cho em, cho bạn, cho tôi…

Tố Nguyễn

No comments:

Blog Archive