Tháng Tư Lại Về
***
Tuần lễ “Đây Đại Học” do nhóm sinh viên tổ chức giới thiệu các Đại Học Sàigòn cho những tân khoa vừa đậu tú tài tìm hiểu về chương trình giảng dạy, cách ghi danh để các bạn trẻ lựa chọn Đại Học thích hợp.
Hiền phụ trách giới thiệu chương trình để anh chị đã tốt nghiệp hoặc đang học năm cuối lên sân khấu trình bày về Đại Học của mình, nàng quen biết, quen mặt một số anh chị nên mọi việc diễn ra như dự định.
Ngày cuối kết thúc tuần lễ dành cho ĐH Luật, Khoa Học, Nông Lâm Súc, Hiền đứng trong hậu trường theo dõi anh Tuyển đang nói về ĐH Khoa Học, bỗng có một gã lạ hoắc bước vào dáo dác như muốn tìm ai đó.
Hiền nhíu mày hơi khó chịu:
- Xin lỗi anh chỗ này dành riêng cho diễn giả, anh muốn tìm ai ?
Gã gãi đầu lúng túng:
- Tôi tìm người giới thiệu chương trình.
Gã khiến Hiền tò mò:
- Anh tìm họ có chuyện chi?
- Tôi là người sẽ giới thiệu trường Nông Lâm Súc.
Vậy là gã sẽ lên “khán đài” sau anh Tuyển. Đến lượt cô nàng lúng túng vì thái độ hách dịch quá đáng của mình.
Nàng dịu giọng:
- Xin lỗi anh vì sự hiểu lầm vừa rồi, xin anh ghi tên vào đây để tôi giới thiệu anh với thính giả.
Gã nhìn Hiền cười mỉm, hạ bút ghi tên Khải, cô nàng bẻn lẽn nói nhỏ:
- Anh ngồi đây chờ anh Tuyển nói xong về ĐH Khoa Học tôi sẽ giới thiệu anh.
Tuần lễ “Đây Đại Học” kết thúc tốt đẹp, sau khi dọn dẹp hội trường, ban tổ chức rủ nhau đi ăn phở do anh Khoa dược sĩ « bao sô », tàn tiệc anh Khải đề nghị chở Hiền về nhà.
Họ quen nhau từ đó, anh đưa tập luận án tốt nghiệp có tựa “Nghề Nuôi Lươn » cho Hiền đọc, giời ạ bản viết tay gần trăm trang, chữ viết của anh thẳng tắp như chữ in làm nàng mê mệt, tuy nhiên cái tựa làm Hiền không nín cười được.
Nàng hỏi anh :
- Nghề chi mà có cái tựa mắc cười thật.
- Học gì làm nghề đó có chi lạ mà cười.
Chỉ cái tựa nghe buồn cười theo suy nghĩ của nàng thôi chứ anh có hành nghề đó đâu, sau khi tốt nghiệp anh dạy Trung Học Kỹ Thuật trên Thủ Đức.
Tuy không mấy thiện cảm với ngành Nông Lâm Súc nhưng nàng lại mê tập luận án của anh, đúng hơn là nét chữ đẹp như in của chàng nên nàng tập tành mấy tháng trời mới viết chữ in gần giống chữ anh viết.
Lũ bạn thán phục ra mặt, Loan thắc mắc :
- Mi mê người hay mê chữ mà mới quen hắn có mấy tháng mi đổi hẳn chữ viết.
- Tao mê cả hai, mi hết thắc mắc chưa ?
Loan vớt vát :
- Đổi chữ viết đôi khi vận mệnh cũng đổi theo nữa đó.
Hiền không trả lời bạn nhưng nàng biết đời mình vừa neo vào bến của anh, do duyên số hay vì nét chữ thẳng đứng đẹp như in, lý do nào cũng không lý giải được tại sao họ thương nhau.
Một hôm anh đưa Hiền về nhà anh trong con hẻm gần ngã tư Hàng Xanh chơi, bố anh ra trông coi tiệm thuốc tây gần nhà, ông bỏ vốn thuê dược sĩ đứng tên, trong nhà chỉ có dì, kế mẫu của anh và các em con của dì.
Sau thủ tục chào hỏi Hiền theo anh lên phòng riêng của anh ở lầu 1, anh khép cửa lấy cây guitare đàn cho nàng nghe, bản nhạc chưa dứt, đám em con của dì đẩy cửa bước vào.
Ba đứa chừng bẩy tám tuổi, mặt mũi tèm lem trố mắt nhìn Hiền, anh nhỏ nhẹ bảo các em ra ngoài chơi, chúng nó ngoan ngoản rút lui và khép cửa lại.
Anh tâm sự:
- Hồi trước dì là gái quê giúp việc trong nhà, dì lớn hơn chị anh chục tuổi, tại dì mà mẹ anh sinh bệnh và qua đời, sau đó dì lên ngôi kế mẫu và sinh cho bố anh năm đứa con, chị anh buồn lắm đi tu sơ bên Thủ Thiêm.
Hèn chi dì có vẽ lượm thượm không tươm tất, để con cái nheo nhóc, cái nhìn soi mói của dì lúc Hiền bước vào nhà bây giờ nàng mới hiểu.
Tiếng anh cắt dòng suy nghĩ của nàng:
- Dì có ý mai mối cô em họ mới 17 tuổi ở Hố Nai cho anh, dì đưa con bé lên đây ở mấy tháng liền mà anh không để ý nên lúc nãy dì nhìn em không mấy thiện cảm.
Hiền trêu anh:
- Răng mà anh vô tình rứa, em gái trẻ măn mà anh dám chê bảo sao dì không bực.
Giọng anh buồn hiu :
- Tại dì mà mẹ anh mất, làm sao anh quên được mẹ anh vật vã trước lúc nhắm mắt...
Anh bỏ lững câu nói, mắt đâm chiêu, Hiền đến ngồi bên anh, nắm tay anh, anh choàng tay ôm lấy nàng, họ ngồi như thế bên nhau một lúc, thời gian như ngừng trôi.
Bỗng cửa phòng chợt mở, đám nhóc trở vào trố mắt nhìn Hiền lọt thỏm trong vòng tay anh và quay trở ra ngay.
Anh cười nói khẻ vào tai Hiền :
- Chúng nó xuống nhà mách dì anh đang ôm em đấy.
Hiền nhích người ra như bị điện giật, anh ôm lấy nàng trấn an :
- Dì mà nói lộn xộn không yên với anh đâu.
Hiền chế diễu :
- Người ta dâng gái tận miệng lại còn đỏng đảnh bảo sao dì không nổi dóa.
- Con bé đó quê một cục, chỉ chăn lợn có ăn học gì đâu yêu sao nổi mà bắt anh cưới.
Đó cũng là lần duy nhất anh đưa Hiền đến nhà anh vì anh tránh cho nàng phải đối diện với ánh mắt soi mói khó chịu của dì và nhìn đám nhóc mặt mũi lem nhem tùy tiện vào ra phòng anh canh me anh với nàng.
Suốt tuần anh ở trên Thủ Đức dạy học, cuối tuần về Sàigòn chở Hiền đi chơi loanh quanh khắp phố.
Một hôm đưa Hiền về trước cổng nhà, anh hỏi :
- Hôm trước anh dùng cơm nhà em, bố mẹ em có nói gì về anh không ?
Hiền lắc đầu :
- Không, các cụ chả nói gì cả.
- Thế các cụ không lo anh dụ dỗ em sao ?
Hiền trố mắt nhìn anh :
- Sao lại dụ em, em đâu phải con nít.
- Đúng là em đã trưởng thành, nhưng nhỏ hơn anh đến sáu tuổi, anh phải đợi đến lúc em học xong mới tính chuyện tương lai, mấy năm dài như rứa bố em không lo lắng à ?
Hiền liếc anh :
- Lo cái chi, bố dư biết con gái bố đâu phải bạ đâu yêu đó.
- Ối chà, không “bạ đâu » mà hôm trước “bắt nạt » tui, vài tuần sau leo lên xe Honda của tui ôm cứng tui, đi ăn kem, dạo phố Sàigòn với tui, trời ngó xuống mà coi.
Hiền thụi mấy cái vào lưng anh :
- Biết rồi mà còn chọc quê người ta.
Quen nhau vừa tròn hai năm, ngày 30 tháng 4 nghiệt ngã đã chia lìa đôi lứa, trước đó mấy tuần anh báo cho Hiền biết bố anh đang tìm cách rời VN, anh rất lo cho tương lai hai đứa.
Những ngày Sàigòn hấp hối bơm đạn nổ râm ran phi trường Tân Sơn Nhất và vùng lân cận, Hiền nôn nóng mong tin anh từng ngày mà anh vẫn bật tâm.
Nàng chạy Honda ra đường, hai vòng rào kẻm gai chắn trước cổng chính Bộ Tổng Tham Mưu gần trại Phi Long cho thấy tình hình rất nghiêm trọng, dân chúng đổ ra đường ngược xuôi như muốn tìm một lối thoát.
Hiền chạy về hướng Phú Nhuận định đi đến nhà anh, một loạt súng nổ phía sau từ hướng phi trường Tân Sơn Nhất khiến nàng hoảng sợ đành quay về nhà tâm can rối bời.
Mấy ngày sau Sàigòn rợp cờ Giải Phóng Miền Nam, xanh đỏ sao vàng chính giữa, Sàigòn đã bị đổi tên, vận nước, phận con dân VNCH bị bức tử, việt cộng đổi đời vào Miền Nam vơ vét bất cứ thứ gì họ có thể cướp được của dân thua cuộc.
Hiền chạy xe Honda đến nhà anh, căn phố lầu bị lũ bộ đội, cán cộng phá ổ khóa xâm chiếm, hàng xóm cho biết cả nhà anh khóa cửa ra đi tối ngày 27 tháng tư.
Tim Hiền đau nhói, nàng thẫn thờ nhìn lên lầu 1 nơi hai người từng ngồi bên nhau, vòng tay anh ngày nào ôm cứng lấy nàng, thời gian như ngừng trôi, khoảnh khắc thiên thu đó cả đời nàng không thể quên.
Hiền sống vật vã với hình ảnh anh thường xuất hiện trong giấc ngủ, sáng ra như người mất hồn, nàng nhớ anh quay quắt đến độ đạp xe đến nhà anh đứng đó như chờ anh ra mở cửa, cho tới lúc chủ nhà xuất hiện, gã bộ đội đội nón cối lù lù đi ra cửa, Hiền hoàn hồn, buồn bã đạp xe về nhà.
Nàng như người mộng du, có hôm đang đạp xe ngoài phố bỗng thoáng thấy ai như anh chạy Honda vụt qua, Hiền hộc tốc đuổi theo chiếc Honda xa dần, mất hút phía trước, nước mắt đầm đìa, nàng chợt nhớ ra, anh đã rời Sàigòn lâu rồi.
Thỉnh thoảng Hiền mở tập ghi chép bài vở thuở học ĐH Văn Khoa, nhìn hàng chữ như in nàng thẫn thờ, nhớ anh, nhớ ngày tháng cũ hai đứa bên nhau mơ chuyện xa xôi.
Thời hoa mộng đã qua, bây giờ mọi người sống vất vưởõng với gạo sổ, than ký, khoai độn, hồn vía còn đâu để thương nhớ ngày xưa tháng cũ, nhưng Hiền cứ thương, rồi nhớ, nỗi nhớ khôn nguôi.
Phải mất vài năm tương tư một thuở yêu thương vụng dại, êm đềm, trong trắng mà Hiền ngỡ nàng sẽ không thể yêu ai ngoài anh suốt cuộc đời này, nhưng định mệnh không chiều ý ai cả.
Một lần Tuyền cô bạn thân rủ Hiền đi ăn phở rồi dàn cảnh cho ông anh họ của cô ta giả vờ vô tình vào quán sau đó mươi phút, Tuyền réo ông anh họ vào ngồi chung bàn.
Anh Định cựu sĩ quan quân lực VNCH chưa kịp yêu ai sau tháng 4 đen vác ba lô đi tù vì tội thua cuộc, anh vừa được thả về sau năm năm đi tù cải tạo.
Chuyện gặp gỡ anh Định bất ngờ trong quán phở do cô bạn sắp xếp tưởng đến đó là hết, vậy mà sau này Tuyền xúi Hiền ưng ông anh họ hiền lành của cô làm nàng suy tư.
Tội nghiệp anh Định suốt ngày đạp xích lô, cuối tuần gom được ít tiền còm cõi nhờ cô em họ rủ Hiền đi ăn hàng để dễ “tiếp cận mục tiêu », thoát ngục tù cải tạo anh không chờ đợi gì ngoài mái ấm gia đình.
Đám bạn ngày xưa lần lượt đi vượt biển, bỏ cuộc chơi theo chồng, có đứa bậm trợn lấy cán cộng may là chú rể chưa đáng tuổi bố chúng nó, con gái Miền Nam lỡ thì, lỡ vận thẩn thờ buồn cho thân phận dân thua cuộc.
Ban đầu Hiền tránh né, sau nàng tội nghiệp anh Định gom hết số tiền nhỏ nhoi với hy vọng sẽ chinh phục Hiền, mối tơ duyên anh thầm ước mơ và nàng thì có còn ai để mơ chuyện yêu đương.
Yêu anh Định, chắc chắn nàng chưa yêu nhưng ở vậy để chờ ai thì nàng không có câu trả lời thỏa đáng cho mình, chuyện gặp lại anh Khải là điều không tưởng dù nàng chưa quên anh.
Tuy không yêu nhưng Hiền không có lựa chọn nào ngoài anh Định, nàng gật đầu chấp nhận lời cầu hôn của anh, như muôn ngàn con gái thời VNCH đến tuổi lấy chồng phải “sang ngang » cho cha mẹ yên lòng, hạnh phúc hay không trời biết.
Giã từ kỷ niệm, một thuở yêu đương thời con gái, một thời đạp xe khắp phố tìm bóng dáng anh Khải ràn rụa nước mắt, văng vẳng giọng hát ai đó se thắt con tim. ““Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên anh. Gió ơi gió ơi bay lên bụi đường làm cay lòng mắt”.
Xếp mối tình xưa vào đáy lòng Hiền bước vào cuộc sống mới với chồng, rồi các con ra đời, anh Định vươn cánh đại bàng ngược xuôi chợ trời, chợ đời lo toan cho vợ con làm Hiền cảm động, cảm kích anh và thật sự yêu anh.
Và rồi, tới lúc người sĩ quan cựu tù cộng sản nạp hồ sơ đi Mỹ theo diện H.O.
***
HO lên đường đi Mỹ, gia đình Hiền năm người làm lại từ đầu trên xứ người, nhờ một số bạn cũ trong quân ngũ giúp anh Định tìm được việc làm trong một hãng cơ khí, chuyên ngành hàn và tiện.
Hiền ôm sách đến trường học mấy năm rồi đi làm, với hai đầu lương họ tậu một căn nhà, các con đậu tú tài, vào đại học, tốt nghiệp lập gia đình ra riêng, bây giờ chỉ còn Hiền với anh Định vào ra với nhau.
Mấy thập niên qua một cái vèo, bây giờ Hiền chỉ yêu chồng vì sau mấy mươi năm chung sống anh Định vẫn một lòng yêu vợ con dù Hiền đã kể cho anh nghe mối tình đầu của nàng với anh Khải.
Ngoài tình yêu, Hiền cảm phục đức tính cao thượng thật đàn ông của chồng, những lúc vợ chồng lớn tiếng hờn dỗi nhau, không cần biết lỗi tại ai bao giờ anh cũng là người làm hòa trước.
Mỗi năm họp mặt hội cựu quân nhân VNCH, bao giờ anh cũng là người điềm đạm giải hòa mấy vụ tranh cãi của các cụ về hiện tình VN đang bị tàu cộng thôn tính, hoặc thế sự nước Mỹ kẻ ủng hộ ông Trump người theo Đảng Dân Chủ.
Chính trị là thú tiêu khiển của các cụ quân nhân VNCH, từ đó cũng sinh bao cảnh huynh đệ tương tàn, anh Định có chính kiến của anh nhưng không tham gia bàn luận chỉ làm trọng tài hòa giải.
Mỗi lúc các cụ phiền trách nhau, anh Định bực bội :
- Mấy cha tào lao bỏ bu, lúc trẻ sống chết vì nhau trên chiến trường, giờ đưa nhau ra pháp trường vì không cùng chính kiến “ai can you », cao máu, cao mở, cao huyết áp đủ chết rồi.
Bực tức nhau mà chết được cũng may, chỉ sợ mấy cha bị stroke bại liệt mới khốn, đang yên đang lành ôm bom chính trị làm gì cho tim gan bấn loạn, tan nát tình huyng đệ, làm ơn phiến phiến cuộc đời cho tuổi già an vui đi mấy cha ạ.
Nghe anh hù dọa các cụ hạ nhiệt, cụng ly làm hòa, tuy nhiên tình bạn giữa họ phai dần vì trong hàng ngũ chống cộng có người xao lòng lạc lối “thoát ly vào bưng biền” nghỉ chơi bạn cũ.
Họp mặt chiến hữu thưa dần vì có cụ đã ra đi vĩnh viễn, người trở về cố hương an hưởng tuổi già, anh Định chọn nơi đây là quê hương thật sự vì anh cũng như con cháu sẽ sống ở đây đến hết đời.
Sau này bạn bè kéo anh tham gia mấy hội đồng hương Miền Trung, Miền Nam… dự tiệc họp mặt mỗi năm, Hiền tháp tùng chồng kết bạn với một số chị từ các hội đoàn đó, sau tiệc ở nhà hàng là tiệc trong sân vườn nhà bạn mới, trước lạ sau quen.
Trong một bữa tiệc đồng hương, anh Quân bạn cùng đơn vị với anh Định trước 75, kéo anh qua bàn bên cạnh giới thiệu anh Định là trọng tài gạo cội vua dập tắt mấy xì căng đan “chính chị chính em “ giữa các cụ lính VNCH.
Có ông kẹ đùa:
- Thế hôm nào tôi đụng độ với bà xã nhờ anh làm trọng tài giải thích phải trái với bà ấy nhá.
Anh Định trợn mắt:
- Mới quen nhau mà anh đề nghị như rứa chúng mình dễ xa nhau quá, tha cho tôi đi ông anh.
Vợ ông kẹ lên tiếng:
- Anh Định nhận lời giúp anh Khải đi, anh ấy gàn lắm, anh tay mát hy vọng chữa cho ảnh dứt bệnh.
Anh Định lắc đầu:
- Xin anh chị tha mạng để tôi quay về với vợ hiền, nhà nào cũng có lúc ồn ào, tối đến các cụ sẽ làm lành với nhau thôi. Vợ chồng tôi đâu có ngoại lệ, cứ tắt đèn là làm lành liền tù tì, vì thế vợ tôi mới sản xuất ba trọng tài nối nghiệp tôi đấy.
Khách trong bàn cười thích thú, trở về bàn anh Định kể cho Hiền nghe vợ chồng kia gài độ anh làm trọng tài, anh thất kinh hồn vía chuồn lẹ.
Tưởng chuyện chấm dứt tại bàn tiệc, nào ngờ sau đó anh Quân gọi cho anh Định báo vợ chồng anh Khải muốn mời anh Định và Hiền đến nhà họ dùng cơm.
Điện thoại qua lại với nhau anh Định và anh Khải ấn định ngày lành tháng tốt hai bên ra mắt nhau dĩ nhiên phải có “ông mai” Quân và bà xã đến chung vui.
Một sáng tháng tư anh Định đậu xe trước căn nhà có giàng hoa giấy màu huyết dụ ôm lấy vòm cổng, nắng chưa ấm như nắng Sàigòn nhưng đủ ấm lòng kẻ xa nhà nhớ quê nhớ nước VNCH.
Anh Định ôm bó hoa và chai rượu, Hiền bê khây xôi lạp xưởng tôm khô, anh Quân mở cửa đón khách bên cạnh Ánh vợ chủ nhà, anh Định trao bó hoa cho chị rồi theo anh Quân ra sân sau hè. Hiền theo Ánh vào bếp đặt khay xôi lên bàn, chào Mai bà xã anh Quân nàng quen từ trước và vài chị bạn của chủ nhà.
Không khí nhộn hẳn lên khi Mai quảng cáo Ánh là cao thủ gia chánh, ba món ăn chơi, bốn món ăn thiệt, năm món tráng miệng chị rành sáu câu, suýt mở nhà hàng đấy, mấy chị biết không…
Ánh cắt lời Mai, la làng:
- Em van mợ đừng khơi lại vết thương lòng, tội nghiệp em lắm.
- Đùa tí thôi, may là Mai can Ánh kịp thời, nội tướng của ông Khải thật thà làm răng cạnh tranh lại quán ăn hiện nay họ lấy mối chả giò, nem nướng, bánh nậm …vốn liếng công cán rẽ rề.
Tuy mới quen Hiền cũng nhận thấy Ánh chân thật, dễ gần không khách sáo, mấy chị mới quen tự giới thiệu một chồng hai, ba hoặc bốn năm con, chúng nó đều trưởng thành vì mấy chị ai cũng trên 60 năm cuộc đời.
Hiền mang gỏi, nem chua, vài món khai vị bày ra bàn, bước qua salon khám điền thổ, phòng khách trang hoàn khá mỹ thuật, trên tường treo mấy bức hình gia đình phóng to, cạnh bên TV khung ảnh cô dâu chú rể khổ nhỏ ngả màu thời gian.
Cầm khung hình lên Hiền giật mình, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, anh Khải trong bộ veste bên cô dâu mấy mươi năm trước, người đã mất hút trong tâm tưởng nàng tháng tư năm xưa đây sao !
Từ tiệc đồng hương cho đến lúc vào nhà này Hiền chả thắc mắc về tên Khải tuy trùng tên với người yêu đầu đời, mối tình đó đã phai theo năm tháng, giờ thì tình xưa đã cũ, tình nghĩa vợ chồng nặng sâu không có gì có thể chen vào.
Ngồi vào ghế salon Hiền cầm khung ảnh mắt mờ dần, Sàigòn những ngày hai đứa tay trong tay, Sàigòn loạn ly họ lạc nhau tưởng cả đời này sẽ không còn gặp lại.
Tiếng Mai gọi mấy ông vào nhà, Hiền trả tấm hình về chỗ cũ thầm nghĩ giờ đã quá muộn rồi Khải ơi, vừa quay lưng nàng chạm ngay ánh mắt chủ nhà, anh Khải đứng đó như trời trồng.
Thời gian như ngừng trôi, bốn mắt nhìn nhau, anh Khải nói khẽ:
- Hiền, anh không ngờ em là bà xã anh Định, chắc chắn chúng mình phải gặp nhau một lần để anh xin lỗi em.
Hiền gật đầu quay vào bếp, bàn ăn nhộn lên khi mấy ông say men bàn loạn tình hình VN, nào là “Mỹ đi rồi Mỹ lại về” xứ Việt hy vọng quét sạch quân cộng nô và bọn tàu rợ, có ông lắc đầu không tin cá cược, CSVN sẽ “hai mang” chơi với Mỹ nhưng không bỏ Tàu vì cái cùm 99 năm.
Để gập lửa “đấu tranh” của các cụ, anh Khải vỗ vai anh Định, tuyên bố:
- Hôm nay tôi đã chính thức mời trọng tài cho đội banh nhà mình đấy, các ông liệu hồn thách thức nhau cho lắm, đuối lý “chơi xấu” nhau bị thổi còi dính thẻ đỏ là biết đời liền.
- Tôi nhận lời mời của anh Khải mà chỉ thổi còi mấy ông chứ không đủi ra sân vì sợ mất mối nhậu. Nếu ai yêu cầu phân xử xung đột gia đình, tôi sẽ thẳng tay dơ thẻ đỏ để mấy bà đá penalty phạt mấy ông, ở xứ Mỹ “Lady first” mấy ông thông cảm, chúng mình một lứa “bị chèn ép mà”.
Anh Quân khiếu nại:
- Cha chơi xỏ anh em thiệt, để mấy bà phạt là chết chắc, tuổi già sức yếu cha tha cho anh em nhờ.
Có ông ưng ý khen:
- Anh Định có sáng kiến hay, bái phục đại ca vụ penalty mới lạ, hấp dẫn đây.
Anh Quân xua tay :
- Thôi đi cha nội, ý kiến ý cò cho lắm vào, tối bả đá 2 trái phạt đền cho cha biết đời.
Vài người đồng thanh:
- Anh Quân nói đúng, tặng anh một ly rượu, dô dô anh em ơi.
Buổi tiệc rôm rả chuyện tiếu lâm, ăn chơi, ăn thiệt, ăn tráng miệng, rượu trà đầy bụng, khách ra về hả hê tay cầm theo gói “to go” mang về trước no lòng sau vui tình bằng hữu.
Anh Định lần đầu gia nhập nhóm bạn của anh Khải đã có một số “fan” hẹn hò gặp lại lần sau, người nhiệt tình nhất là anh Khải.
Tối hôm đó anh Định mở lời:
- Lúc nói chuyện ngoài vườn anh và anh Khải tự giới thiệu, khi nghe anh ấy bảo tốt nghiệp Nông Lâm Súc là anh nghi rồi, hỏi thêm thì đúng phóc, nhà anh ở gần ngã tư Hàng Xanh, bố anh có tiệm thuốc Tây, họ theo tàu Hải Quân ra đi trước 30 tháng 4, không kịp báo cho cô người yêu, đến bây giờ anh ấy còn ân hận.
Hiền ngồi tựa vào chồng:
- Khi cầm tấm hình cưới của vợ chồng anh Khải ngoài salon, em bàng hoàng không ngờ có ngày gặp lại anh ấy, em cảm động lắm, em xin lỗi anh. Mối tình xưa chỉ là kỷ niệm đẹp, em đã thuộc về anh từ lâu rồi, anh hiểu em chứ.
Định ôm vợ:
- Em không phải xin lỗi “Đời con gái cũng cần dĩ vãng” mà, anh là người đến sau nhưng lại về trước em không thấy sao?
Rồi anh chọc quê vợ:
- Tiếc thật, anh không có nổi một mãnh tình vắt vai để cũng có dĩ vãng như ai kia mà nhớ thương và kể lể, anh thua em cái khoảng này đấy.
Hiền cười dụi đầu vào ngực chồng, nằm gọn trong vòng tay anh Định, đêm không trăng sao chỉ ánh đèn ngủ mờ mờ hắt lên tường bóng hai người thanh thản bên nhau, tâm hồn trắng trong dành cho nhau.
Tháng Tư hằng năm từng khuấy động tâm hồn Hiền, đôi lúc trong giấc mơ nàng thấy anh Khải đứng trước nhà, khi chạy ra cửa anh biến mất, nàng choàng tỉnh thổn thức hoảng loạn, ngày đó xa rồi.
Tháng Tu lại về trên đất Mỹ để một lần trong đời Hiền gặp lại người xưa, mối tình đầu vụt biến năm 75 từng làm nàng đảo điên thương nhớ, bây giờ có thể khép lại như một kỷ niệm êm đềm.
Chuyện tình lỡ sẽ mãi mãi là dĩ vãng vì không ai lội ngược thời gian, anh Định đã nắm tay Hiền đi dưới nắng dưới mưa, nàng không thể buông bàn tay đã ôm trọn đời nàng bao nhiêu năm nay để rồi nàng sẽ cùng anh đi hết một vòng tử sinh.
April 2019
Đoàn Thị
No comments:
Post a Comment