Monday, April 29, 2019

Chuyện Cướp Ngân Hàng Quận Cam
 
Hồ Thanh Nhã
  
Tôi gác nhà Bank cho đến ngày về hưu năm ngoái (2018) là  hơn 19 năm. Chỉ gác duy nhất Bank of America thôi, có mang súng!  Một đoạn đường khá dài và cũng lắm kỷ niệm vui buồn. Khách đến Bank hàng ngày dù Mỹ hay Việt thỉnh thoảng hay cười đùa với tôi: "Easy money! '. Không dễ đâu!

Ông Bank manager người Mỹ trắng hói đầu ở Moulton Plaza, thành phố Laguna Hills đã từng đuổi 4 người Security Guard chỉ trong vòng một tháng. Tới khi đổi tôi tới,  thì êm ru. Tôi gác ở nhà Bank nầy một lèo 2 năm và khi người Manager hói đầu nầy được thăng cấp đổi đi, ông còn gọi cho ông Boss hãng tôi đề nghị cho tôi tăng lương. Trong 75 chi nhánh Bank of America của Orange County và Long Beach county, chỉ có tôi là người Việt Nam duy nhất và là một nhân viên thâm niên  nhất, là 19 năm.
Làm cái Job như tôi, chịu áp lực từ cả 3 phía: Nhân viên nhà Bank  và khách hàng  mình tiếp xúc hàng ngày. Còn người Bank Captain của hãng thì chợt tới chợt đi kiểm soát  mình bất cứ lúc nào. Làm trật Rules của công ty thì nó đuổi mình liền không có chuyện năn nỉ, thông cảm như các hảng Việt. Làm hàng ngày một lèo từ lúc Bank mở cửa và chiều 6 PM Bank đóng cửa. Nhưng mình chỉ đươc phép về khi người khách sau cùng rời Bank. Mỗi ngày làm 9 tiếng rưởi, Job đứng, không được ngồi. Chỉ được ngồi trong nửa giờ Lunch và 2 lần Break, mỗi lần 15 phút. Giờ nghỉ phải Scan vào máy Device của mình, để ở Office thằng Bank Captain nó biết giờ In và giờ out của mình. Lương thì  khá hơn gác ở chợ hay Shopping center nhưng cách làm việc thì phải theo đúng Rules, nghĩa là tác phong nghiêm chỉnh, không được ngồi, không dựa lưng vào tường, không được nói chuyện lâu với khách, sợ móc nối cướp nhà Bank chăng, không được đứng sau Teller Window chắc sợ mình để ý tới  tiền bạc. Cả chục  loại luật lệ hạn chế. Bởi vậy ít có người Bank Protection Officer nào làm lâu năm được, cao lắm là năm ba năm là bị đuổi hay đi tìm Job khác ít khắt khe hơn.
 
Thế mà lâu lâu cũng xảy ra một chuyện ngoài ý muốn của mình. Đó là chuyện : Bị cướp nhà Bank. Chuyện xảy ra vào tháng 1 năm 2001, ngày thứ Bảy. Như thường lệ thì thứ Bảy 2 PM là nhà bank đóng cửa. không cho khách vào nữa. Tôi đứng bên ngoài, mở cửa cho khách ra. Trong Teller line chỉ còn chừng 5 người. Thấy có người ra, tôi mở cửa cho ra, xong đóng lền lại. Bên trong tự nhiên  thằng Raymond -Teller- vôi vả ra và nói với tôi: Robber! Robber – rồi Raymond rượt theo. Biết có biến, tôi vừa chạy theo Raymond vừa rút còi ra thổi báo động inh ỏi. Tên cướp chạy qua dãy máy ATM, chạy quẹo ra phía sau nhà Bank. Cũng may, lúc đó có 3 thằng boys đang đứng chờ ở máy ATM, nghe tiếng còi và thấy Raymond đang đuổi theo tên cướp, chúng liền đuổi theo tiếp, chạy theo sau Raymond. Tôi cũng chạy tiếp sau chúng và  liên tục thổi còi. Tên cướp chạy tới một hàng rào bằng lưới B 40 thì leo qua. Raymond và 3 thằng boys cũng  leo qua tiếp. Có lẽ nột quá, tên cướp vứt nắm tiền xuống cỏ, chạy tiếp. Thấy nó vứt tiền lại, Raymond và 3 em trai không đuổi tiếp, lượm tiền và giao cho tôi, được 3 ngàn năm trăm đồng. Sau đó, tôi vào trong giao lại cho Manager. Còn tên cướp chạy tiếp chừng 50 mét nữa thì gặp môt bờ tường trước mặt . Nó đành rẽ trái toan chạy tiếp, thì 3 xe cảnh sát từ hai hướng chạy tới chận đường, bắt còng tay lại liền. Thì ra trong khi chúng tôi rượt đuổi bên ngoài thì bên trong nhân viên nhà Bank báo động  cho Cảnh sát chận bắt liền. 

Chuyện kể hơi dài nhưng chỉ trong vòng 15 phút là tên cướp đã bị bắt. Tên cướp người Mễ, chừng 40 tuổi. Sau đó thì Cảnh sát chìm, nổi, FBI, chừng 7-8 người, tới nhà Bank, điều tra chi tiết, hỏi Raymond và tôi liên tục đến 8 giờ tối mới đúc kết xong hồ sơ vụ cướp. Gác nhà Bank 19 năm, vụ cướp nầy là lần đầu tiên tôi chứng kiến. Cũng là một bài học hay, thu thập kinh nghiêm cho Job gác nhà Bank của tôi. Còn nhiều câu chuyện vui buồn khác thỉnh thoảng xảy ra dưới mái nhà Bank, mà chuyện kế tiếp tôi kể ra như sau:
  
Hộp mắm kho

Nè cháu! Đừng hâm!
Con bé Loan le lưỡi mĩm cười
Rút vội hộp mắm kho
Khỏi Microwave bốc khói
Mùi mắm thơm lừng
Làm  tôi thấy đói

Con bé du học sinh vừa mới ra trường
Nhớ quê hương
Không tiền về nước
Đem mắm kho ăn lén
Trong giờ lunch
Cho đỡ nhớ giòng Ba lai nước đục
Nhớ mẹ nhớ em từ cuối chân trời

Hai chú cháu
Nhìn nhau thông cảm mĩm cười
Ăn xong tôi mỡ cửa bước ra ngoài
Bà Mỹ già xếp hàng chờ tới lượt
Đưa mắt hỏi tôi
Hình như có mùi gì khủng khiếp?
Tôi mắc cở trả lời
Chắc mùi ống cống cạnh nhà bank
Rồi đi luôn không dám nói thêm gì

Vài phút sau
Cũng chẳng còn ai nhắc chi
Đến mùi mắm kho trong nhà bank nước Mỹ
Nhưng tôi nhớ hoài
Có lẽ đến nhiều năm

Mấy bữa sau
Phòng lunch cũng chỉ có hai người
Con bé lại mang vào
Hộp cá kèo kho tộ với rau răm
Lần nầy không dám hâm
Nhìn con bé ăn ngon lành
Với hộp cơm gạo nàng Hương bốc khói
Tôi nuốt nước miếng thèm thuồng
Thấy nó ăn hình như mình cũng đói
Ôi ! Cái con bé nầy ăn chi mà cắt cớ
Toàn những món tầm thường
Hằng bữa quê hương

Tôi nhìn bữa lunch con bé
Cười mỉm hỏi đùa
Cháu có người yêu chưa?
Con bé hai mươi ngước mắt ngây thơ
Chi vậy chú?
Đi với người yêu mà ăn uống thế nầy
Lúc âu yếm làm sao hôn được?
Con bé thẹn thùng
Nhìn sang hướng khác
Tôi chợt thấy một trời bát ngát quê hương

Mùa mưa Bến Tre
Nước ngập sau vườn
Con nước rông đợt Rằm
Tràn bờ đục nước phù sa rạch nhỏ
Mẹ nấu cơm chiều
Con hơ tay sưởi ấm
Bữa cơm chiều ôi sao mà ảm đạm
Chỉ có tô canh nghèo tép vụn nấu mồng tơi
Cũng có khi
Rau tập tàng mấy thứ
Hái vườn sau mà sao quá là ngon

Hơn hai mươi năm viễn xứ dép giày mòn
Nếm đủ món Tây-Tàu-Mễ-Thái
Cho đến bây giờ tôi mới thấy
Không đâu bằng
Cơm gạo mới thơm lừng
Ăn với tô nước mắm kho khô quẹt
Những chiều mưa gió
Chắc còn hơn mỹ vị nhà vua
Hai tiếng quê hương như điệu hò nức nở
Ngàn năm sau chưa chắc có người quên

 Hồ Thanh Nhã

No comments:

Blog Archive