Ông Trump… đáng thương!
Ký Thiệt
Thật vậy, không ai đáng thương hơn ông tổng thống thứ 45 của siêu cường Hoa Kỳ!
Đang là ty phú, giàu nứt đố đổ vách, ngồi không ăn chơi mấy đời không hết của lại…dại dột ra ứng cử tổng thống, và đã “chó ngáp phải ruồi”, ngựa về ngược, hay thông đồng với Putin (TTDC bảo thế), đã thắng cử!
Từ đó, suốt trong gần hai năm trời, ông Trump không một ngày được để cho yên. Không ngày nào mà không bị TTDC (truyền thông dòng chính) và TTTT (truyền thông thiên tả) tấn công, vu cáo kể cả bị cho là thần kinh, khùng điên, bị xỉ nhục, hay chế diễu.
Ông Trump được bầu làm tổng thống qua một cuộc tranh cử hợp pháp và công bằng, trong sáng, vậy mà cũng bị cáo buộc là độc tài, là phát-xít và bị so sánh với Hitler, nhà độc tài bệnh hoạn Quốc Xã Đức, trong khi ông muốn thay đổi cái luật về bảo hiểm sức khỏe, được gọi là Obamacare, mà cũng không xong vì bị lá phiếu chống của một nghị sĩ cùng đảng CH với ông.
Không bao lâu sau ngày tuyên thệ nhậm chức, ông Trump đã bị kẻ được chính ông bổ nhiệm làm thứ trưởng Bộ Tư Pháp, Rosenstein, đâm vào sau lưng…một dao gần lút cán: Rosenstein đã lẳng lặng cắt cử một tham vấn viên đặc biệt để tiến hành một cuộc điều tra tìm bằng chứng đàn hặc, truất quyền tổng thống của ông Trump!
Từ đó đến nay, hơn một năm rưỡi đã qua, Tham vấn đặc biệt Bob Mueller, với sự cộng tác của một đoàn luật sư cùng phe lãnh lương hàng ngàn đô một giờ, đã đốt hàng chục triệu đô-la tiền dân đóng thuế mà tay không vẫn hoàn tay không, ngoài việc liên tục quấy nhiễu ông tổng thống và những người từng làm việc với ông. Không ai có thể biết cuộc điều tra của ông Mueller sẽ còn kéo dài tới bao giờ mới hạ màn, và còn làm phiền ông tổng thống tới bao giờ.
Vài ngày trước cuộc bầu cử giữa nhiệm kỳ 6 tháng 11, trong khi đi vận động cho một ứng cử viên đảng Cộng Hòa, ông Trump đã tự nhận mình là một “người quốc gia”, hay một người theo chủ nghĩa quốc gia (a nationalist). Tức thì một cơn bão tố đã nổi lên. TTDC, TTTT và phe phái Dân Chủ đã ào ào buộc tội ông là một người da trắng kỳ thị chủng tộc, đồng nghĩa với một tên phát-xít.
Sau ngày bầu cử, trong một cuộc họp báo tại Tòa Bạch Ốc, một nữ ký giả của National Public Radio đã hỏi ông Trump rằng tại sao ông lại tự gọi mình là một “người quốc gia” trong khi ông nên biết rằng tiếng đó đã chuyển sang một nghĩa khác. Nữ ký giả này, Yamiche Alcindor, đã hỏi nguyên văn (tạm dịch) như sau: “Thưa Tổng thống, trong một chuyến đi vận động tranh cử ông đã tự gọi mình là ‘a nationalist’ và vài người đã nghe như là nó khuyến khích những người da trắng quốc gia. Có vài người nói rằng đảng Cộng Hòa được coi như là hậu thuẫn những người da trắng theo chủ nghĩa quốc gia vì sự cổ võ của ông. Ông trả lời ra sao?”
Rõ ràng đây là một câu hỏi có tính cách võ đoán, khiêu khích và móc họng. “Vài người” (some people) là ai, và tại sao “người quốc gia” lại có nghĩa xấu là người da trắng kỳ thị? Nếu là một chính trị gia không muốn rắc rối, tránh gây thêm oán thù, ông Trump có thể lờ như không thấy ác ý của người hỏi, và trả lời vô thưởng vô phạt cho qua chuyện, đại khái: “Tôi không bao giờ nói điều gì để hậu thuẫn cái tệ kỳ thị.” Hay chỉ đơn giản giải thích nghĩa của “chủ nghĩa quốc gia”, để chỉ những cống hiến cho quốc gia hơn là nhắm phục vụ lợi ích quốc tế.
Trả lời như vậy tưởng là dễ nhưng không “dễ” tí nào, nhất là ở địa vị một tổng thống như ông Trump. Và, ông ta đã đáp: “Tôi không biết tại sao you lại nói như thế. Một câu hỏi mang tính kỳ thị như thế. Thành thật ư? Để tôi nói cho you nghe, đó là một câu hỏi kỳ thị. Tại sao tôi có con số được ủng hộ cao nhất chưa từng thấy trong những người Mỹ gốc Phi? Đó là một câu hỏi kỳ thị. Tôi yêu đất nước của chúng ta. Trong đó có những người theo chủ nghĩa quốc gia, và có những người theo chủ nghĩa toàn cầu. Nhưng nói những điều như you vừa nói với tôi là rất xúc phạm đối với tôi. Đó là điều rất kinh khủng mà you đã nói.”
Khi câu chuyện này được tường trình, nhiều người trong giới TTDC đã lên tiếng bênh vực Alcindor. Trong đó có John King của CNN đã nói rằng ông tổng thống biết danh từ “nationalist” có nghĩa xấu.
Ông Trump đáng thương! Nếu ông mà…sang cộng đồng người Mỹ gốc Việt ở Washington ty nạn thì sẽ được hoan hô nhiệt liệt khi ông tự nhận là “người quốc gia”, tức là đối nghịch với cộng sản và chống cộng, coi cộng sản là kẻ thù không đội trời chung.
Nhiều người còn nhớ mới vài tháng trước đây, sóng gió đã nổi lên trong Cộng đồng người Việt tại Vùng Hoa-Thịnh-Đốn chỉ vì trong bản dự thảo tu chính cái gọi là “Hiến chương/Nội quy” của tổ chức Cộng Đồng, hai chữ “chống cộng” đã bị thay bằng “không cộng sản”. Nhiều “bà con” đã đứng lên cáo buộc ông Chủ tịch Đinh Hùng Cường đã phản bội “người quốc gia”, đã thôi chống cộng và âm mưu xóa bỏ lằn ranh Quốc/Cộng.
Ông Đinh Hùng Cường và toàn ban tu chính Hiến chương/Nội quy đã phải ra trước mấy buổi họp để giải thích rằng thì là “không cộng sản” và “chống cộng” chỉ khác nhau về chữ thôi chứ về nghĩa thì cũng giống nhau, rằng đây mới chỉ là “bản dự thảo” chưa hoàn tất, rằng ông chủ tịch Cộng Đồng không can dự vào việc làm của ban tu chính, và rằng “chúng tôi vẫn là người quốc gia” như bà con. Giải thích thế nào “bà con” cũng không thỏa mãn và tiếp tục “đánh” ông chủ tịch ĐHC khiến ông ta đã phải “bỏ chức chạy lấy người” nên suốt nhiệm kỳ hai năm (2016-2018) tu chính cũng không xong cái bản HC/NQ mà nhiều người cho là đầy khuyết điểm và thiếu sót.
Trở lại với cuộc họp báo của ông Trump. Ông chủ Bạch Cung đã tỏ ra thân thiện, hiếu khách nhưng nhiều người trong đoàn phóng viên báo chí kênh kiệu, phách lối, không tôn trọng chủ nhà, đã đặt cho ông những câu hỏi ác ý và khiêu khích khiến đã có vài va chạm không đẹp mắt, như vụ cô phóng viên Alcindor, và một vụ khác đã do Jim Acosta, phóng viên CNN gây ra.
Acosta đã liên tiếp chất vấn ông Trump về đoàn di dân hơn mười ngàn người từ Trung Mỹ đang tiến tới biên giới Hoa Kỳ và hỏi có phải ông tổng thống đã “miệt thị những di dân” bằng cách gọi đoàn di dân là “một cuộc xâm lăng”. Sau vài câu trao đổi gay gắt giữa hai người, ông Trump nói: “You là một con người rất thô lỗ, rất kinh khủng. Như vậy là đủ rồi. Hãy ngồi xuống! CNN nên tự hổ thẹn là có một người như you.”
Sau đó, một nữ thực tập sinh tại Bạch Cung đã bước tới trước mặt Acosta, cố lấy cái microphone trên tay người phóng viên trong lúc anh này giữ chặt và đưa tay kia ngăn cản, chạm vào cánh tay cô gái. Vì hành động này, Acosta đã bị rút thẻ cho phép phóng viên được vào Tòa Bạch Ốc.
Vụ này lại cấp thêm “đạn” cho báo chí tấn công ông Trump. Ông tổng thống bị cáo buộc là không tôn trọng quyền tự do báo chí, là chuyện bé xé ta to. Tờ Washington Post khi viết về tin này, nói rằng khi chạm tay cô gái, Acosta có nói: “Pardon me, ma’am.”
Hội các Thông tín viên tại Tòa Bạch Ốc (The White House Correspondent’s Association) và Hội các Nhà Báo Chuyên nghiệp (Society of Professional Journalists) ra bản tuyên bố nói: “Các chính trị gia cấm cửa phóng viên như là một cách kiểm soát ai là người được tường trình về những hoạt động của họ là một sự vi phạm Tu Chính Án số 1.” Và đòi hỏi tôn trọng quyền của người làm báo chân chính.
“Media Matter for America”, một nhóm truyền thông cấp tiến thiên tả, phóng ra một thỉnh nguyện thư đòi hỏi các nhà báo hãy “đoàn kết chống bản danh sách đen của Trump” và thúc dục báo chí “siết chặt hàng ngũ và tranh đấu cho nghề làm báo”. Trong vòng vài tiếng đồng hồ, đã có gần bảy trăm ngàn người ký tên vào bản thỉnh nguyện thư.
Ông tổng thống Mỹ đáng thương! Ông được coi là người nắm nhiều quyền lực nhất trên hành tinh này nhưng lại không có quyền gì trong “ngôi nhà trắng” mà ông đang ở! Thua cả một người dân thường với căn nhà rẻ tiền của hắn, dù là nhà của mình hay nhà thuê, không ai có quyền vào nhà hắn rồi muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói, tranh cãi với hắn và bảo hắn là một thằng tồi.
Phải chăng báo chí xứ này “đã chết” như báo động của vài nhà báo còn giữ được lương tâm nghề nghiệp?
Sau cuộc bầu cử “mít thơm” (midterm), ông Trump đề nghị hai đảng hợp tác với nhau để làm những điều tốt đẹp cho nước Mỹ, dân Mỹ, thay vì cứ chống phá nhau, nhưng các dân biểu đảng Dân Chủ đang chuẩn bị dao thớt để “làm thịt” ông ta ngay sau khi tuyên thệ trở thành khối đa số tại Hạ Viện vào đầu năm 2019.
Trước hết là xúc tiến thủ tục “đàn hặc” (impeachment) ông Trump, về tội gì thì chưa ai biết. Việc đàn hặc đã được phe Dân Chủ nói tới từ ngay sau khi ông Trump đắc cử tổng thống nhưng nhạt dần vì không tìm được lý do gì để đàn hặc. Bây giờ, sau khi đảng Dân Chủ tái chiếm Hạ Viện, chuyện đàn hặc lại được nói tới và được cho là công tác ưu tiên hàng đầu, cùng với việc mở hồ sơ thuế má của ông Trump trong những năm qua để xem có điều gì mờ ám hay không.
Đồng thời những cuộc điều tra khác cũng sẽ được mở ra, như vụ sa thải Giám đốc FBI James Comey, và vụ “từ chức” mới đây của Bộ trưởng Tư Pháp Jeff Sessions.
Những cuộc điều tra này sẽ làm phiền ông Trump không ít trong hai năm còn lại của nhiệm kỳ đầu, trừ khi các lãnh tụ khối đa số tại Hạ Viện suy nghĩ lại và thay đổi chiến lược mà Nghị sĩ McConnell, lãnh tụ khối đa số Cộng Hòa tại Thượng Viện, chê là một “chiến lược không khôn ngoan”. Khi được hỏi các nghị sĩ Cộng Hòa Thượng Viện sẽ làm gì nếu các dân biểu Dân Chủ ở Hạ Viện mưu tính để mắt tới các hồ sơ khai thuế của ông Trump, ông McConnell nói như sau:
“Toàn bộ vấn đề quấy nhiễu tổng thống là chuyện rất nên biết. Tôi nhớ lại khi chúng tôi cố làm điều ấy vào cuối thập niên 90. Chúng tôi đã đàn hặc Tổng thống Clinton. Sau đó, con số chấp thuận việc làm cuả ông ấy lên cao, và của chúng tôi thì xuống thấp. Mùa bầu cử kế tiếp, chúng tôi không khá lắm.
“Vậy thì những người Dân Chủ ở Hạ Viện sẽ phải quyết định xem quấy nhiễu ông tổng thống nhiều tới đâu thì họ nghĩ là một chiến lược tốt. Nhưng tôi không bảo đảm là chiến lược ấy sẽ thành công với họ.”
Không ai có thể biết được chuyện gì sẽ xảy đến với ông Trump. Ông tổng thống… đáng thương! Ông ấy đã bị cáo buộc đủ thứ “tội” trong khi ông ta cũng đã làm được vài việc tốt từ khi làm tổng thống.
Trước hết là ông ấy đã làm việc không lương. Hình như là tổng thống Mỹ độc nhất đã từ chối không lãnh lương. Trước ông, ông Clinton và ông Obama đã rất khá sau 8 năm ở Tòa Bạch Ốc. Đặc biệt là ông bà Clinton. Ai cũng biết trước khi đắc cử tổng thống, ông Clinton và vợ con ở Arkansas không khá lắm. Khi rời Tòa Bạch Ốc vào năm 2000, sau hai nhiệm kỳ tổng thống, ông bà Clinton đã tậu một dinh thự nguy nga ở New York và đã cầm nhầm nhiều bảo vật quốc gia ở Bạch Cung đem về làm của riêng. Khi được yêu cầu hoàn trả, cựu tổng thống và đệ nhất phu nhân đã chỉ trả lại một phần, và điều đình để giữ lại một phần “làm kỷ niệm” và trả công quỹ một số tiền tượng trưng, hình như là 70 ngàn đô-la.
Ông Trump cũng đã giúp cho nhiều tác giả của những cuốn sách bôi bác ông hay đánh bóng ông trở thành triệu phú dễ như chơi. Hai năm qua sách viết về ông Trump đếm không hết, và không biết còn bao nhiêu người đang viết về ông tổng thống…đáng thương. Loại sách mà có người gọi là “non-fiction fiction” (tiểu thuyết ghi là loại chuyện thật).
Những chuyện trên đây chỉ là những chuyện nhỏ. Những chuyện lớn thì mọi người đã biết, như số người thất nghiệp hiện nay thấp nhất trong 50 năm, số người da đen thất nghiệp thấp nhất trong 47 năm vân vân…đến nỗi cựu tổng thống Obama đã… khiêm tốn nhận công đó là kết quả của chính sách kinh tế do ông ta làm… tám năm trước!?
Ông Trump… đáng thương! Xin Thượng đế phù hộ cho ông tổng thống, và phù hộ cho nước Mỹ tai qua nạn khỏi.
Ký Thiệt
No comments:
Post a Comment