Wednesday, November 26, 2008

Chuyện Chó và Người

Tôi rất vui hôm nay có hai vị “đồng minh” HungNhuBui và NguyenThu Ana lên tiếng bênh vực lòai chó, để chúng không bị oan ức và miệt thị bởi có người vô cớ đem chó ra… đánh hay chửi họăc ví chó như VC! Trước đây đã lâu, tôi cũng từng lên tiếng về chó và đưa ra một thí dụ có thật hồi tôi làm việc ở QĐ 4 Cần Thơ:

Số là anh Trung sĩ TB là XNV truyền hình Quân Đội có đặt một cái bàn ngay cửa ra vào một văn phòng của Khối CTCT. Trên bàn dưới mặt kiếng là mảnh giấy cỡ nửa trang giấy đánh máy ghi đậm dòng chữ, lâu ngày quá không nhớ chính xác 100%, với nội dung như sau: “TỪ NGÀY TÔI GIAO TIẾP VỚI CON NGƯỜI, TÔI CHỈ THÍCH CHÓ”!

Kẻ ra người vào dễ nhìn thấy câu nầy, có người cảm thấy rất khó chịu nó và đề nghị anh chàng TB dẹp đi! Về sau không rõ số phận câu “châm ngôn” của chàng Trung sĩ TB tuy trắng trợn nhưng rất thực tế, có lẽ rút từ kinh nghiệm đau đớn trong đời đã một hay nhiều lần bị phản bội chua cay. Tôi xin nói một vài ưu điểm của chó và con người lợi dụng các ưu điểm này để bắt chó phục vụ cho mình. Hai ưu điểm quan trọng của chó là sự TRUNG THÀNH và sự CANH GIỮ.

Chó có bản năng canh giữ, bảo vệ và báo động cho chủ. Chó được huấn luyện chu đáo (biệt danh K-9 hay Quân Khuyển) đã góp công sức lớn lao cho chiến trận, truy tầm thủ phạm, cùng các đồ quốc cấm. Nhiều con chó nổi tiếng với chiến công hiển hách, khi chết cũng được mồ yên mả đẹp, lập bia, truy điệu v.v… như một quân nhân.

Đặc biệt trước Hiệp Định Genève 1954, ở miền Nam ít có người ăn thịt chó nhất là vùng đồng bằng sông Cửu Long nơi có đa số tín đồ PGHH. Trong Lời Khuyên Bổn Đạo, Đức Thầy không cho phép tín đồ ăn thịt ba con vật vốn gắn bó chặt chẽ cuộc sống vật chất lẫn tình cảm với người dân nông thôn: TRÂU, CHÓ, BÒ.

Trâu bò là hai đại gia súc giúp cày cấy, chuyên chở nông phẩm, có giá trị lao động rất lớn nếu lạm sát sẽ tổn hại nặng nghề nông vào thời bấy giờ Việt Nam còn là xứ thuộc địa Pháp và đang nhiễu nhương giặc giã. Vai trò của chó vào thời nầy cũng không kém phần quan trọng là canh giữ xóm làng, báo động gian phi, trộm đạo nhất là ban đêm khi nông dân thường tự bảo vệ an ninh địa phương bằng tầm vông, giáo mác…

Chó trung thành vô điều kiện. Do bản năng trung thành, chó KHÔNG BAO GIỜ PHẢN CHỦ, trừ khi nó điên cắn bậy, cắn càn mà thôi. Đói hay no, được trìu mến hay bị ngược đãi chó lúc nào cũng vẫy đuôi mừng chủ cho nên nếu người nào biểu lộ bản tánh nầy của chó thì bị cho là NGU TRUNG, tức trung thành một cách mù quáng, bất phân biệt chủ phải trái, hiền từ hay gian ác…. ; Đây là hạng người bị đầu độc tư tưởng hay bị bùa mê thuốc lú mà một chiến hữu hay gọi là lọai “MẶT NGƯỜI TIM CHÓ” hiện không thiếu trong cộng đồng NV Tỵ Nạn CS hải ngọai.

Ngược lại lọai người ngu trung là lọai người PHẢN BỘI với đầu óc rất tỉnh táo, sáng suốt ở ngôi vị làm… “thầy” dạy đạo lý cho thiên hạ. Hạng “thầy” này sống bình an trong chùa, miễn ra trận mạc trong suốt cuộc chiến Việt Nam tàn khốc.

Hạng “thầy chùa” nầy sống sung sướng nhờ sự cúng dường hậu hỉ của bá tánh là thân nhân ruột thịt của các anh chiến sĩ VNCH đang dầm sương, dãi nắng, đổ máu xương chống lại giặc Cộng ngòai tiền tuyến. Nhưng hạng “thầy chùa” nầy lại nhẫn tâm biến thành những tên GIẶC THẦY CHÙA, phản bội Ân Đàn Na Thí Chủ (*) tức là những người Phật tử VNCH thường xuyên đến chùa lễ Phật, cúng dường nuôi sống chúng và đau đớn nhất là chúng đã PHẢN THẦY:

1. Chúng phản bội Quốc Gia, quậy nát hậu phương VNCH, trở giáo mác, lựu đạn, AK 47, B 40… hướng sau lưng chiến sĩ VNCH. Chúng ăn cơm gạo Quốc Gia nhưng góp công lớn cho giặc Cộng. Ngày 30-4-1975, bọn giặc thầy chùa này mừng đón “quân giải phóng VC” và sau đó mừng sinh nhật Hồ Chí Minh, tức thờ Đại Ác Ma Cộng Sản.

2. Chúng phản bội Đức Thế Tôn, trắng trợn và công khai phá họai Phật Giáo khi chúng đem bàn thờ Phật từ chùa, tư gia ra đặt ở lề đường, đội nắng hứng mưa, bụi bậm hôi thối bên cạnh cống rãnh, bãi rác. Chúng còn giết người hết sức dã man bằng nướng sống thịt người trong lửa đỏ mà chúng dám huyênh hoang là…cúng dường Tam Bảo (!?)

Tội ác tày trời như thế, khi chết chắc chắn bọn giặc thầy chùa nầy chỉ còn con đường là nối đuôi, kéo nhau xuống Ngục A Tỳ muôn kiếp. Thế mà chúng không ngượng miệng luôn la làng lên rằng chúng vì Đạo Pháp và Dân Tộc để lừa bịp lịch sử.

Chó trung thành theo bản năng nhưng không bao giờ phản chủ, còn chúng – tập đòan Giặc Thầy Chùa đã PHẢN BỘI có hệ thống, phản bội từ Đức Phật Tổ thiêng liêng xuống đến hạng chúng sanh phàm phu mà chúng luôn tự nhận là “lãnh đạo tinh thần” của họ! Ngày xưa, chúng là ai, bây giờ chúng là ai, xin miễn nói tên, chỉ nhắc tới chúng nhân đề tài CHÓ và nhớ lại câu viết trên bàn của anh lính VNCH thuộc QĐ IV: “Từ ngày tôi giao tiếp với người, tôi chỉ thích… chó”!

Tuấn Phan
- Một thiện nam trong tôn giáo nhà Phật và nạn nhân VC (với sự đồng lõa của GHPGVNTN).

(*) Ân ĐÀN NA THÍ CHỦ: Đối với những kẻ xuất gia quy y đầu Phật, phụ vào những ân huệ đã thọ như đã nói trên [của đồng bào và nhân lọai – TP], họ còn phải trực tiếp chịu ân của đàn na thí chủ, nghĩa là những thiện nam tín nữ có hảo tâm cung cấp những vật dụng cần thiết cho họ. Họ nhờ đến hột cơm, miếng vải, đến thuốc men để sanh sống. Rốt lại họ phải nhờ đến sự nuôi dưỡng hòan tòan của những kẻ tốt lòng.

Với quần sanh, họ mang cái ân rất nặng nên họ phải dìu dắt sinh linh đi tầm Chân Lý đặng đáp tạ tấm lòng chiếu cố của Thiện Tín. (- Lời Đức Thầy)

No comments:

Blog Archive