Thursday, May 17, 2018

Tiếng hát Thái Hiền trở lại sân khấu



Ca sĩ Thái Hiền. (Hình: Facebook Nina Hòa Bình)

WESTMINSTER, California (NV) – Nhiều người yêu nhạc có thể ngạc nhiên khi nghe tôi nói rằng chiều Chủ Nhật, 6 Tháng Năm vừa qua, trong chương trình “Cho Tôi Lại Ngày Nào” tại hội trường Việt Báo, Westminster, là lần đầu tiên tôi nghe Thái Hiền hát. Và cũng lần đầu tiên tôi nhìn thấy ca sĩ chính của chương trình có phong thái của một cô giáo hơn là một người đứng dưới ánh đèn màu.

Dĩ nhiên, đây là Thái Hiền, con gái của cố nhạc sĩ Phạm Duy, chứ chẳng phải một Thái Hiền nào khác. Thái Hiền của một thời “Bé Ca,” “Nữ Ca” với “Chú Bé Bắt Được Con Công,” “Bé Bắt Dế,” “Ông Trăng Xuống Chơi Cây Cau,” “Đốt Lá Trên Sân,”… với “Tuổi 13,” “Tuổi Mộng Mơ,” “Tuổi Biết Buồn,” “Tuổi Vu Vơ,” “Tuổi Bâng Khuâng,”…

Có điều tôi không thuộc thế hệ học trò đó để có thể nhớ tiếng hát Thái Hiền làm mình xao xuyến, ngẩn ngơ ra sao. Bởi, ngày Thái Hiền hồn nhiên mê hoặc những cô cậu tuổi ô mai thì tôi chưa kịp chào đời. Đến khi tôi vừa lớn thì Sài Gòn đã không có nhạc Phạm Duy, không còn tiếng hát Thái Hiền.

Thế nên, lần đầu tiên tôi nghe Thái Hiền, cũng là lần chị trở lại sân khấu sau gần cả chục năm vắng bóng (tôi nghe người ta nói vậy) với một lỗ tai sạch trơn cùng một trái tim không hoài niệm.
 
Thái Hiền trở lại sân khấu sau hơn chục năm vắng bóng. (Hình: Facebook Nina Hòa Bình)

Nhìn chị bước ra sân khấu, tôi ngạc nhiên. Thật sự ngạc nhiên. Hình như đó không phải là một ca sĩ tên tuổi đang đứng trước khán giả với những phục trang lộng lẫy, với những phụ kiện lỉnh kỉnh theo cùng. Mà Thái Hiền, như một cô giáo. Giản dị trong phục trang. Đơn giản trong trang điểm. Và, một phong thái điềm tĩnh đến lạ. Cùng cặp kính lão và mái tóc ngắn, thật ngắn, bạc nhiều hơn nửa.

Và chị hát. “Làm Sao Mà Quên Được.” “Tuổi 13.” “Tóc Mây.” “Tôi Đang Mơ Giấc Mộng Dài.” Bốn bài liền nhau, không nghỉ, và cũng không tìm cách nói với khán giả điều gì đó, để tìm kiếm sự đồng cảm. Chị chỉ hát. Hát như lần đầu được hát. Say sưa. Không vướng bận. Chẳng làm dáng. Với chất giọng trong vắt. Nhẹ như ru.

Nghe chị hát, tôi không có cảm giác mình bị trì níu, vẫy vùng trong hố thẳm của những xúc cảm. Mà chỉ thấy một điều gì đó thanh thoát đến lạ. Mình cứ như bay lên. Nhẹ bổng.

Làm sao mà quên được/ Người em gái năm xưa/ Sao quên được đôi mắt/ Như ngôi sao trên trời.”

“Trời hôm nay mưa nhiều hay rất nắng/ Mưa tôi trả về bong bóng vỡ đầy tay/ Trời nắng ngạt ngào tôi ở lại đây/ Như một buổi hiên nhà nàng dịu mát.”

Như cánh hoa đêm đong đưa nụ tình/ Gọi mời cơn gió hôn lá trên cao/ Như cánh chim đêm bơ vơ một mình/ Trời bao nhiêu gió tóc bao nhiêu buồn.”

Tôi đang mơ giấc mộng dài/ Đừng lay tôi nhé, cuộc đời chung quanh/ Tôi đang nhìn thấy màu xanh/ Ở trên cây cành trôi xuống thân mình/ Tôi đang nhìn thấy màu hồng/ Ở khắp nẻo đường nhẹ thấm vào hồn.”

Từng lời hát cất lên. Những giai điệu ríu rít khán phòng. Mà, Thái Hiền dường như không hát vì sự hiện diện của khán giả. Chị hát cho một cõi nào đó, của thánh đường, của những gì thật trắng, thật trong. Và khán giả, tùy theo những trải nghiệm của mình, mà mơn man trong tiếng hát đó, trong “cõi của mình.”

Có người nói, “người ta lắng nghe Thái Hiền vì cô không hẳn đang trình diễn mà là đang kể chuyện, kể giản đơn nhưng tinh tế, không kiểu cách mà là những thấm đẫm chân thành. Giọng Thái Hiền là một giọng lạnh, (dường như) là một xa cách với những gì xung quanh – khi cô hát – nhưng lại ấm nồng như thỏi than dễ dàng hồng lên ánh lửa của yêu thương, của miên viễn ngọt ngào ký ức trong lòng những tâm hồn hoang vắng.”

Cô Gia My, một khán giả của đêm, nhận xét “Thái Hiền hôm nay nhìn khác với Thái Hiền của ‘Tuổi 13.’ Cô ấy trông chững chạc hơn nhưng giọng hát thì quá gợi cảm.” Còn khán giả Kim Trương thì cho rằng, “Nghe giọng Thái Hiền mình cứ nhớ lại thời ấy, ký ức quay lại thưở xưa. Giọng Thái Hiền vẫn hay như ngày nào.”

Tôi thì nghe Thái Hiền như nghe một giọng ca mới, tinh khiết. Giọng Thái Hiền thanh thoát như dáng dấp của chị, nhưng đối nghịch hoàn toàn với mái tóc bạc sương. “Thái Hiền tuy 60 tuổi, tóc đã bạc nhưng tâm hồn vẫn còn trẻ thơ như tuổi 13!” Chị trả lời tôi một cách giản dị như thế khi nghe hỏi “Điều gì giúp chị đạt được sự hồn nhiên, dễ thương, không có gì gượng ép như một số ca sĩ khác khi hát lại các ca khúc ‘Bé Ca?’”

“Được biết khi đang là một ca sĩ được ái mộ thì chị đột nhiên rời sân khấu cả một thời gian dài. Chị có thể cho biết lý do vì sau chị rời sân khấu không? Và giờ đây, điều gì khiến chị trở lại với khán giả hâm mộ?” Tôi tò mò hỏi.

Chị tâm sự, “Có một lúc trong cuộc đời mình bị những mất mát, rơi vào những thất vọng. Những điều đó làm cho Thái Hiền bị mất thăng bằng, mất tinh thần nên không còn muốn hát nữa. Nhưng rồi thời gian cũng nguôi ngoai. Sau này Thái Hiền suy nghĩ đến bố nhiều lắm và tự an ủi rằng chắc bố cũng muốn Thái Hiền phải mạnh mẽ lên.”

“Cùng lúc Thái Thảo gọi, rủ Thái Hiền hát một show để tưởng nhớ đến bố. Vậy là Thái Hiền đồng ý ngay. Nếu không là Thái Thảo mà là một người khác thì có thể Thái Hiền chưa chắc đã nhận lời. Có lẽ đây là một cái duyên để mình trở lại sân khấu chăng?” chị nói thêm.

Thái Hiền trở lại, cùng với các anh em mình, để hát những bài ca của bố Phạm Duy, “để cảm thấy rằng mình gần với gia đình hơn,” như chị nói.
 
Từ trái, ca sĩ Tuấn Ngọc, Thiên Phượng, Thái Thảo và Thái Hiền trong đêm nhạc “Cho Tôi Lại Ngày Nào.” (Hình: Ngọc Lan/Người Việt)

Như đã nói, tôi nhìn Thái Hiền ra sân khấu hoàn toàn không như những ca sĩ tôi từng thấy, hơn nữa lại là một ca sĩ đã thành danh. Nhẹ nhàng. Chừng mực. Đơn giản. Và chỉ hát. Hát bù cho những năm không hát, trong say sưa.

Nghe Thái Hiền hát “Nghìn Trùng Xa Cách” mà xốn xang lạ. Không mang hơi hướng của sự nức nở, bi ai. Vẫn trong trẻo. Vẫn nhẹ tưng. Mà bồi hồi. Thấm đẫm.

“Sau thời gian dài không hát, Thái Hiền rất run khi trở lại sân khấu. Nhưng nhờ Thái Thảo, anh Tuấn Ngọc, và Thiên Phượng ủng hộ tinh thần nên cảm thấy yên tâm hơn,” chị nói, như một lời ghi nhận chân thành những gì mà người thân đã dành cho chị, vực chị đứng lên sau những mất mát.

Thái Hiền cho biết chị chưa có dự định nào cho việc trở lại với sân khấu thường xuyên hơn, nhưng “hy vọng trong tương lai sẽ có buổi diễn nữa nếu khán giả chưa chán nghe.”

Hy vọng của chị có lẽ cũng là hy vọng của nhiều người muốn lại được nghe tiếng hát trong trẻo quên thời gian. (Ngọc Lan)



No comments:

Blog Archive