(Nguyễn Quang Lập)
Lâu ngày không đến Nhà Hát Kịch Hà Nội, hôm nay đến chẳng gặp ai, chỉ gặp mỗi Tiến Hợi. Nó hỏi “có vở mới không ông?”, mình nói “không”. Nó nói “từ ngày tôi đóng vai nhà thơ trong kịch “Sám Hối” của ông, quay đi quay lại cả chục năm rồi. Bao nhiêu lần ông có vở mới tôi chẳng có vai”.
Mình nói đùa “ông kinh doanh vai Bác Hồ đủ no rồi, cần gì vai khác”. Nó bảo “Hồi này có ma nào thuê tôi đóng Bác Hồ nữa đâu.” Tôi sực nhớ sau bộ phim Hà Nội Mùa Đông 1946 của Đặng Nhật Minh, đúng là không ai thuê Tiến Hợi đóng vai Bác Hồ nữa thật.
Chẳng phải bây giờ Tiến Hợi không còn giống Bác Hồ nữa, hay thủ vai kém, mà tự nhiên thế, cả kịch lẫn phim đều vắng bóng nhân vật Bác Hồ.
Ngày xưa thì danh tiếng nó nổi như cồn nhờ thủ vai Bác Hồ. Nó trông ngoài giống y chang Bác Hồ tại Đại hội Tua, hóa trang thì Bác Hồ thời nào nó cũng giống. Nó còn học được giọng Bác, nhiều khi nghe y chang, khiến nhiều người xem rất cảm động.
Kịch, phim bất kỳ đoàn nào có vai Bác Hồ là không thể không mời Tiến Hợi. Rồi các kỳ lễ lạt, phong trào sân khấu hóa rầm rộ, hễ 30/4 hay 2/9 thì thế nào cũng có vai Bác Hồ xuất hiện trước đám đông, có khi Bác nói đôi câu, có khi chỉ đứng trên ô tô đưa tay vẫy vẫy, chỉ thế thôi nhưng Tiến Hợi vớ được khẳm tiền.
Cả một mùa hè năm 1995, nó chạy sô từ Bắc vào Nam, thu tiền mệt nghỉ. Vào Nghệ An, chỉ đứng cho các cô gái múa vòng quanh chừng 5 phút cũng kiếm được bạc triệu. Để nguyên hóa trang bay vào Đà Nẵng, đứng trên ô tô vẫy vẫy, cười, rồi phát kẹo, cười, vẫy vẫy... nó kiếm gần chục triệu.
Vào Sài Gòn, đứng trên khán đài đọc tuyên ngôn xong, bỏ túi cả chục triệu bay ra Hà Nội đến Cung Văn Hóa nói với các em: “non sông Việt Nam có được vẻ vang hay không...” hai triệu ngon ơ.
Thằng Tùng ngố nói “Tiến Hợi có 10 ngày kiếm được cả 5 chục triệu, buôn thuốc phiện cũng không trúng như thế.”
Thằng Hợi nói: “Mọi người ơn Bác một, tao ơn Bác một trăm.”
Trông ngoài thế thôi, tập luyện vất vả lắm. Thằng Hợi chăm, nhưng hơi chậm, có cái bệnh mất tập trung, hay quên lời, nhiều khi thấy nó tập vất vả dễ sợ.
Mình nhớ hồi mình làm việc ở Nhà Hát, dựng vở gì đó của Phú Thăng, mình có chấp bút biên tập nhưng không nhớ tên vở, chỉ nhớ có vai Bác, mỗi lần làm thoại lời Bác đến khổ.
Thằng Hợi càng khổ hơn. Anh Tạo - Hoàng Quân Tạo - nhiều lần tru lên “Đó là thằng Hợi nói, không phải Bác nói, ngu ơi là ngu!” Nhiều lần điên lên, anh Tạo quát “Bác nói cái đéo gì thế hả?”
Được cái Tiến Hợi không tự ái, nó hết sức lắng nghe mọi người góp ý, sửa đi, sửa lại cả trăm lần nó cũng sửa cho kì được.
Khổ nhất mỗi khi Bác xuất hiện, thế nào cũng có đám đông quần chúng. Phải đứng thế nào cho ra vị thế Bác, lại không được để Bác xa rời quần chúng.
Lắm khi thấy Tiến Hợi lúng ta lúng túng như gà mắc tóc, anh Tạo quát “Bác! mày đứng thế đấy hả?”
Mọi người cười rũ.
Quốc Toàn góp ý anh Tạo “không được gọi Bác Hồ, chỉ gọi Tiến Hợi thôi, tránh phạm húy.” Anh Tạo nghe liền.
Nhưng thói quen gọi tên nhân vật, buột miệng vô thức rất buồn cười. Nhiều khi quên, anh Tạo còn kêu lên “Ôi chà chà. Xem cái thằng Bác diễn ngu chưa kìa!”
Nói xong anh giật mình, sợ bằng chết. Đến khi say nghề quên hết, lại buột miệng kêu lên “Bác ơi là Bác, mày diễn cái đéo gì đấy?”
Chết cười.
Rồi cuối cùng mọi việc cũng êm thấm cả. Tiến Hợi lại nổi như cồn nhờ vai Bác.
Một đêm diễn xong, lãnh đạo thành phố lên tặng hoa, bắt tay, Nó khom người kính cẩn bắt hai tay. Hoàng Dũng nói “mày ngu thế,” Nó bảo “Sao?”. Hoàng Dũng nói “Mày đang vào vai Bác, bắt tay kiểu đó, chẳng may có thằng nào chụp ảnh cái có chết không?”
Lần sau nó nghe lời Hoàng Dũng, lãnh đạo thành phố lên tặng hoa bắt tay, nó diễn vai Bác, bắt tay âu yếm lãnh đạo, lại còn vỗ vỗ vai thân thiện kiểu Bác cháu.
Anh Tạo mắng “Mày ngu thế?” Nó bảo “Sao?”. Anh Tạo nói “Người ta là lãnh đạo, mày là cái đéo gì mà vỗ vai người ta?” Nó bảo “Em đang vào vai Bác mà?” Anh Tạo gắt “Vào vào cái gì. Hết kịch là hết Bác, nghe chưa!”
Nó ra hậu đài thở dài, nói “Hoàng Dũng bảo một đằng, anh Tạo bảo một đằng, tao biết làm thế nào?”
Thằng Tùng ngố nói “Mày làm Bác mà còn đéo biết. Sao tụi tao biết!”
No comments:
Post a Comment