Tuesday, September 13, 2016

Phật Bà Nhiệm Màu Và Trái Mãng Cầu Xiêm



Khi Kim quen Khang gần 40 năm trước, anh đã có xuất cảnh để đi Pháp theo diện con lai (Ba anh lai Pháp). Gia đình của anh đang chờ nhập cảnh. Còn Kim thì... ngược lại, gia đình Kim đã có nhập cảnh của Pháp, nhưng chờ Sở Ngoại vụ VN cho ra xuất cảnh để đi theo diện cựu công chức của Pháp! (Cả ba má Kim đều làm việc cho chính phủ Pháp một thời gian khá lâu).

Gia đình Kim đồng thời cũng nộp đơn xin đi diện HO vì ba Kim đi tù cải tạo mất 5 năm! (Ông cũng là “tay sai” của chính quyền "Mỹ Nguỵ"). Chưa hết, hai người chị lớn của Kim đang ở Úc lúc ấy cũng nộp đơn bảo lãnh cả gia đình sang Úc đoàn tụ.

Thời ấy, người dân miền Nam VN không có sự lựa chọn. Đi nước nào cũng được, cả ba nước tự do Úc, Pháp, và Mỹ đều là những cường quốc. Nước nào chấp thuận trước thì sẽ đi trước. Thật ra, Kim mong được đi Pháp hơn hết để Kim và Khang sẽ lấy nhau bên Pháp.

Hồ sơ của gia đình Khang cứ chờ mỏi mòn… Xuất cảnh có từ năm 1978, mà kéo dài đến năm Khang vượt biên vẫn chưa có nhập cảnh Pháp! Có lẽ, chính phủ Pháp thấy gia đình đông quá (11 người) nên cứu xét sau cùng. Rồi tiếp đến, quỹ cứu trợ của họ cũng kiệt quệ, nên ngưng luôn (?!).

Riêng bên phía gia đình của Kim, Sở ngoại vụ lúc ấy là nơi cứu xét hồ sơ đi nước ngoài, đã trả lời: Chính phủ VN chỉ chấp thuận cho ba má của Kim đi thôi! Còn Kim với cô em gái, cậu em trai lẫn ông anh đang trên dưới 20 tuổi, là lứa tuổi lao động, phải ở lại VN quê hương... ngạo nghễ để lao động! Ba má Kim đành phải dẹp bỏ hồ sơ, không xúc tiến nữa vì đâu muốn đi mà bỏ bốn đứa con mình lại cho... đảng Cộng Sản VN “nuôi nấng và dạy dỗ” ?! Diện HO lúc ấy thì còn quá mới, chẳng thấy ai được cứu xét hồ sơ cả!

Có biết bao gia đình mơ ước chỉ có được MỘT hồ sơ để nộp xin đi nước ngoài. Vậy mà gia đình của Kim có tới ba, mà cả ba hồ sơ đều không nhúc nhích! Kim chỉ biết than thân trách phận mình sao đen đủi… Và cô thiếu nữ nhìn rất thùy mị ngoan hiền kia bắt đầu tơ tưởng đến một chuyện: Kim ngày đêm thủ thỉ với má của mình, xin lo cho cô được đi vượt biên!

Khi ba Kim vào tù cải tạo, gia đình Kim lâm vào cảnh chật vật, khó khăn như bao gia đình quân nhân công chức khác, chỉ biết có đồng lương cố định hàng tháng. Bấy giờ đã đổi đời, tiền chợ phải chạy hàng ngày, thì lấy đâu ra tiền để lo cho Kim đi VB?! Thế là má Kim đành phải bán hết những gì có thể bán trong nhà để cho Kim đi VB. Xã hội hỗn loạn, Kim bị gạt tiền vài lần. Một lần bị lộ phải trốn CA trong ruộng mía cả ngày. Một lần bị bắt tù cùm cả chân! Những vàng vòng, xe gắn máy, bàn ghế... đều đi theo những chiếc thuyền không… hộ khẩu của Kim...

Bên nhà Khang cũng thế, bị gạt nhiều lần lắm. Rồi cũng bị tù… Sạch túi! Nhà không còn gì để bán được! Tan vỡ ước mơ... Khang và Kim đành chịu ở lại “quê hương ngạo nghễ” và làm một đám cưới nhỏ...

Sau khi làm đám cưới, đôi vợ chồng trẻ bắt đầu còm cọm đi làm tìm miếng ăn trong cái xã hội chủ nghĩa! Khang là nhạc sỹ lương bậc A, chỉ có 65$ một tháng. Lương diễn viên của Kim cũng thế, không sống được lấy ba ngày! Khang phải đi dạy nhạc tư gia thêm, chơi nhạc cho các quán cà phê, tụ điểm ca nhạc, các đoàn ca kịch… Kim thì phải đi lồng tiếng phim kiếm tiền thêm sau những giờ diễn tập cho đoàn văn công nhà nước. Đời sống tuy không đến đổi chật vật nhưng không dư giả để có 5, 10 cây vàng nêngiắc mơ vượt biên của Kim và Khang chỉ còn là ảo mộng, cố nép mình vào trong góc tối của thiên đường cổ tích...

Hai đứa cưới nhau được vài năm, lúc ấy người dân miền Nam vẫn còn vượt biên nhiều lắm. Mỗi lần nghe tin ai đó đi tới nơi, hay không.. tới nơi, Kim như bị ai đó dùng kim đâm đau thốn đến tim, óc.. Kim cố gắng không nghĩ đến chuyện... tàu bè gì nữa!

Một hôm, trong căn nhà của vợ chồng Kim ngay chợ Dakao, đêm nằm ngủ, Kim bỗng nằm mơ thấy một người mà cả đời Kim chưa bao giờ vướng bận suy nghĩ lấy một phút trong đầu: Phật Bà Quan Âm!

Bà xuất hiện ngay trong căn nhà, bay vòng vòng, chầm chậm giữa gian phòng khách của vợ chồng Kim. Không thể tưởng tượng nổi! Quá sức lạ! Trên bức tường vôi loang lở màu xanh lá cây nhạt cũ kỹ, chiếc áo lụa trắng ngà-ngà của Bà nổi bật, phất phơ như các nhân vật trong tuồng tích cải lương. Khi Bà bay, dù chậm nhưng để lại một vệt sáng phía sau làm Kim hoa mắt. Kim lặng người, sững sờ, chết trân để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của một bà tiên mà Kim thường đọc khi còn bé trong những chuyện cổ tích. Tay Bà đỡ chiếc bình hoa nhỏ bằng mấy ngón thon dài tuyệt đẹp. Bà cứ bay vòng vòng trên tường vôi thật chậm và nhìn Kim với một ánh mắt hiền từ. Kim, trong giấc mơ, cũng quay người từ từ theo Bà, mắt mở to không chớp, dán chặt vào Bà, chỉ sợ bà tiên của mình vuột bay đi mất.

Rồi Phật Bà ngừng lại giữa nhà, gió thổi đong đưa chiếc áo mềm mại của Bà nhè nhẹ lung lay. Bà nhìn Kim chăm chú, nghiêm trang, rồi dõng dạc nói:

"Con có thể đi được rồi đó. Con chỉ cần cúng cho Bà một trái mãng cầu xiêm thôi...."

Nói xong, Bà nhìn Kim với ánh mắt của người mẹ hiền từ, cười mỉm. Rồi Bà bay vụt ra cửa, mất hút trên không trung....

Gia đình Kim và Khang cùng đạo Phật, nhưng cả hai hầu như không hề…đi chùa. Từ bé đến lúc lấy chồng, Kim chắc chỉ đến chùa không quá mười lần. Những lần ấy, đều không phải tự lòng Kim muốn đi, mà do má Kim dẫn đi, hay má sai lên chùa mua đồ ăn chay! Cả Kim và Khang rất ghét mê tín dị đoan, cũng không duy tâm. Nhưng, mơ thấy Phật Bà Quan Âm rõ ràng như thế không thể là chuyện đùa được!

Kim lay Khang thức dậy, rồi tỉ mỉ thuật lại giấc mơ. Chồng Kim rất mừng vì câu Phật Bà nói "Con có thể đi được rồi." Anh cứ bắt Kim kể đi kể lại mãi! Cả hai vợ chồng như người đang lang thang vô định trên sa mạc, chợt nhìn thấy có cơn mưa sắp tưới mát xuống cuộc đời khốn khổ, khô cằn này... Cả hai cùng trăn trở. Giấc mơ được rời khỏi cái xứ sở đã bị cộng sản biến thành một nhà tù khổng lồ bỗng vụt mở toang cửa, chắp cánh thiên đường...

Kim mở mắt thao láo nằm suy nghĩ mông lung: Làm sao đi được đây? Hồ sơ đi Pháp và đi Úc đã bị Sở ngoại vụ từ chối rồi. Còn HO, mong manh quá, đâu đã có ai được đi đâu! Còn đi vượt biên ư? Lại thảm thương hơn, một cây vàng cũng không có, lấy đâu mà đi! Dù sao, vợ chồng Kim cùng mong mau sáng để đi chợ mua mãng cầu xiêm về cúng Phật Bà ngay, trong lòng ngập tràn háo hức...

Nhà Kim ngay chợ Dakao. Trời vừa sáng, Kim hăm hở bước vào khu bán trái cây tìm mãng cầu xiêm... Ô hay! Cả một cái chợ với cả chục sạp trái cây mà không có lấy một trái mãng cầu xiêm! Kim quay về nhà, báo cho chồng biết. Khang cười không một chút lo lắng và bảo:

“Có lẽ vì chợ Dakao của mình nhỏ thôi cưng! Đi! Mình đi qua chợ Tân Định! Chắc chắn sẽ có ngay mà!“

Khang đèo Kim trên chiếc xe đạp đua của anh. Vợ chồng Kim có chiếcvespa, nhưng Khang rất thích đi chiếc xe đạp course này những khi đi đâu gần nhà. "Cục cưng" của anh với làn da trắng nõn nà, hàng lông mi rậm đen cùng mái tóc dài đến eo ếch… luôn làm Khang hãnh diện với mọi người đi đường. Khi gió lên, những sợi tóc lất phất bay, quấn quýt trên cánh tay, mơn trớn lên mặt của Khang, thoảng mùi hương bồ kết thật dể chịu...

Khang vui vẻ đạp gần một cây số đến chợ Tân Định. Kim bảo chồng đứng chờ mình vào trong chợ. Kim níu ống quần Tây lên hơi cao khi bước ngang qua các vũng nước của khu bán hoa, rồi mới đến khu bán trái cây.

Quái! Đi tới, đi lui, đi ngang, đi dọc… Kim vẫn không thấy trái mãng cầu xiêm nào cả!!

Khang lại an ủi Kim:

“Chỉ cần đến chợ Bến Thành thôi cưng! Cái gì trên đời này có là chợ Bến Thành có mà! Đừng lo cưng!

Khang lại đèo cục "cưng" của mình trên thanh ngang chiếc xe đạp, lóc-cóc, lọc-cọc đạp xe không chút lo âu. Kim lại để Khang chờ bên ngoài chợBT, rồi săng sái bước vào chợ.

Lạ chưa?! Sao Kim cũng không thấy trái mãng cầu xiêm nào cả! Đi vào trong lồng chợ, rồi đi trở ra... Đi vào, đi ra rất nhiều lần... cũng không có!! Khang thấy kỳ lạ quá. Anh bảo Kim giữ xe đạp, đích thân anh đi tìm! Khi Khang bước trở ra xe, Kim đọc được nỗi thất vọng hiện rõ trên nét mặt...

Cả hai thẫn thờ, buồn bã trộn lẫn lo âu, quyết định đến thẳng chợ An Đông trong Chợ Lớn.

Đây là chợ mà người Hoa rất đông, bán sỉ, bán lẻ đủ các thứ. Chợ cũng lớn và bán đủ thức ngon vật lạ. Kim ít khi nào đi chợ này vì quá xa nhà mà lại thật đông người. Kim lại chen chúc, “vật lộn” với đám đông, kiếm mãi vẫn không ra được tăm hơi của trái mãng cầu xiêm! Vợ chồng Kim ôm nỗi thất vọng não nề....

Khang bỗng vỗ đùi, chợt nhớ ra người bạn có một vựa trái cây rất lớn ở chợ Cầu Muối! Thế là chàng hăng hái hẳn lên như một động cơ vừađược… bôi mỡ bò! Anh hì hà hì hục, cong lưng đèo..."nủa tạ gạo" trên con đường Trần Hưng Đạo ồn ào và dày đặc khói xe, nuốt "ngọt lịm" cả cổ họng!

Bạn của Khang thật vui và ngạc nhiên khi thấy đôi vợ chồng trẻ đến tận nơi buôn bán của gia đình anh. Sau khi nghe Khang nói muốn mua một trái mãng cầu xiêm, anh ái ngại bảo rằng:

“Tháng này (tháng 8) không thể nào có mãng cầu xiêm! Sớm lắm cũng phải chờ đến một tháng nữa, là tháng 9 mới có…

Khang và Kim hụt hẫng, chán chường, chào từ giã gia đình người bạn bước ra về. Chợ đầu mối mà không có thì các chợ nhỏ làm sao có đây?! Kim có cảm giác như đã làm ra một cái tội. Trong giấc mơ, dù không hứa gì với Phật Bà, nhưng Kim nhất định không thể về tay không!

Khang thiểu não đạp xe về lại hướng nhà ở Dakao. Chàng công tử vừa đói bụng, vừa khát nước, lại vừa mỏi nhừ chân vì hôm nay chàng đã đạp xe quá nhiều so với hàng ngày... Nắng bắt đầu gay gắt trên đầu, mồ hôi ướt đẫm lưng áo của Khang. Còn Kim, cái mông ê ẩm đau vô cùng vì cái thanh ngang của chiếc xe đạp course như cứa sâu vào tận xương. Cái đầu trần của Kim lên mùi khét nắng. Gò má đỏ ửng. Cổ họng nuốt nước miếng bắt đầu đau vì cái niêm mạc quá mỏng, không chịu được khói xăng dầu và gió bụi! Tuy thế, Kim vẫn cố.. nhỏ nhẹ, thỏ thẻ với chồng:

"Ghé chợ Bà Chiểu thử nha anh! Dù gì chợ Bà Chiểu cũng không xa khuDakao của mình mà! Mình ráng thêm một chút nữa thôi, nha.. a. a.. anh... "

Tuy mệt lắm, nhưng Khang cũng đồng ý. Dưới ánh nắng gay gắt của buổi trưa oi bức, họ cứ đi tìm trái mãng cầu. Cái bụng Khang cứ sôi lên rột rột vì đói! Còn Kim, cố gắng thót bụng lại, như thể sẽ… nhẹ cân hơn cho chồng mình đỡ mệt!

Chợ Bà Chiểu cũng thế. Cũng như các chợ khác. Xắn quần xắn áo, giương to mắt ra, dạo nát cả chợ cũng không có bóng dáng một trái mãng cầu xiêm!

Đã 1, 2 giờ trưa rồi! Dù cả hai rất đói. Dù cả hai rất khát nước. Và, dù biết Khang mỏi mệt lắm, nhưng không biết động cơ nào thúc đẩy Kim vẫn... lì lợm, vẫn… nhỏ nhẹ, vẫn cố nài nỉ, ỉ ôi với anh, để anh ghé vào một chợ cuối cùng: chợ Phú Nhuận!

Đạp vòng trên con dốc dài từ Bà Chiểu đến Phú Nhuận gần hai cây số, trong lòng đôi vợ chồng thật nặng nề. Khang và Kim im lặng không nói gì cả... Mồ hôi của anh nhỏ giọt lăn dài liên tục trên gương mặt sạm nắng. Còn Kim, cố giữ những sợi tóc dài của Kim lại, không cho chúng... làm phiền Khang nữa! Hương tóc lúc ấy chỉ còn là mùi nắng khét, mùi khói bụi xăng dầu mà thôi...

Vào chợ PN, Kim len lỏi, luồn lách để hỏi, mà người ta vẫn trả lời... không có mãng cầu xiêm. Ai cũng nhìn Kim bằng cặp mắt thương hại vì vào tháng này, làm sao có mãng cầu xiêm?

Không còn hy vọng nào để nuôi nữa. Khang lẳng lặng, không nói năng gì cả, chán nản đạp xe đèo Kim trở về nhà...

Khang khát nước quá sức. Chàng không muốn về nhà liền, mà muốn ngừng xe uống nước ngay tức khắc trước khi vào nhà. Anh loay hoay dựng chiếc xe trước một xe bán sinh tố của chợ Dakao, cách nhà mình độ 60 mét.. Khang chợt nghe Kim lại... thỏ thẻ:

“Anh ơi! Nhìn kìa! Nhìn kìa…

Từ xa, Kim thấy một trái gì hình như là trái mãng cầu xiêm chưng trong tủkiếng xe sinh tố. Kim líu giọng lại, lắp bắp nói và chỉ cho chồng thấy....

Giữa bao nhiêu trái cây chưng bày trong tủ kiếng, nào xoài, saboche, mít, đu đủ, thơm, cà rốt, trái bom(Apple), sầu riêng với đủ màu sắc, đủ hình dạng, hai cái đầu khét nắng chụm vào nhau để chiêm ngưỡng một trái mãng cầu xiêm mơn mỏn, có cả lá cành xanh tươi, nhỏ bằng một... nắm tay của đứa con nít! Nhỏ đến nỗi Kim và Khang phải nhìn thật kỹ xem có phải đúng là trái mãng cầu xiêm hay không!

Cô bán hàng người Tàu lai, hỏi hai người khách muốn dùng gì...

Kim vội vàng chỉ trái mãng cầu và nói:

“Tôi muốn mua trái mãng cầu này.”

Cô ta bật cười khì! Cô nhìn Kim chăm bẳm như thể Kim là người hành tinh mới đến địa cầu, rồi thương hại giải thích:

Nị không có ăn cái lày được đâu! Nó còn nhỏ lắm! Nó cứng ngắc như đá, mà lị còn sống nhăn dzăng! Không bán được! Với lị cái lày cần chưng trong tủ cho đẹp mà!... Không bán! Không bán!"

Kim nài nỉ mãi không được. Nước mắt lưng tròng.... Kim đành kể chuyện giấc mơ thấy Phật Bà ra...

“Đêm qua chị mơ thấy Phật Bà hiện về bảo chị mua cúng Bà trái mãng cầu xiêm..... Chị đã đi hết tất cả các chợ ở SG rồi, không đâu có cả em ạ! Em làm ơn làm phước bán cho chị đi... Bao nhiêu tiền chị cũng mua... nha em...."

Kim không muốn kể hết chi tiết giấc mơ của Kim. Mà cô gái cũng không đợi nghe hết... Cô ta đã lật đật chạy vào trong nhà, gọi mẹ của cô ra...

Bà mẹ trạc trung tuần, gương mặt phúc hậu, tay còn dính bẩn vì đang làm bếp. Bà đi lẹt-xẹt ra, vừa quẹt tay vào... quần, vừa lắng nghe Kim kể lại câu chuyện nằm mơ của Kim một cách chăm chú và thích thú.

Kim kể đúng tất cả những gì thấy trong mơ. Nhưng, Kim không thể kể Phật Bà nói "...có thể đi được rồi!" Kim đành phải nói dối:

'Chúng tôi lấy nhau lâu rồi mà không có con. Chúng tôi đang cầu nguyện "xin được có con" thì Phật Bà hiện về bảo sẽ được toại nguyện sau khi tìm được trái mãng cầu cúng cho Bà.

Bà chủ nhà mở to mắt lắng nghe, rồi nói:

Chời ơi! Linh quá! Linh quá! Trái mãng cầu này vừa mới được người nhà dưới quê hái lên Sì Gòn cho tui để tui chưng trong tủ trái cây này đây.. Họ mới thăm tui, mới "dề" tức thì có...10 phút thôi đó à nghen! “

Bà tặc lưỡi nói:

“Mà ngộ quá dzậy ta! Cô chú hên dữ à nghen! Cô chú tới sớm hơn một chút chắc chắn không có đâu… à nghen!"

Và bà suýt soa:

“Phải công nhận, Phật Bà đã thử lòng cô chú đó! Thấy hông? Cả cái Sài Gòn này chỉ mình tui có trái mãng cầu này thôi mà? Cô chú đem về thắp nhang cúng liền đi, tui cũng hông lấy tiền đâu! Tui cũng dzô thắp nhang cho Bà liền đây... Linh quá, linh quá trời luôn.. Nam Mô A Di Đà Phật!"

Vợ chồng Kim cám ơn bà rối rít. Kim chưa bao giờ tin vào những chuyện trùng hợp, huyền hoặc đến độ vô lý như có sắp đặt như vậy. Nếu Khang hay Kim bỏ cuộc về nhà sớm, làm sao thấy được trái mãng cầu này?

Kim đặt trái mãng cầu lên đĩa, rồi hai vợ chồng cùng thành tâm thắp nhang. Kim có cảm giác Phật Bà linh hiển, đang ở đâu đó cười hài lòng. Mà Kim cũng vậy, lòng cô vui vô cùng vì mình đã hoàn thành mỹ mãn một công việc lạ lùng, kỳ bí...

Rồi bỗng dưng, những chuyện rất lạ liên tục đã xãy ra, để Khang được leo lên một con tàu to lớn, có trang bị súng ống như tàu chiến, có thực phẩm, nước uống đầy tràn, với thủy thủ đoàn phục vụ như một tàu du lịch, đi thẳng tới Indonesia, bỏ Khang xuống trại tạm cư ở đây. Xong, họ lại quay trở về SG đón Kim đi! Sau khi đánh điện tín về cho gia đình báo tin đã đến nơi an toàn, ở bên nhà lúc ấy mới… trả tiền cho vợ chồng Kim! Và thật là hên, chuyến của Kim đi cũng là chuyến cuối cùng! Những người đi chuyến sau Kim cùng với thủy thủ đoàn đều bị bắt!

Những diễn biến lạ lùng, những tình huống kỳ lạ như những mảnh puzzles ráp với nhau thật khéo léo đầy tình tiết mà cho đến bây giờ, Kim vẫn không hiểu tại sao lại có thể xảy ra trong một thời gian ngắn ngủi như thế!

"....Có phải, chế độ Cộng Sản như cái bóng ma, đã làm cho người dân miền Nam khiếp đảm, bằng đủ mọi cách, phải chạy trốn nó, dù bị dập vùi thân xác vào lòng biển đen ma quái, dù chân bước vào gông cùm, ngay cả ngọc nát hoa tan? 

Cái chính quyền CS quá tàn ác, đã áp bức chính đồng bào của họ. Lương tâm tán tận, họ rước cả giặc về dày xéo tổ tiên, quê nhà. Họ vơ vét tài sản, lột da lóc thịt dân đen mà rồi, họ cũng trơ tráo… cuốn gói chạy qua xin được cư ngụ chung với bọn… Mỹ Ngụy! Đám lãnh đạo đảng CS VN tham ô kia, chắc chắn rằng, họ đã có sẳn rất nhiều “trái mãng cầu xiêm” để được “chứng giám lòng thành”! Những trái mãng cầu xiêm của họ không cần còng lưng đạp xe đi tìm giữa trưa nắng gay gắt. Cũng không phải nhỏ xíu – xìu – xiu bằng cái nắm tay con nít! Mà trái mãng cầu xiêm của họ bằng ngọc bọc vàng, bằng hột xoàn gói bạc, được tưới bằng vạn dòng nước mắt của dân nghèo, được phân bón từ máu đỏ của dân oan… Dỉ nhiên, chúng nó thật là.. ."hoành tráng"! 

Ôi! Những người da trắng mắt xanh cao thượng ơi! Trái tim của người cũng như trái tim của Bà tiên thật bao dung, nhân ái. Nhưng, lịch sử và nhân loại sẽ xét xử thật công minh, sẽ mãi mãi xem đám quỷ đỏ này là tội đồ của dân tộc VN. Và chắc chắn một điều, hằng triệu-triệu, hằng vạn con, cháu, chắt… ngàn sau sẽ không bao giờ tha thứ… 

(August 2016) 

Kim Chi

No comments:

Blog Archive