Người Việt đang phải sống trong một xã hội ung bướu
Cali Today News – Thời gian gần đây, một loạt tên tuổi những nghệ sĩ lớn ở trong nước đột ngột ra đi vì căn bệnh ung thư. Từ những nghệ sĩ ưu tú lớn tuổi như Văn Hiệp, đến những ca sĩ, diễn viên, người mẫu tuổi đời khá trẻ như Duy Nhân, Wanbi Tuấn Anh, Trần Lập – thủ lĩnh ban nhạc rock Bức Tường nổi tiếng một thời. mới đây nhất là nghệ sĩ diễn viên hài Hán Văn Tình qua đời vì ung thư phổi.
Còn bây giờ là Minh Thuận, nam ca sĩ nổi tiếng một thời những năm đầu thập niên 90 với những ca khúc nhạc Hoa lời Việt đang từng ngày chống chọi với căn bệnh ung thư phổi. Họ là những người nổi tiếng, được khán giả trong nước hâm mộ và quan tâm, họ ra đi để lại nhiều thương tiếc trong lòng khán giả và người hâm mộ. Nhưng mấy ai biết được mỗi ngày ở Việt Nam có bao nhiêu thường dân thường cũng lặng lẽ ra đi mà xung quanh ít người biết đến cũng vì căn bệnh ung thư?
Có thể nói người dân Việt Nam đang sống trong một môi trường xã hội ung bướu từ đủ các thành phần giai cấp trong xã hội, từ cấp lãnh đạo nhà nước đến dân thường mà ai ai cũng có nguy cơ trở thành nạn nhân của căn bệnh ung thư quái ác.
Nếu cách đây vài thập kỷ, căn bệnh thế kỷ HIV AIDS được người dân và báo chí trong nước xem là căn bệnh thế kỷ đáng sợ thì ngày nay ung thư lại được xem là căn bệnh đáng sợ ở xã hội Việt Nam.
Người nổi tiếng chết vì ung thư, lãnh đạo cán bộ nhân viên của nhà nước cũng không ít người chết vì ung thư, người giàu chết vì ung thư, người nghèo cũng chết vì ung thư, người dân thường không giàu, không nghèo cũng chết vì ung thư. Việt Nam được xếp hạng là một trong những nước có người chết vì ung thư hàng đầu thế giới. Liệu người Việt Nam trong nước có phương pháp nào để phòng tránh bệnh ung thư khi đang sống trong một môi trường xã hội ung bướu? Có lẽ là không. Vì tất cả người Việt trong nước dù đang ở bất cứ tầng lớp xã hội nào đều bị đầu độc từ trên xuống dưới.
Nghĩ xem, báo chí lên tiếng công ty A vi phạm chất lượng vệ sinh thực phẩm, tiểu thương B nhúng hóa chất rồi phan phối hàng hóa khắp các chợ, nhà máy C thải chất độc ra sông, ra cửa biển. Thế rồi người dân trong nước vẫn im lặng, hoặc phản kháng một cách yếu ớt, tiếng nói của người dân vô giá trị, lãnh đạo nhà nước thờ ơ trước đời sống sức khỏe nhân dân. Cả một xã hội mang mầm mống ung thư, u nhọt được gieo sẵn và hình thành từ khi nào ở đất nước Việt Nam chẳng hay, chỉ biết rằng theo thống kê những năm gần đây thì tỉ lệ người chết vì ung thư ở Việt Nam đã lên đến mức báo động, và Việt Nam xếp trong những nước có người chết vì ung thư nhiều nhất thế giới.
Sáng sớm ăn sáng tô bún, có ướp tí hàn the và hóa chất tẩy trắng bún. Rồi uống ly café có pha hóa chất để có vị đắng đậm đà hương vị café quê nhà. Đế trưa ăn đĩa cơm ngoài quán, ăn cơm trắng trộn bột nở, có khi là cơm nấu từ gạo giả làm từ nhựa hay cao su nhập khẩu từ nước láng giềng Trung Quốc cũng không hay. Món thịt kho tàu có thịt lợn siêu nạc được tiêm hóa chất kích thích tăng trọng lượng cho bữa cơm trưa. Đến chiều tối về nhà nấu bữa cơm gia đình, đổi món thịt bò xào đậu và canh rau muống, nhưng ai đâu ngờ thịt heo thối tẩm hóa chất thành miếng thịt bò đỏ tươi, còn rau muống được tưới dầu nhớt để giữ được màu xanh tươi. Thỉnh thoảng cuối tuần, bạn bè có rủ rê ra quán nhậu, thì được uống vài chai hóa chất pha cồn và con mực cao su nướng. Thỉnh thoảng cứ vài tháng báo chí lại đăng bài không khí ở nhiều thành phố, nhiều khu vực trong nước bị nhiễm chì, hay bị nhiễm thủy ngân vì chất thải từ các nhà máy công nghiệp rồi kêu gọi người dân ra đường nhớ mang khẩu trang.
Có thể nói người Việt Nam chúng ta đang đầu độc lẫn nhau và đạo đức xã hội đang có vấn đề nghiêm trọng, người ta không thấy được hiểm hoạ chung cho cộng đồng, Cứ thế, ngày càng nhiều người Việt mắc bệnh ung thư, chết vì ung thư, và cứ phải sống trong một xã hội mang mầm mống ung bướu. Ăn uống cũng có thể bị ung thư, hít thở cũng có thể bị ung thư. Vệ sinh bảo vệ môi trường và an toàn thực phẩm là trách nhiệm của nhà nước ở bất cứ quốc gia nào, nhưng có lẽ ở Việt Nam thì không.
Trách nhiệm của bộ y tế bảo vệ sức khỏe của người dân đâu không thấy. Trách nhiệm của bộ Nông nghiệp và phát triển nông thôn về vấn đề cung cấp lương thực thực phẩm độc hại ở đâu không thấy. Và cả trách nhiệm của bộ tài nguyên môi trường với tình trạng xử lý những chất thải độc hại gây ô nhiễm môi trường ở đâu cũng không thấy. Từ tầng lớp lãnh đạo cấp cao đến cán bộ viên chức cấp dưới, toàn bộ là một hệ thống nhà nước mang u nhọt, mang mầm mống ung bướu cho toàn người dân trong xã hội mang bệnh ung thư.
Năm trước nghe tin một người đồng nghiệp cũ chết vì ung thư, tháng trước nghe tin một người bạn học cũ chết vì ung thư, tuần trước lại nghe tin một người thân qua đời vì ung thư, cách đây mấy ngày lại nghe tin anh ca sĩ nọ sắp chết vì ung thư. Người dân Việt Nam đang chết vì ung thư trong câm lặng. Và trách nhiệm của chính phủ, của lãnh đạo nhà nước đối với căn bệnh ung thư trong xã hội hiện nay cũng đang im lặng.
Không biết rồi người dân Việt trong nước chấp nhận chịu đựng sống trong một xã hội ung bướu với những cái chết vì căn bệnh ung thư ngày càng tăng đến khi nào?
Vương Đoàn
No comments:
Post a Comment