Điếc... không sợ súng
Trần Chấn Hải
Muà Hè Arkansas, màu xanh cuả rừng, cuả đồng cỏ, màu nước biếc của sông hồ.
Viết để tặng ông anh hiền như Bụt.
Viết để tặng ông anh hiền như Bụt.
Chị tôi kể lại khi anh tôi đi tù cải tạo ngoài Bắc, công an thành phố và công an khu vực đến nhà hỏi mẹ tôi:
-Con bà làm gì trong Không Quân “ Nguỵ”?
Cụ bà 70 trả lời một cách thành thật:
-Tôi thấy nó chả làm gì cả, mỗi ngày nó lái máy bay 2, 3 tiếng rồi lại lái xe Honda về ăn cơm với tôi có tội tình gì mà các ông bắt con tôi đi tù.
Tên công an thành phố gằn dọng:
-Mỗi ngày con bà đi bay hai, ba tiếng là chúng tôi chết như rạ, con bà có nợ máu đối với nhân dân cần phải bị trừng trị, bà nghe rõ không?
Mẹ tôi không trả lời, tâm trạng bà tái tê, 5 đưá con hiện trong tù mà bà chẳng hề biết tung tích chúng ở đâu, bà run run đưa miếng trầu lên miệng, nước mắt tự nhiên trào ra.
1965
Được lệnh bay thám sát tọa độ tình nghi có VC hoạt động, Chiếc máy bay L19 đang lượn lờ trên không trung, trông chẳng khác chú chuồn chuồn ngô bay lượn trên cánh đồng luá chín. Ánh nắng trong vắt cuả cao nguyên rọi vào những chòm mây trắng xoá như bông, tạo thành những chú chó, mặt người, dáng thiên thần đủ kiểu, Chuẩn Uý Sơn thích thú ngắm nhìn không gian bao la và chỉ cho Trung Tá Johnson, cố vấn trưởng Không Quân tại Quân Đoàn II kiêm phi công một đám mây có hình chú chó con, ông ta khoái chí cười vang.
Ra trường khoá 15 Thủ Đức, chuẩn uý Sơn được chọn đi học Pháo Binh, sau một thời gian thụ huấn vì nhu cầu chiến trường gia tăng, Chuẩn Uý Sơn được tuyển sang làm quan sát viên bay máy bay L19 cho quân chủng Không Quân.
Chiếc “máy bay bà già” đang trôi bồng bềnh êm ả, bỗng không gian hình như có tiếng xôn xao, một điềm báo như có biến động từ dưới đất. Quân Đoàn II thông báo có một đoàn xe bị phục kích trên quốc lộ 19 từ đèo Mang yang ra Suối Đôi và ra lệnh cho máy bay quan sát đến ngay điạ điểm này.
Chuẩn Uý Sơn dán mắt nhìn xuống cánh rừng có ngọn đèo vắt ngang, bay theo dọc con đèo khoảng 20 phút, thì thấy một đoàn xe 7 chiếc vận tải loại lớn và hai thiết giáp hộ tống nằm bất động bên vệ đường. Về phía Nam, Chuẩn Uý Sơn đếm được 32 xác lính bộ binh nằm rải rác dọc theo đoàn xe, Chuẩn Uý Sơn lập tức yêu cầu Trung Tá Johnson bay sát ngọn cây để tìm dấu vết địch, đảo lại nhiều vòng để quan sát, nhận thấy từ chỗ phục kích kéo lên phiá Bắc có một con đường mòn, Việt Cộng thấy máy bay bay qua bỏ lại các kiện hàng hoá đóng bằng gỗ thông, Chuẩn Úy Sơn phát giác có dấu vết lôi kéo mang đi vào trong rừng. Không thấy có tiếng súng đối phương bắn lên, Chuẩn Uý Sơn đoán chừng bọn VC phục kích đoàn xe đang vờn những chiến lợi phẩm đã cướp được, nên không dám làm lộ nơi ẩn núp cuả chúng. Sau đó Chuẩn Uý đề nghị Trung Tá Johnson đảo lại đoàn công voa lần chót và tận dụng thị lực để chú ý, chợt anh thấy cách nơi bị phục kích khoảng 400 thước, có một người lính nấp trong bụi rậm, thấy máy bay bay đến người nầy chống gậy khập khiễng chạy ra vẫy tay lên trời, khi máy bay bay khuất, anh ta lại chạy núp vào sau bụi rậm, lúc bay trở lại để xác nhận, Chuẩn Uý Sơn lại thấy cánh tay đó vẫy lên cầu cứu.
Chuẩn Uý Sơn sau khi hội ý với Trung Tá Johnson và xác nhận còn một binh sĩ duy nhất còn sống trong đoàn công voa, hai người bàn nhau tìm cách cứu quân nhân này, sau khi quan sát điạ hình, Chuẩn Uý Sơn cho Trung Tá Johnson biết là có khoảng đường đèo thẳng và bằng phẳng nằm kế cận đoàn công voa và hỏi ông ta có thể đáp xuống được không?. Trung Tá Johnson bay qua lại quan sát vài vòng, sau cùng ông ta đưa tay ra dấu OK và chuẩn bị làm động tác hạ cánh.
Hai trái tim cuả hai người lính không quân Việt, Mỹ bắt đầu đập mạnh, một cảm giác hồi hộp khó tả cuả những người lính xông ra mặt trận pha trộn với tính nhân đạo cuả con người chiến đấu để bảo vệ tự do. Chiếc L19 vưà chạm đất, Trung Tá Johnson điều khiển cho lăn bánh ngay về phía người lính bị thương khoảng 50 mét, anh ta chạy vội đến chiếc phi cơ, Chuẩn Uý Sơn lập tức tông cưả chạy về phiá người lính bị thương, chỉ thoáng thấy gương mặt cuả anh ta rạng rỡ, vui mừng, Chuẩn Uý Sơn quàng vai và kéo anh ta lên máy bay, đặt anh lọt thỏm xuống sàn, bất ngờ chiếc helmet (nón bay) cuả Trung Tá Johnson từ trên đầu ông rớt xuống mặt đường, Chuẩn Uý Sơn vội vã chạy theo nhặt lên, Trung Tá Johnson xanh mặt kêu Chuẩn Uý Sơn :”Hurry, hurry up, lên máy bay ngay, quên cái nón đi”.
Giưã tiếng vù vù cuả gió thổi và tiếng ào ào cuả động cơ, Trung Tá Johnson kéo cần máy báy cất cánh khẩn cấp, bàn tay cuả ông ta nhờn ướt. Giưã lúc đó VC có bắn lên thì cả hai KQ Việt Mỹ cũng chẳng màng vì bộ phận thính giác đã ù lên chẳng còn nghe được tiếng động nào cả. Sau khi đưa người lính bị thương về phi trường Suối Đôi cuả đồn Lực Lượng Đặc Biệt, cách đó 1km…..thì được biết anh ta là đại đội trưởng đoàn công voa.
Sau đó Trung Tá Johnson và Chuẩn Uý Sơn cất cánh lập tức bay chiếc L19 trở lại vị trí đoàn công voa và điều động khu trục oanh tạc. Một phi tuần AD6 được phái đến con đèo, cả một khu rừng quanh đoàn công voa biến thành biển lưả..
-Hello Sơn, you will get Nhan Dung Boi Tinh.
Trung Tá Johson vỗ vai nói với Chuẩn Uý Sơn.Sơn chỉ lặng lẽ gật đầu.
Vì bận rộn vì chiến trường sôi động, nhất là anh là một sĩ quan trẻ, trong tim còn tràn đầy lý tưởng, chỉ biết đánh giặc, phụng sự quân đội, phục vụ tổ quốc, chuẩn uý Sơn cũng không màng báo cáo những chiến công. Trung Tá Johnson nhận được Nhân Dũng Bội Tinh vì thành tích cứu người lính duy nhất sống sót duy nhất trong đoàn công voa bị phục kích, còn chiếc Nhân Dũng Bội Tinh thứ hai đúng lý ra thuộc về Chuẩn Uý Sơn lại lọt vào tay cuả một ông lớn nào đó ngồi văn phòng. Nhưng bù vào đó, các anh em trong phi đoàn đã dành cho Chuẩn Uý Sơn phần thưởng cao quý, họ đặt cho anh một danh hiệu để đời là: Sơn Điếc.
Điếc… Không Sợ Súng
Trần Chấn Hải
No comments:
Post a Comment