Wednesday, December 4, 2019

Giải thoát!

Thanh Mai

Tôi có vài người bạn thân hay gặp nhau hát hò và chơi đàn. Chẳng hiểu sao năm nay mấy gia đình chúng tôi đều lần lượt có anh chị em ra đi mãi mãi vì bịnh ung thư hoặc bịnh nan y. Dĩ nhiên là ai cũng buồn vì biết sẽ không bao giờ gặp được người thân của mình nữa nhưng nghĩ thoáng cũng mừng cho họ ra đi một cách may mắn, nhẹ nhàng! Có thể xem như họ được giải thoát khỏi bệnh tật đau đớn!

Đầu tiên là Bảo em ruột của tôi. Bảo bị ung thư gan thời kỳ cuối hai bệnh viện lớn ở Minnesota chịu thua nói bịnh của Bảo không thể chữa được chỉ cho thuốc kéo dài sự sống thêm ít lâu. Ai cũng nói bị ung thư gan thời gian trước khi mất sẽ bị đau đớn, gào la dữ lắm. Nhưng Bảo bị mất ở Đại Hàn trên đường về Việt Nam vì suy kiệt và hôn mê rồi đi luôn rất êm ái. 

Kế đến là chị của Lý bị mất vì ung thư phổi. Chị ấy khó thở nhưng khi con đòi chở đi bệnh viện thì chỉ bảo còn chịu được để bữa sau có thuốc điều trị về rồi đi khám và lấy thuốc cho tiện. Vậy mà đêm ấy chỉ bị thăng luôn sáng ngày con mới biết. Chị ấy chưa bị bịnh ung thư hành hạ đau đớn nên chết vậy cũng may!

Rồi chị ruột của Phiên Nông cũng mất vì thận suy. Chị ấy bị yếu thận phải lọc thận lâu nay. Ngoài ra chỉ còn tùm lum bịnh. Cũng mừng cho chỉ hết nợ trần về với Chúa.

Người thứ tư là em vợ anh Trân Nguyễn bị đột quỵ mê man vài ngày rồi đi luôn. Bác sĩ khám ra em ấy bị ung thư phổi thời kỳ cuối mà lâu nay đương sự và gia đình đâu có biết. Nếu biết chắc đã đi chữa ung thư hết tiền hết bạc đau đớn rồi mới chết. Chết vì đột quỵ vậy mà may!

Anh Timothy Vũ bạn mới quen trên Facebook của tôi cũng bị ung thư phổi đang trị liệu. Anh rất lạc quan, yêu đời và hát hay lắm. Thấy anh hay đưa hình ảnh và video hai vợ chồng đang nhảy nhót, hát hò với nhóm bạn yêu đời của mình. Vợ anh chắc trẻ hơn anh khoảng chục tuổi xem hình còn trẻ đẹp. Vậy mà bất thình lình chị ấy bị đột quỵ và mất luôn. Chết như thế mà sướng chỉ tội nghiệp người ở lại!

Tôi thì không sợ chết mà chỉ sợ đau nên nếu được chết như chị ấy chỉ đau trong tíc tắc rồi mê man và thăng luôn thì quá tuyệt vời. Tôi không thích sống thọ mà nay đau mai bệnh, hoặc nằm bẹp dí hành con cháu lo, là gánh nặng cho xã hội và thân nhân. Nếu phải nằm liệt trên giường bịnh thì hãy rút ống giải thoát luôn đi. Đừng níu kéo tôi làm gì cho khổ cả mọi người và khổ cả bản thân tôi. 

Anh BTM là một tác giả có tiếng của chương trình Viết Về Nước Mỹ do Việt Báo tổ chức. Anh bị đột quỵ nằm liệt hơn 4 tháng nay. Bạn bè tới thăm hỏi thấy anh ốm trơ xương, người đầy dây nhợ, phải thở bằng bình oxy. Khi bạn hỏi có nghe được không anh giơ tay phải lên một chút và mắt hơi chớp, nhưng không nói được. Nếu cứ nằm liệt hoài như anh thì tội nghiệp quá! Hiểu và cảm nhận được trong một thể xác bất lực đau khổ biết chừng nào. Muốn chết cũng không chết được. Nghe nói có nhiều lúc phải trói tay anh vào thành giường vì anh hay tháo ống thở. Không biết vì khó chịu hay anh muốn tự giải thoát mình?

Chờ cuối năm nay về hưu xong tôi sẽ hỏi cách để làm di chúc yêu cầu rút ống thở nếu lâm vào tình cảnh như anh BTM. Nghe vài người bạn nói ở quận Cam (Orange County) California chỉ cần tới bác sĩ gia đình hỏi cái đơn “Chỉ thị trước về chăm sóc sức khoẻ tại California” là có ngay mẫu đơn bằng tiếng Việt để chọn lựa nguyện vọng muốn điều trị thế nào khi bị bịnh quá nặng. Có 2 phần một là muốn ủy quyền cho người nào đó (thân nhân) quyết định tình trạng điều trị cho mình khi mình bịnh nặng không thể tự định đoạt; còn phần thứ hai là tuỳ bác sĩ điều trị thấy không còn cứu được thì cho mình đi luôn! Giao quyền định đoạt số phận của mình cho thân nhân thì thường không ai nỡ tiễn mình lên đường trong tình cảnh như thế. Ai cũng hy vọng người thân có thể phục hồi dầu rằng chỉ hy vọng mong manh cỡ vài phần trăm. 

Bạn tôi nói cũng có thể nhờ luật sư lo làm di chúc về tài sản và cả vấn đề “giải thoát” cho mình khi bị lâm tình trạng sống mà như chết này. Tôi còn muốn để di chúc yêu cầu gia đình không làm tang ma, từ bệnh viện đưa đến nhà quàn “tạm trú” chờ đem thiêu chứ không tổ chức thăm viếng lôi thôi, càng giản dị càng tốt. 
.
Trong khi chờ làm di chúc tôi tạm thời viết lời trăng trối cho gia đình bạn bè như vầy chắc cũng tạm được chứ nhỉ?

Lời trăn trối

Nếu một mai tôi bỗng dưng bị stroke,
Liệt toàn thân không cử động, nói năng.
Bài thơ này là nguyện vọng, trối trăn
Hãy giải thoát tôi khỏi thân tầm gởi.

Ngày chia tay sớm muộn gì cũng tới.
Ở lại đừng buồn nhớ tiếc thương nha.
Coi như tôi đang du lịch phương xa,
Đang bay bỗng với mây xanh, gió mát.

Tôi không muốn bị người ta mổ xác,
Banh bụng ra moi gan ruột người ơi.
Đến nhà quàn theo thủ tục mà thôi,
Không thăm viếng rồi thiêu cho nhanh, khỏe.

Và nhớ thiêu I-phone luôn đấy nhé.
Nó bây giờ là vật bất ly thân,
Là món ăn đặc biệt của tinh thần
Là cầu nối của trần gian lắm chuyện.

Xin đừng thả tro tàn tôi xuống biển,
Rãi xung quanh bồn hoa đẹp trước sân.
Để cho tôi cát bụi vẫn được gần,
Nhà có sẵn ...wi-fi và facebook.

Nhớ đừng mời thầy tụng kinh về cúng,
Nghe ê a thật quá chán mớ đời.
Bạn bè thương lên Face tám thơ vui
Hoặc kể chuyện tiếu lâm nào mới lạ.

Cứ tưởng tượng tôi đang cười ha hả,
Tươi như hoa tán dóc với mọi người.
Tiếc là không đối được chỉ nhìn thôi,
Nhưng cũng tốt, coi như ...hiền bộc phát!

Đừng cầu chúc tôi lên miền cực lạc,
Có thần tiên, có đức Phật, Chúa Trời.
Chốn tu hành tôi không hợp người ơi,
Cứ để mặc tôi lãng du theo hứng.

Sao đi chết mà xem chừng cũng sướng.
Vậy bây giờ tạm biệt nhé tôi bay.
Nhớ đến tôi thì cứ việc lên “phây”,
Sẽ thấy mặt cười như con khỉ đột!

Ủa mà tôi đang khỏe re chưa stroke 
Đang phây phây làm thơ phá chọc cười
Sao chưa chi chào vĩnh biệt mọi người?
Đời đẹp quá! Xin còn lâu mới ngủm!!!
——
Trăng trối thế nhưng không biết con cái có chịu nghe lời dặn dò của mình không làm tang lễ vì ngại thiên hạ dị nghị nói này nói nọ không? Mình muốn là một chuyện nhưng khi chết rồi thì thuộc quyền của bọn nó quyết định. Thành thử dặn dò thêm vài điều may ra điều thứ nhất nó không theo thì xuống điều thứ hai, thứ ba, v.v...

Có nhiều tang lễ ghi không nhận tiền phúng điếu nên khách đến viếng thường đặt vòng hoa đem đến để đầy nhà quàn phí ơi là phí, lại còn mắc công dọn dẹp thanh toán nữa. Theo ý tôi cứ ghi thẳng là không nhận vòng hoa, tiền phúng điếu sẽ đem làm từ thiện cho chỗ nào đó cứ ghi rõ vừa tiện cho người đi phúng điếu vừa có thể giúp đỡ cho những người cần đến.

Gia đình tôi theo đạo Phật. Nhớ hồi má tôi mất nghe lời hàng xóm chỉ dẫn mời thầy về giúp tụng kinh, cúng bái. Nghe tiếng thầy tụng ê a sao mà tang thương quá nên chúng tôi bị ám ảnh cho đến nay. Ông thầy cúng này còn bày vẽ đủ chuyện mê tín nên sau đó chúng tôi cạch luôn xin hình của má đem để chùa khác. 

Đến khi ba tôi bị mất chúng tôi không mời thầy về cúng và tụng kinh nữa. Trong tang lễ chỉ mở nhạc mà hồi sinh tiền người thích nghe như nhạc Trịnh công Sơn và mấy bài của ...Việt Khang. Không khí ấm cúng và hay lắm!

Tôi có người anh họ không thích nghe kinh kệ nhưng vợ của anh thì tin và đi chùa thường xuyên. Chẳng may anh bị bịnh mất sớm và chị vợ để băng đọc kinh ra rả suốt ngày bên bàn thờ. Các bạn tin không, một đêm cả nhà đang ngủ yên thình lình nghe tiếng nhạc hát bài “Cô láng giềng” mà anh ấy rất thích nghe vang lên từ cái cell phone của ảnh! Không ai biết tại sao nữa nên đoán là anh ấy ở cõi bên kia muốn cho vợ biết ý của mình không muốn nghe kinh! Chắc linh hồn phải vận dụng nhiều thành công lực lắm mới mở được nhạc như vậy!

Cũng chuyện của ông anh họ này. Vợ con không muốn xa chồng và cha nên đã đem tro cốt của anh ấy để thờ trong nhà mặc cho nhiều người khuyên là để tro cốt trong nhà không tốt, con cháu bị mạt không ngóc đầu lên được...v.v. Vậy mà 3 đứa nhỏ con ảnh nay lớn lên đứa thành nha sĩ, 2 đứa kỹ sư thì hỏi có mạt không chứ?

Kể vậy để đừng nên tin mấy cái chuyện kiêng cử mê tín mà cứ làm những gì đúng luật và tiện lợi cho mình. Còn sống mà câu nệ chấp nhất quá thì qua thế giới bên kia chắc gì siêu thoát. Nên khi còn sống tôi cứ sống thoải mái, vui vẻ, không cố chấp, không làm điều ác, không thẹn với lương tâm, yêu đời, yêu người hy vọng khi chết đi cũng chẳng có gì hối hận và luyến tiếc, an tâm mà ra đi! 

Thanh Mai

No comments:

Blog Archive