Không đề
Bà tôi kể: Ngày xưa, trên bến sông của làng, có một con đỉa to như chiếc thuyền. Bao nhiêu trâu bò xuống uống nước đều bị nó hút cạn máu, chưa kịp lên tới bờ đã chết.
Dân làng dùng sào dài cột câu liêm, giáo mác, đánh đuổi. Nhưng nó dai như đỉa, chẳng thấm vào đâu.
Các thầy phù thuỷ cao tay ấn đến đọc thần chú, dùng roi dâu quất lên mình, cũng chẳng ăn thua.
Nó chỉ chịu đi với một điều kiện: phải đưa cho nó một cô gái trinh, làm vợ.
Các hương chức sau một ngày cãi nhau đều gật đầu mà rằng: là con rể của làng, chắc là nó không phá nữa. Nhưng cái khó là ai chịu làm vợ nó đây. Gái nhà giàu, thì nhất định là không rồi. Chỉ có gái nhà nghèo, nhưng các cô thường đi cấy đi gặt, không con gì bọn họ ghét bằng con đỉa. Thà lấy chằn tinh còn hơn.
May sao có một cô gái mồ côi chịu lấy nó.
Ngày cô đi lấy đỉa làm chồng, cà làng ra đưa tiễn tận bến sông, ai cũng khóc.
Cô chèo một chiếc thuyền con đến bên con đỉa. Cô nói: “Dù thiếp là người, chàng là con vật, nhưng dầu sao cũng là nghĩa phu thê. Xin mời chàng một miếng trầu thay cho chén rượu hợp cẩn”.
Con đỉa vui vẻ ăn miếng trầu. Chưa kịp nuốt, nó đã lăn ra chết.
Thế là cô cứu được cả làng.
Lời bàn thêm của cháu nội:
Bà ơi, cô gái đó thật gan dạ. Lúc cô chèo thuyền qua sông, hình ảnh ấy còn bi tráng hơn cả Kinh Kha khi qua sông Dịch. Cô cũng rất thông minh khi biết rằng tuy con quái vật to như chiếc thuyền, nhưng bản chất của nó vẫn là đỉa. Mà đỉa thì muôn đời vẫn sợ vôi.
Giờ đây trên biển đông có một con đỉa khổng lồ to như cái giàn khoan. Nó cũng đang quậy phá, không cho ngư dân kiếm con cá con tôm.
Chỉ cần cho nó ăn một miếng trầu quệt đầy vôi là xong ngay. Tiếc rằng, cái đám hương chức thời @ này, chỉ biết vừa run vừa la mà không đủ dũng cảm để nhét vôi vào họng nó.
Thế là thua xa một cô gái mồ côi phải không, thưa bà?!
No comments:
Post a Comment