Friday, May 24, 2019

Chuyện Mẹ Và Con: Mom and Me, Inc.

Chúc Thanh

Chú tôi gầy cao hay cười!
Cô tôi thấp bé hay nói! 

Cô cao khoảng 1m50 cân nặng 37 hay 38 ký là nhiều. Cô bé vậy nên cả nhà hay gọi cô Tý. Đó là cô út tôi. 

Bà tôi mất sớm, khoảng dưới 50 tuổi. Ông nội tôi một mình mồ côi nuôi ba tôi, ba cô kế tiếp và cô út tôi. 

Tháng 6 tháng 7 năm 1945, sau kỳ chết đói thảm thiết, lúa chín vàng ối cánh đồng thiếu người gặt, rồi chim tu hú kêu vang vang gọi nhau ngoài ngõ thì mẹ tôi ngã bệnh thương hàn và đi luôn. Ông nội tôi phải nuôi thêm tôi, đứa cháu mồ côi mẹ sớm. Vì lẽ đó cô út tôi và tôi sống bên nhau rất lâu và rất yêu thương nhau. 

Cô út trong trong khai sanh tên là Sướng, cô bảo tao chả sướng tí nào, nên bỏ dấu sắc đi, cô bảo cứ gọi cô là Sương. Nói chung Sương hay Sướng đều có thể rất đúng với cô. Trước năm 1975 cô Sướng vì có nhà cho Mỹ thuê, cho thuê một tầng ở một tầng, cô lúc đó chỉ ở nhà nuôi con, lo công việc nội trợ, 7 đứa con cho một bà mẹ loắt choắt thấy cũng không nhàn, nhưng cô vui với các con, đúng, trong những năm ấy cô Sướng… sung sướng! 

Rồi tiếp đến sau cái đại nạn 30/04/1975 hầu như tất cả mọi người đều bấn loạn, đã mất nước, mất tự do sống với cộng sản là mất tất cả. 

Mỹ "cút" không còn ai thuê nhà! Chồng đi tù cải tạo, cô tất bật ra ngoài buôn buôn bán bán, xoay sở nuôi bầy con, lúc này đúng là hai sương một nắng, không là sướng mà là phong sương. Cô tự an ủi, ai cũng như mình cùng khổ cùng buồn. 

Hồi nào tới giờ, không buôn bán, vậy mà lúc đói bụng đầu gối phải bò, cô tháo vát khá, không thua ai… Cô có cái hay là chấp nhận tất cả, không than, không buồn. Cô bảo làm gì có thì giờ mà buồn với vui… Sáng sớm 5 giờ thức dậy ra xa cảng miền tây lấy xe lam hay xe đò lên Tây Ninh mua gạo và thịt về Sài Gòn bán lại, gạo mua 5 đồng một ký về bán được 15 đồng, thịt heo 10 đồng một ký về bán lại 30 đồng/ 1 ký. Cô nói đi không vất vả vì có chị em bạn hàng cũng vui, ríu rít nói chuyện cà kê, nhưng ở những trạm kiểm soát phải dừng chân lâu ở dọc đường thật nản. Dần rồi cô không dám buôn thịt nữa, sợ hư không bán được. Công an trạm xét khám rất kỹ và hàng sẽ bị tịch thu nếu không biết hối lộ thỏa đáng… Cho nên, mỗi lần xe chạy là bạn hàng với nhau toàn kể chuyện vui và chế nhạo công an và xã hội chủ nghĩa. 

Thậm chí cô út nói đi buôn vui lắm, cô kể cô có một chị bạn hàng, trái với cô cô chỉ mua gạo, chị bạn chỉ mua thịt, mỗi lần chị đi được 10 ký, vì có mối bán liền, mau hơn bán gạo, lời khá hơn. 

Cô khôi hài lắm, cô kể lại có một lần kia, hàng đem về Sài Gòn đã trễ, mọi người bị công an quây lại, hai bên chưa mặc cả xong… Cô mỏi chân ngồi xuống vỉa hè đường. Chợt có một anh áo vàng ngồi bên cô, vừa hút thuốc xong là hỏi: 

Tại sao các chị cứ thích đi buôn lậu, đi phe phẩy vậy? 

Cô trả lời vắn tắt: để có đủ gạo ăn vì gạo tổ bán thiếu không đủ ăn, đói lắm! 

Hình như cô có nghe đối phương bảo là "ở ngoài bắc, cũng thiếu gạo mà người ta vui ve ăn độn… có sao đâu!" Cô làm như không nghe rõ, cô chỉ tay về phía chị bạn buôn thịt đứng gần đó, kéo áo anh công an: 

Này, nhà anh nên cho chị này về đi, nhìn gót chân chị ấy đỏ đỏ máu chẩy không… Tôi đoán chị ấy có tháng, đang đau bụng, cái mặt xanh mét là sắp té sỉu rồi… 

- Chị kia, chị được về trước, đi mau đi, đồ thứ đàn bà vô ý vô tứ. 

Buổi tối, cô nói đã khuya, có tiếng gõ cửa nhà, thì ra người bạn lúc chiều mang đến tặng cô một ký thịt. Cô cảm động gói 3 ký gạo tặng trao đổi với bạn, họ ôm nhau bồi hồi chung cảnh ngộ. 

Cô út tôi tự nhiên như đếm, cô hay kể lần ấy cô đi Ban Mê Thuột mua hàng, khi đến ngã ba Thành (Nha Trang) trời đã tối mù mịt, cả đoàn xe đò đỗ sát gần nhau, họ cùng nhau nghỉ đêm bên kia rừng, đợi sáng sớm mai cùng nhau đi tiếp. Mọi người túa ra bãi cỏ, chọn gốc cây nào êm êm, vài người một chỗ ngả lưng thưởng thức khác sạn ngàn sao. Nhưng cô thì cô chui vào xe đò, nằm ngủ trên băng ghế… Cô thích có cái mái che trên đầu, ban đêm ngủ cô phải luôn nằm sấp, đè lên để giữ kỹ bọc tiền bọc ở túi áo dưới bụng. 

Cũng đêm đó, cô nghe có tiếng lục lọi lào rào trong xe, cô thấy hình như có ai đó quờ quạng sờ vào chân cô. Cô thản nhiên co cẳng đạp mạnh và bạo dạn nói như ban ngày: “Này, đứa nào nhát tao đó. Tao không có sợ ma đâu, tao cũng không có máu buồn đâu mà hòng cù léch tao… lui ra ngay, đụng tới tao là tao cho một cái gậy này là vỡ đầu!” 

Rồi thôi, mọi sự im lặng trở lại, cô ngủ cho tới sáng mới hay mọi người kể khi đêm có trộm mò lên xe tính ăn cắp hàng. Cái hay là lúc trộm mò lên xe, cô không có cảm giác sợ. Cô hay nói đùa, “cứ bổ đầu tôi ra mà nhét cái sợ hãi hay cái lo buồn vào cũng không xong, rồi nó lại đi ra.” 

Nói vậy chứ có một lần cô phải sợ, sợ hãi đến khóc lóc và gần đứng tim. 

Đấy là lần ấy cô đi Ban Mê Thuột buôn café, café lời hơn, nhẹ tuy hơi lồm cồm lạo xạo. Cô và con trai lớn của cô, cu Phương, mỗi người ôm 10 ký. Vào bìa rừng về thành phố quốc lộ 1, cô ngồi lại trên xe chạy thẳng băng xuyên rừng chấp nhận đóng thuế, còn em Phương nó tình nguyện và xin cô để nó xuống xe, nó đi bộ, đi đường vòng bọc theo bìa rừng để tránh nộp tiền mãi lộ, nó hẹn co ở quán cơm bụi “gà rừng nướng.” 

Thế rồi cô đến quán cơm đã lâu, đã ăn cơm… và chờ mãi, 4 giờ, rồi 5 giờ, chiều xuống cô vẫn chưa thấy Phương trở về… Cô bắt đầu lo lắng, hối hận đã để con đi một mình. Rồi cô hoảng hốt, òa khóc, gào lên… Phương ơi! Bây giờ con ở phương nào? 

Ai khuyên can, cô vẫn khóc, vẫn đi vòng vòng từng gốc cây, vẫn gọi con: Phương ơi, bây giờ con ở phương nào? 

Mãi vậy, rồi may sao, có một bác đồng cảnh, bác đến đó chuyến sau cùng trong ngày, bác cùng mọi người vây lại an ủi cô: này chị Bình, đừng khóc nữa, đừng lo sợ thái quá thế, vì bao năm rồi vùng này chiến tranh khốc liệt, súng đạn nổ vang trời, cọp beo biến hết rồi… Cháu nó sắp về tới, nếu không chừng một chập nữa tụi mình se đi kiếm nó. 

Ô may quá, nó về kìa… 

Nó bảo nó về hơi trễ vì phải né tránh nhiều người lạ. Kể cả người thiểu số hay là người đi tìm thuốc. 

Mọi người và cô út mừng rỡ, hè nhau đi mua nếp, thịt, đậu và lá dong… Họ vào buôn thuê và cùng với người thượng gói và nấu bánh chưng bánh tét. Khi bánh chín, hôm sau, họ mang về Sài Gòn cùng con cái, cùng gia đình ăn tết là kịp chiều 30 tết, chiều cuối cùng của một năm. 

Đại để những chuyện như thế đều xẩy ra theo năm tháng. 

Rồi bất chợt đến biến cố chú theo các cha nhà thờ Vinh Sơn phản kháng cộng sản, rồi bị bắt, chú đi tù thêm 5 năm. Hai bàn chân nhỏ bé của cô lại đi bắc về nam thăm nuôi người cải tạo. 

Cô thành thạo kể tao vượt qua vượt lại Trường Sơn mấy lần. Trường sơn Đông Với Trường Sơn Tây… Chả có gì hay ho cả! Chỉ có gió và gió và gà rừng đủ loại chạy qua chạy lại. Rừng đại ngàn ư? Nếu không mang theo ít chai nước thì phải khát khô cổ trong rừng đại ngàn của chúng nó. 

Bực mình thì nói vậy chứ rừng núi cũng là của cả mọi người chúng ta, nhờ rừng đại ngàn mà cô có chỗ để hàng như những bịch trà Thái Nguyên, ra buôn từ bắc vào nam, mang quần jean từ trong nam ra Hà Nội. 

Cô về làng quê cũ ở Thái Bình xây và tu sửa các phần mộ gia tiên, ông bà. Đi vào làng, cô có ý tìm cái ao đình rộng lớn để định hướng rẽ vào ngõ cũ… 

Ngó mãi không thấy ao, chẳng thấy đình, cô bất chợt hỏi thăm một người trong thôn đi ra. Họ hỏi lại cô: “Nhà chị từ đâu đến đây? Nhà chị có điên khùng ngớ ngẩn không, tôi ở đây mấy chục năm, chả thấy có ao hồ nào cả!?" 

Cô tôi cứ cu ky đi đi về về, buôn buôn bán bán… Mãi mười năm sau, năm 1987 cô nghe tin chú đả đi xa, đi ra khỏi Việt Nam, cô phất tay qua trán nói, “Tao không tin tưởng lắm, vì người đến cho tin không gặp tao, tao đi vắng, con nít nói lại, hơi đâu mà nghe… nhảm!” 

Chợt đến một ngày, cô ở nhà và tự tay nhận được thư chú, cùng với giấy tờ xin bảo lãnh cho mẹ con cô xuất ngoại sang Mỹ. Đi Mỹ à? Cô phân vân, nếu đăng ký cô chỉ được phép dắt theo hai đứa con nhỏ. Năm đứa lớn phải ở lại. 

Nhưng rồi cô quyết định cũng đi, đi cho biết với người ta, cô nghĩ ra nước ngoài, cô mới xoay sở cho các con một cuộc sống tự do và tốt đẹp hơn, con người hơn, ở với cộng sản làm sao chúng phát triển thành những con người bình thường? 

Năm 1990 cô ra đi với hai hàng nước mắt rưng rưng. Cô ân cần dặn các con tạm thời như thế và dứt khoát bước đi. 

Sang My, về Little Saigon được 4 tuần lễ, nhờ nhà thờ và người bảo trợ lo xong giấy tờ và tạm yên chỗ ở. Khi hai đứa con đem theo vừa yên ổn vào trường học, là cô dự trù việc làm của cô. 

Cô loay hoay đi hỏi dò chỗ may, ráp quần áo. Vì ở Việt Nam một thời còn trẻ cô đã làm thợ may áo dài. Hồi đó cô khoe cô là học trò của bà Cát Long… Bà Cát Long là ai? Bà Cát Long là em bà Cát Tường, ngố ơi là ngố, chả biết gì cả… Cô cháu tôi vui và trò chuyện với nhau giản dị lắm. 

Cô út tôi may mắn, tấp vào Little Saigon, Westminster, như dạt vào quê hương mới chờ đợi sẵn. Dù không giỏi ngoại ngữ, chỉ học lõm bõm anh văn vài chữ mà cô vẫn lo giỏi giang việc kiếm tiền kiếm sống… 

Trong cái nhà housing nhỏ xíu mà cô khuân về 2 cái máy may kỹ nghệ chạy điện, cả ngày cô ráp, vắt sổ, nối các mảnh quần áo cắt sẵn, cô làm confection. 

Vì chạy luôn luôn một máy, sợ quá tải và quá nóng, cô cho máy 1 nghỉ, cô nhảy lên máy 2 cho chạy tiếp, cô làm việc suốt ngày, trừ lúc ăn cơm ngắn ngủi và thỉnh thoảng cô mở cái tủ lớn chứa đo ở phòng bên ra xem “Ông chồng ngủ hay đọc sách trong đó có bình an không!” Nha ồn, hơi ồn, ông ngủ, nghỉ và làm việc riêng của ông trong cái “cốc” là cái tủ lớn. 

Sự thật thì 2 cái máy may phản lực của cô có gây tiếng động khá, đến nỗi cô phải kê lên trên hai cái chăn len dầy. Sợ làm phiền chồng, con và cả lối xóm nữa. 

May quá, một ngày kia khi chú có nhà riêng trong khu gia binh thì cô an tâm và tự do chạy máy hơn nhiều. Buổi tối, duỗi cẳng chân tay cho đỡ mỏi xong, cô nhờ con chở đi giao hàng đã may và nhận hàng mới, nhân tiện ghé mang chút đồ ăn Việt Nam cho chồng.

Chú có việc của chú. Chú muốn ở một nơi yên tĩnh một mình. Ông đọc, viết, vẽ tranh, làm nhạc và ông có vài người bạn thân… Chú cũng nói với cô là chú bận suy nghĩ và chú cũng nhận ra như nhiều người khác là chẳng có cuộc cách mạng giải phóng dân tộc nào mà thành công ở ngoài lãnh thổ cả. 

Nghe những ý nghĩ đó, cô chỉ cười, cô cho là viển vông, mơ mộng hão huyền. 

Tuy nhiên, cô chú tôi vẫn là hai người thân thiết, gắn bó, nhưng mỗi bên theo một công việc, một con đường riêng. Cô tôi bận rộn lắm, cô bảo đừng ai làm buồn lòng ai, không kỳ đà cản mũi nhau là O.K.

Cô cứ hăng hái lái "2 máy may phản lực" hàng ngày, sung sướng nhìn từng đống quần áo may xong xếp cao tụ trên mấy cái bàn trước mặt là cô khoan khoái, xoa tay, uống ực một hơi một ly nước đầy!

Suốt 2, 3 năm ròng, một ngày kia cô bảo : hồi đó ở Việt nam, cô theo gia đình, theo đạo ông bà, theo đạo phật, rồi vì duyên nợ vợ chồng, lấy chồng đạo công giáo, vậy thôi, thoạt đầu chẳng mấy tin tưởng có chúa lắm… Thì chúa cũng như phật, lãng đãng xa gần gần xa, mà đã gọi là Thượng Đế thi là chúa hay là phật là toàn năng… 

Hồi mới lấy chồng, theo gia đình chồng đi lễ chủ nhật là làm cho có hình thức. Cô vào giáo đường rồi qua cửa hẹp về nhà. Nhưng sau bao nhiêu năm nay vật lộn với cuộc đời, bây giờ chẳng cần ai giảng giáo lý, chẳng ai thúc dục, cô cũng phó mặc mọi việc cho chúa… Mọi việc chúa định cả, kể cả việc cô sang nước Mỹ này và đem được cả đàn con đi theo nhờ chúa đặt để cả.

Không, cô không quên phật tổ dậy con người cách sống chân như với nghiệp quả, có vay có trả, cô không quên hình tượng Phật Quan Âm như bà mẹ hiền cứu độ khi cô mồ côi mẹ sớm… Cô nhắc lại đấng toàn năng chỉ mặc áo khác nhau, đi hai lối khác nhau chút đỉnh, lúc có thể là người này lúc có thể là vị kia, họ là Bồ Tát cả đấy, nhưng mà mọi việc giờ này cô đều phó thác cho chúa!

Tôi đoán thầm cô đã gặp chúa trong một giấc mơ lành hay đã thầm lặng xin xỏ một điều gì đó với đức mẹ và được toại nguyện. Có thêm đức tin càng sống vững, có sao đâu. Chúa bận rộn nhiều việc, chúa đâu thể nào làm hết mọi việc cho mọi người?

Nhưng mà kệ, cô cứ phó mặc cho người, người ở trong đầu mình, người sẽ chỉ vẽ xui khiến mình cách làm việc này ra sao, việc kia thế nào…

Cô cứ lý luận thế và cứ cắm cúi ráp nối may quần áo ăn công. Sau vài bốn năm miệt mài gia công, có một ngày đó cô thoáng nhìn thấy một tập quảng cáo bán áo quần trẻ em vào dịp Noel 1985-1986. Cô nhìn mãi những đứa con nít Mỹ và những bộ áo quần chúng mặc vì thấy xinh đẹp và ngộ nghĩnh quá!

Chúng thật giống như thiên thần. Cô cầm theo về nhà coi đi coi lại… Rồi nhét xuống dưới gối. Trong một đêm ngủ say và ngủ mê, cô mơ thấy mình có một hãng may áo quần con nít đủ màu đủ kiểu rất lộng lẫy. 

Tỉnh dậy, cô thích thú và khoan khoái bàn bạc với Thanh, con gái cô: "Chúng ta phải mở một hãng may thôi. Má muốn tự mình làm với ý kiến của mình. Má không muốn đi làm thuê nữa!"

Em đang còn đi học, nhưng em đồng ý ngay:

- Đúng, mẹ ơi, nhưng mình chỉ may quần áo của em bé thôi. Chỉ có con nít thôi. Vì bố mẹ hay hà tiện không mua cho người lớn, nhưng luôn luôn họ hào phóng mua sắm cho con cái!

- Đúng thế, Thanh ơi, mẹ thích đồ của trẻ con lắm, rất dễ thương.

- Mẹ này, mình sẽ mang về Việt Nam làm tổ hợp may cho được nhiều, chứ một mình mẹ may thì ít quá, có bao nhiêu mà bán cho ai. Con sẽ vẽ mẫu, kèm theo thêu, mạng, móc… Rất nhiều kiểu.

- Để xem, mình tính sao cho vốn, nhân công, chuyển vận giá thành 4 đôla và sẽ làm giá bán là 7,5 hay 8 đô hay hơn chút đỉnh tùy ý họ…

Nói là làm, hai mẹ con cô chỉ dựng nghiệp với vốn vỏn vẹn 5000 đô. Cô chỉ có thế thôi… Cô bàn với hai cô con gái lớn còn ở Việt Nam đi xem mẫu mã vải, kiếm người may, chỉ và máy may… Khởi đầu là thành lập một khung may gia đình với 4 hay 5 người may.

Rồi cũng có trục trặc về kiểu và mẫu, cô và Thanh phải đích thân về Việt Nam vài ba lần hướng dẫn cho cả khâu cắt và khâu ráp, khâu trang trí sao cho hợp với sách mẫu và chỉ dẫn của các bản in ngoại quốc mà cô đã góp nhặt sưu tầm.

Để có thể bán ở Mỹ cô phải ở lại Việt Nam ít tuần lễ chỉ dẫn tường tận chi tiết cho thợ cách may áo ngoài, áo đầm, áo trong sous-pull bé trai, sous-pull bé gái các độ tuổi.

Khi hàng may xong, khâu Việt Nam thuê đóng thùng gửi sang Mỹ, cô và con gái mở các containers, phải xếp bóc rỡ hàng, xếp và ủi, gấp lồng đầy từng cartons theo số tuổi và số thứ tự, những lần đầu, cô làm đến nỗi hai bàn tay đen sẫm như lọ nghẹ…

Kế tiếp mang đi làm mẫu, chào mời, tiếp cận thị trường, quảng cáo và quảng bá nhiều nơi, Santa Ana, Garden Grove, Ventura sang tới Sea Side, Monteray, Los Gatos… Vốn anh ngữ ít oi cô làm việc xếp đặt ở nhà, nhưng Thanh, con gái tình nguyện và phải bỏ học ngang, em mua hình tượng, mặc áo và chụp ảnh cho các mẫu rồi gửi đi chào mời khắp các cửa hàng, các chợ xa gần.

Mới đầu, đầy khó khăn và có lúc bị từ chối luôn luôn, nhưng sau bao ngày cố gắng, bắt đầu có khách mua hàng và đặt hàng kha khá, lịch làm việc, sản xuất, gửi hàng và thâu tiền tạm ổn, cô xin mở một xí nghiệp gia đình bán áo quần, tên gọi Mom &Me inc

Whole sale children apparel
Specialized in classic, monogrammed
And fine hand smocked clothes
At affordable pricing.

Cô út nói lung tung, vốn liếng tiếng anh tiếng mỹ tôi học từ năm nảo năm nào ghi cố gắng vỏn vẹn được thế là hết. 

Cô nói những năm đầu rất khó bán hàng, bị trả lại và bị mất tiền nữa. Khâu đòi tiền chậm chạp nhất.

Từ năm thứ ba trở đi, hàng chạy khá lần, số bán lên hàng chục rồi hàng trăm thùng. Cô vững tâm khai thuế nộp thuế với nhà nước. Cũng nhờ cái công ty con ấy mà cô mở hồ sơ xin bảo lãnh cho các con và các cháu từ Việt Nam sang Mỹ xum họp với cô chú được kết quả mau lẹ không ngờ.

Bây giờ toàn gia đình cô, con, cháu, dâu, rể gần 30 người, cả nhà xúm sít làm và bán quần áo… Họ vẫn may ở Việt Nam nhưng ở nhà cô, ở Westminster city, việc giao tiếp thị trường mở rộng hơn, điện thoại reo lui tới và các em lái xe gần như suốt ngày nơi này nơi kia mua mua bán bán.

Lâu lâu cô lại kể thêm, khi chúa thương thì cái gì cũng mau mắn, như hôm cô đi thi vào quốc tịch Mỹ, cô học yếu và nghe tiếng anh không thông lắm, cô sợ, sợ thi rớt, vậy mà đậu, may, khi vào gặp người sát hạch, là một ông mỹ trẻ, gầy, cao, có vẽ hiền và vui. Tự nhiên cô cảm động, cô lúng túng… Sao ổng giống chú quá, giống là giống chú ngày xửa ngày xưa mới gặp nhau ở độ tuổi đôi mươi kìa!

Cô mắc cở và hơi lúng túng. Qua một vài câu hỏi về địa lý, dân số, chính thể nước Mỹ cô thuộc nằm lòng và đi qua khá tốt, tiếp đến người hỏi hỏi cô có mấy người con?

Cô từ từ run run xòe 2 bàn tay ra, đếm từ từ từng ngón một để trả lời rõ ràng:

One, two, three, four, five, six, seven! ông Mỹ gầy có vẻ hài lòng nhìn cách cô đếm con:

"Tôi chúc mừng bà, bà thi đậu. Bà nhỏ bé thế và phải mang cả hai bàn tay ra đếm con…" Cả phòng thi ai cũng vui mừng cho cô.

Năm nay cô cũng lớn tuổi rồi, mà cô vẫn năng động trong mọi công việc của công ty. Cô nói bây giờ cô phải ổn định việc may mặc như khi xưa ông bà làm mùa màng nông vụ ở Việt Nam. Mỗi năm cô tổ chức làm hai đợt: 

- Đợt mùa xuân hè mà cô gọi là ‘vụ chiêm’: Gồm các màu, trắng, xanh, hồng, vải mỏng, nhẹ, kiểu fantaisie tùy năm, tùy tuổi.

- Đợt mùa thu mùa đông, cô gọi là ‘vụ mùa’: Với các màu vàng, nâu, đỏ, vải dầy, mẫu mã vẽ lại, luôn đổi mới theo ý thích thị trường cập nhật. Cô chịu khó lang thang lên Oregon xem các hàng hiệu áo quần nổi tiếng ở Pháp. 

Tuy đã qua 76 tuổi, mà khi hàng về, thấy mẫu áo quần mới được may xong, là cô gỡ ra, mặc lên người mẫu, rồi mở đèn, điều chỉnh ánh sáng, chụp hình, in mẫu và gửi đi chào mời ở các tiểu bang khác.

Tôi phục cô út tôi lắm. Cô không được học hành. Kiến thức trường lớp bao nhiêu, chỉ trong trường đời loay hoay kiếm sống, chỉ với ý chí, lòng tận tụy và yêu nghề mà cô thành công. 

Cô nói cô rất thích làm việc, làm việc mới vui!

Cũng trong lúc làm việc, cô nói cô luôn tự hỏi là không biết đứa bé nào sẽ mặc cái áo, cái quần, cái nón này? Và nghĩ thêm là không biết những đứa bé nghèo khổ, thiếu áo quần, thì mùa đông chúng sẽ khổ sở rét lạnh như thế nào? 

“Chắc sẽ phải có một kế hoạch giúp con nít nghèo khổ hữu hiệu, lâu dài!” Cô nói.

Cô vẫn nhắc tới Chúa, nhưng em Thanh, con gái út của cô, có lần nó đã nghĩ tới một ý nghĩa khác hơn. Nó bảo với mọi người trong một bữa ăn là: Vì không có Chúa ở mỗi lúc cần và ở mọi nơi đồng thời được, nên Chúa cho mỗi nhà có một người mẹ! Một mom!

Mong ơn trên phù hộ cho cô luôn an lành, sức khỏe khang kiện bên cạnh "Mom and Me" của cô.

Mùa xuân 2019
Chúc Thanh 

No comments:

Blog Archive