NỤ HÔN CHO CHÀNG
Trần Vi
Nàng là nữ sinh lớp 12 trường nữ trung học Trưng Vương. Nhà có tiệm thuốc tây ở gần chợ Thị Nghè, tỉnh Gia Định. Mỗi buổi chiều nàng xuất hiện chỉ vài giờ trong tiệm giúp mẹ bán thuốc. Một buổi chiều trời trong xanh, nắng vàng chói lọi khắp nơi, có một chàng đeo kính cận thị gọng đen, trên tay cầm quyển Dân Luật năm thứ tư bước vào tiệm hỏi mua thuốc bổ. Từ buổi ấy anh chàng ghé vào tiệm mỗi ngày vào giờ có nàng đứng bán thuốc. Hết mua thuốc bổ, rồi lại vào mua thuốc nhức răng, thuốc ho, thuốc nhức đầu, thuốc sổ mũi. Cho đến một buổi chiều cơn mưa vừa dứt hột, chàng bước vào tiệm hỏi mua thuốc cảm mà trong túi không còn một xu. Nàng lấy chai thuốc cảm ra trao cho chàng. Chàng lắc đầu cho biết không phải loại thuốc nầy. Nàng đem ra vài loại thuốc cảm nữa, chàng vẫn lắc đầu quầy quậy ra hiệu không phải loại thuốc chàng muốn. Không thể chịu nổi anh chàng thư sinh dài lưng tốn vải ăn no lại nằm, nàng trừng mắt hỏi:
- Vậy loại thuốc cảm nào anh muốn mua?
Lợi dụng không có ai trong tiệm, chàng sinh viên si dại nầy bỗng chộp nắm chặt bàn tay nàng và nói qua hơi thở:
- Đây là "thuốc cảm" anh cần có trong đời.
Nàng giật mình, hết hồn, mặt tái xanh, cố rút bàn tay ra khỏi bàn tay chàng, nhưng chàng vẫn nắm chặt cứng khiến nàng không sao rút ra được. Nàng nhìn chàng với ánh mắt van lơn:
- Xin anh hãy buông tay tôi ra, e sợ có người trông thấy.
Chàng nhìn lại nàng bằng ánh mắt si mê, ra điều kiện với nàng:
- Hãy hứa đi ăn kem với anh, rồi anh mới buông tay ra. Bằng không anh nắm chặt tay em mãi thôi!
Nàng liền gật đầu hứa hẹn. Chàng rút tay về với lòng hớn hở, vui sướng. Nàng ngượng ngùng, mặt đỏ hồng, thu bàn tay lại, trao lọ thuốc cảm rồi bảo chàng về đi. Chàng nhìn nàng thiết tha rồi cười cầu tài:
- Tiền lương đi dạy kèm tháng nầy vào đây mua thuốc cạn hết rồi. Nhưng bởi vì nỗi nhung nhớ đến em cao vút trời xanh, chỉ muốn gặp em vài phút giây cũng đủ mãn nguyện đặng dùi mài kinh sử, nên anh mới bạo gan vào đây hỏi mua thuốc.
Lòng thành thật và si tình nơi chàng khiến nàng thực sự cảm động. Hai người bắt đầu hẹn hò từ sau ngày anh chàng sinh viên không còn một xu dính túi, giả vờ vào tiệm mua thuốc và cả gan nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng. Tình cảm hai người càng ngày càng đậm đà, khắng khít, để lần đầu tiên hai mái đầu ngồi sát kề bên nhau trong rạp hát tối đen. Chàng cúi xuống tìm môi nàng. Nàng mắc cỡ quay mặt tránh đi và tự hẹn với lòng, lần sau sẽ hiến dâng nụ hôn cho chàng.
Nhưng hỡi ôi, không còn dịp nào để nàng tặng chàng nụ hôn! Bởi vì đúng một tuần lễ sau biến cố tháng tư năm 1975 xảy ra, nàng hối hả cùng gia đình chạy nhanh vào phi trường Tân Sơn Nhất, trèo vào phi cơ bay vèo sang Mỹ định cư và mất liên lạc với chàng từ dạo đó. Lấy chồng, sinh con, nhưng mỗi khi nhớ lại cảnh hai người ngồi trong rạp hát Rex, lòng nàng ân hận mãi thôi về sự thẹn thùa của mình chẳng chịu ưng thuận tặng chàng nụ hôn đầu đời.
Trần Vi
No comments:
Post a Comment