Viên sĩ quan Tommy Lee đang ngồi trong văn phòng của cảnh sát 911 ở một thị trấn nhỏ thì chuông điện thoại reo. Ông nhấc máy hỏi han nhiều lần nhưng đầu dây bên kia chỉ im lặng…
Đợi một lúc lâu, ông vẫn không thấy có động tĩnh gì. Đoán là một chú nhóc nghịch dại, ông cảnh cáo:
“Này nhóc, gọi 911 để đùa nghịch là vi phạm pháp luật đấy có biết không?
Chú biết nhiều vị quan toà thích dạy cho những đứa bé hư kiểu đó một bài học đấy.” Ông cao giọng.
Thế rồi, giọng một bé trai cũng cất lên, nhỏ nhẹ nhưng nghiêm túc: “Bác ơi, cháu muốn tìm mẹ cháu. Bố cháu nói mẹ cháu đang ở trên thiên đường. Cách đây mấy hôm mẹ đi bệnh viện, dặn cháu và anh trai ở nhà chờ mẹ. Đến giờ mẹ cháu vẫn chưa về…”
Vị cảnh sát chợt chùng xuống. Nghe những lời của cậu bé, ông hiểu sâu sắc rằng, Jerry (tên của cậu bé 5 tuổi) đang trong giờ phút khó khăn nhất của cuộc đời mình.
“Mẹ cháu trông ra sao, con trai? Ông hỏi Jerry.
Mẹ có rất nhiều khăn choàng các màu. Mẹ luôn quàng khăn khi đi ra ngoài. Chúng đẹp lắm và cháu nhớ mẹ lắm.”
Câu nói hồn nhiên ngây thơ của Jerry khiến ông Lee thấy cay cay nơi khóe mắt. Jerry không thể biết rằng, mẹ cháu đã ra đi mãi mãi. Cậu sẽ không bao giờ được mẹ xoa chân khi bị đau và được mẹ hát cho nghe bài hát yêu thích. Cháu quá nhỏ để hiểu được sự thật này.
Ông tiếp tục tâm sự với cậu bé, làm cho cậu tin rằng, dù mẹ ở trên thiên đường, nhưng mỗi giây, mỗi phút bà đang dõi theo cậu, và mong cậu luôn ngoan, học giỏi và hạnh phúc.
“Khi nào bố đưa đi chơi, cháu hãy bảo bố mua cho một quả bóng màu đỏ nhé. Hãy viết vào một mảnh giấy những gì cháu muốn nói với mẹ, và buộc vào bóng, cho nó bay lên. Mẹ cháu ở trên thiên đường sẽ nhận được thư của cháu đấy”. Kết thúc cuộc điện thoại ông khuyên Jerry.
Ngày hôm sau, Jerry đi chơi với bố và xin bố mua cho nhiều quả bóng màu đỏ, bởi cháu muốn viết thật nhiều thư cho mẹ…
Vài tháng trôi qua. Điện thoại lại đổ chuông. Lần này, Tommy không phải chờ lâu, giọng Jerry đã vang lên ở đầu dây bên kia:
“Tommy, cháu muốn bác tìm mẹ cho cháu. Mẹ không nhận được tin nhắn của cháu.”
Jerry tỏ vẻ lo lắng: “Tháng nào cháu cũng viết cho mẹ, nhưng hình như mẹ không nhận được chúng. Cháu không muốn nói dối mẹ cháu là một chú bé ngoan. Cháu đã làm bài tập về nhà. Cháu muốn mẹ ôm cháu”.
“Bình tĩnh nào, con trai. Cháu sẽ ổn thôi. Có lẽ mẹ cháu đang đi xa. Vì thế mẹ không nhận được tin nhắn của cháu. Nhưng thế nào mẹ cũng sẽ nhận được. Chỉ cần cháu vẫn tiếp tục viết những gì cháu muốn mẹ làm cho cháu vào một tờ giấy. Bác hứa với cháu là ở trên thiên đường mẹ sẽ đọc chúng.”
Sau đó, lời hứa của một viên cảnh sát, của một quân nhân, và hơn cả là lời hứa của một con người có trái tim vô cùng nhân hậu được hiện thực bằng một cuộc viếng thăm có một không hai. Jerry đã tự hào và hạnh phúc biết bao khi mẹ bé cử cả một đoàn xe cảnh sát với vô kể bóng bay màu đỏ, thay mặt mẹ, đến thăm em.
“Này, Jerry, mẹ cháu đã nhận được những mẩu giấy nhắn tin của cháu. Mẹ rất vui sướng vì cháu đã học tập tốt. Tuy nhiên mẹ cháu vẫn còn đang đi xa nên mẹ không đến đây được. Vì thế mẹ cháu đã nhờ bác đến nói với cháu là mẹ rất yêu cháu và rất nhớ cháu.
Mẹ đã biết cháu được điểm A môn văn…
Hãy tiếp tục viết cho mẹ cháu nhé. Mẹ luôn quan tâm tới cháu và luôn mong được biết cháu học tập có tốt không”.
Trước khi ra về, Tommy bắt tay Jerry rồi ôm cậu bé vào lòng. Hành động ấm áp thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối mà hai ông cháu trao cho nhau trong ánh hoàng hôn hôm đó sẽ mãi khắc ghi trong tâm hồn cậu bé. Các thành viên trong đội cảnh sát 911 có mặt hôm ấy cũng hiểu rằng mình đã vừa hoàn thành một nhiệm vụ vô cùng quan trọng.
Riêng với Tommy, tình cảm của ông dành cho Jerry càng lúc càng trở nên sâu sắc. Cậu bé tin tưởng ông, tin những câu chuyện về mẹ cậu mà ông kể. Còn Tommy, ông như tìm thấy tuổi thơ của mình trong ánh mắt trong trẻo và tình yêu vô tận mà cậu bé dành cho mẹ.
Kể từ đó, vị cảnh sát già đáng kính có thêm một niềm vui mới. Chiều chiều, ông lặng lẽ tạt qua trường Jerry, nhờ cô giáo cho xem bài tập mà Jerry đã làm trên lớp. Ông tìm mua những món quà mà ông tin rằng Jerry sẽ thích. Trái tim ông ấm lại khi người bán đồ chơi hỏi: “Cháu trai của ông thích xe mô tô lắm phải không?” Vâng! Đó là đứa cháu trai tuyệt vời mà Thượng Đế ban tặng cho ông…
Còn Jerry ngây thơ đáng yêu vẫn luôn nhận được những thông điệp kèm những món quà nho nhỏ mà mẹ gửi cho cậu bé từ trên thiên đường. Tất nhiên chúng ta biết ai đã gửi chúng cho cậu.
“Jerry bé nhỏ yêu quý! Bức tranh con vẽ mẹ mới đẹp làm sao. Mẹ thích lắm, nhất là đôi mắt, nó làm mẹ nghĩ đến đôi mắt của con. Yêu con rất nhiều. Mẹ.”
“Jerry yêu thương, bài tập làm văn về chuyến đi thăm quan khu phố của con thật là tuyệt vời. Nó khiến mẹ nhớ khu phố của chúng ta quá. Luôn mãi yêu con. Mẹ.”
Năm tháng trôi đi, Jerry sẽ trưởng thành và hiểu ra sự thật. Tommy đúng hay sai, chẳng ai có thể trả lời chính xác. Tuy nhiên, có một điều chắc chắn rằng cậu bé Jerry đã vượt qua được quãng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời của cậu nhờ những bức thư và những món quà động viên của mẹ trên ‘thiên đường’.
Nếu chỉ nhìn vào tấm lòng của viên sĩ quan Tommy, thì đúng sai đôi khi không còn quan trọng. Và nếu cuộc đời của một con người trở nên tốt đẹp và lương thiện hơn nhờ những lời nói dối đầy chân thành ấy, thì mọi quy tắc và chuẩn mực đều trở nên thừa thãi… Một điều được đánh giá là đúng hay sai, có lẽ phải xét từ cái tâm của người trao đi…
No comments:
Post a Comment