Mười Lăm Năm Ở Mỹ
Tui là người Huế, sinh ra và lớn lên ở Huế mãi đến năm 39 tuổi mới qua Mỹ sống. Ai cũng quở sao tui nói tiếng Huế nặng quá, khó nghe.
Còn chuyện ăn uống thì thôi khỏi bàn, rặt một mùi Huế!
Lúc mới qua Mỹ, đi học làm Nails, lớp tui có khoảng 20 người, toàn là người Việt. Ngoại trừ tui ra thì còn có chị Lan người Quảng Trị, còn lại một nửa nói tiếng Nam, nửa kia nói tiếng Bắc.
Sau gần 4 tháng học chung với nhau, ngày 8 tiếng, chúng tôi thân nhau hơn.
Ngày lễ Giáng Sinh, lớp tổ chức Potluck, mỗi người đem một món ăn tới chung vui, và bốc thăm quà trúng thưởng.
Cô Hoa một phụ nữ miền Nam, qua Mỹ từ 1980, còn độc thân, sau khi học làm Nails, thì người ta thuê cô ở lại làm trợ giáo, mới nói với tui vầy:
“Cô Minh nè, nói thiệt cô đừng giận, chớ mà học nghe tiếng Mỹ còn dễ hơn học nghe tiếng Huế của cô nữa đó! Từ hồi cô vào lớp, mỗi lần nghe cô và chị Lan nói chuyện, tôi chẳng hiểu gì hết, nhưng lại thích lắng nghe vì như tiếng ai hát vậy đó!”
Một hôm, tui đi Houston thăm người bạn cũ, thì cũng tình cờ gặp lại người quen hồi xưa ở Huế, xí xọn một hồi, cô ấy bảo,
“Sao giọng chị Minh nặng vậy?”
Tui cười:
“Huế mà!”
- “Thì tui cũng Huế, mà sao giọng không nặng như giọng của chị, nghe quê lắm!”
Cô ấy chê tui rất "chân tình!"
Tui:
“Chắc vì Huế lai thêm Quảng Trị đó.”
Một lát sau, cô ấy rủ tới tiệm chơi, đúng lúc có người khách phàn nàn vì cô thợ làm lông mày xấu quá, vậy là cô ấy phải ra giải thích:
“Bì cợt, giò ai bờ rao, đù nọt gờ râu giờ xêm gây, nót hơ phôn, ai kan nót hép zù.” (Because your eyebrows do not grow the same way, not her fault, I cannot help you!)
Trời ơi, nghe cổ chê mình nói giọng Huế nặng, tưởng đâu giọng cổ hay, ai dè nghe mà nổi da gà, vận động cả hai tai, hai mắt, thêm hai tay nữa mới nghe ra được câu tiếng Anh đơn giản rứa đó chơ!
Tui đem chuyện kể cho ông dôn nghe, rồi hỏi:
“Rứa ông có hiểu tui nói không?”
“Hiểu, tui hiểu bà!” Ông dôn trả lời và nháy mắt cười. Ông ta là người Mỹ. Ở đâu ra ông dôn người Mỹ này, chuyện sẽ kể sau. Nhưng vậy là tốt rồi; phải không? Người ngoại quốc mà còn hiểu được tiếng Huế của tui, thì ai là người Việt mà nói không nghe ra tiếng Huế; thì đâu phải lỗi tại tui nà?
Ôi! Chuyện "Người nước Huệ" của tui thì nói cả ngày cũng không hết mô nợ!
Làm nghề này tui có nhiều chuyện kể cho mọi người nghe mà thương cảm.
Leslie và Giáng Sinh
Bước chân tới đất Mỹ được một tháng thì tui đi học Nails. Sau gần 4 tháng "dùi mài kinh sử," tui đi thi. Tâm lý cũng căng thẳng không khác chi hồi nhỏ đi thi lên lớp 6 rứa.
Nhờ Trời Phật thương giúp nên tui đậu, mừng quá. Cầm tấm bằng trong tay, tui bắt đầu đi làm kiếm tiền, do mới vào nghề, nên tui chủ yếu làm tay chân nước cho khách thôi, không được làm móng bột.
Nhưng rồi, có một ngày Trời xui đất khiến, đưa đẩy Leslie tới tiệm; bà chủ tui đang bận khách, mấy chị thợ kia cũng bận khách luôn.
Không muốn khách bỏ đi, nên bà chủ cho tui làm….đại.
Đó là lần đầu tiên tui làm nails cho Leslie.
Bà ít nói. Bà ngồi coi tui làm, nhưng không soi mói để khiến tui khó chịu, cũng không khắt khe bắt bẻ "vạch lá tìm sâu" để làm tui căng thẳng. Vì là lần đầu tiên làm bột cho khách, nên tui hơi run, tui "cắm đầu cắm cổ" làm cho xong, tính tiền, tui không dám ngẩng mặt lên nhìn, vì sợ lỡ bà hỏi cái chi thì chẳng biết sao để trả lời.
Hú hồn hú vía, bà không phàn nàn chi, còn cho thêm tiền tips nữa.
Ba tuần sau, chuông điện thoại reo, bà chủ trả lời, rồi quay sang tôi với nụ cười châm chọc:
"Minnie à, có khách yêu cầu cô đó nghe, hẹn ngày mai lúc 5 giờ chiều."
Ô la la…tui có khách yêu cầu? không biết bà khách đó có …bị chạm cái dây "thần kinh" mô, mà bao nhiêu thợ giỏi, tay nghề cả chục năm trong tiệm lại không yêu cầu? Tui cố nhớ nhưng không tài nào hình dung được người đó là ai.
Người khách yêu cầu là Leslie. Sau đó đều đặn 3 tuần bà tới một lần; đến giờ gần 13 năm; chưa một lần tui nghe bà phàn nàn, hay chê trách. Như lỡ có hẹn với bà, nhưng bị chậm, bà chỉ yên lặng ngồi chờ, hay khi khách quá bận, phải làm gấp, không nói chuyện nhiều, (vì bây giờ tui "giỏi" English rồi, thì có khi tui nói còn nhiều hơn bà nữa đó) bà còn hỏi:
"Nếu cô bận thì ta có thể trở lại ngày khác?"
Tui thay đổi chỗ làm vài ba lần, bà cũng theo tui.
Giáng sinh năm nào bà Leslie cũng cho tui quà. Năm thì cho cái ví cầm tay, năm thì cho chai nước hoa, đôi bông tai, sợi dây chuyền... Có lần tui nói với bà:
"Tui không hề tặng bà cái chi cả, tui áy náy lắm," thì bà bảo:
"Đừng bận tâm."
Giáng sinh năm ngoái, tui quyết định mua tặng bà một món quà. Đi làm một tuần 6 ngày, được ngày Chủ nhật nghỉ thì phải đi chợ nấu ăn; dọn dẹp nhà cửa, nên tui không có thì giờ đi mua sắm. Nghĩ lui nghĩ tới, cuối cùng tui vô Ebay để tìm mua quà cho Leslie.
Sau một ngày tìm tòi, tui chọn cho bà cái ví cầm tay. Một tuần sau, tui nhận được cái ví. Nó màu đen, có đính cườm, không có dây đeo.
Gói ghém cẩn thận, tui dán thêm cái nơ màu tím (Vì bà thích màu tím.) Tui đem hộp quà tới tiệm, cả tuần trước Giáng Sinh, lỡ khi nào bà tới thì trao. Tui cũng viết cái thiệp mừng; dĩ nhiên là tui viết English, (Tui ước chi bà đọc được tiếng Việt thì dễ cho tui biết chừng nào!) Vốn liếng tiếng Mỹ của tui, để nói chuyện vui hằng ngày thì "đủ xài", nhưng viết một lá thư thì… "phải coi lại". Thiệt tình, tui có thể nhờ ông chồng viết cái thư nhưng tui nghĩ không cần thiết. Tui muốn nó giản dị, chân thành như tấm lòng tui dành cho bà là được rồi.
Và tui đợi..
Thông thường thì bà đến từ 20 đến 22; nhưng hôm nay 23 cũng chưa thấy bà gọi lấy hẹn, chắc bà bận. Ngày mai 24 là Christmas Eve, tui chỉ làm việc nửa ngày thôi, còn phải về nhà lo cho bữa tiệc khuya để đón Giáng sinh.
Tui hầu như chắc chắn không bao giờ bà đến ngày 24. Kỳ cục thiệt, đúng cái năm mình muốn tặng quà cho bà thì bà lại không tới?
Hay là mình gọi cho bà? Gọi ở phone nhà. Không ai trả lời.
"Gọi ở cell phone thử coi," ông chồng tui góp ý.
Cũng không ai trả lời…
Rồi tui bận rộn với gia đình trong mấy ngày lễ, quà cáp, ăn uống, dọn dẹp.
Trở lại làm việc tui hy vọng sẽ nhận được lời nhắn chúc mừng của Leslie, nhưng không có. Không có tin tức chi của Leslie cả. Gói quà nằm lẻ loi thiệt tội nghiệp.
Tui rất lo lắng, không biết có chuyện chi xảy ra với bà không.
Mấy ngày sau người đưa thư muốn tui ký nhận một gói quà. Người gởi: Leslie, ở Florida.
Thấy chưa, tui nói không sai, chắc chắn tui sẽ nhận được quà Giáng sinh của Leslie mà.
Trong thư bà nói bà qua Florida vì mẹ của bà bệnh; và có thể bà phải ở lại đó một thời gian dài. Tui buồn vì …mất một người khách tốt, nhưng ít ra thì tui cũng có cái địa chỉ để gởi bà món quà. Và tui hình dung ra Leslie ở nơi xa xôi, đang mở thư của tui ra đọc.
"Bà Leslie kính mến,
Tui biết bà có nhiều ví đẹp, nhưng tui vẫn muốn tặng bà cái ví nhỏ ni, như một lời cám ơn vì những gì bà đã dành cho tui trong suốt mười mấy năm qua.
Bà là người đã dạy cho tui biết ý nghĩa của Giáng sinh: Là Caring- quan tâm, Giving- cho đi, Sharing- xẻ chia.
Có thể văn phạm, từ vựng của tui không hoàn hảo, nhưng tình cảm tui dành cho bà thì không có gì có thể so sánh được, và bà biết điều đó rõ hơn ai hết.
Merry Christmas bà nhé.
Love
Minnie,"
Từ đó đến nay, tui không gặp bà lại. Sau lễ Thanksgiving, tui đi mua cái thiệp và gởi cho bà Leslie theo cái địa chỉ năm ngoái, nhưng thư bị trả lại.
Giáng sinh lại về, như những đứa trẻ đợi chờ Santa claus, (ông già Noel), tui hồi hộp mong ngóng ông đưa thư …mỗi ngày.
*Những ngày mới vào nghề
Chân ướt chân ráo tới Mỹ, bao nhiêu tiền bạc mang theo từ Việt Nam phải trả cho chi phí ăn ở, từ Huế đi vô đi ra Sài gòn mấy lượt, tiền giấy tờ, tiền Visa; tiền vé máy bay của ba mẹ con.
Đặt chân tới Austin đúng 10 ngày tui đi thi lấy giấy phép lái xe. Bước đầu thi lý thuyết, bằng tiếng Anh, dùng Computer. Trời thương, tui đậu.
Cái bà người Mễ cười toe toét chúc mừng “Congratulations! You've passed!”
Vậy mà phải tới lần thứ 3 thi thực hành mới đậu, dù ở VN tôi đã lái xe Taxi nhiều năm.
Mất một tuần lễ nữa để người ta gởi bằng lái về. Đúng một tháng từ ngày tui tới Mỹ.
Bắt đầu đi học lấy bằng làm Nails. Chưa có xe, nhờ ai cũng khó.
Vốn liếng vỏn vẹn chỉ đủ trả tiền lớp học làm Nails 1800 đồng; do người dẫn đi ghi tên tìm trường vừa xa vừa “bad credit” nên không được nhà nước cho vay tiền học.
Mượn tiền mua lại chiếc xe cũ 3500 đồng, chưa đầy 2 tháng sau bị đòi “ngặt nghẽo” chỉ vì lý do có …Trời mới hiểu được!
Nước mắt rơi suốt 3 ngày, khiến mình tự hỏi:
“Có nên ở lại đây không? Nơi con người sống không chút tình cảm?” và rồi tự trả lời, “Phải ở lại thôi, vì đó là lý do duy nhất được gần cả 2 đứa con!”
Lại mượn tiền của 2 người sau để trả lại cho người trước.
Nhận cái bằng làm Nails được gởi về theo đường bưu điện buổi trưa thì buổi chiều “được yêu cầu” sáng hôm sau phải dọn ra khỏi nhà, cho chắc ăn không có lý do để “năn nỉ ỉ ôi”, họ tìm dùm cho chỗ ở mới luôn!
Lúc đó, chỉ còn 2 tháng là hai đứa nhỏ kết thúc năm học, nên cô giáo khuyên không nên đổi trường. Nhà thuê mới khác khu vực, nên ngày hai buổi phải lái xe đưa đón hai đứa nhỏ, chẳng có ai để nhờ, nên đành đi làm “bữa đực bữa cái,” mà ở cái xứ ni, ít làm thì ít tiền!
Nghĩ quẩn:
“Hay là mình dọn về Cali ở gần người quen, vì nếu có người đưa đón, chăm giữ 4 đứa trẻ rồi thì có thêm 2 đứa con của mình (bây giờ đã 11 và 9 tuổi) chắc cũng không có gì khó?”
Ngờ đâu, “năm vận tháng hạn”, không ai giúp. “Nhận được cái email trả lời mà vẫn không tin vào mắt mình nữa:
“Không thể giúp được!”
Vậy thì quyết tâm ở lại Texas, chẳng lẽ “Trời Phật không thương cho mình một đường sống?”
Rồi có một bà khách bị trễ hẹn, ngồi chờ; buồn buồn đồng ý để mình sơn nước chân, rồi tâm sự, rồi bả trở thành “Bà mai” bất đắc dĩ!
Gặp mặt tui chưa đầy 3 giờ đồng hồ, Ổng đòi cưới làm vợ.
Tui “Ừ" cho con mình có người để gọi bằng Cha, có người yêu thương; lo lắng, không thôi thiên hạ hay nói cay chua “Con không Cha như nhà không nóc!”
Tui “Ừ" cũng để mình có người Chồng mà nương nhờ lúc trái gió trở trời.
Tui “Ừ" để ba mẹ con có một mái nhà, một gia đình, và …ngước mặt nhìn đời.
Hỏi rằng lúc “Ừ" đó tui có “yêu” ổng không thì nói thật là “Không!" Nhưng ổng bảo:
“Không quan trọng, tui yêu bà là được rồi!"
Cái ni có người Mỹ gọi là “Tough Love!"
Lấy nhau được mấy năm, thì bán cái nhà ở dưới miền Nam của thành phố, để dọn lên miền Bắc, cho gần chỗ làm. Nói là bán nhà cho oai, chứ ông chồng người Mỹ, sau khi ly dị với bà vợ trước thì được lấy cái nhà, nhưng đã trả nợ ngân hàng thì được mấy sản mô!
Sau khi trừ các khoản nợ nần, còn chưa đủ mười phần trăm để đặt mua cái nhà mới. Thiếu 200 đồng! Hỏi mượn bà chủ, bà nói “Không có. Đi mượn người khác ở Georgetown!” Xa quá, thôi lấy đại tiền mặt ở thẻ, tiền lời mấy cũng ráng.
Ở ngôi nhà mới hơn 10 năm rồi đó.
Mua cái xe “chưa bóc tem” cũng được 10 năm.
Mua cái tiệm ni gần 10 năm.
Giàu có thì chưa, nhưng ổn định.
Mười lăm năm trôi qua, ba mẹ con giờ đã có một mái ấm gia đình. Vợ có được chồng, con có được Cha. Hai đứa con gái 8 và 10 tuổi giờ đã tốt nghiệp Đại học, ở riêng, không làm phiền cha mẹ nữa, coi như tui đã “thoả lòng mong ước!”
Ba năm nữa ông chồng sẽ nghỉ hưu, tui trẻ hơn ổng 9 tuổi, nhưng có ai cấm nghỉ hưu “trẻ” đâu! Chắc tui cũng nghỉ hưu với ổng cho có bạn!
Nhà trả xong xuôi.
Xe “ngon” mỗi người một chiếc.
Chỉ lo tiền điện nước; người ta khi “về hưu" chắc là cũng ăn uống ít lại?
Hai vợ chồng “một già; một sắp già” sống bằng tiền hưu cũng không đến nỗi nào.
Vậy đó, mười lăm năm rồi, bâng khuâng ngồi buồn nhớ lại chuyện đời mình.
Mười lăm năm sau, sẽ viết tiếp, nhưng chắc chắn sẽ không phải “Tough Love” mà phải là “Soft Love” vì lúc đó “Heart” không còn “Young” như bây giờ đâu...
Minh Nguyệt Graves
No comments:
Post a Comment