Monday, June 20, 2016

Phép Màu Có Thật: Chuyện Ba Tôi




Trong một tiệm bán đồ khô ở Little Saigon, cô bán hàng thấy tôi "o bế", chăm sóc một cặp vợ chồng già người Mỹ khá kỹ lưỡng; chắc cô ta có ít nhiều xí xọn và thắc mắc nhưng cô ta vẫn kiên nhẫn chờ chúng tôi rời tiệm rồi mới hỏi nhỏ.

- Ông bà già vợ của anh hả?

- Không! Ổng bả là ba má của tui đó. Tôi mỉm cười đáp.

...
Tháng chín hai năm trước, ba má tôi lái xe ngao du ba phần tư nước Mỹ - từ tiểu bang Michigan, lái vòng lên mấy tiểu bang phía bắc miền Trung Tây (Midwest), ghé qua California thăm chúng tôi rồi lái vòng xuống mấy tiểu bang miền nam trước khi về lại nhà ở Michigan.

Ba má tôi ghé thăm chúng tôi được ba ngày. Trong ba ngày đó chúng tôi chở ông bà đi coi những danh lam, thắng cảnh của thành phố Los Angeles và những thành phố nhỏ chung quanh, đi bát bộ bờ biển Manhattan và Redondo, và đi phố Việt Nam – Little Saigon. Ông bà thích đồ ăn Việt Nam nên tới bữa chúng tôi dẫn ông bà đi ăn những nhà hàng, quán ăn Việt Nam ở gần nhà hay ở Little Saigon.

Lần này gặp ba tôi, tôi để ý (thắc mắc thì có, xí xọn thì không) và thấy có một điều lạ. Mỗi khi ăn uống, bát bộ, ngắm cảnh, tôi thường hỏi ba tôi.

- Ba thấy thế nào?

- Ba đang tận hưởng những thời khắc hiện tại.

Ba tôi làm tôi ngạc nhiên không ít khi ông trả lời như vậy.

Hết sảy giò cháo quảy! Ba tôi là một người Mỹ trắng mà nói những lời như một thiền sư nói!

Xin phép cho tôi lui thời gian lại một chút để câu chuyện được rõ hơn.

Tôi có phần may mắn hơn những người khác là tôi có cha mẹ cùng ba má. Cha mẹ tôi người Việt Nam và ba má tôi người Mỹ.

Năm 1981, khi tôi một mình vượt biên khỏi Việt Nam và ở trại tị nạn Nam Dương thì ba má tôi nhờ nhà thờ Lutheran (Tin Lành) của thành phố bảo lãnh tôi ra khỏi trại tị nạn và nhận tôi làm con nuôi vì khi đó tôi vẫn còn vị thành niên.

Ba má tôi có hai đứa con trai; tôi ngang nhiên có hai thằng em Mỹ mà nhờ vậy tôi dể hội nhập, hòa đồng với sinh hoạt & cuộc sống gia đình và xã hội Mỹ.

Tôi may mắn được nuôi nấng và trưởng thành trong môi trường của một gia đình trí thức, đạo giáo trong hơn ba năm - từ lúc qua Mỹ cho đến lúc vào đại học.

Không biết là do văn hóa Mỹ hay là lối giáo dục của gia đình, Ba má tôi đóng vai trò cố vấn, người hướng dẫn & khuyến khích, người tạo điều kiện & môi trường cho tôi học tập và phát triển về mọi mặt của cuộc sống - từ cách phát âm tiếng Anh, chọn lớp học, tham gia thể thao ở trường, đi làm, đóng thuế, du lịch, chọn trường đại học, làm từ thiện, v.v...

Mặc dù còn nhỏ tuổi và ngu khờ, nhưng tôi hoàn toàn làm chủ những quyết định và hành động của tôi, và dĩ nhiên là tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm với những quyết định và hành động đó.

Sau này tôi nhận ra đây là văn hóa của lối sống tự lập của đại đa số gia đình Mỹ. Nghe và nhìn thì thấy khô khan, nhưng tôi hoàn toàn cảm nhận được tình yêu thương, bảo bọc, đầm ấm của một gia đình.

Như đã nêu trên và tôi xin khoe "một tí" về gia đình tri thức - ba má tôi đều có bằng Cao Học. Hiện nay hai ông bà đã về hưu và nghĩ dưỡng lão. Sau năm 2000, ba má tôi có phần rãnh rỗi nên gia nhập mấy hội đoàn y khoa, mấy nhà thờ đi ra nước ngoài làm từ thiện.

Thằng em trai kế tôi, một vợ, bốn con cũng có bằng Cao Học và hiện đang làm trưởng khoa Nghệ Thuật cho một trường Đại Học ở tiểu bang Michigan. Còn thằng em út thì một vợ, hai con, hiện là Tiến Sỹ Giảng Sư Y Khoa cho một trường Đại Học ở tiểu bang South Carolina.

Về đạo giáo, gia đình Mỹ của tôi theo đạo Tin Lành. Má và hai em tôi đi nhà thờ đều đặn - hai lần mỗi tuần. Tuy sống trong một gia đình đạo giáo hơn ba năm, nhưng không khi nào tôi cảm thấy bị áp lực phải vào Đạo hay đi nhà thờ. Tôi "chọn" đi nhà thờ với gia đình vào hai dịp mỗi năm - lễ Phục Sinh và Giáng Sinh.

Khoe gia đình thì hãnh diện nhưng nhìn lại bản thân thì thật xấu hổ vì tôi là người bết nhứt trong gia đình, nhưng tôi biết ba má vẫn yêu thương tôi và hai em vẫn kính trọng tôi.

Năm 2008, tôi có viết một bài VVNM tên là Một Phép Màu - truyện kể về tình thương và những hành động của má tôi đã làm thay đổi con người, sự suy nghĩ và nhân sinh quan của tôi. Bài viết này xin coi như là Một Phép Màu 2 - truyện nói về ba tôi.

Ai ai trên này cũng có một người cha (ba, bố, thầy, v.v...) và tôi tin chắc rằng phần đông những người cha vô cùng tuyệt vời đối những người con.

Trong bài viết này, tôi không dành phần so sánh, hơn thua với bất cứ một ai; nhưng trong tâm tôi, ba tôi là một người cha tuyệt vời bậc nhứt thế gian.

Ba tôi cao ráo, đẹp lão, da trắng, mắt xanh, tóc, lông mày và râu quai nón bạc phơ, má lúm đồng tiền, cằm chẻ, miệng luôn mỉm cười nhẹ nhàng.

Vài năm nay vì lớn tuổi nên ông có phần phát tướng. Về tính tình thì ba tôi rất trầm tĩnh, điềm đạm, ít nói và khi nói thì nhỏ nhẹ, rỏ ràng và ngắn gọn nhưng thỉnh thoảng có kèm thêm một chút hài hước. Ba tôi có hình tướng một vị tiên phúc hậu.

Tháng sáu năm rồi, hai vợ chồng thằng em út mời tôi qua dự lễ tốt nghiệp Trung Học của thằng con trai đầu lòng. Tôi nhận lời nhưng muốn tạo sự bất ngờ và ngạc nhiên dành cho ba má; tôi yêu cầu gia đình thằng em dấu, không báo cho ba má tôi biết về việc tôi sẽ gặp ông bà ở nhà thằng em.

Từ Virginia, tôi mướn xe lái tới nhà thằng em; nó cho biết là ba má tôi có gọi điện thoại báo là sẽ đến khoảng một tiếng đồng hồ sau. Đang ở trên lầu đi lòng vòng coi mấy cái phòng với thằng em, thì có tiếng chuông cửa.

Thằng cháu vội chạy ra mở cửa, ba má tôi bước vào với hai túi xách trên tay.

- Chào ba má! Tôi nói lớn trong lúc đang bước xuống thang lầu.

Không diễn tả được nét mặt ba má tôi lúc đó - đáng cười và đáng yêu.

Hạnh phúc là đây!

Tôi bước tới ôm chào ba má. Má tôi mắng yêu.

- Con biết là má yếu tim. Thấy con bước xuống thang lầu, má thiếu điều đứng tim. Con đến khi nào?

- Con xin lỗi! Con muốn tạo điều bất ngờ với ba má cho vui. Con mới đến chưa được một tiếng.

Tôi ở nhà vợ chồng em tôi được bốn ngày. Bốn ngày đầm ấm, tràn đầy hạnh phúc sum họp của một gia đình. Bốn ngày đầy những bận rộn và sinh hoạt của một gia đình trung lưu Mỹ - đi nhà thờ, đi dạo trung tâm thành phố, dự lễ tốt nghiệp Trung Học của thằng cháu, ăn tiệc mừng tốt nghiệp, đốt lửa trại sau sân nhà, v.v...

Ngày vui qua nhanh! Ngày thứ tư, tôi đãi cả nhà ăn trưa ở nhà hàng Tàu/Nhật - má tôi rầy tôi là vì sao không để ba tôi trả tiền.

Ngay sau bữa ăn, gia đình thằng em lái xe xuống Orlando, Florida, dẫn thằng cháu mới tốt nghiệp Trung Học đi chơi Disney World.

Trong nhà chỉ còn lại ba má và tôi.

Sau bữa ăn chiều, ba và tôi ngồi uống trà trong khi má tôi xếp chén đĩa vào máy rửa. Ba tôi nói.

- Ba có chuyện muốn nói với con.

- Ba nói, con lắng nghe.

Miệng nói tỉnh vậy nhưng tôi chuẩn bị tinh thần cho tin không được tốt về sức khỏe của ba má tôi - tiếp xúc với người lớn tuổi thì phải vậy thôi.

- Lâu ngày rồi, chúng ta ít gặp nhau. Lâu nay ba muốn nói với con một chuyện nhưng chưa biết lúc nào và chưa có cơ hội. Đây là cơ hội tốt để chúng ta trò chuyện với nhau.

Tôi im lặng, uống nước trà nghe ba tôi nói.

- Khi con ở nhà, con có quan sát và thấy ba ra sao không? Ba tôi hỏi.

- Con thấy là ba ít đi nhà thờ với má và hai em. Tôi trả lời.

- Con đúng! Ba là kẻ vô thần. Ba không có tin và chấp nhận Chúa. Từ nhỏ ba đã sống trong cái môi trường không đạo giáo. Không có cái gì xác định hay chứng minh làm cho ba tin hay cần tôn giáo. Ba đi lễ nhà thờ với má và hai em vì ba muốn có sự sinh hoạt chung của gia đình thôi, chứ ba không có tin vào Chúa!

Ba tôi nói tiếp.

- Ba hãnh diện và tự hào là một người đàn ông tốt, một người chồng, người cha tốt. Con thấy với sức lao động của ba, suốt đời ba đã đem lại cuộc sống trung lưu cho má và chúng con - chúng ta có một cái nhà, một cuộc sống đầy đủ về vật chất. Tuy chúng ta không giàu có, nhưng cũng không thiếu thốn. Chúng con học ra trường và thành tài.

Tôi im lặng, uống trà, nghe ba tôi nói nhưng chưa biết câu chuyện sẽ dẫn đến đâu.

- Nói chung là ba đã thành công trong cuộc sống. Ba phải mãn nguyện và hạnh phúc! Nhưng ba không được vậy! Có một cái gì hay điều gì đó cắn rức, dần vặt ba - tư tưởng và thể xác. Sau khi ba nghỉ hưu thì ba cảm nhận hiện tượng này; lúc đầu thì nó cũng nhẹ thôi, nhưng càng ngày càng nặng. Đầu óc, tư tưởng thì không yên, lúc nào cũng ray rứt về một điều gì đó, rồi thân xác thì như theo đầu óc, sự đau nhức tăng cường độ theo thời gian. Ba đi khám nhiều bác sỹ nhưng họ bó tay. Đi gặp bác sỹ tâm thần thì cũng không xác định được nguồn gốc, nguyên nhân của vấn đề vì ngôn ngữ không có diễn tả được.

- Má con đề nghị ba đi gặp và nói chuyện với mục sư ở nhà thờ. Vị này cũng là bác sỹ tâm lý. Ông này là người cố vấn tâm linh, khuyên ba nên vào đạo, tin Chúa. Không còn cách nào khác, ba đi gặp vị mục sư này nói chuyện và học giáo lý để chuẩn bị vào đạo. Ba tháng, bốn tháng rồi năm tháng, không có gì thay đổi - đầu óc, tư tưởng ba vẫn bị cắn rứt, còn thể xác thì đau nhức.

Lúc này má tôi đã dọn bếp xong, pha ly trà lên ngồi chung bàn, nghe ba tôi kể chuyện.

- Có thể nói là ba "bịnh" nhưng ba vẫn cố gắng hoạt động, sinh hoạt bình thường với cuộc sống hằng ngày. Rồi một hôm, ba đi ra nhà đậu xe cho khuây khỏa đầu óc, nhưng cái "đau đớn" đó đột nhiên ụp đến. Con thấy ba to khỏe như vậy mà ba không chịu nổi phải xụm quì xuống. Ba có khóc và thốt lên "Nếu thật sự có Thượng Đế thì hãy làm một cái phép màu cho tôi thấy! Hãy làm cho sự đau khổ này biến mất đi!" Và chỉ trong sát na, sau khi ba thốt lên điều đó thì ba là một người khác, cái "đau đớn" biến mất - thể xác và đầu óc của ba nhẹ tưng, an bình.

Nghe kể đến đây, mình tôi nổi đầy da gà.

- Việc xảy ra như vậy thì ba phải tin thôi! Phải tin là có phép màu! Phải tin là có Thượng Đế! Khi quì xuống, ba làm một kẻ đau khổ tận cùng về thể xác lẫn đầu óc; nhưng khi đứng lên thì ba hoàn toàn khỏe mạnh không còn một chút đau đớn nào hết. Nhẹ nhỏm như được rủ bỏ gông cùm, xiềng xích. Ba bước ra ngoài sân, thấy trời trong hơn, thấy lá cây xanh hơn, thấy mọi thứ chung quanh rõ ràng hơn; làm như ba có thể thấy được cái sự sống đang ở quanh mình. Ba như đang ở trong một thế giới khác - một thế giới yên tịnh, an bình, không có đau khổ! Sau này cầm cuốn Kinh Thánh lên đọc, ba hiểu nó rỏ ràng và thấy nó có lý.

Khi ba tôi đang trải nghiệm cái phép màu / hiện tượng này thì má tôi ở đâu và cảm nhận ra sao?! Đây là lời của má tôi.

- Má đang ở trong bếp, chuẩn bị nấu cơm chiều. Má thấy ba đi ra nhà xe, và không biết chuyện gì xảy ra với ba. Nhưng lúc đó, má cảm thấy như có một khối khói sương đen, âm u, nhơ nhớp, hung tợn, giận dữ ụp đến tấn công má. Má chỉ có cách là cầu nguyện Chúa và chịu đựng việc này. Vài phút sau thì nó tan đi, không gian trong bếp trở lại bình thường. Đây là lầnthứ ba má trải nghiệm cái hiện tượng này. Lần thứ nhất vào năm 1999, khi về Việt Nam với con và đi vào trong lăng Hồ Chí Minh. Lần thứ nhì vào năm 2010, lúc đi vào một ngôi làng của những người phù thủy ở Haiti khi ba má đi cứu trợ nạn động đất.

Tôi ngồi nghe chuyện của ba má tôi mà liên tưởng tới chuyện Đức Phật thành đạo, cũng có hiện tượng Quỷ Vương giận dữ; nhưng nghĩ theo bên đạo Chúa thì tôi tin rằng linh hồn ba tôi được cứu rổi.

Ba tôi nói tiếp.

-Ba hiện đang sống trong một cảnh giới an bình, yên tịnh. Ba trân trọng những thời khắc hiện tại này. Ba hoàn toàn tin vào Chúa!

Những câu nói trên của ba tôi đã giải quyết thắc mắc và trả lời cho tôi biết vì sao ba tôi nói chuyện như những thiền sư. Có lẽ những người được cứu rỗi, giác ngộ, giải thoát mới có thể nói lên được những lời như vậy.

- Con chúc mừng ba! Tôi mừng cho ba tôi.

- Ba nhớ lại lúc trước má và hai em con có nói là sớm hay muộn ba sẽ được Cứu Rỗi. Ba mừng là nó không quá muộn!

- Chúa đã làm nên điều đó! Má tôi nói thêm.

Người đời có câu "Không ai hiểu con cái bằng cha mẹ". Tôi xin mạn phép chuyển câu đó lại một chút cho riêng trường hợp đặt biệt này - "Người hiểu cha mẹ, không ai bằng con cái".

Vì sao ba tôi muốn nói riêng với tôi chuyện này?

Vì ba má tôi yêu thương tôi!

Năm 1981, ba má tôi đã bảo lãnh tôi ra khỏi trại tị nạn, đem tôi qua Mỹ và nhận làm con nuôi. Bây giờ, ba má tôi đã được Cứu Rỗi & giải thoát nên ông bà muốn "bảo lãnh" tôi ra khỏi cái thế giới Ta Bà, cái trần gian này.

Bằng lối sống, văn hóa tự lập của xã hội Mỹ, ba má tôi chỉ hướng dẫn & cố vấn, còn sự lựa chọn và quyết định là do nơi tôi. Tôi biết là tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm cho những hành động, lựa chọn và quyết định của mình.

- Con cám ơn ba má đã hướng dẫn cho con! Con hoàn toàn tin vào Chúa!

Nhưng ba má cho phép con được sống theo sự lựa chọn của con.

Tôi không còn nhỏ tuổi nữa, nhưng tôi vẫn là người ngu dốt, cứng đầu, vô minh.

- Má nói cho con biết Chúa Jesus là con đường giải thoát duy nhất!

Má tôi vì thương tôi nên nói thêm để cảnh tỉnh tôi.

- Một lần nữa con cám ơn ba má! Hay là như vậy, chúng ta hẹn gặp nhau ở Nước Chúa Trời … nhưng hy vọng là đừng sớm quá nghen!

Câu chuyện chưa chấm dứt ở đây!

Quí vị đọc giả nào thấy đủ "dose" rồi thì có thể ngưng đọc! Ai còn tò mò, ham vui thì mời đọc tiếp.

Sau đó, ba má và tôi vẫn tiếp tục ngồi uống trà, nói chuyện vãn. Nguyên buổi chiều tối, tôi cảm thấy có gì lạ lạ nhưng vẫn kiên nhẫn cho tới khi đứng lên đi ngũ, tôi mới hỏi nhỏ.

- Chúng ta ngồi nói chuyện từ chiều đến giờ, ba má có thấy hay cảm nhận được gì không?

- Thiên thần đang ở quanh chúng ta. Má tôi nói.

Cánh Chuồn Chuồn

No comments:

Blog Archive