Những Cánh Đại Bàng Sau Cơn Bão Lửa
Phạm tín an Ninh
Mùa hè Cali có những cơn mưa bất chợt. Riêng buổi chiều nay dù ngoài trời chói chang nắng hạ nhưng trong
lòng tôi mơ hồ như đang ngập những cơn mưa. Trước mặt tôi hôm nay là những cánh đại bàng đã phải trải
qua một cơn bão lửa. Cái hình ảnh bi tráng ấy thực sự đã gây trong tôi bao điều cảm xúc.
Tôi được một người đàn anh, cũng là cấp chỉ huy của tôi ngày trước, mời đến tham dự Buổi Họp Mặt Khóa Võ
Bị Đà Lạt của anh.
Buổi họp măt được đặt tên: Bảy Mươi Tuổi Đời – Năm Mươi Tuổi Lính. Chỉ mới nghe qua
cái tên thôi, cũng đủ cảm thấy ngậm ngùi. Bởi ở tuổi bảy mươi, liệu các anh còn được gặp lại nhau bao nhiêu
lần nữa, để cùng nhắc nhớ một thời trẻ trung, trận mạc. Thời mà hầu hết các anh đã từng là những cánh chim
đại bàng xoải cánh trên các trận chiến hào hùng, oanh liệt, nhưng cuối cùng đành phải chấp nhận một kết
cuộc tức tưởi, oan khiên.
Cách đây năm mươi năm. Buổi sáng ngày
11.11.1960, hai trăm mười người trai trẻ, xếp
bút nghiên chọn đời binh nghiệp, nhập học
Khóa 17 VBQGVN. Vì nhu cầu chiến trường,
họ đã ra trường sớm hơn dự định. Chỉ sau các
niên trưởng Khóa 16 ba tháng. Ngày
30.3.1963, đúng một trăm tám mươi Tân Thiếu
Úy tốt nghiệp, hành trang văn võ song toàn,
như những cánh chim non rời tổ với đôi cánh
sẵn sàng thử thách trước phong ba, theo
những mũi tên từ chiếc cung của vị thủ khoa
Vĩnh Nhi, bay đi khắp bốn phương trời lửa
đạn.
Hôm nay, sau bao vinh nhục, thăng trầm,
những chàng trai trẻ ấy giờ đã trên dưới bảy
mươi. Từ khắp nơi qui tụ về đây với những
mái đầu đã bạc. Nếu không phải vì cái tình
đồng môn Võ Bị, có lẽ hầu hết đều đang sống lặng lẽ ở đâu đó, như những cánh đại bàng sau cơn bão lửa,
xếp mảnh tàn y giữ lấy cho mình một chút hào khí ngày xưa, dư âm của một thời tung hoành ngang dọc, sống
chết cùng đồng đội anh em, để tạm quên bớt phần nào đau đớn từ những vết thương không lành được trong
lòng.
Gặp lại nhau, gọi tên nhau mừng rỡ. Ngỡ mình như những chàng sinh viên sĩ quan trai trẻ, ngày nào đứng
trên đỉnh Lâm Viên với hào khí ngút trời. Nhựng rồi sau khi hướng về lá Quốc Kỳ cùng hát bài Quốc Ca năm
xưa, tất cả đều thấy lòng chùng xuống. Bởi còn có một điều gì đó làm họ đau đớn hơn vết thương trong lòng
họ: Quê Hương và Bạn Bè đã mất.
Chương Trình được bắt đầu bằng Buổi Lể Tưởng Niệm Truyền Thống Võ
Bị, tưởng nhớ và tạ tội cùng Núi Sông, đồng đội, đặc biệt những đồng môn Võ Bị đã hy sinh, mà họ đã chưa
trả được món nợ máu xương này. Những mái đầu bạc lại cúi xuống ngậm ngùi, thổn thức theo từng lời bi
hùng như phảng phất đâu đây bao oan hồn tử sĩ, của bài truy điệu mà tác giả là vị Chị Huy Trưởng lỗi lạc
vang tiếng một thời:
"Lúc bấy giờ...
Nơi cánh đồng chiêm Bắc Việt
Bên con rạch nhỏ Cà Mau
Trong cánh rừng sâu Trung Việt
Phút chốc... Liệt vị... đã trở nên người thiên cổ
Ôi! sự nghiệp đan tâm đeo đuổi
Nay phải đành gián đoạn nửa chừng
................
Mô đất lạ chôn vùi thân bách chiến
Đám sương mù tàn tạ mảnh chinh y..
.......
Chí tuy còn mong hăm hở
Nhưng sức không kham nổi đoạn đường."
Trên bàn thờ, tám mươi hai ngọn nến được thắp lên, tượng trưng cho tám mươi hai vị đồng môn đã lần lượt
hy sinh lẫm liệt ngoài chiến trường, hay bị giết dã man trong các trại tù Cộng Sản.
Con chim đầu tiên gãy cánh, Thiếu úy Phan Tất Trí, chỉ mới bảy ngày sau khi trình diện Sư Đoàn 2 BB, đã anh
dũng hy sinh.
Thiếu úy Đặng Ngọc Khiết, trưởng toán Biệt Kích Delta, nhảy xuống miền Bắc, sa vào tay giặc,
bị xử tử tại chợ Ninh Bình năm 1964.
Vị thủ khoa Vĩnh Nhi, với biết bao hào quang đón chờ trước mặt, cũng
đã bỏ mình bên bờ sông Bảo Định, Mỹ Tho, vào buổi chiều mồng ba Tết Mậu Thân.
Người mang cấp bậc cao
nhất, Đại Tá Võ Toàn, vị Trung Đoàn Trưởng nổi danh của SĐ1BB, đã mất theo cùng vận nước vào ngày cuối
cùng của Quân Đoàn I. Xác thân ông nằm lại ở một nơi nào đó trên quê nhà.
Và người tử trận cuối cùng, vào
giờ thứ 25 cuộc chiến: Trung Tá BĐQ Đoàn Đình Thiệu, hy sinh vào lúc 10 giờ sáng ngày 30.4.75 tại Mặt Trân
Phú Lâm, khi quyết tử chiến cản đường địch quân tiến chiếm Sài Gòn.
Sau ngày cuộc chiến kết thúc trong tức
tưởi, Trung Tá Võ Vàng, một cấp chỉ huy nổi danh ngay từ lúc còn là Tiểu Đoàn Trưởng Biệt Động Quân, bị
bọn CS giết một cách man rợ và hèn mạt tại trại tù Kỳ Sơn, Quảng Nam.
Trung Tá Huỳnh văn Lượm, vị Lữ
Đoàn Phó của binh chủng TQLC hào hùng, cũng đã chết một cách đau lòng trong trại tù Z30A Xuân Lôc.
Tôi
cũng thấy đau nhói trong lòng khi được nghe các anh kể lại một đồng môn tài ba, sống anh hùng và chết hiên
ngang: Trung tá Phan ngọc Lương, một tiểu đoàn trưởng nổi danh ở SD 1 BB bị trọng thương, cụt chân và
phải giải ngũ năm 1972. Sau đó anh làm quân ủy trung ương của đảng Đại Việt, được Tướng Ngô Quang
Trưởng mời làm cố vấn chính trị cho Ông.
Sau ngày miền Trung mất vào tay giặc, anh tổ chức và tham gia
hoạt động quân sự chống lại nhà cầm quyền cộng sản. Không may, anh cùng một số chiến hữu lãnh đạo sa
lưới và bị tử hình vào ngày 9 tháng 9 năm 1979. Đúng vào một ngày gió mưa tầm tã. Cái chết oai hùng của
anh gây rất nhiều xúc động cho nhân dân thành phố Huế.
Hôm nay, cũng có mặt bà quả phụ Võ Vàng và cháu Võ Hải, trưởng nam của Đại Tá Võ Toàn, đến họp mặt
cùng với những đồng môn của phu quân, thân phụ, mang theo nỗi niềm cùng ánh mắt u uẩn của người thân
đã mất. Tiếng chiêng trống cùng âm vang não nùng của bài truy điệu làm nhiều người rơi lệ, dẫu nước mắt
của họ có lẽ đã khô cằn cạn kiệt.
Trong hội trường, hầu hết những vị đã từng là Trung Đoàn Trưởng Bộ Binh,
Liên Đoàn Trưởng Biệt Động Quân, Liên Đoàn Phó Biệt Cách Nhảy Dù,
Phi Đoàn Trưởng Không Quân và một số vị Tiểu Đoàn Trưởng nổi danh
trên trận mạc. Tôi hình dung tới những cánh đại bàng từng một thời oai
phong lẫm liệt trên khắp các chiến trường mịt mù lửa đạn.
Sau ngày
mất nước, hầu hết đều bị kẻ thù giam cầm hành hạ hơn 13, 14 năm
trong các trại tù Nam-Bắc. Ngày trở về, cũng có bao gia đình chia lìa tan
tác. Vậy mà trong gần hai ngày được ở bên cạnh họ, tôi không hề nghe
một ai tự ngợi ca thành tích, chiến công, hay có một lời oán trách các vị
chỉ huy, những Tướng Lãnh đã bỏ họ ra đi trong giờ phút tử sinh.
Đứng trước họ, tôi cảm thấy mình thật nhỏ nhoi. Thoáng xấu hổ về
những chiến công, tù tội, cùng sự mất mát đã từng kể lể với bạn bè. Tôi cũng đã từng bị thương tích trong
chiến tranh, tù đày ở các trại tù Nam- Bắc. Cha tôi cũng đã bị chết trong một trại tù khi ở tuổi 70. Vợ con tôi
cũng đã phải sống cảnh nheo nhóc khốn cùng sau ngày mất nước. Nhưng so với họ, các điều ấy trở nên quá
đỗi bé nhỏ, tầm thường.
Ngày xưa, tôi đã từng ngưỡng mộ họ, khi họ là những con đại bàng lẫm liệt tung
cánh trên khắp miền trận mạc, thì hôm nay, tôi vô cùng cảm phục, dẫu cung kiếm không còn, họ chỉ là những
con đại bàng thương tích, mỏi mòn với năm tháng tha hương. Nhưng ở đâu đó trong họ, tôi vẫn bắt gặp hào
khí của người lính chiến, lòng vị tha và nhất là tư cách của một cấp chỉ huy.
Tôi lại nhớ tới cố Tổng Thống Ngô
Đình Diệm. Tôi nghiệp cho điều mong ước và những dự tính của của Ông đã phải đứt đoạn nửa đường. Khi
quyết định thành lập Trường Võ Bị Quốc Gia, Ông luôn kỳ vọng vào những sĩ quan trẻ tuổi, xuất thân với đầy
đủ khả năng văn võ để trở thành những vị Tướng Lãnh liêm khiết tài ba, lãnh đạo Quân Đội, Đất Nước sau
này. Tiếc là vận nước điêu linh quá sớm. Chỉ cần vài ba năm nữa, trong số những người đứng trước mặt tôi
hôm nay, sẽ có nhiều vị Tư Lệnh tài đức vẹn toàn, giữ vững được giang sơn.
Khóa 17 được chính Tổng Thống Ngô Đình Diệm đặt tên Lê Lai. Có lẽ cái tên này đã quyện vào số mệnh của
họ. Dù tài ba thao lược đến đâu, cuối cùng họ cũng chỉ là những Lê Lai, mà không bao giờ có thể trở thành Lê
Lợi được.
Người đàn anh của tôi hôm nay, cũng từng là một vị Trung Đoàn Trưởng trẻ tuổi, thao lược can trường. Chiến
thắng Kontum và giữ vững được Cao Nguyên trong Mùa Hè Đỏ Lửa , anh đã góp một phần không nhỏ. Ngày
13.03.75, khi cùng toán quân đầu tiên của Trung Đoàn từ Hàm Rồng, Pleiku đổ xuống Phước An, biết tình
hình không thể nào cứu vãn được Ban Mê Thuột, nơi có vợ con mình ẩn trốn trong trại gia binh, anh vẫn hiên
ngang đi đầu cùng những người lính khinh binh. Từng đoàn xe tăng T 54 và đại quân Cộng Sản theo QL 21
tràn xuống Khánh Dương, bao vây Bộ Chỉ Huy nhẹ của anh trên đỉnh đèo Chu Cúc, anh cùng vị Sĩ Quan Hành
Quân thoát được vòng vây. Nhưng đó cũng chính là lúc anh cảm thấy tuyệt vọng nhất trong suốt cả đoạn đời
binh nghiệp.
Bị tù đày hơn 13 năm. Sang Mỹ muộn màng theo diện HO, nhờ trình độ Anh Văn khá, anh kiếm
được việc làm sớm đủ để lo lắng cho các con ăn học. Bây giờ anh sống lặng lẽ cùng với gia đình ở ngoại ô
thành phố San Jose, làm thơ Hoa Tâm và nghiên cứu về Thiền Học. Gặp lại anh em đồng đội cũ, anh luôn
dang rộng hai tay như muốn ôm lấy hết cái tình huynh đệ, một thời cùng sống chết bên nhau. Và chỉ có những
lúc ấy, chúng tôi mới nhìn thấy đôi mắt anh sáng lên cùng với nụ cười rạng rỡ.
Nếu trong sách sử, có những
trang từng ca tụng những người lính chiến bại, thì hôm nay, tôi xin được viết thêm những dòng nhỏ nhoi này
để xin ca ngợi các anh, những cánh đại bàng hào hùng sau một cơn bão lửa, vẫn luôn giữ được hào khí và
cung cách của mình. Cho dù, đối với các anh, bất cứ một lời ca tụng nào cũng đã trở thành phù phiếm, thừa
thải tự lâu rồi.
Đất nước đang ngày một tan tác điêu linh trong tay của đám người bất lương chiến thắng. Nhất định có lúc,
dân tộc sẽ viết lại những bản hùng ca dành cho những người bại trận oan khiên tức tưởi năm xưa.
Phạm Tín An Ninh
Sunday, May 8, 2016
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Blog Archive
-
▼
2016
(1423)
-
▼
May
(100)
- Chuyện Phi Công Mỹ Vượt Trại Tù CSNguyễn Thị Mão
- Thông Báo 16 Về Việt Tân –Ai Ở Đằng Sau Nguyễn Tha...
- Chuyện tình nghệ sĩ tài danh: Quái kiệt Ba V...
- Phải chăng người Việt Nam là dân tộc chỉ biê...
- TRẦN VĂN BÁ: "CON RỒNG LẠC LONG CỦA BIỂN ĐÔNG DẬY...
- BỐ LÁO: CHẢ LẼ NGÀI OBAMA LÀ BÒ NHAI LẠI? -N...
- Người Góa Phụ và Ngọn Đồi 31 Phùng Annie Ki...
- Tuần báo Thương Mại Miền Đông, VA, phỏng vấn Ng...
- Uỷ Ban Bảo Vệ Ký Giả – Thông Cáo Báo Chí – Kêu...
- T h ô n g B á o 15 – Việt Tân: Làm Sao Để Phá Vỡ...
- Mùa Tam Diệp Thảo TÔN NỮ THU DUNG (Tặng Lư...
- Cuộc Sống Muôn Màu/ Đàn ông và Đàn bàNguyễn Thượng...
- Obama và chúng ta nguyenthituhuy
- Tin mới nhất về Nancy Nguyễn, cô bị Việt cộng bắt...
- Dỉnh danh vọng và đáy địa ngục Nguyễn Tuấn Khoa ...
- RA MẮT TÁC PHẨM "THAY NGÔI ĐỔI CHỦ" VÀ LỜI CÁM ƠN...
- Tôi Tới Từ Thiên ĐàngNguyễn Trung Tây Vẫn là...
- Họp mặt truyền thông hải ngoại lần thứ 41 ...
- Top 12 đất nước có nhiều phụ nữ đẹp nhất thế giới ...
- Bạn có biết những gì đang xảy ra ở Vũng Áng? Bạ...
- Cách mạng Cá Thu Nga Tuần rồi, ch...
- Việt Nam đón chào một “Thuyền nhân” trong phái đo...
- Đồ Con Rùa!Đoàn xuân ThuCuba, (nghĩa là vùng đất m...
- Những Con Trùn Đất Xứ Người Kim Chi
- Đông Á bệnh phu Bùi Bảo Trúc Giữa thế k...
- Cô Nancy Nguyen, công dân Mỹ mất tích tại Sài Gòn...
- VIỆT NAM BI GIỜ LẠ QUÁ EM ƠI !!! Đại biểu QH toàn ...
- Phòng bệnh Alzheimer ngay bây giờ Sáu bước đơn g...
- Người Việt mình ngộ quá phải không em?! ...
- Các loài hoa đẹpThân gởi đến các quy vi và các anh...
- NẾU MẸ TRẺ LẠI Nguyễn Thị Thanh Dương.Tôi vội ...
- Xứ khỉ khọn Tràm Cà MauDẫn Nhập: Thời cuộc đổi...
- NHỮNG NGƯỜI CẦM BÚT, CẦM TÙ, CẦM CỰ VÌ CHỐNG CỘN...
- HỒN MA TRÊN ĐẤT THẦN KINHCuối năm 1972, tốt nghiệp...
- Món quà buồn của Thượng đế Nguyễn Thị Thanh...
- Trang trại thẳng đứng cung cấp 900 tấn rau sạch ch...
- Nữ diễn viên gốc Việt đóng phim mới về khủng bố ...
- Tại sao tuổi 60 là tuổi đẹp nhất của đời người ...
- Tin khẩn: cộng sản chuẩn bị đập bỏ Nhà Thờ Đ...
- Tôi ngồi nhà, khỏi cần đi "nghiêm thu" cũng tìm "đ...
- LỊCH TRÌNH CHUYẾN THĂM NƯỚC VIỆT NAM CỘNG SẢN CỦA...
- Vài người đọc báo khác thường… Phan Tôi còn n...
- Việt Nam Cộng Hòa muôn năm! Nguyễn Trọng Dân ...
- Vừa gian ác tham lam lại vừa ngu Linh Tiến Khải ...
- Về những con đường Sài Gòn
- Sự phẩn nộ của giới trung lưu nước Mỹ trong kỳ bầ...
- ƠI TRỜI! Đọc báo đảng mới biết Rằng người ...
- "FORMOSA" CÁI GIÁ QUÁ ĐẮT CHO VIỆT NAM Cali ...
- Người Mẹ Ty Nạn Năng Khiếu
- The old man and the... clams Bùi Bảo Trúc ...
- Tường trình từ thành phố bị bao vây Nhạc sĩ Tu...
- ACUPRESSURE 9 huyệt vị dưỡng sinh...
- NÓI HAY ĐỪNG ? -Tôn Nữ Hoàng Hoa - T...
- SỐNG CHẾT VÌ TÌNH! Chu Nguyễn Cô gái hồng n...
- “Trăm tuổi… thành một tuổi!” Đoàn Xuân Thu Th...
- Cô giáo Vân Phần dẫn nhập: “…Anh Viễn thân, Tôi...
- Lên Non Mới Biết Non Cao Thủy Như
- Chờ Mong Tờ Điện Tín. Nguyễn Thị Thanh Dương. S...
- Thông Báo 14 – Giấu đầu VOICE, lòi đuôi Việt ...
- Tô Cháo Rắn (The Snake Soup) Tác giả: LS. Nguyễn...
- 30 Tháng Tư: Nói với các Người Anh Em Họ Miền Bắc ...
- Số phận 10 chính khách quyền lực nhất Việt Nam Cộn...
- NGHỆ THUẬT ĂN SUSHI KHẮT KHE CỦA TIỆM NHẬTĂn...
- Hippy, Hippy, và Một Thời Như Thế Hoàng Nga C...
- Tài sản của tỷ phú Donald TrumpSiêu xe, nhiều biệt...
- Chị Sui, Anh Sui ...
- Ký Giả Lô-Răng - Người Viết Tạp Ghi Hay Nhất Đỗ ...
- T h ô n g B á o 1 3 – Hãy nhìn vào thực tế đ...
- 'Trí khôn' của một tiệm phở ở sân bay Tân Sơn Nhất...
- RMS The Last Prisoners Đọc Thiên Hồi Ký...
- LỜI DẶN DÒ CỦA THẦY CÔ GIÁO XHCNVN
- Hãy nhớ 5 cái 'đừng' của cuộc đời để sống không vư...
- Diện Mạo. Mỗi người khi lớn lên đều phải chịu trá...
- Phải chi còn Má! Bà ‘chằn’ của người viết hồ...
- Câu chuyện về ngày Mother’s Day: Hãy Yêu Quí Mẹ C...
- 10 đồng tiền được cho là “vô giá trị” nhất hành t...
- Những Cánh Đại Bàng Sau Cơn Bão Lửa Phạm tín an ...
- ĐỌC HỒI KÝ BARBARA WALTERS Trung Đạo Thú thật t...
- Thông Báo 12 – Trịnh Hội – Lương mỗi tháng $100US...
- Chuông Tự Do Và Nỗi Đau Quá Khứ Phương Hoa
- 20 kỳ quan phi thường của thế giới hiện đạiNhững c...
- Thư của một học trò gởi Thầy Hoàng Phủ Ngọc T...
- Tàu cộng phá hủy môi trường Biển Đông, giới khoa ...
- Chính Tàu cộng phát lệnh xả độc trên biển Nhạc sĩ...
- TẤM THẺ BÀI Anh còn nhớ không ? Tấm thẻ bài...
- 15 kiệt tác bonsai đẹp hiếm thấy1. Cây bonsai khiế...
- CƠM THỐ LÀ CƠM GÌ ? Cơm là thực phẩm chánh của ...
- MẸ TÔI Viết theo tâm sự người con ...
- 41 Năm Sau: “Xin Nhận Nơi Này Làm Quê Hương”! Vũ...
- Nước Mỹ "Thực dụng" Ấn tượng mạnh nhất nước Mỹ để ...
- Huyền Thoại Biệt Kích Cowboy Orchid Thanh Lê
- Thông Báo 11 – Trịnh Hội, Hãy Đối Diện Với Sự ...
- Thông Báo Số 10 -Thư gửi Jeffrey Shell, Chủ Tị...
- HỒNG ĐÀ LẠT ..Có Gai! Philato Trước kh...
- Đừng Đem Cha Về Giặc còn tàn hại non sông, ...
- Sống ở đời. Sống ở đời, dù bạn tốt đẹp thế nào...
- Sài Gòn giải phóng tôi. Nguyễn Quang Lập. ...
- Mất trí DXGKTrăng Liên Xô tròn hơn trăng nước M...
-
▼
May
(100)
No comments:
Post a Comment