Monday, July 16, 2018

Tiếng Kêu Của Bầy Bìm Bịp





Ngày Quốc Hận lại đến, bầu trời viễn xứ hầu như ảm đạm, những cơn mưa chiều không ngừng nghỉ, như mang theo cái quá khứ của một đời người trở về buồn thảm. Những giọt mưa gõ nhịp thánh thót trên mái, như một hình ảnh từng chặng đời thương khó, của những tháng ngày đã qua nơi tha hương. Song lòng người đi chưa bao giờ toan tính chấp nhận kiếp sống kiều cư, để rồi phải đành theo ngã rẽ không vừa ý. Đó là nỗi buồn miên viễn, của kẻ đã mất quê hương. Hay nói khác hơn, người đi mang cả quê hương, tôi đi mang cả Tháng Tư Đoạn Trường.


Đặt bút viết lên những dòng tâm tư nầy, tôi cảm nghĩ như những khúc “đoạn trường” ca, buồn héo hắt, của một nhạc sĩ nào đó tôi không còn nhớ tên, được phổ biến từ Cục Chính Huấn trước 1975 mà tôi đã thuộc nằm lòng “Còn Quê Hương Là Còn Cơm Ngon, Còn Quê Hương Là Còn Danh Thơm, Và Còn Những Gì Ta Thiết Tha…” Và, Trong cùng một tiết tấu ấy, ẩn chìm mang nặng chuỗi ngày thương đau nhất đời mình “Chiều nay có một người đôi mắt buồn, gọi anh em còn ai hay mất ai…” đã làm tim tôi hụt một nhịp đập.



Bốn mươi ba năm trôi qua như một khoảng cách tôi cảm nghĩ, là bốn mươi ba năm dụm lại “Một Tháng Tư Đen” dài thật dài, mà một đời người chưa bao giờ gặp phải những bất hạnh tang thương kim cổ ấy. Dẫu biết rằng, “gầm thét, khóc la và rên siết, là hèn nhát” (Gémir, Pleurer et Crier Sont Également Lâche) câu nói của Poète Alfred De Vigny người Pháp.



Tháng Tư về, tôi ghi vội với những dòng tâm tình nầy. Trước hết là để tỏ bày lòng cảm ơn chân thành đến quý cơ quan báo chí, truyền thông, truyền hình, của người Việt Quốc Gia chân chính, đã hỗ trợ nhiệt tình cho 30 Tháng Tư Đen, bằng những hình ảnh, qua những khúc phim mà quí vị ra đi mang theo, còn được lưu giữ đến ngày hôm nay.



Thêm vào là những hình ảnh đêm ngày đang xảy rạ trên quê mẹ, Dân Oan, Dân Kêu Gào... Tiếp đến là cá tháng tư chết đầy bãi biển Miền Trung, và Đặc Khu Bán Nước của Tập Đoàn Bù Nhìn Thái Thú CSVN. Và đây cũng không phải là “Cá Tháng Tư ” thường nghe người Mỹ nói, chuyện không có thật, chỉ “nói láo mà chơi, nói láo nghe chơi” Nhưng! Hôm nay, cá tháng tư chết tại quê nhà, và luật đặc khu 99 năm là một sự thật phũ phàng, tai nghe mắt thấy.



Hình ảnh và âm thanh thương khó ấy, là một bài học không thể thiếu, để cho con cháu chúng tôi, hiểu biết thêm thế nào là sự bạo tàn độc ác của chế độ cọng sản Việt Nam hôm nay.



Chúng tôi cũng không quên cảm ơn đến một số ít trung tâm băng nhạc, và một số anh chị em nhạc sĩ khắp bốn bể năm châu, cùng em cháu nơi quê nhà đã sáng tác những nhạc bản đấu tranh đầy ý nghĩa, đã làm tan nát nỗi lòng của kẻ ở người đi. Xin được tôn vinh, và kính phục.



Nhạc đấu tranh của các anh chị, là khí cụ sắc bén hơn gươm súng, hỗ trợ người dân trong nước đang đòi quyền sống mà bạo quyền CSVN rất lo sợ.



30 tháng Tư, và nhịp nhàng với ngày 9, 10 và 11 tháng 6 năm 2018. Là một vết thương đau buốt đến tận trời cao, thâm xuyên qua lòng đất, như một ngày buồn tận thế đến cho dân tộc.



Mỗi người trong chúng ta, nhất là những người đã phải lìa bỏ quê hương ra đi, trong thương đau và tủi nhục. Xin hãy tự mở lại trang sử của lòng mình, xem lại vết thương đau ấy, vết thương của Tháng Tư Đen, vết thương của một Việt Nam bất hạnh, là khúc phim quay chậm, xoáy sâu trong tâm khảm nơi chính mình.



Tội ác đối với người cọng sản muôn năm nói vẫn còn thấy thiếu. Chúng ta không thể nào lặng yên để lấp kín quá khứ. Quá khứ của thương đau. Miền Nam bị tước đoạt bởi kẻ mệnh danh là “Giải Phóng Dân Tộc” Cảm nghĩ ấy, cũng có thể dư thừa đối với những ai đã quá mỏi mệt, muốn buông xuôi, quay lưng cúi mặt, chấp nhận theo qui xử “Đạo Cúi, Đạo Quỳ”



Là những người cùng hội cùng thuyền đến giờ phút chót, người lính chúng tôi vẫn còn quấn quít bên nhau. Bên cạnh ấy, có những người chiến sĩ hào hùng của QLVNCH đạp lên lệnh đầu hàng. Hàng loạt chiến sĩ tự sát, không buông súng dơ tay.Thà chết không hàng giặc. Tiêu biểu là 5 vị tướng Nguyễn Khoa Nam, Lê Văn Hưng, Lê Nguyên Vỹ, Phạm Văn Phú, Trần văn Hai. Các Ngài đã giữ tròn khí tiết, Các Ngài chọn cái chết bằng sự tự sát để trọn trung và tận hiếu, đã gây trong lòng người Miền Nam một xót xa vô cùng tận. Toàn quân dân cán chính Miền Nam, xin nghiêng mình kính phục. Xin tôn vinh các Ngài bằng vạn lời ca, bằng vạn tiếng nói. Đời đời hậu thế sẽ không bao giờ quên, tấm gương trung liệt của các Ngài.



Chúng tôi, muốn nói đến các thế hệ kế thừa hiểu rằng, không có cái chết vô ích, nhất là kẻ đã chết cho non sông dân tộc, mà chỉ có cái sống vô ích, khi bị người đời nguyền rủa, đó là bọn người buôn dân bán nước cầu vinh.



Sự bại trận của QLVNCH, là sự tính thua hơn thiệt, của Đồng Minh Mỹ cốt lõi, cái gọi là “chung thủy, chung lòng, chung sức” không bao giờ bỏ Miền Nam VN cho giặc cọng sản.



Qua năm đời Tổng Thống, từ Eisenhower, John F. Kennedy, Lyndon Johnson, Richard M. Nixon và Geral R. Ford với hai nền Đệ nhất và Đệ nhị VNCH, họ đã nói những gì và cam kết những gì? Ví như đôi tình nhân khi yêu nhau “gừng cay muối mặn” và đã đến thời điểm “muối đã lạt gừng đã chua.” Đồng minh Mỹ hát bài “đường trường xa” cao chạy xa bay, anh đành bỏ lại Miền Nam VN, không một chút đắn đo thương tiếc.



Các ông xem Miền Nam VN như một món hàng để trao đổi mua bán, qua bàn tay Tàu Cọng và Liên Xô.



Thời gian 43 trôi qua, chúng ta là người lính khá nhiều bất hạnh qua cuộc chiến 20 năm kéo dài từ 1954 – 1975. Nay được hiểu thêm, khi có cuộc hợp thượng đỉnh, do những người Mỹ phục vụ nơi các bộ, các ngành quan trọng, qua năm đời Tổng Thống Mỹ nói trên, như bộ trưởng ngoại giao, cố vấn, an ninh, quốc phòng v.v..thêm vào đó là những kẻ phản chiến MỸ đều có mặt đến tham dự, tại tiểu bang Texas, mục đích là bạch hóa và tìm hiểu về những nguyên nhân nào QLVNCH phải thua trận! Sự kiện ấy đã làm cho chúng ta thêm đau lòng, như vết chém của mũi dao còn sót lại, như vết thương còn những mảnh đạn, chưa được gắp ra khỏi thịt da.



Nổi bật nhất là đời TT Nixon, và Kissinger bộ trưởng Ngoại Giao kiêm cố vấn an ninh và James Schlesinger bộ trưởng Quốc Phòng. Và cùng lúc có mặt “bộ trưởng ngoại giao mặt dài” đang tại chức với đời TT Obama, những nhân vật “phản chiến lừng danh” một trong 7000 tên tượng trưng là Jane Fonda.



Thủ phạm, Kissinger là kẻ giết người, bán đứng NMVN cho giặc, bọn chúng phản bội lại với 68 ngàn chiến binh Hoa Kỳ tử trận, thế mà hắn cùng Lê Đức Thọ, hai kẻ ác cùng nhân một giải Nobel hòa bình chia nhau. Thật là mỉa mai thay!



Kết quả cuộc họp đã đưa đến kết luận, nhìn nhận chính phủ HK, đã bỏ rơi MNVN là một điều sai lầm, và đáng xấu hổ.



Chưa hết, hôm ấy người VN ở các tiểu bang khác cũng về tham dự khá đông, trong đó có cả phóng viên báo chí nữa, rất tiếc là không thấy có vị nào đưa lên câu hỏi cho người điều hợp chương trình hôm ấy, để xin xác nhận lại câu nói Tổng Thống Nixon “Nó không ký thì lấy đầu Nó” (qua lời của đài BBC cách đây gần bốn năm khi còn phát sóng 30 phút mỗi ngày, Tòa Bạch Ốc giải mật hơn 30 ngàn trang sau cuộc chiến tranh VN, chắc có nhiều người đã được nghe.) Nếu sự thật có vậy, thì biết bao sự đau lòng và tủi nhục nào kể xiết !!!



Nước mất nhà tan, Nước mắt của dân tộc Việt, hòa lẫn trong máu đổ xương rơi của cả hai miền Nam Bắc. Nay đã đông thành lầu cao lóng lánh, cho lũ người CS đang thống trị đất nước.



Sự kiện 43 năm nhìn lại, chúng tôi xin mạo muội tóm kết nghĩ sao ghi vậy! Nhà Trắng thời điểm ấy và CS hôm nay, tuy hai nhưng là một, có những điểm gần như tương phùng, “Cũng thần mày trắng, cũng phường lầu xanh”. Hứa rất nhiều nhưng không làm, “qua cầu gió bay” không còn nhớ.



Tôi nhớ câu nói để đời, của TGM Nguyễn văn Bình lúc ngài 80 tuổi, trước khi qua đời: “Cọng sản nó giết người hôm trước, hôm sau nó đem vòng hoa đến phúng điếu.”



Thì nay, 70 năm sau ngày kết thúc thế chiến thứ hai, nhân dịp các bộ trưởng khối G7 nhóm hợp ở Nhật, John Kerry bộ trưởng ngoại giao ‘mặt dài” Mỹ cũng đem vòng hoa tưởng niệm đến đặt nơi người Nhật chết, do hai trái bom nguyên tử Mỹ, thả xuống Hiroshima và Nagasaki.



Kế tiếp, trong nhiều năm ấy, khi Miền Nam chưa bị cướp. Chúng ta đã nghe những gì Lê Duẫn TBTCSVN tuyên bố cam kết rằng: “Miền Nam cần có chính sách riêng của Miền Nam” Sau đó Phạm Văn Đồng tuyên bố với báo chí nước ngoài: “Chẳng ai lại có ý nghĩ ngu xuẩn và tội lỗi là thôn tính Miền Nam”.



Với đồng minh Mỹ của VNCH họ đã nói và hứa ra sao qua năm đời Tổng Thống nói trên, nổi bật là đời TT Eisenhower và John F Kennedy “Niềm Nam là tiền đồn chống cọng, Nước Mỹ phải có nhiệm vụ bảo vê họ”, và tiếp đến Nixon cam kết ra sao, Kissinger nói gì, Mc Namara làm gì..v.v. Có phải, đây là loại “nước vỏ lựu, máu mào gà” mập mờ đánh tráo con đen không ? Nếu đem lời hứa của Cộng Sản và qua 5 đời TT Mỹ thời bấy giờ bỏ vào bàn cân, chúng ta sẽ thấy “mười phân vẹn mười.”



Tôi cũng không thể không ngậm ngùi khi nhắc lời TT Nguyễn Văn Thiệu, câu nói nghìn thu để đời “Đừng nghe những gì cong sản nói, mà hãy nhìn những gì cọng sản làm” Vậy, chúng tôi cũng có thể dành câu nói nầy cho đồng minh ta được không!?



Buồn nghe “chuyện nước- non- nhà” qua đài truyền hình, tình cờ tôi bắt gặp lời phát biểu của một thầy tu, nơi có cơ sở thờ cúng kỳ vỹ, nhất nhì trong quân hạt Orange County. chắc rằng còn có nhiều người cùng nghe với tôi khi ấy. Thầy nói “Tháng tư năm này, có nhiều chuyện đau buồn tại quê nhà, thế mà nơi đây, sao có nhiều show, nhiều gánh, nhiều bầu v.v.. tổ chức ca kịch múa hát, quảng cáo bao thứ vui chơi không ngừng nghỉ, hết ngày nầy qua tuần lễ khác, sao mà nhiều niềm vui lắm thế” (dù không nguyên văn, nhưng nôi dung gần như thế.) Tôi thầm nghĩ, hay là gần ngày Lễ Me, Lễ Cha các anh chị, các bầu show, đã quên những mất mát thương đau trên quê mẹ không biết chừng vậy. Hay là đã “hết rên rồi quên thầy”!



Qua nhận xét của vị thầy, để đáp lời tôi xin ghi lại hai câu thơ của Thế Lữ “Trong lúc non sông mờ cát bụi, phải đâu là hội kết uyên ương.” Kính tặng thầy và những ai đó có cùng chung một nghĩa.



Máu đã chảy, nhưng ruột chưa mềm, cũng hân hạnh cho những ai đã quên được, và cảm phục cho những con người không còn nhớ 30 tháng 4 là ngày gì! Họ đã quên nó, như người bị bệnh Alzheimer không còn cảm thấy khổ đau, Nhưng, chắc rằng, người thân yêu của họ sẽ cảm thấy đau khổ, khi trong gia đình có một người con em bị mất trí nhớ!



Chắc rằng “bứt dây sẽ động rừng” là điều không thể tránh khỏi! Nhưng đây là lời tâm tình với tất cả tấm lòng “thấy sao nói vậy người ơi!” Nếu tình cờ đọc giả nào có ghé mắt xem qua, những trang tâm tình nầy, cảm thấy có phần hồn mình trong đó. Kính mong! Hãy đem lòng bao dung đầy vị tha mà bỏ qua cho!



Bài viết nầy, dù sự thật có phải phũ phàng, chứ không phải đi đào sâu hang hố chứa để khơi dậy lòng hận thù, và cũng không ngoài mục đích “Nghĩ thân mà lại ngậm ngùi cho thân” sau tiếng vọng của Một Bầy Chim Bìm Bịp.



Trà Khan

No comments:

Blog Archive