Wednesday, October 18, 2017

Cái Cell Phone

TT Thành WA

Hạnh và Đào là hai chị em con của ba Tâm và mẹ Vân. Gia đình sống ở Yelm, một vùng ngoại thành của Olympia, tạm đủ ăn với khu vườn rộng trồng hoa kiểng. Khi hai chị em ở tuổi hai mươi, Hạnh, ngươì chị cả, rời gia đình đi lập nghiệp ở New York trong môi trường đầu tư và thương mại. Còn cô em là Đào ở lại nhà với cha và mẹ trông coi vườn cây cảnh. Gia đình còn có sự phụ lực của Nhân, trước kia là một sinh viên y khoa, độc thân và chân thật mà ông bà coi như con trong gia đình ở gần nhà.

Trong thời kỳ kinh tế đi xuống, các công ty kinh doanh và đầu tư bị ảnh hưởng nặng nề. Một hôm ông giám đốc ở công ty New York Life Insurance mà Hạnh đang làm cho cô biết là công ty phải thu nhỏ lại và thải bớt nhân viên và chẳng may là trong đó có Hạnh. Nghe tin Hạnh choáng váng và vô cùng lo buồn chưa biết phải xoay sở ra sao…

Trở về thành phố Yelm.

Một ngày nọ, ba Tâm bất ngờ bị đột qụy và tắt thở tức thì trước cữa nhà. Đào báo cho Hạnh biết để về nhưng lúc nào cũng gặp lúc phone của Hạnh đang bận Trong lúc đó Hạnh đang chạy đôn chạy đáo để xin việc nơi khác. Nhà không đợi được làm đám tang và chôn cất ba Tâm. Ngay sau buổi sáng làm đám chôn cất xong thì buổi tối đó Hạnh về tới.

Lúc đó trời đã xẩm tôi. Hạnh xuống xe taxi chạy đến qùy khóc nức nở trước nâm mộ còn chưa ráo của ba mình. Nàng thấy hối hận và tự trách mình là đã không về đúng ngày chôn của cha. Bao nhiêu uất nghẹn tuôn tràn đầy tràn đôi mắt của nàng. Đúng lúc đó Đào lái xe tới và hai chị em ôm nhau khóc trước mộ cha.

… Bà Vân ngồi sửng sờ trước chồng giấy tờ của nhân viên nhà băng báo cho bà biết là ông đã đã cầm cố căn nhà khi còn sống. Ông nhân viên nhà băng còn cho biết là nếu không trả nợ đúng hạn thì nhà băng sẽ tịch thu căn nhà! BÀ Vân nghe như bị sét đánh ngang mày. Bà không thể naò tưởng tượng lại phải có ngày bị mình mắt đi căn nhà thân yêu này. Bà rên rỉ:

- Tại sao ổng lại làm như vậy mà không cho tôi biết hả Trời!?

Người đàn ông trả lời với giọng đầy an uỉ:

- Chính vì ông không muốn bà lo lắng trong cuộc sinh kế hằng ngày…

Hạnh và Đào ngồi kế bên nhìn nhau lo lắng không nói được nên lời gì.

Khi nhân viên nhà băng đã đi, bà Vân chạy nhanh vào phòng đóng sầm cữa lại.

Đào hỏi chị mình:

- Làm sao bây gời đây chị? Chúng ta đào đâu ra tiền để trả nợ đây? Em thật không còn biết nghỉ cách nào nữa.

Hạnh cố trấn tỉnh và nói :

- Hãy bình tỉnh em à. Còn nước còn tát. Chị sẽ ở lại để ta cùng nhau tìm lối thoát…Xem này…Chị thấy đất nhà ta trồngg đầy bông hoa đẹp…Hay là chị sẽ lập một cái website để trưng hình chụp các loài hoa trong vườn ta lên máy quảng cáo để mời gọi khách hàng?... Chị rành về việc này và chị sẽ chỉ cho em và mẹ cách dùng máy để liên lạc với khách hàng.

- Chỉ cho mẹ cách dùng máy!?... Chị có nói đùa không đó! Mẹ chưa bao giờ đụng tới máy điện máy tính gì cả…Còn em thì bận việc ở hợp tác xả nông nghiệp cả ngày…

- Không sao đâu em…chị sẽ chỉ cho mẹ cách dùng giản dị nhứt…

- Chị là sao thì làm. Mẹ đang buồn lắm đó và không muốn làm gì cả…

- À, nhà có đang xài maý computer không em?

- Em chỉ có xài cái máy bảng cầm tay này thôi.

Hạnh cầm cái máy tablet trong tay bấm lên :

- Cái máy này chỉ để chơi games thôi em, nó không đủ mạnh…

- Vậy thì làm sao giờ?...

Hạnh chỉ lắc đầu cũng không biết trả lời ra sao. Bổng Đào nhớ tời mấy cái máy computers ở hợp tác xả nơi mình làm việc.

- Mình sẽ mượn một máy đem về dùng. Đào nghỉ trong đầu.

…Hạnh đang lui cui ráp máy thì có tiếng nói sau lưng làm nàng giựt mình

- Chào Hạnh, về đây bận rộn quá đó nhe! Thì ra đó là Nhân.

Hạnh cười trả lời:

- Đang ráp máy để dùng trong việc lên hình quảng cáo bán bông hoa ở nhà đó anh. Anh mới tới đó hả?

Nhân ở trạc tuổi trên ba mươi, khoẻ mạnh, hiền hậu, đã giúp việc cho nhà bà Vân từ lâu. Cả hai ông bà xem Nhân như con trong nhà vì lúc nào cần việc gì đều có Nhân. Trước kia là một sinh viên y khoa, bây giờ Nhân về vùng này làm trong trạm xá và ngoài giờ thì chạy lại phụ việc chăm bón vườn tược cho gia đình. Từ khi ông Tâm qua đời, Nhân đến đây thường hơn để phụ với bà Vân vì Đào bận việc ở hợp tác xả suốt ngày. Đang noí chuyện thì Hạnh xin lỗi anh và bốc cái cell phone lên. Có cú gọi từ New York. Hạnh đang nộp đơn xin vào một công ty mới và thường liên lạc theo dỏi tình hình việc làm bên đó.

Hôm nay Hạnh và bà Vân ra ngoài vườn chụp hình các loại bông hoa để chọn kiểi đẹp để show lên mạng. Hạnh đã thiết đạt được một wwebsite và lấy tên là “Kỳ Hoa Viên.” Nàng cũng chỉ được cho mẹ các email và để gởii hình đi các nơi, các hội đoàn, cơ sở thương mại để quảng cáo. Ban đầu bà Vân còn bở ngở nhưng sau bà thấy thích thú trong việc sử dụng phương tiện kỷ thuật tân tiến này và nhờ Hạnh chỉ dẫn mỗi khi bà gặp trở ngại.

Một bửa nọ, đang ngồi trước máy, bà Vân rối rít gọi Hạnh:

- Hạnh ơi, con lại xem đây!

Hạnh bỏ chậu bông đang vô đất xuống chạy lại nình vào máy và đọc:

- “Hội chợ thành phố kỳ này xin mời sự tham dự của trại “Kỳ Hoa Viên” vào đầu tháng. Rất mong được sự dồng ý và xin quý vị nhanh chóng trả lời. Hội Đồng Thành Phố Yelm.” 

 Hạnh quay lại ôm chầm lấy mẹ trước tin mừng này.

Bà Vân ôm lấy ngực cố dằn xúc động:

- Thật là tin mừng. Nhờ có hai đứa con đó, nhứt là nhờ Hạnh đó nhe!

Mọi người đều mừng rở, lên tinh thần , Nhân đứng gần đó cũng thấy vui lây.

Mọi người vội vả trong niềm vui chỉnh trang lại khu vườn để ươm nhiều thêm hoa kiểng và chăm tỉa lại cây lá trong vừờn.

Một hôm Hạnh đang trèo trên giàn vói tay tiả xén mấy nhánh cây thì cây thang ngã, Hạnh mất thăng bằng té theo. Chân mặt bị kẹt vào cái thang, nàng không thể nào rút chân ra được. Nàng la lên kêu cứu thì may sao Nhân đang xúc đất gần đó chạy lại giúp và dìu nàng vào nhà.

Sau khi chân hêt bó bột, Hạnh tiếp tục việc chuản bị cho ngày triển lãm. Đang uốn mấy nhánh hồng thì cái cell phone reo:

_ Alô, Hạnh đây! Sao?!Tôi được nhận rồi hả? Thật không? Cảm ơn. Cảm ơn ông lắm nhe! Tôi sẽ mua vé máy bay ngay. Cảm ơn! … 

Nàng quăng cái kềm tỉa, chạy vào nhà, giọng đầy mừng rở:

_ Mẹ ơi. Mẹ ơi! Con được nhận vào làm rồi mẹ ơi!

Hai ngày sau, Hạnh từ giả mọi người để bay qua New York nhận việc.

... Hạnh đang ở trong phòng của apartment thì cái cell phone reo:

- Chào cô Hạnh. Tôi gọi cô để báo cho cô một tin không vui. Hảng chúng tôi vừa bị thua vụ kiện nên không thể nào tiến triển công việc như dự tính...Chắc cô cũng biết tôi muốn báo cô điều gì...Rất tiếc, mong cô thông cảm...

Hạnh cúp ngay cái phone. Nàng không muốn nghe gì nữa. Nàng ngồi bệt xuống giường, đầu óc như bị ngưng hoạt động. Một lúc sau nàng đứng bật dậy, xếp nhanh quần áo vào vali. Chạy nhan xuống văn phòng apartment trả chìa khóa
...
Nhân cảm thấy rất buồn và không còn hăng hái trong công việc hằng ngày từ khi Hạnh đi mặc dù ngày đi dự triển lãm gần kề. Bà Vân và Đào củng nhận thấy như vậy và thấy ái ngại cho Nhân. Sáng nay Nhân dậy trể, chàng ra sau kho xúc phân đổ vào mấy cái chậu để cấy bông hoa ra. Mãi lui cui nên chàng không thấy Hạnh đang xách vali đi vào.

Hạnh bước nhẹ đến sau lưng Nhân:

- Anh Nhân!

Nhân quay phắt người lại:

- Hạnh! ... Hạnh về hồi nào vậy? Công việc ra sao mà...?

Hạnh không trả lời chạy nhanh lại ôm lấy Nhân nước mắt tuôn trào:

- Em về đây sống với mẹ , với Đào và với anh...

Hạnh luồn tay nhẹ vào túi lấy cái cell phone trong túi ra và ném nó vào đống lá vì từ đây nàng không để nó làm mất đi hạnh phúc được sống những ngày yên vui với người thân của mình nữa.

No comments:

Blog Archive