Wednesday, July 22, 2020

A Thousand Tears Falling


Vũ Uyên Giang

Bài đọc suy gẫm: Bài viết tóm lược của tác giả Vũ Uyên Giang về “Sự Chọn Lựa Giữa Hai Chiến Tuyến” qua tác phẩm “Ngàn Giọt Lệ Rơi” (A thousand Tears Falling), tức câu chuyện thật về gia đình nữ cựu điệp viên CIA gốc Việt Yung Krall, tên Việt là Đặng Mỹ Dung.

Yung Krall đúng là một công dân Mỹ vĩ đại. Tôi nhiệt liệt tán thưởng sự nghiệp của cô đối với nước ta, và tôi vui mừng thấy câu chuyện của người phụ nữ xuất sắc nầy cuối cùng đã được để cho mọi người cùng đọc và biết đến. Hy vọng của tôi là cuốn sách nầy sẽ đóng góp vào quá trình hàn gắn vết thương và xiết chặt tình cảm ở đất nước nầy và ở Việt Nam.

Griffin Boyette Bell
Former U.S. Attorney General
Cựu Bộ trưởng Tư Pháp Hoa Kỳ
Tháng 10, năm 1995

Tác giả Đặng Mỹ Dung (giữa) đến Nam California dự lễ Tưởng Niệm Tổng Thống -VNCH Trần Văn Hương 2010.

Yung Krall, tác giả của quyển tự truyện bằng Anh ngữ A Thousand Tears Falling (Nghìn Giọt Lệ Rơi) do Nhà Xuất bản LongStreet Spress ở Attlanta, Georgia xuất bản lần thứ nhất năm 1995, tên thật của chị là Đặng Mỹ Dung, sinh năm 1946 tại Cần Thơ, Miền Nam Việt Nam (trong một vùng được gọi là Vùng Giải Phóng). Giống như hàng ngàn trường hợp các gia đình Việt nam khác bị phân chia giữa lằn ranh Quốc gia và cộng sản; gia đình và bản thân của chị cũng là một trong số nạn nhân ấy.

Sự mâu thuẫn giữa cuộc đấu tranh ý thức hệ trong gia đình những người Việt bị lôi cuốn trong cuộc chiến dai dẳng nhiều chục năm vì những nhân danh của hai phía, gây nên những thương tổn tình cảm trong mối giây liên hệ huyết thống.

Nỗi đau khổ của những gia đình bị ly tán bởi chiến tranh Quốc – cộng không chỉ giới hạn trong khoảng thời gian từ 1954 đến lúc cuộc chiến kết thúc năm 1975, khi Miền Nam bị người bạn đồng minh bội phản, đâm sau lưng chiến sĩ, mà nó còn di hại cho đến ngày nay đã được chị trình bày qua 28 Chương với hơn 400 trang sách.

Trong phần viết ngắn này, người viết không có ý định điểm sách hoặc phê bình sách vì nó sẽ quá dài cho 1 bài giới thiệu những Khuôn Mặt Văn Nghệ Sĩ; nên người viết chỉ xin tóm lược những nét chính về thái độ can đảm của tác giả quyển Nghin Giọt Lệ Rơi khi đứng giữa hai chiến tuyến và quyết định của chị là đứng hẳn về phiá đối nghịch với sự tàn ác cuả cộng sản, đối nghịch hẳn con đường cha chị đã chọn lựa là trung thành với cộng sản.

I. TÓM LƯỢC NỘI DUNG SÁCH : 

Cha của chị Đặng Mỹ Dung tên thật là Đặng Văn Quang, bí danh Đặng Quang Minh, một cán bộ tập kết ra Bắc khi Mỹ Dung mới lên 9 tuổi, cùng 1 người anh ruột 18 tuổi của Mỹ Dung (Đặng Văn Khôi. Sau này Khôi trở thành một Sĩ quan Hoả tiễn phòng không tốt nghiệp ở Nga). Mỹ Dung cùng mẹ và 5 chị em khác ở lại Miền Nam, nhưng vì cả họ nội gồm các cô và chú đều tham gia cộng sản nên mẹ chị (bà Trần Thị Phàm) phải dắt nhau về tá túc bên ngoại ở Long Thành, Cần Thơ. Bên ngoại của Mỹ Dung lại là những người không thích cộng sản tàn ác.

Năm 18 tuổi (1964), Mỹ Dung tốt nghiệp Trung Học và để kiếm tiền phụ giúp mẹ nên chị đã xin vào làm việc ở Phòng 5 Tâm Lý Chiến thuộc Bộ Tư Lệnh Quân đoàn 4 QLVNCH lúc đó do Đại úy Nguyễn Đạt Thịnh phụ trách và được giao nhiệm vụ làm phóng viên. Chị cũng đã từng bị cơ quan An Ninh Quân Đội điều tra vì cái lý lịch có cha vô danh, nhưng mọi chuyện cũng êm xuôi. Khi bà Phàm (mẹ của Mỹ Dung) bị bệnh nặng, cả gia đình phải di chuyển về Sàigòn sinh sống; Mỹ Dung cũng rời nhiệm sở ở Phòng 5 của Đại úy Nguyễn Đạt Thịnh để theo mẹ về Sàigòn.

Tại đây, Mỹ Dung đã xin được một chân thư ký kế toán kiêm điện thoại viên của một ấn quán với một đồng lương khiêm tốn. Dung liền rời bỏ Sàigòn và một mình trở lại Cần Thơ làm việc lại cho Phòng 5 Tâm Lý Chiến của Đại Uy Nguyễn Đạt Thịnh; nhưng cũng chỉ được hơn một năm, một phần vì nhớ mẹ và em; một phần vì công việc làm không thấy được tương lai nên Mỹ Dung trở lên Sàigòn sống với gia đình.

Thời gian này hai người chị của Mỹ Dung đang việc cho một cơ quan của Mỹ nên đã giới thiệu cho chị nộp đơn xin với Trung Tâm Bachelor Officers Quarter (BOQ) tại tầng lầu cuối cùng của cao ốc Rex và chị đã được nhận vào làm với lương tháng 5,500 đồng. Sau 4 tháng huấn luyện, chị được chuyển về làm việc ở văn phòng Brinks BOQ; tại đây Mỹ Dung đã gặp Trung úy Hải quân John J.Krall; một thời gian sau, hai người đã yêu nhau.

Ngay sau Tết Mậu Thân 1968, Mỹ Dung đã kết hôn với John J.Krall ngày 3 tháng 8 năm 1968 tại Monterey, California. Lúc này 2 người chị của Mỹ Dung cũng đang sống ở Mỹ; và cả 3 chị em đã trở thành con chiên của Chúa.

Năm 1970 em trai của chị là Hải Vân đã tình nguyện gia nhập binh chủng Không quân QLVNCH, được gửi sang Lacland, Texas, Hoa kỳ để huấn luyện; trong lúc đó thì Dung cũng có thai cháu đầu lòng. Vào tháng 1/1971, khi Dung mới hạ sinh con trai đầu lòng Lance thì cũng nhận được tin Hải Vân đã bị tử nạn khi đang trong một phi vụ huấn luyện trực thăng ở gần căn cứ Hunter Army Airfield thuộc tiểu bang Georgia.

Năm 1973, Mỹ Dung cùng cháu trai Lance có dịp về thăm mẹ ở Việt Nam; dịp này chị cũng nhận lời bảo trợ cho Cô Nhi Viện Minh Trí ở Gò Vấp do Sơ Hồ Thị Trọng trông coi hơn 350 trẻ cô nhi trong điều kiện thiếu thốn.

Khi trở về Hawaii, Hoa kỳ, Mỹ Dung đã liên lạc với Lois Taylors, một biên tập viên của tờ báo điạ phương Honnolulu Star Bulletin để Taylors viết một bài về sự thiếu thốn, khó khăn của Cô Nhi viện hòng vận động những tấm lòng thiện tâm.

Nhờ thế Mỹ Dung đã nhận được sự trợ giúp của nhiều người, nhiều giới… Vài tháng sau, Mỹ Dung lại có dịp trở về Sàigòn và mang theo một số vật dụng và tiền để giúp cho Cô Nhi Viện Minh Trí.

Một buổi sáng đầu năm 1975, khi tình hình chính trị và quân sự ở miền Nam đã quá rối rắm, thình lình Mỹ Dung nhận được 1 cú điện thoại “collect call” của một người Pháp tên là Jean Sagan ở Paris, Pháp quốc; ông này xưng là bạn của cha Mỹ Dung.

Ông cho biết tình hình Việt Nam sẽ sụp đổ nhanh chóng và khuyên Mỹ Dung bằng mọi cách phải đem gia đình (mẹ và em) rời Sàigòn ngay.

Chính ông Sagan đã khuyên Dung nên nói cho chồng (John Krall) biết và gặp Đô Đốc Gaylor, Tư Lệnh Hạm đội Thái Bình Dương để nhờ ông này giúp. Vì ông là người tốt bụng; ông ta sẽ giúp. Thật là một gợi ý đáng qúy trong khi Dung đang lo lắng không biết làm cách nào đem mẹ và em ra khỏi Việt Nam. (Chương 16)


Mỹ Dung nhớ mang máng là đã nghe ở đâu đó tên của ông Jean Sagan, nên lục tìm trong sổ điện thoại thì chợt nhớ ra rằng cách đây vài năm, chính ông Sagan đã gửi từ Paris một bì thư có chưá hình ảnh của cha chị, Đại sứ Đặng Quang Minh chụp chung với những cán bộ cao cấp trong hàng ngũ lãnh đạo CSVN như Hô Chí Minh, Lê Đức Thọ v.v… và một số hình ảnh của ông và người anh ruột Đặng Văn Khôi chụp trước điệm Cẩm Linh ở Nga sô.

Mỹ Dung bàn với chồng lúc đó đã lên Thiếu tá và John Krall quyết định nghỉ 30 ngày để bay sang Việt Nam một cách bất hợp pháp vì không kịp xin visa nhập cảnh VN, cũng như không có sự cho phép của đơn vị nhằm tìm cách đưa gia đình vợ rời VN.

John đến Sàigòn nhưng tình thế lúc đó đã cực kỳ hỗn độn, anh làm đủ mọi cách vẫn không sao xin được giấy phép để đem gia đình nhà vợ đi, mà ngay chính bản thân anh cũng chưa chắc đã có chỗ để rời VN. Anh liền điện thoại từ văn phòng hãng thông tấn AP về Mỹ cho vợ và nhắc Mỹ Dung về lời cuả ông Jean Sagan nên gọi điện thoại xin gặp thẳng Thủy sư Đô Đốc Gaylor.

Ngay buổi sáng hôm nói điện thoại với chồng, Mỹ Dung đã gọi điện thoại cho Đô Đốc Gaylor, nhưng người tùy viên cho biết ông vừa ngủ, chị liền xin nói chuyện với bà Gaylor, sau một hồi do dự, người tùy viên cũng thông báo cho bà Gaylor. Sau khi nghe Dung trình bày, bà đã đánh thức Đô đốc dậy và đưa điện thoại cho ông.

Mỹ Dung trình bày sự việc với ông và cho ông biết chị chính là con gái một ông Đại sứ CSVN ở Mạc Tư Khoa; trước tình trạng nguy cấp của Sàigòn, chị lo lắng đến sự an nguy của mẹ và em nên xin giúp đỡ đem họ rời khỏi Việt Nam; để đổi lại, Mỹ Dung sẽ cộng tác với chính phủ để làm mọi chuyện khi nào họ cần đến.

Đô đốc hứa sẽ cử người tiếp xúc để tìm cách giúp cho gia đình Mỹ Dung. Sau 1 thời gian ngắn Dung đã nhận được điện thoại của Trung tá Dave Smith, nói ông sẽ đến nhà Mỹ Dung để bàn chuyện giúp đem gia đình nàng rời VN. Chưa đến 24 giờ sau, một nhân viên tình báo CIA tên là Bob Jantzen đã đến tiếp xúc với Mỹ Dung và đã lấy các chi tiết để giúp đem mẹ và em cuả chị rời VN đến nơi an toàn.

Ngày 23 tháng 4 năm 1975, gia đình của Mỹ Dung đã đến được Guam an toàn; 5 ngày sau, cả gia đình đã đến phi trường Honolulu, Hawaii để đoàn tụ với Mỹ Dung.

Ít ngày sau, vợ chồng Mỹ Dung qua trung gian của nhân viên CIA Bob Jantzen đã được gặp 1 người cán bộ tên là Robert Hall đến từ Washington DC.

Sau lần gặp gỡ này, Mỹ Dung đã được bố trí làm việc cho CIA và sau vài năm hoạt động, có những lần vào tận hang ổ của CSVN ở New York, Washington DC, San Francisco hoặc Paris.

Mỹ Dung đã phá vỡ các ổ CSVN nằm vùng nấp dưới danh nghiã các Hội Liên Hiệp Việt Kiều, Hội Việt Kiều Yêu Nước; qua đó những khuôn mặt cộng sản nằm vùng như Nguyễn Thị Ngọc Thoa (1 nữ cán bộ điều hành một mạng lưới tình báo của CSVN ở Washington DC), Nguyễn Văn Lũy (Chủ tịch Hội Việt kiều yêu nước ở San Francisco), Huỳnh Trung Đồng (Chủ tịch Hội Liên Hiệp Việt kiều ở Paris), Nguyễn Ngọc Giao (một cán bộ hoạt động về Việt kiều ở Pháp v.v…

Nhưng vụ án lớn Mỹ Dung đã phá được là ổ gián điệp ở Hoa Kỳ là vụ Đại sứ VC Đinh Bá Thi, David Trương (tức Trương Đình Hùng, con trai của luật sư Trương Đình Dzu, 1 ứng cử viên đối lập tranh chức Tổng thống với ông Nguyễn Văn Thiệu ở Miền Nam Việt Nam) và 1 nhân viên cao cấp tên Ronald Humphrey, làm việc ở Tầng lầu 7 Bộ Ngoại giao Hoa kỳ. Tất cả các nhân vật liên hệ bị ra toà và bị xử án (vì có bằng chứng cụ thể là những tài liệu đánh cắp bị cơ quan an ninh chụp được).

Kết quả Đinh Bá Thi bị trục xuất về VN và bị chết trong một tai nạn xe do VC dàn cảnh vì nghi ngờ lòng trung thành của Thi; còn Trương Đình Hùng tự David Trương và Humphrey mỗi người lãnh 15 năm tù. Cho đến nay, những người này cũng đã mãn hạn án tù. Nghe nói Trương Đình Hùng đã sang Âu Châu sinh sống.

Trong thời gian từ 1975 đến 1977, Mỹ Dung đã nhiều lần gặp Cha mình: lần thứ nhất tại Tokyo, Nhật Bản khi Dung đọc trên tờ Japan Times thấy có đăng tin và hình của Đại sứ Đặng Quang Minh sẽ cùng 1 cán bộ sộng sản khác tên Đỗ Quang Oánh đến Tokyo để tham dự một Hội Nghị Quốc Tế về chống bom Nguyên tử.

Quá mừng, Dung liền dắt theo con trai (Lance) bay sang Tokyo để gặp cha sau hơn 20 năm xa cách. Nhưng trái với những suy nghĩ về tình phụ tử, Dung đã nhìn thấy rõ hơn lòng trung thành của cha mình với chủ nghĩa cộng sản.

Ông nhất định đổ diệt cho Đế quốc Mỹ và CIA đã giết Hải Vân và ông cũng nói với Dung rằng chính những kẻ này đã bắt ép mẹ và em của Mỹ Dung đi sang Mỹ.

Cả hai điều này Mỹ Dung biết rất rõ là Hải Vân không bị ai giết cả mà chỉ là tai nạn, còn chuyện ép gia đình đi di tản, cũng chẳng có ai cưỡng ép mà do chính sự hy sinh của Mỹ Dung để cứu mẹ và em mình vì sợ hãi họ gặp hiểm nguy khi cộng sản xâm chiếm hoàn toàn Miền Nam.

Qua lần gặp gỡ với người cha ruột là một cán bộ cao cấp cộng sản, Mỹ Dung đã nhìn thấy hố cách biệt và những mâu thuẫn giữa cái nhìn từ hai phiá đối nghịch nhau. Ngay đứa con của Mỹ Dung, chỉ là một đứá trẻ 5 tuổi mà đã biết nhận xét về cộng sản khi cháu nói với người thông ngôn của ông ngoại mình (đại sứ Đặng Quang Minh) như sau:

-Tôi đã nghe nói cộng sản giết hại đàn bà và trẻ em ở quê hương của mẹ tôi.

Ông ta hỏi: “Cháu nghe ở đâu những điều đó?”

-Mẹ tôi giúp đỡ những người ty nạn. Họ đã kể cho mẹ tôi nghe những sự sợ hãi đối với cộng sản. Tôi hy vọng ông đừng gây tổn hại cho mẹ tôi và tôi.

Rồi cháu còn nói: “Tôi hy vọng rằng ông sẽ đối xử tốt với người Sàigòn. Tôi đã ở đó và họ rất tốt với tôi”.

Người thông ngôn bèn nói: “Tôi sẽ đối xử tốt với người Sàigòn. Cháu đừng lo”

Lance lại nói: “Cha tôi là một người Mỹ, nhưng ông ấy rất buồn khi thấy dân chúng bị cộng sản giết hại”

Mỹ Dung đã xin lỗi cha về những gì cháu Lance vừa nói, và ông Đặng Quang Minh đã cho rằng “người lớn đầu độc con nít về những điều như vậy, chứ con nít không đáng trách” (trang 246)

Trong lần gặp này, ông Đặng Quang Minh đã nói với Dung: “Ba không muốn làm con thay đổi, nhưng ba cũng muốn rằng con đừng hủy hoại niềm tin của ba” (trang 247)

Lần gặp cha thứ hai vào giữa tháng 9 năm 1975, Mỹ Dung cùng với mẹ (bà Trần Thị Phàm) sang Paris để gặp ông Đặng Quang Minh nhân dịp ông sang công tác ở đây. Lần gặp gỡ này, cả ông Đặng Quang Minh lẫn Phan Thanh Nam, xử lý thường vụ Đại diện của Chính Phủ Lâm Thời MTGPMN tại Pháp đều động viên mẹ và em của Mỹ Dung trở về VN; mà họ coi như đó sẽ là một chiến thắng lớn khiến đế quốc Mỹ phải bẽ mặt. Nhưng bà Trần Thị Phàm nhất quyết không trở về VN và cũng không dự bữa tiệc do Đại sứ VC Võ Văn Sung khoản đãi.

Sau khi cha rời Paris trên một chuyến bay của hãng Aeroflot, Mỹ Dung được đưa đến gặp Đại sứ Võ Văn Sung và ông này đã có ý định móc nối chồng của Mỹ Dung làm việc cho chúng sau này. Khi trở về Hoa Kỳ, Mỹ Dung được CIA yêu cầu dọn lên vùng Washington DC sinh sống.

Phan Thanh Nam cũng tuyển mộ Mỹ Dung làm việc cho cộng sản để thu lượm tin tức trong chính quyền Hoa Kỳ và chúng khuyên Mỹ Dung phải giả vờ như là một người chống cộng. (nguyên văn: “You should even pretend that you are anti-communist” - Trang 322)

Ngày 13 tháng 12 năm 1977, vợ chồng Mỹ Dung cùng bà Trần Thị Phàm đến Heathrow, Anh quốc để đón ông Đặng Quang Minh. Sau đó lại có Hoà Bình, em của Mỹ Dung cũng sang bằng chuyến phi cơ khác. Gia đình đã gặp nhau trong những ngày Giáng Sinh lạnh giá ở Anh; mọi người nhân dịp này cùng kêu gọi ông Đặng Quang Minh hãy nghỉ hưu để đoàn tụ với gia đình, nhưng ông cương quyết từ chối, ngay cả việc ở lại căn nhà số 8 Regal Lane, Luân đôn. Nhân dịp này nhóm CIA đã có kế hoạch bắt cóc ông Minh nếu Mỹ Dung đồng ý; nhưng sau cùng chị đã từ chối thực hiện kế hoạch này.

Qua những liên hệ với Võ Văn Sung, Phan Thanh Nam, Đinh Bá Thi v.v… và các ổ cộng sản trá hình dưới các chiêu bài Hội Việt Kiều Yêu Nước, Hội Việt Kiều Đoàn Kết, Hội Ái hữu Việt kiều v.v…

Hơn nữa được sự móc nối của Phan Thanh Nam để làm việc cho chúng; Mỹ Dung đã trở thành một gián điệp nhị trùng, xâm nhập vào hang ổ của CSVN tại Hoa kỳ và Pháp để phá vỡ một ổ gián điệp đã đánh cắp những tài liệu của chính phủ Hoa kỳ ở cấp cao. Việc này cũng dắt đến những hệ lụy bởi sự hăm doạ dưới hình thức thư nặc danh hoặc xâm nhập vào nhà riêng của Mỹ Dung để đập phá đồ đạc v.v… nhưng Mỹ Dung cương quyết làm một công việc phải làm là dẹp các tổ chức cộng sản đang hoạt động trên đất Mỹ.

Toàn bộ những tên gián điệp cộng sản đã bị đưa ra toà và người nhân chứng trong vụ này là một người mang mật danh Keyseat có điạ chỉ ở nhà số 8 Regal Lane, Luân đôn; chính là tác giả của quyển sách Nghìn Giọt Lệ Rơi.

Toàn thể những cán bộ điệp báo của CSVN đã bị đưa ra toà và bị giam giữ nhiều năm; riêng Đinh Bá Thi vì có quy chế ngoại giao nên bị trục xuất về nước và cũng bị cộng sản thanh trừng dưới hình thức tai nạn.

II. CON NGƯỜI CỘNG SẢN KHÔNG CHÚ TRỌNG TÌNG CÃM GIA ĐÌNH

Đọc từng trang sách cho đến trang cuối, gấp cuốn sách lại mà người đọc còn bâng khuâng. Những trang sách với giọng văn trong sáng, mạch lạc và lôi cuốn vì những pha gay cấn khi một người phụ nữ Việt Nam phải vào tận hang ổ của cộng sản ở Paris, ở New York, ở Luân đôn để làm gián điệp nhị trùng. Hấp dẫn và nghẹt thở không kém truyện của Ian Fleming hay Alfred Hitcock.

Nhưng qua đó người đọc cũng ngậm ngùi trước sự hy sinh lớn lao của Mỹ Dung trước một người cha chỉ biết có những đồng chí và đảng. Ông quay lưng trước mọi lời năn nỉ của vợ con sau hơn 20 năm chia cách; thậm chí khi gặp nhau lần đầu tiên với con gái ở Đông Kinh (Nhật bản) ông đã không dám nhận Mỹ Dung là con gái ruột mà chỉ giới thiệu với các đồng chí của ông chị là người cùng quê.

Tình cảm ruột thịt gia đình, nhất là tình cha con, tình vợ chồng sau 20 năm chia xa lẽ ra phải quyến luyến không rời khiến người đọc phải bồi hồi xúc động, nhưng ngược lại ông vẫn coi trọng đảng của ông, tổ chức của ông và các đồng chí của ông hơn.

Hay nói cho đúng hơn con người cộng sản một khi đã tuyên thệ dưới cờ đảng, họ chỉ biết trung thành với đảng, nhắm mắt đi theo con đường của đảng, gạt bỏ mọi tình cảm huyết thống gia đình; vì vậy khi gia nhập vào cộng sản họ luôn luôn dùng từ “thoát ly gia đình” đã nói lên sự thoát ly mọi liên hệ, ràng buộc gia đình, vợ con, huyết thống; đối với họ chỉ còn có đảng là con đường duy nhất họ gắn bó đời họ.

Sau ngày 30/4/1975, người dân Miền Nam, đã được chứng kiến những người cha từ trong rừng trở về và chối bỏ giúp đỡ, bảo lãnh con ruột của mình là quân nhân của Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà đang bị cộng sản giam cầm đầy ải trong các lò tập trung cải tạo; trong khi nếu đặt trường hợp ngược lại, người Miền Nam sẵn sàng làm mọi cách để cứu giúp kẻ thâm tình của mình.

Trường hợp Dương Văn Minh che giấu người em ruột của ông, Dương Văn Nhựt là một cán bộ cộng sản ở trong nhà của Minh cả tháng trời là một thí dụ điển hình.

Còn rất nhiều trường hợp khác như thế, người viết không liệt kê trong bài này.

Chính ông Đặng Quang Minh đã thú nhận qua câu trả lời Mỹ Dung khi chị nêu câu hỏi với ông về số phận những người tù binh Mỹ còn ghi nhận mất tích: “…but you must understand that before me is the party. It is not simple as you think” (…nhưng con phải hiểu rằng trước mặt Ba còn có đảng. Không đơn giản như con nghĩ đâu.) (Trang 243)

Mặc dù ông Đặng Quang Minh nói rằng:

“…Ba không muốn tranh cãi với con. Ba không bao giờ muốn thay đổi tư duy của con. Nếu con cảm thấy hài lòng và sung sướng với niềm tin của con thì ba cũng cảm thấy hạnh phúc cho con. Gia đình thì rất qúy giá đối với ba, con biết không?”.

No comments:

Blog Archive