Friday, June 12, 2015

BS Nguyễn Ngọc Khôi: Thư gửi VNEXPRESS về Nghị Quyết 36 và Chỉ Thị 45 của Bộ Chính Trị Cộng Sản Việt Nam

May 30, 2015

Rất tiếc là tờ báo này của chính quyền Cộng Sản Việt Nam nên không thể có cuộc đối thoại thẳng thắn, trực diện với họ. Họ không có quyền đối thoại ngay thẳng, thật thà với chúng ta.

Tuy nhiên, tôi vẫn thấy cần viết lên những nhận định riêng để rộng đường dư luận. Tôi không mong gì họ có phương tiện đọc được những giòng này. Hoặc có đọc thì cũng ngậm miệng, không thể trả lời, vì trả lời sao được khi còn là bồi bút cho chuyên chính và khoác loác?

Vậy xin phép anh em cho tôi được phép viết cho họ vài lời dù không mong gì họ có thể đọc.

Trước khi đọc bài trả lời của tôi dưới đây, xin quý vị vùng anh em xem bài của ông(bà) Xuân Hoa trong VnExpress:

http://vnexpress.net/tin-tuc/thoi-su/bo-chinh-tri-keu-goi-nguoi-viet-o-nuoc-ngoai-xoa-bo-mac-cam-dinh-kien-3224495.html

Thân gửi Ông (Bà) Xuân Hoa
VNEXPRESS

Tôi có cơ hội đọc bài đang trên VNEXPRESS ngày thứ ba, 26/5/2015 nói về việc Bộ Chính Trị kêu gọi ngưởi Việt ở nước ngoài xoá bỏ mặc cảm, định kiến.

Tôi rất đỗi ngạc nhiên khi Bộ Chính Trị của các anh có gan viết những giòng điêu ngoa, giả nhân giả nghĩa này. Dù biết các anh không thể đọc những giòng tôi viết, tôi vẫn muốn nêu lên đây những lỗi sai ngữ vựng cùng văn phong của Bộ Chính Trị các anh:

Định kiến”? Tại sao lại định kiến? Tất cả những gì đảng CSVN đã làm cho dân Việt khốn khổ còn đầy đủ tang chứng. Sao có thể gọi là định kiến. Nếu Cộng Sản Việt Nam thật tâm yêu nước, xoá bỏ hận thù, nếu đừng hứa đi học tập cải tạo 1 tháng rồi tù kẻ thua trận hàng chục năm, xử tử hay bỏ họ đói thì ai cần phải có định kiến với Công Sản làm gì? Nếu không thảm sát người dân Huế năm Mậu Thân thì ai cần giữ định kiến là người Cộng Sản tàn bạo hơn loài thú? Ai cho phép các anh đòi hỏi chúng tôi khép lại quá khứ khi các anh giết người không gớm tay? Đánh đập kẻ thù không thương tiếc? Ai cho phép các anh đòi chúng tôi khép lại quá khứ khi hàng chục ngàn thương binh Việt Nam Cộng Hoà, cụt tay, cụt chân bị các anh đuổi ra khỏi Quân Y Viện khi các anh vào chiếm miền Nam và cho đến bây giờ họ còn sống vất vưởng trên hè phố Saigon, mà các anh đã đổi thành Thành Phố Hồ Chí Minh.

Thành phố HCM, tên anh hùng của các anh sao có nhiều người khốn khổ đến như vậy? Làm sao chúng tôi khép quá khứ khi các anh còn để những lở loét do chiến tranh gây nên còn vất vưởng trên đường phố Saigon của chúng tôi? Và cả trên mặt các anh nữa, với những lời tuyên bố ồn ào, đạo đức giả? Ai cho phép anh khuyên chúng tôi quên quá khứ khi cán bộ của các anh lấy mỗi người hàng chục lạng vàng để làm lơ cho người liều chết bỏ xứ đi trên những con thuyền mỏng manh để rồi 90 phần trăm làm mồi cho cá mập?

Ai cho phép các anh đòi hỏi chúng tôi phải bỏ định kiến khi mà những ngày đầu của phong trào Cải Cách Ruộng Đất, người nạn nhân đầu tiên bị xử bắn lại là một ân nhân của các anh, một người đàn bà? Bà đã mang hết của cải, vàng bạc ra cúng “ Cụ” và “Cách Miệng” của các anh. Chưa hết, khi bỏ hình hài của bà vào áo quan, bọn cán bộ mất dạy thay mặt các anh đứng lên thây người ta giộng xuống như bỏ vào va-li. Các anh còn nhớ tên bà nạn nhân bất hạnh nay không hay các anh lâu ngày đã quên rồi? Để tôi nhắc các anh: đó là Bà Nguyễn Thị Năm, có cửa tiệm Cát Hanh Long ở Hải Phòng. Thời đầu cách miệng, Bà Năm nuôi ăn ở trong nhà những tên như Trường Chinh, Võ Nguyên Giáp, Lê Đức Thọ.v…v… Thế mà chúng và “Cụ” của các anh bất nhân bất nghĩa không cứu vớt. Lúc đó tôi mới 10 tuổi. Giờ đây, tôi trên 70. Thế mà tôi vẫn còn “định kiến” đấy các anh ạ.

Mặc cảm”. Tại sao chúng tôi lại mặc cảm với các anh dù thua trận? Người thành Athènes thua người thành Sparte, họ có mặc cảm đâu? Vì văn hoá Athènes so với văn hoá Sparte một trời một vực. 25 thế kỷ rồi mà nhân loại vẫn nhắc Athènes và văn hoá của họ với những lời nể vì và quý trọng. Có ai nhắc tới văn hoá Sparte nữa đâu? Văn hoá Việt Nam Cộng Hoà chúng tôi hơn các anh nhiều lắm. Các anh cứ hỏi những chiến sĩ trong quân đội các anh khi vào đến Saigon bị ngộp như thế nào khi đứng trước sự giàu có không những về vật chất mà về tinh thần của dân Saigon?

Lính của các anh khi vào đến Saigon, chiếm nhà dân, thấy cái câu tiêu ngồi của dân Saigon, có chút nước phía dưới, bèn thả cá trong đó. Trình độ như vậy, việc gì chúng tôi lại mặc cảm với các anh?

Khi Nguyễn Minh Triết sang thăm Hoa-Kỳ, được vào nhà Trắng, anh ta mặc một bộ âu phục nhưng vì lạnh, thay vì mặc áo choàng manteau, anh đánh một cái áo len bên trong, trông như ngố rừng mới ra tỉnh. Các anh thử kiểm soát lại cái hình chụp thời đó xem tôi nói có đúng không. Lại nữa, khi đi thăm đại học Harvard, đứng cạnh một bức tượng, “ngài” còn với tay lên vịn chân bức tượng, giống như “sến’ của chúng tôi chụp hình hay có thói với tay vịn lên cành hoa.

Nguyễn Tấn Dũng trang phục khá hơn. Nhưng khi sang thăm Pháp, lúc đó Thủ Tướng Pháp tên là Jean-Marc Ayrault. Khi đọc tiếng Pháp thì phải đọc “Mác Ê Rô”, Thủ Tướng nhà các anh lại đọc diễn văn gọi ông Thủ Tường Pháp là “ Monsieur Maquereau”. Maquereau tiếng Pháp là Ma Cô. Đài truyền hình Pháp chế riễu Thủ Tướng các anh trong suốt một tháng. Tôi không trách Nguyễn Tấn Dũng vì ông ta xuất thân là Y-Tá của các anh (không phải Y-Tá của chúng tôi giỏi hơn nhiều). Nhưng Trưởng Ban Nghi Lễ của các anh đâu? Giáo Sư Tiến Sĩ, Phó Tiến Sĩ khét danh Ngoại Ngữ của các anh đâu mà để Thủ Tướng ứng xử thảm hại như vậy? Mất thể diện Quốc Gia!

Các anh có bao giờ thấy Tổng Thống Ngô Đình Diệm và Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu xử sự như vậy đâu? Họ trang trọng, học thức hơn các “ vị lãnh đạo” của các anh nhiều.Vậy làm sao chúng tôi lại phải mặc cảm với người Cộng Sản được?

Chính quyền các anh cho ông Thứ Trưởng (tép riu) Nguyễn Thanh Sơn sang Hoa-Kỳ vận động ngoại giao người Việt Hải Ngoại. Khi được vô tuyến truyền hình phỏng vấn, ông mặc mộ bộ đồ quần nọ áo kia, bụng phưỡn ra, áo hở cổ, không cà vạt (coi you tube), ngồi vắt chân như anh hàng thịt. Thử hỏi các vị làm tại Bộ Ngoại Giao thời Đệ Nhất hay Đệ Nhị Cộng Hoà của nước tôi có dám trang phục như vậy mà còn mong giữ được việc không bị đuổi không? Dĩ nhiên quen với phong tục trang nhã, chúng tôi có định kiến, chúng tôi không thể có mặc cảm với ông Nguyễn Thanh Sơn, chỉ có thương hại.

Tội nghiệp cho Nguyễn Thanh Sơn. Hắn ta cũng cố gắng làm theo nghị quyết số 36 của các anh. Cũng có thiểu số về thăm Trường Sa Hoàng Sa với hắn (khi Trung Cộng đi ngủ không canh gác). Cũng có thiểu số đón gió bàn tới chuyện Hoà Hợp, Hoà Giải. Môi trường Dân Chủ nó thế. Không phải cái gì cũng phải “Nhất Trí” như các anh. Nhưng chỉ là thiểu thiểu số. Ngay trong báo các anh, các anh chỉ dám đăng lên hình các em du học sinh, con cháu các anh ở Nhật. Nhật Bản không phải là xứ người Việt tỵ nạn Cộng Sản di trú. Sao các anh không sang miền Nam California, hay miền Đông Hoa Thịnh Đốn, sang Đức, sang Pháp, nơi Nguyễn Thanh Sơn hoạt động ráo riết? Nơi có thật đông đồng bào tỵ nạn Cộng Sản? Mỗi lần những nhân vật lãnh đạo các anh đến những nơi trên, đều được chúng tôi tiếp đón bằng cờ vàng ba sọc đỏ, biểu tình phản đối. Chủ Tịch các anh, Trương Tấn Sang, không giết được chúng tôi, chúng tôi thoát khỏi gông cùm CS, hắn trở mặt “nhân nghĩa bà Tú Đễ” ( tôi còn nhớ câu rất Bắc Kỳ này) cám ơn Tổng Thống Obama đã lo cho dân gốc Việt Nam. Đánh không xong, tha mày làm phúc. Ai nhờ nó cám ơn Tổng Thống Mỹ?

Cùng hướng tới tương lai”: Tương lai nào? Có phải tương lai làm quân lỵ cho quan thầy Trung Cộng không? Hồ Chí Minh, Võ Nguyên Giáp lạy Mao Trạch Đông xin viện trợ. Nó gửi Trần Canh qua cố vấn, đánh trận Cao Bắc Lạng. Lã Quý Ba sang cố vấn chính trị, Vi Quốc Thanh sang điều khiển trận Điện Biên. Giờ này chúng đòi các anh trả nợ. Các anh nhường Tây Nguyên cho chúng khai thác Bauxite. Tỉnh nào cũng có nơi đặc biệt cho Tàu Cộng. Người dân không có quyền bén mảng vào. Cả bãi tha ma của chúng cũng không được vào.Tương lai tối quá.

Chỉ có một lối thoát: muốn xa Trung Cộng, phải lật đổ Đảng Cộng Sản. Các anh khuyên chúng tôi “nên tin cậy lẫn nhau” . Làm sao tin cậy các anh khi các anh bán nước cho Trung Cộng? Nguyễn Phú Trọng nó có lên tiếng chống Trung Cộng đâu?

Cộng Sản làm gì có tương lai. Người Ba Lan, Đông Đức, Hung Gia Lợi biết thế. Các anh không biết vẫn theo con đường cụt Cộng Sản. Làm gi có tương lai? Làm gì có tương lai khi làm nô lệ cho Tàu Phù?

Chấp nhận những điểm khác nhau”: Chu choa! Cộng Sản chấp nhận quan điểm khác nhau từ hồi nào vậy? Khởi đầu “Cách Miệng” của các anh, người nạn nhân đầu tiên chỉ vì không cùng quan điểm với các anh là Thượng Thư Bộ Học Thượng Chi Phạm Quỳnh. Khi giết ông, các anh nhẫn tâm dùng xẻng đập vỡ đầu ông, các anh hành động như thú. Sau Phạm Quỳnh, biết bao nhiêu người bị các anh thủ tiêu chỉ vì không đồng quan điểm.

Chấp nhận những điểm khác nhau” … lại còn thêm “không trái với lợi ích chung của dân tộc”. Thế nào là không trái với lợi ích của dân tộc? Ai định nghĩa thế nào là không trái với lợi ích của dân tộc? Các anh, chúng tôi hay có Tối Cao Pháp Viện ? Mà các anh có Tối Cao Pháp Viện không nhỉ? Vậy ai giải quyết khi các anh và chúng tôi không đồng ý? Hay các anh lại dùng súng thủ tiêu chúng tôi? Thật là viên thuốc độc bọc đường! Các anh nói cho Mỹ nó nghe, đừng nói với chúng tôi như vậy. Và có lẽ tôi đúng, các anh đang nói, hy vọng làm vừa lòng ông John Mc Cain, mới sang thăm các anh, ông Tổng Thống Obama với hy vọng nước Mỹ sẽ che chở cho các anh khỏi nạn phương Bắc. Sao các anh thỏ ngây quá vậy. Hoa Kỳ và Trung Cộng có trò chơi riêng của cường quốc. Việt Nam chỉ là con tốt trên bàn cờ của họ

Rõ ràng, cách đây 10 năm, các anh đã đẻ ra Nghị Quyết 36 đối phó với người Việt tỵ nạn CS. Các anh đã không thành công vì không ai tin các anh. Nay lại ra cái Chỉ Thị 45 này. Và rồi còn bao nhiêu Nghị Quyết, Chỉ Thị nữa? 45, 57, 69, vân vân và vân vân? Thôi các anh đừng tốn công. Với cố gắng của các anh đã có người dại nghe theo, mang tiền của về làm ăn với các anh, bị các anh lấy luật này luật nọ, tịch thu tài sản của người ta, họ lại mò về Mỹ. Có người mộng về hưu tại quê nhà. Khi đau vào nhà thương các anh, bị Bác Sĩ được các anh huấn luyện vòi tiền, cũng bèn mò về…Mỹ. Tôi biết có một Bác Sĩ rất thành công miền Bắc California, ông thành công và thừa tiền, chỉ muốn về giúp đỡ dân Việt. Ông bèn mua đủ mọi dụng cụ Y-Khoa, đủ máy thông động mạch tim. Ít lâu sau, ông ta cũng bị các anh “mời” ra đi vì có lẽ ông này ngoài việc giảng dạy chuyên môn, đã chót dạy và nói nhiều vê Tự Do Dân Chủ ở Hoa-Kỳ nhiều quá?

Thôi các anh hãy để Nguyễn Thanh Sơn trong cương vị Thứ Trưởng đi. Dù không được việc gì, đó không phải vì lỗi anh ta mà vì chúng tôi hết tin tưởng các anh. Các anh cứ để Nguyễn Thanh Sơn trong công việc các anh giao phó. Ít nhất, anh ta đã trở thành trò tiêu khiển của chúng tôi. Trưởng thành trong nôi của Việt Nam Cộng Hoà, không phải một Quốc Gia Công An, trải qua 40 năm sống tại các nước dân chủ, làm sao các anh kiếm được người thuyết phục chúng tôi? Chúng tôi sẽ dạy con cái về cái Chính Thể Cộng Sản Công An của Cộng Hoà Chủ Nghĩa Xã Hội Việt Nam. Chúng sẽ rạt ra xa cho đến khi các anh tự chôn các anh với những lời láo khoét và tâm hồn chồn cáo. Rồi chúng sẽ về giúp lớp trẻ xây dựng lại một nước Việt Nam hùng cường, tư cách hơn, không học cái điếm đàng, ăn gian nói dối của Tàu Cộng.

Khi nào các anh có tự do viết những gì các anh nghĩ như tôi đang thoải mái viết lá thư này, các anh báo cho tôi biết, tôi sẽ lại vui lòng tiếp chuyện. Tôi không cấm được các anh viết cho người trong nước vì đó là phận sự do xếp Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang, Nguyễn Tấn Dũng của các anh giao phó. Nhưng khi anh viết như thế này mà gửi ra ngoại quốc, con vẹt JoJo (tôi nuôi con vẹt Phi Châu xám rất giỏi nói tiếng người) của tôi nó kêu lên “Bố ơi, xạo quá!!”. Thôi, xin các anh đừng lấy vải thưa che mắt thánh nữa (lại một câu rất Bắc tôi còn nhớ)

Chào các anh,

Nguyễn Ngọc Khôi, SVHD16

No comments:

Blog Archive