Tuesday, April 29, 2008

Những huyền thoại cần phải được xóa bỏ

Những huyền thoại giống như những lớp kính râm mà chúng ta đang bị đeo. Có thể tự chúng ta đeo hoặc do bị bọn việt gian cộng sản đeo vào mắt chúng ta. Có người nhìn qua lăng kính màu hồng, thấy đời tươi đẹp quá, cứ phấn khởi mà ngồi đó để chờ vị cứu tinh của dân tộc xuất hiện, đó là một ông Goóc Ba Chớp Việt Nam nào đó. Có người nhìn qua lăng kính màu đen, tối quá, đi bị vấp té. Có người tưởng mình bị loạn thị, lo đi bác sĩ nhãn khoa. Thật ra, vấn đề rất đơn giản: chỉ cần tháo bỏ mấy lớp kính râm, quăng vào sọt rác là chúng ta sẽ được sáng mắt như cũ! Sau đây chúng ta thử tìm hiểu xem những lớp kính râm ấy - huyền thoại- đã tác hại đến chúng ta như thế nào trong công cuộc đấu tranh cho tự do, dân chủ cho đất nước? Và chúng ta phải có những biện pháp đối phó với những huyền thoại ấy như thế nào?

Huyền thoại 1:

Chỉ có những người cộng sản mới diệt được cộng sản mà thôi. Dĩ độc trị độc. Muốn xóa bỏ hay canh tân chế độ cộng sản thì chúng ta phải chịu khó NGỒI CHỜ một ông Goóc Ba Chớp hay một ông Goóc Ba Nháng nào đó, đang ở trong bộ chính trị hay đang ở trong trung ương đảng hay đã về vườn, đứng dậy phất cờ khởi nghĩa.
Người Việt ở hải ngoại không thể làm được cái gì hết. Họ chỉ là những con bò sữa. Nhiệm vụ chính của họ là gởi tiền về yểm trợ cho những nhà dân chủ ở trong nước để những người này ..... NGỒI CHỜ mấy ông CHỚP-NHÁNG!!!

Nhận xét:

Đây là luận điệu tuyên truyền rất bố láo, bịp bợm của bọn việt gian cộng sản tung ra, thông qua mạng lưới tay sai của bọn chúng để ru ngủ người dân trong và ngoài nước. Chúng ta cần ý thức rõ:

- Muốn chấm dứt tình trạng nô lệ thì phải HÀNH ĐỘNG NGAY, CÀNG SỚM CÀNG TỐT. Đã làm nô lệ được 63 năm rồi, còn muốn ngồi chờ tới bao giờ? Hay muốn ngồi chờ tiếp 37 năm nữa cho đủ 100 năm

- Tại sao chỉ có cộng sản mới diệt được cộng sản, còn người quốc gia là đồ bỏ? Hồi thời tổng thống Ngô Đình Diệm, kế hoạch ấp chiến lược, tát nước bắt cá, không diệt gần hết hạ tầng cơ sở của việt cộng là gì? Vụ đấu tranh vừa rồi của đồng bào ta tại San Jose đòi lại cái tên "Little Sai Gon" không phải là một đòn chí tử, một cú đấm như trời giáng vào mặt mấy tên đầu gấu trong bộ chính trị việt cộng hay sao? Bọn chúng muốn dùng 65 triệu đô để mua đứt khu phố người Việt nhưng chúng đã bị thất bại hết sức thảm hại! Những con "MA" âm binh của bọn chúng đã bị cộng đồng ta đánh cho chèm bẹp, sứt càng gãy gọng. Những tên phù thủy điều khiển âm binh sẽ có ngày bị chính những âm binh quay lại quật chết bọn chúng!

- Bất cứ người dân nào cũng có thể diệt được cộng sản miễn là họ có tấm lòng yêu nước, không cần biết người dân đó đang ở trong nước hay ngoài nước và không nhất thiết phải là đảng viên cộng sản.

- Huyền thoại 1 nhằm dụ dỗ người Việt ở hải ngoại gởi tiền về cho những nhà dân chủ BỊP và ĂN BÁM hay nói trắng ra là gởi tiền về để nuôi bọn việt gian cộng sản cho chúng thêm béo tốt, thêm sức mạnh để chúng tiếp tục đè đầu cỡi cổ 85 triệu dân trong và ngoài nước! Chẳng hạn hiện nay đảng Dân Chủ 21 đang quyên tiền để thực hiện bộ phim về cuộc đời của nhà DÂN CHỦ DỎM Hoàng Minh Chính. Ông bà nào ở hải ngoại có muốn CHẾT NGU cho lũ lưu manh chính trị điếm đàng thì cứ việc gởi tiền về!!!

Huyền thoại 2:

NHỮNG NHÀ DÂN CHỦ HEO MỌI.

-Mấy ông việt cộng ổng giỏi về chính trị lắm. Phải là mấy ông việt cộng ở trong nước trốn ra được nước ngoài, phải là mấy ông đảng viên cộng sản ly khai hay phản tỉnh thì mấy ổng nói chuyện chính trị nghe mới có giá trị!

Nhận xét:

Đây là cái tâm lý "chuộng đồ ngoại" đảo ngược. Tâm lý người Việt trong nước luôn luôn chuộng đồ ngoại. Bất cứ cái gì được chế tạo ở ngoài nước thường được đánh giá cao hơn những đồ "lô" (lô can - đồ trong nước) Cái tâm lý này nó đã được hình thành từ lâu đời, lâu dần nó đã biến thành một thứ gien di truyền. Một sản phẩm tiêu dùng, ví dụ như một đôi giày, nếu mang các nhãn hiệu như "made in USA - France- Italy- Japan- Taiwan- Thailand" ..v..v.. thì được các chủ nhân của nó trân quý vô cùng, mặc dù chưa chắc gì nó đã đẹp bền bằng những đôi giày nội địa. Còn về mặt tư tưởng thì những tên cộng sản bò tót mỗi khi muốn làm cho ra vẻ quan trọng, trí thức, thường mở đầu những câu nói của chúng như:

- Ông Các Mác/ ông Lê Nin/ ông Ăng Ghen/ bác Mao Trạch Đông đã nói rằng ....

Tôi nhớ hồi còn ở Việt Nam, tôi đã chứng kiến một cặp vợ chồng sống ở Pleiku về Sài Gòn thăm người chú ruột. Hai vợ chồng này khệ nệ đem về thành phố một con .... heo mọi. Người cháu nói với ông chú:

- Thưa chú Bảy, vợ chồng cháu ở xa, có chút món quà địa phương đem biếu chú!

Ông chú vừa trông thấy con heo đã vội trầm trồ:

- Ồ, con HEO MỌI!

Sợ mọi người trong nhà chưa hiểu rõ thế nào là heo mọi nên ông bèn đi luôn một đường giải thích:

- Heo mọi chính là heo rừng đó. Heo rừng tức là heo sống ở .... trong rừng! Loài heo mọi thịt rất săn chắc, giống nhỏ con, lùn. Con nào nặng tối đa chỉ khoảng hai chục ký. Heo mọi mà làm đồ nhậu thì hết xảy!

Những "nhà dân chủ" ở trong nước mà trốn ra nước ngoài hay được việt cộng cho xuất cảng ra hải ngoại cũng giống như những con HEO MỌI ở trên rừng về thành phố. Những "nhà dân chủ" như Hoàng Minh Chính, Bùi Tín, Vũ Thư Hiên, Nguyễn Minh Cần chính là những con heo mọi. Khi ra hải ngoại những tên này tha hồ nói phét một tấc tới trời và nhất là khi bọn chúng lết được đến hang Bắc Pó tại quận Cam thì được đón tiếp hết sức long trọng. Những tên bưng bô tha hồ xun xoe, điếu đóm chỉ vì đây là "đồ nội thứ thiệt", là những con HEO MỌI! Và khi "diễn thuyết" thì những tên này thường trích dẫn những thành tích "heo mọi" của mình để hù hè khán giả:

- Hồi còn ở trong đảng tôi đã thấy/ tôi đã nghe/ tôi đã phát biểu/ tôi đã chống đối/ tôi đã đấu tranh/ tôi đã gặp bác Hồ/ tôi đã từng chống đối Duẩn-Thọ ....

Những thằng việt cộng là những thằng lưu manh nói phét. Muốn nhìn thấy BẢN CHẤT của bọn chúng không có gì là khó. Người quốc gia đã nhìn thấy từ hồi kháng chiến chống Pháp rồi. Bọn chúng không phải là một cái gì huyền bí như vũ trụ để chúng ta không thể biết mà phải chờ được nghe những con HEO MỌI nói thì mới biết thế nào là cộng sản!

Còn giỏi về chính trị? Chính trị theo kiểu của bọn việt gian cộng sản chính là sự tổng hợp của toàn bộ những sự tàn ác, tham lam, hèn hạ, đểu cáng, lưu manh, điếm đàng của cả loài người, của bọn Tàu cộng mà thành! Bằng những kinh nghiệm sống của chúng ta, bằng cả núi tài liệu sẵn có và bằng những nhân chứng còn sống, chúng ta thừa sức hiểu rõ bản chất của bọn chúng. Và thừa biết cách làm thể nào để làm cho cái chế độ cực kỳ tham tàn, hung ác của bọn chúng phải bị tiêu vong.

Những con heo mọi hoàn toàn vô tích sự. Hoặc giả nếu gọi là "có ích" thì bất quá nó chỉ có thể trở thành mồi nhậu cho các bợm nhậu trong một bữa chớ nó không thể nào làm cho cuộc sống của người dân được khá hơn. Tâm lý sùng bái heo mọi phải được xóa bỏ. Đưa nó lên bàn thờ cùng với bốn quả dưa hấu là một trò hề mà lịch sử sẽ mãi mãi phê phán!

Huyền thoại 3:

Muốn lật đổ việt cộng thì phải chờ cho người Mỹ "bật đèn xanh". Người Mỹ chưa bật đèn xanh thì không làm được gì hết!

Nhận xét:

Đây là luận điệu của những kẻ có đầu óc nô lệ, quen ăn bám, bất tài, suốt đời chỉ mong ỷ dựa vào người khác. Làm chính trị là ta phải đi vận động cả thế giới cũng như vận động chính quyền Mỹ giúp ta. Nhưng đó không phải là cứu cánh. Phải tự cứu mình trước khi trời cứu. Phải chứng tỏ chúng ta có thực lực thì người Mỹ và thế giới mới ủng hộ. Không ai muốn đi ủng hộ những kẻ tay trắng, thùng rỗng kêu to. Muốn chứng tỏ mình có thực lực thì hãy tích cực sử dụng HAI VŨ KHÍ ĐANG CÓ SẴN TRONG TAY RẤT LỢI HẠI, đó là LÁ PHIẾU và ĐÔ LA.

* Lá phiếu:

Vận động toàn bộ cử tri gốc Việt hãy tham gia thật đông đảo trong bất cứ cuộc bầu cử nào tại địa phương, ví dụ như: bầu cử cấp thành phố, cấp tỉnh bang, liên bang ..v..v.. Khi chúng ta giơ tay tuyên thệ vào quốc tịch Mỹ, chúng ta đã từng đọc những lời thề là thi hành bổn phận của người công dân. Một trong những bổn phận đó là đóng thuế và đi bầu. Tiếc thay, trong mấy chục năm qua, cộng đồng người Việt là cộng đồng lười đi bầu nhất! Có nhiều người còn bài bác rằng: - bầu cử là chuyện của mấy thằng tây, thằng Mỹ. Mình tiếng tây tiếng Mỹ không rành, biết cái gì mà bầu? Bầu thằng nào lên cũng vậy, mình cũng vẫn đi làm cu li, lương mấy đồng một giờ!

Đây là quan niệm rất sai lầm và hết sức tai hại và cũng là lý do vì sao chúng ta đi biểu tình chống cộng sản 33 năm mà việt cộng không sụp đổ!

Chúng ta hãy nhìn những cộng đồng của những sắc dân khác, ví dụ như người Cam-Pu-Chia, người Lào, người Ấn Độ, những người gốc Ả Rập. Họ rất đoàn kết và tỷ lệ đi bầu cao hơn người Việt rất nhiều. Những thành phố nào có cộng đồng gốc Ấn Độ và người gốc Ả Rập thì tỷ lệ đi bầu của họ rất cao và họ luôn luôn có khá nhiều đại diện của họ trong các cấp chính quyền, hành pháp cũng như lập pháp. Cộng đồng của người Cam-Pu-Chia tuy ít hơn người Việt rất nhiều nhưng tiếng nói của họ đối với chính quyền mạnh hơn người Việt, bởi vì họ biết bảo nhau đi bầu.

Khi những cử tri ghi danh đi bầu, tên tuổi của những cử tri đó sẽ được lưu trữ trong hệ thống điện toán của sở thống kê. Tòa thị chính sẽ tìm hiểu xem các sắc dân nào đi bầu nhiều hay ít. Lấy ví dụ, trong một thành phố X, số người Việt cư ngụ rất đông đảo, chiếm tỷ lệ khoảng 20% dân số toàn thành phố nhưng chỉ có .... 2% thường xuyên tham gia bầu cử thì ông thị trưởng sẽ coi nhẹ tiếng nói của cộng đồng người Việt. Và giả sử có một đoàn văn công của việt cộng đến thành phố X xin trình diễn tại công viên nhân ngày 19 tháng 5, sinh nhật của thằng Hồ chó chết. Ông thị trưởng chấp thuận liền. Cộng đồng người Việt biểu tình, la ó, làm thỉnh nguyện thư phản đối. Nhưng tiếng nói của chúng ta không được lắng nghe. Ông thị trưởng và các vị dân cử khác sẽ tính toán: - những người Việt tuy đông nhưng tỷ lệ đi bầu của họ chỉ có 2%, không ảnh hưởng đến cái job của mình! Trái lại, giả sử tỷ lệ cử tri người Việt trong thành phố đi bầu là 90% thì ông thị trưởng buộc lòng phải lắng nghe ý kiến của những người biểu tình. Chúng ta có thể cử đại diện và nói thẳng với ông thị trưởng là:- tỷ lệ đi bầu của chúng tôi rất cao, tới 90%. Nếu ông biết chiều theo nguyện vọng của chúng tôi, không cho phép bọn việt cộng trình diễn văn nghệ thì trong đợt bầu cử sắp tới chúng tôi sẽ tiếp tục ủng hộ ông. Bằng không thì chúng tôi sẽ không bỏ phiếu cho ông nữa! Ông thị trưởng sợ mất JOB, mất lương cao, mất nhiều bổng lộc béo bở, chắc chắn phải chiều theo nguyện vọng của cộng đồng người Việt!

Sức mạnh của chúng ta nằm ở lá phiếu, quan trọng hơn việc đi biểu tình rất nhiều. Người Mỹ nể sợ chúng ta vì chúng ta biết sử dụng lá phiếu chớ không phải đi biểu tình nhiều. Hiến pháp đã cho chúng ta cái QUYỀN để gây áp lực với chính phủ, thậm chí có thể cho về vườn các vị dân cử một cách hợp pháp mà chúng ta không biết sử dụng, thậm chí KHÔNG SỬ DỤNG! Một ví dụ rất rõ ràng là vụ đấu tranh đòi cái tên "Little Sai Gon" tại San Jose vừa rồi. Sự đoàn kết của cộng đồng người Việt, có buổi biểu dương lực lượng lên đến 15 ngàn người biểu tình. Điều này làm cho ông thị trưởng và các vị dân cử phải rét, phải run đầu gối! Nếu những người biểu tình này sử dụng lá phiếu của họ để bầu người khác thì ông thị trưởng sẽ mất job. Một khi bị thất cử rồi thì viễn ảnh bị đói, phải lãnh welfare sẽ chập chờn ngay trước mắt!

Nếu tỷ lệ đi bầu của người Việt tại Mỹ rất cao thì chắc chắn tiếng nói của chúng ta đối với tổng thống Mỹ và quốc hội Mỹ sẽ được quan tâm nhiều hơn. Họ sẽ không dám cho phép mấy thằng chó lãnh đạo của việt gian cộng sản sang thăm nước Mỹ, dù chỉ là sang để chui cửa hậu và trốn tránh như những con chó. Chúng ta đỡ nhọc công phải đi biểu tình để phản đối. Ngoài ra những vận động của chúng ta đối với hành pháp và lập pháp về việc đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền trong nước cũng sẽ được ủng hộ nhiều hơn.

*Đô la:

Trong những bài viết trước, tôi đã đề cập đến vấn đề này: chúng ta có vũ khí trong tay nhưng không biết sử dụng, thậm chí lại đưa vũ khí cho kẻ thù để nó bắn vào đầu chúng ta! Có nhiều người than thở: tại sao đi biểu tình suốt mấy chục năm nay mà sao cộng sản nó cứ còn hoài! Lý do vì chúng ta VỪA CHỐNG CỘNG VỪA NUÔI VIỆT CỘNG! Việt kiều vẫn cứ xếp hàng về Việt Nam để du lịch. Mỗi năm Việt kiều gởi về Việt Nam khoảng sáu, bảy tỷ đô la, chưa kể những đường giây gởi lậu, số tiền có thể lên đến hàng chục tỷ. Rồi Việt kiều về nước ăn chơi, tiêu xài. Việt cộng nó lại dùng chính những đồng đô là của chúng ta để thực hiện nghị quyết 36, đánh chúng ta bể đầu sứt trán!

Nếu nguồn tiền đô la từ nước ngoài bị ngưng lại, như cái cây không được tưới nước thì nó phải chết. Bọn việt gian cộng sản không có tiền để nuôi đám âm binh gồm công an, bộ đội và đám công nhân viên chức, tổng cộng khoảng 10 triệu thằng, thì đám âm binh này bị đói, sẽ nổi loạn, đứng dậy quay súng bắn vào đầu kẻ thù. Những tên phù thủy sẽ bị chính đám âm binh của bọn chúng quật chết. Chúng ta đỡ phải nhọc công!

Chúng ta chỉ cần áp dụng hai biện pháp sau đây là bọn việt cộng sẽ khốn đốn ngay lập tức:

1. Hạn chế 80% số tiền gởi về Việt Nam, kéo dài liên tiếp trong hai năm. (Không thể hạn chế 100% vì nhiều lý do khác nhau)

2. Tẩy chay toàn bộ hàng hóa từ Việt Nam gởi sang, kể cả những đoàn văn công của việt cộng.

KẾT LUẬN:

Lòng dân ở trong nước đã sẵn sàng nổi dậy. Hiện nay vụ tăng giá gạo là thời cơ rất tốt. Vũ khí chúng ta đang có trong tay chớ không phải chúng ta không có gì. Không cần phải ngồi chờ ông Ba Chớp Ba Nháng nào hết. Cũng không nên đặt quá nặng việc chờ cho ông Mỹ hay ông Tây nào đó bật đèn xanh. Chỉ cần hai vũ khí LÁ PHIẾU và ĐÔ LA, kết hợp với toàn dân trong nước là chúng ta có thể làm nên chuyện.

Đức Phật đã dạy rằng: - không cần đi tìm chân lý. Nó đang ở ngay trước mắt chúng ta. Chỉ cần xóa đi những tấm màn u minh là chúng ta sẽ thấy chân lý. Những tấm màn u minh cũng ví như những huyền thoại láo lếu mà bọn việt gian cộng sản và bọn bưng bô, lòn trôn đã vẽ ra. Trong phạm vi bài viết này tôi chỉ nêu ra ba huyền thoại chính. Còn nhiều huyền thoại khác như : - lòng "tha thứ" - giáo dục cho người dân hiểu thế nào là dân chủ - người cộng sản và người quốc gia cùng tồn tại, cùng hợp tác để cai trị đất nước (cương lĩnh của đảng Dân Chủ 21) - hòa hợp hòa giải ..v..v..

Không hành động càng sớm càng tốt thì chờ đến bao giờ? Chỉ một vài năm nữa thôi là nước Việt Nam sẽ biến mất trên bản đồ thế giới, và SẼ TRỞ THÀNH QUẬN "QUẢNG NAM" CỦA TRUNG CỘNG!!!

HẾT

Trần Thanh

Tưởng niệm ngày 30 tháng 4 năm 2008

No comments:

Blog Archive