Monday, April 7, 2008

CẦN CÓ HÀNH ĐỘNG NGAY: YÊU CẦU DUYỆT XÉT THÀNH PHẦN TỴ NẠN CHÍNH TRỊ.

- TRƯƠNG MINH HÒA. -

Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, những người thoát khỏi gông cùm Cộng Sản bằng những đợt di tản đầu tiên, rồi vượt biển, vượt biên bằng đường bộ, may mắn đến bến bờ tự do, được định cư tại các cường quốc tự do, chớ chủ quan rằng:" Từ nay không còn thấy bọn Cộng Sản ác ôn, khát máu áp bức, trù dập nữa" và nhiều người còn tin tưởng là không còn thấy lá cờ đỏ sao vàng, chân dung tên quốc tặc Hồ Chí Minh...từ nay có được cuộc sống an bình, lo làm ăn, gầy dựng tương lai, ráng lo con cái học hành thành đạt.

Những kẻ ngây thơ, thành phần chưa có nhiều kinh nghiệm với Cộng Sản, những người mau quên, nên khi vừa mới được định cư tại các quốc gia tự do, vội bỏ lại sau lưng ngay những thảm cảnh do đảng Cộng Sản gây ra cho bản thân, gia đình mình chớ đừng nói đến quê hương, đất nước thì có vẻ xa vời với những hạng người nầy ( Thời gian càng lâu, thì trí nhớ của họ càng lú lẫn nên quên hết tất cả)....và những người thuộc thành phần không hội đủ tiêu chuẩn tỵ nạn, nhưng nhờ làn sóng ra đi ào ạt, Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc dễ giải, do nhu cầu cần giải quyết để cho vơi con số thuyền nhân càng đông, nên được ban cấp tư cách tỵ nạn chính trị sau lời khai sơ xài lý lịch.

Chính nhờ những thành phần nầy mà bọn gián điệp nằm vùng lẫn tránh dể dàng, trà trộn và nằm mai phục trường kỳ ừ trại tỵ nạn đến các nước tạm dung, tông tích ít bị phát giác, nằm chờ cơ hội vùng lên hoạt động khi thuận tiện hay được lịnh của đảng; giống như bọn cán bộ Cộng Sản được Hồ Chí Minh gài lại miền Nam sau hiệp định Geneve 1954, mai phục lâu năm, trở thành những cán bộ chỉ huy, cơ sở hoạt động ở các vùng nông thôn hẻo lánh. Những con vi trùng" gián điệp Việt Cộng" ở ngoại thời kỳ đều giống nhau: khi ẩn, khi hiện, khi biến dạng, khi co cụm, khi luồn lách...vào cơ cấu, tổ chức, cộng đồng và khi đến" cao trào cách mạng" là vùng lên để đánh gục đối phương bằng tất cả các vũ khí, mưu mô xảo trá, với nguyên tắc cố hữu:" Lấy cứu cánh biện minh cho hành động".

Đảng Cộng Sản Việt Nam đã tính toán rất kỷ sách lược gài người, cấy gián điệp sau ngày 30-4-1975, đây được coi là cơ hội ngàn năm một thuở để đưa người xâm nhập vào" tận đầu não" của" bọn đế quốc tư bản phản động", nhất là lọt vào được" sào huyệt của đế quốc Mỹ, kẻ thù số một"; trước đây, điệp viên muốn xâm nhập vào đất Mỹ, Âu Châu...không thuận tiện và gặp nhiều khó khăn vì hệ thống phản gián hữu hiệu. Đảng Cộng Sản Việt Nam nhân cơ hội nầy, lợi dụng làn sóng tỵ nạn, được các nước Tây Phương cứu giúp trong tinh thần nhân đạo, nên tìm mọi cách trà trộn theo kế:" Man thiên quá ải", theo sát nạn nhân và gia đình, đến tận bất cứ nơi nào trên thế giới; đó là chính sách Tam Cùng được biến dạng cho phù hợp với tình hình chiến lược: cùng vượt biển tỵ nạn, cùng đến các nước tự do và cùng sinh hoạt trong một tập thể sắc tộc người Việt. Nhưng bọn gián điệp Việt Cộng nầy thuộc loại" đồng sàng dị mộng", ở chung với người tỵ nạn mà trong thâm tâm vẫn tôn thờ lá cớ đỏ sao vàng và tên quốc tặc Hồ Chí Minh, lòng người thật khó lường, nên khi thuận tiện là chúng lộ mặt ra ngay.

Cơ may vô cùng quan trọng khác nữa là trong những chuyến vượt biển được nhà nước Việt Cộng cho đăng ký bán chính thức vào năm 1978, 1979, đảng Cộng Sản áp dụng kế:" thuận thủ thu dương", vừa lấy thêm nhiều vàng của người Hoa vốn giàu có, ít bị ảnh hưởng so với thành phần quân nhân cán chính; vừa gài người đi cùng để thực hiện những công tác tình báo sau nầy; vì đảng thừa biết những con tàu vượt đại dương nầy được trang bị máy móc, vỏ tàu khá an toàn, thức ăn đầy đủ, nên cán bộ nồng cốt được gởi đi thường ít gặp nguy hiểm ( Người giàu vượt biển khác hơn dân nghèo bằng những chiếc thuyền mong manh, bở mụt sau nầy). Đảng Cộng Sản còn" điều nghiên" cả bản tánh cầu an, xí xóa của người Hoa tại Việt Nam, chỉ lo buôn bán, làm ăn, ít lưu ý đến các vấn đề chính trị, làn ranh Quốc-Cộng; nên khi đến các trại tỵ nạn, thì sự im lặng của người Hoa giúp cho bọn gián điệp được" nín thở qua sông", dễ dàng trở thành người tỵ nạn qua sự man khai lý lịch được dàn dựng cẩn thận trước khi lên đường.

Trong thời kỳ đăng ký ấy, nhiều tên gián điệp, cán bộ, công an.... đã lọt qua các nước tự do dễ dàng, trong khi đại đa số thành phần quân nhân cán chính nồng cốt miền Nam bị đài đọa, trả thù dã man trong các nhà tù tàn độc, được che đậy dưới mỹ từ" cải tạo" khắp từ Nam chí Bắc. Nếu không có sự sáng suốt của Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc kịp thời đóng cửa các trại ty nạn vào năm 1989, thì con số gián điệp, thành phần tỵ nạn gian chiếm đa số, lọt vào vùng đất tự do, trở thành thế lực thân Cộng, cầu an, gây khó khăn cho công cuộc đấu tranh cho tự do; và cũng nhờ chương trình H.O nên thành phần đáng được hưởng chính sách nhân đạo, hội đủ tiêu chuẩn tỵ nạn chính trị thuộc quân nhân cán chính miền Nam mới có mặt đông đảo tại Hoa Kỳ.

Nhờ qua sớm, nên những người Hoa được cơ hội làm lại cuộc đời với số vàng mang theo, là tài sản tích lũy từ những năm dài ở thành thị lo làm ăn, trở thành những chủ nhân các thương nghiệp, tiếp tục buôn bán, làm giàu nhờ những người Việt tỵ nạn đến sau; và bọn gián điệp nằm vùng cũng có nhiều cơ hội" điều nghiên công tác" tình báo về các quốc gia tự do, học hành, bon chen vào các cơ cấu chính quyền, chuyên môn để học hỏi kỷ năng, gầy dựng và phát triển những cơ sở kinh tài, mai phục trường kỳ, chờ thời cơ vùng dậy...

. Nhờ những thành phần tỵ nạn chính trị, nạn nhân Cộng Sản, sau nầy có H.O....trở thành lực lượng nồng cốt, bẻ gảy tất cả những sách lược tấn kích của giặc Cộng kể từ khi có mặt đến nay. Mặt khác, cái" Lý do tỵ nạn chính trị" ( REASON LEAVING VIETNAM) chính là lá bùa trừ tà hữu hiệu, khiến những tên gián điệp, mạng lưới nằm vùng đành phải nằm im, không dám hó hé, tự vạch lưng cho người xem áo, không dám trương lá cờ đỏ sao vàng, treo chân dung tên quốc tặc Hồ Chí Minh; nếu không thì chẳng khác nào" lạy ông con ở bụi nầy", chúng chỉ hoạt động âm thầm, xâm nhập vào các tổ chức để chờ thuận tiện khuynh đảo.

Thời kỳ mai phục khá lâu, những tên Việt Cộng nằm vùng phải đóng vai " Ông tám Khỏe" trong vở tuồng cai lương" Người Ven Đô" để được an toàn trong thời gian chờ đợi thời cơ, lịnh trên, nếu có người khám phá ra cái" sơ yếu lý lịch" là cán bộ, công an, gia đình thân Cộng....thì những kẻ nầy cũng phải khẳng đĩnh lập trường bằng mồm:" Tôi là Tám Khỏe, xin tuyên bố ly khai với Việt Cộng". Họ cũng mang lá cờ vàng ba sọc đỏ, nói năng hùa theo những người chống Cộng, được hiểu là" nhập gia tùy tục", vì ngán bị khám phá thì rắc rối, nhất là các cơ quan tình báo các nước sở tại, có nhiệm vụ truy lùng bất cứ tổ chức gián điệp nào của các nước hoạt động trên đất nước họ, nhằm bảo vệ an ninh quốc gia.

Trong nhiều năm qua, cơ quan F.B.I ở Hoa Kỳ đã ban hành nhiều thông báo để truy lùng những tên gián điệp Việt Cộng nằm vùng; một số chi bộ bị phá vở như tên Cung Sơn, hoảng vía ra trình diện; tên đại úy Hồ Thái, thuộc đơn vị sư đoàn 2 Sao Vàng, được đảng bố trí vượt biển từ bến cảng Hải Phòng, cũng ra đầu thú và kêu gọi đồng bọn ra trình diện để hưởng chính sách khoan hồng của chính phủ Hoa Kỳ. Tên Chula Bạch Long, vốn là bộ đội ở Kampuchea, sau đó được Việt Cộng đưa sang Nga, được K.G.B đào tạo thành điệp viên, được gởi sang Mỹ, trà trộn vào những nơi đông dân cư ở California, sau nầy bị lộ tẩy và tên nầy biệt dạng; ở San Jose, trước 1975 nguyên quận trưởng Củ Chi Lê Xuân Sơn, từng làm nội tuyến cho Việt Cộng, sang Mỹ bằng diện H.O và bị khám phá...còn nhiều trường hợp, mạng lưới khác đang nằm mai phục trong hàng ngũ tỵ nạn.

Bạo quyền Việt Cộng một mặt gài người, mặt khác tung ra những mũi tấn kích: văn hóa, tôn giáo, trí, kiều vận....liên tục và cái mục tiêu hàng đầu là: Triệt hạ biểu tượng thiêng liêng của người Việt tỵ nạn và cả người dân trong nước là LÁ CỜ VÀNG BA SỌC ĐỎ, bước kế tiếp là treo lá cớ đỏ sao vàng, tiếp thu các cộng đồng, cho cán bộ công an, tình báo, gián điệp lập" hệ thống hộ khẩu" trá hình tại các cộng đồng hải ngoại; từ đó khống chế, thu được nhiều tiền là cái" mục đích yêu cầu".

Ngay từ ngày 30 tháng 4 năm 1975, những thành phần" du học quốc gia thờ ma Cộng Sản" ở Úc Châu ( thuộc học bổng Colombo) nắm lấy thời cơ, tổ chức ăn mừng ngày" đại thắng mùa xuân", chiếm các đài phát thanh địa phương, gây hoang mang, đều bị những người Việt tỵ nạn ít ỏi đầu tiên triệt hạ, nên bọn nầy chạy dài, lẫn trốn hay phân tán mỏng cho đến ngày nay.

Bạo quyền Việt Cộng thất bại liên tục trong tất cả các mũi giáp công nêu trên, và tất cả những phái đoàn, cán bộ lãnh đạo đều phải làm công tác ngoại giao ở cửa hậu, chạy dài, luôn phải nhờ nhân viên an ninh, cảnh sát bảo vệ như những tên tù hình sự ( maximium securiry). Trong vài năm gần đây, chiến dịch cờ vàng thành công rực rở, lan rộng tại nhiều tiểu bang, thành phố ở Hoa Kỳ; các châu lục khác như Âu, Úc châu, chỉ có lá cờ vàng ba sọc đỏ khống chế các đường phố, nhất là bên ngoài các sứ quán, lãnh sự Việt Cộng. Tượng đài chiến sĩ đồng minh và quân lực Việt Nam Cộng Hòa được dựng lên gần như ở khắp các tiểu bang ở Úc Châu và ở Nam Cali...luôn có lá cờ vàng ba sọc đỏ phất phới, làm cho giặc Cộng tức giận, nhưng không thể làm gì được, dù chúng có quan hệ ngoại giao với các quốc gia có người Việt tỵ nạn định cư.

Từ lâu, đảng Cộng Sản tìm nhiều cách để triệt hạ cái biểu tượng nầy, kể cả việc khai thác tập quán" trọng Phật Kính Tăng" một cách máy móc của giới Phật Tử, đưa tên sư quốc doanh là huề thượng Thích Thanh Từ sang Âu, Mỹ, Úc Châu, lợi dụng tôn giáo, đưa ra chiêu bài" phi chánh trị" để hạ cờ vàng trong các buổi thuyết pháp, nhưng hắn bị lột mặt, phải chạy dài và sau cùng về nước tịnh thất ( hay là học tập chính trị, tự kiểm?);

đảng Cộng Sản còn đưa cả tên sĩ quan cao cấp, có nhiều kinh nghiệm, kỷ năng tuyên truyền là đại tá Bùi Tìn, nguyên phó chủ nhiệm Nhật Báo Nhân Dân, tên đặc công đỏ họ Bùi nầy sang vùng đất tự do, mặc chiếc áo phản tỉnh giả để triệt hạ lá cờ vàng; hắn đã lòi đuôi khỉ qua những lần đi thuyết trình, không thèm chào cờ do ban tổ chức;

kỷ sư Nguyễn Gia Kiểng lập ra nhóm Thông Luận, sau đổi thành" Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên" vì không ăn khách, khó lừa được nhiều người, hắn thu nhận những người quốc gia hai hàng và cả Việt Cộng vào cái tổ chức" xanh vỏ đỏ lòng", nên công nhận cả hai lá cờ vàng, đỏ, được coi là tạo đất dụng võ để cho Việt Cộng treo lá cờ máu ở hải ngoại.....

Những tên du kích lẻ tẻ như Trần Văn Trường, làm thí điểm treo thử lá cờ máu và chân dung tên ác quỷ Hồ Chí Minh vào tết năm 2000 tại tiệm Hi-Tech của hắn ở Bolsa, bị hơn 50 ngàn đồng bào biểu tình suốt 2 tháng để hạ cờ đỏ.

Đảng Cộng Sản Việt Nam vẫn" bám trụ đánh phá trường kỳ" qua hệ thống mạng lưới gián điệp, qui nạp thêm thành phần tay sai, đóm gió, trở cờ vì bị ảnh hưởng bởi chính sách Kiều vận ( về nước du lịch, làm ăn, du hý, du dâm...hay bị áp lực, quyền lợi) trở thành một thế lực khá lớn trong các cộng đồng tỵ nạn. Từ thứ trưởng Nguyễn Đình Bin với Uỷ Ban Hổ Trợ Người Việt Nước Ngoài và đến nghị quyết 36, liên tục tấn kích, nay mặt trận đã đến lúc quyết liệt; một số cơ sở nằm vùng công khai, hình như chúng nhận lịnh" tổng tấn công" nên không còn e dè, ngụy trạng nữa. Sự kiện tờ Việt Weekly ca tụng khủng bố, thách thức người Việt tỵ nạn, tờ Nhật Báo Người Việt ở Santa Ana đăng hình cái chậu rửa chân có hình lá cờ vàng ba sọc đỏ, tờ Người Việt To-Day News ở San Diego ca tụng tên quốc tặc Hồ Chí Minh....

Mới đây vào ngày 29 tháng 3 năm 2008, một nhóm tỵ nạn gian gồm Michele, The Friends và nữ ca sĩ già" quá date" Khánh Ly, đã làm buổi hòa nhạc tưởng nhớ tên" giặc nhạc" Trịnh Công Sơn tại Little Saigon với chủ đề" Đóa Hoa Vô Thường" nghe như tiếng kinh cầu kêu gọi cầu an một chiều, ru ngủ của tên Vẹm Sư Thích Nhất Hạnh trước đây trong phong trào phản chiến trước 1975 ở hải ngoại. Khánh Ly, từng là cái loa, công cụ đắc lực của nhạc Trịnh ( sau 1975 là thiếu tá quân đội nhân dân): kẻ sáng tác, người hát, phối hợp nhau như hình với bóng, đâm sau lưng chiến sĩ quân lực Việt Nam Cộng Hòa và chà đạp công cuộc chiến đấu bảo vệ lý tưởng tự do của quân dân miền Nam.

Tưởng đâu hồn ma bóng uế của tên" đặc công văn nghệ" Trịnh Công Sơn đã đi theo tên quốc tặc Hồ Chí Minh và những tên đồ tể như Lê Duẩn, Trường Chinh, Phạm Văn Đồng... ở dưới chín tầng: thiên đàng Cộng Sản; nào ngờ nhạc Trịnh lại xuất hiện tại ngay vùng đất tỵ nạn, thách thức những nạn nhân còn sống, lăng mạ vong linh của biết bao người vì nước bỏ mình trên chiến trường, trong các trại tù Cộng Sản và những người chết trên đường đi tìm tự do. Cho nên cái buổi nhạc Trịnh bị nhiều người phản đối ngay từ lúc mới chuẩn bị là 5 giờ chiều tại trung tâm Don Wash, thành phố Garden Grove, Cali, và ban tổ chức đã nhẩn tâm ném lá cớ vàng ba sọc đỏ vào thùng rác; làm đau lòng những người đã từng sống chết dưới lá quốc kỳ ấy.

Như vậy, trận chiến Quốc-Cộng đã đến lúc quyết liệt, bọn gián điệp nằm vùng, tay sai nay đã xuất đầu lộ diện công khai sau hơn 3 thập niên" trèo cao lặn sâu", học hỏi được những sinh hoạt ở đất nước tự do, lợi dụng sinh hoạt dân chủ để hạ cờ vàng, chuẩn bị treo cờ đỏ sao vàng của chúng; nên tình hình hiện nay có vẻ như khẩn cấp, nếu không ra tay bằng những vũ khí có sẵn, hạ quyết tâm, có sách lược, thì cờ vàng sẽ còn bị hạ nhiều nơi, và nhiều cuộc biểu tình không thể nhổ được những" chốt" du kích ấy, tình trạng kéo dài càng lâu, càng làm tiêu hao tìm năng của người Việt Quốc Gia, phải đương đầu với nhiếu chốt như thế trong cùng một lúc, một địa phương; như ở Nam Cali, những cái chốt như: Việt Weekly, Lee Sanwich, nhật báo Người Việt, Người Việt To-Day News... đang phân tác lực lượng biểu tình, nhằm làm tiêu hao sức lực. Những cái chốt ấy có trang bị vũ khí" luật sư", có tiền bạc dồi dào, cầm chân người biểu tình, gây rối loạn...nên đề nghị tìm ra cách để triệt hạ những ổ du kích nầy càng sớm càng tốt. Xin được góp vài ý kiến như sau:

Cái lá bùa" tỵ nạn chính trị" vẫn còn dán trên đầu bọn gián điệp nằm vùng và tay sai; đó là văn bản LÝ DO RỜI VIỆT NAM được chính những người tỵ nạn viết, ký tên, cam kết trước Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc để được ban cấp tư cách xin tỵ nạn chính trị, được cấp THẺ TỴ NẠN, trước khi được phái đoàn các nước đến nhận định cư ở các trại tỵ nạn vùng Đông Nam Á. Những ai lọt qua được ải Cao Ủy, Ải các nước định cư, thì phải khai báo lý do ra đi, càng bị Cộng Sản đàn áp, hành hạ, tù đài, đe dọa mạng sống, thì cơ may định cư sớm càng gần.

Do đó xin đề nghị với Ủy Ban Cứu Người Vượt Biển, từng cứu giúp biết bao người tỵ nạn đến bến bờ tự do, H.O, ngay cả những công nhân bị bán làm nô lệ ở Mã Lai, Jordan...gần đây cũng được Uỷ Ban can thiệp thành công. Nay hảy CỨU GIÚP TẬP THỂ TỴ NẠN NGAY TRÊN ĐẤT MỸ, trước những tấn kích liên tục của bọn Việt Cộng, Việt gian, chúng đang từng bước triệt hạ lá cờ vàng ba sọc đỏ, biểu tượng cho tự do, hồn thiêng sông núi. Đề nghị liên hệ đến các cơ quan hữu trách, tình báo, an ninh như C.I.A, F.B.I...kể cả bộ nội an ( immigration department) để lột mặt những kẻ triệt hạ lá cờ mà chính họ đã từng tôn kính, nhờ vã, núp bóng để được định cư khi còn ở các trại tỵ nạn; các địa phương hảy nêu tên những tên nầy, gởi về Ủy Ban để điều tra và có biện pháp, dùng pháp luật để chế tài. Trưng bằng chứng qua những bức hình của Đổ Ngọc Yến chụp với những tên cán bộ cao cấp như Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Xuân Phong...hay bất cứ tài liệu nào. Chuyện triệt hạ lá cờ vàng cũng đủ các cơ quan tình báo, an ninh, chính trị gia....

kết luận: đây không phải là những người tỵ nạn chính trị, nhưng đó là bọn gián điệp trà trộn, có phương hại đến an ninh quốc gia và trước mắt là" làm xáo trộn đời sống yên bình của những công dân Mỹ gốc Việt"; những cuộc biểu tình dài hạn có khả năng làm hao thêm công quỷ quốc gia, khi lực lượng cảnh sát được phái tới lo an ninh...do đó chính phủ Hoa Kỳ không" phấn khởi" trước sự xuất hiện của thành phần tỵ nạn gian nầy. Vận động đồng bào gởi thư tố cáo đến các cơ quan an ninh, chính khách, nêu cả tên tuổi những kẻ đang" tử thủ chốt cờ đỏ sao vàng", càng nhiều thơ gởi đến, thì sự quan tâm của các cơ quan hữu trách càng cao.

Những vị dân cử như dân biểu Trần Thái Văn, dân biểu Bubert Võ, các nghị viên, luật gia...hảy can thiệp, xem lại cái văn bản" Lý do rời Việt Nam" của những người trong những CHỐT ló ra, mục đích để hạ lá cờ vàng, đề nghị soạn thảo ra dự luật, trình lên quốc hội tiểu bang, vận động liên bang, kể cả Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc... để có biện pháp hợp lý, khi khám phá ra những" tên gian điệp trà trộn" từ lâu nay và thành phần tỵ nạn kinh tế, tỵ nạn gian, lừa dối Cao Ủy và chính phủ... đề nghị tu chính thêm luật trục xuất để trả những kẻ nầy về Việt Nam. Đây là nhu cầu vô cùng khẩn cấp để cứu nguy cho cộng đồng trước sự nổi dậy tổng tấn công của giặc Cộng nằm vùng ở hải ngoại. Biểu tình là phản ứng tự vệ tạm thời nhằm ngăn chận để tìm biện pháp tiêu diệt tận gốc bọn gián điệp của giặc Cộng, bọn" ăn cơm tự do, đội mo Cộng Sản", tỵ nạn gian....hảy đánh ngay vào hai mặt chính, là yếu huyệt của chúng:

-Luật pháp.

-Túi tiền: tẩy chay không đọc, quảng cáo, chứa chấp...những cơ quan truyền thông đã lộ rõ là của Việt Cộng.

Một số kẻ ngây thơ, vài tổ chức, đảng phái dỏm ở hải ngoại đưa ra mục tiêu xa vời như: đấu tranh dân chủ cho người dân trong nước, lập ra khối nầy, đảng phái kia, đa nguyên đa đảng, dồn nổ lực cho các nhà phản tỉnh ( chưa biết thiệt hay giả) phát động rần rộ bằng các cơ quan truyền thông của họ; trong khi mặt trận hải ngoại đang sôi động, đe dọa trước mắt mà không lo đối phó, đây cũng có thể là những hỏa mù được những kẻ đồng hội, đồng thuyền tung ra để giặc Cộng dể gia tăng hoạt động?.

Một điều chắc chắn là những tổ chức ấy thường đánh giặc bằng mồm, đưa ra mục tiêu" chiến lược" thật kêu, nhưng ai cũng biết thuộc đảng" tốt mã rả đám". Nếu không ru ngũ, cũng có tà ý, a tòng với giặc Cộng trong kế" thanh đông kích tây": Phân tán, thu hút lực lượng chống Cộng, dồn vào việc lớn trong nước ( không tưởng), bỏ ngõ mặt trận tại hậu phương là hải ngoại, để cho bọn giặc Cộng tha hồ tung hoành, hết hạ nhục cờ vàng bằng chậu rửa chân, đến vứt vào sọt rác...../.

No comments:

Blog Archive