Wednesday, July 11, 2018

Bài kiểm tra trắc nghiệm dành cho nghĩa thầy trò
Kiều Phong/Viet nam thoi bao
Bình thường, ai cũng thể hiện là tốt đẹp và lịch sự cả. Cho đến khi xảy ra hoàn cảnh mà phải hy sinh hoặc là quyền lợi của mình, hoặc là hy sinh quyền lợi của tha nhân, thì đến khi ấy mới biết được ai là người tử tế bên ngoài, ai là người tử tế thật sự bên trong.
Mấy ngày qua, cả nước chuyền tay nhau đọc câu chuyện của sinh viên Trương Thị Hà và thầy Phạm Tấn Hạ. Dư luận cho rằng, trong đồn công an, hiệu phó của trường đại học Khoa học xã hội và nhân văn TP.HCM không làm tròn nghĩa vụ của người thầy khi đã làm ngơ trước những gì xảy ra với một cô sinh viên của mình.
Trương Thị Hà, sinh năm 1994, vào học khoa Ngữ văn Anh của trường đại học Khoa học xã hội và nhân văn TP.HCM sau khi tốt nghiệp chương trình chính quy ở đại học Luật Hà Nội. Cô sinh viên đồng thời cũng tham gia một cách tích cực những hoạt động xã hội tại Sài Gòn và được nhiều người yêu mến.


Thầy Phạm Tấn Hạ và sinh viên Trương Thị Hà.
Ngày 10 tháng 06 năm 2018, ngày biểu tình chống thông qua dự án luật đặc khu cho Trung Quốc mượn đất 99 năm, dân tộc Việt Nam đã xuống đường và làm nên một cuộc tuần hành lịch sử. Đáng chú ý là trong cuộc biểu tình lần này có rất đông sinh viên và học sinh. Trong đó nổi bật gương mặt của sinh viên Trương Thị Hà với biểu ngữ giăng cao trên đường Công xã Paris quận 1 Sài Gòn: “Cho Trung Quốc thuê đặc khu là bán nước!!! Tôi phản đối
Một tuần sau, ngày 17 tháng 06 năm 2018, hồi thứ hai của cuộc biểu tình lại diễn ra. Lần này, Hà bị bắt vào đồn công an. Tại đây, cơ quan chức năng thẩm vấn cô. Đồng thời, họ gọi được hiệu phó của trường là tiến sĩ Phạm Tấn Hạ và trưởng ban truyền thông của trường là Trần Nam lên đồn để cho chứng kiến buổi làm việc với sinh viên của ngôi trường từng một thời danh giá nhất Đông Dương (khi ấy trường có tên là đại học Văn Khoa Sài Gòn, sau 1975 sát nhập với trường đại học Khoa học Sài Gòn rồi đổi tên thành trường Tổng hợp). Hà kể lại buổi làm việc, trong bức tâm thư gửi thầy Hạ, là người ta đã dùng những từ rất nặng như “đĩ”, “điếm” để gọi cô, ngay trước mặt hai người thầy của cô. Thầy Hà, đương lúc Hà kêu cứu, trả lời một câu : “Tôi không biết về luật.” Xong thầy ký vào biên bản rồi ra về bình an vô sự.
Việc TS Phạm Tấn Hạ không lên tiếng về sinh viên của mình trong lúc nguy cấp ấy, chưa xác định là đúng hay sai, đã mang lại cho vị giáo chức này bản án gay gắt từ cộng đồng mạng. Đủ mọi thành phần đã chia sẻ bức thư của Hà để bảo vệ cô sinh viên trường Nhân văn, với những lời bình luận rằng đáng lẽ thầy Hạ phải làm gì đó cho sinh viên của mình ngay lúc ấy.
Câu chuyện của sinh viên Trương Thị Hà coi như một bài trắc nghiệm kiểm tra cho thấy nghĩa thầy trò thời này còn không, khi mà thể chế chính trị can thiệp sâu vào tận cả trong trường học. Bình luận về việc nhà cầm quyền dùng cách sai công an gây áp lực để nhà trường kìm hãm sinh viên tham gia chính trị, như trường hợp công an TP.HCM cho gọi hiệu phó trường Nhân văn lên để làm việc với Hà, nhà báo Huy Đức viết một cách hết sức kín đáo: “Làm sao một chế độ có thể đứng vững khi mà sự sợ hãi đã làm cho nhiều người trong chế độ đó quay lưng với sự thật, cạn kiệt tình thương, sẵn sàng phá vỡ những cấu trúc tưởng bền vững muôn đời như nghĩa thầy trò.
Một sinh viên đương thời khác là Nguyễn Văn Tráng, đồng cảm với câu chuyện của Hà, đã kể lại việc mình bị sách nhiễu liên tục trong thời gian học ở đại học Hồng Đức- Thanh Hóa. Tráng cho biết, anh đã bị nhà trường và khoa, cụ thể nhất là thầy Khiêm trưởng khoa, liên tục gọi lên làm việc như cơm bữa. Không những thế, trường còn để cho an ninh Thanh Hóa vào trường canh me Tráng như canh tội phạm.
Luật sư Lê Công Định, một nhà bất đồng chính kiến nổi tiếng đọc được thư của Hà. Ông so sánh người thầy của mình với thế hệ giảng viên ngày nay. Thầy dạy luật và dạy tiếng Pháp cho luật sư Định, ông Võ Phúc Tùng đã kiên quyết không dỗ dành để học trò của mình nhận tội, dù ông được tặng quà cáp và quyền lợi từ giới chức chính phủ Hà Nội. Luật sư Định ca ngợi nhân cách của thầy Võ Phúc Tùng, một trí thức thứ thiệt thời Việt Nam Cộng Hòa, đồng thời bày tỏ tiếc nuối cho Hà khi Hà không may mắn gặp được người thầy có trách nhiệm như ông.
-----------
(Bức thư của Trương Thị Hà đã bị Facebook xóa bỏ dù có tới 6000 like và 3000 lượt chia sẻ. Bức dưới đây được copy lại từ nguồn khác)
___________________________ 
Phụ chú:
Hà Nội, 21h20′ ngày 29/06/2018
Thầy Hạ kính mến,
Khi viết những dòng này, nước mắt em không ngừng tuôn rơi khi nghĩ về thầy. Em khóc chỉ vì em thấy cô đơn và bị bỏ rơi tại trại tập trung Tao Đàn ngày 17/06/2018 với những con người đáng sợ mang danh “công an nhân dân”. Em không giận thầy cả, vì nếu có giận, những kẻ đã xúc phạm danh dự và xuống tay đánh em mới là kẻ đáng giận thầy ơi.
Em là lớp trưởng lớp 17/2 Khoa Ngôn ngữ Anh, trường Đại học Khoa học xã hội và Nhân văn thành phố Hồ Chí Minh. Em luôn mang lại niềm vui và động lực học cho các bạn trong lớp. Em luôn cố gắng kết nối các bạn trong lớp, các thầy cô và Giáo vụ. Tháng này, lớp em thi cuối kỳ, em đang chuẩn bị viết thư cảm ơn các thầy cô bộ môn đây ạ. Lớp 17/2 có thể tự hào rằng, lớp em là một trong những lớp học chăm chỉ nhất, đoàn kết nhất và có thành tích học tập cao nhất khóa học. Thầy có thể hỏi thầy Triết, thầy Triều, cô Hạnh và cô Nguyên trực tiếp dạy lớp em ạ. Em nói như vậy, chỉ muốn thầy biết rằng, em là sinh viên ngoan và đáng tự hào của thầy, em là một Lớp trưởng có trách nhiệm với lớp. Chứ không phải như những người “công an nhân dân” kia nói em là: “con điếm”, “con đĩ”, “con phản động”, “bị đuổi học.”….
Tao Đàn, ngày 17/06/2018.
Thầy ơi, chỉ thầy mới có thể cứu được em lúc này thôi ạ…
Công an 1: Tôi sẽ gọi thầy Phó Hiệu trưởng của em đến đây.
Thầy ơi, khi nhìn thấy thầy, em đã khóc vì sung sướng. Vì em biết rằng, thầy sẽ làm gì đó để giúp em ra khỏi nơi đáng sợ này ạ. Nhưng…
Công an 1 (đe nẹt): Sinh viên của thầy đây. Là một kẻ phản động, thầy nhìn những gì nó làm này, kêu gọi biểu tình, hướng dẫn người dân đối phó với công an…
Công an 2 (liên tục sỉ nhục): Loại này làm đĩ, làm điếm, chứ Lớp trưởng gì. Tao khinh!
Công an 3 (vỗ về): Em “hợp tác” đi là được về ngay mà. Bọn anh có làm gì đâu mà em mời Luật sư.
(nhìn vào thầy khóc): Thầy ơi, chỉ có thầy mới cứu được em lúc này thôi ạ. Thầy hãy báo cho Luật sư Trần Vũ Hải và Luật sư Lê Công Định giúp em là em đang bị bắt ở đây ạ. Số điện thoại của 2 Luật sư đây ạ.
Thầy: Im lặng… 
(khóc to hơn): Em là người hành nghề Luật, em có quyền được mời Luật sư…Thầy có thể hỏi các thầy cô đại học Luật Hà Nội của em. Họ sẽ nhắc đến em là một đứa sinh viên ngoan. Ngày xưa, các thầy cô đại học Luật yêu quý và bảo vệ em như thế nào mà ngày nay, thầy lại đối xử với em như vậy. Nếu các thầy cô đại học Luật ở đây, các thầy cô sẽ cứu em. Em biết thầy không có nghĩa vụ phải thông báo Luật sư giúp em. Nhưng em là sinh viên của thầy, em đang cầu xin thầy. Thầy ơi, thầy hãy nhìn vào mắt em. Em có giống một đứa sinh viên hư không ạ? Thầy đừng im lặng như vậy mà. Thầy chỉ cần thông báo cho các Luật sư của em thôi, chỉ cần vậy thôi, thầy ơi. Em sẽ biết ơn thầy suốt đời ạ.
Công an 1: Có phải điều tra tội phạm đâu mà mời Luật sư, Luật sư không có quyền đến đây cả! Vô ích thôi.
Thầy: Thầy không biết về Luật.
(khóc và bất lực): Thầy ơi, chỉ có thầy mới cứu được em thôi. Sinh viên của thầy nghi bị người của Báo Tuổi trẻ hiếp dâm, thầy cô trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn đã lên tiếng và Luật sư của em đã bảo vệ quyền lợi của em sinh viên ấy. Em cũng là sinh viên của thầy, em xin thầy hãy đối xử công bằng với em như em sinh viên kia. Hãy thông báo cho các Luật sư của em là em đang ở đây ạ.
Công an 4: Mệt con này quá. Giờ ký nhận được chưa?
Hà: Im lặng và nhìn thầy.
Công an 4 (Vả vào mặt Hà): Bốp. Mày không “hợp tác” à. Mày nhắc đến 3 từ “mời Luật sư” nữa, tao vả cho vỡ mồm.
Thầy: Im lặng… Thầy ơi, công an tát em, em không đau cả, em đau vì thầy không bênh em, em đau vì thầy không ôm em, em đau vì thầy không che chở em. Em đau vì thầy lặng im trước hành vi chà đạp nhân phẩm và xâm phạm thân thể trắng trợn của công an Quận 1. Có lẽ, thầy sẽ không bao giờ quên gương mặt đáng thương của em tại trại tập trung Tao Đàn ngày hôm đó đâu.
Tại sao thầy ký vào Biên bản do công an soạn sẵn? Tại sao thầy nói với em là thầy không biết Luật, nhưng thầy lại tin những gì Công an nói, chứ không tin đứa sinh viên ngoan của thầy? Tại sao thầy lại quay lưng bỏ lại em một mình ở đấy ạ?
Xin thầy hãy trả lời giúp em những câu hỏi này hoặc đơn giản là tâm sự thật lòng với em vào email: htruong692669@protonmail.com ạ.
Em tin rằng, lúc đó có Công an nên thầy không thể giúp em. Giống như các thầy cô đại học Luật ngày xưa, các thầy cô đã âm thầm che chở và bảo vệ em. Công an đánh em, sỉ nhục em, em không đau vì đó là nhiệm vụ của họ. Nhưng các thầy cô của em không bảo vệ và che chở cho em, em sẽ đau khổ lắm thầy ơi.
Thầy ơi, chỉ có thầy mới cứu vớt được tâm hồn yếu đuối của em lúc này được thôi ạ. Hãy nói cho em suy nghĩ thật lòng của thầy. Thầy có thương em không? Chỉ cần vậy thôi là em thấy yên lòng rồi thầy ơi. Em cám ơn thầy và luôn tự hào là sinh viên Khoa Ngôn ngữ Anh, trường Đại học Khoa học xã hội và Nhân văn ạ.
Nguồn: https://www.minds.com/media/859611110328188928 (30/6/2018)

No comments:

Blog Archive