MỘT TIẾT HỌC - HÀNG TRĂM MẠNG SỐNG
Cô bé tên là Tilly Smith. Cô đã chứng minh rằng chỉ một tiết học ở trường cũng có thể tạo nên ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Sáng ngày 26 tháng 12 năm 2004, Tilly đang dạo chơi cùng gia đình trên bãi biển Mai Khao ở Phuket, Thái Lan. Đây là chuyến nghỉ mát nước ngoài đầu tiên của cả gia đình — món quà Giáng sinh dành cho nhau.
Bãi biển rất đẹp. Thời tiết hoàn hảo. Nhưng có điều gì đó không ổn.
Tilly nhận ra rằng biển có những biểu hiện bất thường.
“Biển không hề yên ả, cũng không rút ra rồi lại dâng vào như bình thường,” sau này cô nhớ lại. “Nó cứ liên tục tràn lên, hết lần này đến lần khác.”
Nước biển tự nhiên sủi bọt, “giống như bọt bia,” cô nói. “Nó như đang sôi lên.”
Một đứa trẻ 10 tuổi khác có lẽ chỉ thấy lạ. Nhưng Tilly thì biết chính xác điều đó có nghĩa là gì.
Chỉ hai tuần trước đó, trong giờ địa lý tại trường Danes Hill, hạt Surrey, thầy giáo Andrew Kearney đã chiếu cho cả lớp xem những thước phim đen trắng về trận sóng thần năm 1946 tàn phá Hawaii. Thầy giải thích các dấu hiệu của một cơn sóng thần sắp ập đến: hành vi bất thường của đại dương, nước biển rút mạnh, lớp bọt sủi lên.
Và chính những dấu hiệu ấy Tilly đang nhìn thấy trước mắt.
Cô bé bắt đầu hét lên với bố mẹ:
“Sắp có sóng thần!”
Mọi người không tin. Chẳng thấy con sóng nào. Trời vẫn trong xanh. Bãi biển vẫn yên bình.
Nhưng Tilly không bỏ cuộc. Cô bé càng lúc càng khẩn thiết và hoảng sợ.
“Con đi đây,” em nói. “Con chắc chắn sẽ đi. Sóng thần sắp tới.”
Người cha, Colin, nghe thấy nỗi lo thực sự trong giọng nói của con gái và quyết định tin vào con.
Tình cờ, gần đó có một người Nhật biết tiếng Anh. Ông nghe thấy từ “tsunami” và nhớ rằng gần đây trên tin tức có nói về một trận động đất ở Sumatra.
“Tôi nghĩ con gái ông nói đúng,” ông nói.
Colin lập tức báo cho nhân viên khách sạn. Bãi biển được sơ tán khẩn cấp.
Mẹ của Tilly, Penny, rời đi gần như cuối cùng. Bà phải chạy hết sức — vì nước đã đuổi sát phía sau.
“Tôi vừa chạy,” bà nhớ lại, “vừa nghĩ rằng mình sắp chết rồi.”
Cả gia đình kịp chạy lên tầng hai của khách sạn chỉ vài giây trước khi một con sóng ập tới.
Và rồi… sóng thần xuất hiện.
Cao khoảng 9 mét.
Mọi thứ trên bãi biển — ghế nằm, cây cọ, mảnh vỡ — đều bị cuốn sạch vào hồ bơi rồi trôi đi.
“Ngay cả khi bạn không chết đuối,” Penny nói sau này, “thì chắc chắn cũng sẽ bị thứ gì đó đập trúng.”
Trận sóng thần Ấn Độ Dương năm 2004 đã cướp đi sinh mạng hơn 230.000 người tại 14 quốc gia. Nhiều bãi biển ở Phuket bị xóa sổ hoàn toàn. Hàng nghìn người thiệt mạng.
Nhưng trên bãi biển Mai Khao không một ai tử nạn.
Bởi vì một cô bé 10 tuổi đã lắng nghe chăm chú trong giờ học địa lý.
Tilly được gọi là “Thiên thần bãi biển”. Cô nhận Giải thưởng đặc biệt Thomas Gray của Hội Hàng hải, được tạp chí Pháp vinh danh là “Đứa trẻ của năm”, phát biểu tại Liên Hợp Quốc và gặp gỡ Bill Clinton.
Ngày nay, câu chuyện của cô được giảng dạy trong các trường học trên khắp thế giới như một minh chứng cho tầm quan trọng sống còn của giáo dục về an toàn.
Cha cô, Colin, đến nay vẫn nghĩ về điều có thể đã xảy ra.
“Nếu con bé không nói, chúng tôi đã tiếp tục đi dạo,” ông nói. “Tôi tin chắc rằng chúng tôi đã chết.”
Tilly hôm nay* 30 tuổi. Cô sống ở London và làm việc trong lĩnh vực cho thuê du thuyền.
Và đến giờ, cô vẫn nói rằng mình một lòng biết ơn thầy giáo địa lý Andrew Kearney.
“Nếu không có thầy Kearney,” cô nói tại Liên Hợp Quốc, “có lẽ tôi đã chết. Và cả gia đình tôi cũng vậy.”
*
(HatGPT St & dịch)
No comments:
Post a Comment