Friday, March 11, 2016

Cái Nắm Tay


Kim Chi

Vào tháng ngày này, ba mươi năm trước, tôi đã đến bến bờ tự do. 

Tôi đi vượt biên nhiều lần lắm. Má của tôi khổ tâm nhất vì tôi, tôi cứ nằng nặc đòi đi mãi... 

Thế hệ của tôi sanh ra, rơi ngay vào những năm khốn cùng. Năm 1968, chúng tôi bị biến cố Tết Mậu Thân. Lớp học của chúng tôi nghỉ "holiday" thêm vài tuần! 

Rồi tới 1972, lại bị biến cố Mùa Hè Đỏ Lửa... Lúc ấy, tôi đang học Đệ Tứ. Những buổi chiều tan học, tôi xin phép ba má của tôi vào trại tỵ nạn Phú Văn ở tỉnh Bình Dương để phát gạo, áo quần, mùng mền... cho những nạn nhân chiến cuộc Bình Long, Phước Long. Tôi quen với tiếng đạn pháo kích, những hỏa châu sáng rực cả bầu trời thay ánh trăng rằm, tiếng đì đùng của súng đạn như nhạc ru những giấc ngủ thời chiến. Tôi cũng quen chạy thật nhanh vào hầm cát ở trong nhà, ngay tại phòng khách khi nghe tiếng rít của đạn pháo kích từ xa... Tôi có một sợi dây chuyền đặc biệt, lúc nào cũng phải đeo trên người. Má tôi đã khắc tên tôi, nhóm máu và số phone. Tôi phải học thuộc làu địa chỉ của chị tôi đang du học ở Nhật, một ông cậu đang ở Mỹ để phòng khi ba má tôi có chuyện gì thì tôi có người lo lắng. 

Chúng tôi quen sống trong hoàn cảnh đất nước đau thương như thế mà chưa bao giờ chúng tôi nghĩ đến chuyện rời bỏ quê hương... Cho đến khi tháng tư đen 1975 ập đến, tôi đang học lớp 12, chuẩn bị thi Tú tài... Mọi thứ đảo lộn. Tôi tuyệt vọng. Tôi ôm bao nhiêu nỗi niềm đau khổ không nói được với ai cả. Rồi sau đó, tôi trở thành người ruồng bỏ đất nước, quê hương để đi vượt biên...

Tôi đến Kuku tháng 5/1985. Tháng 6 thì tôi di chuyển qua trại tỵ nạn Galang, cả hai đều thuộc Indonesia. Vào những năm đó, có bốn trại tỵ nạn chánh cho thuyền nhân Việt Nam được đặt ở Hongkong, Thái Lan, Mã lai (Bidong), và Indonesia (Galang). Chỉ có đi hướng Indonesia thì mới không bị cướp biển mà thôi. Tôi lucky được đi trên một chiếc tàu rất lớn, súng ống, lương thực thật đầy đủ đến dư thừa. 

Trong thời gian mười một tháng sống ở trại tỵ nạn Galang, tôi chỉ được phân phối mỗi tuần lễ một lon thịt hộp, năm gói mì gói, ít đậu xanh hột, ít khô cá, trứng gà và gạo ẩm mốc tạm đủ ăn. Mỗi ngày, tôi nấu cơm độn mì gói, lấy bột nêm trong mì gói ra nấu .. .canh rau muống. Khô cá thì không thể ăn được vì nó có... dòi. Khi tôi đã thấy con dòi chui ra từ đấy rồi, tôi không có cách chi mà ăn được nữa... Gia đình chúng tôi đông anh em, đông bạn bè. Chúng tôi thương yêu nhau, chia xẻ từng điếu thuốc lá, từng bát canh rau muống không ...người lái. Sau này, gần ngày đi định cư, tôi mới biết là bọn trẻ vô gia đình đến barack của tôi để ăn cơm tôi nấu mỗi ngày, đã đi... nhổ trộm rau muống đêm đêm, đem về cho tôi nấu ăn!

Galang là một đảo nhỏ hầu như là một đảo hoang trước khi Liên Hiệp Quốc thành lập trại tỵ nạn năm 1979 ở đây. Vòng thật xa sau lưng nơi người Việt tỵ nạn tạm cư là nơi giam lõng những người Cộng Sản Indonesia. Những người này được đi đứng tự do, họ hay chèo thuyền đến khu vực của người Việt để bán cá, bán rau củ đậu... 

Galang được chia ra thành hai khu vực: Galang 1 và Galang 2, cách nhau độ ba cây số. Vừa mới đến, các thuyền nhân VN phải ở Galang 1 để đi học, đi làm thiện nguyện. Các barack được cất như trại lính Mỹ ngày xưa, hai dãy "giường" đối diện nhau, chạy dài từ đầu đến cuối barack. Mỗi "hộ" ngũ và sinh hoạt trong "lãnh thổ" của riêng mình. Ai cũng có rất ít quần áo và vật dụng cá nhân. Tắm giặt thì phải ra khu tắm giặt tập thể.

Sau khi được Cao Uỷ phỏng vấn và đồng ý cho định cư ở một quốc gia nào đó, chúng tôi mới được chuyển vào ở trong Galang 2 để chờ Cao Ủy LHQ sắp xếp chuyến bay. Ở đây, từng căn hộ được ngăn riêng ra, yên tỉnh hơn và riêng biệt hơn. Kiến trúc barack giống như nhà sàn của người Thượng, bên trên là cái phòng ngũ, bên dưới là phòng ăn, phòng tắm và bếp nấu cơm, được ngăn riêng ra như những căn phố nhỏ sát nhau. Mỗi cái barack có khoảng năm căn hộ. Những nhà sàn này cất hoàn toàn bằng gổ, khá xinh xắn. Sàn gổ không biết bao nhiêu người đã ngũ trên ấy rồi mà lên nước bóng ngời...

Khi dọn vào Galang 2, bỗng dưng đồ đạc của chúng tôi có được nhiều hơn. Những người đi định cư trước đó họ đều để lại nồi niêu, vật dụng gia đình, các thùng chứa nước mưa..v.v.. Tôi đở cực khổ hơn một chút trong vấn đề nấu nướng cho cả nhà gần chục người ăn mỗi ngày.

Trong chuyến tàu của chúng tôi, có hai chị em Lan, Trinh, rất xinh đẹp, con nhà giàu và gia giáo ở Saigon. Cô chị, Thùy Trinh, mười tám tuổi, nhu mì, hiền hậu bao nhiêu thì cô em, Thùy Lan, mười sáu tuổi, gấu ó, trẻ con, ngang tàng... ngược hẳn lại bấy nhiêu! Con mắt của Lan đen tuyền như hạt nhản, cái mủi ngắn gọn thật thanh, và đôi môi lúc nào cũng mọng đỏ như son, luôn sẳn sàng "quạt" bất kỳ ai chống đối em!

Lan cao độ 1 mét 60. Em có làn da trắng hồng, mịn màng. Hai cánh tay dài, tương xứng với cặp đùi cũng thật dài, thon đẹp, đã tạo cho em một vóc dáng như vóc dáng của người mẫu. Khi trời nóng, em buộc túm mớ tóc lúc nào cũng rối bời không chải lên, để lộ cái cổ cao trắng ngần đẹp như những diển viên múa Ba lê mà hiếm khi ta thấy được ở người VN mình. Thuỳ Lan làm cho biết bao nhiêu chàng trai ở Galang mê mệt lúc đó. Nhưng, chắc vì còn quá trẻ, nên Lan chưa biết yêu là gì! Chị ta rất quạu khi các ông con trai nhìn mình đắm đuối say mê, hay buông những lời nói chọc ghẹo. Cô chị, Trinh cũng rất xinh xắn, cũng có nhiều người theo đuổi, nhưng biết khéo léo trả lời, từ chối hết mọi mời mọc hẹn hò. 

Tôi đã vụng về nấu nướng từ xưa rồi, nhưng khi đến Galang này, cả bao nhiêu người đều trông cậy vào buổi cơm của tôi! Cô em gái của tôi, ông anh chồng, và ông chồng của tôi là... hoàn toàn không biết gì cả! Chưa hết, có vài ông "công tử" độc thân đi chung tàu, và Sơn, mới mười sáu tuổi, không có thân nhân ở đâu để lo cho em, cho các anh độc thân này ăn uống, thế là chúng tôi mời họ về barack của chúng tôi.. Chúng tôi lãnh tiền gia đình gửi cho mổi tháng. Nhưng, không sao đủ cho bao nhiêu cái miệng ăn này, như gió vào nhà trống...

Thuỳ Lan và Trinh lúc đầu tự chúng nó nấu ăn lấy. Trinh mới mười tám, nhưng cũng khá vun xén và biết chút ít nấu nướng. Chúng nó hay chạy sang chổ tôi để xin tép tỏi, "mượn" ít đường, và hỏi tôi cách chế biến thịt đồ hộp như thế nào để ăn được nhiều... lần hơn! Rồi tôi cảm thấy thương chúng nó quá, nên bàn sơ với gia đình để cho hai em này nhập hộ của tôi luôn. Khi tôi vừa mới ngỏ lời mời chưa dứt câu, Lan đã nhảy phóc lên, ôm hôn tôi chụt-chụt ngay trước mặt mọi người rồi cong cớn môi lên nói:

-- Bây giờ mới nói?! Tụi em chờ chị nói câu này biết là bao lâu rồi, giờ mới nói?.. Em đã bảo "mụ" Trinh hỏi chị đại đi mà "mụ" nói nhà của chị quá đông rồi, chắc là tụi chị không chịu đâu... "Mụ" Trinh nấu cơm em ăn không được gì hết hà... Hưm! Giờ mới nói...

Thế là mỗi buổi cơm, cái barack của tôi rần-rần, nhộn nhịp vô cùng. Trinh phụ tôi vo gạo, nhặt rau muống, dọn dẹp chút đĩnh. Còn Lan, nó chỉ ngồi chờ cơm, miệng huyên thuyên với cái giọng rổn rảng, khàn khàn, như cái radio không tắt được. Tôi bỗng dưng thành "chị nuôi" cho một gia đình tứ xứ! Tôi cố gắng vắt óc, nặn đầu để nghỉ cho ra những món "ngon" từ thịt hộp, từ... mì gói, từ gạo ẩm mốc, từ rau muống, từ trứng gà... 

Hôm nào mà lãnh tiền người nhà gửi, chúng tôi dẫn nhau lên cái quán trên đồi trong Galang 2 chỉ để uống được một ly sửa Milo thôi. Lãnh một trăm đô Mỹ, đi uống nước một chầu, mua thuốc lá cho các ông chia nhau, mua hành tỏi tiêu mắm muối... là hết sạch! Chúng tôi không mua nổi một con gà hay miếng thịt heo, vì đắt vô cùng. Một con gà giá khoảng $60 USD! Chỉ khi nào được lãnh liền một lúc vài trăm đồng, tôi mới dám mua một con gà về nấu cho cả nhà ăn, mà phải ăn cho... khéo! Ăn đến ...hai ngày, và phải nấu sao để ra... bốn buổi cơm cho cả chục cái miệng đói khát...

Lan, Trinh đến ăn cơm buổi trưa và buổi tối, rồi chúng về barack của chúng để học bài. Lan rất thông minh, đi học về rồi còn dạy ngược lại cho chị của mình. Ông thầy Anh Văn người Indo, trẻ độ ba mươi tuổi, thương yêu Lan ra mặt. Anh ta viện đủ lý do để tới gặp Lan, để "chỉ dẫn bài vở", hay tới vì .."vô tình" tạt ngang qua... Trinh lịch sự bao nhiêu, Lan thì cáu, gắt bẳn bấy nhiêu. Thật buồn cười, khi anh ta đến đúng vào buổi cơm chiều, chúng tôi phải lịch sự ngồi tiếp anh. Rồi tôi cũng tìm cách đuổi khéo anh thầy Indo này về. Anh Indo vừa đi khỏi, Lan... oà khóc nức nở vì... đói quá!

Chúng tôi biết tính khí nó trẻ con như thế càng thích chọc nó cho nó quạu lên, nghe nó chửi um sùm thật là... vui và buồn cười! Có hôm, nó đến ăn cơm trể, tôi đã để phần ăn của Lan ra riêng rồi, nhưng ông anh chồng của tôi, anh Minh, rất muốn biết Lan sẽ có thái độ ra sao khi chúng tôi nói quên không chừa phần cơm cho Lan. Thật không thể ngờ được, Lan sững sờ, trợn mắt khi nghe anh Minh nói:

-- Thôi chết, quên chừa cơm cho Lan rồi... 

Nó hồt hoảng chạy vội lại nồi cơm, giở nắp ra nhìn, rồi dáo dác tìm chung quanh. Lan bỗng dưng bước lại cột nhà bằng gổ, đập đầu ầm ầm vào đấy, khóc ngất lên:

-- Tụi ...bây không ai thương ...tao cả. Tụi ..bây ác lắm... Hu hu hu..

Tôi và cả nhà lại phải dổ dành, vổ về Lan, và xin lổi không bao giờ làm thế với Lan nữa. 

Chúng tôi thương nhau như một gia đình. Có chuyện gì lạ, tôi đều kể cho chúng nó nghe, và ngược lại. Những cậu con trai bao vây chúng tôi rất nhiều, chánh yếu là vì Lan. Cái sắc đẹp của một đóa hoa vừa mới hé nụ, cái đẹp của ánh trăng mùng mười bốn, cái ngây thơ, lẫn cái hung hăng trẻ con của cô bé mười sáu tuổi làm điêu đứng biết bao nhiêu chàng trai ở Galang. Lan vẫn ngây thơ, vẫn hay kể chuyện "thằng này, thằng kia" cho tôi nghe không thiếu một người nào cả, rồi cười ngặc nghẻo...

Một hôm, ngày cuối tuần, cả nhà đều ra biển Galang chơi, cũng để câu cá và vớt rong biển cho tôi nấu ăn. Lan qua barack của tôi ăn trưa, chỉ có hai chị em chúng tôi.. Lan ngần ngừ, rồi bẻn lẻn hỏi tôi có nấu món gì ngon chiều hôm nay không? Tôi ngạc nhiên hỏi lại:

-- Mình chưa ai lãnh tiền cả, nên vẫn ăn bình thường. Sao vậy? Đừng có nói với chị là có khách đấy nhé?!

Lan quay lưng đi để dấu nét mặt lúng túng của em:

--Em phải làm sao đây cà...? Cái... "thằng" này nó cứ đòi tới chơi với nhà tụi mình hoài. Em .."bực bội" quá đi! ...

Tôi thấy thật lạ khi Lan nói thế.

-- "Thằng" nào vậy? Em có kể chuyện "thằng" này cho chị nghe bao giờ chưa? 

Và tôi bèn nói nhử xem sao:

-- Chị có thể làm thêm món trứng Bắc và nấu chè đậu xanh với rong biển, được không?

Lan reo lên, và chạy lại hôn tôi chụt-chụt như vẫn thường làm. Tôi làm bộ như bình thường, nhưng tôi thật nôn nao muốn thấy "cái thằng đó" mặt mũi ra sao mà nàng Lan của tôi dám mời về nhà dùng cơm như thế này. Thật lạ quá! 

Lan thật vui hôm ấy! Nói cười tíu tít cả lên... Tôi hỏi sơ người bạn này là ai, Lan ngượng nghịu bảo anh ta tên Thanh, học khác lớp, khác trình độ Anh văn, nhưng chung trường ở Galang. Mỗi ngày, Thanh im lặng lẻo đẻo đi theo sau lưng của Lan. Và hôm trước, anh ta mới ngỏ lời chào Lan, và cũng ... chào từ biệt luôn vì còn mười ngày nữa là anh ta sẽ đi định cư ở Canada. Tôi cũng chờ để đi Canada, nên tự dưng tôi thấy có chút cảm tình ngay với người này dù chưa biết mặt. Tôi thoáng dấy lên một xót xa cho Lan, vì Lan và Trinh đang chờ đi ...Mỹ!

Mọi người đi biển chưa về. Chỉ có tôi và Lan ở nhà mà thôi. Tôi vẫn còn loay hoay với cái bếp thì Thanh đến. Vừa gặp Thanh là tôi hiểu ra ngay tại sao Lan cuống quýt cả lên ngày hôm ấy....

Thanh dong dỏng cao trên 1 mét 75, tóc dợn quăn tự nhiên, mặc một áo chemise trắng bỏ vào trong quần jean xanh bạc có thắt nịt đàng hoàng. Tôi ít thấy ở Galang có ai ăn mặc tươm tất như thế. Gương mặt của Thanh thật đẹp trai như tài tử, ăn nói lại nhã nhặn, khiêm tốn. Ánh mắt của Thanh hiền từ, ấm áp, và thật nồng nàn khi nhìn sang Lan. Tôi cảm nhận ra ngay Thanh thương yêu, say mê Lan vô cùng. Nhìn Thanh, tôi có cảm tình ngay tức khắc. Chưa hết, Thanh xách theo cây đàn guitar. Miệng cười thật tươi, Thanh bảo Thanh xách đàn đến để muốn nghe... tôi đàn! 

Lan đang lăng xăng phụ tôi, khi Thanh đến, bỗng dưng thẹn thùng, rồi ngượng ngập, rồi vờ như bận rộn ở dưới cái bếp, không chịu ngồi tiếp khách! Tôi phải chữa thẹn cho Lan, rót nước trà mời Thanh. Rồi sau đó Trinh cùng với tất cả mọi người lục tục về... Ai ai cũng ngạc nhiên  vì chuyện lạ này. Anh Minh, anh chồng của tôi, được thể, cứ chọc Lan trước mặt Thanh! Lan khác hẳn mọi lần, ngồi đỏ mặt đỏ tai, im thin thít chẳng dám "đốp chát" lại hay một lời hó hé!

Thanh là con trai của một ca sỹ nổi tiếng của Saigon thời 1960. Bà vẫn còn cái dáng dấp quí phái. Thanh được người cha hơn cả chục năm không thấy mặt ở Quebec bảo lãnh. Ba của Thanh là một diễn viên đóng phim của VN, khi đi qua Canada đóng phim, ông mê một cô tài tử Tây ở Quebec, rồi không trở về VN nữa! Mẹ của Thanh đau khổ lắm. Bà cũng rất đẹp, vậy mà bà vẫn ở vậy nuôi con. Và bà bỏ không đi hát nữa vì không còn muốn ra ngoài đời để bị báo chí phê bình, người đời đàm tiếu! Hai mẹ con của Thanh bị đuổi đi kinh tế mới sau năm 1975, nên bà thất lạc tin của chồng cũ bên Canada. 

Sau vài năm, bà tìm cách trốn về Saigon, mua bán sách báo cũ, ở nhờ nhà người quen là một cặp nghệ sỹ nổi tiếng. Chính ông bà này đã lo cho Thanh đi vượt biên, và chính ông bà cũng đã liên lạc với ba của Thanh ở Canada để bắt ông ta làm tròn bổn phận làm cha của mình. Ba của Thanh rất hối hận đã bỏ rơi hai mẹ con của Thanh, nhất là thời gian đi kinh tế mới. Ông gửi tiền qua đảo cho Thanh rất xộp. Hèn chi, Thanh ăn mặc tươm tất, có cả đàn guitar để vác đi chơi nữa. Chỉ tiếc là còn độ dăm ngày nữa là Thanh phải rời Galang rồi!

Sau hôm ấy, tôi mở lời mời Thanh đến dùng cơm mỗi chiều với gia đình tứ xứ của chúng tôi luôn cho đến ngày đi. Tôi thấy mắt của Lan sáng lên, long lanh, nhìn tôi biết ơn. Nếu không có "cái thằng đó" ở đây, nó chắc phải nhảy lên hôn tôi chùn-chụt nữa rồi... 

Lan thay đổi khác hẳn. Em không tíu tít như mọi lần nữa. Ăn cơm trưa xong là đi vội về barack của em ngay! Chiều đến, Lan đã qua bên tôi rất sớm để phụ tôi nấu ăn. Tôi biết Lan cũng thương Thanh rồi! Nhưng sẽ phải làm sao đây? Thanh đi Canada, mà Lan phải đi Mỹ để bảo lãnh gia đình. Ba của Lan và Trinh là Trung Tá, vẫn còn trong trại học tập ngoài Bắc. Cả Trinh cùng tôi, không dám nói gì về chuyện Thanh cả. 

Mỗi buổi cơm chiều xong, Thanh và tôi ôm đàn, hết chơi nhạc guitar classic rồi đến ca hát với nhau đến khuya. Chúng tôi dùng muổng chập lại với nhau để thế tiếng mỏ của trống, rồi dùng những cái nồi khác size nhau, lật úp lại, lấy đủa gỏ vào làm tiếng trống, thật là náo nhiệt. Các người Việt ở cạnh bên nhà cũng đến ngồi xung quanh barack ca hát, làm khán giả vỗ tay nhiệt liệt, thật là vui. Thanh và Lan cười rạng rỡ, nhìn hai đứa chúng nó thật xứng. Chợt, tôi thấy Thanh bỗng nhìn Lan đắm đuối, rồi nắm lấy tay Lan. Lan như bị điện giật, em giựt tay em ra khỏi tay Thanh ngay tức khắc. Thanh xẻng lẻng, mà Lan cũng ngượng ngập. Hai người đều đỏ bừng mặt...

Cái đêm cuối cùng, Thanh mời cả nhà chúng tôi lên quán cà phê trên đồi uống nước sau buổi cơm chiều. Tôi thấy thương Lan và Thanh quá. Cả hai ngồi cạnh nhau cứ ưá nước mắt. Tôi cũng liếc thấy Thanh lần tìm bàn tay của Lan dưới gầm bàn. Lan đỏ bừng mặt, lật đật rút cả hai bàn tay để lên trên mặt bàn, rồi đỏ au hai con mắt. Hai hàng lông mi dài đen, cong vút của Lan chớp nhanh, cố dấu nỗi lòng... Tôi cũng ứa nước mắt. Cả nhà ai cũng làm bộ vui vẻ, nhưng tất cả đều đang đóng kịch, mà đóng.. rất dở!

Sáng sớm hôm sau, tôi cùng Lan và Trinh tiển Thanh ra cầu tàu. Thanh vẫn mặc cái jean xanh, áo chemise, xách một cái túi quần áo nhỏ đi định cư thật khiêm nhường. Thanh bảo Thanh đã để hết đồ đạc, quần áo cũ của Thanh lại ở Galang cho... Lan, tuỳ Lan muốn cho ai thì cho! Tôi chỉ lớn hơn Lan, Trinh có gần mười tuổi thôi. Nhưng, tôi hiễu và thương Lan vô cùng. Khi loa gọi tên Thanh, tôi thấy Thanh cuống quýt lên. Tôi cũng thấy Lan đỏ hoe con mắt, môi mím chặt lại.. Tôi kéo Trinh đi ra xa cho hai anh chị tự nhiên, muốn dặn dò gì chăng? Ở xa khoảng vài thước, tôi liếc thấy Thanh nắm tay Lan. Lan gở tay Thanh ra, mắt dáo dác nhìn xung quanh. Thanh lại cố nắm tay Lan thêm một lần cuối... Lần này Lan không còn giật tay ra nữa... 

Sau buổi tiển đưa ấy, chúng tôi tránh không nhắc đến tên Thanh. Lan như một người khác hẳn, trầm tư, lặng lẽ... Chỉ độ chừng chưa đến mười ngày, Lan đi nhận một thùng quà cả chục kí lô của Thanh gửi. Lan lại như cái radio, tíu tít nhắng nhít lên... Bên trong, thật nhiều quần áo rất đẹp và fashion. Có xà bông tắm, xà bông gội đầu, đủ cả! Thật tội nghiệp Thanh, Thanh vừa đến Canada là bắt ba của anh chở đi mua đồ gửi cho Lan ngay vì sợ Lan đi Mỹ mà không có đồ đẹp mặc lên máy bay. Thanh cũng gửi liền cho chúng tôi hai trăm đô Mỹ để đi chợ. Chúng tôi lại kéo nhau lên quán trên đồi để uống Milo. Tôi kín đáo nhìn Lan, thật tội nghiệp! Con bé chắc là nhớ Thanh lắm. Mới hôm nào Thanh còn tươi cười ở đây mà giờ đã tận phương trời ...Anh Minh vẫn cứ thích chọc cho Lan quạu lên:

-- Có người không uống Milo được nữa rồi kìa. Milo hôm nay sao mặn chát cà ta?

Lan quay mặt lại, nguýt anh Minh một cái thật dài. Trong ánh mắt của em, hiện ra một nổi đau khổ. Anh Minh và mọi người đành lãng qua chuyện khác.

Chỉ độ một tháng sau khi Thanh đi định cư, chúng tôi cũng có tên đi định cư cùng ngày luôn. Chúng tôi rời Galang bằng một chiếc tàu lớn để đi sang bên Singapore. Ở đây hai ngày, sẽ lên máy bay từ phi trường Singapore. Tôi và gia đình đi Canada, Lan Trinh thì đi Mỹ. 

Trại tỵ nạn này rất nhân từ và giàu có. Những người dân, mạnh thường quân bên ngoài đến nấu cơm, nấu soup cho chúng tôi ăn. Tiêu chuẩn họ cho chúng tôi là mỗi đầu người được 15$ để xài mổi ngày ở ngoài. Chúng tôi ở cả năm trời bên trại Galang như ở tù! Bây giờ mới được đi shopping, thật là vui sướng tột cùng. Tôi ăn soup và mì gói thật no nê rồi mới đi shopping. Cầm 45$, tôi vui và háo hức vô cùng. Tôi phải rất tằn tiện để mua sắm. Nhưng khi ra đường, chúng tôi không thể nào nhịn thèm được nữa. Tôi và chị em Lan Trinh lăn xã ăn nào me, cóc, xoài... ngâm cam thảo. Tôi mua mấy cái đùi gà chiên, cầm ăn ngay tại chổ mà không biết mắc cở nữa. Ôi! Sao mà ngon quá... Tôi chợt nhớ ra đã lâu lắm rồi, tôi không được ăn trái cây tươi, không cắn được một miếng thịt to như thế này. Còn Lan vòi Trinh phải mua trái bom, phải mua cho Lan một chùm nho, phải mua ...kẹo chocolate, chewing gum... Chúng tôi y hệt những đứa trẻ con được xổng chuồng ra!

Lan muốn mặc cái áo đầm màu vàng của Thanh mua cho để lên máy bay, Nhưng cái áo hơi mõng, cần phải mặc thêm một cái áo đầm lót bên trong. Chúng tôi sau khi ăn uống thỏa thích, ngắm phố xá đã đời rồi mới sực nhớ còn cái áo đầm lót chưa mua, nên vội lên xe bus đến khu shopping tìm mua. Khi vào đến khu shopping, thật xui, họ đang đóng cửa, mà sáng sớm hôm sau 6 giờ là phải có mặt ở phi trường rồi. Lan phụng phịu, ấm ức mãi. Chị ta quay ra cau có, lải nhải, cằn nhằn Trinh và cả tôi nữa. Vừa đứng dậm chân, vừa lầu bầu, nước mắt lưng tròng... Vẫn là một cô bé trẻ con. Tôi chợt nghĩ ra, tôi có thể làm một cái áo đầm lót cho em. Tôi bảo Lan đưa cho tôi cái áo thun trắng mà Lan mặc ngũ đêm qua. Tôi bảo Lan thử tròng vào từ dưới chân lên bằng cái cổ áo thun xem sao?! Lucky, cái eo ếch của Lan vừa vặn với cái cổ áo T shirt này. Tôi giải thích, tôi sẽ cắt bỏ hai cái tay áo, và may khép cái lỗ hỗng ấy lại. Thế là xong. Lan nhảy lên, ôm chầm lấy tôi, và lại hôn vào gò má tôi chụt-chụt như mọi lần...

Đêm ấy, chúng tôi hầu như không ngũ nghê gì. Tôi mượn được cái kéo kitchen, cắt mãi mới được vì kéo quá cùn. Rồi giương mắt lên may khép hai cái lỗ họng nách tay áo lại cho khéo. Lan cứ đi ra đi vào chờ áo mới như em bé lên năm. Trinh giải thích, khi xuống phi trường ở Los. bên Mỹ, gia đình bà dì khó tánh sẽ ra đón. Bà có gửi tiền cho hai chị em bắt phải mua sắm quần áo "đàng hoàng", nhưng chúng nó đã lở mua đồ... ăn hết rồi! 

Bà dì đâu thể nào hiểu được tại sao chúng tôi lại thèm ăn như thế? Chúng tôi thèm thịt, thèm trái cây, ngay cả rau sống như dưa leo, mướp, cà, đậu ...chúng tôi cũng thèm nữa... Anh Minh người mập mạp, "phì nhiêu" ra nhiều dù ăn uống thiếu thốn. Khi nắm cánh tay mập mạp ấy bóp mạnh, rồi thả tay ra, để lại các lổ hũng như ...dấu ấn: Té ra anh bị... phù! Cũng may, vừa bị là đã được gọi đi định cư. 

Còn ông chồng của tôi, các khe tay, khe ngón chân bị ...mụt nhọt nước. Các mụt nước nhỏ như trứng cá, rất ngứa. Chúng tôi lấy xà bông, muối và bàn chải chà đến bật máu ra, vậy mà chỉ có một tiếng đồng hồ sau nó lại mọc trở lại ngay. Thật là khổ. Nhưng cũng hên, qua tới Singapore, họ bắt chúng tôi khám sức khỏe. Họ cho chồng tôi một ống kem, vừa xức vào là đã dịu ngay. Và chỉ ngày hôm sau thôi là hầu như dứt hẳn. Đó là vì chồng tôi bị dị ứng với nước suối. (Ở Galang nước sử dụng đều là nước suối dẫn vào phông tên) Khi qua Sing. không dùng nước ấy nữa mà lại còn có thuốc bôi nên cái bệnh hạ lưu ấy đã biến đi thật nhanh!

Chúng tôi đưa tiễn nhau, vui buồn lẫn lộn. Đấy là chuyến máy bay thứ nhì của cuộc đời tôi. Tôi sẽ ghé London một tiếng rồi mới bay thẳng đến Toronto, Canada. Lan và Trinh sẽ bay đi Mỹ sau tôi hai tiếng đồng hồ. Khi lên máy bay, tôi nhìn thành phố dưới đất nhỏ dần, rồi lại thấy biển cả mênh mông, bao nhiêu kỷ niệm như sắp biến mất trong biển cả, hay sẽ tan như làn khói trắng, mây xanh kia?Tôi ngồi rưng rức khóc. Tôi cố nín mà tôi không thể! Tôi biết là tôi không có quê hương nữa rồi, tôi biết là tôi sẽ có một cuộc đời mới, dở, hay.. bắt đầu từ ngày này...

Tuy bận rộn với đời sống mới, nhưng chúng tôi cũng cố viết thư liên lạc, hỏi thăm Lan Trinh. Chúng nó chỉ ở nhà bà dì một năm đầu, rồi hai chị em xin dọn ra ngoài ở gần trường học cho tiện đi lại. Lan học rất giỏi, em học ngành chuyên khoa về mắt (Ophthalmologist). Còn Trinh, học đại học xong là lấy chồng. Điều thật hy hữu, chồng Trinh là cousin của em rễ của tôi!. 

Gần tám năm sau, chúng tôi bay qua thăm Lan, Trinh ở Cali. Thật buồn vì chỉ gặp được vợ chồng Trinh thôi! Lan đang đi thực tập ở Florida! Trinh buồn-buồn bảo tôi, Lan có rất nhiều người theo đuổi, cả những người Mỹ. Vậy mà em vẫn chờ Thanh! Thanh cũng có phone chúng tôi. Thanh cũng đi học lại. Thanh bắt tôi kể chuyện của Lan mãi, quanh đi quẩn lại chỉ thế, mà cứ bắt tôi kể. Bên đầu dây ở Quebec, Thanh lắng nghe. Tôi chắc chắn rằng tôi kể tới đâu, Thanh nghẹn ngào, đau khổ tới đó.

Tôi hiểu cái cảm giác này, không ai hiểu Lan bằng tôi: Chỉ một ánh mắt nồng nàn, một cái nắm tay của Thanh đã làm em đau khổ, đã làm em thờ ơ với hết những đàn ông chung quanh, đã làm em nhớ nhung, vương vấn mãi một bóng hình suốt cuộc đời...

Kim Chi

No comments:

Blog Archive