Ai Lấn Vĩa Hè Sài Gòn...
Trong tiệm.
Chị Ngà đang quấn tóc uốn cho bà khách. Bà khách lên tiếng khơi khơi:
- A a a... trời ơi thấy tin tức bên nhà mà tội nghiệp. Cô biết hông hồi xưa tui cũng là dân buôn gánh bán bưng, suốt ngày gánh kẽo kẹt hai gióng gánh đầy đồ bán buôn suốt ngày, kinh qua rồi, trải qua rồi, tui dư biết cảnh khổ mà, họ làm như vầy thì bà con sống làm sao đây?
Chị Ngà từ tốn hỏi:
- Mà vụ gì vậy chị? Hồi xưa chị bán cái gì?
Bà khách trợn mắt, nhìn chị Ngà qua lớp kiếng:
- Xời, bộ cô suốt ngày hổng mở tivi lên coi hả? Xời ơi vậy rồi làm sao biết tin tức gì? Nhứt là tin ở bển? Hồi đó tui bán nồi bánh canh giò heo. Ngon nhứt xóm nghen.
Chị Ngà cười:
- Dạ thì chừng nào hổng có khách mới mở tivi, có khách thì um sùm quá, với lại nghe khách nói chuyện vui hơn mà chị. Trời, bánh canh giò heo là món ruột của tui nghen. Hồi nhỏ có tiền ăn tô bánh canh hiếm lắm. Thường thường ăn xôi rẻ hơn... lúc nào cũng thèm thuồng. Bây giờ ăn thừa mứa ra, mà sao hổng thấy ngon như hồi đó.
Nghe vậy coi bộ khách vừa ý, cười tủm tỉm, trả lời một dọc nhưng có lớp lang:
- Ờ ờ, ai cũng vậy mà, tại bây giờ cái gì cũng có ăn quá nhiều thành ra vậy. Cũng tại vì hồi đó mình ăn toàn thịt tươi chớ đâu có đông lạnh như bây giờ. Cái gì cũng tươi, thịt thà, rau cải bún biếc gì cũng tươi... Ờ ờ, cũng đúng, nhiều khi khách khác tánh khác ý đâu phải ai cũng thích coi tin tức như tui. Ờ, thì là vụ thấy họ nói bây giờ chính phủ đang có lịnh cấm lấn choáng lề đường kìa. Từ cửa tiệm, ai xây nấc thang lấn chiếm ra vỉa hè thì phải đập phá hết. Cấm buôn gánh bán bưng, xề ngồi, khách ăn uống chấn ngang không cho ai qua lại. Hiện tại, mấy cái tiệm hàng quán nào mà lấn lề đường, xây luôn bậc thang ăn gian thì bị đập phá bỏ hết hông nương tay kìa.
Hôm nay thấy thêm cảnh mới, mặt tiền quán cà phê StarBucks rất đẹp, cái hàng ba vòng cung bằng gạch, có để bàn lộ thiên cho khách ngồi nhâm nhi cà phê như mấy vỉa hè bên Pháp, đang bị đập hai bên bực thềm. Nằm vững vàng rềnh rang ngay góc đường bị đập hết phân nửa, thu nhỏ lại thấy cái tiệm mất hết uy phong!.
Nghĩ cũng lạ quá, khi xây dựng một tiệm đồ sộ như vậy, lẽ đương nhiên họ phải nộp giấy tờ xin phép xây cất chớ, tại sao lúc đó không cho họ biết là lấn lề đường. Cho xây lên rồi giờ đập bỏ. Hồi xưa họ xây lấn ra vậy chắc tốn bộn, bây giờ phá ra tiếc dữ à. Như vậy chắc hồi xin giấy phép đã nộp một đống tiền hối lộ rồi, giờ thưa ai???
Chị Ngà nói:
- Vậy là có thêm lý do hối lộ tham nhũng.
Bà khách cười:
- Hà hà hà, biết đâu hồi nộp họa đồ xây dựng thì khác, xây lên rồi kiểm soát cho hợp pháp xong rồi, sửa lại làm thêm mấy hồi? Còn bây giờ, làm sao hối lộ? Nhân viên chính phủ tới, họ lấy thước đo từ lề đường vô tới trong, phần nào dư ra thì họ cho hay có bao nhiêu ngày để chủ nhà tự phá, tới ngày họ tới xét mà còn thì bậc thang nào ló ra họ cho thợ đập tại chỗ, bỏ loang lỗ đó chủ nhà ráng chịu. Em tui mới đi qua bển đám ma ông già chồng kể lại thì đúng y chang. Ngay tại khách sạn nó ở, buổi sáng sớm ra thì thấy thợ đo đo, đập đập bỏ cả nửa thước làm cho chỗ bước lên bị thụt vô, hỏi thì họ nói bữa nay là ngày hẹn phải tự làm hông thôi lát nữa họ tới phá ra tùm lum rồi mình cũng phải xây lại. Ngay mặt tiền chỗ lên xuống, hổng theo luật và sửa theo ý mình thì xấu khách sạn mình sao.
Tuấn hỏi vói:
- Cô ơi, thế sao khi trước lại lấn ra lề đường làm gì để bây giờ phải đập thế?
Bà khách cười ngất:
- Xời ơi, cậu nầy chắc qua đây lâu đâu có sống trong một xã hội vô kỹ luật ngày nào đâu mà biết, thì đại khái thấy nhà người ta sao mình vậy, hễ ai lấn ra đường được miếng nào thì mình cũng lấn ra miếng đó, một tất đất là một tất vàng mà em. Đất Sài Gòn hiện nay, cỡ mình nè, bây giờ mà có về bển cũng rớ gì nổi. Bây giờ họ giàu lắm em ơi. Mà hễ giàu thì giàu hết biết mà nghèo cũng nghèo sặt gạch luôn. Em tui kể nó thấy ngay tại góc đường Lê Thánh Tôn với Nguyễn Trung Trực, là ngay trung tâm Sài Gòn, có mấy thanh niên cỡ tuổi của chú em hay nhỏ hơn, ban ngày sửa xe, ban đêm họ ngủ luôn tại chỗ để giữ xe luôn. Tội hông.
Chị Ngà tiếp:
- Còn mấy em đánh giày bán vé số không nhà chi, cũng ngủ ngoài đường mà.
Bà khách lắc đầu:
- Em tui nói còn nữa, còn một số con nít chừng năm sáu bảy tuổi là nhiều, không xin tiền đâu, tụi nó mang cái hộp có vài cái đinh vài miếng da hộp keo dán gì đó, sửa giày tại chỗ luôn, nghĩa là mình có giày hư đưa nó, ngồi đại bên lề, nó lấy đồ nghề ra sửa liền xong mình mang vô đi tiếp. Con nít tự kiếm ăn vậy đó, trong khi con cháu mình ở đây tuổi đó đồ chơi ê hề bày đầy nhà ăn sung mặc sướng được đi học đàng hoàng tương lai sáng sủa. Nghĩ mà tội!.
Khải hỏi:
- Thế, còn tình hình chống Formosa làm cá chết, chống Trung Cộng tràn lan ùa qua nước ta mua đất mua nhà thì sao, chị?.
Bà khách lắc đầu, thở dài một cách ngao ngán:
- Em tui nói cả hai tuần ở tại Sài Gòn, có thấy gì lớn đâu. Cái hôm giữa tháng Ba, trên mạng rần rộ nói là biểu tình lớn lắm nầy nọ, thực sự thì chỉ là vài nhóm người vừa tụ tập trước nhà thờ Đức Bà thì bị hốt hết lên xe chở đi liền. Dân tình thì lo kiếm sống, họ còn mừng hổng có biểu tình thì đỡ bị kẹt xe. Nó nghe mấy người tài xế taxi nói, kiếm ăn khó lắm, họ phải mướn xe, lái liên tục hai ngày, sau khi trừ tiền mướn xe tiền xăng nhớt, phần còn lại chia với chủ xong, hên lắm là còn được bốn năm trăm ngàn đồng là mừng rồi, có khi ít khách còn bị lỗ nữa. Khó sống lắm mấy người ơi.
Thu hỏi:
- Ủa vậy sao nghe nói dân Sài Gòn bây giờ giàu hơn Việt Kiều mà. Thấy dinh thự nhà lầu xây lên tưng bừng, càng ngày càng cao, con cái cho du học qua Mỹ, Úc, Ý Canada gì tùm lum kìa.
Bà khách nói:
- Ờ, thì chỉ là cái số kiếm ra tiền một cách dễ dàng thì giàu, còn số tay làm hàm nhai nghèo khó thì đông lắm em ơi. Còn dân thì, làm sao chống Trung Cộng chỗ nào được? Họ mang tiền qua du lịch, hãng du lịch mọc lên như nấm, có việc làm cho nhiều người. Ngành du lịch phát triển thấy ớn, thử hỏi ai cũng lo cho cái bao tử, còn ai đâu lo chuyện mất nước? Nó tràn qua lấn lướt từ từ, nó chiếm đất của mình bằng cách đó đó.
Nói xong bà khách thở dài. Câu chuyện mở đầu khơi khơi và kết thúc cái rụp.
Những hình ảnh năm xưa loáng thoáng bay qua cửa sổ tâm hồn. Những buổi chiều nắng vàng, bận áo dài trắng tay ôm cặp màu đen, đi phất phơ trên vỉa hè Lê Lợi, ghé qua xề xuống mấy tấm ny lông đựng đầy sách cũ, vừa lựa vừa mở ra đọc cọp vài trang. Vừa ý vừa túi tiền học trò nghèo thì mua, biết sẽ phải nhịn ăn trưa ngày hôm sau.
Những quyển sách mỏng manh ấy chị Ngà đã cất giữ cẩn thận từ thập niên sáu mươi, thời còn học Trung Học, cho tới nay. Lâu lâu ngồi một mình, chị lấy ra lật từng trang đã vàng màu thời gian một cách cẩn trọng từ tốn nhẹ nhàng, như nâng trứng hứng hoa, sợ vỡ sợ tàn.
Nhắc tới chuyện xa xưa, trong lòng chị Ngà thấy bùi ngùi làm sao.../.
Trương Ngọc Bảo Xuân
Saturday, April 15, 2017
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Blog Archive
-
▼
2017
(1677)
-
▼
April
(156)
- Nhà văn Thuần Phong Ngô văn Phát và việc đặt tên đ...
- Con trai nhà báo Đạm Phong bị Việt Tân kiện tiếm d...
- 30/4 trong mắt ông Hoàng Đức Nhã Ông Hoàng Đ...
- Kim Yung-un: Miệng Dữ, Bụng Run Vi Anh Từ...
- Cảm nghĩ 30 tháng tư Hồ Chí Phèo - Sà...
- Tháng Tư, Kính Tiễn Cô Hạnh Nhơn
- ÚC CHÂU: BIÊU TÌNH QUỐC HÂN 30 THÁNG 4 NĂM 2017 ...
- 30/4 trong mắt một cựu quan chức CIA Trà Mi/VO...
- Họa sĩ giàu hay nghèo? Câu hỏi khiến người t...
- Hư Gan Bs Hồ Ngọc Minh Theo giấy kh...
- Ký giả nằm vùng Tạ Quang Khôi Tôi không biết...
- Lực Lượng Đặc Nhiệm 99 Nguyễn Hữu Dõng
- Anh Bộ Đội
- Tháng Tư, Nhận và Cho Triều Phong TPN
- NHÂN KỶ NIỆM THÁNG TƯ ĐEN NĂM THỨ 42: GIỚI THIỆU...
- VIỆT TÂN CHỮA CHÁY : Cháy đâu chữa đó – Cháy đó ch...
- Tháng Tư Đen “đổi đời”, người ra đi, kẻ ở lại ...
- LỄ THƯỢNG KỲ VIỆT NAM CỘNG HÒA TẠI THỦ ĐÔ OTTAWA ...
- Tôi Đi New York Từ ngày đặt chân lên nước Mỹ...
- Paris và cà phê vỉa hè
- Từ 'loạn vỉa hè' Việt Nam nhìn sang cà phê vỉa hè ...
- Sỹ Quan Hải Quân Mỹ và Plan B Trần Du Sinh ...
- Học NHẠC (hàm thụ) cũng có thể là thú tiêu khiển ...
- Những Người Lính Cũ - Đọc để Thương để Nhớ ... ...
- Ba Tôi, Người Lính Việt Nam Cộng Hòa Hùng Biên...
- THƯ MỜITHAM GIA CUỘC BIỂU TÌNH NGÀY QUỐC HẬN 30 ...
- Lễ Truy Điệu và Lễ Tưởng Niệm Ngày Quốc Hận 30/4/...
- ‘Chủ nghĩa xã hội Venezuela’: Chó cũng không có cứ...
- Tệ Nạn Sư Quốc Doanh Cũng nên nhắc lại trước 1975,...
- Chuông (chùa)gọi hồn ai?
- Đôi Dép Tháng Tư Nguyễn Bá Chổi Sau ngà...
- Không cần quý nhân phù trợ, bạn vẫn sẽ hạnh phúc ...
- “Ngày quốc tế đi bộ”: 15 lý do tại sao bạn nên đi ...
- Phiên bản Tượng Đài Chiến Sĩ Việt-Mỹ được trưng b...
- CUỘC CHIẾN GIÀNH NGÔI VỊ BÁ CHŨ ĐÃ BẮT ĐẦU Thân m...
- Biển Lửa Phan Việt Thủy Chị Tám bư...
- CÂU HỎI NHỨC NHỐI ? - Cộng Sản Liên Xô đã hy...
- Cá Và Người Cùng Đau! Phan
- 100 Ngày: Thất Bại – Thành Công? Vũ Linh
- Gìa khú đế...... Ghi chú: 1 Tháng 10 là N...
- CƯỜI CHÚT CHƠI 1- Đám ma Tám Tàng
- PHONG LAN
- Giữa Cừu và Sói Thạch Đạt Lang Con Sói chúa...
- TẠI SAO ĐẢNG CỘNG HOÀ (LR) TRUNG HỮU ĐỘC LẬP (UDI)...
- ĐỊNH MỆNH VÀ NGHIỆP QUẢ BÁC SĨ THÁI MINH TRUN...
- Thư cho người bạn già Gần ba mươi Tết rồi mà anh ...
- Trump: Tình Hình, Nhiệm Vụ Mới Vi Anh Chá...
- Sợi Tóc Đỗ Tiến Đức Lái xe vào bãi đậu, rồi tắt m...
- Người Mỹ không biết nói tiếng... Mỹ. Từ Sơn ...
- Cảnh Hòang Hôn Trên Phá Tam GiangPhá Tam Giang là ...
- Frankfurt/M, ngày 13 tháng 03 năm 2017 TÂM T...
- 8 Năm Dệt Mộng 100 Ngày Còn Lại Bao Nhiêu Vĩnh T...
- Ai Sẽ Là Đệ Nhứt Phu Nhơn Pháp? Và Vài Nét Đặc Thù...
- Tháng Tư & Những Ngày Đau Thương! Dong Trinh...
- Nhớ Người Thương Binh Angie Lộc
- CELINE NETTHAVONGS, MỘT GƯƠNG MẶT GẦN VỚI CHÚNG TA...
- "4000 người Việt tại Nam Úc ký tên kiến nghị vinh ...
- HẾT BỊNH UNG THƯ NHỜ TU THIỀN Cô Sue Dixon, một P...
- Tháng Tư nhớ Nguyên Sa April 19, 2017 Bà Ng...
- Từ Mỹ Đi Một Vòng Âu Châu Hoàng �
- Chiều Mưa Biên Giới Trong Tù Sau 18 tháng thượ...
- Phó Tổng thống Pence cảnh cáo Bắc Hàn: ‘Kiếm đã s...
- MADE IN CHINA: SỰ THẬT KINH HOÀNG !Dr. Wang BinTro...
- Thảm họa môi trường tại Việt Nam (Arsenic the sil...
- Chạy trời không khỏi .... CHỆT Như vậy là Made in...
- 'Vũ khí bí mật''Vũ khí bí mật' giúp Đức Đạt Lai Lạ...
- NHỮNG CÁNH ĐỒNG KIM CƯƠNG Những gì bạn tìm kiếm...
- LÚC NHÚC Những hình ảnh trên cho thấy sự đôn...
- DẤU HỎI DẤU NGÃ
- Tháng Tư Và Chiến Sử
- Đừng quên… Ngày QUỐC HẬN 30 Tháng 4 Nguyễn Q...
- Ảo Lại Thị Mơ Tôi chẳng biết internet c...
- Cựu Trung Tá Không Quân VNCH Hội Trưởng Hội HO Cứu...
- 8 kiểu người nhất định phải kết giao trong đời ...
- Filibuster: Mặt Trái Chính Trị Mỹ Vũ Linh ...
- Viết lách là một phương thức để giết thời gian sa...
- Ông Quỷnh Chọn Vợ Phạm Hồng Ân Từ ngày v...
- ĐÀO DUY ANH và TÔI Tôi và Đào Duy Anh biế...
- 10 nét văn hóa đặc biệt của Nhật Bản March 14, 201...
- Campuchia và Myanmar - những xứ gần ta mà khác ...
- Chai Dầu Gió Xanh Võ Quách Thị Tường Vi Tá...
- Xin người dân Việt Nam Cộng Hòa ở hải ngoại hãy cả...
- Lycée Petrus Ky 1954 Nguyễn Văn Sâm
- Thiên Nga Có Đàn Có Đôi Orchid Thanh Le
- Nhân điện khoa tự động Tôi viết bài này với mục đ...
- Ai Lấn Vĩa Hè Sài Gòn... Trương Ngọc Bảo Xuân ...
- Thế giới ăn gì vào bữa sáng? Nếu như người dâ...
- Những điều kỳ diệu ở Nhật. Nước Nhật không chỉ có ...
- 17 Bức Ảnh Rung Động Trái Tim Về Tình Thương Nhiếp...
- 10 ngôi làng đẹp như thiên đường dưới hạ giới của ...
- Chúng ta phải làm gì cho đất nước ? GS Hàn Lâm...
- Mỹ: Thả Bom 10,000 Ký Diệt ISIS Ở Afghanistan WA...
- “Đi Tây” Thời Bao Cấp Đoàn Thị Loan và ...
- Cô Gái Việt Cụt Chân Trên Đất Mỹ Năng Khiếu ...
- Hậu Quả của Giáo Dục Phóng Túng, Tả Khuynh, Cấp T...
- Lá thư Canada: Giặc Tàu Trà Lũ Canada đang ...
- Bí ẩn của thôi miên: Tài năng kinh ngạc của bậc th...
- Hoa anh đào Thành phố Macon, Georgia, Hoa Kỳ ch...
- HQ 14 và Những Tháng Cuối Của Cuộc Chiến - Phạm ...
-
▼
April
(156)
No comments:
Post a Comment