Ba mươi năm sau
Hạo Nhiên Nguyễn Tấn Ích
Chuông điện thoại reo vang, Hào vội vàng bắt phôn:
- Alô, tôi nghe?
- Xin cho gặp ông Trần Thái Hào.
- Vâng, tôi là Hào, xin lỗi ai đầu dây?
- Anh Hào, em đây!
Tiếng người phụ nữ bên kia đầu dây khựng lại, hình như vì xúc động. Một khắc yên lặng, giọng nói run run lại cất lên:
- Anh không nhận ra tiếng em sao, hở Hào? Mộc Linh đây mà. Em gọi từ Canada.
Hào thật sự sửng sốt trước sự việc xảy ra quá bất ngờ. Chàng mất hẳn tin tức về Mộc Linh đã hai mươi mấy năm rồi. Nàng qua bên ấy bao giờ và đi theo diện gì. Hào vừa hồi họp cũng vừa nôn nóng, vội bảo nàng cho số phôn rồi cúp máy để chàng gọi lại.
- Alô, em nghe.
- Linh khỏe không, qua bên đó hồi nào vậy?
- Cảm ơn anh, em vẫn mạnh. Em đến đây vừa đúng hai tuần, theo diện hợp đồng giữ trẻ. Hiện giờ em sống với một gia đình người Việt. Họ mướn em chăm sóc hai đứa nhỏ, một lên bốn và đứa kia chưa đầy một tuổi, thời hạn từng năm một.
- Thế chồng và con em?
- Bọn em đã ly dị mấy năm rồi. Ông ấy càng ngày càng hư đốn, hủ hóa, bỏ bê gia đình. Nền đạo đức học đường mỗi ngày mỗi xuống cấp. Thầy giáo nhậu nhẹt với học sinh, thầy trò say xỉn ôm nhau ngủ dưới gốc cây giữa ban ngày ban mặt. Nhà trường phê bình, kiểm điểm mãi mà vẫn chứng nào tật nấy, cuối cùng ông ấy bị đẩy lên tận miền núi dạy đám học sinh vùng kinh tế mới. Con em, đứa lớn đã đi làm có thể lo cho em nó mới năm đầu đại học. À, còn phần anh thế nào? Chị và mấy cháu ra sao?
- Các con anh đều lớn cả rồi, đứa út đang học đại học, thằng lớn sắp ra trường. Còn mẹ chúng nó... Hào ngập ngừng chẳng biết nói với Mộc Linh thế nào đây, bởi từ khi đến Mỹ, hai người chỉ gặp nhau trên phôn vài ba bận. Hào đành trả lời qua loa:
- Ừ thì bà ấy vẫn khỏe Linh à.
- Còn phần anh có vất vả lắm không? Muốn em viết thư cho anh không hả Hào?
- Cảm ơn em, phần anh thì sáng đi làm, chiều vào lớp học ngồi cho hết ngày, cuộc sống phẳng lặng chai lỳ. Anh có bao giờ chán đọc thư em đâu, cho anh địa chỉ được không?
- Chưa được anh ạ, lát nữa em hỏi chủ nhà rồi gọi lại anh sau.
- Thôi nhé, đã đến giờ anh phải đi làm. Tạm biệt em. Hẹn gặp sau.
Hào gác phôn, nhanh chân vào phòng tắm làm vệ sinh sơ sài rồi vội vã thay quần áo lái xe đi làm.
* * *
Mộc Linh và Thái Hào yêu nhau từ lúc còn trung học. Hai người học cùng trường, nhưng nàng học dưới chàng hai lớp. Ngày Hào thi đậu tú tài toàn phần thì Mộc Linh vừa lên lớp đệ nhị. Chàng nộp đơn thi tuyển vào đại học sư phạm tại Sài Gòn nhưng tranh không nổi với đám thí sinh lớn lên và ăn học ở giữa lòng thủ đô, nơi quy tụ các trường nổi tiếng nhất miền Nam. Phần lớn trong số họ rất giỏi sinh ngữ và toán, còn Hào là dân miền Trung chân ướt chân ráo mà đã vội vàng muốn đi “hia bảy dặm” nên thất bại là điều không tránh khỏi.
Tuy nhiên, Hào lại trúng tuyển vào khóa Giáo Học Bổ Túc hai năm của trường Sư phạm Sài Gòn. Mỗi khóa tuyển chừng 400 giáo sinh mà thí sinh nạp đơn vượt lên trên số 7000. Họ tranh nhau không phải muốn trở thành một giáo viên tiểu học mà thực tế trước mắt là khỏi vào quân trường. Với Hào, chàng rất trân trọng nghề dạy học, không phải là hạng người mượn mái trường để che chắn tấm thân.
Cùng trong ngành, nhưng các thầy dạy trung học cũng phân biệt triệt để “chiếu trên chiếu dưới”. Vì vậy giáo viên tiểu học luôn bị mặc cảm nằm cấp thấp nhất của ngành giáo dục. Có ai nhận chân được tầm quan trọng của những cô thầy có trách nhiệm khai mở trí tuệ của tuổi măng non. Hình ảnh của các thầy cô giáo tiểu học sẽ khắc sâu trong tâm hồn trong trắng của các em. Vì vậy, mẫu mực của một giáo viên luôn luôn đi đôi với câu châm ngôn “Tiên học lễ hậu học văn”.
Ngày Thái Hào tốt nghiệp ra trường thì Mộc Linh cũng vừa lấy xong bằng tú tài và nàng theo gia đình vào sinh sống luôn ở Sài Gòn vì ba nàng, Giáo sư Dung được bổ nhiệm làm Chánh văn phòng Thứ trưởng bộ Giáo dục. Hào về giữ chức Phụ tá Hiệu trưởng tại một trường tiểu học ngay tỉnh lỵ Gia Ðịnh. Linh theo học một khóa luyện thi đặc biệt để thi vào đại học sư phạm và năm sau nàng trúng tuyển một cách dễ dàng.
Tình yêu của Hào và Linh mỗi ngày mỗi thắm thiết. Họ đã cùng nhau phác họa một mái ấm gia đình sau khi nàng tốt nghiệp. Tuy nhiên, cái viễn tượng tương lai “chiếu trên chiếu dưới” vợ giáo sư, chồng giáo viên nên Hào đã ghi tên vào đại học Văn khoa và quyết tâm lấy cho xong bằng cử nhân văn chương để chuyển lên bậc trung học. Nhưng trời không chiều lòng kẻ có chí, vừa lấy được hai chứng chỉ thì Hào bị động viên.
Thời gian huấn nhục, Chủ nhật nào Linh cũng vào quân trường thăm Hào. Sau ngày gắn alpha, sinh viên sĩ quan được đi phép cuối tuần nên hai người lại gặp nhau ở Sài Gòn. Lúc dạo sở thú, khi vườn Tao Ðàn rồi dắt nhau vào rạp chiếu bóng hoặc tiệm kem. Những ngày tháng đó tình của hai người thật thơ mộng.
Gặp thời điểm chiến trường Trị Thiên đang sôi động, Bộ Tổng Tham Mưu ưu tiên bổ sung quân số cho Quân đòan I Vùng 1 Chiến thuật, nên Hào cùng với số đông tân sĩ quan vừa mãn khóa được điều động ra tận vùng giới tuyến.
Những tháng ngày cách trở, Hào và Linh vẫn gởi thư cho nhau đều đặn. Bất hạnh thay, trận Tết Mậu Thân, Hào bị địch bắt sống và đơn vị báo tin về gia đình chàng mất tích.
Năm 1973, hiệp định Paris bắt đầu có hiệu lực, Hào được trao trả tù binh trở về quân ngũ. Mộc Linh đã lập gia đình. Cam chịu số mệnh, Hào âm thầm ôm nỗi đau của mối tình đầu dang dở. Ðể khỏi buồn lòng cha mẹ, chàng lấy vợ theo mong ước của ông bà muốn có cháu đích tôn nối dõi tông đường...
* * *
Có được địa chỉ chính xác, Thái Hào lợi dụng giờ nghỉ ăn trưa ở sở làm, vội vàng viết thư cho Mộc Linh và kèm theo cái séc 300 đô-la để nàng tiêu dùng. Thư đi trên mười ngày, hôm nay Hào mới nhận được thư hồi âm của Mộc Linh gởi đến:
Vancouver, ngày...
Anh yêu thương,
Cảm ơn anh đã gởi thư và tiền cho em. Ðọc thư anh mà nước mắt em chảy ràn rụa làm ướt đẫm cả bức thư. Ký ức gợi nhớ những cánh thư của anh gởi cho em từ chiến trường Trị Thiên năm nào giờ đây như lặp lại trước mắt em. Thuở ấy, cách nay đã gần ba mươi năm mà em thấy gần gũi thân thương quá. Em nuốt từng chữ từng lời cho niềm rung cảm tràn ngập trái tim em. Em yêu anh, yêu biết chừng nào Hào ơi. Lời yêu thương nầy em viết cho anh, nó hoàn toàn không phù hợp với hiện tại bởi anh đã có vợ con kề bên. Nhưng biết làm sao hở Hào, khi mà trái tim em đập rộn ràng như thuở ban đầu hai đứa mình yêu nhau.
Những ngày mất anh, từng đêm trong giấc ngủ em luôn mơ thấy anh. Anh đến với em cũng vòng tay đó, cũng bờ môi ấm nồng của những nụ hôn ngọt ngào đó và bao giờ anh cũng đưa em vào cơn say đắm. Em cảm thấy mình đang sống trong cảnh hạnh phúc êm đềm không phải bên người chồng mà là anh trong giấc mộng! Ðến khi giật mình thức giấc chợt lòng em thấy trống vắng lạ thường mặc dầu Ð. đang nằm bên em bình yên trong giấc ngủ.
Ngày em nhận được tin anh mất tích, nỗi đau đớn như bóp nát trái tim em. Em đã ngất lịm bao nhiêu lần khiến má cũng phải đau lòng. Người đã phải gượng gạo an ủi con gái mình rằng định mệnh đã an bài. Nhưng định mênh nào lại tàn nhẫn cướp mất của em nguồn sống. Em thẫn thờ như người mất trí. Hình ảnh anh cứ chờn vờn mãi trong tâm trí em. Từ đó, em cứ ngỡ anh đã bỏ em mà đi, miên viễn rời khỏi cuộc đời nầy.
Cách đây hai năm, em tình cờ đọc trong tuyển tập thơ Cụm Hoa Tình Yêu của một người bạn gái mang về từ Canada. Em nhìn thấy tên anh và cả hình anh nữa. Ôi, em có cảm tưởng như mình đang nằm mơ. Em đọc bài thơ anh viết mà nước mắt em rơi lã chã. Bạn em ngạc nhiên hỏi có tâm sự gì thế? Em bảo: “Tác giả bài thơ nầy có tâm trạng giống mình quá.” Hào ơi, em không ngờ anh vẫn còn ấp ủ hình bóng em và những kỷ niệm mối tình của hai ta. Anh có biết không, ngay trong giờ phút đó, con tim đã bắt đầu thôi thúc em phải tìm mọi cách để gặp anh. Em vẫn biết ý định ấy thật ngông cuồng, nhưng con tim thì có lý lẽ của nó. Và em cũng rất giận anh, tại sao không một lần tìm đến em sau khi sống sót trở về với gia đình. Có thể anh không đủ can đảm nhìn thấy hạnh phúc của em hoặc là anh không chịu đựng nổi cơn đau vò xé khi mất em. Nhưng như thế là nhẫn tâm với em bởi anh cứ để cho nỗi tiếc thương âm ỉ cắn rứt trong lòng em.
Hào ơi, em muốn được một lần gặp anh. Muốn được anh ôm em vào lòng cho em nhớ lại hơi thở nồng nàn của ngày xa xưa ấy. Em đã tìm đến với anh đây rồi nhưng hoàn cảnh của em bây giờ như con tàu mắc cạn... Xin hãy đẩy thuyền em đến dòng sâu may ra vượt qua bên kia tìm được bến bờ hạnh phúc. Thôi nhé, đêm đã quá khuya rồi em tạm ngừng, hẹn anh thư sau.
Hôn anh,
em Mộc Linh.
Canada, ngày...
Anh yêu,
Lẽ ra em không nên viết cho anh, tuy nhiên, những điều anh nói qua điện thoại đã làm cho em buồn lắm. Anh bảo sẽ tìm cho em một người đàn ông đã có quốc tịch Hoa Kỳ. Người ấy phải có tấm lòng, có nghĩa khí sẵn sàng bao bọc chở che em suốt quãng đời còn lại. Người ấy sẽ đứng ra làm hôn thú hợp pháp để bảo lãnh em qua sống trên mảnh đất trù phú và đầy cơ hội nầy.
Hào ơi, Em vượt trùng dương qua đây, điều cốt yếu là em muốn gặp lại anh, dù chỉ để nhìn anh mà đau. Em không cần một người chồng để yên ấm tấm thân em. Vẫn biết giờ đây anh không còn vòng tay nào nữa dành cho em. Như anh đã từng nói:
“Vòng tay anh bây giờ chật hẹp quá, mong manh quá. Vòng tay anh ngày xưa, thời trai trẻ đầy sinh lực đã dành cho em với bao tháng năm đợi chờ cô đơn khắc khoải. Vòng tay anh bây giờ hụt hẫng cả tình yêu lẫn hôn nhân. Con tim và lý trí ít khi nào hòa thuận. Con tim muốn chiếm giữ tình yêu độc quyền nhưng lý trí lại đòi hỏi thực tế bởi hoàn cảnh anh hiện tại vượt ngoài tầm tay với”.
Em thật sự hiểu anh muốn nói gì. Em cảm thông và càng thương anh điều đó. Em đã đi hết nửa cuộc đời đầy đắng cay và bất hạnh, có lẽ em không còn đủ can đảm để bước thêm bước nữa nhưng em sẵn sàng đi bên lề cuộc đời của anh.
Em thật sự hiểu anh muốn nói gì. Em cảm thông và càng thương anh điều đó. Em đã đi hết nửa cuộc đời đầy đắng cay và bất hạnh, có lẽ em không còn đủ can đảm để bước thêm bước nữa nhưng em sẵn sàng đi bên lề cuộc đời của anh.
Hào ơi, em van anh đừng bao giờ nhắc đến chuyện ấy nữa, bởi em có cảm tưởng rằng anh xem rất nhẹ tình yêu của em dành cho anh. Lòng em xốn xang không chịu được mỗi lần nghĩ đến cái “giải pháp” hoàn toàn nghịch lý với con tim.
Canada, ngày...
Hào yêu dấu,
Em đã nhận được thư anh. Xin cảm ơn những điều anh viết, nhưng xin lỗi anh, em không thể nghe theo lời khuyên của anh được dù anh có trách em là người cố chấp. Và em cũng xin được tỏ bày cùng anh, rằng đời em đã trải qua bao nỗi thăng trầm trái ngang, dù rằng đối với anh, em không có sự lựa chọn nào ngoài nỗi đơn độc thiệt thòi, em vẫn thấy bình yên khi biết rằng tình yêu của anh vẫn còn dành cho em ngọt ngào và sâu đậm. Không một ai có thể thay thế được mối tình đã kết đọng suốt ba mươi năm. Thì anh ơi, tại sao em lại không chọn lấy sự bình an dưới bóng mát tình anh. Em vẫn tự nguyện làm chiếc bóng đi bên anh của phần đời còn lại. Em không thể dối lòng em để sống với một người mà em không hề yêu. Như thế đấy. Những điều quyết liệt em viết từ trái tim em, mong anh hiểu cho.
Em Mộc Linh.
Những bức thư liên tiếp của Linh khiến cho Hào nhiều đêm trăn trở. Nàng đã dành cho chàng những tình cảm cháy bỏng, đam mê suốt một thời thanh xuân cho đến bây giờ vẫn còn nguyên vẹn tình nồng thắm, thiết tha. Hào không ngờ qua bao nhiêu trái ngang, sóng gió cuộc đời mà tình của nàng vẫn còn bền chặt như xưa.
Những ngày lịch sử đen tối của đất nước hằn sâu trong tâm thức chàng mang những vết sẹo của nỗi đau chung và những mất mát riêng tư. Năm Mậu Thân chiến trường khốc liệt đã đẩy chàng mất Linh. Rồi tháng Tư, tàn cuộc chiến đã đẩy Thụy xa chàng. Giờ đây Thụy, vợ chàng đang sống chung với một người đàn ông tại một thành phố nào đó ngoài tiểu bang California. Hàng tháng về nhà gần gũi với các con vài ngày rồi ra đi.
Ngày chàng đến Mỹ theo diện HO, Thụy và con đến đón tại phi trường. Nàng đi xe riêng còn chàng lên xe cùng với hai đứa con về tại căn chung cư một phòng do Thụy mướn dành riêng cho Hào. Con chàng vẫn thản nhiên trước cảnh người cha bị tách rời khỏi cái tổ ấm mà họ đã tạo dựng từ mười mấy năm nay trên đất Mỹ. Lúc chia tay nàng chỉ nói với chàng một câu vắn tắt: “Hãy cố gắng thích ứng với hoàn cảnh mới, sẽ thảo luận với anh sau”.
Trước ngày miền Trung mất, Hào gởi vợ và hai con vào Sài Gòn rất sớm. Sau đó, nàng đã lên được tàu của hải quân VNCH đến Phi Luật Tân. Hai mươi năm trên xứ người, nàng vừa đi học vừa đi làm nuôi con còn nhỏ dại, giữ tròn bổn phận của một người mẹ là điều cao quý. Hào không có lý do nào để trách cứ nàng. Ngược lại, chàng rất thông cảm với nỗi cô đơn của người đàn bà sống vò võ xa chồng. Thụy có yêu, có lấy một người đàn ông khác cũng là điều tất yếu.
Những ngày đầu mới đến, Hào cảm thấy đôi chút cô đơn và buồn tủi trước thái độ dửng dưng của Thụy đối với chàng. Hào nghĩ: “Cho dù hai mươi năm xa cách nhưng tình nghĩa vợ chồng đã đầu ấp tay gối có với nhau hai mặt con thì làm sao tình cảm đó mau phai đến thế.” Nhưng rồi dần dà công việc cuốn hút, tâm tư phiền muộn của Hào cũng lắng dịu dần. Chàng đã tìm lại sự bình thản khi đối diện với Thụy. Trái tim chàng không còn thấy nhức nhối, xốn xang. Phải chăng, tình vợ chồng đã chuyển đổi qua tình bạn mà chính Hào không để ý. Hình như đó là diễn tiến tất yếu của cuộc hôn nhân không trải qua tình yêu. Cũng có thể là mối tình đầu của chàng và Linh đã làm thương tổn đến tình vợ chồng giữa hai người.
Con chàng, Thái Tú và Thái Bình xa cha từ thuở bé, lớn lên trong tình thương của mẹ và ảnh hưởng nếp sống của nền văn hóa đa chủng. Vì vậy, tình phụ tử của chúng đối với chàng cũng không lấy gì mặn nồng cho lắm. Mới đầu, mỗi tuần chúng đến thăm cha một lần. Thời gian sau nầy những lần thăm viếng ấy cũng thưa đi. Riêng Hào lại năng lui tới thăm con trong những ngày nghỉ học. Phần Thụy, năm thì mười họa mới gặp chàng trên phôn.
* * *
Nhân mùa lễ Chrismas và New Year, Hào lấy một tuần lễ vacation đi Vancouver. Mộc Linh rất muốn qua Mỹ nhưng nhất định từ chối giải pháp kết hôn với người khác. Chuyến đi nầy Hào muốn gặp lại người yêu cũ để cố gắng thuyết phục nàng. Hào thật sự bối rối trước hoàn cảnh nan giải nầy. Chàng mới định cư ở Hoa Kỳ chưa đủ thời gian thi quốc tịch, vả lại tình trạng hôn nhân giữa chàng và Thụy chẳng biết như thế nào. Ðã hai năm rồi mà nàng không hề đề cập tới.
Hào lấy vé máy bay đi Vancouver vào sáng thứ Bảy, trưa Chúa Nhật tuần sau sẽ về lại California. Còn năm ngày nữa, chờ đặt được phòng của khách sạn gần khu Linh ở, chàng sẽ gọi thông báo cho nàng hay để sắp xếp thời gian hai người có thể gặp nhau.
Như thường lệ, trên đường đi làm về, Hào ghé thăm hộp thư. Hôm nay lại có thư của Mộc Linh. Chàng sững sờ khi trông thấy địa chỉ ghi ngoài bì thư không còn là Vancouver ở Canada nữa mà là một địa chỉ khác thuộc tiểu bang Oregon, Hoa Kỳ. Vào trong xe, chàng vội vàng mở thư đọc:
Portland, ngày...
Anh yêu,
Em ngồi đây viết cho anh với tất cả niềm hạnh phúc. Anh không thể biết được em vui sướng đến độ nào khi em được đặt chân trên vùng đất mơ ước nầy. Thế là từ nay em được gần anh hơn, gần anh trong khoảng cách không gian nhưng với thời gian có rút ngắn được thêm chút nào chưa biết được.
Hào ơi, suýt nữa là em xa anh vĩnh viễn rồi. Giờ phút xe ngừng kiểm soát nơi cột mốc biên giới Mỹ và Canada, em nằm khoanh tròn trong thùng sau xe thay chỗ đặt chiếc lốp xơ-cua. Tim em như ngưng đập vì lo sợ. Hơi thở em khò khè vì thiếu dưỡng khí. Nếu thời gian kiểm tra kéo dài thêm mười phút có lẽ em chết mất. Anh biết không, lúc ấy em chỉ nghĩ về anh, nghĩ đến tình yêu của chúng ta, nghĩ đến giờ phút được gặp anh, được anh ôm em vào lòng sau bao nhiêu năm chờ đợi. Lúc bấy giờ em chỉ còn biết van vái, nguyện cầu đấng thiêng liêng phò hộ cho em tai qua nạn khỏi. Em nhủ thầm: “Mộc Linh ơi, hãy kiên trì và phấn đấu như những tháng năm ở quê nhà mầy sắp quỵ ngã vì những khổ đau dồn dập để đứng dậy vững vàng cho đến ngày hôm nay, Mộc Linh ơi, hãy gắng gượng thêm chút nữa, chẳng còn bao lâu mầy sẽ được thỏa lòng vì ước mơ đã thành tựu. Thái Hào ơi hãy tiếp hơi thở cho em”! Ðó là ý nghĩ của em trong giờ phút cực kỳ nguy khốn.
Mạnh, người em họ của em đã vực em dậy trong trạng thái bất tỉnh khi xe đã qua được bên nầy biên giới thuộc tiểu bang Washington. Mồ hôi ướt đẫm cả người em mặc dù thời tiết lạnh dưới không độ. Tuyết đổ trắng xoá trên mọi nẻo đường của dải đất Bắc Mỹ nầy.
Mạnh đã đưa em về tiểu bang Oregon trong ngày Chúa nhật vừa qua. Giờ nầy, mọi người đã đi làm hết cả rồi, còn mình em ngồi co ro trong phòng. Cây cối run rẩy dưới mưa. Mưa vờn trên mặt cỏ. Mưa phủ trên luống bông hồng làm rơi rụng những cánh hoa sắp tàn. Và anh ơi, mưa cũng làm tê lạnh hồn em. Ước gì giờ nầy có anh bên cạnh, có chết trong vòng tay anh em cũng thỏa nguyền. Anh đừng cho em là cường điệu. Nếu một ai có cùng chung tâm trạng của em trong giờ phút nầy thì sẽ thấy điều em viết không ngoa chút nào. Em nhớ anh đến cồn cào ruột gan. Hào ơi, đừng để em cô đơn trong những năm tháng sống bất hợp pháp thế nầy nhé. Em cảm thấy hụt hẫng và vô cùng lo âu. Em đợi anh cho em những lời khuyên thiết thực. Em Mộc Linh"
Hào hết sức bối rối trước sự việc đã rồi. Mộc Linh ở Canada trong tình trạng hợp pháp, đã vội vàng trốn qua Mỹ để trở thành di dân bất hợp pháp. Do đó, không có cách nào giải quyết ổn thỏa ngoại trừ quay về lại Canada hoặc trốn chui trốn nhủi trên đất Mỹ. Nàng không thể thi lấy bằng lái xe, không thể xin việc làm hợp lệ trong các hãng xưởng và chẳng có quyền lập hôn thú với một ai trên đất Mỹ. Người em họ đưa nàng qua đây không biết anh ta có nghĩ đến những điều bất lợi đó không. Kế hoạch của chàng bỗng dưng đổ vỡ. Có lẽ Mộc Linh quá nôn nóng muốn gặp chàng. Tình yêu tăng thêm sức mạnh nhưng sự liều lĩnh làm rối rắm mọi tính toán cho tương lai.
Thái Hào đành bỏ chuyến máy bay đi Vancouver, thay vào đó chàng quyết định thuê xe và tự lái đi Portland, một thành phố lớn thuộc tiểu bang Oregon.
* * *
Trời chưa hừng sáng, Hào đã lên xe trực chỉ xa lộ A5. Sau mười hai tiếng đồng hồ mò mẫm trên bản đồ, Thái Hào đến được Portland lúc trời đã về chiều. Chàng tìm đến địa chỉ ghi trong thư của Mộc Linh gởi cho chàng mà không ghi số điện thoại. Một chuyến đi đột xuất ngoài dự kiến, Mộc Linh không hề được thông báo và Hào chỉ được bảy ngày phép nên không thể đợi chờ.
Nhà của Mạnh, em họ Linh là khu biệt thự khá sang trọng. Vách tường màu trắng, chung quanh là bãi cỏ xanh rờn. Một luống hoa hồng khoe màu rực rỡ làm nổi bật những khung cửa sổ có treo rèm màu xanh lá chuối non.
Ðậu xe bên lề đường trước mặt nhà, chàng nhìn lại địa chỉ một lần nữa rồi mở cửa xe bước ra. Hào tiến thẳng đến khung cửa chính đưa tay bấm vào nút chuông, hồi hộp đợi chờ.
Cánh cửa từ từ hé mở, một người đàn bà cỡ tuổi trung niên đứng trong khung cửa nhìn ra. Một khuôn mặt trái soan, màu da trắng mịn nhưng tiều tụy xanh xao. Dù tuổi đời không còn non trẻ và ánh mắt thoáng gợn chút u buồn nhưng vẫn ngời lên ánh tự tin của một tâm hồn cứng cỏi.
- Thưa, ông tìm ai? Nàng lên tiếng.
- Thưa bà, có phải đây là nhà ông Mạnh không ạ? Hào ngập ngừng hỏi.
Người phụ nữ mở rộng cửa tiến về phía Hào. Bất giác nàng nhào tới ôm chầm lấy Hào thốt lên: “Ôi, Thái Hào, em Mộc Linh đây mà! Có phải em nằm mơ không nhỉ? Dù đã ba mươi năm em vẫn nhận ra anh mà”.
Bỏ chiếc cặp xuống bên chân, Hào nâng đầu nàng ra khỏi vai và hôn lên đôi mắt ướt đẫm lệ của nàng, đôi mắt đen tuyền long lanh đã bám riết cả cuộc đời chàng.
Một phụ nữ ăn mặc sang trọng đột ngột xuất hiện bên trong khung cửa. Bà kinh ngạc khi nhìn thấy hai người ôm nhau vội thốt lên:
- “ Ô hay, ông Hào, bà Linh”?!
Hai người buông tay nhau, Hào giật mình khi nhận ra người mới hỏi là Thụy, vợ chàng. Vừa khi đó một chiếc xe hiệu Lexus bóng loáng chạy từ từ vào garage lúc cửa tự động đang cuốn lên. Người đàn ông trong xe bước ra vồn vã hỏi:
- Ai đó chị Linh?
- Mạnh à, đây là anh Hào người yêu của chị đã thất lạc nhau gần ba mươi năm mà chị đã tâm sự với em từ Canada, anh tìm đến đây thăm chị.
Mạnh lịch sự tiến đến bắt tay Hào:
- Hân hạnh gặp anh.
Hào siết tay Mạnh và tự giới thiệu:
- Tôi là Trần Thái Hào từ tiểu bang California.
Mạnh bước vào tươi cười bảo vợ:
- Thụy, em mời khách vào nhà đi chứ.
Vừa nói Mạnh vừa ôm hôn Thụy rồi vui vẻ mời Hào vào phòng khách.
Câu chuyện vui vẻ bên khay trà nóng, Mạnh kể:
Câu chuyện vui vẻ bên khay trà nóng, Mạnh kể:
- Tôi có nghe Thụy nói anh qua Mỹ theo diện HO. Ðã khá lâu mà chưa có dịp gặp anh. Công việc nó làm mình bận rộn luôn nên không có cơ hội đến Cali thăm bạn bè. Vừa rồi tôi qua Vancouver thăm đứa con trai của tôi do bà vợ trước nuôi dưỡng. Bất ngờ gặp chị Linh là con bà dì của tôi đang được vợ cũ tôi mướn giữ hai đứa con thuộc đời chồng sau của nàng. Chị Linh có tâm sự với tôi là chị mong muốn được qua Mỹ và có ý hướng tìm anh.
Tôi cũng không ngờ người yêu của chị mang tên Hào lại là chồng cũ của Thụy, là cha của hai đứa con trai của bà ấy hiện ở Cali. Tôi và Thụy mới lấy nhau trong vòng bốn năm thôi, sau khi tôi ly dị bà vợ bên Canada. Sự gặp gỡ của anh và chị Linh đã tạo ra bao nhiêu là bất ngờ nhưng lại khá thuận lợi để chúng ta có dịp trao đổi với nhau một vài mắc mứu giữa anh và Thụy.
Chúng tôi cưới nhau trên đất Mỹ nầy có hôn thú hợp pháp vì vậy theo nguyên tắc pháp lý, anh và Thụy chẳng có gì ràng buộc nhau.
Tôi và cả vợ tôi nữa rất lấy làm vui mừng trong cuộc tái hợp ngày hôm nay của anh Hào và chị Linh. Tôi hy vọng chúng ta sẽ trở thành là người thân trong gia đình.
Hào đưa mắt nhìn Linh đang cúi xuống để che dấu sự xúc động và những giọt lệ đang lăn tròn trên má. Một khoảng thời gian yên lặng nghe rõ mồn một tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo trên tường. Bất chợt Mạnh dõng dạc lên tiếng:
- Ngày mai là lễ Giáng Sinh, tôi mời mọi người đi nhà hàng. Chúng ta dự một bữa tiệc mừng Chúa Kitô ra đời và đồng thời chúc mừng anh chị Thái Hào – Mộc Linh đoàn tụ.
* * *
Trong một quán kem giữa thành phố Portland, Hào và Linh ngồi kể cho nhau nghe những khổ lụy cuộc đời mà hai người đã trải qua. Nỗi nhớ nhung và đau khổ của mối tình kéo dài 30 năm. Trong dịp nầy, Hào đã thuyết phục được Mộc Linh đồng ý trở lại Canada. Hai người hẹn nhau cùng về Việt Nam làm thủ tục kết hôn. Sau đó Hào sẽ nộp hồ sơ bảo lãnh nàng qua Mỹ theo diện đoàn tụ. Nhưng trước khi quay về Vancouver, Mộc Linh nằn nì Thái Hào cho nàng cùng về tiểu bang California để thưởng ngoạn vài thắng cảnh, đồng thời được gần gũi chàng một thời gian ngắn cho thỏa lòng nhớ thương. Mặc dầu Hào lo ngại có thể gặp rủi ro cho Linh nhưng không thể chối từ trước niềm thiết tha mong đợi mà nàng đã ấp ủ trong mấy năm qua.
Hào lái xe quay về tiểu bang California ngay trong đêm. Chuyến đi nầy chàng không còn cô đơn nữa. Mộc Linh ngồi bên thỉnh thoảng đưa mắt âu yếm nhìn chàng. Chiếc xe phóng nhanh dưới bầu trời lấp lánh sao đêm. Ánh đèn đường vàng nhạt, loáng thoáng những cánh rừng thông dọc hai bên xa lộ khiến Linh nhớ đến lần hẹn hò đầu tiên thuở nàng vừa tròn mười sáu, Hào mười tám, nàng cất tiếng hỏi:
- “Anh còn nhớ đêm lửa trại Mừng Giáng Sinh do Liên trường tổ chức trên đồi thông Hạnh Phước?”
Hào nắm tay nàng:
- Nụ hôn đầu tiên trong đêm hôm đó cách đây đã ba mươi năm mà tưởng chừng như mới ngày hôm qua!
Linh xúc động nhìn Hào rồi cầm tay chàng đưa lên môi hôn.
Chiếc xe phóng đi trên đường đêm hun hút. Bóng tối vây phủ mịt mùng chỉ có bầu trời là rực rỡ ánh sao của đêm Giáng Sinh huyền mặc./
Hạo Nhiên Nguyễn Tấn Ích
No comments:
Post a Comment