Tuesday, December 23, 2008

ĐẦU HẠT TIÊU & LƯỠI LOÀI RẮN

Đinh Lâm Thanh

‘Phồn vinh giả tạo’ và ‘văn hóa đồi trụy’ là hai câu nói đã làm cho nhiều người phải điên lên trong thời gian đi tù cãi tạo, vì mỗi ngày phải lặp đi lặp lại hằng lần chục như con két, nhất là những lúc lên lớp hay lúc bị kiểm thảo. Đây là loại ‘ranh ngôn’ do những bộ óc siêu việt của ‘đỉnh cao trí tuệ loài người’ phát minh mục để ngày đêm nhét vào tai người miền Nam. Nghe mãi luận điệu nầy đến nỗi vừa thoáng thấy cái loa phóng thanh thì ai cũng lợm giọng buồn nôn !

Không biết anh em chế độ cũ đi tù cãi tạo còn nhớ hai chữ ‘ngồi đồng’ ? Danh từ mà chúng ta dùng để gọi những buổi học tập kiểm thảo của B (trung đội), của tổ (tiểu đội). Quản ngố bắt tất cả ngồi yên hàng giờ để suy gẫm, ăn năn tội lỗi đã phạm trong thời gian làm tay sai cho ‘Ngụy quân Ngụy quyền’ cũng như đế quốc Mỹ, đồng thời phải vận dụng trí óc thật thông suốt để ‘quán triệt’ đường lối anh minh và nhân đạo của cách mạng ! ‘Ngồi đồng’ là cảnh tù nhân trong vị thế giống như ngồi thiền, mỗi người một góc, mắt nhắm, yên lặng tỏ vẻ chăm chú và thành tâm học tập. Nhưng bọn cán ngố đâu biết trong đầu tù nhân đang nghĩ gì, có người thì ao ước một miếng cơm cháy, cục đường, lát cá khô, có người đang thả hồn tưởng tượng vài phút mặn nồng với gia đình vợ con…Trong một buổi ngồi đồng, tôi còn nhớ rõ, tên quản ngố đến bên và hỏi : Qua thời gian các anh được cách mạng khoan hồng tha tội chết, vào đây học tập để thông suốt đường lối nhân đạo của cách mạng cũng như ‘quán triệt’ được nền khoa học tiên tiến hiện đại của xã hội chủ nghĩa. Vậy bây giờ anh có thấy những của cải vật chất mà thằng Mỹ để lại ở miền Nam là hoàn toàn giả tạo không ? Tôi gãi đầu chưa biết trả lời thế nào cho ổn thỏa thì anh bạn tù kế bên đã nhanh miệng giải vây : Thưa anh cán bộ, nghe nói tụi Mỹ đã dùng phi thuyền lên đến mặt trăng rồi phải không ? Không cần suy nghĩ, hắn cười mỉa và trả lời ngay : Chẳng mới mẻ gì, thằng Mỹ nó bắt chước chúng ta đấy ! Rồi hắn tiếp tục huênh hoang : Các anh bị thằng Mỹ nó bưng bít tin tức chứ người Việt Nam chúng ta đã lên và ngự trị trên mặt trăng từ ngày xưa ! Người lên mặt trăng đầu tiên của nhân loại chính là anh hùng Nguyễn Văn Cuội, vì mê chị Hằng nên ở lại không trở về quả đất nữa ! Các anh có biết không, anh Nguyễn Văn Cuội là người Thanh Hóa của miền Bắc chúng ta đấy ! Cả tổ ‘ngồi đồng’ trên mười người không ai dám hé răng cười vì sợ phạm phải tội ‘bôi bác cách mạng’. Nhưng trong bầu không khí trang nghiêm của buổi học tập, anh em tù kể luôn tên cán ngố, đều nghe rất lớn nhiều tiếng đánh rấm (địt) liên tục phát ra trong đám anh em tù. Tội nghiệp, trong bao tử chẳng có gì ngoài không khí nhưng phải bậm miệng nín cười thì dĩ nhiên hơi trong bụng bắt buộc phải thoát ra ở đàng dưới !!!

Sau mấy chục năm từ rừng chui ra, tiếp xúc với văn minh nhưng Hà Nội vẫn tật ngồi đáy giếng, bưng bít, nói láo và bịp bợm không biết ngượng mồm. Cái loa tuyên truyền và chương trình nhồi sọ trẻ thơ trước sau như một, vẫn bài bản cũ rích như ngày chúng vừa kéo quân vào Nam. Những chuyện thần thoạị như chị nông dân dùng súng trường hạ ph áo đài bay B52, trẻ chăn trâu dùng ná cao su bắn rơi máy bay lên thẳng của Mỹ-Nguỵ. Ngược lại, khi tuyên truyền cho cái quân đội dép râu anh hùng thì máy bay phản lực của nhân dân núp sẵn trong mây chờ máy bay địch đến là xông ra bắn rụng như sung, anh hùng quân đội anh dũng lấy lưng chống cỗ pháo của quân ta đang tuột dốc hoặc can đảm đút đầu vào họng súng đại bác của địch để cản viên đạn đang bắn ra từ nòng …vân vân và vân vân ! Nếu thuật lại nguyên văn những chuyện nầy cho người ngoại quốc, thì từ cụ già xuống đến trẻ con chắc chắn bò lăn ra cười đồng thời phải thay ngay cái quần lót và tấm tã (couche) !

Một điều lạ lùng là đám người rừng về thành phố cứ cho rằng miền Nam phồn vinh giả tạo, của cải là đồ dỗm mà ngày đêm chúng lại dành giựt vơ vét để đưa ra Bắc. Ngay cái bàn cầu tiêu cầu tiểu cũng gở đem về làm chậu rửa mặt mà cứ lên giọng là đồ giả tạo !

Nói đến văn hóa đồi trụy thì lại càng nực cười hơn nữa. Ngày vừa vào thành phố, đám rừng rú phát cho đám trẻ con còn mặc quần dây thung, mỗi đứa một băng vải đỏ, xem như biểu tượng của ‘cách mạng’ để chúng đi từng nhà hò hét, lục lạo, thu hồi sách vở báo chí gọi là ‘văn hóa đồi trụy’ ! Tội nghiệp cho người miền Nam quá sợ, đem nạp cho chúng tất cả tài liệu, sách vở nào in từ chế độ trước. Một lũ ngu si hả hê đem tiêu hủy chiến lợi phẩm văn hóa để rồi sau đó ít lâu chúng lại đi bới móc thùng rác kiếm từng cuốn sách, cuốn truyện, từng tờ báo đem về lót dưới gối, đêm đêm lấy ra đọc để thưởng thức cái hay ho, cái quyến rũ ‘đồi trụy’ của Mỹ Ngụy để lại, để mở mang khối óc hạt tiêu và học đòi văn minh theo lối hàm thụ ! Nếu cán ngố nào may phước kiếm được một vài tấm ảnh Playboy nào đó, thì không gì quý hơn, liền treo ngay trên đầu giường thay hình ‘bác Hồ vĩ đại’ và tối thì lấy xuống ôm ngủ để mơ màng ! Già mồm lên tiếng chưởi bới nhưng ngay cái ban văn hóa nô bộc của trung ương đảng cũng tranh nhau tìm đọc cho bằng được ‘cái văn hóa đồi trụy’ của Mỹ-Ngụy xem nó hay ho, tốt đẹp như thế nào mà toàn thể dân chúng miền Bắc, từ dân ngu khu đen đến tên cán bộ chóp bu đều say mê như điếu đổ và ghiền như phải thuốc phiện !

Chuyện buồn cười chưa chấm dứt ở đây mà có thể nói là bắt đầu thì đúng hơn. Cả giòng họ từ trung ương xuống địa phương, từ nhỏ đến lớn, từ con đến cha đều tìm đường ra nước ngoài để kiếm cái ‘phồn vinh giả tạo’ và học cho bằng được cái ‘văn hóa đồi trụy’ của Mỹ-Ngụy ngày trước ! Các tay gộc thì ăn cắp tiền của dân chúng, vơ vét tài nguyên quốc gia đưa ra ngoại quốc nhờ Mỹ-Ngụy cất giấu giùm, đồng thời đưa con cái cháu chắt ra ngoài vừa học vừa dọn đường trốn chạy khi dân chúng đứng dậy xách búa kềm, đòn gánh, gậy gộc xông vào hang ổ chủ tịch. Gởi con ra nước ngoài học được chữ gì, kiếm được mảnh bằng nào thì đúng là phước đức bảy mươi đời của cha ông để lại, rồi mở tiệc ăn khao từ ngày nầy qua ngày khác. Chúng đâu biết xấu hổ mà huênh hoang in trên danh thiếp, gắn vào cửa làm việc, ra đường thì ưỡn ngực khoe khoang, hân hạnh đội trên đầu những cái ‘đồi trụy’ và ‘giả tạo’ lượm được ở ngoại quốc !

Những tên cộng sản đổi đời, dù bây giờ đi xe hơi ở nhà lầu, tiền tỷ trong ngân hàng nhưng cốt khỉ vẫn là khỉ. Khi ra làm việc (nhân viên các tòa đại sứ cộng sản) ở nước ngoài thì không dám chường mặt ra với quốc tế mà chỉ giỏi vấn đề bán visa, buôn lậu, chôm chỉa, câu trộm tôm cá, vơ vét và ăn cắp đồ giả tạo ! Là công dân ‘cái nôi của nhân loại’ vang danh quốc tế mà chỉ biết cúi đầu ú ớ, mở miệng không ra lời trước mặt FBI (Mỹ) cũng như cảnh sát của các xứ kém văn minh Châu Phi. Thế mà lúc nào cũng vênh mặt lên cho mình là ‘đỉnh cao trí tuệ của nhân loại’, thật đáng buồn cười !

Một hiện tượng đang gây ồn ào : Đem con cái ra gả bán xứ ngoài ! Nếu được làm thông gia với một gia đình Ngụy trước đây là một điều nở mày nở mặt cho giòng họ. Chúng đã quên rằng trước kia thường rêu rao là, sau năm 1975 bọn phản động chạy theo làm nô lệ cho Mỹ. Bây giờ từ cán bộ chí mén đến lãnh tụ nước đều sắp hàng xin được làm nô lệ cả Việt lẫn Mỹ ! Chuyện xảy ra ngược đời nầy chỉ thấy ở đảng cộng sản Việt Nam !

Mới đây, tên thủ tướng có dịp sướng trân người như vừa trúng lô độc đắc, là cô con gái rượu đã vớ được một Việt kiều Mỹ gốc người tỵ nạn. Thôi thì từ nay ngôn chính danh thuận, được qua Mỹ thăm sui gia, khỏi phải chui rúc đi cửa hậu, con gái là dân Mỹ thì được tự do chuyển tiền qua gởi trong các ngân hàng của bọn tư bản phản động ! Nhân tiên lễ vu quy con gái tên thủ tướng, tôi có lời chúc mừng, mộng ước đã thành và nay mai người ‘đầu nón cối chân dép râu’ phải năn nỉ thằng rể Ngụy xin cái quốc tịch của xứ ‘phồn vinh giả tạo’và ‘văn hóa đồi trụy’ để vinh thân phì gia !

Để kết luận bài nầy tôi cũng không quên nhắc thủ tướng một câu mà trước đây chính miệng ‘ngài’ đã nói ra sau khi vừa lên làm người : Từ năm 1975 Mỹ bắt cóc trẻ em và người tỵ nạn qua Mỹ để làm nô lệ ! Vậy bây giờ ‘ngài’ phải ăn nói làm sao với thằng rể, vì ngày nay Mỹ chẳng thèm bắt ai nữa mà chính những tên cộng sản gộc phải van xin để được làm nô lệ !

Đảng cộng sản Việt Nam đúng là một đám ngợm, thế giới chỉ tìm thấy ở chúng có hai cái vĩ đại nhất, đó là, Đầu hột tiêu và lưỡi loài rắn.

No comments:

Blog Archive