Tuesday, December 30, 2008

Tại sao cho đến ngày hôm nay CSVN vẫn còn ngồi đó bóc lôt người dân việt
Bài nói chuyện ngày 4.4.2005 tại nhà thờ St Hippolyte Quận 13 Paris

Hứa vạng Thọ

Kính thưa quý vị Đại Diện các Tôn Giáo, các Đoàn thể, các Hội Đoàn,
Kính thưa quý vị,

Chỉ còn bốn tuần nữa là đến ngày 30 tháng tư đen đánh dấu 30 năm mất nưóc của người việt quốc gia ở hải ngoại. trong khi đó thì tình hình thế giới biến đổi nhanh chóng, từ khi Bức tường Bá Linh sụp đổ(9/11/1989) đến ngày Eltsine(26.12.1991) lên thay Gorbatchev kéo theo sự tan rã của Đế Quốc Sô Viết, và gần đây là ngày Ben Laden tấn công nước Mỹ thanh thiên bạch nhật(11.9.2001).

Những chuyện không bao giờ ngờ tới đã đến một cách bất chợt như trường hợp của Liên Xô và các nước Đông Âu, đã mang lại bao nhiêu hy vọng tràn trề cho chánh nghĩa quốc gia.

Nhưng tại sao cho đến ngày hôm nay, CSVN vẫn còn ngồi đó bóc lôt người dân việt, thiết lập một chế độ độc tài đảng trị sắt máu? Phải chăng dân Việt Nam chưa có đủ trình độ ý thức, thiếu can đảm để tranh đấu đòi công bằng tự do cho chính mình? hay là CSVN được lòng người dân? Phải chăng thành phần đối kháng trong nước cũng như tại hải ngoại quá yếu, không có kỹ thuật, không tranh thủ được lòng dân ?

Kính thưa quý vị,
Trước khi chúng ta cùng nhau thảo luận, trước hết, tôi xin mạn phép trình bày một cách tóm lược diễn tiến tình hình chánh trị trong nước Việt Nam, và trong khối cộng đồng người việt ở hải ngoại trong thời gian vừa qua. Sau đó, tôi sẽ phân tích những khó khăn gặp phải trong cuộc tranh đấu chống CSVN của chúng ta, và sau cùng tôi xin phác họa một vài ý kiến hầu đóng góp phần nào trong nỗ lực trên đây.

Kính thưa quý vị,
Trong khoảng thời gian 1975-2005, chế độ CSVN đã có thay đổi phần nào: cho phép người tỵ nạn về thăm nhà, chế độ hộ khẩu gần như không còn áp dụng nữa, cho dân du lịch ra nước ngoài, ruộng vườn không còn bị quốc hữu hóa. CSVN cũng xây cât lại các thành phố, các nhà máy điện v.v…

Tuy nhiên, xã hội VN hiện nay đầy dảy thối nát, tham nhũng và băng hoại trầm trọng.

Trong “Báo Công an thành Phố Hồ chí Minh” số 146 ngày 1.1.2005, Bộ Lao Động Thương Binh và Xã Hội cho biết là "cả nước có 3622 xã không có tệ nạn ma túy và mại dâm trong năm 2004 chiếm 46,25% số xã trong cả nước". Điều đó có nghĩa là 53,75% làng xã đều có ma túy mại dâm, nói nôm na là quá nửa nước.

Trong báo Tuổi Trẻ, ngày thứ Ba 21.12.2004( Mục Thời Sự trang 2 - "Mỗi năm, VN giảm được 300.000 hộ nghèo "), Ông Nguyễn thiện Trưởng cho biết như sau :

" Đại dịch HiV sắp bùng phát ở VN, cứ 75 gia đình VN có 1 gia –đình có người nhà nhiễm HIV" . Số người bị Siđa là bao nhiêu ? Ông Trưởng không có nói dối, nhưng không dám nói hết sư thật(vì sợ bị khiển trách). Được biết rằng dân số VN là 85 triệu người, ước lượng khoảng 16 triệu gia đình( 1 gia-đình gồm có từ 5 đến 6 người), như vậy có trên 200 ngàn gia – đình có thân nhân bị Siđa(1, 2 hay 3 người bị siđa ?), nói chung tối thiểu là 200 ngàn người: không lẽ chỉ bằng con số bệnh nhân ở Pháp sao? Con số mà giới trách nhiệm về Siđa của Tổ chức Quốc Tế về y tế đã đưa ra năm 2000 là xấp xỉ 400 ngàn người bị nhiễm HIV(nói nôm na là bị Sida)tại VN.

Tờ Tuổi Trẻ ngày 24.6.2004 rất vui mừng khi đăng lại bản tin của hảng Thông Tấn Xã REUTERS loan báo rằng Mỹ cho bổ sung VN vào danh sách 15 nước được hưởng ngân quĩ chống SiDA trị giá 15 tỷ Đôla. 14 nước còn lại thuộc Châu Phi và vùng biển Caraïbe. Môt quan chức Mỹ cho rằng các trường hợp lây nhiễm HiV/ Sida có thể lên đến 1 triệu người VN vào năm 2010.

Đó là chưa kể đến những bệnh do thực phẩm và nước uống ô nhiễm gây ra. Tờ báo Công An trích dẫn nói trên còn cho biết "Hàng ngàn người dân sống bằng nguồn nước nghĩa địa" tại phường Bình Trưng Đông quận 2 thành phố Saigon.

Cha mẹ không có tiền đóng học phí cho con mình vì quá nghèo trong khi đó thì "con ông cháu cha" chạy xe mercédes cả 100 ngàn đô, xài tiền như nuớc, đốt tiền không tiếc thương.

Về mặt kinh tế, thì đồng tiền VN bị phá giá rất nhiều. CSVN giấu đầu lòi đuôi :

" Trong báo tuổi trẻ ngày thứ năm 24.6.2004, thứ trưởng Bộ Tài Chính Nguyễn ngọc Tuấn tuyên bố: chỉ số giá còn có thể tăng đến 9%". Theo tính toán của Tổng cục Thống kê thì trong vòng 6 tháng đầu năm chỉ số giá tiêu dùng đã tăng 7,2 % vượt gần gấp rưỡi chỉ tiêu được Quốc Hội CSVN thông qua.

Vậy mà, theo Báo Công an thành Phố Hồ chí Minh ngày 1.1.2005, trích dẫn trên đây thì chỉ số giá chỉ tăng đến 9,5%. Điều trùng hợp là gần đúng như con số đã loan hồi tháng 6.2004. Trong khi đó, thì từ tháng 6 đến tháng 12 năm 2004, giá cả tăng rất nhanh trên thế giới nhất vì giá dầu lửa, sắt thép tăng cao trên thi-trường quốc tế. Nếu chỉ tính chỉ số gia tăng tương đương như trong 6 tháng đầu năm 2004(tức là 7,2%), thì tính chung cho cả năm 2004 phải là 14%.

Điều đó phù hợp với giá gạo đã tăng từ 2002 đến đầu năm 2005 như sau:

Một ký gạo hạng rẻ nhất giá từ 1500 đồng - đến 2000 đồng năm 2002, đến năm 2005 đã tăng lên từ 2500 đồng đến 3000 đồng. Đó là chưa kể đến nạn thất nghiệp trên dưới 8 triệu người so với số người đến tuổi sãn xuất được(16 tuổi) là 40 triệu.
Mặt khác, từ trước đến giờ, người dân VN xài tiền giả in từ TC sang, nhưng cán bộ thì xài tiền đô, hoặc "cây vàng".

Mới đây CSVN cho in tiền mới từ bên Úc khó có thể làm giả được. Trên tờ báo " Saigon Giải Phóng" ngày thứ sáu 18.2.2005, Ngân Hàng Nhà Nước Việt Nam đã kêu gọi người dân nên đề phòng tiền giả lưu hành hiện nay mệnh giá 50000 đồng.

Về mặt chánh trị, CSVN dưới áp lực quốc tế buộc phải trả tự do cho các linh mục, các vị tăng ni, các nhân sĩ mà chúng đã giam cầm từ bấy lâu nay. Việc nầy chỉ là quà dâng cho Mỹ để xin cho Phan văn Khãi được gặp TT Bush vì CSVN bị TC chèn ép quá mức.

CSVN đâu có dựa được vào Nga nửa, vì đàn anh đã bỏ mộng CS Đại Đồng từ năm 1991, và các người CSVN phe thân Nga đã bị phe thân TC loại khỏi "chính trường" từ lâu như Võ nguyên Giáp, Bùi Tín, v.v…

Tuy nhiên, chúng ta rất phấn khởi khi thấy các thành phần trẻ như Lê chí Quang,v.v…đã can đảm chống lại guồng máy bạo lực đỏ.

Sự nhượng đất và biển của VN cho TC đã khiến cho người lính CSVN mất hết lý tưởng chiến đấu chỉ còn lo chạy miếng cơm manh áo cho gia đình. Theo báo Công An Thành Phố HCM ngày 24.6.2004, CSVN đã ban hành nghị định về xử phạt vi phạm trên vùng biển và thềm lục địa VN gồm 5 chưong 30 điều. Chỉ cần CSVN áp dụng nghị định nầy là đủ phạt TC rồi! Nhưng phạt hay không là chuyện khác.

Kính thưa quý vị,
Sau đây là tôi xin trình bày đến tình hình của người Việt tại hải ngoại.

Trước năm 1975, số người việt định cư tại Âu Châu và Pháp kể từ thời VN còn là thuộc địa của Pháp được ước lượng là không quá 100 ngàn người. Phần đông số người nầy có đời sống tương đối dễ chịu hơn so với những người tỵ nạn sau nầy.

Sau thảm họa 30.4.1975, số người Việt tỵ nạn trên thế giới ước lượng đến 2 triệu 500 ngàn người nhiều nhất là tại Mỹ(không kể đến khoảng trăm ngàn người đã chết trong lòng biển cả nếu không nói là hơn). Số người tỵ nạn VN ở tại Pháp không quá 50 ngàn người.

Sau khi bức tường Bá Linh sụp đổ năm 1989, số người Việt tăng thêm vì do công nhân VN từ Đông âu xin tỵ nạn ở lại, đôi khi viện cớ là chống đối CSVN. Một số khác, nhân dịp đi du lịch , hoăc du học ở Âu Châu tìm cách lén lút ở lại.

Số người Việt kể trên không thể ước lượng là bao nhiêu nhưng không dưới 30 ngàn người nếu dựa trên số nhân công CSVN ( 100 ngàn người) đưa sang Đông Âu, và Liên Xô để trã nợ tiền mua vũ khí trước đây.

Do đó, trong khối người Việt tại Âu Châu, thật khó mà biết được ai làm việc cho CSVN, ai là kẻ a dua theo để gọi là " kiếm chút cháo ". Tôi xin nhắc lại ở đây một vài sự kiện đã qua để chúng ta "ôn cố tri tân".

Vào năm 1986–87 khi Gorbatchev bắt đầu nói đến Peroistroika, và Glasnost, CSVN chưa biết theo đường lối nào, chúng rất lúng túng thì Nguyễn văn Linh đưa ra chiêu bài " Đổi mới", cán bộ nằm vùng cho rộ lên hòa hợp hòa giải.

Đến năm 1991/1992 khi Liên Xô sụp đổ thì CSVN cho ra bong bóng "thay đổi hiến Pháp" thì ôi thôi bao nhiêu là các nhà học giả, chuyên viên thạc sĩ luật pháp ở hải ngoại trổ tài bàn luận thế này, thế nọ hầu cho CSVN để mắt xanh coi có thể chọn mình để " kinh bang tế thế" chăng. Chẳng những thế, nhiều đoàn thể lại nghe cố vấn Mỹ đưa ra lộ trình giải quyết giùm CSVN vì chúng bối rối. Nhiều đoàn thể vì thế đã tan rã thành từng mãnh vụn.

Tưởng sao, té ra là CSVN có thay đổi hiến pháp thật nhưng quan trọng nhất là bỏ đoạn nào lên án TC trong hiến pháp CSVN năm 1980 để cho hiến pháp 1992 của họ không còn làm mất lòng đàn anh nữa như đoạn văn dưới đây trong lời nói đầu như sau:

"Vừa trải qua ba mươi năm chiến tranh giải phóng đồng bào ta thiết tha mong muốn có hòa bình để xây dựng Tổ quốc, nhưng lại phải đương đầu với bọn bá quyền Trung Quốc xâm lược cùng bè lũ tay sai của chúng ở Cam-pu-chia, phát huy truyền thống vẻ vang của dân tộc, quân và dân ta đã giành được thắng lợi oanh liệt trong hai cuộc chiến tranh bảo vệ Tổ quốc chống bọn phản động Cam-pu-chia ở biên giới Tây Nam và chống bọn bá quyền Trung Quốc ở biên giới phía bắc, bào vệ độc lập, chủ quyền, thống nhất và toàn vẹn lãnh thổ của mình."

Còn điều 4, điều căn bản của hiến pháp CSVN thì y như củ chỉ khác là khoác thêm áo ngoài cho tốt là "tư tưởng Hồ chí Minh", và "học thuyết Mác Lê Nin" biến thành "chủ nghĩa Mác LêNin" vì hết còn tánh chất khoa học. Kỳ dư đảng CSVN vẫn tiếp tục lãnh đạo Nhà nước và xã hội.

Nhờ thế, CSVN đã thành công trong việc chia rẽ hàng ngũ người VN ở hải ngoại.
Đến ngay như Ông Nguyễn văn Thiệu còn kêu gọi hòa hợp hòa giải với CSVN. Tôi xin trích dẫn bài viết sau đây của LS Nguyễn văn Chức " Trò Hề Đại Hội Toàn Quân " đăng trong báo Góp Gió ngày 5.10.2004:

Trong tờ báo "Orange County Register World" số ra ngày 12.5.1993, mục News trang 16, đã ghi lại cuộc phỏng vấn ông Thiệu với hàng tít lớn như sau: "Thieu calls for Unity, talks with Hanoi(Thiệu kêu gọi đoàn kết, nói truyện với Hà Nội) và ngay dòng dưới, chử đậm, tờ báo tường thuật :

" Former South Vietnamese President asks other anti communist exiles to put aside differences to help their homeland"(Cựu TT Miền Nam VN kêu gọi những người tỵ nạn chống cộng khác – nghĩa là những người Việt Tỵ Nạn không ở trong nhóm của ông- hãy theo Ông để hòa hợp hòa giải với VC"….

và một đoạn sau LS Nguyễn văn Chức viết tiếp:
" Do đó tại Đức ngày 30.9.1995, Ông Mai viết Triết đã ca tụng CSVN có công dành độc lập cho Đất Nước: Người CSVN sau nhiều năm gây chiến tranh huynh đệ tương tàn, đã thực hiện được Độc Lập Thống Nhất, dù có thật hay không đi nửa, đó cũng là một công lao, dân tộc VN sẵn lòng ghi nhận biết ơn".

Trên đây là đoạn trích dẫn từ bài viết của Ls Nguyễn văn Chức.

Còn chuyện của ông Nguyễn cao Kỳ về VN, hay Nguyễn Khánh đòi cứu giúp CSVN thì cũng là chuyện bình thường, vì những cá nhân đó chỉ biết "lo việc nhà trước việc nước".
Ngoài những người kể trên đã làm nản lòng chiến sĩ chống CSVN, còn có Mặt Trận Hòang Cơ Minh nay biến đổi thành Đảng Việt Tân đã làm đồng bào hải tỵ nạn hải ngoại mất niềm tin nơi những người tranh đấu. Chúng tôi không muốn tranh luận ở đây vì đó là một phong trào lúc đầu có chánh nghĩa, nhưng sau đó đã bị những phần tử lưu manh chui vào làm ung thối. Cựu đại tá Phạm văn Liễu, một sáng lập viên của MT đã nói rất rõ điều nầy trong quyễn sách của ông " Trã lại ta sông núi quyễn 3 ".

Kế đến, là chánh phủ tuồng chèo Việt Nam Tự Do của Nguyễn hữu Chánh(NHC). Diễn Đàn Ky Tô Hữu trong một buổi họp báo tại Cali năm 2004 với trên 1000 người tham dự đã tố cáo các thủ đoạn bịp bợm của NHC và có cho thu lại buổi họp dưới dạng DVD để phổ biến.

Nguyễn hữu Chánh cũng đã lôi kéo được một số cựu tướng lãnh, và một số "trí thức". Tại sao? Tiền để tổ chức ở đâu ra ?

Tôi xin mở dấu ngoặc ở đây về khả năng chánh trị của những người trí thức.

Thông thường đối với người Việt chúng ta, vì là một nước chậm tiến, nên những ai có cấp bằng đại học đều được coi là trí thức. Nhưng đối với xã hội tây phương, đó chỉ là những chuyên viên thôi cũng giống như những người nhạc sĩ, hay những người tài xế taxi,v.v..Trí thức còn đòi hỏi nhiều khả năng, nhiều hiểu biết hơn nửa. Người làm chánh trị cũng là môt chuyên viên, và ngoài ra phải có khả năng, có tài lãnh đạo mới có thể thành công được. Hãy coi những gương như Nguyễn mạnh Tường, Trần đức Thảo,v.v.. bị Hồ chí Minh xỏ mũi dễ dàng.

Hãy coi gương như Ông Bérégovoy, cố Thủ Tướng Nước Pháp, chỉ có bằng CAP Gaz, hay như Ông Monory, cựu chủ tịch Thượng Viện Pháp, chỉ có bằng BEP Mécanique.

Hãy coi lại những người CSVN như Đỗ Mười, Lê Đức Anh, v.v..có cấp bằng Đại Học đâu vậy mà chỉ huy những người có cấp bằng đại-học ở trong nước chưa kể là "cái đám chuyên gia" ở hải ngoại cầu mong về phục vụ cho bọn bóc lột đó.
Còn các tướng lãnh có phải là một giai cấp để lãnh đạo chánh trị không ?

Chỉ tại các nước nhược tiểu, kém mở mang thì quân đội có vũ lực trong tay thì mới lên cầm quyền được(với sự yểm trợ của ngoại bang). Hãy nhìn lại lịch sữ của những quốc gia đó khi người lãnh đạo là quân nhân.

Kính thưa quý vị,
Nói tóm lại, phong trào tranh đấu của người Việt Quốc Gia Tỵ Nạn ở hải ngoại càng ngày càng giảm sút nhiều vì :

1- Ảnh hưởng tai hại của những đoàn thể bịp trên đây;
2- Sự trở cờ hèn hạ của những người đã từng cầm quyền trước đây của Miền Nam;
3- Kinh tế của các nước tây phương càng ngày càng khó khăn hơn khiến người việt tỵ nạn quá bân bịu về sinh kế nên bớt hăng say;
4- Thời gian như câu tục ngữ : " Thời gian là một liều thuốc bổ ", nó làm cho người tỵ nạn quên dần nhũng đau thương. Còn đòi hỏi gì nữa khi có chút đỉnh tiền bạc về thăm nhà, ăn cho sướng miệng, chơi bời cho thỏa thích dù rằng mình có lảnh RMI( tiền cấp dưỡng xã hội tối thiểu để sống – revenue minimum d'insertion), hoặc tiền già.

Tuy nhiên, những ngọn cờ vàng ba sọc đỏ bay phất phới trên các tiểu bang nước Mỹ đã khiến chúng ta vững tin thêm nơi thế hệ tiếp nối. Vã lại, dù thế nào chăng nữa chúng ta vẫn còn đây và còn tranh đấu với một trái tim ( nói theo phật giáo ) " kim cương bất hoại ".

Ngoài ra, một yếu tố khác rất thuận lợi cho chúng ta, là tình hình kinh-tế của VC đang cơn bế tắc, không cứu vãn được: dịch gà, hạn hán, giá thị trường café xuống dốc đã gây bao thảm cảnh cho đồng bào Thượng, nay làm sập tiệm các ngân hàng đã cho vay.

Chúng ta đừng quên rằng khi CSVN gặp khó khăn trong nước thì chúng tạo dư luận bên ngoài hải ngoại để đánh lạc hướng dư luận bên trong. CSVN quảng cáo rầm rộ là sẽ nhập vào tổ chức thế giới thị trường. Nhưng đó không phải là dễ ăn: như Cam Bốt chẳng hạn là nước nhõ chậm tiến đầu tiên, được nhập vào OMC ( organisation du commerce) hay WTO(world trade organisation). Tình trạng hiện nay của CamBốt rất bi đát. Những nguồn tài nguyên thiên nhiên như rừng, mỏ kim loại đều nằm trong tay các công ty thế giới và bọn cầm quyền Mafia Miên đỏ.

Chính ngay như TC, khi nhập vào WTO thì cũng phải chuẩn bị dẹp bỏ các công ty nhà nước èo uột, đóng cửa các ngân hàng phá sản. Dự trù tổng số người thất nghiệp sẽ lên đến 200 triệu người trong năm 2007. Do đó để đánh lạc hướng dư luận trong nước TC đưa ra đạo luật cho phép TC dùng vũ lực tấn công Đài Loan nếu Đài Loan tuyên bố Độc Lập. Phải chăng Đài Loan thật sự có ý định đó với sự xúi dục của Mỹ ? Nếu thật như vậy, Mỹ có dám đụng độ trực tiếp với TC hay không? dù biết rằng TC có bom nguyên tử, bom khinh khí, hoả tiển liên lục địa,v.v.. để cho thế giới nổ tung lên ? Dân Mỹ có sẳn sàng chấp nhận điều nầy hay không ?

Các công ty toàn cầu Mỹ có để yên cho TT Mỹ gây chiến hay không? Nên nhớ rằng, giá cả nhân công của TC rất rẽ, và chế độ lao động ở TC rất có lợi cho giới chủ nhân. Nhiều người Việt tranh đấu cứ đoan quyết rằng Mỹ sẽ nhảy vào tấn công TC, và dùng VN làm thành trì ngăn chận làn sóng TC xâm lăng Đông Nam Á. Dó là chuyện hoang tưởng, ít nhất là trong vòng vài thập niên tới.

Làm chánh trị, không có nghĩa là tiên đoán suông, một cách mơ hồ, mà phải tiên đoán khoảng thời gian nào có thễ xảy ra điều đó.

Kính thưa quý vị,

Trước khi chấm dứt bài nói chuyện hôm nay, tôi xin gợi ý một vài phương thức hầu đóng góp cho cuộc tranh đấu chung của chúng ta. Tôi xin đưa ra một vài nguyên tắc căn bản sau đây để chúng ta có thể cộng tác với nhau dễ dàng hơn:

1- Cuộc tranh đấu của nguời Việt QG ở hải ngoại khác với cuộc tranh đấu chống độc tài CSVN ở trong nước, từ những lời phát biểu đến hành động.
Chúng ta nên cố gắng tìm hiểu những người tranh đấu ở trong nước hơn là đã kích họ và chụp mũ họ là chống đối cuội. CSVN đâu cần phải làm như vậy? CSVN chỉ biết bỏ tù những người chống đối họ mà thôi, và đó cũng là một nguồn lợi vô tận để trao đổi khi xin viện trợ các nước Tây Phương.

2. Trái lại, ở hải ngoại, những người nào hô hào cộng tác với CSVN, mới chính là những tay hoạt đầu mong cho CSVN sẽ ban ơn "khuyễn mã" cho họ. Họ chính là kẻ thù hàng đầu của chúng ta như Thích Nhất Hạnh trong cơn dầu sôi lứa bõng như vậy cúa Phật Giáo trong nước mà về thăm VN, là nhằm tiếp tay CSVN, chứng minh gián tiếp cho thế giới thấy rằng CSVN không có đàn áp tôn giáo.

Muốn "hòa hợp, hòa giải" thì phải có đối thoại. Muốn có đối thoại thì phải có "Dân Chủ" vì Dân Chủ là đối thoại.

Có người ở hải ngoại lại tung ra luận điệu ru ngũ của CSVN cho rằng thế hệ gìa nua cầm đầu nước VN sắp chết hết rồi, thế hệ trẻ lên sẽ đổi khác hơn.

Chúng ta đùng quên rằng : "Quyền lực làm ung thối" ( Le pouvoir corrompt).
Chúng ta hảy nhìn kỷ lại lớp người cầm quyền của Việt Nam, TC, và Bắc Hàn hiện nay đều ở vào lứa tuổi 50- 60.

Trong lịch sử thế giới từ xưa đến nay, từ Đông sang Tây, vợ giết chồng, con giết cha, em giết anh để dành ngôi báu là chuyện thường tình, dừng kể chi đến bạn bè, đồng chí. Hảy nhớ lại xem coi Chirac đã phá Chaban Delmas, hoặc như Balladur phản bội Chirac, Mitterrand gạt bỏ Rocard,v.v…

Chúng ta phải có can đảm vạch mặt chỉ tên những kẻ làm lợi cho CSVN. Ở hải ngoại, mà chửi đổng Phan văn Khải, v.v.. thì vô tội vạ . Phải có can đảm vạch mặt thẳng những tay trở cờ dù rằng đó là bạn thân của mình hay những cấp chỉ huy của mình nếu có đủ bằng cớ.

Ngoài ra, chúng ta hãy cố gắng kiểm soát sự dùng chữ của mình đừng để bị kẻ thù của mình chi phối, vì lời nói, chữ viết phát biểu tư tưởng và thái độ của mình. Chấp nhận từ ngữ của kẻ thù và chối bõ từ ngữ của mình là đầu hàng kẻ thù.
Chẳng hạn như các từ ngữ sau đây : thay vì "áp lực" thì dùng "sức ép", thay vì " chuyên viên" thì "chuyên gia ", thay vì "mặt " thì dùng "diện", thay vì "nhóm chữ" thì "cụm từ" v.v.. Chúng ta có thể dựa vào đó mà coi ai là CS nằm vùng .. Ngoài ra thay vì nói "Tôi ở tù CS " thì lại nói "tôi đi cải tạo/ hay tù cải tạo". Điều đó cũng cho thấy là khi "Đảng Việt Tân" đòi đổi ngày Quốc Hận 30/4/75 thành ngày " Quốc Kháng" hay "Ngày tranh đấu cho Tư Do" là đã dụng ý cho chúng ta rõ để xem phản ứng của chúng ta.

3. Vận động sự ủng hộ của các chánh phủ Tây Phương khác với vận động sự ủng hộ đồng bào ở hải ngoại vì quyền lợi có khác. Đây là một sự thật quá hiển nhiên nên tôi xin phép không đề cập đến ở đây.

4- Tranh đấu khác nhau tùy vùng chúng ta định cư.

Tranh đấu chống CSVN ở Mỹ khác với khác với tranh đấu ở Pháp, hay ở Âu Châu. Học nói tiếng Anh dễ hơn học nói tiếng Pháp, hay tiếng Đức. Do đó tiếp xúc với người Mỹ dễ dàng thông cảm hơn với người Pháp hay người Đức. Đó là chưa kể đến vấn đề tìm kiếm viêc làm ở Mỹ dễ hơn ở Âu Châu.

Mặt khác số người Việt Quốc Gia tỵ nạn tại Âu Châu, không đông hơn số người "Việt lao công" ở Đông Âu, cũng như số người Việt thân cộng ở tại Pháp.

Bên Mỹ, số cư tri người Việt có thể làm lệt cán cân bầu cử quan trọng, khác hẳn bên Âu Châu.

Đối với người Mỹ, hai chữ "cộng đồng" không nghe chói tai vì đó là truyền thống của họ, nhưng trái lại ở Pháp nó sẽ gây ra sự e dè, khó chịu vì Pháp chủ trương "phi cộng đồng", vì trong hai chữ "cộng đồng" đã có ý niệm tách rời ra khỏi "Xã hội chung của người Pháp ".

5. Vai trò của các hội đoàn và các đảng chánh trị.

Trước hết, chúng tôi xin cần làm tỏ hai chữ "chánh trị". Sống ở các nước Tây Phương, chánh phủ còn khuyến khích và ủng hộ người dân nên tham gia làm chánh trị, vì đó là bổn phận công dân bằng cách miễn thuế lợi tức cho những ai đóng góp cho các Đảng Chánh Trị. Họ sợ rằng, nếu người dân không làm chánh trị, thì sẽ bị bọn hoạt đầu mị dân lợi dụng.

Trái lại ở VN, ai làm chánh trị thì CSVN bỏ tù. Trước 75, thì họ tự gắng cho mình hai chữ "cách mạng" nhằm cướp chánh quyền .

Ở hải ngoại, một số người vì chán nản những phong trào "bịp", những "chánh phủ trò hề" do bọn CSVN núp ở đàng sau giật dây, nên xa lần những phong trào, những đảng chánh trị tranh đấu chân chính khác.

Ngoài ra, còn một số đông, vì sợ CSVN làm khó dễ khi về VN, nên cũng tìm cách xa lánh và ngụy biện cho rằng "tôi không biết làm chánh trị". Nhưng khi họ đi tỵ nạn sang các nước Tây Phương, là họ đã làm một hành động chánh trị rồi, nếu không thì có chánh phủ tây phương nào lại chịu nhận họ vì đó là môt gánh nặng kinh tế. Xin hảy thành thật với lòng mình để đừng làm tủi hổ vong linh của những người đã hy sinh tìm tự do trên biển cả.

Ở hải ngoại, CSVN còn chụp mũ những người tranh đấu là làm chánh trị, với tất cả sự xuyên tạc là "các ông ấy muốn về cai trị nươc như ngày xưa", và kèm theo luận điệu nhân đạo "đồng bào chúng ta nghèo lắm, nên gởi tiền về giúp đở họ". Dân trong nước nghèo là tại nhà cầm quyền bóc lột họ, và bất tài, thi hành một sách lươc sai khi quốc hửu hóa ruộng vườn từ sau 1975 đến 1990.

Riêng về các hội đoàn từ thiện VN ở hải ngoại, muốn được CSVN chấp nhận đương nhiên là phải bắt tay với CSVN, làm viêc có lợi cho CSVN. Phải chăng những hội đoàn nầy rất thương dân mình? Chúng ta hãy nhìn lại ở nước Pháp nầy. Làm viêc thiện nguyện đòi hỏi rất nhiều chuyên môn, khả năng. Nó đã trở thành chuyên nghiệp. Đại Học Pháp đã có mở những khóa huấn luyện cho những người hoạt động từ thiện, với cấp bằng Đại Học.

Thỉnh thoảng ở Pháp, lại lòi ra những sự biển thủ của những người trách nhiêm chẳng hạn như chủ tịch hội ARC ( Association pour la Recherche contre le Cancer - Hội nghiên cứu chống bệnh ung thư) Ông chủ tịch đã bị đưa ra tòa vì đã ăn cắp vài chục triệu quan Pháp .

Hiện nay bên Mỹ, vụ Đỗ văn Trọn gạt đồng bào quyên tiền trên 1 triệu 500 ngàn đô, đang bị kiện đưa ra toà, giống như Mặt Trận HCM trước đây vậy. Rồi đây, các hội đoàn " từ thiện" cũng sẽ lần lượt được chánh quyền Pháp chiếu cố về sổ sách chi thu trong nay mai.

Trở lại vấn đề vai trò của các hội đoàn, và các đảng chánh trị ở hải ngoại.

Mục tiêu của hội đoàn quốc gia chân chính, và của các đảng chánh trị QG không khác nhau lắm, nhưng phương thức hoạt động thì khác.

Các hội đoàn QG có mục tiêu là "tâp hợp những người QG để giúp đỡ từ tinh thần lẫn vật chất, gia đình các thành viên, nhằm duy trì tinh thần QG dân tộc đối chọi lại với chủ nghĩa CS". Chúng ta đừng để bị lôi cuốn vào các hoạt động thái quá như nhảy đầm ăn chơi, nhậu nhẹt hằng tuần, v.v…

Để kết thúc buổi nói chuyện hôm nay, tôi xin nói rõ là tại sao chúng ta tranh đấu chống CSVN. Có bốn lý do :

1. Người dân Việt Nam không có tự do vì công an muốn giam cầm lúc nào cũng được. Không có quyền hội họp, không có quyền phát biểu ý kiến dù là tố giác tham nhũng đi nữa.

2. Người dân Việt Nam không được bảo vệ bằng luật pháp vì CSVN dùng luật rừng do đảng CSVN lãnh đạo. Nhà nước chỉ quản lý mà thôi.

3- CSVN là một chế độ độc tài đảng trị không phải là một chế độ dân chủ. Đảng viên CSVN thay nhau lên nắm quyền , hối lộ tham nhũng công khai. Họ mượn tiền các ngân hàng thế giới, và đục khoét tiền của dân. Thế hệ sau nầy sẽ trả giá rất đắt.

4- Chỉ trong vòng thập niên tới, nếu còn chế độ CSVN, nước VN chắc chắn sẽ là một chư hầu của TC.

Trước nguy cơ của tiền đồ Tổ Quốc Việt Nam, mong rằng chúng ta sẽ dấn thân nhiều hơn nữa vì thời điểm sắp tới rất thuận lợi cho cuộc tranh đấu của chúng ta nhằm mang lại công bằng, tự do, dân chủ và độc lập cho nước Việt Nam.

Trân trọng kính chào quý vị.

No comments:

Blog Archive