Wednesday, March 22, 2023

Tháng Ba Trên Tỉnh Lộ 7B

Thật ngậm ngùi!

Như tác giả Nguyễn Thị Thanh Dương có viết, viết ngày 20 tháng 3 năm 2013, bên cuối những vần thơ cảm tác:

" Viết cho những khốn khổ, những điêu linh của đất nước tôi và dân tộc tôi"

Và như đoạn cuối bài viết có cùng tên THÁNG BA TRÊN TỈNH LỘ 7B, ngày 12 tháng 03 năm 2013, tác giả Phi Loan Hoàng Thị Cỏ May đã phải... "vừa khóc vừa van vái":

"Xin tha cho dân tộc con, cho đất nước con... Tôi úp mặt vào đôi bàn tay nhỏ bé kêu lên "Chúa ơi!"...

Cảm ơn hai tác giả Nguyễn Thị Thanh Dương và Phi Loan Hoàng Thị Cỏ May.

Xin cảm ơn đã ghi lại tâm tình mình cho THÁNG BA TRÊN TỈNH LỘ 7B, cho thân phận người dân miền Nam, cho đất nước Việt Nam!

Tháng 3, 2023
Bùi Đức Tính

"...

- “Ví dầu cầu ván đóng đinh, cầu tre lắc lẻo, gập ghềnh khó đi. Khó đi mẹ dắt con đi, con đi trường học, mẹ đi trường đời”.

Tôi lần theo tiếng ru hời đó, đến dưới gốc cây to thấy một người đàn bà, đầu tóc rối bù, quần áo xốc xếch, ôm chặt đứa con trong lòng mà ru, tôi tò mò bước đến gần để hỏi thăm, chỉ vừa kịp nhìn thấy đứa bé có nước da xám sậm, tôi như muốn ngã qụy xuống, không biết đứa bé đã chết tự bao giờ, vậy mà người mẹ vẫn cất tiếng ru nảo ruột để ôm ấp, để vỗ về con mình. Tôi kêu thất thanh

- Xin giúp chị ấy, con chị đã chết rồi!

Thấy tôi la lớn tiếng, có mấy người đang ở gần đấy bèn chạy lại, nhưng không thể nào lấy được đứa bé ra khỏi vòng tay của chị, chị cứ ghì chặt đứa con của chị vào lòng, đứa bé như một bảo vật, một gia tài cuối cùng của chị, chị vừa khóc vừa ru “Con đi trường học, mẹ đi trường đời".

Chị đã thi đậu trường đời rồi đó chị”, tôi thầm nhủ như thế, định mệnh oan nghiệt đã cướp đi người con yêu dấu của chị, chị cứ thế mà than van, “Con ơi! con bú đi con...” Tôi đưa tay bịt tai lại để không còn nghe giọng ru hời thống thiết của một người mẹ vừa mất đi đứa con nhỏ thân yêu.

Không thể chịu đựng thêm nữa, tôi vội quỳ xuống truớc khoảng đất trống gần đó mà lạy mười phương tám hướng vừa khóc, vừa van vái. Xin tha cho dân tộc con, cho đất nước con... Tôi úp mặt vào đôi bàn tay nhỏ bé kêu lên "Chúa ơi!"...

Bỗng một bàn tay, đặt lên vai tôi
- Chị ơi, chạy mau đi, không kip nữa đâu.

Tiếng người em trai hối thúc. Tôi vội vàng đứng lên như người vừa hoàn hồn, tôi chạy như bay để lại sau lưng người đàn bà đang ôm ghì xác đứa con đã chết với tiếng ru hời bi thảm...

Ba mươi sáu năm trôi qua, chẳng biết người đàn bà với tiếng hát ru hời ấy về đâu???

Phi Loan Hoàng Thị Cỏ May


THÁNG BA TRÊN TỈNH LỘ 7B.

Tháng Ba trên tỉnh lộ 7B,
Đoàn người chạy loạn dài lê thê,
Người mẹ tất tả đôi quang gánh,
Gia tài là những đứa con kia.

Thằng anh túm áo mẹ bước theo,
Thằng em ngồi trong thúng thơ ngây,
Một bên thúng đồ dùng ít ỏi
Mẹ gánh con đi giọt lệ đầy.

Theo dòng người mẹ nó bước mau,
Cha con chồng vợ vắng tin nhau,
Người lính tan hàng không đơn vị,
Những ngày cuối cùng anh ở đâu ?

Người ta di tản từ Pleiku,
Phố núi cao phố núi sương mù,
Hoa Dã Quỳ vàng vương máu đỏ,
Nước mắt đầy thêm nước Biển Hồ.

Người ta di tản từ Kontum,
Đạn bom xé nát rừng cao nguyên,
Người dân ngơ ngác rời thành phố,
Nỗi buồn cao như đỉnh Ngọc Linh. *

Người ta gọi nhau trong hãi hùng,
Kẻ ngược người xuôi, đường mịt mùng,
Về Tuy Hòa hay đi Phú Bổn?
Có nơi nào bình yên hơn không?

Tiếng khóc, tiếng súng, tiếng còi xe,
Rợn người như từ ác mộng về
Xác người đồ đạc nằm vương vãi
Người bên người mà đã phân ly.

Bao quân, dân, cán, chính miền Nam,
Trên tỉnh lộ này đã hi sinh,
Quân đoàn 2 rút quân triệt thoái,
16 tháng Ba năm 75.

Đường liên tỉnh lộ 7B ơi,
Bao tháng Ba qua bao ngậm ngùi,
Bốn phương tám hướng đời dâu bể,
Ai có thể quên kỷ niệm này.

Nguyễn Thị Thanh Dương.

* Ngọc Linh là một núi cao ở Kontum

No comments:

Blog Archive